Bộ bộ kinh tâm - Phần 1- Chương 107-108
108.
Tắm rửa xong, mặc một bộ quần áo xanh nhạt, tay áo có thêu mấy đoá mộc lan bằng chỉ bạc, búi lại mái tóc rồi cầm trâm cài lên, đang cầm kéo cắt bấc nến thì Dận Chân vén rèm bước vào. Ta khó hiểu hỏi:” Xem xong tấu chương rồi sao?” Hắn khẽ cười nhìn ta, không nói gì. Ánh mắt dịu dàng như nước, tầng tầng lớp lớp, từng sợi từng sợi, quấn chặt ta vào trong tấm lưới của hắn. Tim bỗng trở nên loạn nhịp, kinh ngạc nhìn hắn, xoay mạnh ngừơi ra, giả như lơ đãng buông kéo xuống, trong lúc vô ý lại thoáng nhìn trong gương thấy mặt mình đã ửng hồng,
Hắn ôm ta từ phía sau, cúi đầu thì thầm bên tai ta: “Ta muốn nàng!”, đầu óc thoáng trống rỗng, thân thể cứng đờ, toàn thân nhất thời bỗng lúc nóng lúc lãnh. Tay hắn lần đến bên dưới cánh tay ta, khẽ tháo móc áo, ta vụt xoay người, đối mặt nhìn hắn, hai tay chống vào phía trước ngực hắn, không ngừng thở dốc.
Hắn cau mày chăm chú nhìn ta một lát, bỗng nhiên cười nói:” Không phải sợ, chúng ta từ từ vậy, sẽ chờ tới lúc nàng cam tâm tình nguyện.” Ta căng thẳng nhìn hắn.
Hắn cúi đầu trầm ngâm rồi hỏi:” Nhược Hi, còn nhớ rõ ước định của chúng ta lúc đó sao? Ngay thẳng thành thật với nhau!”, Ta nghĩ đến rất nhiều năm trước, lúc hắn nhẹ như gío thoảng mây vờn nói “Muốn”, trong lòng liền thấy ấm áp, mỉm cười gật đầu.
Hắn cũng cười nói;” Vậy nàng nói cho ta biết, ta phải làm thế nào mới có thể để nàng không kháng cự lại đây. Từ lúc nàng vào ở Dưỡng tâm điện, ta vẫn có cảm giác nàng bài xích ta tiếp xúc gần gũi với nàng, cho nên cứ lần nữa chưa muốn cùng nàng, luôn nghĩ sẽ chờ tới lúc nàng chịu thân mật, không còn muốn xa lánh nữa. Có điều hôm qua khi thấy Thừa Hoan cùng nàng ở bên giúp nhau vui vẻ, thi ta không muốn đợi nữa, ta muốn nàng sinh con cho ta, ta muốn thấy nàng cùng bọn nhỏ ở bên nhau cười lớn, đó là mong mỏi tận đáy lòng ta.”
Trong đầu trở nên hết sức rối bời, ta kháng cự bởi vị ta biết kết c ục của mỗi người sau này, cho dù hiện tại ngươi diụ dàng như thế, nhưng ta vẫn sợ phải đối mặt với ngươi tàn khốc ngày sau. Lý trí rõ ràng hiểu được có chuyện không thể dùng đúng sai để suy tính, nhưng khi nghĩ tới Bát a ca, tình cảm lại không thể nào tiếp nhận được. Im lặng một hồi, ta nói bướng;” Ta muốn làm hoàng hậu!” Hắn nhướng mày, nháy mắt lại giãn ra, thản nhiên nói:” Ngươi cố ý muốn làm ta tức giận sao?” Ta quay người lại, ngồi lên ghế nói:” Ta thực sự muốn làm hoàng hậu!” Hắn đi tới trước người ta:” Chuyện này ta không thể đồng ý, Hoàng hậu là người vợ kết tóc của ta, tính tình dịu hiền chính trực, hành sự chưa từng vượt quá khuôn phép, huống hồ lúc trước con nàng ấy chết non, đến nay vẫn không có con cái, ta không thể lại làm tổn thương đến nàng.”
“Vậy từ nay chàng không được tiếp tục triệu Niên phi.” Hắn thở sâu nói” Cái này ta cũng không thể đáp ứng, Nhược Hi, không nên hết sức gây khó dễ cho ta.” Ta khẽ nghiêng cằm hỏi;” Vậy chàng có thể đồng ý với ta chuyện gì đây?”
Sắc mặt hắn không chút biểu cảm, chăm chăm nhìn ta một hồi, trong mắt dần có phần đau xót, chậm rãi cúi người ngồi xuống, hai tay giữ lấy tay tay áp chặt vào lòng bàn tay hắn, đầu dựa vào đầu gối ta, nói:” Nhược Hi, ta cho dù là cửu ngũ cao quý, nhưng ta cũng có rất nhìêu ràng buộc, không thể muốn gì làm nấy, nhiều lúc thậm chí ta cũng phải tàn nhẫn với chính bản thân mình, đôi khi ta tự hỏi mình rằng rốt cuộc là chính ta có gì đây? Thập tam đệ vì ta, chịu mười năm giam cầm, năm đó hắn một mình một ngừơi có thể giết hổ, lúc này thì bệnh tật đầy người, tuổi tác nhỏ hơn ta, mà thân thể lại yếu hơn ta. Nàng cũng chẳng khá hơn đệ ấy, rất nhiều lúc ta cũng không dám nghĩ kỹ chuyện này, ta thực lòng rất sợ. Ta có cái gì nào? Hôm nay ta có toàn bộ thiên hạ, nhưng những thứ này căn bản nàng không chút coi trọng, thứ ta có thể cho nàng chỉ có trái tim ta, ta muốn nàng ở bên ta, trong Tử Cấm thành dường như rất đông người mà vẫn cô đơn này, có những chuyện có lẽ cả đời cũng không thể nói với ai, nàng lại có thể hiểu.”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta nói:” Đến hôm nay ta vẫn không sắc phong nàng, chính vì muốn lúc nào cũng có thể thấy nàng. Một ngày có phong hào, nàng sẽ chuyển tới cung của chính mình, nếu ta muốn gặp nàng, còn phải chọn thẻ bài, sai thái giám tuyên triệu. Hôm nay chúng ta như vậy nhưng có thể ngày ngày gặp nhau. Nàng hiểu chứ?”
“Nếu nàng lo lắng ngày sau hậu cung có tranh chấp, ta có thể cam đoan với nàng, ta tuyệt đối sẽ không để chuyện ấy xảy ra.” Ta cắn môi không nói, hắn vẫn chăm chú nhìn ta:”Đại Thanh từ trên xuống dưới mấy nghìn quan viên ta đều quản được, hậu cung chí có mấy vị tần phi ta chẳng lẽ không quản được sao? Tranh đoạt chốn hậu cung trong lịch sử, không ngoài mấy nguyên nhân, có phần bởi hoàng đế nhu nhược, không có năng lực trông coi, có lúc là vì tranh giành hậu cung vốn là thay cho tranh chấp lợi ích trong triều,, Hoàng đế đồng ý ngồi xem các nàng tranh giành lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau, có khi căn bản là lười không trông coi. Nhưng ta khẳng định ta sẽ quản. Ta sai ngườii đánh chết cung nữ, kỳ thực chính là giết gà doạ khỉ, mặc kệ là ai, nếu nghĩ ngầm thăm dò can thiệp chuyện của ta, ta tuyệt đối sẽ không nương tay.!”
“Nhược Hi, nàng vẫn còn muốn cự tuyệt ta sao?” Hắn ngửa đầu nhìn ta hỏi, sắc mặt ấm áp, đôi mắt chợt nhìn giống như đứa trẻ đang trong cơn bàng hoàng bất lực, ta bỗng thấy xót xa, trượt khỏi ghế, giang tay ôm lấy hắn.
Hắn khẽ cười vài tiếng, đột nhiên ôm lấy ta từ trên mặt đất, ta vừa căng thẳng, vừa xấu hổ, khẽ kêu lên: “Chàng sao phải nóng vội như vậy chứ? Ta còn chưa chuẩn bị tốt mà.” Hắn cười nói: “Nàng ư, lúc chuyện tới trước mắt thì nhanh trí có thừa, có điều nếu cứ bình lặng qua ngày thì sẽ do dự không thôi, không có quyết đoán, tối nay nàng đồng ý với ta, ai mà biết ngủ xong một giấc nàng lại chần chừ đổi ý thì sao. Ta cứ là “ bẻ hoa đang nở trên cành” thì hơn!
Vừa nói đã đem ta đặt ở trên giường, ta vừa hồi hộp, vừa sợ hãi, còn có chút mơ hồ chờ mong, vài phần thẹn thùng, vài phần xấu hổ, không dám thở mạnh, chỉ đành nhắm chặt hai mắt, cảm giác hắn vừa hôn nhẹ vành tai ta, vừa cởi bỏ lớp áo bên ngoài….
( đúng là đêm xuân ngắn ngủi trong truyền thuyết )
—–
Cái lạnh se sắt cũng đã rời đi, Viên Minh Viên ngập chìm trong sắc xanh dịu dàng, khắp chốn muôn hoa khoe sắc.Đám chim chóc bên ngoài cũng nỗ lực khoe tài, ríu rít hót vang không ngừng, mỗi thanh âm đều tràn ngập sắc xuân.
Ba người Dận Chân, Dận Tường cùng ta đang thong dong bước đi. Có lẽ là bởi tác động của ý xuân dào dạt trong vườn, khí sắc của Thập tam xem ra rất tốt, miệng còn nở nụ cười, nói chuyện phiếm cùng Dận Chân. Dận Chân cũng vui vẻ khác thường, trong ánh mắt đong đầy ấm áp và trìu mến. Ta im lặng đi theo phía sau bọn họ, khi nghe tiếng hai người khẽ cười, trong lòng cũng có cảm giác ấm áp không nói nên lời.
Dận Chân chốc chốc lại quay đầu liếc nhìn ta, Thập tam trông thấy có chút biến sắc,nhưng đã mau chóng giấu đi, quay ra nháy mắt cười với ta, rồi lại như cười như không nhìn ta cùng Dận Chân. Điệu cười quen thuộc ấy trong phút chốc khiến ta rưng rưng, nước mắt suýt nữa đã rơi xuống.
Tiếng trẻ con cười đùa vọng lại từ xa, xen lẫn trong đó có tiếng ca mơ hồ vang lên. Tiếng ca vui mừng vô cùng đơn thuần và trong sáng. Hai ngừơi bọn họ không cưỡng được muốn tìm ra tiếng ca, ta lại chỉ cười không chút để ý.
Thập tam lắng tai nghe rồi nói:” Bọn nhỏ này hát cái gì vậy? Nhạc điệu chưa từng nghe thấy.” Dận Chân cười nói:” Có lẽ là bài mới rồi! Mấy bài chúng ta từng hát lúc nhỏ, đệ còn nhớ rõ không? Thập tam cười nói:”Vẫn nhớ hết!” Dận Chân vô cùng ngạc nhiên nói:” Nhớ hết sao? Ta chỉ nhớ được hai ba bài thôi.”
Ta háo hức nói:”Nhớ được bài nào thế? Hát lên nghe một chút đi.” Vẻ mặt Dận Chân nhất thời có chút kỳ lạ, Thập tam lấy tay che miệng, khẽ ho khan vài tiếng, cũng chẳng giẩu được ý cười.. Ta cười nói:” Thập tam gia, có chuyện gì vui sao, đừng chỉ biết một mình vui sướng như vậy chứ!
Thập tam cười nhìn Dận Chân liếc mắt nói:” Ta không dám nói, ngươi nếu muốn biết, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện vậy.” Dận Chân cười trách cứ: “Đây mà là không dám nói sao? Mau mau nói đi! Nói ở trước mặt, ta còn yên tâm một chút, nếu mà để lén lút không biết sẽ nói linh tinh gì nữa.”
Giọng điệu Dận Chân tuy là án trách, nhưng lại biểu lộ trong lòng đang rất vui mừng. Thập tam và hắnrốt cuộc lại bắt đầu trêu đùa với nhau giống như trước đây, Tuy chỉ là những lúc hết sức hiếm hoi, phần lớn thời gian Thập tam vẫn giữ nghiêm quy củ, nhưng hắn đã rất thoả mãn. Vui mừng vì tinh thần của thập tam so với năm ngoái vừa mới được thả ra đã tốt hơn nhiều, vui mừng vì sâu tận đáy lòng của Thập tam vẫn coi hắn là Tứ ca thân thiết, Tứ ca – không cần phải chú ý đến phép tắc.
Thập tam cười nhìn ta nói:” Ngươi đã từng nghe thấy Hoành huynh hát chưa?” Ta lắc đầu, hắn gật đầu cười nói:”Ngươi nghĩ cách để cho Hoàng huynh hát cho ngươi nghe một lần sẽ biết, có điều chỉ e rất khó.” Ta cười liếc nhìn vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không của Dận Chân nói:” Có vẻ như sẽ không được dễ nghe cho lắm.” Thập tam than thở:” Aiz! không thể hình dung bằng dễ nghe hay không dễ nghe đâu, mà là…” nói xong, dừng lại, cười hì hi nhìn Dận Chân.
Dận Chân gượng cười hai tiếng, nóil” Đệ cứ nói tiếp đi!” Thập tam hắng giọng rồi nói tiếp:” Vào sinh nhật của Hoàng a mã năm đó, khi ấy ta còn nhỏ, nhớ rằng Tam ca đàn được một bài nhạc,Hoàng huynh vì hợp cảnh bèn trình diễn một khúc ca lấy lòng Hoàng a mã, kết quả huynh ấy vừa mở miệng, mấy đứa nhỏ chúng ta đều vội vàng bịt kín lỗ tai, thập tứ đệ thậm chí còn trốn luôn xuống gầm bàn. Mấy vị huynh trưởng ai cũng đều cau mày cố nhịn. Riêng chỉ có Hoàng a mã cười nghe huynh ấy hát hết bài. Huynh ấy vừa hát xong, khắp nơi tiếng vỗ tay vui mừng vang lên như sấm, chúng ta thậm chí gõ vào bàn để chúc mừng. Kỹ năng đánh đàn hoàn mỹ của Tam ca đêm đó cũng không khiến mọi người ra sức vỗ tay, cao giọng ủng hộ đến thế. Hoàng huynh đã độc chiếm ngội vị số một.”
Ta che miệng nén tiếng cười lớn:” Thật như thế à, muốn tìm cơ hội để nghe thử xem sao quá.” Thập tam nói:” Từ đó về sau, hễ nghe thấy Hoàng huynh muốn hát, chúng ta lập tức vôi vàng chuồn êm, gìơ nghĩ lại, nhiều năm như thế mới chỉ được nghe có một lần, thật sự là đáng tiếc. Hoàng huynh nếu lại bằng lòng ca hát, nhớ nói cho thần đệ một tiếng nhé.” Dận Chân hờ hững đứng ở phía trước, chậm rãi bước đi. Ta quay sang nhìn Thập tam, hai người nhìn nhau cười rộ lên.
Thừa Hoan ngồi trên đu dây, Hoàng Lịch đẩy nàng đung đưa, ở bên cạnh còn có mấy con em vương công đại thần cùng học với Hoàng Lịch, con trai Thập tam Hoàng Thôn cùng mấy tiểu cách cách người chơi đu dây, ngừơi ngồi vui đùa trên cỏ.
Ba người chúng ta nấp ở trong rừng cây nhìn lũ trẻ, một tiểu cung nữ diện mạo thanh tú vừa lúc từ phía bên đi ngang qua, quay lại thỉnh an đám trẻ rồi lui đi, Hoàng Lịch mải nhìn theo bóng nàng rời đi, nhất thời đã quên đẩy Thừa Hoan, Thừa Hoan quỷ quyệt quay đầu lại nhìn Hoàng Lịch, rồi lại ló đầu nhìn theo tiểu cung nữ vừa đi xa, “ha ha” – tiếng cười mỗi lúc một lớn. Trong chốc lát tất cả mọi người đều cười vang.
TA mỉm cười nghĩ, Hoàng Lịch tháng tám năm nay cũng đã mười hai tuổi, ở trong mắt người xưa cũng đã tới lúc có thể nói chuyện yêu đương. Thập tam than thở:”Năm nào chúng ta còn ngồi trên đu dây, mà nay tóc đều đã chuyển bạc. nhìn bọn chúng bất chợt lại nhớ đến chính mình khi xưa.” Ta cười nhìn Thập tam nói:” Vậy phải chăng Thập tam gia phong lưu phóng khoáng của chúng ta cũng từng ngây ngốc nhìn theo bóng lưng thiếu nữ nào?” Thập tam nhẹ cười, chăm chú nhìn bọn nhỏ chơi đùa.
Hoàng Lịch có chút xấu hổ, tức giận nhìn đám nhỏ, Thừa Hoan nhảy xuống đu dây, chống nạnh ngẩng đầu nhìn Hoàng Lịch, dẫn đầu cao giọng hát lên:
Trên cây đa bên hồ nước, Ve sầu kêu ve ve gọi hè
Trên đu dây ở trong vườn, chỉ có chú bướm nhỏ bay vờn
Thầy giáo trong phòng học miệng vẫn đang ra sức nói ríu rít không ngừng.
Cùng đợi tan học, cùng đợi tan học, đợi đến lúc nô đùa
Tử cấm thành bên ngoài cái gì cũng có, chỉ là không thể tùy ý ra cung
Quan Vũ và Tần quỳnh, rốt cuộc ai lợi hại hơn đây
Tiểu cung nữ mà hôm qua vừa gặp, sao còn chưa đi qua trước cửa sổ của ta?
Lịch sử thầy giáo dạy, quyển sách rách nát cầm trong tay, cảm thấy thật mơ hồ khó hiểu.
Luôn phải chờ lúc a mã hỏi, mới biết được bài tập mới chỉ làm một chút
Luôn phải chờ lúc kiểm tra xong, mới bíêt, sách cần đọc lại chưa hề đọc.
Một tấc thời gian một tấc vàng, thầy giáo nói rằng một tấc vàng không mua được một tấc thời giian
Một ngày rồi một ngày, một năm lại một năm, thời gian thật lâu làm sao.
Chuồn chuồn bay lượn dưới nắng, hồ sen xanh mướt một vùng.
Tử Cấm Thành dù mỹ lệ, vẫn thua xa cầu vồng phía chân trời
Bao gìờ mới có thể lớn giống như các ca ca, có thể cưới vợ nạp thiếp ung dung tự tại
Hy vọng mau tan học, hy vọng được ra cung, hy vọng thành ngừơi lớn.
Một ngày rồi một ngày, một năm lại một năm, hy vọng thành người lớn
Dận Chân, Thập tam đều vô cùng kinh ngạc, tức cừơi không biết nói gì nhìn ta, Thập tam than thở:” Ta phải suy nghĩ việc dẫn Thừa Hoan về thôi, cứ tiếp tục để nó theo người làm loạn như thế này, không biết còn có thể gây ra chuyện gì nữa? Nó rốt cuộc có hiểu được chính mình đang hát cái gì sao?” Ta cười nói:” ” Chờ đến lúc thực sự hiểu biết, sẽ không còn có thể hát lên thanh âm véo von vui vẻ như vậy đâu.”
Dận Chân tỏ ý chán nản, trách mắng:” Thầy giáo miệng vẫn đang ra sức nói ríu rít không ngừng? Quyển sách rách nát cầm trong tay? Cưới vợ nạp thiếp ung dung tự tại? Nàng còn dạy bọn chúng cái gì nữa thế? Ta cười run, nghiêng đầu nói:” Cũng không dạy cái gì, chỉ là hát mấy bài, kể vài câu chuyện xưa thôi!”
Thập tam vội đỡ lấy cái trán bóng bẩy của mình nói:” Chút nữa phải hỏi Thừa Hoan rõ ràng xem, chuyện xưa của ngươi chỉ e không phải là ” Khổng Dung nhường lê” “Tư Mã Quang đập chum.” rồi.” Ta cười cười không đáp. Dận Chân trầm ngâm nghe hát, trong mắt chợt có một tia không vui, nhìn ta hờ hững nói:” Tử Cấm Thành dù mỹ lệ, vẫn thua xa cầu vồng phía chân trời. Hy vọng được ra cung.”
Thập tam lảng đi:” Chúng ta đi thôi! Đợi khi bị bọn nhỏ thấy,có khi lại làm cho bọn chúng mất hứng.” Dận Chân khẽ gật đầu, Thập tam cất bước rời đi, Dận Chân vẫn không động đậy, kéo tay ta lại rồi bình tĩnh nhìn ta. Ta cười nắm tay hắn nói:” Chàng cần gì phải so đo thế chứ? Chỉ là một câu hát mà thôi!” Nói xong nhìn theo bóng lưng thập tam quay lại phía chúng ta, kiễng chân lên, nhanh như chớp hôn lên môi hắn, rồi đứng về chỗ cũ như chưa hề có việc gì.
Hắn vội vàng đảo mắt về hướng lũ trẻ đang chơi đùa, phát hiện không có ai chú ý, mới vừa giận vừa cười nhìn ta, dưới cổ đã đỏ bừng, cười liếc hắn. Hắn cúi đầu khẽ nói bằng giọng điệu vô cùng ám muội:” Đêm nay chúng ta tiếp tục tính toán nợ nần.!” Vừa mới tỏ vẻ kiêu ngạo được một chút thoáng chốc tan thành mây khói, hất tay hắn ra, bước nhanh đuổi theo Thập tam, chỉ nghe thấy tiếng cười của hắn khẽ vọng từ phía sau:” Nàng ấy à! Lúc nào cũng như hổ giấy vậy, đâm một nhát đã hỏng rồi! Chỉ được cái màu sắc sặc sỡ loè người, thật sự muốn động đao thương với nàng, nàng liền….”
Thập tam đã ở gần ngay trước mắt, ta vừa thẹn thùng vừa hồi hộp, quay đầu lại trừng mắt nhin hắn, hắn lắc đầu cừơi, không nói thêm nữa.
Chương 108
Thừa Hoan đào bùn đắp thành, trên váy đã sớm loang lổ mấy vết bẩn, ngay đến trên mặt cũng có vài chỗ bùn đen đọng lại, nghiêng đầu nhìn ta đang ngồi dưới tàng cây hỏi:” Cô cô, nàng công chúa mà cô cô nói sẽ ngủ ở nơi này chờ người ta đến cứu sao?” Ta thờ ơ liếc mắt, gật đầu, lại cúi đầu ngồi ngây ra.
Nghe thấy Thừa Hoan hoảng hốt kêu một tiếng ” a mã”, ngẩng đầu nhìn qua. Thập tam yên lặng nhìn Thừa Hoan, Thừa Hoan đứng ở trên vũng bùn, bất an giấu vội tay ra đằng sau, ta thầm than, Dận Chân lạnh lùng làm cho bọn nhỏ đều phải sợ hãi, thì Thừa Hoan lại luôn nhào vào trong lòng, còn Thập tam – người mà tất cả mọi người đều không sợ, Thừa Hoan cứ vừa thấy là dường như lại biến thành người khác vậy.
Thập tam chăm chú nhìn Thừa Hoan, trong mắt chợt hiện lên chút bi ai, sắc mặt có phần buồn bã, Thừa Hoan chạy đến bên người ta, lấp vào phía sau, gọi:” Cô cô!” Ta nhìn nàng cười nói:” Quay về tìm nhũ mẫu rửa mặt đi, thay chiếc váy khác nữa.” Thừa Hoan vui vẻ, lén nhìn Thập tam không có bất kỳ phản ứng gì, nhanh chân chạy vụt đi.
Ta nói:” Thừa Hoan trước nay vẫn không được ở bên cạnh ngươi, cảm thấy xa lạ cũng là chuyện đương nhiên, Chẳng bằng ngươi đón con bé về phủ, qua một thời gian, cha con quen thân, tự nhiên sẽ thân thiết thôi.” Thập tam cúi đầu im lặng một lúc thật lâu, nói:” Không cần đâu, ta sợ ta dù có đón con bé về phủ, cũng không dám ngày ngày đối diện với nó.” Ta chỉ biết thở dài, Thừa Hoan có mấy phần giống Lục Vu, Thập tam yêu càng sâu, trái lại sẽ càng đau đớn.
Thập tam lặng im một lúc, sắc mặt lại tỏ ra như bình thường, tuỳ ý ngồi xuống bên canh ta, nhìn trên người ta mấy dấu tay Thừa Hoan vô ý để lại, cười nói:” Ngươi thực sự kiên nhẫn với trẻ con đến mức kinh ngạc,” Ta than thở:” Đây là thời điểm bọn nhỏ vô ưu vô lự nhất, ta muốn cho bọn chúng được vui vẻ. Sau này lớn rồi, các loại phép tắc nhất định đều phải tuân theo, các loại phiền não cũng theo nhau mà tới. Thân là người của Hoàng gia sau này còn có rất nhiều bất đắc dĩ, ta tình nguyện cho bọn nhỏ hiện tại có đựơc một quãng thời gian vui vẻ thuần khiết..
Thập tam nói:”Thừa Hoan hiện tại có Hoàng huynh, có chúng ta che chở, nhưng chúng ta không thể bảo hộ nó cả đời, Xem tính cách của nó, ở trong gia đình bình thường thì cũng không có vấn đề gì, nhưng với hoàng gia chúng ta, ta lo lắng tương lai nó gây hoạ lúc nào không biết.” Ta yên lặng suy nghĩ mới nói:” Ta hiểu ý của người, nhưng chính bởi chúng ta đều qúa giữ nghiêm quy củ rồi, mới càng muốn cho Thừa Hoan có thể sống dễ chịu một chút. Nhưng mà ngươi yên tâm, trong lòng ta đã có suy tính rồi.”
Thập tam khẽ thở dài không nói. Ta nghiêng đầu nhìn hắn:” Lúc ngươi còn trẻ, vẫn luôn tự nhiên thoải mái không chịu theo khuôn phép. Năm đó người trong Tử Cấm Thành ai chẳng biết Thập tam gia cùng thường dân, nhã kỹ, nâng rượu lụân bàn phong lưu? Lúc còn chưa quen ta, đã có thể bắt ta đi, suốt đêm không về. Hôm nay chính mình muốn tuân theo quy củ cũng không nói, lại còn lo lắng con gái không đủ khuôn phép nữa.” Thập tam chống đầu, lặng im một lúc, nói:” Ta chỉ mong nó trọn đời bình an, không cần trải qua những đau khổ như chúng ta. Thà rằng nó cứ bình thường một chút, ngu dốt một chút.”
Ta thở dài, ôm lấy đầu gối, nói:” Thừa Hoan mặc dù thích chơi đùa càn quấy, nhưng rất thông minh lanh lợi, lại rất biết cách làm người ta vui lòng, khiến cho Hoàng hậu nương nương cùng Hi quý phi nương nương vô cùng yêu mến, Ta mặc dù chiều con bé, nhưng đạo lý nên dạy thì cũng vẫn phải dạy.” Thập tam gật đầu, nói thêm:” Thừa Hoan trước đây mặc dù thường cùng Hoàng Lịch chơi đùa, nhưng không hề gần gũi giống như hiện tại, bây giờ không những thân thiết với Hoàng LỊch, đến cả Hi quý phi nương nương cũng thân mật đến thế.”
Ta khẽ cười không nói, một người là Hoàng đế tương lai, một người là Thái hậu tương lai, ta đương nhiên là lúc nào cũng sẽ nhắc nhở Thừa Hoan cố gắng lấy lòng rồi, cảm tình phải bồi dưỡng từ nhỏ mới tốt.
Hai người đều ngồi suy nghĩ ngây ra, Thập tam hỏi:” Vừa nãy ta đến, đứng một lát ngươi cũng không hề phát giác. Thừa Hoan gọi, ngươi mới giật mình nhận ra. Suy nghĩ chuyện gì thế? Ta gượng cười:” Suy nghĩ gì đâu, chỉ là nhất thời thất thần thôi.”
Thập tam buông mắt nhìn chăm chăm xuống đất nói:” Ngươi là vì chuyện Hoàng huynh mệnh Thập tứ đệ trông giữ hoàng lăng sao?” Ta không trả lời. Thập tam nói:” Kỳ thực rời xa kinh thành đối với đệ ấy có lẽ là chuyện tốt.” Ta vùi đầu xuống hỏi:” Ngươi thật sự nghĩ như thế sao?”
Thập tam nói:” Quả thực là như thế! Ta thậm chí tình nguyện cùng hắn trao đổi cũng được! Hoàng huynh để đệ ấy lưu lại Tuân Hoá trông coi hoàng lăng, chỉ không cho đệ ấy tuỳ ý rời đi, cũng không phải là giam cầm. Ăn,mặc, ở, đi lại mặc dù không thể so với chốn kinh thành, nhưng là tuyệt đối không chênh lệch là bao.” Ta cúi đầu nói:” Ngươi khác hắn, nếu ngươi thực sự không phải là người duy nhất hoàng thượng hoàn toàn tin tưởng, lúc này lại bốn bề khó khăn, ngươi chỉ sợ đã sớm rong chơi ở Ngũ hồ rồi. Nhưng hắn thì chí lớn chưa thành, từ chỉ huy ngàn quân, là đại tướng quân rong ruổi Tây Bắc lại thành kẻ nhàn hạ trông coi lăng mộ, trong lòng u uất thì phong cảnh Tuân Hoá dù có tươi đẹp nhường nào cũng chẳng thể nguôi được.”
Thập tam nói:” Hoàng huynh vẫn hết sức không cho ngươi biết chuyện triều đình, đặc biệt những việc liên quan đến bọn Bát ca, Thập ca, chính là không muốn ngươi hao tổn tâm trí. Nghe Hoàng huynh nói, ngươi hôm nay ngày ngày đều phải uống thuốc điều trị, nếu lại vị việc này tổn hại tinh thần, chẳng phải khiến công sức của Hoàng huynh thành công cốc sao? Huống hồ cũng vẫn là anh em, tốt xấu thế nào, quá nhất cũng là giam cầm.” Thập tam khẽ cười rồi nói:” Kỳ thực một mình bị giam cầm ở nơi sơn minh thuỷ tú, cũng coi như đang ẩn cư rời xa thế tục vậy.”
“Hiện tại trong lòng Hoàng huynh cũng tuyệt đối không vui vẻ gì, Thái hậu vì Thập tứ đệ, không buồn nói một câu với Hoàng huynh, cũng cấm người khác xưng nàng là thái hậu. Hiện tại bệnh tình trầm trọng, nhưng tâm tâm niệm niệm vẫn chỉ là Thập tứ đệ.. Nhưng Hoàng huynh hiện tại đang thi hành chính sách mới, vốn bị phản đối rất nhiều,chỉ hoàn toàn dựa vào thái độ cứng rằn để thi hành,nếu như Thập tứ đệ ở lại kinh thành, ngươi cũng biết tính tình của hắn rồi, một chút thể diện cũng không để cho Hoàng huynh, trước mặt bá quan đều có thể đối mặt với Hoàng huynh, uy nghi của Hoàng huynh để ở đâu chứ? Lại làm sao cho chúng thần phục theo? Nếu bị người ta cố tình lợi dụng gây xích mích, hậu quả càng khó liệu. Nhược Hi, việc này ngươi cũng bất lực thôi, ngươi buông tay đi!”
Ngả đầu nằm trên đầu gối im lặng không đáp, Thập tam dõi mắt nhìn về nơi xa, cũng lặng lẽ xúât thần.
————-
Ung Chính nguyên niên ngày hai mươi ba tháng năm.
Nhân Thọ Hoàng Thái hậu Ô Nhã thị qua đời, đến chết cũng không tiếp nhận phong hào Thái hậu mà Dận Chân sắc phong. Thậm chí trong khoảnh khắc cuối cùng nhắm mắt lại, vẫn hờ hừng với tiếng gọi “ngạch nương” của Dận Chân. Khi bà vĩnh viễn khép hai mắt lại, Dận Chân thét lệnh mọi người lui ta, một mình một người thằng gối quỳ trước giường bà hai canh gìơ, sắc mặt trầm tĩnh, không buồn không giận.
Hoàng hậu không biết làm thế nào, sai Cao Vô Dung gọi ta qua, ta tiến đến hành lễ, Hoàng hậu vôi vàng nâng ta dậy hỏi:” Ngươi có cách nào không?” Ta đứng ngoài cửa sổ ngắm nhìn bóng lưng đang tràn đầy bi phẫn kia, sau một lúc lâu hỏi:” Thập tứ gia đã đến chưa?” Hoàng hậu nói:” Còn chưa đến, chắc phải tầm chìêu tối mới tới nơi.”
Trong lòng bỗng thấy bực bội, nhìn Dận Chân vừa thấy xót thương mà vừa oán giận, Thập tứ không thể gặp mặt Khang Hy lần cuối, hôm nay lại không thể đến kịp gặp được Ngạch nương trước lúc người ra đi. Hắn là Hoàng thượng. hôm nay tất cả mọi người đều vì hắn mà lo lắng, còn Thập tứ thì sao? Thập tứ đau đớn thì ai quan tâm? Ngạch nương bởi vì nhớ mình mà triền miên giường bênh, hắn cũng không thể ở bên làm tròn đạo hiếu, ngay cả gặp mặt hỏi han an ủi cũng không thể, bây gìơ khi chạy vội về, lại chỉ có thể đối mặt với thi thể lạnh giá không còn hơi thở. Đau thương làm sao có thể nói? Bi ai làm sao có thể kể đây?
Lãnh đạm nói với hoàng hậu:” Nô tỳ cũng không có cách nào.” Nói xong hành lễ với Hoàng hậu xin lui, Hoàng hậu sắc mặt hơi kinh ngạc nhưng cũng để ta rời đi.
Thập tứ đến nơi lúc buổi tối, guỳ gối trước giường Thái hậu, lặng im không nói gì, quỳ lìên một đêm, đến buổi sáng khi Dận Chân sai người khâm liệm thi thể, Thập tứ đột nhiên phát điên ngăn cản đám người động vào thi hài của ngạch nương. Dận chân sai người đè Thập tứ xuống, Thập tứ mới bắt đầu khóc lớn, đau thương gào khóc rung động cung điện, ta đứng cách xa ngoài cung Thái Hậu, đều nghe thấy tiếng khóc xé gan xé ruột của hắn. Dựa vào cột hành lang, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Ba mẹ con họ, rốt cuộc ai đúng ai sai? Tại sao kết cục lại là cả ba người đều bị thương tổn?
Sau rồi tiếng khóc bỗng nhiên ngưng bặt, cung nhân kêu to truyền thái y, hoá ra Thập tứ đã khóc đến ngất đi. Một Thập tứ thân mình luôn vô cùng khoẻ mạnh bởi vì ngạch nương qua đời mà ốm liệt giường, một trận ốm kéo dài đến hơn một tháng, tận đến khi quay về Tuân Hoá, Thập tứ vẫn cần người đỡ. Thập tứ bi thương không biết trút vào đâu, dường như chỉ có thể dùng bệnh tật để phát tiết.
Dận Chân thượng triều hạ triều vẻ mặt vẫn lãnh đạm như thường, tựa như đau thương của hắn đã qua lâu rồi. Nhưng đêm khuya một mình yên lặng, trong lúc hắn phê duyệt tấu chương, sẽ chợt ngơ ngẩn đờ người ra, sắc mặt trầm lắng, nắm chặt lấy bút trong tay, gân xanh nổi lên. Chờ ở lúc không người biết, hắn mới thoáng cho phép lộ ra đau thương.
Sâu trong đáy lòng có chút trách móc hắn, vào lúc ấy cũng dần dao động. Đặt quyển sách xuống bàn, đi tới bên người rồi nhẹ nắm lấy tay hắn, lấy bút lông ra, Hai người yên lặng nhìn nhau một hồi, vùng lông mày nhíu chặt kia ẩn giấu bao nhiêu đau xót trong lòng chứ? Duỗi tay nhẹ nhàng xoa lên lông mày của hắn.
Hắn không nói gì, ôm ta vào trong lòng, hai người im lặng ôm nhau. Trong bóng đêm đen đặc dài đằng đẵng, dưới ánh nến chập chờn, bóng hai người ôm nhau chiếu lên màn lụa mỏng nơi cửa sổ.
——–
“Các cách cách khác cũng không tặng quà Hoàng Lịch ca ca, sao lại bắt con tặng?” Thừa Hoan vân vê quần áo trên người,hỏi:. Ta nói:” Sau này con sẽ hiểu” Thừa Hoan dán vào người ta cười hì hì nói:” Cô cô à, người hiện tại nói luôn cho con biết đi!” Ta nhìn Thừa Hoan, thở dài, ôm nàng vào trong lòng, Thừa Hoan lẳng lặng ôm cổ ta, sau một lúc lâu nói bên tai ta:” Con thích cô cô ôm con”.
Ta cười vỗ lưng nó nói:” Phần lớn những lời đường mật của ngươi hình như là đều do ta dạy đúng không? Dùng với ta không có hiệu quả đâu.” Vốn tưởng sau khi nói xong, với tính tình của Thừa Hoan nhất định sẽ lắc đầu ỉ ôi, nhưng nó chỉ lẳng lặng ghé đầu vào vai ta lặng im, ta khó hiểu đẩy nó ra, xem xét vẻ mặt của nó, nó gắt gao ôm không rời,êm ái nói:” Cô cô, con nói thật mà, con thích Hoàng bá bá cùng cô cô ôm. Thừa Hoan có thể cảm thấy được cô cô bởi vì Thừa Hoan là Thừa Hoan mà ôm Thừa Hoan.”
Ta ôm nàng lắc lắc nói:” Người đang nói nhịu đấy à?” Thừa Hoan thơm lên má ta rồi cười:” Cô cô lại giả ngốc rồi, Hoàng bá bá nói quả không sai.” Nói xong cúi đầu, dán vào bên tai ta nói:” Con biết có rất nhiều người vì Hoàng bá bá mới ôm Thừa Hoan, đương nhiên cũng là bởi Thừa Hoan đáng yêu. Nhưng cô cô thì cho dù Thừa Hoan bẩn hay không bẩn, nghịch ngợm hay không nghịch ngợm cũng bằng lòng ôm Thừa Hoan.”
Ta im lặng một lát, không biết nên buồn hay vui, Thừa Hoan mới chừng đó, trong lòng cũng đã bắt đầu mơ hồ hiểu được cung đình rồi, nhưng chuyện này có lẽ cũng tốt, hiểu được sẽ không làm ra chuyện hồ đồ.
Thừa Hoan vẫn dính ở trên người ta, không chịu đứng dậy, ta nhìn Thập tam đang vén rèm bước vào nói:” A mã con tới kìa” Chớp mắt Thừa Hoan đã đứng thẳng người dậy, quay về phía Thập tam thỉnh an, Ta chống đầu cười rộ lên, Thập tam vẻ mặt phức tạp cũng nhìn Thừa Hoan một lúc, cũng gượng cười theo. Thập tam nhanh chóng chạy vội.
Ta nhìn theo bóng lưng Thừa Hoan rời đi, cười to nói:” Thập tam gia năm đó mị lực không người cản nổi, bây gìơ có tiểu cô nương nhìn thấy thì chuồn mất, vội vàng chỉ e không kịp trốn!” Thập tam cười khổ nói:” Chuyện như vậy, ngươi cũng có thể cười trên nỗi đau của người khác được sao? Ta nén cừơi:” Con bé lớn hơn chút nữa sẽ hiểu thôi, chúng ta cưng chiều nó như thế cũng là vì ngươi yêu nó.”
Thập tam cười nhạt lắc đầu, bỏ qua đề tài này, hỏi:” Thừa Hoan học đàn tranh thế nào rồi?” Ta lắc đầu nói:” “Khó lắm! Con bé thấy các cách khác không học cái này, nên bản thân cũng không chịu học.” Thập tam thoáng im lặng, hơi có phần buồn bã, nói:” Mọi chuyện đều có thể chiều nó, nhưng đàn tranh nhất định phải học cho thạo, ta không muốn sau này đàn mà ngạch nương con bé để lại cho nó, nó cũng không biết đàn,” Ta gật đầu nói:” Được! Cho dù phải đánh vào tay nó, ta cũng nhất định ép nó học thành tài.”