Cô Gái Đông Dương - Chương 12 Part 1

_ Cậu chủ quen với cháu hơn ! 
_ Trong nhà này ai cũng phải làm thì mới có tiền lương... Cả buổi Tố Phương chỉ ngồi bây giờ phải đi làm! 
Phương và Barbara cùng hậm hực... Nhưng cuối cùng, Phương cũng vẫn phải đẩy xe thức ăn ra phòng ăn... Tiếng cười nói làm cô sượng sùng... Cô cúi gằm mặt xuống tưởng như có ai đó sẽ nhận ra mình... Thật ra cũng chẳng ai quan tâm đến cô người hầu mới, mà chỉ tán ngẫu với nhau về thể thao... Phương để ý người ngồi đầu bàn ít nói cười hơn... Anh ta lơ đãng để đầu óc đi đâu đó, thi thoảng cười với cô gái bên cạnh khi cô ta ghé sang hỏi han...Phương đoán đó là cậu chủ của mình, và cố ra sức không để sự cố gì... Đưa từng món ăn đến từng người, Phương làm thận trọng... Đến lượt cậu chủ, cô cầm phải đĩa súp nóng nhất... Lúc đầu cô cố chịu, nhưng khi hạ đến ngang ngực anh ta thì ... cô buông vội ta ra theo phản xạ... Cậu chủ chỉ kịp hất đĩa súp ra và đứng bật dậy... Chiếc áo sơ mi lem luốc súp... Phương hoảng hốt, đứng im như tượng... Khách khứa cũng chỉ biết tròn mắt... Phương mất một lúc mới tỉnh trí, cô cúi gằm mặt : 
- Xin lỗi... Tôi không cố ý đâu ! 
_ Cô là ai? _ anh ta giận dữ _ Barbara đâu? Thật hết chịu nổi? 
Phương vội nói khẩn khoản : 
_ Xin để tôi giặt lại áo cho ông... Tôi... 
Anh ta nhìn Phương một cái, rồi quay ra với đám khách : 
_ Xin lỗi các bạn nhé... Hãy dùng tự nhiên... nào , cô lên phòng tôi ngay... 
Phương lầm lũi đi theo cậu chủ, lòng buồn vô hạn... 
Cậu chủ thay áo xong, vất cái xoạch vào cô : 
_ Hãy giặt đi... Nếu có chuyện gì nữa thì... đừng trách tôi. Gọi Barbara đến tiếp thức ăn. 
Phương lặng im, nhẫn nhục chịu đựng... Cô nuốt nước mắt vào trong , cầm chiếc áo đi xuống bếp... Tiếng cười đùa rộ lên, khiến Phương đỏ mặt... 
Tố Phương băn khoăn với chiếc áo đó... Có nên ngâm nó vào nước ấm trước rồi cho vào máy giặt không? Cô biết súp rất khó giặt nhưng mẹ làm thế nào thì cô chịu... không nhớ nổi... 
Tố Phương vò đầu nghĩ. Có mỗi một chiếc áo thôi mà cũng phải nghĩ... Tội thật ! Mang danh là học sinh giỏi mà một việc cỏn con vậy cũng phải nát óc... Phương bặm môi, quyết định theo ý nghĩ vừa rồi... Cô trải phẳng chiếc áo ra, dội nước 60 độ vào chính giữa chổ bẩn. Chiếc áo xèo xèo... Phương nhìn lại, ôi thôi, chiếc áo đã nhắn nhúm lại như bị cháy... Phương vội ấn chiếc áo dưới vòi nước lạnh... nhưng lại như dầu vào lửa, không thể làm phẳng chiếc áo lại được nữa... Cô hậm hực nhìn chiếc áo. Tim cô đập thình thịch... Hết đổ súp vào áo cậu chủ ngay trước mặt bạn bè , rồi lại làm hỏng chiếc áo... đẹp đẽ của anh ta... Trận này trăm phần trăm cô bị đuổi việc rồi... 
Phương ngồi thừ ra đau khổ, bà quản gia đi vào, ngạc nhiên : 
_ Đang làm gì thế? 
Phương chỉ vào chiếc áo, buồn bã... bà Brenda sửng sốt : 
_ Chiếc áo này là chiếc áo thử nghiệm đầu của công ty MC... Sao lại ra nông nỗi này? 
_ Cháu đâu cố ý? _ Phương phân bua _ Chẳng qua chúa nghĩ súp khó giặt thì... ngâm qua nước ấm trước khi... 
_ Ngốc quá, cũng tùy vào loại vải chứ? Cậu chủ vốn là người điềm tĩnh nhưng chuyện này thảo nào cũng... nổi sung cho xem... Thôi, để đó đi, bác nhận cho ! 
Phương lắc nhẹ đầu : 
_ Không, cháu làm cháu chịu ! 
Bà Brenda nhẹ nhàng ngồi cạnh Phương, nói như khuyên nhủ : 
_ Bác đã hứa với bà bạn rồi mà... Chả lẽ cháu không có ý chí phấn đấu. Phải làm ở đây thì mới có thể quen việc... cháu hiểu không? 
Phương gật đầu, lí nhí cảm ơn... Cô không nhìn thấy cái nhìn ấm áp của bà quản gia dành cho mình... Bà thật sự quan tâm tới cô, không muốn cô bơ vơ ngoài đời... Phương chỉ mải lo nghĩ về chuyện cái áo, với băn khoăn nửa muốn ở lại làm, nửa lại không muốn bà Brenda phải vạ lây... 
Sáng hôm sau, Phương phải mang thức ăn lên cho cậu chủ. Thật đáng ghét ! Barbara thì mong mà không được, còn cô, ghét cay ghét đắng lại phải hứng chịu... 
Trời chẳng chiều lòng người chút nào... 
Phương gõ cửa.. Mất một lúc thì có tiếng nói vọng ra : 
_ Vào đi ! 
Cô mang vào bên trong... Cậu chủ vẫn còn ngủ, mắt nhắm mắt mở trên giường. Anh ta nói : 

_ Cô đặt trên bàn cho tôi ! 
Phương ngó mắt lên trần nhà, rồi không thấy mệnh lệnh gì thêm, cô len lén đi ra... Anh ta chợt gọi giật lại : 
_ Thế cô không chờ tôi ăn xong rồi mang xuống à? 
Phương tròn mắt ngạc nhiên vì thứ... thói quen tư sản đó. Ăn thôi cũng phải có người hầu ở bên cạnh ư? Nhưng cô cũng cúi đầu, giấu đi đôi mắt.. mỉa mai... nói nhỏ nhẹ : 
_ Tôi còn phải xuống dưới đó nữa... 
_ Barbara vẫn thương làm thế ! 
Phương ngẩng lên, mỉm cười : 
_ Nhưng tôi không phải là Barbara thưa cậu chủ... 
Cậu chủ hơi ngạc nhiên vì thái độ của Phương, song cũng nhún vai , lạnh nhạt : 
_ Mệnh lệnh đó... Sáng nào cô cũng phải chờ... Còn chiếc áo thì sao? 
Phương đang tức nghẹn cổ, nghe đến chiếc áo thì... xìu xuống như bánh đa gặp nước... 
Phương khẽ nhắm mắt lại, rồi mở ra, hướng ánh mắt hối lỗi về phía cậu chủ, nói nhẹ : 
_ Tôi xin lỗi ! Tôi trót dùng nước 60 độ để giặt... không ngờ chiếc áo quăn queo lại... 
Cậu chủ vùng dậy, quắc mắt : 
_ Sao? Hừ... Thật quá đáng... 
Phương hơi lùi lại, nhưng do đã chuẩn bị tâm lý nên cô nói cứng cỏi : 
_ Tôi không cố ý... Xin đừng đuổi việc tôi... Xin ông đừng... 
_ Gọi tôi là Paul ! 
Phương hơi hẫng : 
- Ơ... gì ạ? 
Paul cười : 
- Tôi không nói cô quá đáng đâu... Thật ra tôi đang nói người cung cấp vải cho công ty chúng tôi ... Hắn bảo rằng loại vải tốt không co trong bất cứ trường hợp nào... Phải cám ơn cô ấy chứ ! 
Phương thở phào nhẹ nhõm... Vậy mà cứ nơm nớp lo lắng không yên... 
Paul bước ra từ phòng tắm, Phương vội quay đi... Cô không quen kiểu tự nhiên ... chết người này... Anh ta chỉ mặc có độc chiếc quần soóc thôi mà... 
Paul ngồi xuống bàn ăn, hỏi : 
_ Cô là người Châu á? 
Phương gật nhẹ đâu.. Paul ngẩng lên : 
_ Tên gì? 
_ Tố Phương. 
Paul nheo mắt, không ngạc nhiên lắm vì thái độ của Phương... Về sau, không khí hoàn toàn im lặng.. Phương không muốn nói và Paul cũng vậy... cả hai đang theo đuổi những ý nghĩ riêng tư của mình... 
Ăn xong đồ ăn sáng nguội ngắt, Phương lại phải bê một đống quần áo ra phơi... Những bộ váy , đồ âu phục nặng trịch, trĩu hết cả tay.. Phương loay hoay mãi mới phơi được một nửa... Cô ghét mình đến lạ ! Ngày xưa, giá cô chăm chỉ quan sát mẹ làm thì đâu đến nỗi vụng thối thế này... 
Một quả bóng lăn vào chân cô, Phương ngạc nhiên nhìn ra xa... Một cậu bé chừng 8, 9 tuổi đang đứng ngó lom lom cô. Phương bỏ chiếc váy vào chậu, rồi cúi xuống nhặt bóng lêm.. Cô nói với đứa bé :

_ Quả bóng này của em hả? Chơi có một mình thôi sao? 
Cậu bé gật đầu nhưng không có ý định lại gần để lấy bóng. Phương thấy ngứa ngáy chân tay quá... Cũng lâu rồi chưa được chơi cùng bóng, cái cảm giác lâng lâng thật hạnh phúc... Cô tung bóng lên và giơ chân đá... Quả bóng lăn dài trên bãi cỏ. Phương lộn ba vòng, tay cầm bóng... Bóng được tâng lên tâng xuống nhịp nhàng theo sự uốn lượn của thân hình Tố Phương... Đứa bé reo lên khi Phương xoay hai vòng trên không theo trái bóng, rồi đá mạnh... Tiếng reo của đứa trẻ làm cho Paul giật mình. Anh đang nằm dài trên đỉnh đồi cách đó không xa để suy nghĩ về mọi chuyện, về Eliza... Anh ngồi dậy nhìn về phía có tiếng reo... Cô gái buổi sáng với quả bóng làm anh sững sờ... Cô bé đó chơi với bóng như làm ảo thuật, thân hình mềm dẻo như đang múa... Ngay lập tức anh bị cuốn vào điệu múa bóng của Tố Phương... anh nhìn say mê... 
Phương dừng lại làm cậu bé cụt hứng và làm cho cả Paul cũng thấy tiếc... Phương cười : 
_ Em xem, chị còn cả đống đồ chưa phơi... Chị bỏ bễ là có chuyện đấy ! 
Cậu bé kỳ kèo : 
- Thôi mà chị... Chơi chút thôi.. Chị chơi bóng đẹp chưa từng thấy.. Làm ơn đi mà... 
Phương đưa bóng cho cậu bé , lắc nhẹ đầu : 
_ Lẽ ra là... nhưng thôi, giúp chị phơi đồ... rồi chị em mình cùng chơi. Ok? 
Cậu bé nhất trí ngay, cả hai bắt tay vào phơi đồ. Nhờ có sự giúp đỡ của cậu ta, công việc có vẻ nhanh hơn... Cậu bé khoe 
_ Chị Barbara của em giỏi làm hơn chị nhiều... Nhưng chị lại vui tính và biết chơi bóng... Barbara chẳng bao giờ động đến bóng cả ! Còn cấm em chơi nữa! 
_ Vậy em là em trai của chị Barbara à? 
_ Vâng, em là Barry... 
Phương cười... Barry cũng cười lại.. Hai chị em đuổi nhau trên bãi cỏ, cươi vang cả một góc vườn...Paul lạ lùng khi nhận ra nhưng nét lạ lùng mà những cô bạn anh chưa một ai có... Ban sáng anh thấy một cô gái xa cách, thờ ơ nhưng rất tự chủ, bây giờ anh lại thấy một cô bé con nghịch ngợm , thơ ngây.. Khi cô ta chơi với bóng, ở cô ta toát lên vẻ quyến rũ của một cô gái đẹp dịu dàng... Những cô gái quanh anh không có nhiều vẻ mặt như thế...trừ có Eliza, nhưng... cách thể hiện của cô kiểu cách quá khiến anh cảm thấy mệt mỏi... Đúng là cảm giác mệt mỏi này... 
Bữa sáng hôm sau, Phương mang cả hai khay đồ ăn lên... Cô ngồi xuống một bàn nhỏ ở góc phòng, và chuẩn bị ăn thì có tiếng hét từ điện thoại vọng ra : 
_ Tôi hết chịu nổi anh rồi ! Suốt ngày làm việc , anh có quan tâm gì đến tôi đâu... 
Paul điềm đạm mặc dù trông anh như sắp đập phá một cái gì đó : 
_ Eliza , em nên về đi... Chúng ta đâu cần phải như vậy? Em định đi chơi với anh ta đấy à? 
_ Đúng... 
_ Vậy được thôi. Coi như em đã lựa chọn... Chào em ! 
Paul đặt máy xuống, bực tức. Và anh càng giận hơn khi thấy Phương ngồi đó, vẻ như không nghe gì... Anh quát : 
_ Ai bảo cô được phép ăn cùng với chủ? 
Phương nhếch môi lạnh lùng : 
- Đừng giận cá chém thớt... Tôi đâu có ăn cùng bàn với ông, cũng không ăn cùng đồ ăn nữa... Paul ngồi xuống ghế, im lặng không muốn nói nữa... Ngó xuống khay đồ ăn, anh chán nản... Coi như chuyện anh và Eliza đã chấm dứt, anh không hối tiếc sự chia tay này, nhưng vẫn có gì đó luyến lưu... Anh đã bỏ biết bao công sức để duy trì một mối quan hệ nghiêm túc... Vậy mà, cuối cùng Eliza cũng chẳng hiểu anh... mà cũng chẳng ai hiểu anh cả... 
Phương thản nhiên bẻ lát mỳ ra, chấm vào bát súp... Ăn một cách uể oải, Phương coi như không có Paul ở bên cạnh.. Anh nhìn cô, kinh ngạc... Đột nhiên anh hỏi : 
_ Cô là người nước nào? 
_ Châu á.. 
_ Cụ thể? 
_ Việt Nam! _ Phương thờ ơ trả lời... Tại anh ta hỏi trống không nên cô cũng trả lời thế... Cũng chẳng có gì đáng sợ nữa... Trông dáng anh ta không phải là dạng tức mình vì những chuyện cỏn con.. Phương chắc không bị đuổi việc vì nói... giống như chủ ! 
_ Cô năm nay bao nhiêu tuổi? 
Phương gương mắt lên, cảnh giác : 
- Ông hỏi làm gì? 
_ Đừng gọi tôi là ông.. Tôi có 24 tuổi thôi, già gì đâu? 
Phương hơi cười... 
_ Dù gì tôi cũng chỉ là người làm, phải xưng hô vậy cho lễ phép... 
_ Vậy thì xin mời ! Tôi không ép. 
Phương lặng thinh... Cũng chẳng đáng tự hào gì khi che giấu mình trong cuộc sống của một cô người hầu nhỏ bé... " Nhưng biết sao được hả Phương? Mày chỉ tồn tại thôi... chứ đâu phải sống... Tất cả những gì mày có... đã theo gió bay đi còn đâu..." Khi khách đã về hết, chỉ có Paul ngồi ăn một mình.. Barbara đứng bên cạnh tiếp thức ăn cho cậu chủ... Paul nói : 
- Cô dọn ra một suất nữa đi ! 
_ Có khách ư? _ Barbara ngạc nhiên hỏi lại 
_ Gọi Tố Phương lên nhé !_ Paul lạnh nhạt ra lệnh - Tôi muốn nói chuyện với cô bé ấy... 
Dù ngạc nhiên nhưng Barbara cùng làm theo lời cậu chủ.... Phương thì không để đâu lo lắng... Chẳng lẽ những suy đoán của cô về cậu chủ này... hoàn toàn trái ngược? 
Paul mỉm cười khi thấy Phương lơ ngơ đi vào : 
_ Cô ngồi xuống đây ăn đi... 
_ Nhưng người làm không được phép ngồi ăn cùng ông chủ... _ Phương cảnh giác _ Tôi... 
_ Không sao, tôi cho phép mà. 
Phương biết không thể từ chối, cô đành ngồi xuống theo lệnh. Paul thì nhẹ nhàng khoát tay : 
_ Tôi thật muốn biết cô là người thế nào. Cô bao nhiêu tuổi, cô có học không? Tôi không có ẩn ý gì hết đâu... Đừng cảnh giác như thế ! 
Phương gỡ khăn ăn ra, hơi nghếch đầu lên, nhưng không nhìn Paul... GIọng cô xa xăm : 
_ Nếu không hỏi thì tôi cũng sắp quên rồi... Thưa cậu chủ, tôi t7 tuổi, mới học lớp 11 thôi... 
_ Thế sao nghỉ học? 
Phương mỉm cười nhẹ... Tim hơi nhói lên một cái, nhưng không thấy nước mắt trào ra... đúng là đã hết nước mắt thật rồi... 
_ Vì cần tiền! 
Paul nhíu mày. Vẻ thản nhiên của Phương khiến anh ngạc nhiên nhiều hơn là bực bội thái độ thờ ơ của cô... Mới 17 tuổi đang học mà phải nghỉ... chắc chắn hoàn cảnh của cô ta không được bình thường...Và đột nhiên anh cảm thấy ray rứt với ý nghĩ tiếp theo của mình... Liệu có nên đề nghị thế? Nhưng đó có phải thật đâu? 
Hít một hơi thật sâu, Paul cũng tỏ ra thản nhiên hỏi Phương : 
_ Cô có muốn đi học tiếp không? 
Phương một lần nữa ngẩng lên, chiếu đôi mắt sáng vê phía Paul, tìm hiểu xem đó có phải là một câu hỏi nghiêm túc... Nhưng đôi mẳt xanh của Paul thì lại trong veo, và rất thực lòng... 
_ Tôi không biết ! _ Phương rè rặt _ Mà nếu có muốn cũng không đươc thưa cậu chủ... Xin đừng mỉa mai tôi. 
_ Tôi không mỉa mai cô - Paul nghiêm giọng _ Tôi sẽ giúp cô học tiếp nếu cô muốn... 
_ Ông ư? 
_ Phải...Nhưng với một điều kiện ! 
Phương mỉm cười, im lặng chờ đợi. 
_ Cô hãy chấp nhận làm... bạn gái trên danh nghĩa của tôi ! 
Phương sững người, đôi mắt lạc đi như không còn thấy gì... Trong đầu cô lướt nhanh những hình ảnh đã qua... vườn hồng rực rỡ dưới ánh nắng vàng, gương mặt NHật Duy với ánh mắt trầm buồn... rồi hình ảnh mẹ với mong ước Phương được hạnh phúc... Đôi bàn tay đầm máu ấy với những gương mặt đáng căm thù... Phương không thể trả thù được nếu như chỉ là một cô người hầu nhỏ nhoi... Phải đứng ở trên cao mà nhìn xuống, phán xét như một vị quan tòa.... Như vậy thì... Phương nhìn Paul... không thể từ chối được lời đề nghị của anh ta! 
Phương cười lạnh nhạt : 
_ Tôi đồng ý, nhưng phải thêm một vài điều kiện nữa... 
_ Tất cả sẽ được ghi thành hợp đồng .... 
Phương gật đầu, cúi xuống tiếp tục ăn... Thức ăn trôi vào miệng như chỉ là một phản xạ phải ăn... để tồn tại... 
Hợp đồng được soạn thảo, theo đó Phương sẽ được đi học tiếp, trở thành bạn gái Paul nhưng chỉ trên danh nghĩa... tức là Paul không thể có bất cứ hành động... âu yếm nào với Phương cả... Phương vẫn làm việc đều dặn, Barbara đã đối xử tốt hơn với và hay giúp đỡ cô... Barry càng ngày càng quấn quýt lấy Phương, đòi Phương dạy bóng cho bằng được... Cậu ta sẵn sàng làm đỡ Phương... bất cứ việc gì để cô có thời gian rảnh nhiều hơn...
Paul đã về NewYork hơn một tháng nay. Cũng chẳng có khách khứa đến nữa, công việc nhàn hạ hẳn đi... KHông một ai biết được bản hợp đồng ngầm giữa cô và Paul... thời hạn đến 5 năm liền... cũng dài nhưng Phương đoán sẽ chấm dứt sớm thôi... Anh ta có lẽ vì... thất tình nên tìm cách trả thù cô người yêu... nhí nhảnh nào đó. KHi cô ta trở về, mọi việc lại y như cũ... Hy vọng anh ta sẽ không chấm dứt việc chu cấp cho cô đi học !
Paul về sau thời gian vắng bóng và ra một lệnh làm cô chết sững : 
_ Tối nay, cô hãy đi cũng tôi đến bữa tiệc mừng Eliza trở về.. 
Phương nuốt ực một cái, rồi lặng lẽ gật đầu. Paul dường như không quan tâm đến vẻ khổ sở đầy cam chịu của cô, anh thản nhiên hỏi : 
_ Cô có bộ váy dạ hội nào không? 
Phương nghĩ đến bộ váy của dì Nhật Duy, nhưng chỉ nghĩ thôi chứ không có ý định mặc... Cô coi đó là vật kỷ niệm, không thể dùng được vì sẽ rất đau lòng nếu vì cớ gì đó nó rách... Cô đã chẳng còn gì nhiều về Nhật Duy nữa... 
_ Tôi đã mua sẵn nên cô thử xem... nếu không vừa thì đi đổi, cũng vẫn còn kịp... 
Phương lại gật đầu, định bỏ đi, Paul nói với theo : 
_ Cô nên trang điểm một chút! 
Phương xoay người lại, thẳng thắn nói : 
_ Mong ông đừng mang tôi ra làm trò đùa... 
Paul cũng nhìn lại, nghiêm giọng : 
_ Hiện giờ tôi chẳng thích đùa chút nào cả! 
Phương nhún vai, bước đi... Đó là một mệnh lệnh, không hơn không kém, Phương phải thực hiện khi đặt bút ký vào hợp đồng... Chỉ buồn là cô phải đối diện với nó quá sớm... Tối nay, chắc sẽ có chuyện đau lòng...mất thôi ! 
Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Phương , Barbara gặng hỏi. Phương thở dài : 
_ Cậu chủ muốn em cùng đi đến dự bữa tiệc nhà Eliza... 
Barbara ngạc nhiên, Phương kể sơ qua về cái hợp đồng bất bình thường kia, kỳ lạ là ngay sau đó Barbara không còn ngạc nhiên nữa... CÔ quay sang an ủi Phương _ Cậu chủ luôn là người nghĩ về lợi ích của mình , nếu cậu chủ làm vậy thì có nguyên nhân sâu xa hơn nhiều chuyện trả thù tình yêu đó... Nhưng em cần đi học đúng không? Vậy thì hãy làm vậy đi... Chị biết Paul yêu Elza lắm, không thể bỏ được đâu.... Em đừng lo... Bây giờ lên coi... váy áo nào ! Em phải rực rỡ... hơn cả Eliza! 
Phương hơi cười. Sự nhiệt tình của Barbara khiến cô cũng nguôi ngoai dần... Cô cùng Barbara lên thử váy, không ngờ chiếc váy lại hợp với cô như thế.. Vẻ giản dị thanh thoát của nó như bừng sáng lên dưới ánh sáng nhẹ nhàng... Barbara mỉm cười : 
_ Em là một cô gái tuyệt vời, Phương ạ ! 
Paul gõ cửa phòng Phương một cách sốt ruột. Mất mười phút sau Phương mới ra... Paul đứng sững người vì bất ngờ... Phương hơi cười, cô bước chân lên trước... Paul lững thững theo sau, không hiểu trong đầu mình đang tồn tại những ý nghĩ quỷ quái gì... Chiếc váy trắng phía trước phấp phới dịu dàng theo từng bước chân nhẹ của Phương... Nét đẹp Á Đông ấy thật cuốn hút... kỳ diệu 1 
Paul dừng xe trước một tòa nhà lớn... bên trong sân đã chật ních xe. Paul giải thích :