Cuộc gặp gỡ chí mạng - Tập 2 - chương 09a

 

Chương 9: Du lịch

 

Sau khi trở về từ thành phố S, Trần Kình trở nên bận rộn vì công ty hắn đang đối mặt với một thử thách khắc nghiệt. Một cuộc khủng hoảng tài chính từ bờ bên kia lặng lẽ ập đến, ảnh hưởng tới phần lớn cơ cấu các ngành nghề trong nước, bất động sản là ngành tập trung nhiều vốn cũng là ngành đứng đầu sóng ngọn gió. Mấy năm trước giá nhà đất liên tục leo thang thúc đẩy các doanh nghiệp có chút thực lực bỏ tiền mua đất, tạo áp lực căng thẳng lên nguồn vốn. Trong tay Chí Thành hiện có ba mảnh đất hơn tỉ đô la, chiếm một số vốn lớn, ở thời khắc quyết định này chỉ cần chút sai sót là có thể thay đổi vận mệnh.

Vậy nên khi hắn biết chỗ làm của Lâm Uyển tổ chức du lịch tập thể và cô cũng đã đăng ký, hắn lập tức ngầm phá hoại. Lâm Uyển ngay trước khi xuất phát mới biết mình bị “chơi xỏ”, cô cúp máy chất vấn Trần Kình đang ngồi trước mặt ăn sáng: “Anh dựa vào cái gì không cho tôi đi?”

Trần Kình cầm khăn ăn lau miệng, chậm rãi nói: “Em nói xem, lên núi cũng có thể bị rắn cắn, lần này chắc tôi không có bản lĩnh bay hơn ngàn dặm đến cứu em, mà có đi cũng vô dụng, hồ Lô Cô lớn như vậy, tôi chưa kịp cứu em thì bản thân tôi đã “game over” trước rồi.”

Lâm Uyển nghe hắn nói liền nhớ lại vụ việc Tây Sơn lần trước, giọng dịu đi một chút giải thích: “Lần trước tình huống đặc biệt, lần này cũng không phải tôi đi một mình, tuyệt nhiên sẽ không có nguy hiểm.”

Trần Kình phớt lờ, đứng dậy cứng rắn nói: “Không được là không được.”

Hắn dứt lời liền đi ra cửa, giọng nói và hành động lúc này so với bình thường cứ như hai người khác nhau, lại khôi phục dáng vẻ độc đoán vô tình trước kia. Lâm Uyển sững sờ, lập tức thầm cười nhạt, mình đúng là ngốc, lại có thể thay đổi quan điểm về hắn, thậm chí còn mong đợi điều gì đó.

Nghĩ đến đây cô bỗng quyết tâm, khiêu khích nói: “Vậy tôi tự đi, có bản lĩnh thì anh cầm dây thừng trói tôi lại.”

Trần Kình vừa cầm tay vào tay nắm cửa, nghe thấy lời này liền quay người nhìn Lâm Uyển, cười mà như không nói: “Em chắc chắn tôi không thể trói em nên mới nói vậy hả?”

Lâm Uyển ngẩn ra, Trần Kình thầm thở dài, đổi sang giọng thương lượng: “Uyển Uyển, gần đây tôi bận, qua thời gian này rồi tôi sẽ đưa em đi, được không?”

“Không cần, qua thời gian này chúng ta sẽ chẳng có quan hệ gì.” Lâm Uyển lạnh lùng đáp rồi nhìn thẳng hắn: “Bác sĩ cũng nói bây giờ tôi đã ổn định rồi, anh định bao giờ thực hiện lời hứa của mình?”

“Uyển Uyển…”

“Hay là anh lại muốn nuốt lời?”

Trần Kình nghiêm túc nhìn cô, khẽ hỏi như đang tự nói với chính mình: “Uyển Uyển, cứ như bây giờ không tốt sao?”

Lâm Uyển rời ánh mắt khỏi hắn, thờ ơ nói: “Đây chẳng qua là lớp vỏ bọc giả tạo, không che giấu được bản chất.”

Trần Kình im lặng một lát như đang suy tính trong lòng, lấy điện thoại ra ấn số gọi, nhìn thẳng Lâm Uyển rồi nói vào điện thoại: “Đặt hai vé máy bay đi Tây Xương ngày mai.”

Bỏ điện thoại xuống, Trần Kình nhìn cô gái đang ngơ ngác, bình tĩnh nói: “Uyển Uyển, trong mắt em có lẽ đây là giả tạo, nhưng trong mắt tôi nó là thật.”

Môi Lâm Uyển động đậy định phản bác nhưng không nói nên lời.

“Cho dù có bao nhiêu người tôi vẫn không yên tâm, ngày mai tôi đi cùng em, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ra ngoài chơi rất tốn sức, tôi đến công ty đây.”

Cửa đóng, Lâm Uyển cảm thấy trong lòng mình dường như có thứ gì đó cũng lặng lẽ khép lại. Cô mệt mỏi dựa vào tường, nhắm mắt lẩm nhẩm: “Nếu là thật thì sao?”

Nếu đã biết là sai thì nên kết thúc sớm một chút, trong chuyện này cô đã phải trả giá bằng lương tâm. Không có đau đớn nào khắc cốt ghi tâm hơn việc mất đi máu thịt của chính mình, đàn ông có lẽ chẳng nhớ, đàn bà thì không thể nào quên.

Ngày hôm sau đến Tây Xương, hai người chẳng nói chuyện được mấy câu, mỗi lần Trần Kình mở miệng đều là câu mệnh lênh, Lâm Uyển thì toàn dùng trợ từ cảm thán. Lúc ngồi xe đi tiếp đến hồ Cô Lô, Lâm Uyển vẫn thấy khó hiểu, sao mình lại phối hợp với hắn chứ, đương nhiên theo diễn xuất của hắn, cho dù không phối hợp cũng sẽ bị hắn ép buộc mà thôi.

Ngắm phong cảnh lạ lẫm lướt qua ngoài cửa sổ, Lâm Uyển liên tục thở dài, đây không phải chuyến du lịch mà cô mong muốn, liếc nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, cô càng buồn rầu, du lịch gì chứ, rõ ràng là chịu phạt.

Tài xế là người bản địa, một anh chàng rất nhiệt tình, tiếng phổ thông tạm ổn, thường kể cho họ nghe chút phong tục tập quán của nơi này hoặc giới thiệu mấy cảnh đẹp nhất định không được bỏ qua. Trần Kình coi thường người ta ra mặt, chẳng nói năng gì, Lâm Uyển áy náy góp vui một hai câu, mỗi lúc như vậy người đàn ông bên cạnh đều “hừ” một tiếng rõ to.

Thấy hai người mâu thuẫn từ trong ra ngoài, tài xế tò mò hỏi: “Hai vị đến đây du lịch à?”

Cuối cùng lần này Trần Kình đã có phản ứng, cười khẩy hỏi: “Không du lịch chả nhẽ đến ‘Tẩu hôn’[1]?”

[1] “Tẩu hôn” là một phong tục của người Moso, nam không dựng vợ, gái không gả chồng.

Tài xế biết điều không dám mở miệng nữa, mấy tiếng sau chỉ còn lại tiếng hít thở của ba người.

Đến bán đảo Lý Cách trời đã chập tối, Trần Kình bảo người đặt phòng nhìn thấy cảnh hồ, ngoài cửa sổ là hồ nước xanh trong vắt, đầu bên kia hồ là dãy núi xa màu xám. Nhưng hai người đều chẳng có lòng dạ nào ngắm cảnh, Lâm Uyển hơi mệt, vào phòng đi thẳng đến nơi có thể ngồi, Trần Kình lại hệt như đang lột xác, vừa đi vào phòng tắm vừa cởi quần áo.

Mười phút sau, Trần Kình quấn áo choàng tắm bước ra, cả người ẩm ướt đi đến gần Lâm Uyển. Hắn giơ tay phủ lên đỉnh đầu cô, buồn cười nói: “Còn trơ mặt ra đó à, em cũng được lắm, từ tối qua đến giờ chẳng nói với tôi câu nào, thế mà nói chuyện rất thân mật với tên nhóc thối kia.”

Lâm Uyển gạt nanh vuốt của hắn ra nói: “Tôi không hiểu chuyến đi này có ý nghĩa gì?”

Trần Kình ngồi xuống cạnh cô, đắc chí nói: “Đương nhiên có ý nghĩa, du lịch chia tay mà.”

“Chia tay?” Lâm Uyển nghiêng mặt qua, nhìn hắn một cái hỏi: “Anh chắc chắn không dùng nhầm từ chứ?”

Trần Kình nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu lắng nói: “Tôi chắc chắn, nhưng Uyển Uyển, em chắc chắn chưa?”

Những gì hắn nói rất mơ hồ nhưng Lâm Uyển hình như đã nghe hiểu, cô rủ mắt, vô thức cắn môi nói: “Được, khi nào về chúng ta sẽ thanh toán tất cả.”

Trần Kình cười cười không tỏ rõ ý, đứng dậy nói: “Em thu dọn đi, lát mình ra ngoài ăn gì chút.”

Buổi tối ăn thịt nướng, nầm nướng, thịt dê nướng, cảm xúc của Lâm Uyển đang rất phức tạp nhưng cô vẫn ăn hết mình, còn uống chút rượu Mã Lỹ Tô của địa phương. Trần Kình sớm đã nắm rõ như lòng bàn tay sức ăn của cô, thấy cô ăn nhiều liền dắt cô đi dạo cho tiêu cơm.

Vì cao hơn so với mực nước biển, không khí lại trong lành nên bầu trời đêm nơi đây đẹp vô cùng. Cả trời lấp lánh sao giăng, dường như cách mặt đất rất gần, dường như đang tò mò quan sát mọi người dưới mặt đất vậy. Bầu trời sao ấy như thể có tác dụng tái sinh mạnh mẽ, Lâm Uyển ngước nhìn một lúc đã cảm thấy lòng mình yên bình, những buồn phiền chất chứa đã lâu đều tan biến trong khoảnh khắc. Có lẽ cô ăn quá nhiều rồi nên không rảnh để nghĩ tiếp, có lẽ cốc rượu ngọt kia làm cô hơi say. Tóm lại, giây phút này Lâm Uyển cảm thấy được tự do, sự tự do xưa nay chưa từng nếm trải.

Có lẽ đây là nguyên nhân mọi người đều yêu hồ Lô Cô.

Hai người men theo bên bờ, im lặng đi một lát, Trần Kình đột nhiên hỏi: “Đẹp không?”

Lâm Uyển thành thật gật đầu.

Trần Kình lại hỏi: “Uyển Uyển, em có biết tại sao tôi lại đổi ý đưa em tới?”

Không đợi cô trả lời, mắt hắn nhìn về phía trước, tự mình nói: “Vì tôi hi vọng sau này khi em nhớ lại khoảng thời gian giữa hai ta còn có thể thấy chút hồi ức đẹp.”

Rồi hắn cúi đầu nhìn Lâm Uyển, nghiêm túc nói: “Chuyến đi này rất ý nghĩa đối với tôi.”

Lâm Uyển nhìn vào mắt hắn, phát hiện chúng lấp lánh hệt như những ngôi sao trên trời. Cô cảm thấy trái tim mình bị gõ nhẹ một cái, cảm giác vừa lạ lẫm vừa có chút quen thuộc này khiến cô bất an, còn hơi bực bội. Cô muốn trả lời hắn không cần như vậy, nhưng mấy chữ kia quanh quẩn mãi trong miệng rồi cuối cùng chẳng thể thốt ra.

Nếu như thế giới có gì đó khiến người ta không nỡ cự tuyệt, thì đó chính là “chân thành”. Cô biết, giây phút này người đàn ông trước mặt đang rất chân thành, còn bản thân cô lại vô cùng yếu đuối.

Sáng tinh mơ ngày hôm sau, hai người bị tiếng chó sủa trong sân đánh thức, may mà tối qua ngủ sớm nên lúc này không đến nỗi khó chịu, Trần Kình bèn đề nghị ra ngoài ngắm mặt trời mọc. Mặt hồ buổi sớm yên bình trong trẻo, hiện ra màu xanh lam đậm nhạt không đều, mặt nước phía xa nổi lên một lớp sương trắng ngần như chốn bồng lai tiên cảnh. Đi được khoảng nửa tiếng mặt trời mới từ từ nhô lên, ánh xuống mặt hồ một tia nắng lấp lánh. Mặt trời mọc, mặt trời lặn luôn là cảnh đẹp tự nhiên làm rung động tâm hồn con người nhất, Lâm Uyển xúc động trong lòng, ấn máy lia lịa chụp lại mấy bức.

Về khách sạn ăn sáng xong lại về phòng nghỉ ngơi một lúc, tối qua hướng dẫn viên du lịch mà ông chủ khách sạn liên hệ đã đến. Đó là một phụ nữ dân tộc Moso hơn bốn mươi tuổi, cô ta sẽ đưa họ đi thuyền tới thôn Ni Tái, sau đó ngồi cáp treo lên núi Nữ Thần Cách Mỗ ngắm toàn cảnh hồ Lô Cô.

Đi ra ngoài, Lâm Uyển nhìn chiếc thuyền máng lợn đỗ bên hồ nước bỗng nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi Trần Kình: “Anh làm được không?”

Ánh mắt Trần Kình thôi hướng về mặt hồ xanh biếc, cười xấu xa nói: “Sao có thể hỏi đàn ông vấn đề kiểu này chứ?”

Lâm Uyển ngơ ngác, hiểu ra rồi lại dở khóc dở cười, không biết nói thế nào mới ổn, trợn mắt nhìn hắn rồi lên thuyền, lòng tự trách mình nhiều chuyện, hắn sống hay chết thì có liên quan gì đến cô?

Trần Kình cười ha ha đi theo, kéo tay cô lại nịnh nọt: “Lát nữa nếu tôi ngất rồi em đừng bỏ rơi tôi nhá.”

Lâm Uyển mỉa mai nhìn hắn nói: “Đương nhiên không, tôi sẽ vứt anh xuống cho cá ăn.”

Trần Kình cũng không phản bác mà chỉ cười, lộ hàm răng trắng, sáng chói đến mức Lâm Uyển vội quay đầu nhìn mặt nước.

Cùng đi theo còn có một chàng trai Moso trẻ tuổi, nữ cầm lái, nam chèo thuyền. Người phụ nữ tính cách cởi mở, lên thuyền là bắt đầu nói chuyện cùng họ. Thái độ của Trần Kình bỗng trở nên khác thường, nói chuyện thân thiện với người ta, nhưng Lâm Uyển rất nhanh đã nhận ra chẳng qua hắn dựa vào điều này để dời đi sự chú ý. Bàn tay hắn luôn nắm lấy tay cô, cô rất muốn hất ra, nhưng khi cô cảm thấy bàn tay đang nắm lấy mình kia bắt đầu từ từ lạnh cóng liền vứt bỏ ý nghĩ này.

Nghiêng mặt nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn vẫn đang nói cười, nhưng cô có thể nhìn ra vẻ mặt hắn hơi mất tự nhiên. Lâm Uyển bất giác thầm thở dài, việc gì phải thế chứ?

Nhưng ngay giây sau cô lại làm một hành động ngay đến bản thân cũng không thể nói rõ lí do, dùng bàn tay còn lại của mình phủ lên mu bàn tay đang càng ngày càng lạnh cóng kia. Trần Kình nhạy cảm quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên rõ rệt, nhưng nhiều nhất vẫn là cảm kích, gương mặt tràn ngập ý cười, làm khẩu hình: “Không sao.”

Lâm Uyển giật mình định rút tay lại nhưng bị tay kia của hắn ấn chặt. Cô khẽ trách mắng: “Bỏ ra.”

Người đàn ông ngang bướng như trẻ con: “Cứ không bỏ đấy!”

Lâm Uyển nghẹn lời ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng bị hoảng hốt trước ánh sáng nóng bỏng trong đôi mắt kia đành cúi đầu xuống, xung quanh yên tĩnh như bị khử âm, chỉ còn lại tiếng hít thở gấp gáp của hai người.

Bốn bàn tay chồng lên một chỗ, một lớp nóng một lớp lạnh, mờ ám khó tả, tay Trần Kình tuy lạnh nhưng sức lực không yếu đi chút nào. Lâm Uyển hơi thất thần nhưng rất nhanh đã cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hai đôi mắt còn lại, mặt cô nóng bừng, vừa định mở miệng thì nghe thấy một tiếng hát trong trẻo vang lên bên cạnh.

Quay đầu nhìn, thì ra không biết từ khi nào đã đến gần một chiếc thuyền máng lợn khác, trên thuyền có sáu bảy người, cô gái Moso cầm lái cất giọng hát bài dân ca bản địa. Mặc dù nghe không hiểu ca từ nhưng qua giai điệu du dương kia và ánh mắt mang ý vị riêng của cô gái, không khó đoán ra đó là một bản tình ca.

Giọng hát của cô gái rất đẹp, vẻ ngoài cũng không tồi, đôi mắt to sáng ngời, cả người được bộ quần áo dân tộc màu sắc tươi tắn làm tăng thêm vẻ hoạt bát đáng yêu. Lâm Uyển vô thức cúi đầu nhìn chiếc áo jacket màu xám kẻ tím trên người mình, trông càng thêm ảm đạm trước vùng non nước tươi đẹp này. Ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên ở đầu thuyền, cả người cô ấy cũng mảng hồng mảng tím.

Mấy người thuyền bên thấy tình cảnh bây giờ cũng cười với họ bên này, cô gái kia càng nhìn họ chăm chú. Trần Kình ư, hắn sớm đã liếc mắt đưa tình với người ta rồi. Lâm Uyển nhếch miệng nghĩ bụng, hai người này lòng dạ đều đen thui, quả rất xứng đôi. Nghĩ đến đó cô liền ra sức rút tay về.

Trần Kình mỉm cười thu lại ánh mắt, khẽ hỏi: “Sao thế?”

“Chẳng sao.” Lâm Uyển thờ ơ đáp, không nhịn được lại thêm một câu: “Tôi thấy bệnh sợ nước của anh đã khỏi rồi.”

“Đúng đó, được phụ nữ chữa khỏi rồi.” Trần Kình thản nhiên hùa theo.

Lâm Uyển không lên tiếng, Trần Kình lại sáp đến nói: “Vùng này non xanh nước biếc, người dân chất phác, quả không tồi.”

“Vậy anh cứ ở lại là được rồi.”

“Nếu em ở lại tôi cũng ở.”

Lâm Uyển bỗng thấy động lòng, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Thật không?”

Trần Kình đón lấy ánh mắt cô, ánh mắt hắn phức tạp, im lặng một lúc mới nói: “Nhưng em có thể ở lại không? Chỗ này giao thông không thuận tiện, kinh tế không phát triển, thường mất điện, lại còn không thể lên mạng…”

Lâm Uyển tiếp lời: “Còn chẳng có hộp đêm, chẳng có chỗ xa hoa trụy lạc, cũng chẳng có tòa nhà chọc trời, chẳng có vô số người giơ tay đầu hàng anh.” Cô cười mỉm mỉa mai nói: “Chung quy là không nỡ bỏ những thứ đó.”

Trần Kình không biện minh cho mình mà mở bàn tay cô đặt lên lòng bàn tay trái của mình, ngón tay phải tùy ý vẽ mấy nét bên trên rồi chậm rãi nói: “Uyển Uyển, có những thứ tôi có thể bỏ vì xưa nay tôi chưa từng để tâm đến chúng. Nhưng có những thứ, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì không thể vứt bỏ.”

“Tôi biết em không đồng tình với cách giải quyết công việc của tôi, nhưng mỗi cá thể đều có quy tắc sống của nó, hơn nữa nhân sinh quan của tôi sớm đã được định hình. Tôi không đòi hỏi em có thể hiểu, chỉ cần em nghĩ thoáng hơn là được, những thứ em không muốn thấy tôi có thể đảm bảo không để chúng xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của em…”

Lâm Uyển cười nhạt nói: “Anh lừa mình dối người.”

Trần Kình ngẩn ra, than thở: “Lừa mình dối người không hẳn không phải một cách sống, chẳng ai sống được tỉnh táo cả đời.”

Lâm Uyển thờ ơ: “Anh nói với tôi những điều này có ích gì, chúng ta rất nhanh sẽ không còn quan hệ.”

Trần Kình khựng lại, cười khổ: “Ừ, chúng ta không nói cái này nữa.”

Lâm Uyển hướng ánh mắt lên mặt hồ, thuyền máng lợn bên cạnh đã đi về phía khác. Nơi đó có mấy con thuyền, nhìn xa xa hình như cũng có mấy người đàn ông ngoại hình không tệ. Cô gái kia đúng là cởi mở, tán tỉnh bất thành lại nhanh chóng chuyển mục tiêu. “Nam không dựng vợ, gái không gả chồng”, đây là một cách sống phóng túng lại cởi mở đến vậy, vùng đất thế nào thì người dân thế đó. Có một khoảnh khắc Lâm Uyển thật sự muốn ở lại nơi này, hoàn toàn cách biệt với đời, ngăn tất cả muộn phiền lại bên ngoài.

Nghe nói, cách hay nhất để hiểu một người là cùng anh ta hoặc cô ta đi du lịch. Nếu là lúc mới bắt đầu, Lâm Uyển thật sự muốn hiểu hơn về người đàn ông này, nhưng bây giờ cô chẳng còn chút tò mò nào muốn biết. Song, thời gian sống cùng nhau càng nhiều, hắn trong mắt cô cũng từ một bức chân dung bằng phẳng dần dần bồi đắp thành một pho tượng điêu khắc lập thể.

Ví như lần du lịch này Lâm Uyển đã biết được một điều, nếu một cô gái gả cho Trần Kình, ít nhất sẽ có một điểm tốt, đó chính là bớt lo. Hắn sẽ đảm nhiệm tất cả mọi việc, đương nhiên trước hết đó phải là việc hắn tự nguyện, còn nữa, cô gái đó tuyệt đối không thể là cô, bởi nếu là cô, nhất định sẽ khó chịu đến chết…

Sau đó Lâm Uyển đã bị chính bản thân làm giật mình, “gả cho hắn”? Đây đúng là liên tưởng đáng sợ.

Nhưng, mối quan hệ của họ bây giờ rốt cuộc là gì? Trong mắt người khác rõ ràng là một cặp yêu nhau sống chung, hoặc là tình nhân. Trong mắt Trần Kình hình như cô trở thành đối tượng đương nhiên hắn phải chăm sóc, thậm chí còn là trách nhiệm, coi căn hộ này của hắn như nhà, từng có mấy lần hắn buột miệng nói ra chữ “nhà” này. Lúc mới đầu, mỗi khi hắn nhắc đến chữ đó cô lại thấy đau lòng, nhưng lâu dần cô cũng đã tê liệt rồi.

Cô thì sao, hồi đầu cô coi hắn như ma quỷ, hắn vừa lại gần là cô sởn gai ốc. Đến bây giờ, bất giác cô lại tin tưởng hắn, dựa dẫm hắn, từ việc coi căn hộ của hắn là cái lồng giam hãm mình đến việc quen với tất cả mọi thứ, hằng ngày tan tầm đều theo quán tính trở về đó… Lâm Uyển bỗng cảm thấy đau đầu, những thay đổi này chẳng hề được chú ý khi còn trong quá trình phát sinh, bây giờ nhìn lại đã khiến người ta kinh hãi. Rốt cuộc là cái gì đã thúc đẩy thay đổi lớn này? Thời gian? Bệnh trầm cảm? Hay là sự yếu đuối của chính cô?

Bây giờ đã chẳng còn thời gian, cũng không bắt buộc phải truy cứu những điều ấy nữa rồi. Cô chỉ biết nếu không nhanh kết thúc mối quan hệ bất bình thường này, cô sẽ hoàn toàn mất phương hướng, rơi xuống vực sâu tội ác khổ đau, lần này sẽ không ai cứu cô nổi.

Lâm Uyển bị Trần Kình thức tỉnh khỏi những lo lắng vẩn vơ, cô ngạc nhiên nhận ra họ đã đến bến cáp treo, xuống thuyền lên bờ từ bao giờ, vào trong núi ngồi xe lửa và xuống xe khi nào, trong đầu cô chỉ có một hình ảnh lướt qua. Bàn tay vẫn bị Trần Kình nắm chặt, cô thầm thở dài, mình lại có thể tin tưởng hắn đến mức độ này rồi. Nếu Trần Kình dắt cô đến vách núi bảo cô nhảy xuống, có khi nào cô cũng sẽ ngốc nghếch làm theo?

Trần Kình rõ ràng không biết vướng mắc trong lòng Lâm Uyển, hắn chỉ giật mình vì xe cáp thô sơ trước mặt, bảo rằng nơi đây đã mở cửa đổi mới thì nghe rất hay, đơn giản chỉ là cái giỏ treo thêm nóc. Hắn thì không hề gì, ít nhiều vẫn có hứng thú thám hiểm, nhưng Lâm Uyển…

Hắn quay đầu hỏi: “Dám ngồi không?”

Lâm Uyển thấy rõ tình hình trước mắt cũng hơi sững sờ, nhưng khi Trần Kình tươi cười nói: “Hay là thôi, chúng ta leo núi”, cô lập tức thể hiện tinh thần gan dạ, ngẩng mặt anh hùng đáp: “Có gì không dám chứ?”

Trần Kình bật cười giúp cô mặc áo khoác, kéo khóa xong xuôi, đội mũ áo phía sau cho cô rồi kéo kín áo mình, lại cẩn thận nói như thật: “Tất cả gia tài đều ở trong này, đừng làm rớt xuống.” Nói xong hắn lấy ra một chiếc túi nilon từ trong đó, run run đưa cho cô: “Cầm này.”

Lâm Uyển nhận lấy, nghi ngờ hỏi: “Làm gì?”

“Không phải em sợ độ cao à, muốn nôn thì nôn vào đó.”

Lâm Uyển bực tức ném chiếc túi vào lòng hắn, gào lên: “Cho anh giữ đấy!”

Nói tới nói lui, lúc xe cáp đi lên núi, cảm giác sợ hãi của cô nhanh chóng lấp đầy khoang ngực hệt như thổi bóng bay, ngay đến hít thở cũng muốn ngừng lại. Trần Kình ôm cô vào lòng, nói bên tai: “Sợ thì đừng nhìn, nhắm mắt lại.”

Lâm Uyển ngoan ngoãn nhắm mắt nhưng lại không cam tâm, bèn ti hí mở mắt nhìn xuống dưới, lập tức sợ đến mức toàn thân run lên. Trần Kình tức cười hỏi: “Kích thích chưa?”

Cô gật đầu trong vòng tay hắn.

Lâm Uyển cảm thấy có thể mượn cơ hội này luyện tập dũng khí của mình một chút, chứng sợ độ cao thật đáng ghét. Thế là cô thử thách lòng gan dạ nhìn lén một hai lần, nhưng cuối cùng vẫn chóng mặt buồn nôn như trước. Trần Kình đưa túi nilon cho cô rất kịp thời, cô cũng chẳng giữ thể diện cầm lấy túi nôn khan, còn hắn vỗ nhẹ lưng cho cô.

Lâm Uyển nôn nửa ngày trời mà cuối cùng chẳng nôn ra thứ gì, Trần Kình thì thầm: “Đến điểm cuối ngay thôi.” Nghe thế cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ai biết được vào chính lúc này, một trận gió lớn nổi lên từ khe núi, xe cáp họ ngồi bị gió thổi bắt đầu lắc lư, Lâm Uyển sợ hãi kêu gào thất thanh, bàn tay run run, chiếc túi nilon liền bị gió cuốn đi.

Lâm Uyển cảm giác mình suýt đã cùng chung số phận với chiếc túi nilon kia, sợ hết hồn hết vía. Trần Kình ôm chặt cô an ủi: “Uyển Uyển, đừng sợ, không sao” rồi hôn trán cô một cái trêu đùa: “Dù rơi xuống vẫn có tôi đệm lưng cho em mà.”

Lâm Uyển nghe hắn nói vậy cảm giác hoảng sợ liền tan biến hơn phân nửa, nghĩ lại cũng đúng, có gì đáng sợ đâu, chẳng qua là chết. Nói thế nhưng hai cánh tay cô vẫn ôm chặt thắt lưng Trần Kình, được rồi… cô vẫn sợ.

Tuy xe cáp lắc lư nhưng vẫn khá vững chắc, có điều Lâm Uyển đã bị độ cao và sự sợ hãi hành hạ tới mức hai chân mềm nhũn. Đến điểm cuối, cô đã hoàn toàn mất hết cảm giác nên được Trần Kình bế xuống, uống vài ngụm nước, nghỉ ngơi một lát mới có thể đi bộ bình thường. Đường lên núi rất dốc, Trần Kình cứ nắm lấy tay Lâm Uyển giúp cô không bị ngã, nơi này cao hơn so với mặt biển gần ba nghìn mét, Lâm Uyển đi được một đoạn thì thở dốc phải dừng lại nghỉ chân.

Vừa đi vừa nghỉ cuối cùng cũng đã đến sạn đạo[2], từ nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh hồ Lô Cô, một hồ nước bích lam được núi xanh vây quanh, giống như nước mắt nữ thần vậy. Lâm Uyển xúc động khẽ thốt lên: “Thật đẹp, nếu có thể chết ở nơi này cũng rất hạnh phúc.”

[2] Đường làm bằng cọc gỗ lát ván, trong hẻm núi hoặc bờ vực.

Trần Kình ở bên bỗng sững người, giơ tay kéo cô vào lòng, quở trách: “Sao đang yên đang lành tự dưng lại nhắc đến chết?”

Lâm Uyển liếc nhìn khinh khỉnh nói: “Thì xúc động một chút.”

Lúc này không biết mấy con khỉ từ đâu xuất hiện, chúng không sợ người cứ ngó chằm chằm bọn họ, chắc là đến xin đồ ăn. Lâm Uyển nói: “Trong túi anh không phải có chocolate sao?”

“Cái đó là để cho em.”

Trần Kình dứt lời liền đuổi lũ khỉ đi chẳng hề nể nang, nhưng có một chú khỉ con đuổi thế nào cũng không chịu đi, dáng vẻ đáng thương lởn vởn quanh Lâm Uyển. Cô chợt mềm lòng, nói với Trần Kình: “Nhất định là nó không giành được đồ ăn nên đói lắm rồi, tôi không ăn nữa, anh cho nó đi.”

Trần Kình đành lấy ra hai thanh chocolate, một thanh cho Lâm Uyển, một thanh vứt cho khỉ con. Khỉ con ăn ngon lành xong trèo lên cây còn cười khanh khách mấy tiếng với họ. Lâm Uyển vui vẻ cười hì hì, nói với Trần Kình: “Nó đang cảm ơn anh đó.”

Trần Kình nhìn nét mặt tươi cười của cô, hơi ngẩn ra, rồi nghiêm túc nói: “Không đúng, nó nói là tạm biệt.”

Nghỉ một lát lại tiếp tục lên đường, đến động Nữ Thần nhìn ngay thấy miếu Nữ Thần bên cạnh, sau đó lại ngồi xe cáp xuống núi. Buổi trưa ăn cơm tại nhà dân đã đặt trước, cơm nước khá thịnh soạn, còn có thịt lợn mỡ nổi tiếng nhất của người Moso[3]. Lâm Uyển rất hứng thú với cách trang trí của người ta, không ngừng hỏi hết cái này đến cái khác, còn được chủ nhà đồng ý cho chụp rất nhiều ảnh. Trần Kình nhìn dáng vẻ lúc cô chạy đi chạy lại, lúc cô tò mò hay chuyên tâm, cảm thấy còn ngọt ngào hơn cả uống mật ong.

[3] Người Moso được biết đến như một cộng đồng duy nhất tại Trung Quốc còn duy trì chế độ mẫu hệ và tập tục “tẩu hôn”, phụ nữ Moso được tự do yêu đương và những đứa trẻ sinh ra không cần biết cha mình là ai.

Ăn xong lại đến mấy nơi đặc sắc rồi ngồi thuyền về chỗ ở. Nghe nói buổi tối có đốt lửa trại, Trần Kình chẳng hứng thú nhưng Lâm Uyển tò mò, hắn cũng đành cùng cô đi dự cuộc vui.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3