Tại Sao Tôi Lại Yêu Em?... Vịt Con Xấu Xí! - Chương 26 - 29
Vất vả gian nan lắm tôi mới có thể xuống đất an toàn. Thấy chiếc xe ấy, tôi khiếp sợ thật sự. Sau này, nếu có tiền, sẽ không bao giờ tôi mua chiếc SH vô vị này. Sao cái người sáng chế ra chiếc xe này không chịu nghĩ đến cảm nghĩ của những người thấp bé nhẹ cân như tôi chứ? Haizzzzz
Tôi lặng lẽ bước vào trường, Thanh Phong cũng dẫn xe theo sau. Phải nói rằng, Thanh Phong mạnh cực kì, chiếc xe ấy gấp đôi cả tôi T_T
- Vịt con xấu xí!
Đang định bước vào lớp thì tôi đã nghe tiếng kêu có một không hai đó. Không cần phải quay đầu lại tôi cũng có thể biết ai là chủ nhân của câu nói đó. Thanh Phong thấy tôi không quay đầu lại, cậu ấy lộ vẻ tức giận trông thấy:
- Này, làm gì thế hả? Sao không trả lời tôi?
Tôi sợ hãi trước tiếng hét của cậu ấy, rồi vội vàng trả lời thật nhanh:
- Ờ, tôi không nghe thấy.
- Thật không?
- Thật.
Tôi cương quyết gật đầu lia lịa. Thanh Phong dường như rất lạ lẫm với cái phản ứng của tôi, không giấu được sự tò mò mà ngẩn người trong giây lát. Rồi cậu ấy quay lại đi song song với tôi.
- Đừng vì thấy tôi cứ chỏ cậu đi học mà hiểu lầm nhe xấu xí.
- Ai cơ?
- Nói cậu đấy, không lẽ tôi nói chuyện với ma?
- Ờ….à….
- Ờ cái gì mà ờ, có nghe tôi nói không?
- Ờ…à….nghe…
- Sao mà cứ….? – Thanh Phong không đủ kiên nhẫn để đôi co với tôi nữa, cậu ấy vôi bước đi trước không quên để lại một câu – Cậu đúng là, không có sáng tạo, đầu óc không linh hoạt, chẳng có một chút chất xám.
- Cậu……
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Thanh Phong đã bước vội vào lớp và yên vị trong chỗ ngồi bàn cuối của mình. Tôi chỉ biết đứng đó mà chửi trời chửi đất (chứ còn biết làm gì bây giờ?)
Sao ai cũng thích bắt nạt tôi thế? Thanh Phong, cậu ấy có quyền gì mà cứ ăn hiếp tôi hết lần này đến lần khác? Hức hức.
Tâm trạng tôi lúc này có đan xen một chút rối bời, cái cảm giác tôi cảm nhận được cả hơi ấm của Thanh Phong vẫn còn văng vẳng, vươn vấn trong đầu. Trời ạ, sáng sớm tâm trí tôi không được ổn định rồi thì suốt cả ngày nay làm sao đây?
- HÀ VY!
Đó là “tiếng gọi” của Anh Thư tỉ tỉ, tôi đã quá quen với chất giọng này rồi nên cũng không ngạc nhiên cho lắm.
- WHAT? – Tôi nhìn Anh Thư tỉ tỉ đang nổi trận lôi đình.
- Mày…mày…sao mày đi chung với Thanh Phong hả?
- Sao…sao mày biết? – Tôi sửng sốt hỏi Anh Thư, không lẽ nó đã nhìn thấy?
- Tao nghe tụi Huyền Trân đồn rần rần lên kìa.
- Nó, nó thấy hả?
- Chứ nó không thấy sao nó đồn được? Mày nói tao nghe, có phải vậy không? Hôm bữa Thanh Phong đòi chở mày về, hôm nay mày lại đi chung với cậu ấy nữa à?
- Tao…tao….đâu…muốn…đâu….
Tôi đau khổ nói từng chữ từng chữ. Hình như Anh Thư không tin tưởng câu nói của tôi cho lắm nên nó cứ trừng trừng mắt nhìn tôi, tôi sợ hãi thu người vào một góc:
- Ngay cả mày cũng bắt nạt tao à?
- Không, tao không bắt nạt mày, chỉ là vì, tao sợ may lại bị tụi Huyền Trân khủng bố.
Anh Thư dịu giọng nhìn tôi. Lúc nó nói ra câu đó, cả người tôi cứng đờ ra. Đúng thật là, sao tôi lại không suy nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng như vậy nhỉ?
- Tao…tao không nghĩ đến chuyện đó – Tôi giương đôi mắt tuyệt vọng nhìn Anh Thư.
- Mày nói tao nghe, sao hôm đó Thanh Phong đòi đưa mày về?
- Không có lý do gì hết, vì Thanh Phong sợ tao không an toàn sau buổi biểu diễn hôm 18-11 nên mới nổi lòng nhân từ mà đưa tao về.
- Chỉ vậy thôi? – Anh Thư nhìn tôi đầy nghi ngờ.
- Đúng!
Tôi gật đầu chắc nịt. Anh Thư nhìn tôi trong giây lát rồi tò mò hỏi:
- Hôm ấy, về nhà an toàn chứ?
- Ờ…à…an toàn…rất an toàn….
Đúng vậy, rất rất an toàn, vì mạng tôi còn lớn, số chưa tận, nếu không thì cũng từ giã cõi đời này rồi.
- Từ đây trở đi, việc gì cũng phải cẩn thận, không chừng mày bị ám sát lúc nào cũng không hay đó biết chưa hả? – Anh Thư trừng mắt nhìn tôi rồi dặn dò.
- Ừ, tao biết rồi – Tôi lặng lẽ đem sách vở ra bắt đầu cho tiết học đầu tiên – Á, tao quên lấy sổ đầu bài rồi!
Tôi ôm đầu khóc than, sao lại có thể chứ? Hôm nay tôi bị sảng rồi à? Còn cái tên Thanh Phong đó nữa, sao không nhắc nhở tôi thế? Đúng là đồ quỷ ám, biết ngay mà, đi với cậu ta chẳng gặp được điều gì tốt lành hết.
**
Thế là, ngày nào tôi cũng phải ngồi lên chiếc SH cao nhòng ấy mà đến trường. Chẳng biết sau một tuần lễ, tôi đã lên được bao nhiêu cm? *_* Có lần tôi định mạnh miệng hỏi Thanh Phong rằng, tại sao cậu ấy không đi xe hơi mà phải đi xe này, nhưng nghĩ lại, thấy mình hơi vô duyên nên thôi.
Bởi vì ngày nào cũng đi chung với Thanh Phong nên Huyền Trân dù rất tức giận nhưng cũng không làm gì được tôi, trừ phi, Huyền Trân biết nhà tôi để mà ám sát. Tất nhiên, trong trường hợp đó, tôi bỏ mạng là cái chắc.
**
Một ngày bình thường, tôi đang dọn hàng ra bán thì một loạt những chiếc xe phân khối lớn chạy ngang qua tôi, bụi khói bay lên làm người đi đường phải bịt mũi lại để qua hết đoạn đường này. Và cũng vì thế, bánh tôi bán cũng bị dơ đi một phần. Đang định chửi rủa những con người vô lương tâm đó thì bỗng một cô gái bước xuống từ chiếc xe màu vàng, cô ấy ngạo nghễ nhìn tôi trong giây lát rồi thẳng tiếng mà hỏi:
- Cậu là Hà Vy?
Một chút sợ hãi thoáng qua trong tôi, sao cô ta biết tên tôi? Không lẽ nào là đồng đảng du côn của Huyền Trân? Tôi run lập bập mà nhìn bọn người đó từ đầu đến chân. Biết mình không thể đấu nổi bọn họ, nên tôi chỉ biết gật đầu lia lịa.
Cô gái đó nhìn tôi một cách khinh bỉ rồi thẳng tay hất tung mâm bánh tôi vừa mới dọn ra. Từng chiếc bánh nhanh chóng bị rơi lăn lóc xuống đất, dính đầy cát…
Cô gái đó thấy tôi không nói gì, khinh bỉ mà nói:
- Được rồi được rồi, Trương Hà Vy, tao nói cho mày biết, tao mà thấy mày đi chung với Thanh Phong một lần nữa, thì mày sẽ như những cái bánh này.
Nói xong, con người dữ tợn đó bước lên chiếc xe màu vàng của mình, rồi hất hàm nói với đám người du côn đi chung với mình:
- Đi thôi tụi bây!
Những chiếc xe phân khối lớn rú ga rồi nhanh chóng lao đi.
Tôi không biết làm gì ngoài lặng lẽ thu dọn từng chiếc bánh bị dính đầy cát bụi.
Chỗ bánh này hôm nay không bán được nữa.
Vậy thì, công sức mẹ tôi đổ ra để làm nên những cái bánh này, đều phải đem bỏ đi?
Chẳng biết sao, nước mắt tôi chảy dài, không biết vì khói bụi ngoài đường, hay vì một lý do nào khác?
- Lên xe nhanh coi – Thanh Phong chạy xe lừ lừ sau lưng tôi – Lại muốn giở chứng nữa à?
- Tôi….tôi không đi với cậu nữa – Tôi trơ mắt nhìn Thanh Phong.
- Cái gì?/? Cậu dám nói lại lần nữa không? – Thanh Phong đại ca đã thật sự tức giận.
- Tôi nói rồi, tôi không đi với cậu nữa, cậu đừng ám tôi nữa được không? Tôi muốn được yên ổn, cậu làm ơn, làm ơn đi!
Tôi nói một hơi ra như chuyện này đã bị tôi dồn nén từ lâu vậy, đúng rồi, tôi phải nói, phải nói, nếu không, ngày tháng sau này của tôi sẽ không được yên ổn.
Thanh Phong sững sờ nhìn tôi tỏng giây lát. Chắc là vì trước giờ cậu ấy chưa từng thấy tôi nổi cáo như vậy nên mới ngây người ra. Cũng phải thôi, sau cuộc khởi nghĩa ngày hôm nay, giai cấp công nhân sẽ được giải phóng ^.^
- Vịt con xấu xí! Hôm nay cậu bị điên à? – Sau khi sững sờ trong giây lát, Thanh Phong phang cho tôi một câu như thế. Biết ngay mà, cậu ấy mà mở miệng ra thì chẳng có điều gì tốt lành cả.
- Một ngày cậu không quát nạt tôi, không chửi mắng tôi, không trêu tôi thì cậu không sống được hả Thanh Phong thiếu gia?
Tôi không nề nà sợ hãi gì cả mà phang tất cả những gì cất giấu trong lòng mình suốt thời gian qua. Tất cả mọi chuyện chỉ tại Thanh Phong, tại Thanh Phong mà ra.
Thanh Phong lại sững sờ nhìn tôi. Nhớ lại chuyện hôm qua chỗ bánh nhà tôi bị hất tung xuống đất. Tôi chợt thấy khóe mắt mình cay cay.
- Tôi xin cậu….tôi…xin cậu đó…làm ơn, tha cho tôi đi….
- Vịt con, cậu làm sao thế hả? Hôm nay cậu bị làm sao thế?
Thanh Phong dựng chiếc SH, bước xuống xe mà đến gần tôi.
- Tôi không sao cả, chỉ cần cậu không đưa tôi đi học, thì tôi sẽ không sao cả!
Tôi lớn tiếng mà hét vào Thanh Phong. Đây là lần đầu tiên tôi có thể dũng cảm đến như thé. Đến sau này khi nghĩ lại, tôi còn cảm thấy khâm phục chính bản thân mình T_T
- Có phải, tụi Huyền Trân lại làm gì cậu không?
-
- Không có. Không có.
Tôi xua tay cố gắng phân bua. Chuyện này mà đến tai Thanh Phong thì không thể tưởng tượng được cậu ấy sẽ làm gì. Thấy Thanh Phong bắt nạt tôi và thường xuyên hét lớn với tôi chứng tỏ cậu ấy không phải tay vừa đâu
- Thật không? – Thanh Phong nhìn tôi đầy nghi ngờ
Tôi cố xua xua tay để cậu ấy không nghi ngờ tôi nữa. Thanh Phong im lặng trong giây lát, không biết cậu ấy đang suy nghĩ cái gì, nhưng 10 giây sau, cậu ấy chợt nhìn tôi, rồi buông một câu vô cùng đau lòng:
- Cậu đúng là đầu óc không hề linh hoạt, lại chẳng biết sáng tạo là gi, còn nữa, nói dối cũng rất tệ.
- Cậu…cậu…
Tôi ấm ức nhìn Thanh Phong, sao cậu ấy biết tôi nói dối cơ chứ? Mà nếu không phải tại cậu ta thì tôi sẽ không trở nên như thế này đâu.
- Tôi thế nào?
- ….
Thanh Phong không hề đợi tôi có bất kì phản ứng nào, đột ngột cậu ấy quăng cho tôi cái nón bảo hiểm rồi giục:
- Còn không mau lên xe?
- Tôi không lên!
Tôi nhìn Thanh Phong với ánh mắt đầy cương quyết. Tôi không thể vì sợ hãi bởi uy lực của cậu ấy mà tiếp tục bì ức hiếp như thế, hơn nữa, nếu tôi tiếp tục sợ hãi cậu ấy thì tháng ngày sau này tôi sống không yên đâu.
- Xấu Xí, cậu gan đến thế cơ à? – Thanh Phong nghiến răng ken két.
- Cậu mặc tôi! Sao cậu cứ nhất quyết muốn tôi đi với cậu vậy hả? – Tôi ưỡn mặt lên mà nhìn thẳng vào Thanh Phong/
- Cậu…cậu… thôi được, tôi không ép cậu nữa. bổn thiếu gia cũng chẳng có thời gian đôi co với cậu. Tôi chỉ muốn nói với cậu, nếu cậu đi với tôi thì suốt đoạn đường đến trường cậu vẫn an toàn, còn nếu không đi với tôi, tôi không dám chắc cậu có thể xuất hiện ở lớp được không.
- Cậu cứ mặc tôi!
Tôi đáp thẳng thừng rồi thủng thẳng đạp xe đi. Không quan tâm Thanh Phong thay đổi sắc mặt như thế nào. Tôi không để ý những câu nói ban nãy của cậu ấy. chỉ cần tôi không xuất hiện cùng lúc với cậu ấy ở lớp thì tôi vẫn được an toàn.
Thanh Phong rồ ga, rồi đi thẳng. Khi tôi cảm thấy sởn tóc gáy thì xe Thanh Phong đã biến mất hút. Như vậy mà dám nói là chưa từng gây tai nạn. Đúng là câu nói ấy chỉ có thể dụ con nít mà thôi.
Tôi hít thở 1 hơi thật sâu. Thế là hôm nay tôi hoàn toàn được giải phóng! @_@
Đúng là cái cảm giác tự do nó thật là dễ chịu. Đến bây giờ tôi mới hiểu được, tại sao con người cứ thích đấu tranh giành lại tự do cho mình.
CÔ GÁI KHÔNG ĐƠN GIẢN
- Hà Vy, Hà Vy!
Nghe gọi đến tên mình, theo một phản xạ tự nhiên tôi quay đầu lại, nhưng chẳng thấy ai. Lại có cảm giác sởn tóc gáy, ây za, có phải là ma hay không vậy?
- Hà Vy, cậu là Hà Vy?
Cô gái vừa gọi tôi đã chớp nhoáng xuất hiện. chẳng biết tại vì tôi không để ý hay tại vì đầu óc tôi không được thoải mái nên ban nãy không phát hiện ra cô gái nay.
- Cậu gọi tôi?
Tôi ngơ ngác nhìn người con gái trước mặt, một cảm giác quen quen. Dường như tôi đã gặp cô ấy ở đâu rồi.
- Đúng vậy!
Cô ấy nở với tôi một nụ cười thật tươi khiến tôi có cảm giác rằng, cô ấy đang gọi nguời khác chứ không phải mình. Bởi vì từ trước đến nay, không có một người lạ nào có thể thân thiện với tôi như thế. Trông cô ấy hôm nay thật xinh dẹp, một nét đẹp mộc mạc giản dị khi không son phấn và chưng diện khiến cô ấy trẻ hơn và dễ thương hơn rất nhiều.
- Tôi có thể nói chuyện với bạn một chút không?
Cô ấy lại mỉm cười với tôi. Sao lúc này tôi cảm thấy cô ấy thật dễ gần chứ không như cái cảm giác mà lần đầu tôi gặp cô ấy. Không biết có phải tôi là người khó tính hay cổ hủ, nhưng tôi thường có ác cảm đối với một người con gái son phấn và thích mặc đồ thiếu vải, huống hồ chi, cô ấy cũng chỉ lướt qua tâm trí tôi một lần duy nhất.
- Tất nhiên rồi!
Tôi cũng cười tươi đáp lại, dẫu biết rằng nụ cười của tôi với nụ cười của cô ấy là một trời một vực, nhưng dù sao cũng phải tỏ ra thân thiện với người đã thân thiện với mình trước. Đó là phép lịch sự tối thiểu.
Thế là tôi và cô ấy cùng đi về quán Café đối diện.
- Bạn là bạn chung lớp với Thanh Nam à?
- Không phải chỉ mình Thanh Nam, mà có cả Thanh Phong – Tôi mỉm cười trả lời, linh tính mách bảo rằng, cô ấy sẽ thuyết phục tôi, đừng đến gần 2 người họ.
- Vậy à, thế thì, bạn… thấy Thanh Nam…như thế nào? – Cô ấy khuấy khuấy li trà sữa, vừa chăm chú nhìn những gợn sóng nhỏ trong li, vừa hỏi tôi.
Tôi bất ngờ trước câu hỏi ấy, sao lại hỏi tôi như thế? Thế mà tôi cứ ngỡ rằng, cô ấy sẽ như những người con gái trong phim, sẽ dùng hết sức thuyết phục tôi rời xa 2 người họ chứ. Tự dưng trong lòng tôi có một thiện cảm với cô gái này.
- À, tôi cũng không biết, cũng là một người lịch sự. Nhưng mỗi người có một cách nhìn khác nhau, cách nhìn cuả tôi chắc sẽ không giống với cách nhìn của cậu đâu!
Tôi trả lời mà lương tâm vô cùng cắn rứt, chẳng lẽ phải nói thật với cô ấy rằng, Thanh Nam là con người ngạo mạn, khó ưa, lạnh lùng, đa nhân cách hay sao?
- Thế à, thế thì, bạn…thây tôi….như thế nào?
- Sao bạn lại hỏi vậy? – Tôi vô cùng ngạc nhiên hỏi lại cô ấy, càng thêm lo sợ không biết cô ấy sẽ hỏi câu gì tiếp theo.
- À, không có gì! – Cô ấy phân bua, khuấy vội cốc trà sữa rồi từ từ đưa lên miệng uống.
- Mà cậu tên gì nhỉ?
- Tôi tên Hạnh Như – Cô gái lặng nhìn khoảng không gian bên ngoài, trả lời trong vô thức.
Đúng rồi, chính là cái tên Hạnh Như này. Chả trách dì Mỹ Lệ cứ khen cô ấy chầm chầm, ngay cả tôi cũng có thiện cảm với cô ấy cơ mà.
- Mà sao bạn biết tên tôi? – Tôi ngơ ngác nhớ lại lúc này, chính Hạnh Như đã gọi tên tôi trước mà.
- Tôi học chung trường với cậu đấy, lớp 10A7. Tôi đã từng nghe qua thành tích học tập của cậu và tôi rất ngưỡng mộ cậu. Cho đến ngày 20-10 khi Thanh Nam mua hoa chỗ cậu, tôi mới có dịp được gặp cậu. Trông cậu thật dễ thương.
Ách, câu nói của Hạnh Như khiến tôi súyt đánh rơi ly nước khi đang cầm trên tay. Đây thật sự là chuyện lạ Việt Nam. Hạnh Như là người thứ 2 sau mẹ tôi đã mở miệng khen tôi. Có thật không đây? Hay là, cậu ấy chỉ đùa?
- Cậu cứ đùa hoài, cậu là người đầu tiên khen tôi đấy – Tôi cười cười để xua đi cái ngượng trong lòng mình.
- Tôi không đùa đâu, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cậu nhưng tôi có cảm giác cậu rất dễ gần. Chả trách dì Mỹ Lệ lẫn dì Ba cứ khen cậu suốt.
- Thật….thật…vậy à?
Tôi lắp bắp như không tin vào những gì mình vừa nghe. Cảm giác cứ như đang bay trên không trung vậy.
- Thật, thôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Chuyện gì?
Một cảm giác không được an toàn cho lắm khi nói chuyện với Hạnh Như. Có phải chăng, cậu ấy không phải là con người đơn giản?
- Gia đình tôi với gia đình Thanh Nam đã có hôn ước hồi lúc 2 đứa còn trong bụng mẹ, không biết cậu đã biết chuyện này chưa?
- Tôi chưa biết, nhưng tôi nghĩ, chuyện đó không liên quan gì đến tôi nên tôi không cần phải biết làm gì.
Tôi thẳng thắng trả lời Hạnh Như, tôi nói không sai mà, tôi còn biết, cô ấy sẽ nói gì tiếp theo.
- Tôi nghĩ, cậu nên biết, bởi vì, xét cho cùng, về địa vị gia đình, về ngoại hình, về tính cách, về gia giáo, cậu đều không bằng tôi.
Hạnh Như vừa nói hết câu, không biết sao tôi lại sặc lên một tiếng. tôi biết ngay mà, Hạnh Như ban nãy với Hạnh Như bây giờ hoàn toàn khác xa nhau. Vậy thì, có thể xem những lời nói ban nãy không đáng tin tưởng một chút nào.
- Nếu như như cậu nói, chẳng lẽ cậu lại không tự tin về bản thân mình?
- Cậu…
- Tôi không quan tâm cậu với Thanh Nam có hôn ước gì gì đó. Bởi vì chuyện đó khong liên quan gì đến tôi.
Tôi tức giận đến tột độ không biết phải làm gì, nên lẳng lặng lấy cặp ra về. Hôm nay, tôi đã gặp một người đa nhân cách, có thể nói đây là người đa nhân cách thứ 2 mà tôi được thỉnh giáo. Xem ra, Hạnh Như và Thanh Nam xứng đôi đấy nhỉ?
Hạnh Như không gọi theo tôi làm gì, tôi chỉ thấy cô ấy im lặng ngồi đấy. Đôi mắt hướng ra cửa sổ như để tìm một cái vô hình nào đó. Tôi chỉ thoáng nhìn thấy khi vô tình quay đầu lại. Tôi tặc lưỡi, không quan tâm, vì tôi nhận ra Hạnh Như không đơn giản như trong trí tưởng tượng của tôi.
CẢM GIÁC TỰ DO…THẬT KHÓ CHỊU…
Hai tuần trôi qua thật hạnh phúc, nói là hạnh phúc bởi vì tôi được tự do thả cửa, tự do nghênh nghênh ngòai đường, tự do hát nghêu ngao mỗi khi buồn, tự do đi học sớm tùy ý mình. Không còn phải nhức não vì Thanh Phong thiếu gia nữa. Vào lớp, Thanh Phong cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, cũng không còn những lúc tan học chạy theo tôi mà quát nạt. Có thể nói, bây giờ tôi và Thanh Phong như hai người xa lạ không quen không biết. Tuy rằng có một chút gì đó tiếc nuối trong lòng, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là bị Huyền Trân và đám con gái trong lớp khủng bố dài dài T_T
Hôm nay, tôi thả bộ về nhà. Con ngựa sắt của tôi lại giở chứng mà nằm lì ở nhà khiến tôi phải khổ như thế này. Tự nhiên lúc này đây, trong đầu tôi có một suy nghĩ lạ lùng “Phải chi minh đi chung với Thanh Phong thì bây giờ đã về đến nhà rồi nhỉ?” rồi tôi vội vàng gạt cái suy nghĩ ấy sang một bên. Có lẽ Thanh Phong, cậu ấy giận tôi thật rồi. Suốt nửa tháng nay, cậu ấy không thèm nói chuyện với tôi, không thèm nhìn tôi lấy một cái dù là lướt qua. Tự dưng, tôi có cảm giác…buồn…một nỗi buồn không tên….
Tôi vội xua xua những ý nghĩ thi nhau chớm lên trong đầu mình, vì tôi biêt rằng, những suy nghĩ của tôi rất xa vời, cả đời này tôi cũng không thể nào với tới.
- Vịt con xấu xí!
Một giọng nói vang lên phía sau. Tôi chợt mỉm cười. Chẳng biết sao tôi có cảm giác rất rất vui khi nghe được câu nói đó. Câu nói ấy chắc hẳn sẽ khiến nhiều người buồn và tủi thân, nhưng tôi thì hoàn toàn ngược lại. Không biết có phải tại vì lâu quá không được nghe nên khi nghe lại cảm thấy vui?
- Này, làm gì thế hả? Không nghe tôi gọi à? – Thanh Phong lại giận dữ với tôi, nhung lần này tôi lại cảm thấy vui vui thay vì bực tức.
- Hihihi
- Làm gì mà cười vậy hả? Sao hôm nay lội bộ về thế? – Thanh Phong vừa ngự trị trên chiếc SH, vừa hỏi tôi.
- À, không có gì, xe đạp tôi bị hư.
- Vậy à! Vậy thì…tiếp tục về đi nhé, tôi đi trước đây!
- Ơ….
Chưa kịp nói gì thì Thanh Phong thiếu gia đã rồ ga rồi phóng đi thẳng.
Một cảm giác hụt hẫng trong lòng.
Cũng có thể, nửa tháng nay, Thanh Phong không hề giận tôi, chắc có lẽ bởi vì....tôi… không đáng để cho cậu ấy để tâm.
Chắc có lẽ, nửa tháng nay, chỉ có mình tôi khư khư giữ những cái suy nghĩ ấy trong lòng…
Để bây giờ, chỉ có một mình tôi thất vọng…
Quái, sao lại thấy sóng mũi cay cay thế này?
Tại ngoài đường quá nhiều bụi, hay tại một lý do nào khác?
Quên đi quên đi, người ta là hotboy, sao có thể để tâm đến mình chứ…
Tôi cô lắc lắc đầu để xua đi cái suy nghĩ ấy trong đầu mình.
Hà Vy, mày hãy xem như chưa từng có những ngày tháng đó. Mày hãy xem như Thanh Phong mà mày gặp chỉ ở trong giấc mơ, một giấc mơ mà thôi…