Bà Xã Nghịch Ngợm, Em Là Của Anh - Chương 23-24

Chap 23: 

Cơn mưa phùn của vùng rừng núi làm nó thấy lạnh mặc dù bên ngoài khoát một lớp áo dày, mái tóc dài không giúp nó thấy ấm hơn. một mình cầm đèn pin bước đi , âm thanh do bước chân nó tạo ra cũng đủ làm nó sởn gai óc. Bộ phim kinh dị hôm trước như hiện ra trước mắt, nó nổi da gà nhưng vẫn bước tiếp. 
Trong phòng, vẫn cầm quyển sách trên tay nhìn bên ngoài cửa sổ cơn mưa rừng lất phất, không khí lạnh lẽo đôi mắt hắn cũng tựa hồ như vậy. 
Nhớ tới cổ tay ửng đỏ của nó hồi chiều hắn bước ra khỏi phòng. 
Trên tay cầm một cái khăn ấm đứng trước cửa phòng “con gái” hắn móc túi lấy đt bấm số nó. 
-................... 
Im lặng, không tiếng trả lời, hắn khẽ hé cửa nhìn vào.....Không thấy nó. 
Một lần nữa nó biến mất, một lần nữa cảm giác bất an cứ như bóng bám theo hình, tay nắm chặt cái khăn hắn bật đèn. 
-Ơ...gì...gì vậy? 
Đám con gái lơ ngơ mở mắt không biết chuyện gì, hắn lên tiếng trước: 
-Tiểu Du đâu? 
-Hả...không phải đang ngu.... 
Nhìn qua giường kế bên chỉ còn Đại Ảnh đang ngồi, mặt cúi xuống Bảo Như hột hoảng: 
-Chị Đường Du đâu rồi? 
Hắn sững người, không ai biết nó đi đâu sao. Đầu hơi nhức , nhìn Đại Ảnh hắn bước tời: 
-Nói! 
Đại Ảnh ấp úng: 
-Em...em.... 
Hắn nôn nóng nắm chặt cổ tay Đại ảnh mắt hằn lên những tia giận giữ: 
-Tiểu Du đâu rồi? 
Mạnh Khang và Khải Tuấn nghe tiếng động cũng giật mình chạy sang. Thấy hắn đang trừng trừng nhìn Đại Ảnh chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn 
-Vào rừng...Tiểu Du vào rừng.... 
Không cần biết lý do, không cần nghe giải thích hắn quay người bước ra cửa. 
Khải Tuấn không hiểu gì nhưng nghe vậy cũng quay người định chạy theo nhưng Mạnh Khang nhanh tay nắm lại: 
-Ở nhà đợi đi...nghe tôi! 
Khải Tuấn nhìn theo ánh mắt vỡ vụn . 
Bóng đêm bao trùm, khu rừng ban đêm không còn vẻ đẹp bình yên như ban ngày, thay vào đó là không gian tĩnh lặng, tiếng côn trùng rả rích làm người ta ớn lạnh 
Nó cố gắng nhớ con đường ban sáng đã từng đi nhưng khung cảnh tối đen làm nó mất phương hướng. Cố gắng lần mò trong ánh sáng yếu ơt của cây đèn pin trên tay nó không biết mình đang ở đâu, nó bắt đầu sợ hãi và hối hận vì “thương bạn quá mức” 
-“bị lạc..lạc rồi ssao?” 
Không còn quay lại được nữa nó lần mò đi tiếp. ở đầu kia của cánh rừng một bóng người khác đang vội vã cất bước , những hạt mưa phùn vương dài tren áo. 
Trái tim nó lúc này đang sợ hãi, lạnh lẽo. Nó nhớ tới hắn. Nếu biết nó “to gian” như vầy nhất định sẽ “no đòn” với hắn. 
-A...tiếng róc rách! 
Nó mừng rỡ cầm đèn pin đi theo tiếng nước đang chảy, có vẻ như con suối nhỏ đang ở gần đây, trong bóng đêm tiếng dòng suối rõ hơn bao giờ hết. 
Sau một hồi lắng tai đi theo tiếng nước nó nhận ra con suối khi sáng. Vui mừng nó cầm đèn pin rọi khắp xung quanh hy vọng nhìn thấy một tia sang kim loại, lúc này nó sực nhớ: 
-“thôi chết, không biết sợi dây như thế nào sao tìm đây” 
-....um...thôi kệ cứ tìm 
Tiếp tục cuối người dưới những mảng cỏ nó tìm kiếm trong vô vọng. 
-“không thấy” 
Nó thở ra mệt nhọc , nhìn ra phía dòng suối nó thấy dưới chân tảng đá nhỏ gần đó có một ánh sáng lấp lánh trong đêm tối. 
-“A đây rồi!” 
Vội vã chạy tới đám rêu trên đá làm nó trượt chân, nó té xuống làm rơi đèn pin xuống dòng nước đang chảy. Bao trùm nó bây giờ là màn đêm u ám. Người ê ẩm sau cú ngã, nó lồm cồm bò dậy 
-“A...đau quá” 
Tay mò mẫm nó chạm vào một vậy gì đó, nhanh chóng nó nhận ra đó là thứ nó đang tìm kiếm. 
Vui mừng chưa hết tay kia của nó chạm vào một thứ mềm mềm nhỏ nhỏ...cầm lên, nó xờ nhẹ vật đó 
1s 
2s 
-Á...Á....SÂU...SÂU GHÊ QUÁ Á Á............ 
Nó sợ hãi thu mình bò về phía khác, nó cứ ngồi đó mặc kệ cơn mưa phùn đa rả rích.nó thấy sợ hãi khủng khiếp. Một mình giữa cánh rừng tối đen này nó biết làm gì đây 
-Gia..Huy... 
Buộc miệng nó gọi tên người nó muốn gặp nhất lúc này, là hắn. Trái tim nó rung lên theo từng tiếng động nhỏ trong không gian tĩnh mịch 
Soạt... 
Nó hoảng hốt, âm thanh ngày càng gần hơn nó ôm lấy đầu gối nín thở. 
Có ánh đèn sáng từ từ bước tới, ánh sáng duy nhất trong đêm tối. Nó mở to mắt nhìn về phía ánh sáng đó, một dáng hình quen thuộc đập vào tầm mắt nó. Là người nó đang mong chờ 
-Gia Huy! 
Đứng bậy dậy, theo ánh sáng nó chạy tới bên hắn, không hiểu sao nó vòng tay ôm chầm lấy hắn 
-Anh tới rồi...em...em sợ quá. 
Nó đang run rẩy trong lòng hắn làm trái tim hắn mềm nhũi, tê tái. Cánh tay đưa ra định ôm lấy nó thì lại đẩy nó ra 
-Anh....sao.... 
-Bốp.... 
Không đợi nó nói hết hắn vung tay tát mạnh vào má nó, hắn vừa giận giữ, vừa xót xa, vừa đau lòng khi thấy nó trong bộ dạng này. Hắn gằn giọng : 
-Sao lại ra đây? 
-Em.... 
Nó không nói nên lời, cái tát tay của hắn rất mạnh, mạnh tới nỗi làm nó xém ngã xuống đất. Hắn dùng lực rất nhìu, mạnh hơn gấp nhiều lần hắn đánh đòn nó, hơn cả khi hắn dằn lấy tay nó khỏi Khải Tuấn. Một tay ôm bên má bị đau , nó nói như đang khóc: 
-Em...em xin lỗi.... 
Giờ đây những gì nó nói được chỉ có bấy nhiêu. Nước mắt rơi xuống khuôn mặt thon dài. Làm hắn càng đau lòng. 
Hắn đứng đó, nhìn nó mà trái tim như muốn vỡ ra từng mảnh, hắn đã đánh nó, hắn biết nó đau nhưng hắn còn đau hơn gấp bội. 
Nó khong còn cảm nhận được nỗi đau nào trên má hay trên người nữa, nó bước một bước về phía hắn. Ngả đầu vào ngực hắn giọng dịu dàng: 
-Đừng giận em nhé! 
Hắn ôm chặt lấy tấm thân bé nhỏ của nó, lúc này đây nó run rẩy trong lòng hắn, cảm nhận được nhịp tim gấp gáp và hơi thở vội vã. Nó biết, hắn đã lo lắng tìm kiếm nó như thế nào. 
Hắn dịu giọng nắm tay nó 
-Đi thôi! 
Bước theo hắn nó thấy chân hơi lạnh và đau, thì ra lúc nãy nó bị rơi một chiếc giày mà không biết, nó lê chân bước đi. 
Hắn cầm đèn pin rọi xuống chân nó, hắn chau mày 
-Làm gì mà rơi mất giày rồi? 
-Ờ...em.. 
-Leo lên lưng anh cõng. 
Hắn vừa nói vừa đưa cây đèn pin cho nó. Cúi người xuống. 
Nó đang định leo lên hắn liền đứng dậy. Nhìn nó mỉm cười 
-Phải để anh hôn anh mới cõng em. 

Nó không ngờ trong tình cảnh này hắn còn giở trò “háo sắc” được. 
Hắn cúi xuống mặt nó. Thầm thì 
-Em có biết, khi yêu ngta có thể tìm được môi của người yêu dù trong bóng tối không? 
Lần đầu nó thấy biết ơn màn đêm này vì nếu không khuôn mặt đỏ tới tận cổ của nó đã bị phơi bày. 

Hơi thở hắn càng gần hơn thì bỗng nó: 
-HẮT.....XÌ...I...I..Ì... 
Không khí lạnh làm nó không “cưỡng lại được” hắt xì vào mặt hắn. 
-Em....em ...không cố ý! 
Hắn thở dài ngồi xuống 
-Leo lên! 
Vậy là hắn cõng nó tren lưng còn nó cầm đèn pin soi đường. 
-Nặng không? 
-Nặng. 
-Năng lắm ha? 
-Ừ 
-Cỡ nào? 
-Như voi ấy! 
Sau câu nói hắn nhận được một cái siết cổ thật mạnh từ phía sau. 
Trong khu rừng ẩm ướt ngoài tụi nó còn 2 bóng người đang quan sát trong bóng tối. một người lấy điện thoại ra bấm số: 
-Thưa cậu, có người tới chúng tôi phải làm sao? 
-................ 
-vâng! 
Quay sang người bên cạnh: 
-Đi thôi. “Sếp” kêu về 
TẠI NHÀ NGHỈ: 
-Khải Tuấn ak cậu đừng đi qua đi lại như vậy nữa ngồi xuống đi. 
Hải Yến lên tiếng thay mọi người đang nhìn Khải Tuấn đi qua đi lại như một cái quả lắc đồng hồ. 
Cạch... 
Tiếng mở vừa mở mọi người đứng dậy nhìn ra , thấy nó đang trên lưng hắn, vừa bỏ nó xuống mọi người đã nhốn nhào chạy tới: 
-Tiểu Du, may quá em không sao anh lo quá...-Khải Tuấn thở ra nhìn nó 
-Câu có sao không? Có bị thương không? Sao đi mà không nói ai tiếng nào? –Hải Yến trách nó 
-Chị ơi, chị làm bọn em lo wa! –Bảo Như nói gần như muốn khóc 
Nó ái ngại thấy rất có lỗi với mọi người 
-Ơ...xin..xin lỗi, để mọi người lo lắng mình... 
-Được rồi, được rồi “voi con” cần nghỉ ngơi có gì nói sau đi. –Mạnh Khang nói rồi nhìn sang hắn 
-Cả cậu nữa, chắc mệt lắm rồi đi nghỉ đi. 
Đại ẢNh bây giờ mới nắm tay nó: 
-Tiểu Du, mình xin lỗi nha, tất cả là tại mình. Để mình đưa bạn vào phòng nha.. 
Đang kéo tay nó đi thì một cánh tay kia của nó một lần nữa bị hắn kéo lại, hắn quay qua Hải Yến: 
-Còn phòng trống không? 
-A...Cò...n..n 
Mọi người tròn mắt vì câu hỏi của hắn. Đại Ảnh nhanh mắt nhìn lên mặt nó hốt hoảng: 
-A..Tiểu Du, mặt bạn bị gì vậy? Đỏ hết rồi 
-À...cái này là... 
Khải Tuấn nhìn thấy cũng sốt ruột: 
-Em bị sao vậy? Có đau không? Để anh xem.. 
Vừa đưa tay lên định chạm vào mặt nó thì hắn bế nó lên. 
-Hải Yến phiền cô! 
Hiểu ý Hải Yến đi trước dẫn đường lên căn phòng khác ở tầng 3, nó thấy rất ngại vì để mọi người lo lắng mà hắn còn cư xử như vậy 
-Gia Huy, em tự đi được mà! 
-Em im lặng đi. 
Tới nơi hắn bế nó vào phòng tắm ra lệnh. 
-Tắm đi. 
Nói rồi hắn cũng về phòng để tắm. 
Tắm xong hắn mở cửa phòng đi ra , Mạnh Khang lên tiếng: 
-Cậu đi đâu vậy? Qua chỗ “voi con” hả? Chap 24: 
Hắn Không muốn quay lại: 
-Không phải chuyện của cậu! 
Thêm một câu ngắn gọn hắn bước đi đóng sầm cửa trước mặt Khải Tuấn. Bây giờ hắn không muốn nói chuyện với ai, chỉ muốn thấy nó, ở gần nó mà thôi. 
Xuống bếp hắn chuẩn bị vài thứ rồi nhanh chóng lên tầng 3 
Cạch... 
Tiếng mở cửa làm nó giật mình: 
-Anh không biết gõ cửa ha? 
-Vào phòng vợ mình cũng phải gõ cửa sao? 
-Xì...anh thật đáng ghét! 

Nó lườm hắn một cái rồi quấn cái chăn ấm ngồi tựa vào thành giường. 
Hắn cũng tiến tới gần tay mở cái hộp trên tay ra 
-Cái gì vậy? 
-Không thấy sao? Hộp cứu thương 
Nói rồi hắn vén tóc mái nó lên lấy băng keo dán vào phần bị thương trên trán. 
-Cái kia là gì? 
Không trả lời nó hắn cầm cái khăn ấm chườm lên bên má của nó. 
-đau không? 
Nó lắc đầu, trong lòng thấy ấm áp lắm, mỗi lúc nó cần hắn đều xuất hiện, dù bị đánh nhưng nó hạnh phúc vì nó hiểu tại sao hắn mạnh tay với nó như vậy. Nó chỉ tiếc là không thể nhìn thấy nét mặt hắn lúc đó 
-chưa thấy người đẹp trai sao nhìn zữ zây? 
-Xí...tự tin thấy ớn. 
Hắn nhìn nó, ánh mắt đã có phần dịu dàng hơn lúc nãy. Tay vẫn dùng khăn xoa lên má nó: 
-Sao em gan quá vậy? 
Nó mở to mắt như chưa hiểu hắn định nói gì, lấy tay còn lại cốc đầu nó hắn nói: 
-Một thân một mình dám vào rừng. 
-À..tại em nghĩ đường cũng dễ đi. 
Như nhớ ra gì đó hắn nhìn nó: 
-Mà em vào rừng giờ đó làm gì? 
-DẠ, em tìm ... 
Như chợt nhớ ra nó lấy sợi dây chuyền trên bàn bước xuống giường: 
- đi đâu vậy? 
-Em đi đưa cái này cho Đại Ảnh đã. 
-Thôi, nằm đó đi 
Hắn ấn nó xuống giường: 
-Tí nữa anh đưa cho! 
-Ờ...vậy cũng được ... 
Không biết do nó quá mệt mỏi hay vì cảm giác dễ chịu do chiếc khăn ấm hắn đang chườm trên má nó mà nó thiếp đi lúc nào không biết. 
Thấy nó nhắm mắt hắn bỏ cái khăn xuống, tay chạm nhẹ lên má nó. 
-Ngủ ngon nhé ...”chân voi”! 
Đặt một nụ hôn trên trán nó hắn đứng dậy tắt đèn nhẹ nhàng đóng cửa phòng, không quên mang theo sợi dây. 
-Anh Gia Huy, có chuyện gì sao anh? 
Đại Ảnh bước tới chỗ ghế sofa hắn đang ngồi mặt mày hớn hở . 
Hắn ném sợi dây xuống bàn , Đại Ảnh bước tới gần cũng ngồi xuống 
-May quá, sợi dây này rất quan.... 
-Quan trọng hơn sự an toàn của Tiểu Du sao? 
Hắn nói bằng giọng lạnh nhạt nhất khiến Đại ẢNh sững sờ 
-Anh nói gì vậy? 
Hắn không giải thích mà đứng dậy quay đi không thèm nhìn mặt Đại Ảnh lấy một lần, giọng nói lạnh toát đó vẫn vang lên: 
-Tốt nhất đừng để những việc tương tự xảy ra nếu không tôi không bỏ qua đâu. 
Đại Ảnh ngồi đó, khuôn mặt thẫn thờ tay nắm chặt sợi dây, khóe mắt cay xè. 
*BUỔI SÁNG: 
Nó mở mắt thấy khung cảnh rất khác so với trước lúc nó ngủ. Hắn vẫn ngồi đó nhưng bây giờ đang lái xe. Nó tò mò: 
-Sao em ở trên xe? Chúng ta đi đâu vậy? 
Hắn nhìn qua thấy nó đã thức giấc: 
-Đi về. Thấy em ngủ say quá nên anh đưa em ra xe luôn. 
-Anh đưa dây chuyền cho Đại Ảnh chưa? 
Hắn có vẻ khó chịu: 
-Rồi! 
Nó thấy nhẹ nhõm hơn hẳn 
-vậy là tốt rồi. 
-Em muốn đi đâu ? 
-Dạ? 
Nó ngạc nhiên trước câu hỏi của hắn 
-Hôm nay vẫn là ngày được nghỉ mà, em muốn đi đâu nữa anh sẽ chở em đi! 
Nó hơi ngại ngùng: 
-Em...em muốn về nhà, nhà..của em ấy! 
Hắn nhìn nó, hắn biết đó là một yêu cầu tất yếu, lâu nay hắn đã quá ích kỷ giữ nó bên mình như một con búp bê thủy tinh, vì nhiều lý do mỗi khi nó biến mất khỏi tầm mắt là hắn thấy trong lòng thấp thỏm. Tình yêu là vậy sao? 
Hắn gọi điện cho Mạnh Khang: 
-Các cậu về trước đi, tôi và Tiểu Du sẽ về nhà sau. 
Nói rồi hắn cúp máy không đợi Mạnh Khang trả lời, nghe giọng mạnh Khang hắn lại tò mò nhìn nó; 
-Sao hôm qua Mạnh Khang “ngoan ngoãn” với em vậy? 
-HiHi...bí mật! 
Hắn đâu biết để được ở gần “chăm sóc” hắn Mạnh Khang phải trả một cái giá rất đắc. Làm osin cho nó một ngày. 
Nó mãi suy nghĩ lan man không để ý tới sự có mặt của hắn kế bên tới khi hắn lên tiếng lôi nó ra khỏi những suy nghĩ mông lung : 
-GẦn tới rồi làm gì thừ người ra vậy “chân voi”? 
Nó nắm chặt tay ánh mắt đượm buồn nhưng đầy kiên quyết: 
-Gia Huy, anh chở em tới gần nhà thôi! 
-Sao? 
Hắn thấy khó hiểu với đề nghị của nó. Nó nhìn hắn mỉm cười: 
-Em chỉ cần nhìn thấy nơi mình đã lớn lên thôi. Tới khi tìm được Ba mẹ em sẽ cùng ba mẹ....về nhà! 
Sau 1 phút ngạc nhiên trước suy nghĩ của nó hắn thản nhiên gật đầu: 
-Ừm! 
Chiếc xe dừng lại một khoảng cách đủ để nhìn thấy ngôi nhà, phía trước một ngôi nhà màu trắng 3 tầng với một khu vườn nhỏ trước sân làm người ta thấy thoải mái và ấm áp khi nhìn thấy. Không to như nhà hắn nhưng nó cảm nhận được một thứ không khí khác, không khí ấm áp trái ngược với ngôi nhà lạnh lẽo hôm nó tỉnh dậy sau tai nạn. Bất giác nó nhìn sang hắn. 
-Gì vậy? 
-Không,...tại chưa thấy người đẹp trai nên nhìn thôi! 
Hắn cốc đầu nó làm nó nhăn mặt nhưng rất nhanh nó cười thật tươi với hắn. Cứ như vậy không biết 2 người cứ ngồi trong xe tới khi nào, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ , cảm xúc riêng. Khi nhớ ra thì trên trời cũng đã sáng lấp lánh nhờ những vì sao xa..... 
*BUỔI SÁNG: 
Sau 3 ngày nghĩ lễ hôm nay mọi thứ lại trở về “quỹ đạo” của nó. 
-Á...á....á...á...chết , chết mất trễ giờ rồi! 
Từ trên phòng nó phóng xuống bàn ăn nhai ngấu nghiếng phần thức ăn của nó: 
-Nè...”voi con” à, từ từ thôi em mà cứ ăn như vậy sẽ thành “voi mẹ” mất. 
Nó dồn hết sức xuống chân đá một cái thật mạnh “cái chân đối diện” của Mạnh Khang thay cho lời nói. 
-Ui da... 

-Hihi...xong! 
Chỉ đợi nó nói vậy hắn đứng dậy ra khỏi bàn ăn: 
-Đi! 
Mạnh Khang mặt mày nhăn nhó cũng lật đật theo sau. 
-Chào mọi người tôi đi nhé! 
-Vâng,thiếu gia, thiếu phu nhân đi cẩn thận! 
Nó vui vẻ sánh bước bên hắn ra xe tới trường. 
Từ xe bước xuống cũng một cảnh tượng quen thuộc diễn ra, hắn vẫn khoát vai nó bước đi chú ý mọi ánh nhìn trong sân. Dường như đã quen với cảnh này nên nó không còn thấy quá phiền phức nữa. 
-“Chân voi” hôm nay Tan học em về cùng Bảo Như 
-Sao vậy? 
-Anh bận! 
Nó thấy rất lạ, mọi ngày hắn không để nó đi đâu xa khỏi tầm mắt vậy mà hôm nay....
-Em vào đi! 
Như mọi ngày hắn đưa nó tới tận cửa lớp nhưng hôm nay hắn không đi theo hướng cũ mà đi thẳng, trở ra phía cổng trường. 
Từ xa một ánh mắt khác đang nhìn nó chằm chằm. Vẻ mặt thích thú. 
*GIỜ GIẢI LAO: 
Hôm nay hắn và cả Mạnh Khang đêu không tới lớp nó như mọi ngày làm nhiều lời thắc mắc bắt đầu “nở rộ” 
-Mình ra ngoài một lát! 
Không hiểu sao hôm nay nó lại thấy khó chịu bởi những lời dị nghị đó, nó đứng dậy bước ra ngoài 
Một mình bước lang thang trong khuôn viên trường rộng lớn nó không biết mình đã tới thư viện từ khi nào. 
Các kệ sách cao chót vót chứa hàng ngàn quyển sách “ít ai đọc”, thủ thư cũng chỉ ngồi đó cho “có”thì phải vì thư viện vắng tanh. 
Một quyển sách đập vào mắt nó, tựa sách rất dễ thương “Có Hai Con mèo ngồi bên cửa sổ” nó đưa tay ra nhưng chưa kịp chạm vào thì một bàn tay khác đã nhanh chóng rút quyển sách trên kệ. 
-Xin lỗi, “sách đã có chủ” 
Quay qua nó thấy một tên con trai đang nhìn nó thách thức , nhưng nó tuyệt đối không nhường nhịn 
-Nè, anh thật quá đáng tôi nhìn thấy trước mà. 
-Nhưng tôi lấy trước! 
-Trả đây! 
Nó nhào tới định giật quyển sách trên tay hắn nhưng hắn quá cao, tay cầm quyển sách giơ lên trời làm nó không thể nào lấy được. 
-Hứ...không cần, nhường cho anh đó. 
Nó tỏ vẻ “rộng rãi” quay người bước đi. Tên kia nhìn nó thích thú , nó vừa quay người thì thấy một lực mạnh làm người nó bị kéo lại. 
Lúc này tên con trai xa lạ đó đang dồn nó vào kệ sách 2 tay nắm chặt cổ tay nó. Miệng nhếch mép tạo thành đường cong nham hiểm: 
-“Voi con” là em sao? 
Nó bắt đầu hoảng sợ bởi phong thái toát ra từ người này, có một cái gì đó làm nó không yên tâm khi nhìn vào mắt hắn. Nó cứng miệng: 
-Thả ra ngay! 
Thấy nó không kêu cứu cũng không la lối hắn càng thích thú: 
-Không thì sao? Em sẽ làm gì? 
-Hừ..nếu vậy thì... 
Không nói hết câu nó đã lấy mũi chân đá một cái thật mạnh vào chân kẻ đáng ghét đó. 
Nhưng không như nó nghĩ, tên này rất “lỳ lợm” không những không thả nó ra mà ngược lại càng nắm chặt nó hơn: 
-Chỉ vậy mà muốn tôi buông tay sao? 
-Anh là ai? 
Hắn mỉm cười nụ cười không thiện chí cho lắm. Như không nghe nó nói hắn vẫn cao ngạo 
-Em rất xinh! Chẳng trách tên Gia Huy đó mê mẩn xem em như báu vật. 
Nghe nhắc tới hắn nó nhìn kỹ tên này hơn, cố gắng nhớ tới những gương mặt trong bảng danh sách hắn đưa cho nó. 
-“không có!”- nó nghĩ thầm 
-Nếu biết vậy sao còn không tránh ra? 
-Em nghĩ tôi sợ chồng em sao? 
Hắn nhìn nó khuôn mặt mỉm cười nhưng ánh mắt đầy tia giận dữ. Hắn ép sát nó vào giá sách cúi người xuống, định hôn nó, vùng vẫy như thế nào nó cũng không thể thoát ra 

-Ừ! 
Trả lời ngắn gọn hắn bước một bước thì bị một bàn tay nắm chặt, là Khải Tuấn: 
-Sao cậu dám tát tay Tiểu Du? 


Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3