Đức Phật và Nàng - Hoa sen xanh (Tập 1) - Chương 29

Chương 29

Ước nguyện của tôi

“Loài vật cần roi vọt và sự huấn luyện mới chịu nghe lời;

Người thông minh không cần thúc giục mà tự ngộ ra chân lý.”

(Cách ngôn Sakya)

Tháng 6 năm 1262, Hốt Tất Liệt phong người con cả Hốt Ca Xích làm Vân Nam Vương và lệnh cho cậu ta đi trấn thủ Côn Minh. Trước đó, Vân Nam vốn là vùng đất thuộc quyền cai trị của nước Đại Lý của họ Đoàn và đã trải qua năm trăm năm lịch sử. Việc cử các vương gia đến trấn giữ những vùng biên cương trọng yếu vốn là truyền thống của người Mông Cổ.

Một ngày trước khi Hốt Ca Xích lên đường đi Vân Nam, Yeshe đột ngột xuất hiện ở phủ Quốc sư. Hắn đến để từ biệt, vì Hốt Ca Xích sẽ đưa hắn đi cùng đến Côn Minh. Một năm qua, Yeshe đã được đối xử rất mực trọng vọng trong phủ đệ của Hốt Ca Xích. Hồi đầu năm, Hốt Ca Xích còn sắp đặt cả hôn sự cho hắn. Nhà gái tuy không phải hoàng thân quốc thích nhưng cũng là quý tộc Mông Cổ. Nếu xét về thân phận thì rõ ràng là Yeshe thấp kém hơn vợ.

Nói là đến từ biệt nhưng thái độ của Yeshe vô cùng ngạo mạn. Hắn lạnh lùng nhìn Bát Tư Ba và Kháp Na, cười nham hiểm, miệng lưỡi như thể muốn tuyên chiến:

- Sớm muộn cũng có ngày ta trở lại, giành lấy mọi thứ lẽ ra phải thuộc về ta ở Sakya.

Bát Tư Ba sa sầm mặt mày, nghiêm khắc nhìn Yeshe:

- Tam đệ, Sakya nuôi dưỡng đệ, chưa từng làm điều gì không phải với đệ. Đệ có dám phủ nhận rằng, nếu đệ không phải là hậu thế của giáo phái Sakya thì giờ đây đệ khó mà trở thành thượng sư của vương gia Mông Cổ, càng không thể cưới con gái của quý tộc Mông Cổ làm vợ?

- Các người chèn ép ta, tước đoạt quyền thừa kế của ta, ta không có gì để nói. Ai bảo thân phận của mẹ con ta không bằng các người. Nhưng nếu Kháp Na không thể sinh con thì con cái của ta sau này sẽ là người thừa kế của Sakya.

Yeshe bật cười ác độc rồi ghé sát tai Bát Tư Ba thì thầm:

- Nó sẽ giành lại tất cả cho ta.

Nỗi căm phẫn dâng lên trong mắt Bát Tư Ba, cậu chau mày nhìn Yeshe đầy khinh ghét.

Sau khi Yeshe rời khỏi đó, Bát Tư Ba đứng ngồi không yên, cậu đi đi lại lại trong phòng:

- Kháp Na, đệ có nghe Yeshe nói không? Vợ cậu ta mang thai rồi đó.

Ngừng lại một lát, rồi chừng như không kiềm chế nổi, cậu ấy trách móc:

- Kháp Na, đệ có hai người vợ mà đến nay vẫn chưa sinh được một mụn con, chuyện gì đang xảy ra vậy? Nếu đệ không có con, con trai của Yeshe sẽ trở thành người thừa kế Sakya đó.

Kháp Na ngồi trên chiếc giường đệm, vẻ mặt thờ ơ, tự rót cho mình một chén rượu thanh khoa rồi chậm rãi nhấp từng ngụm:

- Đại ca đừng quá lo lắng. Con trai của tam ca cũng là con cháu của giáo phái Sakya, để nó kế thừa giáo phái có sao đâu.

- Đệ nói nhảm gì vậy?

Bát Tư Ba bực bội, hàng lông mày dài xô lại, cậu bước tới trước mặt Kháp Na, giằng lấy chén rượu trong tay em trai:

- Bác và ta đã vất vả bao năm mới gây dựng được giáo phái lớn mạnh như ngày nay, không bao lâu nữa đất Tạng sẽ chấm dứt cục diện chia cắt, và ta có thể hoàn thành tâm nguyện thống nhất đất Tạng của bác chúng ta. Sao ta có thể để một kẻ ích kỷ, vụ lợi như Yeshe hủy hoại mọi thứ?

Kháp Na uể oải tựa lưng vào gối, ngước nhìn gương mặt âu lo của Bát Tư Ba, trầm ngâm một lát rồi cất giọng buồn bã:

- Đại ca, đệ không thể có con.

- Đệ nói sao? - Bát Tư Ba chăm chú nhìn em trai, khó khăn lắm mới thốt ra được câu hỏi. - Lẽ nào… lẽ nào… đệ… mắc bệnh gì?

Không chờ Kháp Na trả lời, cậu lập tức an ủi em trai:

- Không sao, ta sẽ mời thầy thuốc giỏi nhất…

Kháp Na nhếch môi cười chua chát, ngắt lời anh trai:

- Đại ca, đệ chưa bao giờ chung phòng với hai người vợ thì làm sao có con được.

Bát Tư Ba quá kinh ngạc, gạn hỏi:

- Kháp Na, đệ thành thân bao năm rồi, chẳng lẽ… chẳng lẽ… vẫn chưa…

Cậu ấy đỏ bừng mặt, chủ đề này với cậu ấy quá khó để mở lời.

Kháp Na trả lời dứt khoát:

- Chưa hề, chưa một lần nào cả.

Bát Tư Ba lắc đầu buồn bã:

- Sao lại như vậy?

Kháp Na bật cười lạnh lùng, gương mặt gầy gò nhuốm vẻ u ẩn, bi thương:

- Lẽ nào huynh không biết hai cô em dâu là người thế nào sao? Bọn họ gây ra biết bao chuyện động trời, cả thành Yên Kinh này không ai không cười nhạo đệ. Huynh nghĩ đệ có thể sinh con với những người phụ nữ như vậy ư?

Nụ cười tắt dần, Kháp Na ngồi thẳng dậy, nghiêm nghị:

- Đệ cảm thấy khiếp sợ họ nên nếu bắt đệ phải thân mật với họ, chi bằng giết quách đệ đi còn hơn.

Bát Tư Ba im lặng không nói, ánh mắt dồn về phía em trai rất lâu:

- Thôi được, nếu đệ không thích họ, ta sẽ sắp xếp một cuộc hôn nhân khác cho đệ…

- Đại ca đừng làm vậy nữa! - Kháp Na chừng như nổi giận, mặt mày tái xanh. Cậu ấy bật dậy, đập thình thịch vào ngực mình, giọng nói chất chứa nỗi phẫn uất đã kìm nén bấy lâu. - Huynh coi đệ là gì vậy hả? Đệ là em trai thân thiết nhất của huynh, không phải loài bò giống!

- Kháp Na!

Tôi lao ngay đến cắn vào ống quần Kháp Na, ngăn cậu ấy thôi bật ra những lời khiến Bát Tư Ba đau lòng. Có lẽ đã kìm nén quá lâu nên hôm nay cậu ấy muốn trút tất cả. Cậu ấy giật chuỗi tràng hạt trên cổ rơi tung tóe xuống đất, một số hạt rơi trúng đầu tôi khiến tôi đau điếng.

Kháp Na gào lên thê thiết:

- Đệ không muốn kết hôn, không muốn cưới bất cứ người phụ nữ nào, càng không muốn trở thành công cụ sinh đẻ của huynh!

- Sao ta lại coi đệ là công cụ? Ta luôn cầu mong đệ được hạnh phúc kia mà!

Bát Tư Ba vội bước đến, giữ chặt cơ thể đang vật vã dữ dội của Kháp Na, mắt cậu ấy đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào:

- Kháp Na, đệ chưa từng thích cô gái nào sao? Đại ca không ép đệ lấy người đệ không muốn lấy nữa. Hãy cho ta biết, đệ muốn lấy ai?

Kháp Na nhìn anh trai, cơn bão táp cuồn cuộn dâng trong mắt khi nãy bỗng chốc biến mất. Tôi ngập ngừng lên tiếng:

- Kháp Na, đừng đối xử với Lâu Cát như vậy, cậu ấy là người thân thiết nhất trên đời của cậu kia mà.

Kháp Na khẽ rùng mình, đầu cúi thấp, gắng hít thở nhiều lần, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, nhìn Bát Tư Ba bằng ánh mắt lạnh nhạt:

- Đại ca, đừng khuyên đệ nữa, chi bằng huynh kết hôn đi.

Bát Tư Ba đỏ bừng mặt, lắc đầu quầy quậy:

- Kháp Na, đệ nói bậy gì thế, đệ quên rằng ta đã thề trước mặt bác rồi ư? Ta đã là người nhà Phật, cả đời này không thể thành thân!

- Vì sao không thể? Các giáo phái Phật giáo khác không cho phép kết hôn, nhưng giáo phái của chúng ta thì khác. Tổ tiên ba đời của phái Sakya vẫn vừa kết hôn, sinh con đẻ cái vừa làm pháp vương đó thôi. Họ đã sáng lập ra giáo phái và được chúng sinh sùng bái. Vì sao đến đời huynh thì không thể? Cưới vợ đâu có gây ra trở ngại khiến huynh không thể hoàn thành tâm nguyện hoằng dương Phật pháp và thống nhất đất Tạng của huynh!

Bát Tư Ba tỏ ra khó xử:

- Nhưng ta đã chịu giới Cụ túc, và bác…

- Trong số các pháp vương các đời trước của phái Sakya mới chỉ có bác của chúng ta là người duy nhất thọ giới Cụ túc, trở thành Tỷ khâu. Tuy huynh đã thọ giới nhưng phàm việc gì cũng phải tùy cơ hành sự, cân nhắc nặng nhẹ. Mừng là giáo phái của chúng ta vẫn có tiền lệ đó nên huynh không cần phải hoàn tục vẫn có thể kết hôn.

Kháp Na tiến lên phía trước, nhìn sâu vào ánh mắt đang tìm cách lẩn tránh của anh trai:

- Di ngôn của bác quan trọng hơn hay việc kế thừa của giáo phái quan trọng hơn? Nếu bác còn sống mà biết đệ không thể sinh con, theo huynh, liệu bác ấy có kiên quyết buộc huynh giữ nghiêm giới luật hay không?

Kháp Na lập luận đâu ra đấy, hợp tình hợp lý khiến cho người xưa nay vốn rất giỏi biện luận là Bát Tư Ba cũng phải chịu thua. Cách diễn giải và thuyết phục của cậu ấy rất đỗi đĩnh đạc, sắc sảo:

- Với trí tuệ mẫn tiệp của huynh, con cái của huynh chắc chắn sẽ lập nên nghiệp lớn, xứng đáng trở thành người kế thừa của giáo phái. Chỉ cần huynh đồng ý, Đại hãn nhất định sẽ chấp thuận để huynh kết hôn, chưa biết chừng ngài còn…

Chừng như bị dồn ép quá mức, Bát Tư Ba trở nên bối rối, cậu nghiêm khắc ngắt lời cậu em đang thao thao bất tuyệt:

- Đệ đừng nói những lời vô nghĩa ấy nữa! Ta chưa từng có ý định thành thân, càng không màng đến chuyện tình cảm nam nữ. Đệ không muốn lấy vợ chỉ để sinh con thì ta cũng không thể vì mục đích đó mà làm lỡ dở hạnh phúc của người ta.

Kháp Na cúi xuống ôm tôi lên, chăm chú nhìn Bát Tư Ba, khóe môi nở nụ cười nhạt nhòa:

- Đại ca, đệ không nói lời vô nghĩa. Đệ đã giúp huynh tìm được người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời. Chiều mai, huynh hãy lên đình Diên Xuân trên Thanh Sơn nhé!

Cả Bát Tư Ba và tôi cùng ngẩng lên. Kháp Na vẫn điềm nhiên vuốt ve tôi, đôi đồng tử màu đen thoáng vẻ u hoài:

- Đại ca, nhất định huynh sẽ yêu cô ấy.

Cuối cùng tôi đã hiểu, Kháp Na nói giúp tôi chính là việc này đây.

Dãy núi trùng điệp phía xa nối liền với những dải mây lững lờ trôi trên nền trời xanh sẫm. Hải đường đua nhau nở rộ, không khí oi nồng đầu hạ len lỏi giữa những khối sắc màu tươi thắm. Vừng dương xuyên qua những đám mây màu vàng chuyển thành sắc đỏ, đình Diên Xuân trên đỉnh Thanh Sơn tắm mình trong ráng chiều rực rỡ, mái ngói lưu ly lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.

- Tiểu Lam à, chờ khi đại ca tới nơi, em đừng trốn vào lùm cây nhé, cũng đừng biến phép trở lại nguyên hình nữa đấy.

Kháp Na chỉnh lại sợi dây buộc tóc, vén gọn gàng những sợi tóc rối của tôi. Cậu ấy chăm chú nhìn tôi một lúc thật lâu, ánh mắt chứa chan lưu luyến:

- Huynh ấy còn cách em bao xa?

- Chỉ còn chưa đầy năm thước.

Tôi bồn chồn lo lắng, ngón tay bất giác lại đưa lên định giật sợi dây buộc tóc nhưng ánh mắt trừng trừng hăm dọa của Kháp Na đã khiến tôi phải rụt tay về. Tôi ấp úng:

- Nhưng… nhưng mà… tôi rất sợ…

Kháp Na phì cười, má lúm đồng tiền lấp ló:

- Sợ gì chứ? Em còn lạ gì tính cách của đại ca, trường hợp xấu nhất là huynh ấy không có cảm xúc đặc biệt gì với em. Nếu vậy, em chỉ việc tiếp tục cuộc sống trước đây của mình, có mất gì đâu nào.

Có lý. Tôi gật đầu, gượng cười, tự nhủ, không sao cả.

Kháp Na chạm đầu ngón tay vào vết sẹo hình hoa sen trên trán tôi, trách móc:

- Em lúc nào cũng sợ hãi không đâu nên đến tận bây giờ vẫn không dám xuất hiện trước mặt đại ca.

Tuy nói vậy nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân của Bát Tư Ba trên lối đi, tôi vẫn hồi hộp đến mức lòng bàn tay ướt nhẹp. Chỉ một lát sau, Kháp Na cũng nghe thấy tiếng bước chân của Bát Tư Ba. Cậu ấy ghé mắt nhìn tôi, siết chặt tay tôi, dịu dàng bảo:

- Đừng sợ, nếu em không biết phải nói thế nào thì ta sẽ giúp em.

Bóng chiếc áo tăng ni màu đỏ sẫm cuối cùng cũng đã xuất hiện nơi chân núi. Vẫn là nếp áo nhà sư thanh đạm, thoát tục ấy, vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh, lưng vươn thẳng như dáng thông ấy, vẫn là đôi mắt sáng, thông tuệ, từ bi, nhân hậu ấy, vẫn là gương mặt an nhiên, hiền hòa ấy.

Tim tôi đập nhanh dữ dội, như sắp bắn ra khỏi lồng ngực, tôi chỉ muốn nấp vào bụi cây ngay lập tức nhưng Kháp Na đã nắm chặt tay, không cho tôi thoát thân và nháy mắt với tôi, ra hiệu cho tôi hãy bình tĩnh. Tôi gắng sức hít thở sâu vài lần, cuối cùng cũng đẩy lui được mong muốn trở lại nguyên hình nhưng bàn chân vẫn không thôi run rẩy.

Nhận ra Kháp Na từ xa, Bát Tư Ba bước nhanh hơn, ánh mắt cậu ấy nhanh chóng dịch chuyển từ Kháp Na sang tôi. Cậu ấy ngỡ ngàng, lập tức dừng bước, hai tay chắp lại, cung kính vái chào tôi.

Kháp Na dắt tôi ra khỏi đình Diên Xuân, đứng lại ở nơi cách Bát Tư Ba chừng một thước:

- Đại ca có nhận ra cô ấy không?

Bát Tư Ba nhìn tôi chăm chú một lát, gương mặt điềm nhiên thường ngày bỗng ửng đỏ:

- Đệ biết là ta quen rất ít phụ nữ mà.

Rồi ánh mắt cậu ấy chạm đến bàn tay Kháp Na đang nắm chặt tay tôi, ngập ngừng hỏi:

- Người hôm qua đệ nhắc tới chính là cô ấy?

Kháp Na bước về phía anh trai, đứng cạnh cậu ấy, thở dài ảo não:

- Cô ấy ngưỡng mộ huynh đã nhiều năm, lặng lẽ đi theo huynh nhiều năm và chưa bao giờ hối hận về điều đó. Thế nhưng vì quá yêu huynh và lo sợ huynh không chịu đón nhận tình cảm của mình nên cô ấy chưa bao giờ xuất hiện trước mặt huynh với dung mạo xinh đẹp thế này.

Bát Tư Ba giật mình ngẩng lên, nhìn tôi đăm đắm, ngỡ ngàng:

- Mắt xanh, tóc xanh, lẽ nào… lẽ nào là…

Cậu ấy run rẩy, bước vội về phía tôi hai, ba bước rồi đột nhiên dừng lại, ánh mắt dò xét:

- Lam Kha, là em ư?

Tôi đưa tay lên giật giật sợi dây buộc tóc, bối rối gật đầu, ước rằng có lỗ hổng nào dưới đất cho tôi chui xuống thì tốt quá.

Bát Tư Ba tròn mắt nhìn tôi, ánh mắt dâng trào những đợt sóng dữ dội:

- Em... em… Quả nhiên là em có thể hóa thành người!

Kháp Na ngó tôi, ánh mắt dịu dàng, chất chứa lòng ái mộ:

- Đại ca thấy Tiểu Lam của chúng ta có xinh đẹp không? Đệ chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như cô ấy. Và điều quan trọng là, cô ấy nhân hậu, đáng yêu, lại có tâm hồn trong sáng, thuần khiết vô ngần.

Cậu ấy lại gần Bát Tư Ba, đặt tay lên vai anh trai, thở than:

- Đại ca, huynh có thể không có tình cảm với những người con gái khác, nhưng Tiểu Lam không giống họ. Cô ấy ở bên chúng ta từ nhỏ đến lớn, từ lâu đã là người thân của chúng ta. Lúc chúng ta buồn chán, cô ấy chọc cho chúng ta cười. Lúc chúng ta đau lòng, cô ấy an ủi, động viên chúng ta. Lúc chúng ta gặp nạn, cô ấy dốc sức giúp đỡ chúng ta, bất chấp mạng sống của mình. Người con gái tuyệt vời như thế, lẽ nào đại ca không muốn đón nhận?

Những lời nói nặng tình nặng nghĩa của Kháp Na đã khiến ánh mắt của Bát Tư Ba gắn chặt trên gương mặt tôi, ánh mắt như sóng nước dạt dào, long lanh bát ngát, màu gấc chín từ hai gò má đã nhanh chóng lan cả khuôn mặt.

- Kháp Na, đừng nói nữa.

Bát Tư Ba quay mặt đi, chăm chú nhìn cây hải đường đang khoe sắc rực rỡ bên cạnh, đôi đồng tử dậy lên một sắc đen huyền hoặc, mông lung tựa sương khói trên đỉnh núi phía xa.

- Hãy để ta suy nghĩ một lát.

Ánh mắt của Kháp Na đột nhiên sẫm lại, cậu ấy cắn môi, gượng cười:

- Vậy đệ về trước đây.

Để tôi ở lại một mình với Bát Tư Ba ư? Tôi hốt hoảng, gọi khẽ:

- Kháp Na…

Nhưng cậu ấy dường như chẳng thèm bận tâm đến ánh mắt van nài của tôi, vẫy tay chào rồi cứ thế xuống núi:

- Tiểu Lam à, tối nay hãy ở lại chỗ đại ca, không cần đến chỗ ta đâu.

Kháp Na rời đi rất nhanh, khi bóng dáng của cậu ấy đã khuất hẳn, cả tôi và Bát Tư Ba đều im lặng rất lâu. Chúng tôi nhìn nhau nhưng không biết phải nói điều gì. Tôi cúi đầu, kéo sợi dây buộc tóc, chần chừ hồi lâu mới rụt rè mở lời:

- Chúng ta…

- Chúng ta…

Sự đồng điệu ấy khiến tôi giật mình sợ hãi. Tôi vội lên tiếng:

- Cậu nói trước đi.

- Em nói trước đi.

Lại một lần nữa đồng thanh. Tôi im bặt, cúi đầu đá mấy viên sỏi dưới chân. Dưới bóng chiều êm dịu, gương mặt tuấn tú của cậu ấy càng trở nên rõ nét, những đường nét sống động như tạc khắc, đôi mắt trong suốt như hai hồ nước, gương mặt vẫn đỏ như gấc chín.

Cậu ấy cụp mắt, hắng giọng:

- Ta muốn nói là… muộn rồi, chúng ta về thôi.

Tôi gật đầu bối rối:

- Tôi… tôi... thực ra tôi cũng có ý đó.

Cậu ấy định rảo bước, chợt quay lại nhìn tôi, dường như có điều gì khó nói, ấp úng mãi mới mở miệng:

- Nhưng em... hình dáng này…

Tôi cúi xuống nhìn, hiểu ra điều lo lắng của cậu ấy. Tôi không thể đi bên cạnh cậu ấy trong hình hài một cô gái được. Nếu để người ta nhìn thấy, thanh danh của cậu ấy sẽ tiêu tan. Tôi bèn trở lại nguyên hình. Thấy tôi biến thành tiểu hồ ly, cậu ấy thở phào, chìa tay ra định ôm tôi vào lòng nhưng đột nhiên lại rụt tay về.

Tôi ngượng ngùng, tự mình chạy xuống núi:

- Tôi tự đi được.

Cậu ấy chỉ ậm ừ rồi cắm cúi bước đi.

Chúng tôi kẻ trước người sau, lặng lẽ xuống núi, gió nhẹ đưa tới, thổi bay tà áo của cậu ấy. Trong ráng chiều rực rỡ, màu áo thầy tu của cậu ấy nhuộm thành sắc vàng huyền ảo.

Hôm sau tôi đến phủ Bạch Lan Vương thăm Kháp Na:

- Kháp Na, tôi nghe Kunga Zangpo nói với Wangtso ngoài cửa rằng hôm qua cậu đã ở ngoài sân cả đêm nên bị cảm lạnh.

Tôi sốt ruột, trách cứ:

- Cậu có tráng kiện gì cho cam, sao không chịu giữ sức khỏe thế?

Một mảnh khăn ướt được đặt trên trán Kháp Na, cậu ấy nghiêng đầu ho một tràng dài:

- Trăng đêm qua sáng và đẹp quá khiến ta mê mẩn ngắm nhìn, ta không sao đâu.

Cậu ấy cố biến giọng nói khản đặc của mình thành nhẹ nhõm, chuyển đề tài:

- Tối qua, em và đại ca sao rồi?

- Chẳng sao cả. Sau khi cậu đi khỏi, tôi trở lại nguyên hình rồi cùng cậu ấy xuống núi.

Cậu ấy tỏ ra rất đỗi ngạc nhiên:

- Chỉ thế thôi ư?

Tôi gật đầu.

- Buổi tối thì sao?

Cậu ấy chui ra khỏi chăn, câu hỏi gấp gáp kéo theo một trận ho dữ dội.

- Tối qua em ngủ trong phòng của huynh ấy kia mà, vì sao không nhân cơ hội đó mà biến thành người?

Tôi giơ tay lên minh họa, thật thà khai báo:

- Tôi có biến thành người. Cậu ấy ngồi bên này nghiên cứu, sáng tạo chữ Mông Cổ, tôi ngồi bên kia xem cậu ấy viết chữ. Cậu cũng biết đấy, tôi không dám lại gần cậu ấy vì tôi sẽ lập tức bị đẩy trở lại nguyên hình.

- Huynh ấy có… - Cậu ấy ngừng lại một lát, rồi thận trọng hỏi. - Có phản ứng gì không?

- Không, cậu ấy chỉ chăm chú viết chữ, thi thoảng mới ngẩng lên nhìn tôi.

Thực ra, lúc nào ngẩng lên nhìn tôi, Bát Tư Ba cũng đỏ mặt. Cứ viết được một đoạn, cậu ấy lại kín đáo đưa mắt nhìn xem tôi đang ở chỗ nào. Đến giờ đi ngủ thì cậu ấy không chịu thay bộ quần áo rộng rãi như mọi khi. Dù tôi đã hóa phép trở lại hình dạng tiểu hồ ly, cậu ấy vẫn ngượng ngùng bảo tôi sang phòng kế bên ngủ.

Kháp Na sững sờ, ánh mắt thoáng thất vọng:

- Xem ra huynh ấy thật sự muốn…

Rồi đột nhiên có tiếng gõ cửa, đó là Mukaton.

- Kháp Na, là thiếp đây, chàng có thể mở cửa cho thiếp không? Thiếp nghe nói chàng bị ốm.

Kháp Na nghiêng đầu ho khụ khụ rồi gắt với người ngoài cửa:

- Ta không sao, chỉ bị cảm nhẹ thôi.

Mukaton ôn tồn:

- Thiếp đã mời thầy thuốc chuyên trị bệnh cảm phong hàn giỏi nhất kinh thành đến để…

Kháp Na kéo mảnh khăn ướt trên trán xuống, lạnh lùng ngắt lời Mukaton:

- Quan thái y xem bệnh cho ta rồi. Lẽ nào mấy tay lang băm trên phố có thể giỏi hơn ngự y trong cung?

Mukaton ngượng ngập:

- Thiếp chỉ nghĩ rằng, thêm một thầy thuốc chẩn đoán thì biết đâu…

Kháp Na thô bạo ngắt lời cô ấy:

- Công chúa rắc rối quá đấy, người hầu của ta đã đi bốc thuốc theo đơn của quan thái y rồi.

- Thế... thế thì tốt rồi.

Nhưng Mukaton vẫn chưa chịu buông xuôi, tiếp tục gõ cửa:

- Nhưng thiếp vẫn còn việc quan trọng khác…

Kháp Na xua tay ra vẻ khó chịu, vừa che miệng nén tiếng ho vừa nói:

- Công chúa, mọi việc trong phủ đều do cô cai quản, có chuyện gì cô cứ quyết định, không cần nói với ta. Ta rất mệt, mời Công chúa về cho.

Mukaton không nói thêm lời nào nữa, cô ấy đứng ngoài cửa một lúc lâu rồi mới nhấc bước chân nặng nề của mình ra về.

*

Tôi chậm rãi nói:

- Cuộc phản loạn của Lý Thản đã giáng một đòn tâm lý lên Hốt Tất Liệt. Trước đó, Hốt Tất Liệt đã rất mực trọng dụng Lý Thản, còn trao binh quyền cho ông ta. Khi nghe tin Lý Thản làm phản, Hốt Tất Liệt không tin đó là sự thật. Trước lúc khởi binh, Lý Thản đã liên lạc với các gia tộc người Hán lớn khác, thuyết phục họ rằng người Hán không thể chịu sự khống chế của người Mông Cổ, kêu gọi những người đã theo Hốt Tất Liệt nhiều năm cùng hợp lực làm phản nhưng không mấy người hưởng ứng.

Chàng trai trẻ nhún vai:

- Hốt Tất Liệt muốn đứng vững trên đất Hán thì phải dựa vào những người Hán có sức ảnh hưởng lớn ở địa phương. Những người này một khi đã được hưởng lợi từ Hốt Tất Liệt chắc chắn sẽ không phản bội ông ấy.

Tôi gật đầu:

- Đúng vậy. Khác với các Đại hãn Mông Cổ tàn bạo trước kia, Hốt Tất Liệt rất được lòng dân chúng Trung Nguyên, vì vậy, các dòng họ người Hán lớn ở miền Bắc không muốn phản bội ông ấy, thế nên Lý Thản lại tìm cách liên lạc với Nam Tống. Quân Tống cho rằng có thể thừa dịp tấn công, họ đã đánh úp quân Mông Cổ bằng đường biển nhưng đã bị người Mông Cổ đẩy lui. Cuộc phản loạn của Lý Thản chỉ diễn ra trong vòng nửa năm đã tan tành, nhưng nó đã làm nảy sinh mối mâu thuẫn giữa Hốt Tất Liệt và người Hán sau này.

- Hốt Tất Liệt không còn tin tưởng người Hán nữa? - Chàng trai trẻ sắc sảo lập luận. - Ông ấy đã bắt đầu tin rằng “khác máu thì tanh lòng”?

- Trước đây, Hốt Tất Liệt rất rộng lượng với người Hán, ông thu nạp rất nhiều mưu sĩ người Hán, lúc chiếm được Yên Kinh, ông không tàn sát người Hán như các Đại hãn Mông Cổ trước kia. Ông tin rằng làm vậy thì người Hán sẽ đón nhận mình, nào ngờ lại bị làm phản. Sự biến Lý Thản khiến Hốt Tất Liệt đi đến kết luận rằng, ông đã quá dung túng cho người Hán, đã trao cho họ quá nhiều quyền lực. Bởi vậy, từ đó về sau, ông bắt đầu nghi kỵ người Hán và không còn trọng dụng họ như trước kia nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3