Airhead 2 - chương 05
NĂM
Đó là bức ảnh chân dung của Nikki Howard, không lẫn vào đâu được nữa! Nếu trong ví của anh ta l
một trong những hàng vạn tấm ảnh quảng cáo nhan nhản ngoài phố thì không có gì để nói.
Nhưng đây lại là tấm ảnh chưa từng được công bố của Nikki Howard từ cái thời mà không đứa con gái nào không phỉa trải qua – ở cái tuổi cuối 13, chuẩn bị bước sang 14. Mà theo lời của Britney Spears thì đó là cái tuổi “không còn là cô bé, nhưng chưa phải đàn bà”.
Nếu không nói có khi mình vẫn nghĩ Nikki Howard là người duy nhất không phải trải qua thời kỳ lỡ cỡ, ẩm ương này… và nằm mơ cũng không dám tin cô ta lại chịu để cho người khác chụp ảnh bản thân trong giai đoạn “chuyển giao” này. Trước giờ mọi bức ảnh của Nikki đều hoàn hảo tới từng milimet, không một chút tì vết.
Và bức ảnh mà anh Steven đang chìa cho mình xem đây hiển nhiên là không nằm trong số đó.
“Uầy…” – Lulu chạy vội ra dí sát vào bức ảnh trên tay của Steven – “nhìn cậu kìa, Nik! Hoá ra cậu cũng đeo niềng răng cơ đấy! Mà này, cậu đã dùng thuốc xịt làm sáng tóc Sun-In từ hồi đó đấy à? Ôi chúa ơi, cậu dùng cái loại bình xịt đó mà giờ trên đầu vẫn còn tóc là may lắm rồi”.
“Giở sang bức ảnh kế tiếp đi” – anh Steven nói với mình.
Ngoan ngoãn, mình lật sang bức ảnh tiếp theo.
Vẫn là ảnh Nikki với kiểu tóc và cái niềng răng tương tự đứng bên cạnh Steven (trẻ con hơn bây giờ một chút) bế một chú chó Púc trông hơi hơi giống Cosabella, lông màu đen tuyền. Hai anh em – trông giống nhau như tạc trong bức ảnh này – đang cười toe toét trước cửa hàng chó cảnh. Tuy nhiên nếu nhìn kỹ sẽ thấy nụ cười của Nikki có phần gượng gạo (đây là kinh nghiệm thu nhặt được từ hàng trăm bức ảnh chụp lấy ngay của Nikki trong các buổi chụp hình) như thể muốn nói mau-mau-chụp-lẹ-lên-tôi-chán-ngán-lắm-rồi.
“Bức này” – Steven chỉ vào tấm hai anh em chụp với nhau – “được chụp vào một năm trước khi em bắt đầu thấy xấu hổ khi phải xuất hiện bên cạnh anh. Và mẹ. Trước khi xe của cái bà quản lý công ty người mẫu bị hỏng trước siêu thị Stop ’n Shop và tình cờ gặp được em ở đó rồi hỏi xem có muốn trở thành người mẫu không. Sau đó mẹ và anh được thông báo là em đã trở thành gương mặt đại diện của tập đoàn Stark và chỉ còn có thể gặp mặt em trên bìa các tạp chí thời trang”.
Mình gật đầu. Giờ thì mình đã tin lời Steven rồi. Chỉ nghe thôi cũng đủ hiểu đó chính là Nikki mà mình biết – một người chỉ chăm chăm giữ các bài báo và bức ảnh của bản thân trong ngăn kéo bàn trang điểm.
“OK” – mình từ tốn trả lại cái ví cho Steven – “Em xin lỗi. Hiển nhiên anh là anh trai của em thật rồi. E-e-em không nói rằng em không tin anh. Chỉ là… em cần phải kiểm tra lại cho chắc. Gần đây có quá nhiều kẻ mạo danh nên cảnh giác vẫn là hơn. Vậy… anh đã tìm hiểu được những gì rồi? Về… ừm… mẹ ý?”.
“Không có ai nhìn thấy hay nghe được tin tức gì về mẹ ngay sau khi tai nạn của em xảy ra” – anh ấy nhấn mạnh hai chữ tai nạn đầy ẩn ý… như thể anh ấy vẫn không tin là có tai nạn thật đã xảy ra – “kể từ đó mẹ cũng không hề sử dụng thẻ tín dụng một lần nào. Hay thanh toán bất kỳ hoá đơn nào”.
Lulu thốt lên đầy kinh ngạc. “Ôi chúa ơi! Em đã em một tập phim Law and Order cũng có nội dung tương tự như thế! Thế đã ai báo cảnh sát chưa?”.
Mình quay sang lườm cảnh cáo cô bạn thân. Bọn mình đang nói về mẹ của Steven chứ có phải đang viết kịch bản phim truyền hình đâu. Mình thật không muốn làm Steven phiền lòng thêm một chút nào nữa.
“Ừm…” – Lulu nhận ra cái nhìn cảnh cáo của mình nhưng rõ ràng không hiểu được tại sao những lời đó lại khiến người khác buồn phiền – “Nhỡ đây là một vụ dàn dựng thì sao? Trong cái tập Law and Order mà mình đã xem ý, người phụ nữ đó mất tích và mọi người đều nghĩ rằng bà ấy bỏ trốn cùng bạn trai nhưng cuối cùng hoá ra xác của bà ta được giấu trong cái thùng sách giữa nhà, sau khi bị chính người bạn trai sát hại. Có khi nào nên kiểm tra…”
“Lulu!” – mình quát lên trước khi Lulu kịp hoàn thành câu chuyện xúi quẩy đầy ghê rợn ấy.
“Anh đã báo với cảnh sát địa phương ngay sau khi phát hiện ra mẹ mất tích” – Steven từ tốn nói. Lý do anh ấy không cảm thấy buồn phiền vì những lời nhảm nhí vừa rồi của Lulu là vì anh lại đang lờ cậu ấy đi. – “Anh đã cố gọi cho em nhiều lần để xem em có biết tin gì về mẹ không nhưng em không hề gọi lại. Vì thế anh đành phải đích thân tới đây để xem mẹ có liên lạc với em không”.
Mình chỉ biết bặm môi nhìn chăm chăm xuống đất. Mình biết nói gì nữa? Cuộc điện thoại của Steven chỉ là một trong hàng ngàn cuộc gọi vào máy của Nikki mà mình đã bỏ qua. Thật may là Steven nói vậy không phải vì muốn chờ đợi một lời giải thích nào từ phía mình.
“Cảnh sát nói họ không thể làm gì hơn. Một người phụ nữ không dùng thẻ tín dụng, không nhận điện thoại, tự ý rời bỏ nhà và cửa hàng đi không báo trước không thể coi là vụ án được. Họ cho rằng giống như mẹ đang đi nghỉ xả hơi mà thôi. À, mẹ còn mang mấy con chó theo nữa”.
“Vậy…” – mình nói đầy hy vọng – “có khi là thế thật”.
“Ý em là mẹ đi nghỉ” – Steven nhíu mày – “mà không buồn thông báo với các khách hàng của mình lấy một tiếng sao? Mẹ không hề huỷ bất kỳ một cuộc hẹn với khách nào. Mẹ không hề thanh toán hoá đơn tiền nhà và cửa hàng. Em thực sự cho rằng một bà chủ tận tuỵ với công việc như mẹ lại làm một điều bồng bột thiếu suy nghĩ như việc tự ý bỏ đi chơi, mà không buồn tìm người phụ giúp công việc ở cửa tiệm sao?“Vậy…” – Lulu trợn tròn hai mắt lên – “ý anh là anh nghĩ mẹ anh thực sự… đã mất tích sao? Không ai biết bất cứ điều gì về nơi mẹ anh có thể tới sao?”.
“Trong số những người mà anh đã tìm gặp thì không” – Steven thở dài – “Nikki là hy vọng cuối cùng của anh. Nhưng…” – nói rồi anh nhìn xuống ly espresso đã nguội tanh nguội ngắt trên tay – “có vẻ như chuyến đi này của anh là uổng công rồi”.
“Em có thể nhờ người lấy bản sao kê các cuộc gọi đến trong thời gian qua” – mình gợi ý. Mình thực sự muốn làm một cái gì đấy – bất cứ điều gì – để giúp Steven. Trông anh ấy thật mệt mỏi và buồn bã. – “Vã xem xem biết đâu có cuộc gọi đến từ mẹ anh – ý em là mẹ chúng ta – thì sao. Như thế chúng ta có thể nhờ công ty điện thoại lần ra xem mẹ đã gọi lúc nào và từ đâu.”
“Từ các cột thu phát sóng, họ có thể lập lưới tam giác tìm ra vị trí cuộc gọi của mẹ anh” – Lulu gật gù chêm vào. Khi thấy cả mình và Steven ngẩn người ra nhìn cô nàng vội giải thích – “À, em thấy người ta làm thế trong tập phim Law and Order ý mà. Ngoài ra cậu có thể thuê thám tử tư Nikki ạ. Bố mình hồi trước cũng thường thuê người bám theo mẹ mình mỗi khi nghi ngờ bà ấy có người khác” – nói rồi cậu ấy quay sang cười xoè với Steven một cái – “Em đến từ một gia đình đổ vỡ anh ạ”.
Nếu Steven từng xem chương trình giải trí Tin tức Giải trí trong ngày hẳn anh ấy đã biết rõ điều này. Nhưng có vẻ như anh ý chẳng buồn để ý tới cô bạn thân tội nghiệp của mình.
“Tôi không muốn Nikki làm điều mà cô ấy không cảm thấy thoải mái” – giọng Steven lạnh băng.
“Không sao đâu ạ” – mình sốt sắng mở lời – “Em sẽ thuê một thám tử tư để tìm… mẹ. Cậu gợi ý giúp mình một người tốt tốt một chút nhé, Lulu, bởi dù sao cậu có vẻ có nhiều kinh nghiệm về mấy chuyện này hơn mình”.
“Ờ, được chứ” – Lulu hồ hởi nhận lời – “Nhưng mình phải nhắc trước, thuê thám tử không hề rẻ đâu à nha”.
“Tiền nong đâu phải là vấn đề” – Steven nhếch miệng cười nhìn về phía mình – “Nikki có thừa khả năng chi trả mà”.
Mình gật đầu mỉm cười lại với anh ta, nhưng trong lòng thì đang vô cùng rối bời. Nếu mình mà thuê thám tử thật thì mình chết là chắc. Làm sao mình có thể thuê thám tử tư cơ chứ? Họ sẽ đào bới lại vụ tai nạn trung tâm thương mại mấy tháng trước và lần ra vụ ghép não của mình và Nikki. Chuyện này sẽ giáng một đòn chí mạng vào tập đoàn Stark và từ giờ tới cuối đời mình sẽ phải sống trong sợ hãi trước sự truy sát từ ông bố máu lạnh của Brandon.
Người như Robert Stark chắc chắn có nguyên cả một đội quân sát thủ hùng hậu bảo vệ ý chứ.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Chuyện đến đau hay đến đó. Trước mắt giải quyết xong vụ tìm mẹ cho Steven đã.
“OK. Em sẽ gọi điện cho văn phòng thám tử tư ngay sáng ngày mai” – ôi, có ai ngờ cuộc đời mình lại lắm rắc rối thế này? Hết bị ghép não vào cơ thể người khác đến việc ngày ngày chải chuốt mascara dày cộp và giờ là chuyện này… Mà có vẻ như mình đã dần quen đối mặt với các loại biến cố trên đời rồi nên việc nhà Nikki lần này cũng không có gì bất ngờ lắm.
“Và trong thời gian này” – Lulu lém lỉnh nói – “anh cần phải ở lại đây với tụi em. Bởi vì bọn em sắp tổ chức một bữa tiệc đặc biệt và bọn em muốn mời anh làm khách mời danh dự.”
Mình lừ mắt cảnh cáo Lulu. Ý tưởng ở cùng một mái nhà với ông anh trai của Nikki thật chẳng hay ho tẹo nào. Thứ nhất, bọn mình chỉ có hai phòng ngủ, ở đây thì anh ta biết ngủ ở đâu… trên ghê sô-pha ngoài phòng khách chắc? Thứ hai, không sớm thì muộn anh Steven sẽ phát hiện ra sự thật là mình không hề liên lạc với văn phòng thám tử tư nào hết như đã hứa… và rằng mình không phải là em gái của anh ý, chỉ là bộ não của mình đang sống trong cơ thể của em gái anh ta mà thôi. Hơn nữa làm sao anh ta có thẻ làm khách mời danh dự tại bữa tiệc mà chính mình còn không có ý định tham dự (có điều mình chưa đủ dũng khí để tiết lộ điều đó với cô chủ của bữa tiệc)?
Chưa kể căn nhà này mọi ngóc nghách đều có thể – có khả năng – đang bị ai đó gắn máy nghe trộm (mặc dù mình đoán thừa ra ai là người đứng sau vụ này).
“Ừm…” – Steven tỏ ra không thoải mái thấy rõ. Cũng khó trách, với anh ta, mình chỉ là một người xa lạ (xa lạ hơn rất nhiều so với những gì anh ta nghĩ) – “cám ơn lời mời của em nhưng anh đã đặt phòng khách sạn dưới phố…”.
“Phòng khách sạn á?” – giọng Lulu thất kinh – “Không được! Anh là người nhà mà! Hãy ở lại đây! Coi như là cơ hội để anh và Nikki làm hoà lại với nhau đi. Đúng không, Nikki?”
“Tất nhiên” – mình gật đầu cái r hy vọng Steven không phát hiện sự chần chừ trong tích tắc của mình –“ Mặc dù bọn em chỉ có hai phòng ngủ…”
“Anh có thể ngủ trong phòng em” – Lulu hào hứng xung phong. Sau đó cúi gằm mặt xấu hổ. Lần đầu tiên trong đời mình thấy vẻ mặt ngượng nghịu này của cô bạn – “Ý em là giường trong phòng Nikki rất to và rộng. Em có thể sang ngủ với cậu ấy. Còn anh, Steven, anh có thể ngủ ở phòng em”.
“Không cần đâu” – giọng Steven không còn lạnh lùng như trước nữa. Có một chút ấm áp trong giọng nói và nét mặt của anh ấy – một chút tình người thực sự… không giống như khi gặp mình ở sảnh dưới nhà khi nãy. Đột nhiên mình cảm thấy tội lỗi khi không hề có ý định giúp anh ý tìm lại mẹ. À không, mình có ý định giúp anh ý tìm lại mẹ. Mình chỉ không có ý định thuê thám tử tư làm chuyện đó thôi.
Có điều làm sao để tự mình đi tìm một phụ nữ mất tích đây?
“Cám ơn, em thật tốt bụng” – Steven nói – “Nhưng anh không muốn em phải…”
“Cứ ở lại đi” – mình nghe thấy tiếng của Nikki trước khi não bộ kịp ngăn lại.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình thế này? Bảo anh trai của Nikki ở lại có khác gì lạy ông con ở bụi này.
Từ mấy bức ảnh mà Steven cho mình xem cũng có thể thấy anh ấy yêu quý mẹ mình tới mức nào. Chắc chắn người chụp những bức ảnh đó là người mẹ đang mất tích kia. Ánh nhìn anh ý nhìn vào người đang cầm máy ảnh tràn đầy sự trìu mến và yêu thương.
Mình đã biết phải làm gì. Và đó là tất cả những gì mình có thể làm để đền bù cho Steven và mẹ anh ta khi có một đứa em gái, một đứa con tệ bạc như Nikki. Tệ đến nỗi đến một tấm ảnh chụp chung với mẹ và anh cũng không buồn giữ.
“Em nói thật mà” – mình mỉm cười với Steven, đang sững người trước lời đề nghị đột ngột của mình – “Anh hãy lại đây đi. Em xin anh đấy”.
“Em xin anh?” – giọng Steven lạc hẳn đi. Không hiểu là do mình dùng từ xin, hay bình thường Nikki không bao giờ hạ mình nói những câu tương tự.
Dù lý do là gì đi chăng nữa thì cái câu vừa rồi của mình đã có tác dụng. Steven nhún vai nói: “Nếu em nói vậy thì để anh quay lại khách sạn lấy đồ đã”.
Nói rồi Steven đi thẳng ra cửa thang máy.
Có vẻ như nãy giờ chẳng có ai trở về nhà từ phòng tập hay từ quán Starbucks sau khi mình và anh trai của Nikki dùng thang máy lên đây thì phải. Bởi ngay khi anh Steven nhấn nút gọi thang máy, cửa thang máy liền bật mở ngay tức thì.
“Lát gặp lại hai đứa” – anh Steven gật đầu chào Lulu và mình, trước khi cửa thang máy từ từ khép lại.