Nơi ấy có anh - Chương 12 - Phần 2
Về đến nhà, Quang Khải giúp cô bế bé Gia Bảo đang ngủ say vào bên trong. Ngân Hằng giúp Gia Bảo thay bộ đồ trong nhà ra để thằng bé được ngủ ngon hơn, sau đó mới ra bên ngoài trò chuyện với Quang Khải.
- Bản thiết kế anh đã xem xong rồi, thấy không có vấn đề gì cả, em cứ cho người thi công đi! - Quang Khải đang ngồi trên ghế sofa nhà cô hút thuốc, thấy cô ra bèn dụi thuốc và nói.
- Vậy ngày mai em sẽ cho người xây dựng. - Ngân Hằng gật đầu tiến lại ngồi bên cạnh anh ta đáp.
Cô ngồi xuống, nhìn Quang Khải bày tỏ lòng cảm kích vì đã thay mặt cô mời mọi người một bữa ăn như thế.
- Hôm nay rất cám ơn anh!
Quang Khải nheo mắt nhìn Ngân Hằng, hôm nay là lần đầu tiên được chứng kiến vẻ mặt không chút miễn cưỡng nào của cô, nụ cười đáp lại anh ta cũng có vẻ chân thật hơn.
- Xem ra, em với bọn họ rất thân. - Quang Khải nhận xét.
- Phải đó, họ là những người đầu tiên em biết ơn cho đến khi gặp anh. - Giọng Ngân Hằng đầy cảm kích nhìn Quang Khải, ánh mắt của cô nhìn anh ta thật sâu, chỉ sợ không đủ để Quang Khải biết cô mang ơn anh ta nhiều thế nào.
Quang Khải bị đôi mắt đen sâu thăm thẳm của cô thu hút, bất giác đưa tay vuốt mái tóc trên vầng trán của Ngân Hằng, bàn tay thô cứng nhưng rất nhẹ nhàng, đem tóc vén sau màng tai của Ngân Hằng, ánh mắt mờ đục nhìn cô. Môi Ngân Hằng khẽ run lên, bởi vì động tác thân mật bất ngờ của Quang Khải khiến cô chưa kịp thích ứng. Cả người cô càng căng cứng bởi động tác để cho những ngón tay chạy dọc theo gương mặt cô xuống cằm của Quang Khải. Tim cô co thắt mạnh không ngừng, có chút không tự nhiên.
- Anh về đây, chúc em ngủ ngon! - Quang Khải đột nhiên thu tay lại nói, đứng lên chuẩn bị ra về.
Ngân Hằng sau giây phút bất động, thấy Quang Khải đứng lên định bụng bỏ về thì vội vàng chụp lấy tay anh ta. Dù giọng nói đã được kìm nén nhưng vẫn có chút run rẩy:
- Nếu anh muốn, hãy ở lại đây đêm nay đi!
Quang Khải có chút bất ngờ về lời đề nghị của Ngân Hằng. Anh ta ngồi xuống đối mặt với cô, nhìn cô rất lâu. Không nói một lời, anh ta từ từ đưa mặt đến gần mặt cô, môi anh ta nhanh chóng chạm vào vành môi của Ngân Hằng, rất nhanh chiếm lấy môi cô. Ngân Hằng khẽ nhắm mắt lại chờ đợi điều sắp tới; tim cô đập mạnh, cả cơ thể cứng ngắc để mặc cho Quang Khải lấn tới.
Quang Khải đặt cơ thể cô nhẹ nhàng ngã xuống sofa. Bàn tay của anh ta chạm nhẹ vào vùng eo của Ngân Hằng, cả cơ thể cô cứng đờ, nổi đầy da gà, nhất là khi bàn tay đó từ từ di chuyển lên trên cao, chạm vào bờ ngực của cô. Ngân Hằng nhất thời sợ hãi đưa tay chặn lại bàn tay của Quang Khải, nhưng ngay sau đó cô nhận ra điều mình đang làm nên từ từ buông tay ra. Cô quyết định buông xuôi chấp nhận, đáng lý đây phải là điều mà sáu năm trước cô đã làm.
Nhưng trong lúc cô quyết định thả lỏng cơ thể đón nhận Quang Khải thì anh ta đã buông cô ra, hôn nhẹ lên trán cô nói:
- Chúc ngủ ngon!
Nói xong, anh ta đứng dậy quay người quyết định bỏ đi. Ngân Hằng hoảng hốt ngồi bật dậy gọi khẽ:
- Anh… - Cô nắm tay Quang Khải lần nữa.
- Hãy chờ đến khi em sẵn sàng.
- Nhưng mà…
- Đừng lo lắng gì hết, mau ngủ đi! - Quang Khải trầm giọng nói đầy dịu dàng, trong giọng nói không hề có sự trách móc.
Ngân Hằng ngồi thẫn thờ nhìn theo bóng Quang Khải ra đi mà nước mắt lặng lẽ rơi. Cô khẽ nhắm mắt lại, lòng cảm thấy đau xót vô cùng. Lần nữa quá khứ mà cô muốn lãng quên hiện về...
- Giữa bạn và vật chất vốn có, cậu ấy cuối cùng đã chọn vật chất. - Câu nói của Minh Nhật lúc đó đã dập tắt toàn bộ hy vọng của Ngân Hằng, khiến cô rơi xuống vực thẳm muôn trượng.
- Về nhà đi! Hãy để mình bảo vệ bạn! Bây giờ ra đi, bạn nhất định sẽ hối hận, hối hận vì đã bỏ rơi ba và Gia Bảo.
Ngân Hằng òa khóc nức nở, cô thật lòng không muốn rời khỏi nơi đó, thật lòng không muốn bỏ ba và Gia Bảo ra đi. Vì người đó là Lâm Phong nên cô mới dễ dàng vứt bỏ mà ra đi như thế, nhưng vì sao lại đối xử với cô như thế, vì sao lại không đến.
Trong cơn đau khổ tuyệt vọng, Ngân Hằng vừa khóc, vừa đánh vào lòng Minh Nhật cất lời oán trách:
- Vì sao lại không tới... vì sao lại không tới… vì sao lại bỏ rơi mình...
- Mình sẽ không bỏ rơi Hằng đâu. - Minh Nhật ôm chặt cô vào lòng dịu dàng vỗ về. Cậu để cho Ngân Hằng khóc trong lòng mình, chờ đợi nỗi đau của cô theo nước mắt trôi ra mới từ từ đưa cô trở về nhà.
Mưa vẫn không ngừng rơi khiến cho lòng người càng thấy lạnh và nỗi buồn theo những giọt mưa dâng cao trong lòng.
Ngân Hằng đứng trước cổng nhà, cô đột nhiên thấy sợ hãi vô cùng. Cô đã bỏ đi cả ngày và bây giờ chắc chắn bà Kim Lương đã biết cuộc bỏ trốn của cô rồi. Nếu bây giờ cô trở về, Ngân Hằng không biết rồi chuyện gì sẽ chờ đón cô bên trong.
Những ngày bị giam trong nhà là những ngày đen tối nhất của cô. Nếu cô bỏ đi, chắc chắn sẽ chọc giận bà Kim Lương rất nhiều. Vậy giờ cô trở về có lẽ sẽ bước vào một địa ngục tàn khốc hơn trước nữa.
Cô bất giác sợ hãi, chân chùng lại, cả người run sợ không tài nào nhấc chân lên được nữa.
- Sao vậy? - Minh Nhật thấy biểu hiện của cô thì quay đầu hỏi.
- Mình không về đó nữa đâu. - Ngân Hằng sợ hãi lùi chân về phía sau lắc đầu nói.
- Mình không muốn trở lại nơi đó. - Cô ra sức lắc đầu trong sợ hãi.
- Mình sẽ đi với Hằng, đừng lo lắng gì hết! - Minh Nhật nắm lấy tay cô trấn an.
- Không đâu, bà ta nhất định sẽ đánh gãy chân mình sau đó bắt nhốt mình, không cho mình gặp ba và Gia Bảo nữa. Mình sợ lắm, mình không muốn về nhà…
Ngân Hằng muốn vùng ra khỏi tay Minh Nhật nhưng bị cậu giữ chặt, cô hoảng hốt ôm lấy cậu yêu cầu:
- Đừng đưa mình về đó, hãy đưa mình đi đi, đi đâu cũng được! Chỉ cần rời xa nơi này, đưa mình đi đi…
Cô ôm chặt lấy Minh Nhật cầu xin.
- Chỉ cần được ở bên bạn, dù bạn đưa mình đi đâu cũng được. Mình muốn được ở bên cạnh bạn mà thôi. - Nỗi sợ hãi khiến lí trí của Ngân Hằng rối loạn, cô ra sức cầu xin chỉ mong Minh Nhật không đưa cô quay trở về nhà, cũng không nhớ rõ bản thân đã nói gì.
Thật lâu… thật lâu dưới trời mưa, cô luôn miệng khẩn cầu Minh Nhật đưa mình đi. Minh Nhật lúc đầu bối rối vì cậu chưa từng nghĩ đến việc này, hơn nữa, cậu có những ý định và nỗi niềm riêng; nhưng rồi cậu mềm lòng trước những giọt nước mắt của cô, khẽ ôm cô nói:
- Được, mình sẽ đưa bạn đi khỏi nơi đây.
- Thật sao? - Ngân Hằng mừng rỡ nhìn Minh Nhật.
- Thật! - Cậu gật đầu xác nhận.
- Cám ơn… - Ngân Hằng đưa tay bưng mặt khóc, cuối cùng cũng có người đồng ý đưa cô đi khỏi nơi này.
Mưa lạnh lẽo vẫn cứ rơi, dường như nó xác định sẽ rơi mãi không ngừng, giống như cuộc đời của Ngân Hằng mãi không ngừng đau khổ.
Nhưng lúc Minh Nhật quyết tâm nắm tay Ngân Hằng rời đi thì Ngân Quỳnh bỗng chạy ra khỏi nhà, nhìn thấy Ngân Hằng bèn thét gọi, nước mắt cô cũng rơi đầy gương mặt và bị mưa cuốn trôi đi:
- Chị… chị ơi… ba đã…
Trời đất đêm tối bỗng quay cuồng, bên tai như có tiếng sét nổ ầm khủng khiếp, mưa nặng hạt thấm vào người ướt lạnh, cô cuối cùng không chống đỡ được nữa mà ngất đi.
Khi cô mở mắt dậy, xung quanh là một màn sương khói đậm đặc, cả người nóng bừng, đầu óc choáng váng quay cuồng khi bên tai có tiếng khóc than ầm ĩ. Và cũng là lúc cô nhận ra mình vừa mất một người thân nữa trên cõi đời này.
Điều bất ngờ nhất sau đám tang của ba, bà Kim Lương dường như không làm khó gì Ngân Hằng cả, bà ta đối xử với cô lạnh nhạt nhưng không còn đánh đập hay hành hạ gì cô nữa. Bà ta vẫn chấp nhận cho cô đi học. Ngân Hằng đã nghĩ rằng bà ta vì ba cô mất nên mới như vậy với cô.
Công ty nhà cô cũng bắt đầu trở lại quỹ đạo, coi như ba mẹ Lâm Phong vẫn giữ lời giúp đỡ nhà cô. Nhưng Minh Nhật ngay sau đó cũng bị ông nội đưa sang Mỹ du học. Bởi vì trong mắt người ngoài, Lâm Phong và Minh Nhật là hai anh em sinh đôi, Lâm Phong qua Mỹ học, Minh Nhật cũng vì vậy phải đi du học chung. Cậu vẫn thường xuyên liên lạc với Ngân Hằng.
Hơn nửa năm trời cô sống trong yên ổn, hàng ngày đi học, thậm chí bà ta còn cho cô đến lớp ôn luyện để nâng cao. Và cuối cùng cô sắp đối mặt với kỳ thi đại học.
Ngân Hằng cầm trên tay phiếu ghi nguyện vọng của mình, cô mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng thì nguyện vọng và mơ ước của cô cũng thành sự thật.
Nhưng không ngờ trước khi Ngân Hằng đặt bút viết tên trường cô muốn thi thì bà Kim Lương đã gọi cô đến phòng bà ta nói chuyện.
- Dì bảo sao… bảo con thay Ngân Quỳnh thi đại học sao? - Ngân Hằng run run hốt hoảng dường như không tin được vào tai mình hỏi lại bà Kim Lương.
- Đúng vậy. - Bà Kim Lương lạnh lùng xác nhận.
- Dì à, dì đừng đùa, làm sao con có thể thi thay cho Ngân Quỳnh. - Ngân Hằng sụp người xuống đất nhìn bà nói.
- Chuyện đó mày không cần phải lo, chỉ cần làm theo lời tao bảo là được rồi.
- Nhưng mà…
Rầm… - Bà Kim Lương đập tay xuống bàn giận dữ quát lên:
- Nếu như mày không đồng ý thì mày và Gia Bảo sẽ cùng nghỉ học hết. Tao không có tiền để nuôi hai thứ ăn hại tụi bây đâu. Tao nuôi tụi bây lâu như vậy là đủ lắm rồi. Tụi bây ít nhất cũng phải làm một việc gì đó để trả ơn tao chứ? Huống chi, Ngân Quỳnh là em gái mày, mày giúp nó thi cũng có gì đâu. Năm nay mày không thi được thì còn năm sau, còn Ngân Quỳnh thì không được thông minh như mày, mày phải giúp nó chứ! Bây giờ mày chọn lựa đi, thi hay là không thi?
Ngân Hằng cười khổ trước sự uy hiếp của bà Kim Lương, cô còn có thể chọn lựa được nữa hay sao. Cô lặng lẽ nuốt nước mắt gật đầu. Ít nhất là vì Gia Bảo, không thể để thằng bé không được đến trường như thế.
Từng sợi tóc của cô rơi xuống, Ngân Hằng khẽ nhắm mắt lại như một cách luyến tiếc thứ đã từng gắn bó với mình rất lâu.
Hai chị em gái, hai người mẹ khác nhau, cũng có gương mặt khác nhau. Tuy nhiên nhìn bề ngoài và dáng người lại cũng có chút giống nhau. Nhất là khi nhìn họ từ đằng sau, cả hai dáng thon gầy thanh mảnh, mái tóc dài phủ ngang lưng, khó lòng phân biệt được. Chỉ khác nhau ở chỗ, Ngân Quỳnh để tóc mái trông giống như búp bê xinh xắn đáng yêu; còn cô, tóc ép nhẹ bồng bềnh, mỗi khi thả rơi lại trở nên quyến rũ. Nhưng mà giờ đây, cô phải cắt đi mái tóc trước của mình để cho giống Ngân Quỳnh.
Có lẽ vì họ là hai chị em nên cũng có phần nào đó giống nhau, cô cắt tóc mái, đeo kính gọng đen vuông bự, loại kính ngố mà các bạn trẻ thường hay đeo che đi nửa khuôn mặt trông khá là giống Ngân Quỳnh.
Bà Kim Lương nhìn hai tấm hình chụp cô và Ngân Quỳnh ở hai hình ảnh giống nhau thì mỉm cười hài lòng. Bà ta cấm Ngân Hằng tiết lộ mọi chuyện với bất cứ ai, kể cả Ngân Quỳnh.
Nộp hồ sơ dự thi đại học, chụp lại hình chứng minh nhân dân… tất cả đều đồng loạt thay hình của Ngân Hằng cho Ngân Quỳnh. Cứ thế chờ đợi ngày thi tới. Cũng không hiểu vì sao, Ngân Quỳnh đối với Ngân Hằng có phần lạnh nhạt xa cách hơn xưa kể từ khi ba cô mất. Ngân Quỳnh luôn nhìn cô với ánh mắt kì lạ, muốn nói điều gì đó nhưng lại lẩn tránh.
Trong khoảng thời gian ôn thi, bà Kim Lương cho Ngân Hằng khoảng thời gian thoải mái vô cùng, nhiệm vụ của cô chính là học. Điều bà ta muốn là Ngân Quỳnh có thể đậu đại học khối A ngành quản trị kinh doanh, để sau này thay bà ta tiếp quản công ty.
Ngân Hằng chưa hề có ý tranh giành với Ngân Quỳnh, cô cũng cảm thấy như vậy khá tốt, chỉ cần công ty của ba cô vẫn phát triển tốt là được. Cô hy vọng mình có thể đóng góp phần nào công sức nên lén đăng ký dự thi khối C. Cô muốn trở thành kiến trúc sư để có thể giúp cho công ty của ba cô phát triển tốt hơn. Cô đăng ký lớp học đồ họa và mọi thứ, chăm chỉ học hỏi và tìm hiểu, tất nhiên đều là trong âm thầm lặng lẽ. Cô muốn trở thành kiến trúc sư giỏi, có danh tiếng để vực dậy cho công ty ba cô. Xem như an ủi ông khi đã an nghỉ dưới lòng đất.
Cứ nghĩ đến việc ba cô vì tham gia công trình mà bị tai nạn là lòng Ngân Hằng lại quặn đau, đều là lỗi của cô tất cả. Kể cả lúc ba cô mất, không ngờ ông lại chọn thời điểm cô bỏ đi mà ra đi như thế. Có lẽ ông đã muốn từ bỏ cuộc sống này nhưng vì cô mà cố níu kéo hơi thở đến tận lúc đó.
Trong đêm tối nhìn hình ông trên bàn thờ mà Ngân Hằng lặng lẽ rơi nước mắt tự trách bản thân rất nhiều. Đồng thời cũng oán hận kẻ đã bỏ rơi cô trong lúc cô cần bờ vai nhất.
Cuối cùng ngày thi cũng đến, Ngân Hằng mang nỗi hồi hộp giống như các bạn đến trường thi. Còn Ngân Quỳnh bị bà Kim Lương cho uống thuốc ngủ khiến cô chậm trễ, xem như bỏ kỳ thi lần này.
Khi Ngân Hằng đưa lời giải mà cô đã viết trong bài thi, bà Kim Lương lập tức nhờ người so kết quả.
Đến khi kết quả được coi là đúng đến 90%, bà ta gật đầu hài lòng, đối xử với cô mấy ngày tiếp theo rất tốt. Tốt đến nỗi khiến Ngân Hằng nghi ngờ, không dám tin bà ta thực tâm.
Ngân Quỳnh vì buồn bã không thể đi thi đại học, được bà Kim Lương dỗ dành khuyên nhủ bảo đợi đến năm sau, sau đó bà ta bảo cô đi du lịch cho đỡ buồn. Thái độ bà ta cương quyết bắt Ngân Quỳnh phải đi rất kì lạ.
Nhưng Ngân Hằng cũng không có nhiều thời gian để lo nghĩ, cô cố gắng để tiếp tục với cuộc thi cho bản thân mình. Ngày cô kết thúc cuộc thi trở về cũng là ngày cô bị đuổi ra khỏi nhà. Thật là một sự nghiệt ngã.
Cô nhớ mình đã khóc lóc gào thét van xin bà Kim Lương nhiều thế nào, nhưng vẫn bị bà ta một mực đuổi đi.
Đó là những tháng ngày đen tối nhất của Ngân Hằng. Phải tìm mọi cách bươn chải lo cuộc sống. Một cô gái như cô, trên người không có lấy một đồng xu, lại dẫn theo đứa em nhỏ, dù được bạn bè giúp đỡ, nhưng cô hiểu chỉ có tự bản thân mình vươn lên mới có thể đứng vững giữa cuộc sống khắc nghiệt này, vả lại cô cũng không thể cầm tiền của các bạn được. Cho nên cô dùng thứ mà bản thân mình có để bán.
Nhật Tân nhìn vẻ mặt xanh xao của Ngân Hằng cùng mái tóc ngắn của cô mà kinh ngạc hét lên:
- Ngân Hằng đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô mệt mỏi, cảm thấy toàn thân rã rời, cố gắng mỉm cười lắc đầu:
- Không có gì đâu.
Nhật Tân nhìn nắm tiền cô siết chặt trong lòng bàn tay, nhìn cánh tay bị tím bầm dán một miếng băng keo cá nhân liền hiểu ngay lập tức, cô run run nước mắt hỏi Ngân Hằng:
- Bạn bán tóc và bán máu sao?
Ngân Hằng xoay mặt không đáp, điều cô tiếc nhất là mái tóc dài của mình, ba luôn thích cô để tóc dài vì như thế trông cô rất giống mẹ.
Nhật Tân ôm chầm lấy cô khóc nức nở. Cô cũng khóc, khóc cho thân phận bèo dạt mây trôi của mình rồi không biết sẽ đi về đâu. Mọi người đến chơi biết chuyện xảy ra cũng ôm lấy cô khóc nấc. Bảo Trâm ôm cô khóc than nói:
- Tại sao ông trời lại nỡ đối xử với bạn như thế?
Ngân Hằng cũng không biết vì sao ông trời lại nỡ đối xử với cô như thế, chỉ có thể cho rằng kiếp trước mình đã làm sai, kiếp này phải chuộc tội.
Ước mơ học đại học đành phải từ giã, bạn bè giúp cô lấy lại sức khỏe và bắt đầu tìm cho mình một công việc có thể nuôi sống hai chị em. Ngân Hằng đi đến đâu đều bị từ chối, ngay cả công việc thấp hèn nhất, bởi vì cô không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào cả, kể cả chứng minh nhân dân. Đau khổ và tuyệt vọng, Ngân Hằng lang thang cho đến khi trời tối sầm.
Ánh đèn đầy màu sắc của thành phố về đêm càng cho thấy sự ồn ào náo nhiệt của nó hơn cả ban ngày. Ngân Hằng cảm thấy cô đơn lạc lõng hơn bao giờ hết.
Bước chân thẫn thờ, cô va vào một người đang đi ngược lại.
Người đó cau mày nhìn cô một cái rồi quay lưng bước đi. Ngân Hằng mới ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, một tiếng thở dài bi thương từ trong đáy lòng. Rồi khung cảnh có chút quen quen đập vào mắt cô. Đó là một quán bar sang trọng, với những ánh đèn rực rỡ.
“Cô bé có muốn trở thành ca sĩ hay không… giọng của cháu hay lắm…”
Lời của người quản lý nói khi đó bỗng vọng lại trong tâm trí cô. Ngân Hằng siết chặt tay, cô cắn môi nhìn chằm chằm vào cánh cửa quán bar đó. Có những lựa chọn dù không muốn cũng phải chấp nhận.
Ngày hôm sau, Ngân Hằng trở lại với tờ danh thiếp mà ông ta đã đưa cho cô. Đó có lẽ là một sự may mắn, may mắn duy nhất với cô lúc này. Tấm danh thiếp đó, Ngân Hằng chẳng hề chủ tâm giữ lại, cô chỉ là tiện tay đặt vào trong chiếc hộp thiếc đựng những thứ bút viết của cô. Lúc bà Kim Lương quăng chiếc hộp đó ra, tấm danh thiếp cũng văng ra trước mặt cô, Ngân Hằng cũng chỉ là tiện tay nhặt bỏ vào mà thôi. Không ngờ bây giờ có thể sử dụng nó một cách thuận lợi như vậy.
Người quản lý tất nhiên đã không còn nhớ đến cô sau một năm trời dài như thế. Nhưng ông ta ít khi nào đưa danh thiếp của mình cho người lạ, cho nên khi nghe cô nói và nghe cô hát, ông ta mới nhớ lại và cuối cùng ông ta đồng ý để cô hát ở đây.
- Cô bé, cháu thật sự muốn đến đây hát à?
Ngân Hằng chậm rãi gật đầu.
- Vì sao?
- Vì cháu cần tiền. - Cô thẳng thắn đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào ông ta không chút e ngại, cũng không tỏ ra đau khổ bị ép buộc.
Người quản lý nheo mắt nhìn cô thật lâu, rồi quyết định để cô ở lại. Giọng của cô vẫn là một giọng ca thô, được ông ta đào tạo cả tuần mới bắt đầu đứng lên sân khấu. Lần này cô không còn tâm trạng bi thương khi sắp xa cách người yêu, cũng không còn Lâm Phong để cô nhìn và gửi gắm tâm sự nên có chút hồi hộp và run sợ. Cảm thấy một mình đứng lên sân khấu thu hút ánh nhìn của mọi người có chút không tự nhiên. Trong lúc cô còn đang bối rối, nhạc vẫn đang dạo lên thì người tiếp viên đã ôm một bó hoa tặng cô. Theo hướng tay người đó, cô nhìn thấy Quang Khải, anh ta vẫn nhìn cô với ánh mắt khi gặp tên Hào.
Từ đó mỗi đêm, khi cô hát, anh ta đều tặng cô một bó hoa, chỉ lặng lẽ nhìn cô như thế cho đến khi kết thúc bài hát. Ly rượu trên tay khiến anh ta càng trở nên bí ẩn hơn.
Có lẽ Ngân Hằng mãi mãi sẽ không giáp mặt với Quang Khải nếu không có việc Gia Bảo bị ngất và bác sĩ bảo cần phẫu thuật gấp.
Ngân Hằng nhớ mãi ngày hôm đó. Lúc đó, bên cạnh Quang Khải có hai cô gái xinh đẹp, còn có một vài người xung quanh. Dường như họ đang bàn bạc việc làm ăn với nhau, nhưng trong đó cũng có sự trêu ghẹo đùa giỡn với hai cô gái kiều nữ xinh đẹp kia.
Ngân Hằng nghe loáng thoáng họ đùa với nhau về giá một đêm của hai cô gái là bao nhiêu. Hai cô gái kia chẳng chút xấu hổ đưa ra giá của mình.
Ngân Hằng siết chặt bó hoa mà Quang Khải tặng cho mình, quyết tâm đến trước mặt anh ta lên tiếng:
- Anh có thể trả giá một đêm cho tôi bao nhiêu tiền?
Thanh âm của cô không lớn không nhỏ, trong trẻo vừa đủ nghe. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cô đầy kinh ngạc, họ biết cô hát phục vụ ở đây, nhưng chưa từng nghe nói cô đi khách bao giờ. Quang Khải nhìn Ngân Hằng vẫn với đôi mắt thâm trầm kì lạ kia, đưa tay với lấy điếu thuốc châm lửa hít một hơi. Ánh mắt của Ngân Hằng vẫn chiếu trên người anh ta không hề rời. Dù cho khói thuốc phả ra vẫn không thể làm mờ ánh sáng từ trong đôi mắt đen sâu lấp lánh của cô.
Ngân Hằng càng siết chặt bó hoa hơn nữa, đến nỗi móng tay bấm cả vào lòng bàn tay cô, tim cô đập rất mạnh, chờ đợi câu trả lời của Quang Khải mà đôi chân cô run rẩy ẩn dưới chiếc váy dài.
Cuối cùng Quang Khải cũng dụi tắt điếu thuốc và trả lời cô:
- Tôi không ngủ với trẻ em.
- Tôi đã là đàn bà. - Ngân Hằng nhìn thẳng anh ta đáp.
- Được rồi. Trong buổi đấu thầu này, công ty chúng ta nhất định phải giành được công trình này. Đây là công trình được đầu tư và có sự quan tâm lớn, nếu như chúng ta có thể giành được nó về cho mình chắc chắn sẽ có nhiều người tìm đến công ty của chúng ta hơn. - Quang Khải nghiêm nghị nói lớn trong buổi họp.
Tất cả mọi thành viên đều gật đầu tán đồng, họ đã bỏ công sức rất nhiều để hoàn thành dự án lần này, với quyết tâm giành được bản hợp đồng của công trình xây dựng bệnh viện lớn lần này. Hiện nay có rất nhiều công ty xây dựng đều nhắm đến công trình xây dựng đó. Đây là cơ hội lớn, dù là công ty nhỏ, nhưng chỉ cần vé mời tham gia đấu thầu lần này cũng đã có thể ngẩng cao đầu. Huống hồ việc giành được nó, chắc chắn danh tiếng công ty sẽ vang xa. Công ty của họ là công ty lớn, không cần phải tạo thêm tiếng tăm, nhưng lợi nhuận từ công trình lần này hoàn toàn không nhỏ, vì lợi ích của bản thân, họ quyết giành cho bằng được.
- Tất cả mọi người đã nghe rõ chưa? - Quang Khải quét mắt tất cả lớn tiếng hô.
- Rõ! - Tất cả đồng loạt hô lớn.
- Được rồi, tan họp! - Quang Khải gật đầu hài lòng hô lớn lần nữa.
Tất cả mọi người đều lục đục đứng lên trở về phòng tiếp tục công việc của mình. Đợi mọi người ra ngoài hết, Quang Khải mới nhìn Ngân Hằng hỏi:
- Trưa nay ăn cơm trưa cùng với anh được không?
Ngân Hằng nghe hỏi thì dừng tay thu xếp tài liệu mà quay đầu nhìn Quang Khải đáp:
- Không được. Em đã bảo Ngọc Liên mua giùm cơm hộp rồi. Hôm nay em muốn xem xét kỹ lại bản vẽ lần nữa xem có vấn đề gì không. Ngày mai đã đến buổi đấu thầu rồi, em muốn chuẩn bị thật kỹ, không muốn có chút sơ suất nào.