Trọng sinh chu chỉ nhược - Phiên ngoại 13 phần 2
Hiện giờ bình tĩnh lên được một chút, mới vụng trộm qua khung kính quan
sát người chồng mới cưới của mình, người đàn ông trước nay nàng luôn yêu
kính, giờ đây thân phận đã khác, người này không còn là thầy, là Thất
thúc, là người bảo vệ của nàng nữa, mà là chồng nàng, từ hôm nay trở đi,
hai người cùng gắn bó cho đến ngày rời khỏi cõi đời, đối với tương lại
dù có nhiều lo lắng, nhưng nếu là ở cùng hắn, mặc kệ kết quả thế nào
nàng sẽ không hối hận.
Mạc Thanh Cốc phảng phất cũng phát hiện tâm
tình Chu Chỉ Nhược đang biến chuyển, thấy nàng đã nhẹ giọng, lại không
vội rút tay về mà chuyển hướng từ phía sau ôm chặt nàng, cúi mình áp má
mình vào má nàng, hai thân thể bên nhau cùng một chỗ, nhìn trong gương
mình và Chỉ Nhược thân mật, mới thấp giọng bên tai nàng: “Đúng vậy, ta
là vương bát đản, làm sao có thể bắt nạt tiểu Chỉ Nhược của ta được. Về
sau đều cho em bắt nạt ta được không?” Nói xong liền nắm tay nàng chạm
đến lửa nóng khó chịu của mình kề sát ngay phía sau.
“Không biết xấu
hổ, đường đường là đại hiệp Võ Đang kìa! Trời đã sáng rồi, đừng mơ rồi
làm loạn! Tóc không búi, mặt không rửa, một lát nữa đi kính trà cứ giữ
cái dạng này mà đi!”
Chu Chỉ Nhược đụng đến nơi cứng rắn đó, thấp
giọng kêu lên, vội đứng dậy né tránh, không nghĩ đến qua một đêm điên
cuồng mà hắn còn không mệt, vừa thẹn vừa lo hắn muốn làm loạn, vội lôi
cái cớ phải đi kính trà thỉnh an ra mắng hắn, còn mình thì tránh ra cách
hắn ít nhất ba bước.
Mạc Thanh Cốc nhẹ nhàng hướng nàng cười, vén vén mái tóc dài rối, mặt thản nhiên:
“Trước
đây là đạo đồng trong viện phụ trách hầu hạ, hiện giờ là Chỉ Nhược em
phụ trách, em làm thế nào thì ta sẽ thành dạng đó, dù sao đến lúc đó mọi
người sẽ không chê cười ta mà nói ai đó nha, nàng dâu mới này tay chân
như thế nào…”
“Vô lại, ta nhìn nhầm chàng rồi, cứ tưởng chàng là chính nhân quân tử nữa, không ngờ kỳ thực trong bụng toàn hắc thủy.”
Chu
Chỉ Nhược ngầm mắng hắn phúc hắc, nhưng biết hắn nói chính là quy củ
nàng dâu cổ đại phải làm, chẳng có lý do nào để phản bác, đành đứng dậy
đến bên chậu đồng cầm khăn lên nhúng vào nước.
Mạc Thanh Cốc chỉ vì
muốn dỗ cho tâm tình Chu Chỉ Nhược bớt ngượng nghịu, làm sao nỡ để nàng
cố nhịn khó chịu để hầu hạ mình, vội bước đến ôm lấy Chỉ Nhược, mặc cho
nàng chống cự, cười đùa: “Xem Chỉ Nhược em đêm qua ra sức vất vả, hôm
nay liền miễn đi. Lại vừa bôi thuốc nữa, giờ cũng không nên hành động
nhiều, mau nói cho vi phu biết, có đau nữa không?”
“Hừ, ta phát hiện
chàng bề ngoài thì có vẻ tốt đẹp chút, bên trong lại cực kỳ đen tối,
chàng làm gì thì làm đi, một lát đến giờ rồi.”
Chỉ Nhược nghe bên
ngoài tiếng đạo đồng vẩy nước quét nhà, vội đẩy Mạc Thanh Cốc ra xấu hổ
nói. Mạc Thanh Cốc bị Chỉ Nhược đẩy cũng không giận, chỉ cười cười đi
rửa mặt, đánh răng, chải đầu, mặc y phục chỉnh trang, chuẩn bị xong hết
mới tươi cười cùng Chỉ Nhược đến đại sảnh thỉnh an.
Trong điện Tử
Tiêu, Trương Tam Phong đã không còn bộ dáng lôi thôi như thường ngày,
quần áo sạch sẽ, tóc bạc búi cao, trên mặt sáng trưng không chút nếp
nhăn, râu dài trắng như tuyết lơ thơ buông xuống ngực, ngồi trên vị trí
chủ vị cao nhất, còn lại năm đồ đệ cùng phu nhân ngồi hai bên, chúng đồ
tôn do Tống Thanh Thư đứng đầu đứng thẳng chia đều hai bên dưới nữa, đã
sớm tề tựu đông đủ trong điện, đợi tiểu đồng báo lại, phu thê Mạc Thanh
Cốc Chu Chỉ Nhược đến thỉnh an, kính trà mới ha ha cười gật đầu, một lúc
sau bên ngoài vang lên tiếng ngọc bàn kêu lanh canh thanh thúy.
Mạc
Thanh Cốc cùng Chu Chỉ Nhược theo đại môn mở rộng đi vào trong điện, lại
có tám đạo đồng theo sau, hai người gặp ánh mắt mọi người cùng dừng
trên người mình, không khỏi đỏ mặt, nén khẩn trương trong lòng lại, nhẹ
nhàng cùng đến trước Trương Tam Phong quỳ xuống, cúi lạy ba cái mới bưng
chén trà trên bàn lễ bên cạnh, cùng đồng thanh nói:
“Đệ tử/ Chỉ Nhược thỉnh an sư phụ, chúc sư phụ thọ tựa Nam Sơn, sống mãi không già, mời sư phụ dùng trà.”
“Được
được được! Lão đạo hôm nay được uống chén trà của Thanh Cốc mới được
coi là viên mãn, lại đây, đây là bản chú giải võ học mới nhất mấy chục
năm nay lão đạo tổng kết lại, ta đưa cho hai con, hi vọng các con hài
hòa mĩ mãn.”
Trương Tam Phong trước đón chén trà của Chu Chỉ Nhược,
nhẹ nhàng uống một ngụm, lại tiếp nhận trà của Mạc Thanh Cốc, uống xong
mới lấy từ trong tay đạo bào rộng ra một cuốn sách mỏng đưa cho Chu Chỉ
Nhược, cười thỏa nguyện, nhìn hai người đón lấy, vừa lòng gật đầu. Nhưng
ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Thanh Thư, trong lúc lơ đãng lại nhớ đến
hắn đi cùng n Ly, trong lòng có chút ảm đạm, lão tự tay viết bức thiếp
giai nhi giai phụ cùng Thái Cực Quyền kinh đưa đến làm lễ tặng đồ tôn
Trương Vô Kỵ, hắn lại biến hôn lễ thành trò cười, thằng bé này thật
không hiểu chuyện, chẳng những khiến ông ngoại và cậu hắn đều thất vọng,
đáng thương nhất là n cô nương phải chịu ủy khuất nhiều như vậy.
“Tạ
sư phụ ban ân.” Bên dưới Mạc Thanh Cốc, Chu Chỉ Nhược không biết suy
nghĩ của Trương Tam Phong, tạ ơn rồi đứng dậy, đến trước phu thê Tống
Viễn Kiều kính trà:
“Thanh Cốc/ Chỉ Nhược thỉnh an Đại sư huynh, Đại sư tẩu, xin mời Đại sư huynh, Đại sư tẩu dùng trà.”
Hai
người theo thứ tự trước sau thỉnh an, chịu trận trêu đùa của mọi người
trong điện rồi mới được thả ra cho về nghỉ ngơi. Hai người bị trêu chọc,
mặt đã đỏ bừng, hận không thể dùng khinh công chạy nhanh về viện của
mình, nhưng như vậy sợ lại càng khiến mọi người giễu cợt, đành cố bình
tĩnh tiêu sái rời khỏi đại điện, ra ngoài lại bị đám đệ tử đời thứ ba,
thứ tư do Tống Thanh Thư cầm đầu hành lễ chào hỏi, lại chờ mọi người các
phái chúc mừng xong mới được thoát thân.
Trên đường trở về phòng,
Chỉ Nhược quay đầu lại nhìn cô gái kia đang đứng cùng một chỗ với đám nữ
đệ tử Nga Mi đang tụ tập, cô gái xinh đẹp lần trước nàng đi đón Mạc
Thanh Cốc nhìn thấy mà hiểu lầm, thấy nàng ta thần sắc vẫn bình thường,
giống như các đệ tử Nga Mi khác, cũng chúc mừng, không có chút nào không
ổn, không hiểu nàng sao lại khiến Võ Đang thất hiệp kính trọng vài phần
như vậy, có thể để nàng ở lại trong môn phái trước nay vẫn không thu nữ
đệ tử.
Có lẽ cho đến nay Chỉ Nhược là người ngoài duy nhất thân quen
với mọi người trong Võ Đang mà được họ yêu quý, hiện giờ gặp cô gái
kia, biết rõ nàng và Mạc Thanh Cốc không có gì, nhưng vẫn nhịn không
được có chút ngờ vực nho nhỏ vô căn cứ trong lòng, là sợ Trữ cô nương
kia đoạt mất vị trí của nàng sao? Nàng hiện giờ là thê tử của Mạc Thanh
Cốc, đã là người của Võ Đang, không bao giờ còn là người ngoài nữa, nghĩ
đến đây không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Mạc Thanh Cốc thấy Chỉ Nhược quay đầu nhìn Trữ cô nương trầm tư không nói gì, biết nàng có chút nghi hoặc liền kể cho nàng nghe:
“Nhị
sư huynh, Tam sư huynh khi còn nhỏ, cùng họ Du, cùng được sư phụ thu
làm đệ tử nhưng bọn họ không phải anh em ruột, gia hương gặp nạn, cha mẹ
cùng mất, trên đường lưu lạc gặp nhau, vì hợp ý, lại cùng họ, trong lúc
đói khổ lạnh lẽo giúp đỡ nương tựa nhau. Sau bọn họ đến ngoài thành Đại
Đồng, Nhị sư huynh tám tuổi, Tam sư huynh bảy tuổi, tưởng rằng đến đó
có thể có đường sống, không ngờ Thát tử hung tàn, bỏ mặc dân chạy nạn
không nói, còn đóng cửa thành không cho ai vào, mặc cho tự sinh tự diệt.
Bên ngoài vỏ cây, rễ cây đều đã ăn hết, có kẻ không chịu được ăn đất
cho đỡ đói, Nhị sư huynh, Tam sư huynh tuổi nhỏ sức yếu, không có nơi ở,
qua mấy ngày đã bị đói ngất ven đường, được Ninh phu nhân đi phát cháo
ngoài thành cứu sống, mang về trong thành, mấy ngày cho cơm no, lại tặng
đồ đạc quần áo, mới giúp bọn họ còn sống, may mắn gặp được sư phụ. n
nghĩa của Ninh gia hai vị sư huynh chưa từng quên, bằng không em nghĩ
tiểu cô nương công phu tam chân miêu kia, Tam sư huynh lại trốn không
thoát sao?”
Chỉ Nhược mặt đỏ lên, thầm trách mình suy nghĩ lung tung,
khiến Mạc Thanh Cốc đoán này đoán nọ, không khỏi xấu hổ, cũng tại ở
thời hiện đại đọc nhiều truyện, chửi mắng bọn tiểu tam nhiều quá, hại
bây giờ lại nghĩ linh tinh, đây mới là ngày tân hôn đầu tiên thôi, cứ
nghi ngờ suốt thì ngày nào đó sẽ khiến Mạc Thanh Cốc chịu không nổi mất,
nàng âm thầm tự trách, miệng lại nói: “Được rồi, sao lại nói chuyện
này, cái gì mà Ninh gia, ta nghe không rõ.”
“Ha ha! Thế không hiểu sao lại nhìn chằm chằm người ta? Còn nói mình không hiếu kỳ.”
Mạc
Thanh Cốc không biết Chỉ Nhược nghĩ gì, chỉ cho rằng nàng tò mò liền
giải thích, giờ nàng lại cố ý vờ như nghe không rõ, lại thấy buồn cười,
thật sự là chột dạ đã bày ra hết trên mặt.
Chỉ Nhược thở phào nhẹ
nhõm, còn tưởng rằng Mạc Thanh Cốc nhìn rõ nàng ăn dấm chua của người ta
nữa, thì ra là nghĩ nàng hiếu kỳ, vội hùa theo hắn hỏi:
“Thì ra
chàng đang nói vì sao lại để Trữ cô nương ở lại sao. Xem ra việc này có
liên quan đến Nhị sư huynh, Tam sư huynh, nhưng Tam sư huynh không để
người ta trở về sao? Sao lại giữ lại vậy?”
“Nguyên là Tam sư huynh
không muốn Trữ cô nương trong lúc loạn lạc này một mình lưu lạc bên
ngoài, muốn đưa nàng trở về, nhưng Ninh gia tiểu cô nương thực là một
người si mê võ học, vì luyện võ mà nhà cũng không muốn về, cho dù Tam sư
huynh đã hứa sẽ giúp nàng giải quyết tên Thát tử Mông Cổ kia cũng không
chịu, còn nói thật khó mới được gặp Đại hiệp thật sự, không học lấy mấy
chiêu sao được. Mấy sư huynh nhớ rõ chuyện trước đây của hai sư huynh,
cũng muốn báo đáp Ninh gia, liền đưa người về, nghĩ nếu sư phụ đồng ý
thì truyền cho nàng chút công phu bình thường nào đó.” Mạc Thanh Cốc có
chút buồn cười, rất ít khi gặp một tiểu cô nương vốn tao nhã nhu hòa lại
thích học võ như vậy, quả thực xem võ công quan trọng như mạng.
Chỉ Nhược nhìn Mạc Thanh Cốc bộ dáng cười híp mắt, trong lòng lại có chút chua, khẩu khí không tốt nói:
“Xem ra Mạc Thất hiệp thật thưởng thức người ta nha, ta có phải nên học Trữ cô nương, lập tức bế quan luyện võ hay không nhỉ?”
“A!
Thì ra Chỉ Nhược vừa rồi nhìn chằm chằm người ta xem ra là ghen tị, ta
làm thúc phụ trưởng bối của người ta, thật oan uổng mà, trừ cô nhóc là
em đây, trong mắt ta còn nữ nhân nào khác đâu. Lại nói ngoài em có thể
coi trọng người già cả này như ta thì còn có ai thèm chú ý đến vi phu
nữa đâu?”
Mạc Thanh Cốc nghe Chu Chỉ Nhược ghen tuông nói, hiểu ra
tâm tư của nàng, buồn cười thêm nữa, lại càng thêm yêu tiểu bộ dáng này
của Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược mặt đỏ lên, nghe đến chỗ hắn ai oán vội
ngẩng đầu nói: “Chàng đâu có già?”. Thốt ra xong mới nhìn thấy Mạc Thanh
Cốc đang cười đắc ý, không khỏi xấu hổ đỏ mặt, quay lưng lại không thèm
nhìn hắn nữa.
“Thì ra Chỉ Nhược thích vi phu như vậy! Khiến vi phu
thực vui vẻ, Chỉ Nhược, Chỉ Nhược, để ta nhìn xem, nơi đó còn thâm tím
nữa không?” Mạc Thanh Cốc cười cười, đột nhiên ôm lấy Chỉ Nhược, mặc cho
nàng giãy giụa bước đến bên giường. Ngoài phòng mặt trời vẫn đang lên,
nắng hồng chiếu khắp nơi nơi, phảng phất như đang dâng lên món quà cưới
tân hôn chưa kịp tặng.
Cuộc sống tân hôn cũng không náo nhiệt giống
như trong phim diễn, có lẽ Mạc Thanh Cốc sớm là cô nhi, không có nhiều
thân thích như thế, trừ sư phụ cùng mấy sư huynh thì không còn ai khác,
Chu Chỉ Nhược chỉ cần thay đổi cách xưng hô xưa nay vẫn quen thuộc, xưa
là thúc thúc, thẩm thẩm, giờ thành sư huynh, sư tẩu, còn phải học làm
trưởng bối, thích ứng với thân phận thuộc thế hệ thứ hai của Võ Đang,
hết thảy nói khó cũng không khó mà dễ cũng không dễ.
Ba ngày lại mặt,
đầu tháng dâng lễ hậu, nàng bắt đầu học cách quen với nhịp điệu, thói
quen trong cuộc sống của Mạc Thanh Cốc, tiếp đãi khách các phái, giải
quyết phân tranh ngoại môn, dạy các đệ tử, quản lý tạp vụ ăn uống chi
tiêu, hết thảy đều theo học mấy vị sư tẩu, việc này kiếp trước kiếp này
nàng đều chưa tiếp xúc qua, quan hệ giao tiếp lại càng không phải thế
mạnh của nàng, học không dễ dàng, nhiều khi khiến nàng rối ren không
chịu nổi, sau vẫn là Mạc Thanh Cốc chỉ bảo, trợ giúp mới dần dần thích
ứng. Đến khi quen thuộc hết thì đã qua tân hôn được mấy tháng.
Đến
khi nhận được tin chiến thắng dưới chân núi truyền lên, nghĩa quân lại
một lần nữa đại thắng, Chỉ Nhược mới nhớ lại bản thân đã quên điều gì.
Nàng vì cuộc sống trước mắt bình tĩnh hạnh phúc mà quên đi việc sau khi
Chu Nguyên Chương xưng đế, gây ra vô số huyết án, công thần, đại tướng,
đại thần, còn có vô số giang hồ hảo hán đều chết trong âm mưu của hắn.
Dưới lưỡi đao, Minh giáo bị diệt phái, phân liệt thành Nhật Nguyệt thần
giáo, trong tương lai, lục đại phái trong đó có Võ Đang dĩ nhiên không
ngoài vòng âm mưu của hắn.
Trước đây khi nàng còn chưa biết mình yêu
Mạc Thanh Cốc cũng đã từng cân nhắc qua việc này, bất quá khi đó nàng
chỉ quan tâm đến mình và cha hai người, nàng biết võ công, lại không có
kẻ thù, muốn tránh thoát khỏi tầm nhìn của triều đình rất dễ dàng. Nhưng
hiện giờ nàng có trượng phu, có người thân, có gia đình, nhiều người
như vậy há có thể so sánh với một mình như lúc trước, nên làm thế nào
mới tốt đây?
Nàng hiện giờ là vãn bối, không được làm chủ, phái Võ
Đang cơ nghiệp lớn như vậy, chuyện tương lai mọi người không thể đoán
trước, cho dù nàng có nói ra thì ai có thể tin Chu Nguyên Chương một
nhân vật hạng ba trên giang hồ lại lên làm hoàng đế, mà lại là hoàng đế
lòng dạ hẹp hòi nhất trong lịch sử, sự trả thù nặng hơn bất kỳ ai, thậm
chí vì sách Mạnh Tử viết dân trọng quân khinh[69] mà hạ chỉ muốn tiêu
hủy toàn bộ sách Mạnh Tử, sau nhờ toàn bộ triều thần liều chết can ngăn
mới thu hồi được mệnh lệnh, nhưng giận còn chưa tiêu, vài năm sau hạ chỉ
đem sách Mạnh Tử thay đổi hoàn toàn, khi đó hắn đã đủ lông đủ cánh, các
cựu thần lão tướng trong triều hầu như đã bị tiêu diệt hết, không ai
dám nói không với hắn.
Nếu không phải nàng đến từ đời sau thì không
thể nghĩ đến hai việc võ lâm tiêu vong, tuyệt kỹ thất truyền và Chu
Nguyên Chương gây dựng Cẩm Y Vệ, Thái giám thống lĩnh Hán vệ bí ẩn liên
có liên quan đến nhau. Việc này cũng thật rất lạ, thanh trừng giang hồ,
làm suy yếu thế lực võ lâm, cho nên sau này càng chinh chiến càng yếu
nhược, cuối cùng bị dị tộc vào chiếm mất ngôi hoàng đế[70], hết thảy
chẳng lẽ không phải là nhân quả?
Hiện giờ nên làm thế nào? Nếu Tiêu
Dao môn vẫn còn thì tốt rồi, với thế lực của Tiêu Dao môn thì chẳng cần
sợ ai, cho dù có kiếp nạn cũng có thể đến Thiên Sơn tị nạn, nhưng hiện
giờ lại không có Tiêu Dao môn, không có đường lui, phải làm sao đây? Chu
Chỉ Nhược lo lắng suy xét xem nàng còn ưu thế gì.
Nàng có truyền
thừa của Tiêu Dao phái, lực lượng của Võ Đang cũng không phải yếu, nhưng
rõ ràng không cách nào so được với triều đình, nếu Nga Mi Võ Đang liên
hợp, có lẽ triều đình sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ với Võ
Đang, do đó, thứ còn thiếu là một đường lui, còn phải thêm một hệ thống
tin tức tốt để khi Chu Nguyên Chương muốn tấn công có thể biết được sớm.
Nàng
nghĩ đến đây, trong lòng chuyển động, đường lui? Nơi này là thế giới võ
hiệp, có rất nhiều địa phương thích hợp làm nơi ẩn cư, hơn nữa còn có
thể chứa được nhiều người: Thiên Sơn Linh Thứu Cung chỗ cũ, Tuyệt Tình
Cốc, Bách Hoa Cốc nơi Chu Bá Thông ẩn sư, đảo Đào Hoa nổi danh.. hiện
thời đều đã thành nơi hoang vắng, rất thích hợp, hơn nữa với nàng tìm
cũng dễ, xem ra nên nhanh chóng dành ra một thời gian xuống núi, tìm một
đường lui ổn thỏa mới tốt, Chu Chỉ Nhược quyết định.