Tử thư tây hạ - Tập 1 - Chương 22 phần 5

6

_Kể từ khi tiến vào tuyết sơn tới nay, kiến thức chuyên ngành của Đường Phong mãi vẫn chưa có đất dụng võ, giờ thì rút cuộc đã đến lúc thể hiện kiến thức chuyên môn của mình. Anh chỉ nhìn qua một cái là có thể khẳng định phán đoán: "Đây là một viên gạch hình vuông hoàn hảo có hoa văn, tương đối quý báu, loại gạch này trong thời kỳ Đường Tống thường được dùng để xây dựng cung đình".

Thời kỳ Đường Tống? Vạy có nghĩa là cung đình Tây Hạ cũng dùng loại gạch này?" -Hàn Giang hỏi Đường Phong.

Đường Phong gật gù, đang định nói gì đó, thì đột nhiên Từ Nhân Vũ hét toáng lên: "Như vậy xem ra từ trước đến nay tôi luôn cho rằng người Đảng Hạng không thể đến được nơi hẻo lánh hoang vu như thế này chắc chắn là sai rồi, tôi sai rồi, sai rồi, tôi xem thường người Đảng Hạng quá, xem thường họ quá rồi!"

"Khà khà! Tiến sỹ, anh thay đổi nhanh quá đấy! Anh khẳng định luôn viên gạch hoa văn này có liên quan tới Hắc Đầu Thạch Thất sao?" -Đường Phong cười nói.

"Đây không phải là việc bày ra đấy rồi sao? Ở đây đã xuất hiện đồ cổ đại rồi, còn cả di tích kiến trúc trên ảnh vệ tinh, còn cả truyền thuyết của người Đảng Hạng nữa, tất cả đều phù hợp" -Từ Nhân Vũ khẳng định.

"Đúng vậy! Hoa văn viên gạch này xuất hiện đã nói lên vấn đề là trong thời kỳ Đường Tống, những loại gạch có hoa văn tinh xảo như thế này không phải để dành cho người thường, mà đa số đều làm cung điện, lăng mộ của hoàng đế hoặc tế đàn của hoàng gia cùng những kiến trúc thờ cúng tôn giáo khác, bởi chỉ có những loại đó mới sử dụng những loại gạch hoa văn có chất lượng cao như vậy. Ở nơi hoang vu khó tới như thế này mà lại xuất hiện gạch hoa văn cổ đại thì chỉ có một cách giải thích: là vì một mục đích đặc biệt nào đó mà chúng mới được nung ra." – Đường Phong suy đoán thêm một bước.

"Xem tiếp xem quanh đây có còn loại gạch này không ?"-Hàn Giang ra lệnh, "Mọi người lại tìm thấy thêm mấy viên gạch hoa văn trên nền tuyết gần đó, có viên còn nguyên vẹn, có viên đã vỡ vụn, Đường Phong cầm một viên gạch vỡ, hét lên gọi mọi người: "Mọi người không cần phải tìm nữa, giờ thì tôi có thể khẳng định với mọi người là ở đây, ngay dưới chân chúng ta, đã từng có một kiến trúc cổ đại được xây dựng lên, quy cách kiến trúc của nó rất cao lớn, tuy nó đã bị hủy hoại, nhưng trên ảnh vệ tinh vẫn có thể nhìn thấy di tích của nó thi cũng đủ để thấy sự to lớn hùng vĩ của nó năm nào"

"Vậy tòa kiến trúc đó có khi nào là Hắc Đầu Thạch Thất không?" -Makarov hỏi Đường Phong.

Đường Phong lắc đầu nói: "Cái này thì tôi không dám xác định, nhưng căn cứ theo truyền thuyết của người Đảng Hạng, và cả phán đoán của chúng ta trước đây, Hắc Đầu Thạch Thất chắc không phải là kiến trúc do con người tạo nên, mà là thạch thất giống như một loại hang động nào đó vậy".

"Thế nên chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm kiếm, mọi người tản ra hướng tây tìm kiếm, phải tranh thủ thời gian trời sắp tối rồi!" -Hàn Giang ra lệnh.

Bốn người xếp hàng ngang, cùng nhau giữ khoảng cách nhất định, hướng về phía tây bủa vây tìm kiếm. Lần này Makarov là người đầu tiên phát hiện ra tình hình. Trên vách nui chếch vê' hướng tây, ông phát hiện ra một cửa hang hình vòng cung, chỉ có điều cửa hang này rất nhỏ, trong hang tối đen như mực, nên không thể thấy được hang bao sâu.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi bốn người nhìn thấy cửa hang bí ẩn này vẫn sững sờ. Họ không dám tin rằng, một cửa hang bé thế này hóa ra lại là Hắc Đầu Thạch Thất mà họ khổ sở tìm kiếm.

Cửa hang bé thế này, đến người còn khó chui vào, có thể là Hắc Đầu Thạch Thất sao ?" -Từ Nhân Vũ nói.

Đường Phong nhìn chằm chằm vào cửa hang trước mặt, đột nhiên, anh mở miệng nói: "Không! Cửa hang này không chỉ bé như vậy đâu, mọi người xem, phía dưới bị tuyết đọng và một số đá vụn che lấp kia kìa!"

"Không còn gì để nói nữa, chính là cái này!" -Hàn Giang hạ quyết tâm, anh là người đầu tiên đi tới cửa hang, bắt đầu dọn sạch tuyết và đá vụn trước cửa hang.

Trời đã tối, bốn người bật đèn pin lên, nhiệt huyết bừng bừng, họ dọn dẹp khoảng mười phút. Theo từng lớp tuyết và đá vụn bị dọn sạch đi, cửa hang quả nhiên mỗi lúc một rộng ra. Đường Phong đứng bên trái cửa hang, Hàn Giang đứng bên phải cửa hang, đột nhiên, tay của hai người đồng thời chạm vào một vật cứng đanh lạnh toát. Đường Phong vội vàng hất tuyết đọng trên bề mặt vật đó ra, lại dùng ánh sáng đèn pin chiếu vào: một tượng đá quái vật hình người mặt mũi hung tợn, phanh áo lộ ngực hiện lên trước mắt họ.

 

Xung quanh là một màu tối đen, Từ Nhân Vũ, Makarov, và cả Đường Phong nhìn thấy bức tượng quái vật này dưới ánh sáng đèn pin đều giật bắn mình, Từ Nhân Vũ thậm chí còn sợ hãi đến nỗi lùi lại nửa bước. Lúc này bức tượng quái vật phía bên Hàn Giang cũng lộ ra rồi, hai bức tượng giống hệt nhau, như đúc từ một khuôn ra vậy.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bức tượng này, tim Đường Phong đã giật thót một cái. Anh quả thật đã bị bức tượng này làm cho sợ hãi, nhưng chẳng mấy chốc anh đã trấn tĩnh lại. Anh chăm chú nhìn, bỗng nhiên cảm thấy bức tượng quái vật trước mắt vốn không đáng sợ như vậy nữa, ngược lại còn có cảm giác thân thuộc đã từng gặp ở đâu đó.

Đường Phong đang chằm chằm nhìn bức tượng đến thẫn thờ thì phía bên kia vọng lại giọng của Hàn Giang:

"Đường Phong, đây là thứ gì vậy?"

"Mọi thứ đều đối chiếu chuẩn rồi, ở đây chính là Hắc Đầu Thạch Thất trong truyền thuyết!" -Đường Phong chậm rãi trả lời.

"Tại sao lúc này cậu lại dám khẳng định đây chính là Hắc Đầu Thạch Thất?"

Đường Phong giải thích: "Loại tượng đá hình người này chỉ có Tây Hạ mới có, tôi đã từng nhìn thấy trong lăng mộ của vua Tây Hạ. Lúc đó, loại tượng đá này đã để lại trong tôi ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì nó khác hoàn toàn với những tượng đá của các vùng của Trung Quốc, khác hoàn toàn với tượng đá của tất cả các vương triều trong lịch sử Trung Quốc. Đây là nghệ thuật khắc đá mà chỉ Tây Hạ mới có, chúng ta có thể nhìn thấy chúng ở đây, thì không cần phải nghi ngờ cái động này có phải là Hắc Đầu Thạch Thất hay không nữa. Hai pho tượng đá này chính là do người Đảng Hạng năm xưa tạc thành, được dựng lên ngoài cửa thạch thất, dùng để tránh tà ma".

"Giống như thần giữ cửa của Trung Quốc cổ đại?" -Makarov hỏi.

"Tương tự như thế!" -Đường Phong cười nói.

"Mặc kệ chúng đi, nhanh tăng tốc, thu dọn sạch sẽ tuyết ở đây đi" -Hàn Giang thúc giục.

Chẳng bao lâu sau, một cửa hang rộng lớn đã hiện lên trước mặt mọi người. Nhìn cửa hang tối đen âm u, không hiểu tại sao, Makarov bỗng cảm thấy đôi chân ông không còn điều khiển được nữa, mất tự chủ ông bước vào Hắc Đầu Thạch Thất đầu tiên.

 

7

_Bên ngoài trời lạnh đóng băng, nhưng trong Hắc Đầu Thạch Thất lại ấm áp như mùa xuân, Đường Phong chủ động kéo phéc mơ tuya áo lông vũ xuống. Ánh sáng tỏa ra từ bốn chiếc đèn pin rõ ràng không thể đủ để chiếu sáng toàn bộ thạch thất. Đường Phong soi lên vách động, phát hiện trên vách đá của thạch thất cứ cách một đoạn lại có một tượng đá nhô ra. Đường Phong tỉ mẩn soi lên những tượng đá nhô ra đó, hóa ra là những bức tượng đầu sói đang ngoác chiếc mồm đầy máu ra. Đường Phong vô cùng kinh ngạc, tỉ mẩn quan sát: tượng đầu sói đó chạm khắc vô cùng sống động, không cái nào giống cái nào, nhưng lại có một điểm tương đồng, đó là tất cả những tượng đầu sói đều ngoác chiếc mồm đầy máu ra, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía trước.

"Lại là sói ? Từ Nhân Vũ lầm bầm.

Lúc này, Hàn Giang cũng đã nhìn rõ những tượng hình đầu sói trên tường, anh chỉ vào chiếc miệng đầy máu của sói, hỏi Đường Phong: "Đây là chỗ mà người xa xưa dùng để đặt đèn dầu hoặc nến phải không?"

"Chắc là như vậy!" -Đường Phong cũng nghĩ tới công dụng thực tế của những đầu sói này.

"Vậy thì đúng rồi! May mà tôi có chuẩn bị một ít nến" -Nói xong, Hàn Giang lấy một bó nến to từ trong ba lô ra, thắp sáng từng cây một, đặt vào miệng máu của sói. Ánh nến âm u rút cuộc cũng tạm đủ soi sáng toàn bộ thạch thất.

Lúc này mọi người mới có thể quan sát thấy toàn bộ diện mạo của thạch thất. Toàn bộ thạch thất được cải tạo thành từ hang núi tự nhiên, khung cảnh hùng vĩ, không gian to lớn, diện tích lên tới hàng trăm mét vuông. Trên vách đá của mật thất, rõ ràng có dấu tích của con người gọt giũa, tận dụng nham thạch vốn có, tạc nên bốn cột đá khổng lồ dùng để chống đỡ cả thạch thất.

"Bốn cột đá này thật vừa vặn, không nhiều không ít, vừa vặn có thể chống đỡ cả thạch thất, xem ra trước đây chúng ta xem nhẹ trí tuệ của người Đảng Hạng thật đấy!" -Đường Phong ngạc nhiên khâm phục.

Nhưng sau khi nhóm Đường Phong nhìn khắp thạch thất một lượt đã phát hiện trong thạch thất, ngoài bốn chiếc cột ra thì không có kệ tranh ngọc trong mộng tưởng của họ thậm chí cả gạch hoa văn và tượng đá bên ngoài thạch thất cũng không có, trong thạch thất trống trơn chẳng có thứ gì.

"Lẽ nào có người đến đây trước chúng ta đã khoắng sạch rồi sao ? -Từ Nhân Vũ thất vọng nói.

"Không thể, bên ngoài thạch thất, ngoài những dấu móng vuốt của động vật ra thì đâu có vết tích của con người, bọn áo đen đó không thể vượt mặt chúng ta được!" -Trí não của Hàn Giang tức tốc phán đoán.

"Có khi trước đây đã từng có người đến đây từ lâu rồi không phải bọn áo đen mà là người khác thì sao ?" -Makarov cũng vô cùng thất vọng.

"Có khả năng này ư? Không, tôi vẫn không thể tin vào điều đó! -Hàn Giang lắc đầu nhưng trong lòng cũng không chắc chắn.

"Tôi rất tán đồng ý kiến của Lão Mã, hoàn toàn có khả năng này. Mọi người nghĩ xem, bên ngoài thạch thất vốn có một kiến trúc mang tính tưởng niệm có quy mô không nhỏ, nhưng, hôm nay chúng ta đã không còn nhìn thấy nữa rồi chỉ còn lại chút gạch vụn, còn thạch thất cũng không có cửa chính kiên cố. Nếu như ở đây có cất giấu báu vật quan trọng thì tại sao lại không có cửa nhỉ? Bởi vậy tôi phán đoán, đây chính là Hắc Đầu Thạch Thất, nhưng trong lịch sử có khả năng nó đã bị con người khoắng sạch, những người đó còn thiêu cháy kiến trúc tưởng niệm bên ngoài thạch thất, nên cũng chính là bộ dạng mà chúng ta nhìn thấy hôm nay!" -Suy đoán của Từ Nhân Vũ có vẻ hợp tình hợp lý.

Đường Phong ngay lúc này cũng không có chủ ý gì, anh đã lừng sục khắp cả thạch thất nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Khi anh và Từ Nhân Vũ tới một góc trong thạch thất, hai người liền ngửi thấy mùi tanh khai, Đường Phong cảnh giác kiểm tra góc động này, đoán định: "Ở đây rất có khả năng chính là sào huyệt của chủ nhân những dấu móng vuốt bí ẩn đó!"

"Như vậy xem ra, chúng ta ở lại đây không phải rất nguy hiểm sao? Tôi còn đang định tối nay qua đêm ở đây đấy?" -Từ Nhân Vũ nói.

"Nếu như chủ nhân của những vết móng vuố đó là mãnh thú như kiểu báo tuyết thì nếu chúng ta ở lại đây quả thật rất nguy hiểm, nhưng hiện giờ chúng ta vẫn chưa đi được, vì nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành!" -Đường Phong kiên quyết nói.

"Vẫn chưa hoàn thành? chúng ta vất vả khổ cực tới được khu vực c thần bí này, tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất trong truyền thuyết, nhưng ở đây chẳng có gì cả. Nhiệm vụ của chúng ta là tìm kiếm kệ tranh ngọc, bây giờ cũng được tính là hoàn thành nhiệm vụ rồi, việc tiếp sau đây thì giao phó lại cho nhà khảo cổ học thôi!" -Từ Nhân Vũ khuyên Đường Phong.

"Chính bởi vì chúng ta rất vất vả khổ cực mới tìm được đến đây, bởi vậy không thể dễ dàng bỏ đi" -Đường Phong vừa nói, vừa đi tới chính giữa Hắc Đầu Thạch Thất.

Đứng giữa Hắc Đầu Thạch Thất, Đường Phong chìm trong suy tư, trong mật thất đã bị người ta khoắng sạch hay là vốn dĩ nó đã trống trơn? Không! Không thể kết luận qua loa, cũng không thể kết thúc hành động lần này qua loa như vậy. Bất luận thế nào đi chăng nữa, ở đây nhất định sẽ phải lưu lại chút dấu vết.

Đường Phong ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới nói ra ý định của mình với mọi người: "Các vị! Trước tiên, tôi phải đính chính một sai lầm của các anh, có thể các anh cho rằng bên trong Hắc Đầu Thạch Thất mà chúng ta khổ sở tìm kiếm nhất định có cất giấu rất nhiều báu vật quý hiếm, nhưng thực tế không phải vậy, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nghĩ như thế. Truyền thuyết mà Đại Lạt ma kể cho chúng ta cũng chỉ nói kệ tranh ngọc thứ hai cất giấu ở đây, chứ không nói ở đây còn cất giấu báu vật quý hiếm nào khác, thế nên không thể tồn tại cái gọi là khoáng sạch" mà các anh nói ban nãy!"

Cứ cho là không có báu vật quý hiếm gì đi chăng nữa, vậy thì kệ tranh ngọc mà Đại Lạt ma nói đâu ? Ở đây cũng có thấy đâu?" -Hàn Giang hỏi lại.

Cái này thì tôi cũng không biết, nhưng tôi nghĩ, cho dù bọn áo đen đó không vượt mặt chúng ta đến đây trước nhưng lời của Đại Lạt ma không phải là hư cấu, vậy thì, kệ tranh ngọc rất có khả năngvẫn còn cất giấu tại đây, chẳng qua là chúng ta vẫn chưa phát hiện ra mà thôi!" -Đường Phong vừa giải thích vừa chầm chậm tiến đến trước một vách đá. Khe nứt trên các vách đá đang nhỏ nước xuống, giọt nước thấm vào cả bề mặt vách đá. Đường Phong dừng lại bên vách đá này rất lâu, anh nhìn chăm chú vào vách đá, mắt bắt đầu dần dần trở nên mờ ảo.

"Tôi sao vậy nhỉ…" – Đường Phong thầm ngạc nhiên trong long. Có lẽ là do mệt quá rồi, đã mấy ngày không nghỉ ngơi tử tế, có thể là do nhiệt độ trong và ngoài động chênh lệch quá lớn, bản thân không thể thích ứng ngay được. Đường Phong không ngừng tự khích lệ bản than phải kiên trì, gắng gượng. Anh ra sức dụi mắt, dần dần hình ảnh trước mắt lại trở nên rõ nét. Rồi đột nhiên anh vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra, vách đá trước mặt mình hình như có văn tự, hơn nữa lại là văn tự Đảng Hạng đã diệt vong tự bao giờ.

 

8

"Trên vách đá này có văn tự!" -Đường Phong phấn khởi hét lên.

"Văn tự?!" -Hàn Giang cùng mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên vách đá.

"Lấy cho tôi chút tuyết đến đây!" -Đường Phong không đầu không đuôi đột nhiên thốt ra một câu.

Hàn Giang không hiểu anh ấy muốn gì, nhưng vẫn ôm một đống tuyết to từ ngoài cửa hang vào cho Đường Phong. Đường Phong trát đều tuyết lên vách đá, tuyết trắng phau vừa giải thích vừa chầm chậm tiến đến trước một vách đá. Khe nứt trên vách đá đang nhỏ nước xuống, giọt nước thấm vào cả bề mặt vách đá. Đường Phong dừng lại bên vách đá này rất lâu, anh nhìn chăm chú vào vách đá, mắt bắt đầu dần dần trở nên mờ ảo.

"Tôi sao vậy nhỉ..." -Đường Phong thầm ngạc nhiên trong lòng. Có lẽ là do mệt quá rồi, đã mấy ngày không nghỉ ngơi tử tế, có thể là do nhiệt độ trong và ngoài động chênh lệch quá lớn, bản thân không thể thích ứng ngay được. Đường Phong không ngừng tự khích lệ bản thân phải kiên trì, phải gắng gượng. Anh ra sức dụi mắt, dần dần, hình ảnh trước mắt lại trở nên rõ nét. Rồi đột nhiên anh vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra, vách đá trước mặt mình hình như có văn tự, hơn nữa lại còn là văn tự Đảng Hạng đã diệt vong tự bao giờ.

Trong bàn tay hầm hập của Đường Phong từng chút từng chút một tan chảy thành những giọt nước long lanh, văn tự trên vách đá được ngâm trong nước dần dần lộ ra chân tướng của chúng.

"Là văn tự Tây Hạ, văn tự Tây Hạ!" -Đường Phong vui mừng khi nhận ra những vàn tự trên vách đá: "Duy Thiên Thụ Lễ Pháp... bát niên, ...tuế xuân ngũ nguyệt -những chữ mở đầu này chắc là thời gian khắc tấm bia đá, "Thiên Thụ Lễ Pháp’ hai chữ phía sau đó đã không nhìn rõ được, nhưng không còn gì để nghi ngờ nữa, chắc đó là hai chữ ‘Diên Tạc" bởi vì ‘Thiên Thụ Lễ Pháp Diên Tạc’ là niên hiệu mà Nguyên Hạo -hoàng đế khai quốc Tây Hạ sau này sử dụng để xưng đế, từ này có thể đoán định rằng văn tự trên vách đá được khắc vào thời Hạo Vương".

"Niên hiệu dài vậy sao ? Hiếm thấy!" – Từ Nhân Vũ nói.

"Đúng vậy, rất nhiêu niên hiệu mà Tây Hạ sử dụng đều khá kỳ dị, khác với các vương triều ở trung nguyên. Chúng ta đọc tiếp xuống phía dưới: Bạch Cao Đại Hạ quốc thủy văn anh vũ hưng pháp kiện lễ nhân hiếu hoàng đế khiển tiểu thần quốc tương Một Tạng Ngoa Bàng, dĩ sinh tế tự, cản chiêu cáo vu trường sinh thiên. ‘Thủy văn anh vũ hưng pháp kiện lễ nhân hiếu hoàng đế chính là chi Nguyên Hạo. Câu này rõ ràng nói lên rằng vào năm thứ 8 sau khi Nguyên Hạo đăng ngôi đế vương, đã phái cử Một Tạng Ngoa Bàng đến đây tế lễ tổ tiên người Đảng Hạng".

"Nếu như tôi nhớ không nhầm thì thời Nguyên Hạo lãnh thổ của Tây Hạ vốn không kéo dài đến đây. Hơn nữa trong lịch sử, lãnh thổ của Tây Hạ cũng chưa từng bao giờ mở rộng tới tận đây." -Câu nói của Từ Nhân Vũ khiến Đường Phong cũng không biết đáp lại thế nào.

Đường Phong thử giải thích: "Đúng vậy! Căn cứ theo ghi chép văn hiến sử sách mà tôi đã từng đọc, từ sau khi người Khương Đảng Hạng di cư rời khỏi cố hương, thế lực của người Đảng Hạng chưa từng lan tận tới đây; cho dù là thời kỳ hùng mạnh nhất của Tây Hạ thì kể từ sau khi người Khương Đảng Hạng di cư, nơi đây cũng đã là phạm vi thế lực của người Thổ Phiên. Thời Nguyên Hạo, người Đảng Hạng và quý tộc Thổ Phiên thống trị ở đây vốn đã không hòa hợp với nhau, đã từng xảy ra chiến tranh. Trong tình hình đó, Nguyên Hạo làm thế nào để đến được đây tế lễ tổ tiên, nên việc này thì quả thật rất khó giải thích. Nhưng tôi nghĩ cũng có khả năng là trong thời kỳ Nguyên Hạo, người Đảng Hạng và người Thổ Phiên tương đối hòa thuận thì ông mới tới đây để tế lễ".

"Tạm thời không quan tâm đến những điều này nữa, hãy khẩn trương dịch những văn tự này đi đã" -Hàn Giang thúc giục Đường Phong.

Đường Phong ngắc ngứ dịch đoạn văn tự này: "Tổ tông ban đầu kiến tạo, sông trắng động đen, hồng hoang... dã thú thuần phục... và ngộ tổ Thác Bạt, đi về phương Bắc xa xôi, ban đầu có năm châu,... nay tiểu tử Nguyên Hạo, lập văn tự, mở mang lãnh thổ quốc gia, uy chấn sa mạc phương Bắc, người và quân nơi xa tới chinh phục, hoàng đế nhà Hán, được coi là hoàng thiên tử, tiểu tử lên ngôi, tự mệnh là thanh thiên tử... tổ tông thạch thất, chôn vùi không tìm kiếm được... thu phục Phiên La Chi đánh bại Giác Ti La, dũng sĩ Đảng Hạng ta, cho ngựa uống nước trên thung lũng tuyết... dắt đàn bò dê tế lễ tại thạch thất, lấy hào quangݮ thần thánh oanh liệt của tổ tiên để lại, … vương nghiệp hưng thịnh, bắt đầu từ hoàng đế tổ tiên... tổ tiên phù hộ, ngai vàng đất nước vĩnh hằng hưng thịnh, con đàn cháu đống, phúc lộc song hành. Thượng đãi! Giao phó cho tiểu tử Bạch Cao Đại Hạ quốc Ngột Tốt Ngôi Danh Nguyên Hạo thừa lệnh thuật lại chi tiết. Hai câu cuối cùng không chỉ được khắc bằng văn tự Tây Hạ, mà còn khắc lại thêm một lần bằng chữ Hán".

"Hết rồi?" -Hàn Giang hỏi. "Văn tự trên vách đá đọc xong rồi!"

"Sao lại ngắt quãng vậy?"

"Bởi vì những văn tự này năm đó khắc trên đá khá nông, bao nhiêu năm qua đi rồi, nước chảy đá mòn, có một số văn tự không thể nhận biết được nữa, có một số văn tự thực sự tôi cũng không biết, phải mời giáo sư La. Nếu như bây giờ chúng ta có thể tách cả mặt đá này ra, đem về cùng nghiên cứu với giáo sư La thì khả năng vẫn có thể nhận ra một số văn tự, nhưng hiện nay rõ ràng chúng ta không có điều kiện để làm như vậy -Đường Phong ngửa tay ra nói.

"Những văn tự rối rắm này rút cuộc nói gì vậy?" -Hàn Giang đầu óc mụ mị hỏi.

"Chủ yếu tường thuật lại chuyến di cư, sự gian khổ khi xây dựng sự nghiệp của người Đảng Hạng và cả sự lớn mạnh hưng thịnh của Tây Hạ thời kỳ Nguyên Hạo. Thực ra, tất cả những điều này đều nghe nhàm rồi, các triều đại hoàng đế trong lịch sử khi tế lễ tưởng niệm tổ tiên đều nói lại một loạt những gì khó khăn khi khởi nghiệp năm nào. Còn nữa, giống như chúng ta đã biết, trong những lời tế lễ này rõ ràng có nhắc tới Hắc Đầu Thạch Thất, đồng thời cũng nói rằng đây chính là Hắc Đầu Thạch Thất." -Đường Phong giải thích.

"Kệ tranh ngọc thì sao? Sao không nhắc tới kệ tranh ngọc?" -Hàn Giang sốt ruột hỏi.

"Không nhắc tới, vì nó chỉ là một bài tế lễ mà thôi" -Đường Phong chán nản nói, lập tức lại bổ sung thêm: "Nhưng bài tế lễ này đã tiết lộ một tin tức quan trọng, điều này chưa từng được ghi chép trong sử sách của chúng ta, trong bài tế lễ nhắc đến 'tổ tông thạch thất, chôn vùi không tìm kiếm được... thu phục Phiên La Chi, đánh bại Giác Ti La, dũng sĩ Đảng Hạng ta, cho ngựa uống nước trên thung lũng tuyết... dắt đàn bò dê tế lễ thạch thất, lấy hào quang thần thánh của tổ tiên để lại. điều đó cho thấy trong thời kỳ cuối mà Nguyên Hạo thống trị, đại quân Đảng Hạng đã từng đánh tới tận đây, Phiên La Chi và Giác Ti La đều là đại tù trưởng của bộ lạc Thổ Phiên Thanh Hải, từ lâu đã không hòa thuận với người aoĐảng Hạng. Chính ông nội của Nguyên Hạo là Thác Bạt Kế Thiên đã bị Phiên La Chi dùng cung tên bắn chết, bởi vậy người Đảng Hạng với Phiên La chi và Giác Ti La có thù sâu như biển lớn. Căn cứ vào ghi chép của bài tế văn này, đại quân Đảng Hạng đã giết Phiên La chi rồi lại đại bại Giác Ti La, hóa ra còn truy sát tới tận đây. Tại đây, Một Tạng Ngoa Bàng đã đại diện cho Nguyên Hạo và toàn thể người Đảng Hạng tế lễ tổ tiên, đồng thời cầu khấn tổ tiên phù hộ. Như vậy cũng có thể giải thích cho nghi vấn ban nãy của tiến sỹ Từ, người Đảng Hạng đến đây để tế lễ tổ tiên không phải là trong thời gian có quan hệ tốt với Thổ Phiên, mà là do trên đường truy sát chạy đến đây. Người Đảng Hạng không hổ danh là một dân tộc dũng mãnh thiện chiến. Phát hiện này có thể là phát hiện làm thay đổi lịch sử đấy. Đường Phong phấn khởi giải thích một loạt., Hàn Giang nghiêm giọng hỏi: "Tôi không quan tâm phát hiện lịch sử gì cả, tôi hỏi là kệ tranh ngọc! Cậu đã nói đây chính là Hắc Đầu Thạch Thất rồi, vậy thì kệ tranh ngọc đâu?"

Đúng vậy! Kệ tranh ngọc đâu? Tìm thấy Hắc Đầu Thach Thất rồi, văn tế trên vách đa cũng đã hóa giải rồi, nhưng kệ tranh ngọc thứ hai mà mọi người khổ sở tìm kiếm lại bặt vô âm tín.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3