Vô Sắc Công Tử - Chương 12
Sáng sớm hôm sau, Vân vĩ lang về phủ chợp mắt được một canh giờ. Dùng bữa sáng xong, hắn đến thiện phòng tìm thức ăn cho gà. Khi lão quản gia gặp Vân Trầm Nhã đã thấy hắn thay ra một bộ trang phục sạch sẽ, đang phe phẩy quạt, bộ dáng như muốn đi ra ngoài. Hai con chó ngao nhỏ chạy chầm chậm sau lưng hắn, cái đuôi đong đưa cung kính tiễn đưa Lang chủ tử.
Vân Trầm Nhã thấy lão quản gia, dặn riêng: "Gà sau hậu viện không cần cho ăn, sáng sớm hôm nay ta đã cho ăn rồi."
Lão quản gia nghe xong những lời này, bất giác cảm thấy buồn bực trong lòng. Xưa nay Vân đại công tử mười ngón tay không dính một giọt nước, vậy mà cũng cho gà ăn? Tuy có chút khó hiểu, nhưng lão quản gia cũng không dám nói gì, chỉ đi cùng hai con chó săn kia tiễn Vân vĩ lang đến trước cửa.
Măng Tây Cải Trắng nghểnh dài cổ, vừa thấy bóng dáng Lang chủ tử biến mất ở đầu ngõ, bọn chúng nhất tề hưng phấn mà sủa lên vài tiếng, sau đó cùng tản ra chạy như điên về phía hậu viện.
Lão quản gia nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng thầm nghĩ không ổn chút nào, tức thì chạy theo Măng Tây Cải Trắng ra sau hậu viện.
Trong một góc tĩnh lặng sau hậu viện là một cái chuồng gà, bên trong là năm con gà con mà Thư tiểu Đường đã tặng. Lão quản gia trơ mắt nhìn Măng Tây Cải Trắng vừa hân hoan vừa vội vã chạy về phía trước, ngay sau đó lại nghe trong cái chuồng tre vang lên một tràng thanh âm như tiếng chai lọ va chạm vào nhau xổn xoảng.
Tim lão quản gia thót lại, nghĩ chắc Măng Tây Cải Trắng muốn ăn gà, quá bối rối nên quên mở cả cửa, cũng bắt chước theo hai con chó ngao mà nhảy qua hàng rào tre. Lão vừa nhảy vừa suy nghĩ, hai con chó săn này không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi một mình Vân Trầm Nhã. Vân vĩ lang đã dặn dò chúng nó không được bắt nạt đám gà, theo lý cho dù chúng nó có cả trăm cái lá gan, chúng nó cũng không dám động đến một cọng lông gà.
Vừa nghĩ đến đó, thân hình lão quản gia cũng đã bay qua khỏi hàng rào tre, ngước mắt nhìn lên không khỏi ngây người. Năm con gà con đang thu lu trốn vào một góc trong chuồng gà, không con nào dám kêu lên một tiếng. Trong chuồng gà, không biết từ khi nào đã có thêm một cái thau, trong thau là cháo và thứ gì đó, Măng Tây Cải Trắng đang sục mõm lục lọi đào bới trong thau. Một lát sau, hai con chó ngao đã gặm ra được một cái chân gà thật to, hùng hục nhai nuốt chân gà ngay tại chỗ.
Lão quản gia cả kinh muốn trật cả khớp cằm. Thì ra Vân Trầm Nhã nhất thời cao hứng, dùng cháo gà cho gà ăn. Không những vậy, hắn còn tốt bụng chừa lại trong thau cháo gà mấy cái chân gà. Hèn chi năm con gà con này lặng lẽ đau buồn trốn túm tụm lại một góc, thì ra là nhìn thau cháo gà mà đoán được vận mệnh bi thảm của chính mình.
Lão quản gia lắc đầu, thầm cảm thấy nếu ở chung với Vân vĩ lang lâu, nếu không bị điên cũng sẽ bị đần. Nhưng nghe nói thế gian này đều là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không biết trên đời này, còn ai có thể là khắc tinh của Vân Trầm Nhã hay không.
Sáng sớm Thu Đa Hỉ đã nhờ người truyền tin, nói là muốn theo cha mẹ đến miếu ở gần đó để dâng hương, nên hôm nay không thể đến khách điếm Thư gia cắm cọc được. Thư tiểu Đường được nhàn rỗi, liền mở sách dạy chơi cờ ra, nghiền ngẫm môn cờ vây một hồi, rồi sau đó lại đi học vẽ tranh hoa điểu.
Thư Đường mặc dù không thông minh, nhưng cũng không phải là một người ngu ngốc. Nàng dụng tâm khắc khổ nghiên cứu cầm kỳ thư họa nửa tháng cũng có chút tiến bộ, ít nhất cũng không thành vấn đề khi đi xem mắt. Thư Đường vẽ xong tranh hoa điểu, thấy mình tìm tòi tập luyện cũng đã nửa tháng nay, đợi hết hè thời tiết mát mẻ hơn, là có thể ra ngoài xem mắt tiếp.
Suy nghĩ xuất thần một hồi, Thư tiểu Đường lấy kèn Đán ra, tính đến ngoài giàn nho ngồi thổi. Ai ngờ nàng vừa mở mở cửa phòng ra, liền lao thẳng vào trong một vòng tay ấm áp.
Người bị đụng phải dường như tinh thần đang hoảng hốt, thình lình xảy ra va chạm như vậy khiến hắn bất ngờ không kịp trở tay, phải lui về sau vài bước, hai tay hắn đỡ lấy hai vai nàng, hỏi “Không sao chứ?”
Thư Đường vừa nghe thanh âm này, một nỗi vui mừng tự nhiên trào dâng. Nàng ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy gương mặt như tạc bằng ngọc của Vân Trầm Nhã, bèn vui vẻ gọi lên "Vân quan nhân".
Khoảng cách giữa hai người thật gần, một vệt màu hồng nhạt nổi lên trên gò má Vân Trầm Nhã. Một lát sau, hắn bình tĩnh ung dung lui từng bước về phía sau, thấy cây kèn Đán trong tay Thư tiểu Đường, cười nói: "Nhàn rỗi vô sự, muốn xem thi từ ngươi đọc đến đâu rồi. Không ngờ lại gặp dịp ngươi muốn thổi khúc, chi bằng ta cũng nghe một chút."
Dứt lời, hắn xếp quạt lại giắt bên hông, trải vạt áo ra, ngồi xuống chiếc ghế đá.
Thư tiểu Đường nghe xong lời này lại ngẩn người ra tại chỗ, sau đó bỏ lại Vân Trầm Nhã ở đó, một mình chạy về phòng. Giây lát sau, nàng cầm một quyển sách trong tay chạy đến, đặt trước mặt Vân Trầm Nhã, cười hắc hắc hai tiếng nói với hắn: "Mấy ngày nay, mỗi ngày ta đều học ba bài thơ, hiện nay học xong cũng không ít, Vân quan nhân ngươi có thể kiểm tra ta."
Vân Trầm Nhã khiêm tốn cười nhìn lại quyển sách kia, ánh mắt rơi xuống góc trang sách, nụ cười liền cứng đờ. Cuối góc sách có hai đóa hoa Hải Đường được vẽ theo lối thủy mặc bằng mực nước, nét bút hết sức rõ ràng. Vân Trầm Nhã trầm mặc một lát, lại giở từng trang một, thấy mấy chục trang, trang nào dưới góc cũng đều được vẽ hai đóa Hải Đường. Hải Đường được vẽ qua loa, nhưng vẫn nhìn ra dụng tâm của người vẽ, có lẽ là mỗi khi Thư tiểu Đường học được một trang liền vẽ lại làm ký hiệu.
Hắn theo trang sách ngước mắt lên nhìn, trong lúc ngẩn ngơ chợt thấy nốt ruồi son giữa mi tâm và nốt ruồi nơi khóe mắt của Thư Đường dường như đồng thời hóa thành hai đóa Hải Đường rực rỡ động lòng người.
Vân vĩ lang chợt thấy vô cùng phiền não, hắn đóng quyển sách lại, "bẹp" một tiếng đặt sang một bên.
Thư tiểu Đường cả kinh, trừng lớn đôi mắt hạnh, quay lại nhìn về phía Vân Trầm Nhã.
Nỗi phiền não trong lòng càng tăng lên, Vân vĩ lang nhíu mày khép mắt lại, bàn tay đặt lên trán, sau một lúc lâu cũng không lên tiếng. Ít lâu sau, có một bàn tay nhỏ bé vòng qua lưng của hắn, đặt lên trán hắn thăm dò, xúc cảm ấm áp mềm mại khiến Vân Trầm Nhã hoảng sợ kinh hãi, lập tức ngẩng đầu lên quát: "Ngươi muốn làm gì?!"
Lời này vừa thốt lên, Vân vĩ lang ngẩn ra, Thư tiểu Đường sửng sốt. Vân Trầm Nhã thấy vẻ mặt Thư Đường trước mắt đang hoang mang, không khỏi muốn xin lỗi: "Tiểu Đường muội, ta vừa rồi..." Nhưng lời còn chưa dứt, đã thấy Thư Đường lại sà đến, cẩn thận áp tay lên hai má hắn.
Vân vĩ lang bị nhìn như vậy cảm thấy không được tự nhiên, không khỏi quay đầu đi, muốn né tránh. Đang lúc này, đột nhiên Thư Đường buông tay, quay ra cười nói: "Ta thấy mới vừa rồi ngươi đau đầu, còn tưởng rằng ngươi bị phong hàn, nhưng sờ thử trán ngươi lại không thấy nóng. Ta nghĩ chắc là ngươi bị cảm nắng, cho nên thân thể không được thoải mái."
"Bị cảm nắng?"
"Ừ. Hèn chi hôm nay lúc ta đụng phải ngươi, đã thấy mặt của ngươi hơi đỏ." Thư Đường nói một cách thật nghiêm túc. Nói xong, nàng lại đứng dậy giũ giũ vạt áo, nói với Vân vĩ lang: "Vân quan nhân, ngươi đợi chút, ta đi hầm một bát canh giải cảm cho ngươi."
Nàng còn chưa đi được hai bước, đã bị giữ lại.
"Không cần đâu, ta không sao."
Lúc Vân Trầm Nhã nói lời này, ánh mắt lại lạc trên cây kèn Đán kia. Chỉ chốc lát sau, ánh mắt của hắn đã trở thành vân đạm phong khinh như ban đầu, nâng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn đá, nói: "Ta nghĩ, một cô nương muốn học cầm kỳ thư họa, nên chọn một loại nhạc cụ văn nhã một chút, kèn Đán thô cuồng, không thích hợp lắm."
Thư Đường ngồi xuống trước bàn đá, nghiêm túc nói: "Ta cũng thấy kèn Đán không đủ văn nhã. Nhưng nhạc cụ cũng không phân sang hèn, mặc dù ta chỉ biết thổi sơ sơ không hay, nhưng tập nhiều ngày, nay cũng có thể thổi ra âm điệu. Thang Quy và phụ thân ta đều nói là nghe không tệ."
Vân Trầm Nhã nghe xong, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng. Hắn ngồi dưới giàn nho, khuôn mặt bị che khuất trong bóng râm. Qua một lát, Vân Trầm Nhã mím môi, rút một vật gì đó từ trong tay áo ra, đặt lên bàn: "Từ nay thổi cái này đi!"
Trên bàn là một cây sáo nhỏ bằng ngọc. Thư Đường nhìn thấy vô cùng vui sướng, nâng tay lên sờ sờ, mát rượi bóng láng.
Vân Trầm Nhã nhìn nàng, đột nhiên cầm cây sáo lên, ngón tay xoay đặt đầu sáo bên môi. Khóe môi của hắn cười nhẹ: "Ta thổi thử một khúc cho ngươi nghe."
Tiếng sáo cất lên, như vầng trăng tỏa ánh sáng bàng bạc trên biển, như làn nước trong trẻo tuôn qua kẽ đá trong hồ, khiến tâm sự nữ nhi nhà ai chợt bối rối chợt sáng tỏ.
Thư tiểu Đường từ trước đến nay cũng đã được nghe qua những người mãi nghệ kiếm sống nơi đầu đường thổi sáo, nhưng âm điệu phương Nam uyển chuyển nhẹ nhàng, mà Vân Trầm Nhã thổi khúc này, trong du dương có xa xăm, trong mạnh mẽ có cô đơn.
Nhìn lại người đang thổi sáo, trong phút chốc Thư Đường ngây người. Ánh mắt như không thể dịch chuyển đi nơi khác, chỉ nhìn thấy đôi lông mày như trúc của Vân Trầm Nhã, ánh mắt như hàn ngọc, hàng mi dài như bóng hoa xếp lên nhau tầng tầng lớp lớp, ẩn chứa tâm sự trăn trở.
Một khúc nhạc vừa hết. Vân vĩ lang cười dài đặt cây sáo trên bàn, nói: "Nếu ngươi rảnh rỗi, học thổi sáo cũng không tệ." Nói xong, hắn vừa muốn đứng dậy, quay đầu lại thì thấy Thư tiểu Đường đang ngẩn người ra nhìn mình.
Thư Đường chậc chậc lưỡi, không chút để ý gì, một câu bật ra khỏi miệng.
"Vân quan nhân, ngươi thật là đẹp a."
Vân Trầm Nhã ngẩn ra, trong đầu chợt trống rỗng.
Thư Đường như vẫn chưa hồi hồn, lại nói tiếp: "Thật đó, lần đầu tiên ta thấy ngươi trên đường, tức thì cảm thấy dung mạo ngươi tựa như thần tiên trên trời, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy."
Đầu óc mới vừa trống rỗng, lúc này lại như bị một tiếng ầm vang dội. Trong đầu Vân Trầm Nhã rối loạn thành một nùi, yết hầu của hắn nhộn nhạo, chỉ trầm mặc nhìn Thư Đường.
Thư tiểu Đường lúc này mới phản ứng lại. Nghĩ lại lời nói vừa rồi của mình, nàng thẹn thùng cười "Vân quan nhân, ta không hiểu biết nhiều, cả cuộc đời này cho tới hôm nay, cũng chỉ thấy ngươi là người đẹp nhất. Những lời ta nói đều là thật cả!" Nàng lại cười hắc hắc lên hai tiếng, sờ cây sáo trên bàn "Ngươi đã đẹp, con người lại tốt, cây sáo thổi lên nghe cũng hay. Thật ra ta mới đầu không muốn học thổi, nhưng vừa nghe xong một khúc nhạc của ngươi, liền chợt động lòng muốn học ngay."
Thư Đường túm cây sáo ngọc vào trong tay, sờ từ cao xuống thấp, càng lúc càng yêu thích không nỡ buông tay. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt tỏa sáng nhìn Vân Trầm Nhã: "Vân quan nhân, cho ta mượn cây sáo này có được không?"
Vân Trầm Nhã không trả lời.
Thư Đường lại duỗi tay sờ bên hông, lấy ra một miếng bạc vụn nhét vào trong tay Vân Trầm Nhã: "Ta chiếm tiện nghi của ngươi, như vậy thật không tốt. Ta thấy cây sáo ngọc này thật là một bảo bối, chút bạc này ngươi cất trước đi, xem như là tiền cho ta thuê cây sáo này trong mười ngày." Nói xong, nàng thấy Vân vĩ lang không có phản đối, lại gục đầu xuống, sờ soạng cây sáo thêm vài cái, như muốn sờ ra bí quyết để thổi được vậy.
Bạc trong lòng bàn tay mang theo chút hơi ấm còn sót lại, Vân Trầm Nhã nắm trong tay, hoảng hốt hỏi: "Vòng ngọc ta tặng cho ngươi đâu?"
Thư Đường chỉ một lòng một dạ sờ soạng cây sáo kia, không nghe Vân Trầm Nhã đang hỏi gì, sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu lên "A?" một tiếng. Nhưng Vân Trầm Nhã chỉ lắc lắc đầu, không hỏi không nói gì nữa. Im lặng ngồi trong giây lát, Vân Trầm Nhã đứng dậy, tùy tiện tìm một cái cớ, từ giã Thư Đường.
Hắn đi có chút vội vàng. Thư Đường cuống lên đưa hắn ra tận cửa khách điếm, lại dặn dò hắn phải chú ý bảo trọng thân thể, đừng để trúng nắng nữa.
Vân Trầm Nhã đi tới đầu ngõ hẻm, lại quay đầu, thấy Thư Đường vẫn đứng thẳng tắp trước khách điếm vẫy vẫy tay chào hắn. Đột nhiên ngay lập tức trong lòng hắn giống như có cả trăm mùi vị hỗn tạp đan xen lẫn nhau, những suy nghĩ rối loạn trong đầu giờ hoàn toàn thắt nút lại.
Thư Đường thấy Vân Trầm Nhã rời khỏi, lại vui sướng trở về hậu viện, tính đem cây sáo ngọc nhỏ kia ra luyện một phen. Nhưng nàng vừa mới đến dưới giàn nho đã nghe được một tràng tiếng bước chân vội vã tiến lại từ phía sau. Chưa kịp quay lại, bỗng có người bắt lấy cổ tay nàng từ phía sau. Một cái kéo thật mạnh, nàng liền rơi vào trong một cái ôm ấm áp.
Thư Đường còn đang lấy làm lạ. Chợt nghe thanh âm Vân Trầm Nhã lại vang lên bên tai: "Tiểu Đường, có chuyện này, ngươi hãy nghe ta nói."