Vợ Bé Bỏng Của Tôi - Chương 05-06

Chap 5: 

Cô đã thức suốt đêm mà hắn thì cũng thao thức không ngủ được...Có quá nhiều khúc mắt trong mối quan hệ của hai người mà cả hắn lẫn cô đều không thể giải thích được chỉ biét là khi đối phương đau thì trái tim mình cũng đau. 
Hắn nhận được lịch phải đi Singapo công tác mấy ngày, có lẽ đây là thời gian tốt để hắn suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện và quyết định chuyện gia đình mình. 

- Anh phải đi Sing một tuần, ở nhà phải tự chăm sóc mình đấy nhé! 

Cô gật đầu, mặt buồn buồn: một tuần không được gặp hắn chắc cô sẽ buồn lắm nhưng như thế cũng tốt, cái cô ả kia sẻ không thể bên cạnh hắn, lời quá đi chứ! Gương mặt cô lại tươi tỉnh trở lại...Hắn thấy lạ nhưng không hỏi, hắn phải đi rồi... 
------------------------------------- 

- Cô chủ, cô ăn bánh quy nhé!- Năm hỏi cô 

- Thôi, con không ăn đâu, Năm ăn đi!- Cô chun mũi nhìn Năm. 

Bà Năm cười rồi, thấy cô chủ vui trở lại bà cũng vui. Bà nói: 

- Cô chủ này, cô qua thăm nhà cậu chủ lần nào chưa? 

Bà Năm hỏi cô mới giật mình, từ lúc cười đến giờ cô chỉ gặp nhà bên ấy có một lần, mà chẳng nghe ông chồng yêu của cô than phiền gì cô cũng quên luôn. 

- Năm đi với con nha! 

- Vâng, nhưng chúng ta cần chuẩn bị một ít quà cáp đã! 

Thế là cô và bà Năm cùng nhau đi dạo siêu thị mua vài thứ làm quà rồi sang nhà chồng thăm hỏi. Nhà chồng cô là một khu biệt thự theo lối kiến trúc cổ, nhìn trang nghiêm lắm, không như nhà cô- xô bồ xô bộn mạnh ai nấy làm. Cô và bà Năm đi theo một người hầu dẫn đường đến khu sảnh lớn- nơi có một người phụ nữa đang ngồi. Cô bước vào cúi đầu chào mà chưa nhận ra đó là ai... 

- Mời ngồi!- Người phụ nữ lên tiếng. 

Cô vâng lời ngồi xuống, chăm chú nhìn gương mặt người đối diện mình. Bà ấy rất đẹp, đẹp đến mê hồn..tuy tuổi đã cao nhưng không có vẻ gì là thiếu sức sống và vẻ thanh xuân cả..Bà nhìn 
cô cười hiền hậu: 

- Lần đầu tiên con đến đây à? À ta quên! Chúng ta mới gặp nhau lần đầu ta không nên hỏi con như thế! 

- Con thất lễ quá, đến tận bây giờ mới đến thỉnh an người! 
Gương mặt của người phụ nữ ấy vẫn tươi tắn một nụ cười. 

- Đâu thể trách con được, phải trách thằng Nhật Định nó không đưa con đến đây cho ta gặp! 
Câu nói của bà làm cô khó hiểu, bà ấy là ai? Nếu là mẹ của hắn thì cô phải gặp từ lâu rồi chứ...mà trước giờ cũng không nghe hắn nhắc đến gia đình hắn lần nào. 

- A, xin lỗi! Ta làm con khó hiều phải không? 

Cô gật đầu chờ đợi 

- Nhật Định nó không thích ta dù ta từ bé đã chăm sóc nó. Ta là mẹ kế của nó. 

- Sao thế ạ? Con thấy người cũng dịu hiền mà. 

- Nó trách ta vì ta khiến mẹ ruột nó chết...Nhưng sự thật mẹ nó biết không qua khỏi căn bệnh suy gan nên đã gửi gắm nó cho ta...Ta và mẹ nó thân nhau từ bé, ông ấy cũng yêu ta, nên nó nghĩ ta cướp chồng của mẹ nó nên khiến bà ấy chết...lúc ấy nó chỉ mới hơn 5 tuổi.. 

Ánh mắt bà ấy bỗng trở nên xa xăm, nỗi thống khổ suốt hai mươi mấy năm không được giải bày, thấu hiểu. Chắc bà ấy đau khổ lắm! 

- Thôi không nói nữa, con ở lại đây chơi mai hãy về nhé! 

- Có phiền không ạ? 

- Sao lại phiền? Vui nữa ấy chứ! Chị Hoa, chuẩn bị phòng cho cô chủ và bà Năm nhé!- Bà nói với người hầu. 

- Vâng thưa bà chủ! 
Cô chào bà rồi cũng bà Năm đi theo chị Hoa đến một gian nhà khác, yên tĩnh và thoáng mát hơn. Cô nhìn thấy một vài người khác đang làm việc, công việc cứ tất bật cả lên...Cô suy nghĩ mãi về những lời bà nói, thì ra hắn cũng đã chịu đựng nhiều nỗi đau mà không chia sẻ với ai được...làm thế nào mà hắn có thể sống được trong sự hiểu lầm đó ??? 

- Mời cô! 

- Vâng, cháu cảm ơn! 

- Bà Năm, bà ngủ ở gian đối diện nhé! 

Chị Hoa chỉ về phía gian nhà dối diện phòng cô, rồi cả hai người họ cùng đi về phía đó! 

Cô cất túi xách rồi thả bộ ra khu vườn phía sau, có lá có hoa, có gió có mây có nước...mọi thứ làm cô dễ chịu vô cùng.Bỗng cô nghe có tiếng sột soạt trong bụi cây gần đó, cô thấy sợ...nhìn mãi về nơi có tiếng động. 

- Ui da!- Một thằng bé 8 tuổi xuất hiện bằng cách bò lăn trên mặt đất. Nó nhìn cô không chớp 
mắt. Cô cũng nhìn nó trân trân 

- Anh Lâm, anh đâu rồi ?- Giọng một đứa con gái gọi vọng lại từ xa. 

- Chết cha!- Thằng nhóc vội đứng dậy chạy về phía cô. Cô lui lại nhìn nó. 

- Chị đừng nói em ở đây nha!- Nó núp sau tản đá. 

Một lúc sau, một cô bé với chiếc váy hồng xinh xắn xuất hiện: tóc buộc hai đuôi, gương mặt tròn phúng phính, đôi mắt xanh mở to luôn miệng gọi "anh Lâm, anh Lâm". Cô bé nhìn cô cười: 

- Chị là ai thế? Chị thấy anh Lâm của em đâu không? 

Cô lắc đầu quay lại nhìn về phía tản đá. Cô bé hí hửng chạy lại túm lấy áo thằng nhóc: 

- Bắt được anh rồi! 

- Á, bà chị chơi ăn gian, em tha cho anh đi Lani! 

- Không, em muốn anh chơi với em, tuần sau em về Hà Lan rồi! 

Thằng nhóc thở dài nhìn cô bé: 

- Thôi được rồi, anh dẫn em đi chơi! 

Đến lúc này hai đứa nó mới quay sang nhìn cô 

- Mà chị là ai thế? Sao lại lang thang ở đây?- Lâm hỏi cô. 

- Chị ấy đẹp thật anh Lâm nhỉ ?- bé Lani cười tít cả mắt. 

- Đẹp đâu, chỉ có Lani đẹp thôi! 

Nghe câu nói ấy cô bật cười thành tiếng... 

- Này chị cười gì thế ?- Mặt Lâm đỏ bừng 

- Không..không có gì...hihi... 


Lani nhìn cô hỏi lại 

- Chị là ai vậy? 

- Chị là vợ anh Nhật Định! 

Mặt Lâm hớn hở, hỏi cô dồn dập: 

- Anh ấy về ạ ? Lani, anh hai về kìa! 

- Không...anh ấy không về, chỉ có mình chị à!- Cô giải thích. 

Hai đứa buồn hiu. 

- Thế ạ? 

Cô bèn lãng sang chuyện khác để hai đưa nhỏ vui.Nghe tụi nó gọi "anh hai" thì chắc là em của hắn rồi. 

- Hai đứa ăn kem không, chị dẫn đi ăn kem nhé! 

- Thật không? 

- Thật 100%! 

- Yeah, đi ăn kem!- hai đứa cùng nhảy lên, con nít đúng là dễ dụ thật... 

Chap 6:[Cấm trẻ em dưới 18, hehe ] chap này khá dài nhé! 

Hắn vừa kí xong một cái hợp đồng lớn, hắn đã làm việc xuyên suốt 1 tuần qua.Hắn có gọi về nhà mấy lần nhưng lúc nào cô cũng đi vắng hoặc là đang ngủ.Chẳng lần nào hắn gặp được cô nhưng nghe bà Năm nói cô vẫn khoẻ thì hắn cũng yên tâm phần nào.Chuyện công ty bây giờ đã giải quyết ổn thoả,hắn sẽ dành nhiều thời gian hơn để bù đắp tình cảm với cô, hắn muốn cô là người hạnh phúc nhất trên thế giới này…Hắn sẽ không phạm sai lầm lần nữa để khiến cô phải buồn…Hắn muốn cô thật sự làm vợ của hắn, nhưng để làm được việc đó, hắn cần giải quyết Khả Vy cho ổn thoả. 

Hắn dạo trung tâm mua sắm mua ít quà về cho cô vợ bé bỏng của mình.Hắn sẽ về trước một ngày để nói chuyện với Khả Vy. 

------------------------------------------ 

Sân bay không đông đúc lắm vì hôm nay là thứ sáu.Hắn đón xe đển thẳng khách sạn chỗ Khả Vy ở. 

- Anh đang dưới khách sạn nè, em xuống gặp anh tí! 

- [Vâng em xuống ngay!] 

Khả Vy chạy như bay xuống gặp hắn, mặt hiện lên một chút riêng tư khó hiểu. 

- Anh yêu!- Cô ôm cổ hắn, hôn vào chiếc cằm hắn. 

- Em nghiêm túc chút đi,mọi người đang nhìn kìa. 

- Có sao đâu! Chúng ta là một cặp mà. 

- Anh có chuyện muốn nói,tìm một chỗ yên tĩnh hơn đi! 

Hắn đưa Khả Vy đến một quán cà phê yên tĩnh, hắn nhìn Khả Vy hơi lo lắng. 

- Em cũng có chuyện muốn nói! 

- Vậy em nói trước đi! 

- Em…em có baby rồi! 

Hắn như bị sét đánh, đứng hình một lúc lâu.Mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Khả Vy..Chuyện này sao có thể xảy ra chứ? Hắn chỉ làm việc đó có một lần với cô ta ở công ty vào tuần rồi, khả năng có con rất thấp…Hắn bình tĩnh lại: 

- Em đừng đùa nữa! Khả năng chúng ta có con rất thấp- Hắn lạnh lùng nói 

- Anh nghĩ em đang đùa ? 

- Không phải sao? Ngày trước quen em chưa bao giờ anh dùng biện pháp tránh thai cả thế mà em có đâu. Bây giờ gặp lại, chỉ một lần mà em bảo mình có con, làm sao anh tin được, mà biết đó có phải là con anh không? 

- Anh…anh là thằng khốn nạn!- Cô giận dữ nói. 

- Khốn nạn? Đúng vậy! Chưa bao giờ tôi nhận mình là chính nhân quân tử cả.Ngày trước là em 
bỏ tôi đi, bây giờ tôi có một gia đình hạnh phúc em lại đến quyến rủ tôi.Em bảo em yêu tôi, tôi thật nghi ngờ là em yêu tôi hay không cam tâm nhìn tôi bên cạnh người khác nên cố tình phá hoại- Hắn phẫn nộ nhìn cô. 

Cô không nói được lời nào chỉ chằm chằm nhìn hắn, sau đó đứng dậy nói: 

- Anh tin không thì tuỳ! Tôi nhất định sinh ra nó, đến lúc đó anh với vợ anh ra sao thì ra,là anh ép 
tôi đó!- Cô bỏ đi thật nhanh. 

Hắn vẫn ngồi yên tại chỗ,hoang mang cực độ.Vậy là cô ta nói thật ?Không thể nào! Phải bình tĩnh lại,phải điều tra rõ mọi chuyện đã.Nhưng nếu là sự thật thì hắn đã gây nên tội không thể tha thứ.Cô sẽ không tin hắn…và không thể yêu hắn… 

Hắn về nhà,trong lòng rối như tơ vò.Hắn chẳng biết nói với vợ hắn thế nào, chuyện này hiện tại không thể để cô biết được, hắn phải điều tra kĩ nếu không hắn sẽ hối hận suốt đời! 

- Anh về rồi đây! 
Cô hớn hở ra đón hắn:- Anh về rồi! Xem ai đến này- Cô cười tươi như hoa ngoắt hai đứa nhỏ đang núp sau cửa bếp 

- Anh hai!- Lani và Lâm vui mừng reo lên 

Hắn ngạc nhiên vô cùng:- Sao hai đứa lại ở đây? 

- Chị hai dẫn tụi em qua! 

Hắn nhìn vợ: - Em về nhà bễn à? 

- Vâng ! Từ lúc cưới đến giờ chưa về lần nào! 

- Ừ! 

- Anh sao thế?- Cô lo lắng nhìn hắn. 

- Mới về nên mệt. 

- Anh tắm rồi nghỉ đi, em đi nấu cơm!- Cô mỉm cười dịu dàng nhìn hắn. 

Hắn nhìn cô không nói nên lời,nếu cô biết được sự thật thì có còn dịu dàng với hắn nữa không?Hắn lếch lên phòng,cô nhìn theo lo lắng vô cùng. 

- Chị đi nấu cơm. Hai đứa muốn ăn gì? 

- Gì cũng được ạ!- Lâm vui vẻ đáp. 

- Đợi chị một chút!- Cô vội vàng vào bếp nấu bữa tối. Sau một tiếng đồng hồ, trên bàn bày rất 
nhìu các món ngon. 

- Thơm quá!- Lani reo lên – Em muốn ăn, anh Lâm, Lani thích món kia – Lani chỉ vào đĩa thức ăn nhìu màu sắc trước mắt, háo hức.Lâm cười rồi gắp thức ăn cho em. 

- Ngon thật!- Lâm ăn thử tắm tắc khen ngon. 

- Mấy đứa ăn nhiều vào nhé! Chị lên xem anh hai mấy nhóc thế nào rồi. 

Cô đem một phần bữa tối lên cho hắn.Hắn đang ngủ say trên giường,đôi chân mày nhíu lại như phiền lòng một chuyện gì đó. Một tuần qua cô đã suy nghĩ rất nhiều,tuy hắn không yêu cô nhưng khi cô còn là vợ hắn,cô sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình,cô sẽ vẫn yêu hắn như vậy mặc kệ có bao nhiêu người bên ngoài kia quen hắn…cô chỉ có thể làm thế vì tình yêu của mình.. 

Cô đặt thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống giường nhìn hắn…Gương mặt này,làn da này,bờ môi này thật sự làm cô yêu quá đổi.Cô biết rằng một ngày nào đó,cô sẽ phải rời xa hắn nhưng không sao,bây giờ được bên hắn là cô hạnh phúc lắm rồi. 

Cô nhìn hắn,không kìm lòng được mà chạm vào cặp chân mày kia..Hắn bị sự đụng chạm của cô làm cho tỉnh giấc nhưng vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ.Ngón tay cô đi dọc theo sóng mũi xuống vuốt ve làn môi mềm mại, ấm ấm của hắn, trái tim cứ đập liên hồi không sao kiểm soát được..Cô chầm chậm cúi xuống hôn lên đôi môi hắn…bắt đầu rất nhẹ nhàng…nhưng đột nhiên lưng cô bị cánh tay mạnh mẽ của hắn siết chặt lại..Cô giật mình định đẩy hắn ra nhưng không sao làm được, chỉ biết nhìn hắn. 

- Anh…. 
Lời nói của cô bị đôi môi hắn nuốt mất,nụ hôn bắt đầu rất nhẹ nhàng nhưng càng lúc càng nóng bỏng,hút hết mọi sức lực của cô làm cô mềm nhũng tựa sát trên người hắn…Một lúc lâu sau đó,khi cả hai không còn thở được nữa,hắn mới buông cô ra. 

Cả hai thở hổn hển giống như đã lâu lắm rồi không được thở..Cô bắt đầu đỏ mặt,định vùng dậy thì hắn hét lên: 

- Đừng nhúc nhích!- Hắn cắn răng,mặt nhăn nhó.Cô hoảng sợ, nhìn hắn nhăn nhó cứ tưởng hắn bị đau ở đâu nên cứ luống cuống cả lên,lúc lắc qua lại trên người hắn. 

- Chết tiệt!- Hắn gầm lên trong một chốc đặt cô ngược lại giường.Đến lúc đó cô mới bắt đầu hiểu ra…nhưng hình như đã muộn.Cô nhìn vào mắt hắn, cặp mắt sáng rực nóng bỏng bởi dục vọng bị kìm nén, hơi thở bắt đầu dồn dập phả vào tai cô. 

- Là em ép anh đó…anh chịu hết nổi rồi!- Hắn khàn khàn giọng nói bên tai cô. 

Cô vẫn nằm yên bất động,tuy biết sớm muộn gì cũng có ngày này nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí.Chuyện này quá bất ngờ nên cô chẳng biết phản ứng ra sao. 

Ánh mắt hắn nhìn cô nóng rực sớm đã bị lu mờ vì khát vọng mún cô trở thành người của hắn. Hắn cúi xuống hôn cô,nụ hôn dịu dàng nhưng nóng bỏng,như thiêu như đốt hết mọi suy nghĩ của cô, làm cô chỉ biết cảm nhận những cảm xúc mới lạ đang lan toả trong cơ thể 
mình.Nụ hôn của hắn bắt đầu di chuyển sang tai, cằm, cổ cô..rồi xuống nữa… 

Tay hắn cũng không yên phận mà chui vào áo cô, vuốt ve cơ thể mềm mại của cô…Hắn dùng răng mở nút áo cô ra…Cô bắt đầu thở dồn dập,không nhịn được than thở: 

- Anh…có thể dừng lại không? Em sợ…- Cô bật khóc. 

Hắn ngẩn đầu nhìn cô bất giác đau lòng.Dù gì cũng là lần đầu của cô,hắn không thể khinh suất như vậy, với lại chuyện của Khả Vy chưa biết thật giả…bây giờ mà làm thế này chỉ khiến cô đau khổ.Hắn thở dài,dừng mọi động tác lại.Hắn nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô, nói dịu dàng: 

- Xin lỗi! Anh không cố ý…em đừng khóc nữa,anh không làm gì em đâu… 

Mặc dù chuyện đó đối với hắn lúc này còn khó hơn là chết nhưng hắn phải nhịn.Vì hắn muốn tôn trọng quyết định của cô..cô vợ hắn còn bé lắm…Hắn ôm cô vào lòng,nhẹ nhàng vỗ lưng cô cũng như ổn định lại hơi thở của mình. 

- Anh đói rồi! 

Cô nghe thế ngồi dậy: 

- Đây, anh ăn đi!!- Cô bưng khay thức ăn để trước mặt hắn.Hắn nhìn thấy ngạc nhiên vô cùng.Mới có một tuần mà cô đã nấu ăn giỏi như vậy. 

- Em nấu hết sao? 

Cô gật đầu :- Anh ăn đi! 

Hắn lắc đầu nguầy nguậy. 

- Sao thế? Không giống lần trước đâu! 

- Em đút anh mới ăn – Hắn làm nũng với cô. Cô cười thành tiếng nhưng vẫn đáp ứng theo yêu cầu của hắn. 

- A…ùm!- Hắn phụ hoạ theo- Ngon thật! 

Hắn hi vọng thời gian này sẽ không bao giờ chấm dứt.Người ta nói “hạnh phúc thường ngắn ngủi” nhưng hắn nhất quyết phải bảo vệ hạnh phúc của mình..vì hắn yêu cô mất rồi! 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3