Trọng sinh chu chỉ nhược - Chương 74 phần 2
Ta cười nói:
“Thất thúc yên tâm, đây là do sư tổ đời thứ ba lưu lại,
hắn xuất thân từ Thiếu Lâm, tâm tính nhân hậu, quyết không bố trí cơ
quan đả thương người. Nơi này có lẽ có vật gì quan trọng của bổn môn để
lại chăng?”
“Vậy sao!” Mạc Thanh Cốc gật đầu, ôm ta đứng yên, phía
trước cơ quan hoạt động, mặt đá bắt đầu mở ra hai bên, mặt đất cũng chấn
động, sụt xuống, ở giữa lộ ra những bậc bằng đá kéo dài sâu vào bên
trong. Mạc Thanh Cốc như hiểu ra, nói:
“Ta còn cảm thấy kỳ quái, bình
thường lập bia mộ bằng đá đều có nền đá bên dưới, nhưng mộ Tiêu tiền
bối lại không có, hơn nữa bia mộ lại cao những hai thước, nguyên là trải
qua mấy trăm năm biến chuyển, mưa gió thủy thổ đã vùi lấp hết phân nửa
bia mộ, xem ra bia mộ này ít nhất cao đến ba bốn thước, cơ quan này mở
ra hẳn là bằng với mặt đất, nhưng hiện tại cũng là nửa trên lộ thiên,
nửa dưới chìm trong đất rồi.”
“Đúng vậy! Có lẽ quanh mộ được dựng từ
đá, nếu không qua mấy trăm năm đã sớm bị phá hủy. Hiện giờ chẳng những
mộ phần đều hoàn hảo, các cơ quan bên trong cũng vẫn còn chạy tốt, người
kiến tạo nên ngôi mộ này cũng thật không đơn giản. A! Ta nghĩ đến một
người, trừ người này ra, thật không ai có thể có bản lĩnh như vậy.” Ta
hưng phấn nói.
Mạc Thanh Cốc ôm ta đứng bên ngoài chờ cơ quan vận chuyển, nghe ta nói vậy cũng hào hứng ăn ý hỏi:
“A,
là vị cao nhân nào vậy? Có thủ nghệ như vậy đủ tư cách để xây dựng
Hoàng lăng, trong sách sử sao có thể không ghi lại, trong giang hồ cũng
không thấy có ai từng nói qua, chẳng lẽ là cao thủ hoàng gia Đại Lí?”
Ta hai mắt vừa chuyển, đem bổn sự của Hàm Cốc bát hữu[53] kể ra một lượt:
“Không
phải đâu. Tổ tiên Tiết gia nhà ta có tám sư huynh muội, mỗi người đều
riêng một bản lĩnh, Đại sư huynh Cầm điên Khang Quảng Lăng chơi đàn, Nhị
sư huynh Kỳ ma Phạm Bách Linh giỏi cờ vây, Tam sư huynh Thư ngốc Cẩu
Độc tính thích đọc sách, đọc đủ mọi loại, là một túc nho bụng đầy chữ
nghĩa, Tứ sư ca Họa cuồng họ Ngô, trước đã từng làm chức lãnh quân của
Tống triều nên gọi là Ngô lãnh quân, giỏi về nét đan thanh, sơn thủy
nhân vật, cỏ cây hoa lá món gì cũng tinh xảo, thứ năm chính là tổ tiên
nhà ta, thần y Diêm Vương Địch Tiết Mộ Hoa, Lục sư đệ Xảo tượng Phùng A
Tam, vốn dĩ xuất thân là thợ mộc, am hiểu cơ quan bẫy rập, Thất sư muội
Thạch Thanh Lộ, thánh thủ trong nghề trồng hoa cỏ, trong di vật mẹ còn
để lại cho ta một cuốn ‘Thời Hoa Ký’ do bà ấy viết, Bát đệ Lý Khổi Lỗi
là cao thủ dịch dung, ông ta đã cải trang thì không ai có thể nhìn ra.”
Mạc Thanh Cốc cười khẽ một tiếng:
“Ta biết rồi, vậy người cao thủ kia tất là Xảo tượng Phùng A Tam, đáng tiếc lại chưa từng lưu danh trên đời.”
“Đó
cũng là quy định của Tiêu Dao Môn, phàm là đệ tử Tiêu Dao Môn phải cách
xa giang hồ, không tham dự vào hưng suy thời thế, giang hồ tranh đấu,
sống cuộc đời ẩn sĩ, ý là không tranh với đời, tiêu dao tự tại, bằng
không từ khi tổ sư lập ra Tiêu Dao Môn, có ai không phải là nhân vật
tuyệt đỉnh mà người trong giang hồ lại chưa từng gặp qua.” Ta có chút
kiêu ngạo đáp.
Cơ quan đã ngừng hoạt động, bốn phía lại trở nên yên
ắng. Mạc Thanh Cốc ôm ta, hướng vào trong cửa đá tối thui đi vào. Ta lấy
ra trong túi Hỏa Chiết Tử thắp lên, chiếu sáng bên trong. Thạch thất
này nằm nửa chìm nửa nổi, xuống dưới sâu hơn nữa mới phát hiện ra vấn đề
vẫn chưa được tháo gỡ, trong thạch thất rộng đến bảy tám mét vuông đều
được kiến tạo từ đá tảng.
Trong phòng có một cái bàn bằng đá dựa vào
tường, trên bàn bày hai hàng linh bài, trên nhất là của Tiêu Dao Tử,
hàng thứ hai là của ba người Vô Nhai Tử, Lý Thu Thủy, Thiên Sơn đồng
lão, hiển nhiên là khi xây dựng lên thạch thất này, những người khác
trong Tiêu Dao Môn vẫn còn sống, nhưng dưới hai hàng linh bài, trên mặt
bàn có một chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn Thất Bảo vẽ trong tranh bên
ngoài, một thanh bảo kiếm tỏa ra bảy màu hào quang, một bức vẽ cũ nát
được cuộn lại, một phong thư. Tại sao lại thế này? Nhẫn Thất Bảo không
truyền cho chưởng môn đời tiếp theo, mà ngược lại được đặt ở đây?
Mấy thứ đồ này khiến ta tim đập loạn vì hồi hộp, vội kéo Mạc Thanh Cốc nói:
“Thất thúc, chàng đặt ta xuống, đây là các vị sư tổ của bản môn, nhìn thấy sư tổ mà không bái không khỏi thất lễ.”
“Được,
nhưng em cẩn thận đó, đừng để mình bị đau.” Mạc Thanh Cốc nhẹ nhàng đặt
ta xuống, tuy nhiên hắn chung quy cũng là đệ tử Võ Đang, không thể bái
tổ sư phái khác, buông ta ra cũng không lạy theo ta, chỉ đứng phía sau
cẩn thận trông chừng.
Ta dập đầu ba cái, lúc này mới đứng dậy, hơi hoảng nhìn mấy thứ trên bàn:
“Trên
đây hẳn là tín vật của chưởng môn, nhẫn Thất Bảo, kỳ lạ là tại sao lại
đặt ở đây, không phải trao cho chưởng môn kế nhiệm giữ sao?” Về phần
cuốn họa ta đoán là Lăng Ba Vi Bộ và bức thư, có lẽ Hư Trúc lưu lại, ta
không nói ra.
Mạc Thanh Cốc đỡ ta đi đến trước bàn, cầm nhẫn Thất Bảo lên nghi hoặc hỏi:
“Nhẫn
này gọi là Thất Bảo, không biết sao lại gọi như thế, nhưng bất quá cũng
chỉ là một tín vật thôi, em hà tất phải lo lắng…” Hắn nói còn chưa dứt,
cả thạch thất bỗng rung chuyển mạnh, Mạc Thanh Cốc biến sắc, vội ôm lấy
ta định lui ra ngoài.
Nhưng thạch thất rung chuyển nghiêng đông ngả
tây đã đem cửa đá đóng lại hoàn toàn. May mắn gian phòng tuy rung chuyển
nhưng trừ bụi đá trên tường và trần không ngừng rơi xuống thì không còn
gì khác nữa, gian phòng không sập. Ta trong lòng ngực Mạc Thanh Cốc
nhìn ra, mơ hồ thấy trên bức tường đá ẩn hiện chữ viết, trong lòng vừa
động, vội kéo áo Mạc Thanh Cốc nói:
“Thất thúc, đừng hoảng loạn,
chàng xem thạch thất dù đang rung chuyển nhưng cũng không rơi xuống hòn
đá nhỏ nào, ngược lại lại rớt bụi đá xuống, có lẽ chàng cầm nhẫn Thất
Bảo lên đã mở ra một cơ quan nào đó, bất quá sư tổ hẳn là không có ác ý,
chàng xem hình như trên tường có hình vẽ và chữ viết kìa, đợi lát nữa
bụi đá hoàn toàn rơi xuống, hẳn có thể thấy toàn bộ rõ ràng.”
“A! Những thứ trên bàn trừ linh bài ra thì không thấy gì nữa!”
Mạc
Thanh Cốc lúc này cũng bình tĩnh lại, vận khởi Thiên Vân Trụy ôm ta
đứng vững vàng, hướng bàn nhìn lại, trên bàn cuốn họa và bức thư đều
không thấy đâu nữa, chỉ còn bảo kiếm tỏa sáng kia, không khỏi kinh ngạc.
Ta
thở dài trong lòng, có lẽ mình không có duyên với Lăng Ba Vi Bộ rồi.
Thư kia hẳn là nói nguyên nhân vì sao lại để nhẫn Thất Bảo ở đây, không
muốn Mạc Thanh Cốc tự trách, cũng không nói cho hắn cuốn họa kia có thể
là bộ bí tịch võ công tốc thành vô cùng lợi hại, ta nói:
“Nơi này đã
có tuổi thọ hơn ba trăm năm rồi, những thứ như giấy đó hẳn là không đủ
sức bền, chúng ta vừa vào thì nhìn có vẻ tốt, nhưng chỉ sợ cầm lên là
nát hết, trận rung chuyển này, có lẽ đã hóa bụi hết cả rồi.” Nhưng dù ta
đã giải thích, hắn vẫn tự trách:
“Đều trách ta tự tiện cầm nhẫn Thất
Bảo, khởi động cơ quan, nếu không thư và cuốn họa kia là hai thứ khác
nhau, hẳn là không dễ hủy như thế.”
Ta không muốn hắn tự trách thêm, liền nói:
“Cho dù chàng không đụng đến thì chúng cũng nát thôi. A! Thất thúc xem, rung động ngừng rồi kìa, trên tường vẽ những gì vậy?”
Vừa
rồi trận rung chuyển khiến cho Hỏa Chiết Tử bị tắt, hiện giờ rung
chuyển đã hết, ta lại thắp nó lên, ánh lửa mới tỏa sáng, bốn bức tường
đều hiện rõ đầy những hình khắc cùng chữ nhỏ.
Mạc Thanh Cốc ôm ta từ
bức tường phía đông nhìn lại, chỉ thấy mở đầu có khắc bốn chữ to Bắc
Minh Tàn Thiên, bên cạnh có hệ thống vận động kinh mạch và chú thích.
Mạc Thanh Cốc vừa thấy là võ công bí tịch, cũng không mừng rỡ mà xem kỹ,
ngược lại lướt nhanh sang bên. Mà kế bên Bắc Minh Tàn Thiên chính là
Lăng Ba Vi Bộ ta ao ước bấy lâu, bí tịch ngoài vẽ hình bộ pháp, thân
pháp thì còn dày đặc chữ chú giải.
Ta xem mà trong lòng mừng phát cuồng, ôm Mạc Thanh Cốc cao hứng nói:
“Thất
thúc, Thất thúc, đây là môn khinh công kỳ diệu nhất của phái Tiêu Dao,
công phu chạy trốn vô địch, mau ghi nhớ lại đi, vạn nhất lát nữa cơ quan
gì đó lại hoạt động mà hủy mất thì tiếc lắm.”
“Em tự mình xem đi, ta
làm sao có thể học võ công phái khác? Bao giờ học xong thì gọi ta.” Mạc
Thanh Cốc nói xong, vẫn ôm ta nhưng ánh mắt tự động nhắm lại, mặc ta tự
mình đọc thuộc.
Ta tuy thích tính hắn không tham lam ngoại vật, nhưng cũng vì hắn cứng nhắc mà sinh rầu rĩ, lập tức dùng thanh âm ủy khuất nói:
“Nghe
nói trăm năm trước, ngoài Đông Hải có một vị tiền bối, thê tử ông ta có
trí nhớ rất tốt, chỉ đọc qua một lần là không quên. Nhưng sau khi nàng
mang thai, muốn nhớ Cửu m Chân Kinh để chép lại cho chồng, kết quả vì cố
sức nên tâm lực tiều tụy, tinh lực hao hết mà chết. Ta hiện giờ đang bị
thương nặng, không có chút nội lực nào, còn phải gắng sức dùng trí lực
ghi nhớ, chỉ sợ….”
“Đừng nói hươu nói vượn! Thân thể em không tốt, ta
sẽ giúp em ghi nhớ, bất quá không cho phép nói lại những lời vừa rồi
nữa!” Mạc Thanh Cốc hai mắt mở ra, trừng ta một cái, ngắt lời ta, hắn
tuy chưa từng nghe qua chuyện ta vừa nói, nhưng cũng có biết về Cửu m
chân kinh, hơn nữa người luyện võ sau khi bị thương, trí lực hao tổn có
thể tẩu hỏa nhập ma, thực sự có thể có hậu quả như vậy.
Nghĩ đến đó,
trong lòng lại đau xót, không khỏi ngắt lời ta, ngay cả chỉ là lời nói
thôi cũng không muốn ta nói thêm. Ta nhìn hắn bộ dáng đau lòng, thầm
cười trộm, ngoan ngoãn nói:
“Ta nghe lời, không nói.”
Rồi còn dùng ngón trỏ chắn trước môi một cái, ý sẽ không hé miệng ra nữa.
Mạc
Thanh Cốc nhìn ngón tay đặt trước đôi môi thắm hồng, lửa nóng trong mắt
chợt lóe, vội chuyển lực chú ý lên mấy bức tường, ta cười trộm một
chút, cũng bắt đầu ghi nhớ võ công trên đó. Lăng Ba Vi Bộ này chỉ cần
tinh thông Chu Dịch, phương vị bát quái, học thành không khó, chỉ một
lát hai chúng ta đều nhớ kỹ.
Tiếp theo chuyển sang bức tường phía
nam. Trên tường là nội công pháp môn cùng với các võ công nội môn, Tiểu
Vô Tướng Công và thuật truyền âm, Bạch Hồng Chưởng, Hàn Tụ Phất Huyệt
Thủ, Tiêu Dao Quy Tức Công và một số võ học của Lý Thu Thủy để lại trên
tường trong cung Tây Hạ[54], có lẽ là Mộng Cô [55]sau khi được gả đến
Linh Thứu cung đã sao chép lại.
Tường phía tây là võ công của Thiên
Sơn Đồng Lão, trên đầu là Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, Thải
Yến khinh công, Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, Thiên Sơn Chiết Mai Thủ,
Sinh Tử Phù.. Ta và Mạc Thanh Cốc xem đến hoa cả mắt, cũng không biết
tại sao, từ khi bắt đầu xem võ công của Thiên Sơn Đồng Lão, trong lòng
ta bỗng thấy buồn phiền bế tắc, hoa mắt ù tai, ta bỗng nhớ đến trong
Thiên Long Bát Bộ từng nói qua, võ công của Thiên Sơn Đồng Lão, nội lực
nếu không đủ mạnh, cố xem chỉ tự chuốc tẩu hỏa nhập ma, lập tức gắng
chuyển dời đi ánh mắt không nhìn nữa. Mà Mạc Thanh Cốc đang ôm ta, lồng
ngực bỗng phập phồng kịch liệt, hô hấp gấp gáp, ta sợ hắn cũng đã bị ảnh
hưởng, vội ngẩng đầu nhìn, Mạc Thanh Cốc quả nhiên ánh mắt đăm đăm, sắc
mặt đỏ rực, lòng ta tự trách mình, biết võ công Thiên Sơn Đồng Lão
không thể tùy tiện xem lại quên nhắc nhở hắn, hắn võ công tuy cao, nội
lực cũng tính là thâm hậu nhưng há có thể so với Hư Trúc may mắn, dễ
dàng được người ta truyền cho bảy tám mươi năm công lực?
Mạc Thanh
Cốc dù lợi hại đến đâu, nội lực cao lắm cũng chỉ trên dưới ba mươi năm
là cùng. Ta nhìn hắn sắc mặt càng lúc càng đỏ, trong mắt dần hiện lên tơ
hồng dữ dội, lập tức miễn cưỡng cố vận khởi chút nội lực ít ỏi còn sót
lại đánh vào tâm mạch Mạc Thanh Cốc. Mạc Thanh Cốc ánh mắt chưa kịp phản
ứng, thân thể thuần dương nội lực của hắn đã theo phản xạ tự nhiên đẩy
ngược lại, nội lực hùng hậu phóng vào gân mạch trong bàn tay ta. Không
có Mạc Thanh Cốc khống chế, nội lực tràn ngập uy mãnh dữ dội tràn đến,
ta vội rút tay lại nhưng không kịp nữa, nội lực hắn lần này công kích
khiến cho kinh mạch yếu ớt của ta càng thêm thương tổn.
“Thất thúc,
đừng xem nữa, võ công Thiên Sơn Đồng Lão rất bá đạo, nếu không đủ nội mà
cố xem, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma!” Ta cố dằn nuốt xuống máu trong cổ họng
đang muốn phun tràn ra ngoài không để Mạc Thanh Cốc nhìn thấu, sắc mặt
trắng bệch không chút máu.
Mạc Thanh Cốc bừng tỉnh, trên đầu toát ra
mồ hôi lạnh, cúi đầu nhìn thấy ta sắc mặt đại biến, vội đem nội lực ôn
hòa truyền vào trong kinh mạch của ta làm dịu đi lục phủ ngũ tạng, bát
mạch kỳ kinh, một hồi lâu sau mới dừng lại, cười khổ:
“Các tiền bối
phái Tiêu Dao quả nhiên không ai là đơn giản, ngay cả một nữ tử mà võ
công cũng bá đạo lạ thường như vậy, bằng nội lực của ta cũng không thể
chống đỡ, còn khiến em bị thương.”
“Cũng do ta quên mất chuyện của
Thiên Sơn Đồng Lão, vọng tưởng xem võ học lão nhân gia mà quên mất võ
công của bà mỗi giai đoạn đều cần có đủ nội lực mới có thể xem được.”
Ta
cũng thật quá bất đắc dĩ, thật vất vả mới gặp được võ công Thiên Sơn
Đồng Lão, nhìn thấy Sinh Tử Phù thần kỳ kia lại bởi vì nội lực không đủ
mà không thể xem, dù là ai thì cũng đền cảm thấy buồn bực cả, làm sao
mấy nhân vật kia lại học dễ dàng đến như vậy được?
Mạc Thanh Cốc lo lắng hỏi:
“Chỉ Nhược, em cảm thấy thế nào? Thương có đỡ chút nào không?”
“Chàng yên tâm, ta không sao!” Ta cố tình tỏ ra vui vẻ trả lời, không đụng chạm gì đến chuyện mình bị nội thương.
Mạc Thanh Cốc lúc này mới yên lòng, ôm ta dạo quanh thạch thất một vòng, lo lắng nói:
“Chúng ta ở đây lâu như vậy, bên ngoài chỉ sợ trời đã tối. Nhưng làm sao để cửa mở ra đây?”
“Chàng
quên cửa thạch thất đóng lại như thế nào rồi sao? Phải có chìa khóa
thôi, mở thế nào, đóng thế đó.” Ta nhìn trong thạch thất, ngoại trừ bài
vị và thanh kiếm thì không còn gì khác, liền nghĩ đến chiếc nhẫn Thất
Bảo trong tay Mạc Thanh Cốc.
Mạc Thanh Cốc gật gật đầu, đặt chiếc
nhẫn lại nguyên vị trí. Quả nhiên giữa bức tường phía nam, hai cánh cửa
đá nặng nề chậm chạp mở ra, ánh sáng từ bên ngoài có chút yếu ớt tối tăm
chiếu vào. Mạc Thanh Cốc ôm ta đi ra ngoài, ta thổi tắt Hỏa Chiết Tử,
kỳ thật thời gian trong đó cũng không lâu lắm, nhưng dưới đáy vực này
ánh sáng rất yếu nên mới có vẻ như tối muộn, thực ra mặt trời mới ngả
xuống chút ít thôi.
Một hồi Mạc Thanh Cốc lại như thường lệ làm cho
ta cháo thịt, giúp ta ăn xong liền bàn với ta, ban đêm trời lạnh, thân
thể ta như hiện giờ khó có thể chịu được, gian thạch thất kia cũng gần
mộ, không tốt để ở, vẫn nên ở bên ngoài rừng trúc dựng một ngôi nhà nhỏ
bằng trúc đi! Không mất bao nhiêu công, mà hiện giờ thương thế của ta ít
nhất phải mất hai tháng mới hồi phục lại được. Mà lành lại rồi, còn
phải nghĩ cách tìm đường ra ngoài. Làm một căn nhà là điều cần thiết.
Ta
tuy không muốn Mạc Thanh Cốc chịu mệt mỏi, nhưng cũng không thể phản
đối, gật đầu đồng ý, ngồi yên dưới bóng cây nhìn Mạc Thanh Cốc mồ hôi
rớt như mưa mau chóng kiếm dây leo làm dây thừng, chặt trúc dựng nhà,
còn kiếm thật nhiều cỏ dại lợp lên làm mái, trát bùn đất làm tường. Vội
vội vàng vàng, đến tối mới dựng xong căn nhà trúc nhỏ, Mạc Thanh Cốc
không dừng lại, nhanh chóng làm thêm hai cái giường nhỏ bằng thân trúc,
lại nấu ăn, ôm ta vào trong, bước chân nhanh chóng nhưng không thiếu
kiên nhẫn.
Ta nén ẩm ướt trong mắt, cũng không khách khí, ăn xong bữa
tối, hắn đốt lên một đống lửa trong bồn đá đặt ở giữa nhà, mở cửa sổ
ra, dặn ta yên tâm ngủ. Ta biết ban đêm hắn còn muốn thức trông lửa, sợ
ta chịu lạnh mà chính mình không thể ngủ yên giấc. Nhìn mắt hắn, ta khẽ
cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
“Thất thúc, ở trong phòng trúc này, chỉ cần
chàng bên cạnh, ta sẽ không cảm thấy lạnh nữa. Ban đêm chàng cũng ôm ta
ngủ, không cần trông lửa làm gì.”
“Được, ta ở bên cạnh em, em yên tâm
ngủ đi!” Mạc Thanh Cốc cười đạm mạc, đưa giường trúc của hắn hợp với
giường ta lại một chỗ, cởi áo khoác đắp lên người ta, ngồi ôm ta vào
lòng, nhắm mắt lại, một hồi liền ngủ say. Ta nhìn quầng thâm dưới mắt
hắn, trong lòng thề, đối với nam nhân này, ta vĩnh viễn sẽ không buông
tay.
Nửa đêm, ngọn lửa dần dần lụi đi. Mạc Thanh Cốc mở mắt, cẩn thận
nhích người bước xuống giường, nhẹ nhàng thêm củi vào lửa, trở lại bên
giường đắp lại áo cho người con gái nằm đó, rồi cẩn thận nằm xuống, nhắm
mắt lại, rất nhanh lại ngủ tiếp. Nhưng trong mơ, những võ công ban ngày
xem đều bay múa trong đầu hắn, bộ pháp, chưởng pháp, vận lực pháp môn,
các loại tuyệt học kỳ diệu dần dần dung hợp với võ công chính mình.
Ngày
thứ hai trở đi, hai chúng ta ở trong sơn cốc, cuộc sống cũng dần dần ổn
định. Buổi sáng Mạc Thanh Cốc ra ngoài săn thú, theo hướng dẫn của ta
hái thảo dược giúp ta chữa thương. Buổi chiều ăn xong, liền đến thạch
thất học võ công phái Tiêu Dao, chẳng qua ta bị thương không thể làm
được gì, chỉ có thể nhớ kỹ mà không luyện, Mạc Thanh Cốc dưới trăm ngàn
yêu cầu của ta giúp ta nhớ kỹ các loại võ học trên tường.
Ta nhìn hắn
nhớ rõ càng nhiều, trong lòng càng cao hứng, tưởng tượng đến Mạc Thanh
Cốc càng giống như lão ngoan đồng Chu Bá Thông, giúp ta học võ công phái
Tiêu Dao mà không biết chính bản thân mình luyện thành, cảm giác thực
hưng phấn, một mực cười trộm trong lòng, nghĩ đến sau khi luyện thành võ
công Tiêu Dao, Mạc Thanh Cốc có thể kết hợp với võ công Võ Đang lấy nhu
khắc cương, giang hồ này có lẽ sẽ không ai làm khó được hắn, về sau lão
già Thành Côn muốn hại hắn cũng khó làm được.