Phần V- Hồi 1

Lúc này ba người còn lại cũng đuổi kịp đến ngay sau lưng Tư Mã Khôi, mọi người đều nắm chắc vũ khí và định thần lại quan sát, chỉ thấy ánh vàng loé lên chói cả mắt, thì ra đây là tượng một con mẵng xà được đúc bằng vàng. Đôi mắt của mẵng xà vàng được nạm đá Rubi bị ánh sáng chiếu vào, phát ra từng lớp sóng quái dị làm cho đôi mắt như đang không ngừng đảo qua đảo lại , thần thái giống y như con rắn sống. Phạt mấy cành khô cạnh con mẵng xà, họ phát hiện nó là một bức tượng được khắc trên thỏi vàng, mà thể tích thỏi vàng này là rất lớn, khác hẳn những thỏy vàng thông thường. 

Nhìn cảnh tượng này, mọi người kinh ngạc, và càng kì lạ hơn vì không biết tại sao thỏi vàng lại nằm ở đây. Tiện tay gạt mấy cành cây và bùn đất ở gần đó sang một bên, họ lại phát hiện trên dưới trái phải thỏi vàng, là vô số thỏi vàng khác, không nghờ đó là một bức tường thành được lắp ghép bằng những thỏi vàng.
Bức tường thành bằng vàng cao vút, đúc tầng tầng lớp lớp các bức phù điêu, mỗi bức phù điêu được khảm nạm những viên đá quý với màu sắc khác nhau. Tất cả sinh linh trời đất, uy nghiêm của thần phật, truyền thuyết trong sử thi, thánh chiến vinh quang, đều được chuyển hoá bằng những dấu tích huy hoàng rực rỡ, rồi vĩnh viễn ngưng tụ lại ở bức tường. Sự diễm lệ, hùng vĩ siêu nhiên của nó đã đủ khiến trí tưởng tượng mong manh và nhợt nhạt của loài người sụp đỗ nặng nề.

 

CHƯƠNG 5: THÀNH NHỆN VÀNG

HỒI  1: TOÀ THÀNH BỐN TRIỆU BẢO THÁP


"Vận may" - cái thứ ấy có thể là bà mẹ đẻ đối với người này nhưng lại là mụ dì ghẻ đối với kẻ khác.
Tư Mã Khôi cảm thấy mấy người của anh chắc đang được mụ dì ghẻ nuôi dưỡng, bởi họ rơi vào nơi sâu nhất dưới đáy núi Dã Nhân cùng với loài thực vật dạng kén. Địa hình nơi này rất đặc biệt, không biết bao nhiêu năm trước đã trải qua những kiếp nạn long trời lở đất nào, mà khiến mạch nước lún sâu đến như vậy, lòng nui dần trống hoác, từ đó cả cánh rừng rậm nguyên sinh rộng lớn bị thụt xuống đáy động.
Lòng khe núi ngay sau đó liền phát triển loài thực vật bào tử giống hình chiếc ô, che phủ hoàn toàn cánh rừng nguyên sinh dưới lòng đất, ngày dài tháng rộng chẳng ngờ lại tích bùn thành đầm. Huyệt động thâm u sâu hơn hai ngàn mét theo chiều đứng này, mải mãi chẳng bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời, bởi thế tốc độ phân hủy mục nát của cây cối diễn ra rất chậm chạp, màu sắc nhợt nhạt, đập vào mắt chỉ thấy toàn như gấm dệt đen sì sì, nếu như không hề xảy ra biến cố gì, thì chỉ sợ mấy chục ngàn năm nữa, hình hài của nó vẫn giử nguyên như cũ.
Mãi đến khi quả bom địa chấn trong chiếc tiêm kích vận tải phát nổ, chất độc màu da cam khuyếch tán khắp nơi , hủy hoại lớp phủ thực vật dày đặc kín trong không gian kín mít dưới đáy cốc, rồi đầm lầy theo đó sụt lở xuống dưới, thì khu vực cấm địa này bởi vậy mới bị lộ ra ngoài.
Do điểm phát nổ không xảy ra ở nơi trung tâm sơn cốc, nên lớp phủ thực vật xa nhất tuy cũng tận số diệt vong nhưng mức độ hủy hoại không nghiêm trọng lắm , vẫn còn vô số những chiếc rễ đen sì, to lừng lững như cột đình đâm rủ xuống lòng đất . Bốn kẻ may mắn sống sót của đội thám hiểm di chuyển dần xuống hi vọng tìm thấy khu vực có thể bò ngược lên trên.
Ai ngờ , trong cánh rừng sâu dưới lòng đất âm u này , lại ẩn dấu bức tường thành được xếp bằng vàng. Thân tường cao vút dựng đứng bị che phủ bởi bùn đất và rể khô, gạt bỏ lớp bụi đất che phủ bên ngoài , liền lỗ ra ánh vàng kim chói mắt . Bóng tối dày đặc và màn sương mù mỏng tang bủa vây tứ bề khiến mọi người không thể nhìn rõ quy mô của bức tường vàng , chỉ thấy phù điêu khắc trên thỏi vàng trùng trùng điệp điệp , vô cùng vô tận, tuy dày đặc nhưng vẫn có thứ bậc, trình tự tinh ảo tuyệt luân, kĩ thuật chế tác hoàn mĩ như thể không phải vật chốn trần gian.
Hội Tư Mã Khôi giơ cao đèn chiếu halogen quan sát một hồi lâu, người nào người nấy đều tròn mắt kinh ngạc , chỉ thấy mỗi thỏi vàng trước mắt đều được đúc thành một tầng khung tháp cổ khắc hình mặt người , bảy thỏi hợp thành một thể , quấn quanh chân tháp là mẵng xà , hình thái mỗi con một khác , thiên biến vạn hoá , chẳng bức nào giống bức nào . Các bức phù điêu trong chân tháp lại vẽ trời đất bao la mênh mông , bên trên là trăng sao nhật nguyệt , bên dưới là sinh linh , muông thú , tiên nữ phiêu bồng , mẵng xà dữ tợn , dũng sĩ đầu người mình voi , thậm chí cả cuộc chiến tranh huy hoàng giáo vàng ngựa sắt và cả chư vị thần phật đang cúi nhìn chúng sinh đang chen chúc dưới phàm trần . Có thể nói , thiên địa vạn vật không gì không bao hàm trong đó.

Miến Điện chịu ảnh hưởng sâu sắc từ nền văn hoá Ấn Độ cổ, ngàn năm nay, Phật pháp cực thịnh chẳng ngày suy vong ,nơi nào cũng có đền đài, miếu mạo nổi tiếng, nhưng thần phật trong những bức phù điêu vàng này hình thái vô cùng đặc biệt, nhuốm đầy màu sắc tôn giáo li kì nơi đất khách, thậm chí nó còn khác biệt rất lớn với hình tượng thần phật ở bất kì nơi nào trên thế giới. Dường như từ bản thân bức vẽ, người ta có thể nhìn thấy bóng dáng thần bí đã sớm biến mất của một vương triều cổ đại.
Bốn người nằm mơ cũng không thể ngờ tới trong cánh rừng già núi sâu Bắc Miến, lại có nhiều vàng thỏi đến như vậy. Họ lần lượt gỡ bỏ lá cành mục nát hai bên sa, những thỏi vàng khảm nạm đầy đá quý và phù điêu lần lượt hiện ra trước mắt. Không biết tường thành này có điểm tẫn cùng hay không, bởi càng nhìn càng hoa mắt chóng mặt, trong khi ánh sáng của đèn chiếu chỉ soi rõ được khoảng cách trong vòng năm đến mười bước chân. Cảm giác này chẳng khác nào thầy bói mù xem voi, gần đó lại không hề có vật tham chiếu, nên hoàn toàn không thể phán đoán tình hình thực tế.
Mọi người không ngớt bàng hoàng, kinh ngạc, chỉ thấy một cảm giác chật chội, bí ách rất mãnh liệt chợt ùa giội vào mặt. Bức tường thành cao vút đúc đầy phù điêu vàng giống như một vị thần Kim Cương lạnh lùng, tàn khốc, nó im lặng điềm nhiên chấp nhận sự kinh sợ và kính nể của kẻ phàm trần. Hội Tư Mã Khôi nhìn hồi lâu, trong lòng không tránh khỏi cảm giác rờn rợn, xương sống gai lạnh. Sức mạnh của tôn giáo có thể khiến con người điên cuồng rồ dại, chắc cũng chỉ có nguyên nhân này, mới tạo ra được một kì tích hiển hách và rạng rỡ như vậy. Tận mắt chứng kiến sự tồn tại của những bức phù điêu bằng vàng, lập tức sẽ khiến con người bật lên một cụm từ xuất thân từ Phật pháp : bất khả tư nghị , ý nói đến sự thần thông và trí tuệ của phật tổ cao siêu huyền diệu đến mức người phàm trần không thể nào bàn luận thấu đáo được.
Tư Mã Khôi vừa nhìn vừa đánh trống ngực vì quy mô của bức tường thành rộng lớn khó lường, nó ngang nhiên ngủ yên dưới lòng đất, dường như không thể đi vòng qua nổi. Chỉ có trời mới biết người ta đã dùng bao nhiêu thỏi vàng để tạo ra nó. Móng tường nằm sâu dưới đất một đoạn khá lớn, phần còn lại ẩn mình trong bóng tối, những gì thấy được trước mắt chỉ là một khúc thôi. Thực không thể tưởng tượng nổi cổ nhân hàng ngàn năm trước rốt cục đã xây nó bằng cách nào. Sơn cốc núi Dã Nhân bị sương mù trầm tích không tan bủa vây, nuốt chửng vô số sinh mạng, vì sao lại vùi chôn một lượng vàng nhiều đến thế? Chúng do triều đại nào để lại? Và những thỏi vàng tạc kín phù điêu ăn khớp hoàn toàn với nhau, tạo nên bức tường thành giống như một công trình kiến trúc này, rốt cục có hình dạng như thế nào?
Trong khắp năm châu bốn bể, những điều kì quái lạ lùng chưa tận mắt trông thấy, chưa tận tai nghe thấy không biết còn bao nhiêu nữa. Tuy hội ba người Tư Mã Khôi, La Đại Hải và Tuyệt, lưu lạc ở nơi tha hương rừng già núi thẳm đã không ít năm, nhưng hiểu biết về lịch sử và văn hóa của Miến Điện chỉ có hạn, nên chẳng ai nói được nguồn gốc, lai lịch của nó.
Tuyệt nhìn sởn đến nỗi da nổi cả gai ốc, cô quay sang nói với Tư Mã Khôi:" những bức phù điêu dát vàng này dường như có điểm gì không giống lắm với những vị bồ tát thường thấy trong đền chùa ở Miến Điện, chúng cứ cổ quái thế nào ấy"

Miến Điện chịu ảnh hưởng sâu sắc từ nền văn hoá Ấn Độ cổ, ngàn năm nay, Phật pháp cực thịnh chẳng ngày suy vong ,nơi nào cũng có đền đài, miếu mạo nổi tiếng, nhưng thần phật trong những bức phù điêu vàng này hình thái vô cùng đặc biệt, nhuốm đầy màu sắc tôn giáo li kì nơi đất khách, thậm chí nó còn khác biệt rất lớn với hình tượng thần phật ở bất kì nơi nào trên thế giới. Dường như từ bản thân bức vẽ, người ta có thể nhìn thấy bóng dáng thần bí đã sớm biến mất của một vương triều cổ đại.
Bốn người nằm mơ cũng không thể ngờ tới trong cánh rừng già núi sâu Bắc Miến, lại có nhiều vàng thỏi đến như vậy. Họ lần lượt gỡ bỏ lá cành mục nát hai bên sa, những thỏi vàng khảm nạm đầy đá quý và phù điêu lần lượt hiện ra trước mắt. Không biết tường thành này có điểm tẫn cùng hay không, bởi càng nhìn càng hoa mắt chóng mặt, trong khi ánh sáng của đèn chiếu chỉ soi rõ được khoảng cách trong vòng năm đến mười bước chân. Cảm giác này chẳng khác nào thầy bói mù xem voi, gần đó lại không hề có vật tham chiếu, nên hoàn toàn không thể phán đoán tình hình thực tế.
Mọi người không ngớt bàng hoàng, kinh ngạc, chỉ thấy một cảm giác chật chội, bí ách rất mãnh liệt chợt ùa giội vào mặt. Bức tường thành cao vút đúc đầy phù điêu vàng giống như một vị thần Kim Cương lạnh lùng, tàn khốc, nó im lặng điềm nhiên chấp nhận sự kinh sợ và kính nể của kẻ phàm trần. Hội Tư Mã Khôi nhìn hồi lâu, trong lòng không tránh khỏi cảm giác rờn rợn, xương sống gai lạnh. Sức mạnh của tôn giáo có thể khiến con người điên cuồng rồ dại, chắc cũng chỉ có nguyên nhân này, mới tạo ra được một kì tích hiển hách và rạng rỡ như vậy. Tận mắt chứng kiến sự tồn tại của những bức phù điêu bằng vàng, lập tức sẽ khiến con người bật lên một cụm từ xuất thân từ Phật pháp : bất khả tư nghị , ý nói đến sự thần thông và trí tuệ của phật tổ cao siêu huyền diệu đến mức người phàm trần không thể nào bàn luận thấu đáo được.
Tư Mã Khôi vừa nhìn vừa đánh trống ngực vì quy mô của bức tường thành rộng lớn khó lường, nó ngang nhiên ngủ yên dưới lòng đất, dường như không thể đi vòng qua nổi. Chỉ có trời mới biết người ta đã dùng bao nhiêu thỏi vàng để tạo ra nó. Móng tường nằm sâu dưới đất một đoạn khá lớn, phần còn lại ẩn mình trong bóng tối, những gì thấy được trước mắt chỉ là một khúc thôi. Thực không thể tưởng tượng nổi cổ nhân hàng ngàn năm trước rốt cục đã xây nó bằng cách nào. Sơn cốc núi Dã Nhân bị sương mù trầm tích không tan bủa vây, nuốt chửng vô số sinh mạng, vì sao lại vùi chôn một lượng vàng nhiều đến thế? Chúng do triều đại nào để lại? Và những thỏi vàng tạc kín phù điêu ăn khớp hoàn toàn với nhau, tạo nên bức tường thành giống như một công trình kiến trúc này, rốt cục có hình dạng như thế nào?
Trong khắp năm châu bốn bể, những điều kì quái lạ lùng chưa tận mắt trông thấy, chưa tận tai nghe thấy không biết còn bao nhiêu nữa. Tuy hội ba người Tư Mã Khôi, La Đại Hải và Tuyệt, lưu lạc ở nơi tha hương rừng già núi thẳm đã không ít năm, nhưng hiểu biết về lịch sử và văn hóa của Miến Điện chỉ có hạn, nên chẳng ai nói được nguồn gốc, lai lịch của nó.
Tuyệt nhìn sởn đến nỗi da nổi cả gai ốc, cô quay sang nói với Tư Mã Khôi:" những bức phù điêu dát vàng này dường như có điểm gì không giống lắm với những vị bồ tát thường thấy trong đền chùa ở Miến Điện, chúng cứ cổ quái thế nào ấy"
* * *


Tư Mã Khôi gật đầu:"tôi từng nghe phật tổ Thích Ca Mâu Ni được hạ giáng trong một gia đình hoàng tộc, là con vua Tịnh Phạn nước Ca Tì La Vệ(kapilavastu thuộc Nepal ngày nay). Khi mới sinh, ngài đứng trên bông sen vàng , hào quang trí tuệ toả khắp bốn phương, một tay chỉ trời một tay chỉ đất. Thân mình ngài màu vàng kim, cao một trượng sáu, biến hoá thần thông, không có gì không hiểu, không có gì không thông, phổ độ chúng sinh thiên hạ, tướng ngọc trang nghiêm, diệu pháp vô biên, được người đời mệnh danh là Thiên Nhân Sư. Nhưng thần phật trên bức phù điêu này có chút dữ tợn quái dị, tôi thấy mấy hình người ngợm này nhìn chẳng phải loại lương thiện gì, chỗ nào cũng bốc mùi tà khí....".
Hải ngọng kinh ngạc nhìn khốj vàng khổng lồ, không khỏj nảy sinh cảm giác thán phục, anh lấy tay vỗ bồm bộp vào mặt một vị thần trên bức phù điêu, miệng nhắc nhở Tư Mã Khôi:" thằng ôn nhà cậu mồm mép ý tứ một chút đi, đừng thất đức như thế được không hả? Dù sao thì cả đời tớ đây, đây là lần đầu tiên cảm thấy vàng nó lại thường như thế này, không ngờ có thể dùng vàng làm vật liệu xây dựng, chẳng khác gì gạch đá sỏi. Nếu vận chuyển hết số vàng này ra ngoài núi, đổi lấy vũ khí, không biết có thể trang bị cho bao nhiêu quân đội nhỉ? Đừng nói đánh chiếm lại Yangon chỉ là chuyện nhỏ, mà nếu biết dùng tiết kiệm một tý có thể phát động thế chiến thứ 3 không chừng. Hải ngọng tớ bình sinh chỉ có một mong muốn, đó là trở thành bộ trưởng Bộ quốc phòng. Lúc lựa mua vũ khí, tớ nhất quyết không thèm mua đồ của bọn khọm Mĩ, tuy đồ hiện đại thật , nhưng tần suất xảy ra sự cố là rất lớn. Đồ của Tiệp Khắc, Canada và Liên Xô chế tạo vẫn da thật thịt thật hơn, cho dù dính mưa lớn hay ngâm dưới sông sâu vẫn bòm bòm giòn tan như thường...".
Tuyệt khuyên La Đại Hải đừng nổi lòng tham cạo vàng trước mặt phật mà chuốc họa vào thân, huống hồ từ lúc mọi người chạy trốn khỏi hiện trường quả bom địa chấn phát nổ, họ đều bị dính chất độc da cam gây bỏng ty không rõ bom chứa loại chất độc gì? Nhưng hậu qủa nó để lại chẳng có kết cục gì tốt đẹp. Giờ đây, họ vừa thoát kiếp nạn để hồi sinh, đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi, điều nên nghĩ lúc này là thoát khỏi núi Dã Nhân trước khi đại nạn xảy ra, làm gì còn tâm tư mà động lòng tham nữa?
Tư Mã Khôi nói:"Tuyệt nói rất phải! Có điều khiến ai ai cũng động lòng, ai ai cũng yêu thích không chỉ mỗi người Trung Quốc ta thích đâu mà nhân dân trên toàn thế giới đều thích cả, vì nó tượng trưng cho hoà bình. Tôi thấy nếu vì nền hoà bình toàn nhân loại mà khuâng hết số vàng bạc, châu báu này ra ngoài, cho dù Phật tổ có biết, thì người cũng cảm thấy hãnh diện mà thôi..."
Tư Mã Khôi vừa nói chuyện với Tuyệt và La Đại Hải vừa liếc mắt nhìn trộm Ngọc Phi Yến, phát hiện thần sắc cô ả rất bất an, thậm chí có vài phần khiếp sợ, không biết là vì lí do gì. Từng có một vĩ nhân đã nói rất hay thế này:"một tên trộm mộ không muốn phát tài, thì không thể coi là một tên trộm mộ đạt tiêu chuẩn". Tư Mã Khôi cảm thấy việc này hết sức khác thường liền hỏi Ngọc Phi Yến xem cô nàng đã phát hiện ra điều gì.
Ngọc Phi Yến rốt cục vẫn là một nhân vật xuất chúng hàng đầu trong giới trộm mộ, nhìn thấy trên những bức phù điêu vàng có rất nhiều tháp cổ, trong đầu đại thể đã phác hoạ ra nét khái quát sự việc, chỉ có điều biết chừng ấy cũng như ếch ngồi đáy giếng mà chê trời bằng vung, tức thời chưa thể nói chính xác hoàn toàn được, nên chưa dám khẳng định chắc chắn. Thấy Tư Mã Khôi hỏi nên mới định thần lại trả lời:"tôi thấy màu sắc của mấy thỏi vàng kia hơi kì quái, không giống vàng thật nhưng rốt cục là loại vật liệu gì, thì hiện thời tôi chưa đoán ra. Ngoài ra dãy phù điêu đồ sộ này không phải là thành trì cũng không phải đền chùa miếu mạo, chỉ sợ nó chẳng phải công trình kiến trúc nào mà chúng ta có thể tưởng tượng, hơn nữa đáng lẽ nó không xuất hiện ở núi Dã Nhân mới phải..."
Mọi người nghe xong cảm thấy mơ hồ khó hiểu, tuy rằng họ quanh năm chiến đấu ở vùng núi Bắc Miến, nhưng chưa từng nghe qua chuyện này, câu hỏi chứa đầy trong bụng nhưng chẳng biết hỏi từ đâu.
Thần sắc Ngọc Phi Yến rất nghiêm trọng nói:" Rất có khả năng đây chính là toà thành Nhện Vàng do quốc vương Anagaya của nước Chăm pa cổ xây dựng, còn được biết dưới cái tên toà thành bốn triệu bảo tháp"
.........

Cô liền kể tóm tắt với mọi người đầu đuôi sự việc,thì ra cái gọi là thành Nhện Vàng là một truyền thuyết cổ xưa được lưu truyền từ hàng ngàn năm. Trước đây,ChămPa từng tồn tại một vương triều vô cùng lớn mạnh và hiển hách,lịch sử gọi là vương triều BaGan, phạm vi lãnh thổ vượt sang cả phần đất phía nam Đại Việt(nước Việt cổ) và phía bắc của Lào,tín ngưỡng theo hệ tôn giáo thần thú Vệ Đà(VeDa) của Ấn Độ giáo cổ đại. Họ chuyên sản xuất vàng, ngọc đẹp,đá qúy,và đó là một vương triều hùng mạnh,thịnh vượng và bị các chư quốc xung quanh nhòm ngó thế nhưng người Champa cổ đại đã đánh tan các vương triều từ Trung Nguyên,phía nam dẹp tan các vương triều Phù Nam (quốc gia phía nam Đại Việt), Lào trước sau không bao giờ mất thế thượng phong,... Mãi đến khi Nguyên Thế Tổ Hốt Tất Liệt đem quân chinh phạt mới khiến đất nước này dần suy yếu. Thành trì của người Cham Pa cổ đa số bị khói lửa chiến tranh phá hoại, số ít còn lại cũng sớm trở thành sào huyệt cho dơi,chuột ẩn mình. Hiện ở Việt Nam vẫn còn một số truyền thuyết liên quan đến toà thành Nhện Vàng, giờ tuy các nhà khảo cổ phát hiện ra các di tích kỳ vĩ như Angco Wat ở Campuchia, Buddha Bà La Môn ở Indonesia w... Nhưng tất cả đều kém xa so với toà thành này,chỉ là chưa tìm đủ chứng cứ chứng minh toà thành này thật sự tồn tại.
Tương truyền ở phía tây có tháp Thông Thiên do vua Babylon xây dựng còn ở phương Đông có toà thành nhện vàng đối sánh. Dưới thời vua Anagaya cai trị ông đã rút kiệt ngân khố đúc một toà thành bàng vàng khảm nạm các loại đá quý và ngọc phỉ thuý,các bức phù điêu trên tòa thành có vô số hình bảo tháp bởi vậy nó mới có tên này. Nó lộng lẫy tuyệt đỉnh,có thể sánh ngang nhật nguyệt.
Người Chăm pa cổ rút kiệt ngân khố quốc gia đổ dồn vào toà thành Nhện Vàng từ đó quốc gia dần lụn bại,không thể chấn hưng,rồi cuối cùng mang đến vận đen suy bại diệt vong cho hậu thế. Các vương triều từng xâm lăng chinh phục Chăm Pa cổ lại không thể phát hiện tung tích toà thành này nên nhiều người cho rầng đây chỉ là một giai đoạn lịch sử thần thoại li kì,cùng toà thành Nhện vàng bí ẩn khôn lường này chỉ là truyền thuyết hoang đường mà thôi, chưa chắc đã có thật trên đời.
Mãi cho đến khi đại chiến thế giới thứ hai bùng nổ,kẻ xâm lược đã cướp bóc một lượng lớn văn vật cổ từ Việt Nam và Lào, trong đó có cả mấy bức bích họa của nước Chăm Pa còn lưu truyền lại,miêu tả hình của bốn triệu bảo tháp,và điều này đã cung cấp cho những nhà ngiên cứu hậu thế rất nhiều thông tin quý giá. Từ đó,người ta mới phát hiện ra tên gọi toà thành bốn triệu bảo tháp,bởi vì con số bốn triệu kì thực không được chuẩn xác lắm,còn bảo tháp trong bức phù điêu vàng rốt cục có bao nhiêu thì không thể nói chính xác.
Từ màu sắc mấy bức bích hoạ người ta có thể thấy hình thù kì quái của nó,đại thể đó là 1 kiến trúc hình bánh răng do nhiều thỏj vàng xếp khít vào nhau,phần giữa hình bầu dục phía ngoài có 8 chân dài ngắn khác nhau vươn ra tứ phía, cấu tạo chỉnh thể giống hình con nhện nên các nhà khoa học phương Tây gọi là toà thành Nhện Vàng và họ cho rằng đây chỉ là phù hiệu hoặc Tôtem cổ của vương triều Chăm Pa,chứ chưa hẳ là một vật thể có thực.
Cho dù toà thành Nhện vàng có thực cũng phải nằm trong lãnh thổ phiá bắc Lào mới đúng. Không ngờ nó lại bị chôn vùi dưới sơn cốc khổng lò của núi Dã Nhân Bắc Miến,nên chẳng trách trước giờ chẳng ai tìm thấy tung tích của toà thành này. Nhận thức của thế giới với toà thành này rất hạn chế, chỉ biết người ta dùng vàng thỏi đúc thành phù điêu rồi ghép lại mà thôi. Chẳng ai biết vì sao người xưa lại muốn đắp nó. Ngoài ra,thần thú Vệ Đà mà người Chămpa cổ thờ phụng chẳng có thân thể thực nhưng lại có vô số hình thể tượng trưng rất kì quái,mà mẵng xà và tháp cổ là đáng sợ nhất vì nó dự báo cho kết thúc và cái chết.
Ngọc Phi Yến cảm thấy trên những bức phù điêu vàng kia toả mùi tử khí rất nặng nề. Có quỷ mới biết vì sao vua Anagaya cho xây dựng con quái vật ấy hơn nữa Nấm mồ xanh bất chấp mọi giá để đi tìm. Lẽ nào chỉ đơn giản là vì vàng thôi sao?Phải chăng trong toà thành ẩn dấu một bí mật khác?Cô nói với mọi người:"Nếu chúng ta muốn giữ mạng sống tốt nhất là nên rời khỏi nơi này càng xa càng tốt"
Giữa lúc cô đang nói, trong bóng tối lại xuất hiện âm thanh của cành cây khô di chuyển cọ xát nghe ken két rợn người

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3