Dị bản - Chương 03

Chương 03. Yêu cũng được, mà không yêu cũng không sao.

Chữ Duyên – nếu cố gắng tìm kiếm cũng chỉ là vô vọng mà thôi!

Một.

Mười một giờ khuya, anh rời cơ quan, đầu óc căng thẳng. Hơn một tuần nay vùi đầu vào công việc, vắt kiệt sức như trâu đi cày mà mọi kế hoạch vẫn ngổn ngang.

Thong dong lái xe dạo trên con đường vắng vàng vọt ánh đèn, vài cô nàng bướm đêm thấp thoáng sau những gốc cây trên vỉa hè. Nhè nhẹ hít thở bầu không khí lành lạnh, yên ắng của của một góc Sài thành. Phảng phất trong tâm trí hình ảnh của cô bạn gái mới quen được vài tháng. Một tuần rồi cô cũng chẳng nhắn hay gọi điện cho anh. Tự nhiên muốn nhìn thấy cô ấy ngồi trước mặt mình… Anh tấp xe vào lề, tìm tên cô trong danh bạ, nhấn phím gọi… Bản nhạc “Mùa hoa bỏ lại” dàn trải mang mang được hơn nửa thì vang lên giọng ngái ngủ từ đầu máy bên kia:

“Sao gọi muộn vậy anh?”

“Anh đang lang thang trên đường, em muốn đi dạo không?”

“Em ngủ rồi, anh về nhà nghỉ ngơi đi…”

“Em định để anh một mình sao?”

“Uhmmm… Thôi được rồi, qua nhà đón em đi!”

Mười lăm phút sau anh đứng trước cổng nhà cô, gọi thông báo rằng mình đã đến, nhận được tín hiệu “Không trả lời”. Vài phút sau cánh cổng sắt lách cách, cô bước ra đầu tóc rối mù, gương mặt ngơ ngác như còn đuổi theo cơn ngủ. Rất tự nhiên cô ngồi lên sau xe, vòng tay qua người anh như một hình thức thắt dây an toàn rồi gục đầu lên vai anh hỏi:

“Đi đâu?”,

“Qua Cấm Chỉ ăn chút gì đã nhé!” . Dường như cô ngủ tiếp, hơi thở đều đều tan theo gió sượt qua tai anh.

Quán ăn đêm hương vị Bắc giữa lòng Sài Gòn lúc nào cũng đông khách. Cô chọn một chiếc bàn trong nhà, đã có vẻ tỉnh táo hơn:

“Anh ăn đi, em ngồi uống nước thôi! Ăn vào sợ tức bụng không ngủ được nữa…” .

Anh phải năn nỉ mãi cô mới chịu gọi một tô bún thang và nhâm nhi kiểu loài mèo. Rốt cuộc anh phải uống luôn giùm cô ly sinh tố vì cô than quá no để giải quyết nó.

Anh chở cô đi chầm chậm qua những con đường sáng đèn cao áp, Đồng Khởi, Lê Lợi, Pastuer, Nam Kỳ Khởi Nghĩa,… vòng tay của cô không chặt, không lỏng, buông hờ hững ngang bụng anh, một chút nằng nặng đè nơi vai, dường như cô lại mơ màng chìm vào giấc ngủ. Nhịp thở đều đều chạm vào lưng anh, bình yên đến lạ.

Dừng xe trước cổng nhà cô khi đã hơn một giờ. Cô bước đến trước mặt anh, cọ bầu má vào mặt anh rồi siết một cái ôm nhẹ nhàng. Giọng nũng nịu mỏng như hơi sương: “Bibi nhé!” trước khi buông tay, quay gót để mở cánh cổng sắt bước vào nhà.

Anh đứng yên nhìn cô, điện thoại rung rung trong túi. Cô khuất bóng anh mới bấm máy trả lời : “Nửa tiếng nữa con về, mẹ không phải lo lắng gì đâu!”.

Hai.

Cô gái len lén mở cửa phòng, không bật điện chui luôn vào chỗ mình và nằm xuống. Tiếng mèo khóc lạc giọng bên kia bờ tường khiến cô cảm thấy dường như mình không thể ngủ được tiếp. Bất động, đôi mắt mở to nhìn xoáy vào bóng đêm. Giữa cô và anh luôn có những khoảnh khắc đối nghịch nhau. Thân thiết – hờ hững, nồng nàn – thờ ơ,… Có thể quấn lấy nhau tíu tít trong phút giây, rồi lại bình thản nhìn nhau như người dưng giữa cuộc đời. Mỗi lần rời xa, cô chỉ lãng đãng nghĩ về anh chứ không thể tượng hình nỗi nhớ. Anh không nói yêu cô, không nói thương cô, cũng chẳng có chút biểu hiện nhớ nhung, chỉ duy nhất một lần bộc bạch rằng: Tự nhiên có cảm giác cô gần gũi như người trong gia đình vậy, nên nếu có thể lo được cho cô điều gì, anh sẽ cố gắng. Và có lẽ sự cố gắng của anh là hàng tuần gặp cô hai lần để cùng nhau đi ăn, café, xem film, đôi khi nếu cô không quá hờ hững thì họ cùng đóng film trong một không gian riêng tư ngai ngái mùi xạ.

Anh đã hơn ba mươi tuổi, anh có một nghề nghiệp ổn định thời thượng, anh có những suy nghĩ tích cực, và anh luôn sống hết mình trong công việc cũng như các mối giao tế xã hội. Nhưng có vẻ anh lại không hề dám yêu hết mình, hoặc giả bên cạnh anh còn vài người con gái khác… Cho nên không bao giờ anh nói yêu cô. Đơn giản trái tim quá bộn bề để sắp xếp một điều gì đó cho ra dáng nghi thức. Cô dần quen với ý nghĩ: Anh yêu cô cũng được, không yêu cũng chẳng sao. Cuộc đời này vốn dĩ đã quá bề bộn.

Ba.

Anh nằm dài trên giường. Màn hình laptop trên bàn nhấp nháy đỏ một cửa sổ chat. Anh uể oải ngồi dậy. Người con gái của anh, đang ở một phương trời xa xôi, bóng gió vài câu rồi nói: “Có lẽ anh đừng chờ em nữa…” . Anh nhẹ nhàng lướt tay trên bàn phím: “Nếu em thấy cần thiết… thì hãy sống hạnh phúc nhé!” .

Vục mặt vào vòi nước, ướt đẫm. Anh ngẩng đầu soi mình trong gương, phản chiếu lại một nụ cười chua chát. Yêu cũng được, không yêu cũng chẳng sao . Ngày người con gái ấy ra đi, anh biết nàng đã vuột khỏi vòng tay mình. Chỉ còn tơ tình chưa đứt, vướng vất.

Anh không tắt đèn, lại rải mình xuống giường. Bỗng thèm cảm giác có một hơi thở nhè nhẹ sượt qua tai từ phía sau vai mình. Anh chìm vào giấc ngủ và mơ thấy cô đang nằm dưới mình, làn da mềm mịn như nhung áp sát vào cơ thể nóng hổi của anh. Mồ hôi rịn ra trên trán và anh thấy mình làm tình với tất cả bản năng đàn ông. Đôi tay cô bấu chặt vào tấm lưng đầm đìa mồ hôi của anh, mi mắt khép hờ và khuôn miệng quyến rũ mời gọi. Chưa bao giờ anh hôn cô, e ngại sẽ ghi lại những giây phút dối lừa, mặc dù anh thích được ôm ấp vuốt ve cơ thể trơn láng của cô vô cùng trong mỗi lần tiếp xúc da thịt. Anh cúi xuống sát mặt cô và bất chợt ngấu nghiến làn môi cong mềm run rẩy, lả lơi... Ngay lập tức mọi cử động dường như đồng loạt khựng lại, cô tròn mắt nhìn anh – một điệu nhìn ám ảnh: “Này anh, em đã từng là cave đấy!” . Anh gục đầu xuống vai cô, cảm giác sinh khí bị hút hết bởi câu nói lạnh băng, vỡ vụn. Phút chốc những nóng bỏng bức bối của anh bị nghiền - nát bấy, đau đớn. Anh chưa bao giờ nghĩ cô là “fuck-machine”, song hành vi của anh dường như đã bắt đầu cúi gằm mặt trong vai bị cáo trước tòa án lương tâm. Bất cẩn, day dứt, ăn năn?

Anh tỉnh dậy khi alarm báo 6.30, ngủ được khoảng ba tiếng. Bụng và lưng tưng tức đau đau, có lẽ vì cơn mộng tinh không thành. Phải đi làm, một mớ ngổn ngang đang chờ anh giải quyết. Anh gạt ngay những ý nghĩ về thủ dâm, về fuck-machine, về cô, về người con gái đã xa của mình vào một góc khuất tâm can. Mệt nhoài với cuộc sống.

Bốn.

- Anh ấy chưa bao giờ nói yêu em cả chị ạ!

- Buồn cười nhỉ? Không yêu mà giữa hai người xảy ra tùm lum chuyện.

- Có lẽ vì em dễ dãi, mỗi khi đến với người đàn ông nào đó cũng đều nghĩ: yêu cũng được, không yêu cũng chẳng sao.

- Em không thấy mình bị thiệt thòi sao?

- Con người hiện tại chấp niệm quá nhiều, đòi hỏi và thiếu lòng tin, chính vì thế luôn nghi ngờ khi tìm chỗ gửi gắm trái tim. Yêu một ai đó đã khó khăn ngay với chính bản thân mình, thì nói ra đâu phải dễ…

Khi mới quen anh, cô tưởng tượng ra một đống tương lai. Nhưng mơ mộng dần nguội lạnh khi cô mơ hồ hiểu về những khúc mắc sâu kín trong lòng anh. Sống theo cảm xúc, hợp tan, đến đi không còn ý nghĩa gì nữa. Cô không chờ đợi ngày anh ra đi, nhưng cũng không mong ngóng bất cứ điều gì trong mối quan hệ hời hợt vô thường đó nữa. “Tình yêu đến em không mong đợi gì. Tình yêu đi em không hề hối tiếc…”, quá nhiều lần nghe công luận phê phán câu hát phản cảm. Thực tế có bao nhiêu người như cô đang sống trong sự phản cảm đó? Quá nhiều để khẳng định một câu trả lời.

Năm.

Anh tìm đến cô với một lịch trình: Ngày giữa tuần dành cho việc ăn uống và ngồi trong những quán café tình nhân ôm ấp nhau, ngày cuối tuần bắt đầu bằng việc xem một bộ phim ở rạp và rồi tận hưởng cơ thể nhau trong một phòng nghỉ yên tĩnh. Mỗi lần hơi thở cô quét ngang qua vành tai, anh lại thoáng rùng mình, muốn níu làn môi cô lại… sự lả lướt đó làm giấc mơ hiện hồn, quấy nhiễu: “Này anh, em đã từng là cave đấy!” . Cô quá điêu luyện chuyện gối chăn.

Cô kém anh bảy tuổi, gương mặt trộn lẫn vẻ ngây thơ trong những nét từng trải, già dặn. Bình thường cô giấu kín cảm xúc của mình bằng chiếc mặt nạ vô tâm. Chỉ bất thần để nỗi buồn lộ ra đầy ám muội về một quá khứ đau thương dai dẳng. Để ý kỹ luôn thấy cô ngơ ngác như lạc vào một thế giới hoàn toàn xa lạ. Có khi nào đời thực là giấc mơ, anh lại nghe thấy câu nói thảm não như tẩm độc: “Em đã từng là cave đấy!” không? Đôi lúc ở bên cô anh cũng không hiểu rõ là mơ hay thực.

Hầu như chưa bao giờ cô gọi điện cho anh, cũng không chủ động nhắn tin về bất cứ điều gì. Chỉ có anh hỏi và cô reply. Cô chiều chuộng tất cả những đề nghị của anh, nếu không hài lòng, cô phản kháng một cách yếu ớt. Anh không biết cô có yêu mình? Cứ như kiểu: Yêu cũng được không yêu cũng chẳng sao . Anh có cảm giác cô không hề cần mình, anh không thể làm chỗ dựa hay che chở cho cô, và một ngày nào đó cũng giống như việc anh đã không giữ nổi người con gái của mình, cô sẽ ra đi, mất hút khỏi đời anh, không cách nào níu giữ. Nên để gọi tên chính xác tình cảm của anh đối với cô, quả là một nỗi hoang mang như lạc giữa rừng già.

Những ngày giữa tuần, cô luôn đến đón anh. Đứng cách xa cửa một đoạn và gọi điện. Nhận được tín hiệu anh hủy cuộc gọi và đi xuống. Tuyệt nhiên không bao giờ cô ngỏ ý muốn vào nhà anh chơi, hay hỏi han bất cứ điều gì về gia đình anh. Muốn nói với cô vấn đề gì, anh tự dẫn dắt câu chuyện và kể ra thôi. Nhiều lần anh nghĩ, nếu đưa cô gái này về chào mẹ, liệu rằng bà cụ có hài lòng? Mẹ anh vốn dĩ là mẫu người của xã hội cũ, nên bà rất khó tính trong việc kén chọn con dâu. Nghĩ vậy, băn khoăn vậy, nên anh chỉ gặp cô ở những không gian ngoài gia đình của hai người. Cô cũng chưa bao giờ mời anh vào chổ ở của mình. Điều duy nhất anh biết, cô sống trong con hẻm cụt có duy nhất một cánh cổng sắt luôn luôn khép.

Sáu.

- Chị ơi! Hôm qua em đi ăn trưa với người yêu cũ của mình.

- Hai người có định quay lại với nhau không?

- Làm gì có chuyện đó. Anh ấy bây giờ ở xa và môi trường sống của hai bọn em hoàn toàn khác nhau. Những chỗ ảnh thường xuyên đến thì em không bao giờ một mình đặt chân vào được. Ngay cả nếu cùng đi trên một tuyến đường thì cũng không thể nào chạm mặt nhau được…

- Yêu phải cái thằng giàu quá cũng khổ…

- Ngày xưa bọn em gặp nhau tình cờ, yêu nhau một thời gian rồi cũng chẳng nói chia tay, tự nhiên ít đi với nhau và rồi một ngày anh ấy hỏi em: hiện tại đã yêu ai chưa? Lúc đấy em cười và trả lời: có vài người nhưng chẳng đâu vào đâu… Thế là hơn ba năm qua, hai đứa giống như những người bạn lâu lâu anh ấy muốn gặp em chuyện phiếm, rồi chia tay chẳng ai lưu luyến nhớ thương gì cả…

- Chuyện tình cảm nào của em cũng khó hiểu quá!

- Có lẽ vì em toàn gặp những người giống em: Yêu cũng được không yêu cũng chẳng sao.

Bảy.

Trong giờ làm việc, anh luôn để di động ngay trước mặt mình. Bồn chồn, mong ngóng. Anh chờ cô gọi điện, anh chờ nhận được tin nhắn của cô thắc mắc sao hơn tuần rồi không hề thấy anh hẹn cô đi chơi. Cái lịch trình quen thuộc dứt gẫy đột ngột, chẳng lẽ không ảnh hưởng gì đến nhịp sống của cô? Anh thôi liên lạc từ bữa nhìn thấy cô ngồi sau xe 1 cậu trai, cũng vòng tay buông hờ hững ngang bụng, cũng ngả đầu lên vai, mi mắt khép hờ mơ màng nhìn những vòng bánh xe quay quay lăn tròn trên mặt đường. Có lẽ vì thế! Anh không phải là người duy nhất gần gũi cô, cô ở bên thằng con trai khác cũng giống như ở bên anh. Hôm đó, anh cứ từ từ chạy sát bên cô, thôi thúc một cảm giác được nhìn thấy sự ngỡ ngàng, lúng túng của cô khi ngẩng đầu lên bắt gặp anh đang đi bên cạnh. Nhưng chạy suốt dọc đường dài Hai Bà Trưng từ giao lộ Trần Cao Vân, ngang qua mấy ngã tư, vượt quá nhà thờ Tân Định anh cũng không thể nào lọt vào ánh mắt cô. Sự lơ đễnh ấy vốn có sẵn trước cả khi anh quen biết cô. Thảo nào, hình ảnh của cô trong tâm trí anh luôn lửng lơ như một con cá cảnh kiêu kỳ khó nắm bắt.

Mười ngày… Nửa tháng… Rồi một tháng… Chưa một lần màn hình di động của anh hiển thị số điện thoại cô trong những cuộc gọi đến, vài dòng tin nhắn ngắn ngủi vô cảm cũng không. Chẳng lẽ anh chưa bao giờ cần thiết với cô? Đến với nhau yêu cũng được, không yêu cũng chẳng sao ?

Một đêm khuya, anh lặng lẽ xóa tên cô khỏi Group Family của mình, trong cả danh bạ điện thoại, trên cả YM chat. Ngủ xong tỉnh dậy, sẽ không bao giờ anh chờ đợi bất cứ điều gì ở cô nữa. Cô chính thức bị delete ra khỏi cuộc đời anh.

Tám.

- Tự nhiên không thấy anh ấy liên lạc với em nữa chị à! Chắc anh ấy chán em rồi…

- Sao em không chủ động gọi?

- Phiền lắm! Khi người ta đã tránh mặt mình, cố bám đuổi chỉ khiến người ta khó chịu. Em sợ nhất cái cảm giác gọi điện cho người khác chỉ nghe thấy những tiếng tút dài hoặc “Thuê bao quý khách vừa gọi…”, lúc đó mình như bị cả thế giới từ chối, trơ trọi và đơn độc…

- Nhưng nếu em muốn người ta thuộc về mình thì phải chủ động nắm bắt chứ. Lúc nào cũng không có ý giữ như em thì người ta đi mất là đúng rồi!

- Ba năm trở lại đây em sợ cảnh được ngỏ lời yêu rồi chia tay lắm. Thà chẳng nói yêu, vui thì ở bên nhau, chán thì mỗi người 1 hướng. Không hứa hẹn, không hy vọng, không đau thương phải không chị?

- Nhưng em cũng đứng tuổi rồi, nên xác định cho mình một tương lai. Đừng như thế mãi, không tốt đâu. Em không nghĩ mình cần phải lấy chồng sao?

- Xác định? Nhưng nếu họ không phải là số phận của mình thì khi đó chỉ càng đau đớn thêm mà thôi. Thà rằng khi đến với ai đó, em mang sẵn ý niệm “Yêu cũng được, không yêu cũng chẳng sao” sẽ cảm giác nhẹ nhàng, dễ sống hơn…

Vậy là anh thực sự biến mất khỏi nhịp sống của cô. Không một lời tạm biệt. Một chút trống trải len vào hồn trong những chiều chủ nhật nắng vàng như mật. Ngang qua những nơi hai người từng đến lại thoáng chạnh lòng. Tuần có vài lần cô đi trên con đường đến nhà anh, một chút thân quen, một chút tiếc nuối, ngậm ngùi. Nhưng anh chỉ là một phần chữ Duyên mà cô chờ đợi trong cuộc đời này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3