Tiên Luyện Chi Lộ - Quyển 5 - Chương 401

Chương 401: Hai bông tuyết liên, bản sao!

Hai ngày sau, Trương Hằng cùng Từ Huyền cùng rời Thanh Hồ Sơn bí mật bay về
Tu Chân Giới Sở Quốc Tam Tinh Vực, nhưng lại không mời hai tu sĩ Hóa Thần Kỳ
khác của Tu Chân Giới Triệu Quốc.

Lộ trình chuyến đi này vô cùng xa xôi, cho dù là nhân vật ở trình độ của bọn
họ cũng phải một tháng mới có thể tới nơi.

Ở Tam Tinh Vực, ba quốc gia tu chân Sở Quốc, Tề Quốc, Triệu Quốc chỉ vẻn vẹn
chiếm cứ không đến một phần mười diện tích Tam Tinh Vực. Hơn phân nửa đều là Tử
Vực cùng với VÙNG biên giới hoang vu giữa ba nước.

Trong ba nước, thực lực mạnh nhất thuộc về Sở Quốc, diện tích lãnh thổ gấp
mười lần Triệu Quốc. Thế lực tu chân trong phạm vi lãnh thổ cũng phức tạp hỗn
loạn, siêu cấp đại phái có ba bốn cái, quy mô vượt xa Tu Chân Giới Triệu Quốc.

Ngày hôm sau khi Trương Hằng cùng Từ Huyền rời đi, một gã thiếu niên đạp độn
quang màu xanh bay tới Cực Diễm Môn, miệng khẽ lẩm bẩm:

- Tu sĩ Hóa Thần Kỳ, tông chủ của đại phái siêu cấp mới quật khởi chính là
sư tôn lão nhân gia sao?

Vút-

Độn tốc của thiếu niên này cực nhanh, chỉ giây lát liền bay đến trên không
Cực Diễm Môn, dùng thần thức thật cận thận đảo qua quan sát. đôi mắt sáng ngời
lóe ra vài tia chờ mong.

Thiếu niên này mặc cẩm bào hoa lệ, hông treo túi trữ vật, diện mạo thanh tú
khí chất phi phàm, trên người cũng lộ ra một vẻ bình tĩnh tự nhiên. Nếu tu sĩ
bình thường đối mặt với hắn sẽ sinh ra một loại cảm giác không thể khinh
thường.

Thiếu niên cẩm bào đứng trên không Cực Diễm Môn, trên mặt hơi có vẻ hưng
phấn, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tạm thời nhìn không ra hắn có
địch ý với Cực Diễm Môn hay không, chỉ là ở trạng thái quan sát.

Đến một lúc, sắc mặt thiếu niên cẩm bào hơi đổi, vội vàng thu hồi thần thức
của mình, lẩm bẩm:

- Thật đáng sợ. Có đến vài lão quái vật, suýt nữa thì bị phát hiện...

Lại cân nhắc một lát, thiếu niên cẩm bào quyết định quang minh chính đại hạ
xuống nhìn xem.

Nghĩ đến đây, hắn khống chế độn quang bay về phía sơn môn Cực Diễm Môn, trong
giây lát hạ xuống giữa sườn núi, cách đó không xa có thể nhìn thấy vài tu sĩ
Luyện Khí Kỳ canh giữ trước sơn môn.

Sự có mặt của thiếu niên cẩm bào khiến cho vài tu sĩ Luyện Khí Kỳ cảnh giác.

- Ngươi là ai?

Trong đó một tu sĩ Luyện Khí Kỳ khẽ lên tiếng hỏi. Mặc dù biết tu vi thiếu
niên trước mắt cao hơn mình nhưng không có một tia khiếp đảm. thanh âm trung
khí mười phần.

Giờ phút này Cực Diễm Môn đã đi vào hàng siêu cấp đại phái, tông chủ lại
càng là Bất Tử Tà Đế danh tiếng truyền xa. Bất kỳ người nào muốn tới cửa gây
chuyện CŨNG phải cân nhắc một chút phân lượng của mình.

- VỊ đại ca này, tại hạ Quách Phong, tới cầu kiến quý môn chủ. Xin huynh
thông báo một chút.

Thiếu niên mỉm cười, khách khí nói với tu sĩ Luyện Khí Kỳ kia.

- Gặp tông chủ?

Vài tu sĩ Luyện Khí Kỳ trông coi sơn môn hai mặt nhìn nhau, sau đó đều cất
tiếng cười to.

- Ha ha ha... Quá buồn cười. Tiểu tử lông còn chưa mọc đủ lại muốn gặp tông
chủ chúng ta.

Trong đó một tu sĩ cười nhạo.

- Ác, thời buổi này tu sĩ sùng bái tông chủ chúng ta thật là không ít. Chỉ
riêng mấy tháng nay, đã có vài vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ muốn cầu kiến tông chủ
lão nhân gia.

- Đừng si tâm vọng tưởng. Tông chủ là ngươi muốn gặp là có thể gặp sao?

Đối mặt với thái độ châm chọc của vài tu sĩ Luyện Khí Kỳ trước mắt nhưng
Quách Phong lại không tức giận chút nào. Bất kể như thế nào, những năm gần đây
hắn đã lịch lãm một phen ở Tu Chân Giới cùng thế tục giới, sớm không phải thiếu
niên lúc trước ở Độc Thiên Bảo.

Đúng lúc này, một đạo thần thức mạnh mẽ đảo qua bên này, rất nhanh tập trung
ở trên người Quách Phong.

Sắc mặt Quách Phong hơi đổi, thần thức theo sát xẹt qua, giật mình nói:

- Là ngươi...

Mà chủ nhân của thần thức kia CŨNG khẽ “A” một tiếng, rõ ràng là một nữ nhân
phát ra.

Chỉ giây lát, một bóng người yếu điệu màu trắng khống chế độn quang màu xanh
ngọc bay đến phía Quách Phong. Nữ nhân cung trang áo trắng bên trên độn quang
xanh ngọc chính là Bích U tiên tử từng là trưởng lão của Bích Tuyết Tương Vân
Tông.

- Ra mắt trưởng lão!

Đám tu sĩ Luyện Khí Kỳ hơi sửng sốt liền phản ứng lại, liên tục thi lễ với
Bích U tiên tử.

- Không nghĩ tới mới khoảng mười năm ngươi liền tu luyện tới cảnh giới như
thế...

Bích U tiên tử từ trên bầu trời hạ xuống, trong cặp mắt trong trẻo lạnh lùng
lộ ra vẻ phức tạp, nhìn thiếu niên nhìn như bình thường ở trước mặt.

Lúc ở Độc Thiên Bảo, Quách Phong còn là một tu sĩ bậc thấp đến đáng thương,
mà giờ phút này, đối phương đã tấn chức đến cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, tốc độ
này cũng quá kinh người. So với sư phụ hắn Bất Tử Tà Đế Trương Hằng cũng không
kém bao nhiêu.

Quách Phong thì lộ vẻ cảnh giác nhìn Bích U tiên tử, nghĩ đến tình hình lúc
trước đối phương đuổi giết sư tôn của mình, sắc mặt dần trở nên âm lãnh, giọng
châm chọc:

- Không nghĩ tới Bích Tuyết Tương Vân Tông vừa mới diệt môn không lâu. ngươi
liền gia nhập Cực Diễm Môn. Nữ nhân như ngươi chính là một con bò cạp độc!

Sau khi nói lời này Quách Phong đã làm tốt chuẩn bị chạy trốn, sau lưng
trống rỗng mọc ra một đôi cánh màu máu. khơi dậy một trận tinh phong màu đỏ
nhạt. Pháp bảo này chính là một trong những món quà gặp mặt năm xưa Trương Hằng
tậng hắn - Huyết Ảnh Sí.

Tuy rằng Bích U tiên tử trước mặt là kẻ thù của mình, với tu vi Nguyên Anh
sơ kỳ của Quách Phong giờ phút này căn bản không sợ nàng ta. Nhưng nơi đây là
phạm vi thế lực của đại phái siêu cấp Cực Diễm Môn, Quách Phong cũng không thể
khẳng định tông chủ có phải sư tôn của mình hay không. Huống Chi Bích U tiên tử
kẻ thù của Trương Hằng còn là trưởng lão của Cực Diễm Môn, loại khả năng này
càng giảm xuống.

Thấy thái độ này của Quách Phong, Bích U tiên tử hơi lộ vẻ kinh ngạc:

- Ngươi tới nơi này chẳng lẽ không phải tìm sư tôn ngươi?

- Làm sao ngươi biết?

Trong lòng Quách Phong kinh hãi, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ mình đã lọt vào bẫy,
Bích U tiên tử này sớm đoán được mình sẽ nghe danh mà đến Cực Diễm Môn tìm

sư tôn, do đó ở đây chờ mình đã lâu?”

Nghĩ đến đây, Quách Phong dùng thần thức thoáng đảo qua bốn phía, phát hiện
phụ cận cũng không có tu sĩ bậc cao khác, lúc này mới hơi trấn định lại.

Đối mặt với giọng nói lạnh nhạt châm chọc của Quách Phong, Bích U tiên tử
thần kỳ không chút tức giận. mặt ngọc bình tĩnh như nước, vừa chuẩn bị lên
tiếng thì một thanh âm truyền đến tai hai người:

- Dẫn hắn tới gặp ta.

- Dạ! Tông chủ.

Bích U tiên tử hơi cúi thấp người hướng một nơi nào đó của Cực Diễm Môn, cực
kỳ cung kính.

- Thanh âm vừa rồi... giống như là sư tôn?

Trên mặt Quách Phong lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, kìm long không đậu thốt
lên.

- Tông chủ muốn gặp ngươi, đi theo ta.

Bích U tiên tử vẻ mặt bình thản nói với Quách Phong, sau đó thân thể yếu
điệu tự nhiên bay lên không trung, đạp độn quang màu xanh ngọc bay chậm về phía
Cực Diễm Môn.

- Thật kỳ quái.

Quách Phong nói thầm một câu. bay theo Bích U tiên tử. Hắn có thể xác định
người vừa lên tiếng, tám chín phần mười là sư tôn của mình.

Chỉ chốc lát, Bích U tiên tử đưa Quách Phong tới động phủ của tông chủ, còn
mình thì xoay người đi ra.

- Động phủ thật tinh xảo.

Quách Phong vội vàng liếc mắt nhìn động phủ to lớn trước mắt. bên trong có
suối nhỏ, rừng rậm, núi cao, lầu các đình dài, bố cục xảo diệu làm cho người ta
xem mà thán phục.

Ở một góc động phủ, một thanh niên ngồi xếp bằng dường như đang tìm hiểu cái
gì.

- Phong nhi, rốt cục ngươi đã trở lại.

Phân thân Trương Hằng than nhẹ một tiếng, trong mắt lộ ra một tình cảm khác
thường.

- Sư tôn!

Vành mắt Quách Phong hơi đỏ, “Phịch” một tiếng quỳ xuống đất, quỳ bái
TrươngHằng.

- Ngươi đứng lên đi.

Trương Hằng khoát tay, một cỗ lực lượng trống rỗng sinh ra nâng Quách Phong
dậy.

- Ở bên ngoài lịch lãm một phen, quả thật ngươi thành thục nhiều so với
trước kia, tu vi cùng tiến triển ra ngoài dự liệu của vi sư.

Trương Hằng đi lên, sờ đầu hắn. trong mắt mang theo vài tia thân thiết.

- Đồ nhi ở bên ngoài nghe thấy danh hiệu của người. trong lòng có phòng
đoán. Không nghĩ tới lão nhân gia người thật sự là Bất Tử Tà Đế kinh sợ Tam
Tinh Vực. "

Quách Phong kinh ngạc không thôi, trong mắt cũng lộ ra vẻ kích động.

Trương Hằng ha hả cười:

- Bản tôn của vi sư vừa khéo rời đi hôm qua. đại khái không qua mấy tháng là
không về được. Tuy nhiên hiện tại ngươi có thể trở về cũng không tính muộn, nếu
không đến lúc đó ta muốn tìm ngươi cũng không phải dễ dàng như vậy.

Quách Phong ngạc nhiên nói:

- Sư tôn tìm con có chuyện gì?

Con mắt sâu thẳm của Trương Hằng nhìn phía trước, giống như nhìn thấy tương
lai xa xôi, khẽ thở dài:

- Vi sư ở lại Tam Tinh Vực cũng không quá lâu, có lẽ mười mấy năm nữa sẽ rời
khỏi nơi đây, mà duy nhất ta không quá yên tâm chính là Cực Diễm Môn...

--------ooo0ooo--------

Tiên Nho Trai, Tu Chân Giới Sở Quốc.

Nơi này là một dãy núi thấp liên miên kéo dài, linh khí tương đối với đại
phái tu chân bình thường coi như dư thừa.

Chính ở một dãy núi thấp không quá bắt mắt như vậy lại đóng quân đại phái
lánh đời của Sở Quốc - Tiên Nho Trai.

Hơn mười năm trước Tiên Nho Trai còn là một môn phái tu chân ở bên bờ diệt
vong, nhưng bởi vì tu sĩ thần bí Lạc Hà âm thầm ra tay, hết thảy đều xảy ra
chuyển cơ, bất kỳ khó khăn nào trước mặt hắn đều tan thành mây khói.

Dưới sự dẫn dắt của hắn, Tiên Nho Trai vượt qua nguy cơ đồng thời nhanh
chóng phát triển. Tuy nhiên tu sĩ thần bí Lạc Hà cũng không để cho Tiên Nho
Trai tiếp tục phát triển không hạn chế mà là khiến nó rời xa thế gian, trở
thành tương tự như đại phái nhất lưu Ngọc Phật Tự của Triệu Quốc.

Trong một từ đường ở một nơi cấm địa Tiên Nho Trai, Trương Hằng thần sắc
nghiêm nghị nhìn một cái linh vị trước mặt.

Ở chính giữa linh vị có một bài vị cùng một bức tranh trông rất sống động,
cực kỳ bắt mắt.

Trên bức tranh là một vị nữ nhân tuyệt sắc tươi cười xinh đẹp, ước chừng
mười bảy mười tám tuổi, xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông.

Nếu Ninh Tuyết Dung ở nơi này khẳng định sẽ hoa dung thất sắc, bởi vì nữ
nhân trong tranh giống nàng đến tám chín phần.

Trên bài vị có khắc một hàng chữ viết phiêu dật khiến Trương Hằng rung động:

Tông chủ đời thứ tám Tiên Nho Trai Ninh Tuyết Dung Chi linh vị.

Ninh Tuyết Dung lại là tông chủ đời thứ tám của Tiên Nho Trai. Điều này có
khả năng sao?

Trương Hằng đứng trước linh vị, nhìn chằm chằm nữ tử bộ dạng giống Ninh
Tuyết Dung như đúc ở trong bức họa, nỗi lòng mênh mông.

Bên cạnh linh vị này còn thở cúng một linh vị tương tự.

Đồng dạng có một bài vị mà một bức tranh nữ nhân.

Tuy nhiên nữ nhân trong tranh này lại là một nữ nhân khiến Triệu Thụy cả đời
khó quên - Lạc Ngưng Tuyết.

Trên bài vị có khắc một hàng chữ:

Đại trưởng lão đời thứ tám Tiên Nho Trai Lạc Ngưng Tuyết Chi linh vị.

Trương Hằng xiết chặt nắm tay, nhắm mắt lại, Linh Hạch trong cơ thể rung
động một hồi.

Thật lâu sau, hắn hít sâu một hơi, nói với Lạc Hà không biết từ khi nào đi
tới bên cạnh hắn:

- Hai bông Vạn Niên Tuyết Liên chẳng qua đều là bản sao ngươi gửi gắm tình
cảm ở trong Huyết Sát động phủ.