Nữ Hoàng Vampire - Chương 20 - 26
Chap
20
Màu bạc loé sáng, cái bóng ngã vật ra rồi ngã phịch xuống sàn nhà, nhanh chóng
biến mất, chỉ còn lại những hạt bụi lơ thơ trong đêm.
-Một bọn ngu xuẩn. Dám hại thiên thần của ta cả ngay lúc ta có mặt.
Thu móng vuốt, nó cúi người ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé hôn ngấu nghiến. Chỉ khi
nhận ra sự hô hấp khó khăn của con bé, nó mới thả ra. Bàn tay nhỏ bé vuốt
lên khuôn mặt, giọng nhẹ nhàng:
-Tình yêu của ta.Chúng ta sắp đc gặp nhau. Không phải dưới hình dạng con người
vs một con mèo mà là giữa vampire với một linh thần. Em hãy mau chóng thức
tỉnh. Ta đã làm tất cả những điều có thể để mong chờ sự thức tỉnh này. Ta
đã chờ em, rất rất lâu rồi. Thiên thần bé nhỏ của ta.
Khi nó tỉnh dậy thì mặt trời đã lên quá đỉnh đầu. Căn phòng một mảnh tĩnh lặng.
Nó cảm thấy một tâm hồn trống rỗng. Một cái gì đó cứ xẹt qua trong kí
ức…Nó ko hiểu. Lấy một bộ váy trong tủ, xỏ đôi giày vào chân, nó lặng lẽ
ra khỏi phòng . Bây giờ nó muốn bình yên một chút. Đôi chân bé nhỏ cứ chậm
rãi bước đi. Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào nó lại tới rừng phong.
Một khu rừng tuyệt đẹp.
Tại đây, nó đã gặp Gasun lần đầu tiên. Nghĩ đến hắn, lòng nó lại rộn ràng cảm
xúc. Hình như tất cả đã khác rồi. Nó đã ko còn cảm thấy ghét Gasun . Dù
vậy, giáp mặt hắn nó vẫn nói những câu khó nghe. Hình như đó là cách kìm
nén cảm xúc tốt nhất. Từ bao giờ nhỉ?????? Nó ngồi lên chiếc ghế dưới gốc
cây, mắt nhìn xa xăm : Có lẽ lúc nhìn thấy hắn khóc, lòng nó đã đổi thay,
những đợt sóng trong lòng đã thôi lăn tăn.Nhìn hắn đã vô cùng đơn độc. Dựa lưng
vào lan can ccầu thang, hắn khóc. Không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nó chỉ
đứng nhìn hắn. KHi phát hiện ra sự xuất hiện của nó, hắn đứng đậy. Hai mắt
nhìn nhau. Không phải là cảnh đấu đá mắt, hay những cái lườnm nguýtđc lầp
trình. Cái nhìn mang đầy tâm trạng cảm xúc.Thông qua cái nhìn, cả hai như
trao cho nhau sự cảm thông.
Nó
bây giờ chỉ ngồi yên nhìn cánh chuồn nho nhỏ rồi nghĩ vu vơ. Tự cười một mình,
no sắp xếp lại đống suy nghĩ đang còn dang dở. Có một cái gì đó xẹt nhanh
qua trí óc nó…mơ.hồ…Nó không thể nhớ nổi đó la gì. Nó chỉ cảm nhận dc
những hình ảnh mờ nhạt ….không ra hinh thù ….Cang cố nhớ, cơn đau càng mãnh
liệt . Hình ảnh đó như một cuộn băng bị xoá còn dang dở. Không ro phần đầu
hay phần cuối. Nó cảm nhận hinh như trí nhớ nó đã từng bị xoá đi…..gần đây
thôi…
Cảm thấy ngột ngạt, nó bước chân vào rừng phong, mong tìm thấy một điều gì mới
lạ. Tại gốc cây phong cổ thụ , có tấm biển đề chữ:NGHIÊM CẤM VÀO RỪNG
PHONG BAN NGÀY. CHỈ CHO PHÉP VÀO BAN ĐÊM VỚI NHÓM TỪ 5 THÀNH VIÊN TRỞ LÊN.
Nó cảm thấy thật nực cười. Sai quá thể. Đi ban đem mới nguy hiểm chứ ban ngày
thì hề hấn gì. Nó lắc đầu cười, chân thẳng tiến rừng phong.
Chap 21
Càng vào sâu, khu rừng càng trở nên âm u lạnh lẽo. Lá phong phủ đầy đất. Mùi ẩm
mốc bốc lên nồng nặc. Cây tán rộng che kín cả bầu trời, chẳng thể lọt qua
một tia nắng nào cả.
Nó ngán ngẩm định bước chân ra thì…..
-A….ưm…ư……ư….chẹp …chẹp…..
Một chuỗi âm thanh lạ vang lên từ sau gốc cây phong già cỗi. Càng lúc nó càng
cảm thấy minh là một kẻ tò mò ưa tọc mạch.Nhưng tò mò ….Nó bước chân lại
gần nơi phát ra âm thanh. Sững người…..xấu hổ..đan xen…nó đỏ mặt . Trước
mặt, một người đàn ông ôm lấy một nữ sinh , đầu đặt lên vai cô gái, cử chỉ
rất là thân mật. Hình như nó đang cản trơr chuyện tốt của người ta. (ối..giời..ơi…chuyện
tốt gì đây…)Chân nhẹ nhàng bước lùi ra phía sau, chẳng may vấp phải rễ cây trồi
lên. Nó ngã phịch xuống
Nghe
động , người đàn ông ngoảnh lại. Nó nở nụ cười gượng nhìn đôi tình nhân rồi
cứng đơ…..Cái quái gì thế này. Khuôn mặt cô gái trắng bệch , người đàn ông
miệng lấm lem thứ nước màu đen. Một dòng nc màu đen từ cổ cô gái chảy ra.
Nó chấn kinh sợ hãi. Không phải là hắn hút máu người đấy chứ. Nó đang nhìn
thấy cái gì thế này. Đây ko phải là sự thật, chỉ là mơ thôi phải không. Nó
mắt trợn tròn kinh sợ nhìn gã đàn ông. Hắn đã hơn 40 tuổi, cô gái kia mặc
đồng phục dãy B, phù hiệu tren áo còn dính đầy thứ nc mau đen,.
Ném cái xác sang bên cạnh, hắn từ từ tiến lại gần nó. Nó sợ hãi, chẳng kịp đứng
dậy, chỉ biết trườn mình về phía sau.Nó lắp bắp sợ hãi:
-TRánh xa ta ra…….tránh xa ta ra…….
Ngay lúc này trong đầu nó vang lên những âm thanh ngắt quãng : “ á…á…á….đừng
nhìn tôi…..tránh xa tôi ra…..” Nó rùng mình, sống lưng lạnh buốt.
Gã đàn ông càng lúc càng triến lại ggần nó hơn. Nó bây giờ quá sợ hãi, chẳng
thể làm đc gì. Và hoang mang vô cùng, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn thèm khát cúi người chuẩn bị ngoạm một cú vào cổ nó. Nó hoảng sợ chìm vào
hôn mê. Nhưng trước lúc ngất đi, nó cũng kịp nhìn thấy Hắnvới một khuôn
mặt đầy âu lo. Lòng trải đầy một cảm xúc ấm áp.
Chap 22
Tung cho gã một cú đá. Gã ngã ngửa bật ra khỏi người Kasumi. Hắn thở hồng hộc,
mồ hôi túa ra. Gã nằm sõng soài trên mặt đất, đôi mắt rực lửa. Hắn nhếch
mép:
- Thèm khát đến mức phải mò vào tận đây sao?? Một lũ vô phép, đồ bỏ đi.
- Gã lao người tấn công, Gasun nhanh như cắt xoay người, bàn tay nhẹ nhàng
vung ra. Một quả cầu lửa đỏ rực bắn ra và lao về phía gã, vỡ vụn. Trong
không khí còn sót lại những mảng bụi màu xám tro. Bước lại gần Kasumi, hắn
đưa ngón tay lau nhẹ những giọt nước mắt. ngón tay vân vê, kéo dãn đi
những nét sợ hãi trên khuôn mặt. Ngón tay dừng lại ở đôi môi anh đào màu
đỏ thắm. Lòng hắn rạo rực. Hình như hắn đã yêu nó rồi. Chưa ai cho hắn một
cảm xúc như thế này. hắn cúi đầu hôn nhẹ trên đôi môi.
Bế nó trên tay rời khỏi khu rừng. Nếu chần chừ, tụi vampire E sẽ kéo đến đông
hơn. Ôm chặt cơ thể nhỏ bé áp sát vào mình, hắn mới cảm nhận đc nó vẫn tồn
tại.Khi thấy nó bc vào rừng, hắn đã hơi tò mò. Vội vã đuổi theo, chút nữa thôi,
hắn đã mất nó mãi mãi.
Vừa bế nó ra khỏi khu rừng thì hắn gặp Takashi và Jujin. Hai kẻ vừa thấy Gasun
thì đã định bỏ đi nhưng quan trọng là cô gái nằm trên tay hắn kia. Khi
nhận ra đó là ai, thì vội vã chạy lại. Thấy dòng máu đỏ tươi chảy ra từ
tay nó, Takashi quắc mắt nhìn Gasun, bàn tay vươn ra mau lẹ nắm chặt lấy
cổ áo hắn, miệng gầm gừ:
-Cậu đã làm gì Kasumi. Nói………
Thấy hành động của Takashi, Jujin vội vã kéo tay hắn ra khỏi cổ áo Gasun, miệng
ko ngừng khuyên can:
-Cậu bình tĩnh đi nào.
Gasun đứng im, thách thức nhìn Takashi. Chỉ đến khi bàn tay của cậu ta buông ra
khỏi cổ
áo hắn, hắn mới trừng mắt nhìn lại, nhếch môi cười nửa miệng:
-ĐỒ VÔ DỤNG
Chap 23
Tại phòng y tế
Khi nó tỉnh dậy, Kahanda vội vã chạy lại, ôn tồn hỏi:
- Em thấy trong người thế nào. Em làm anh lo quá.
Nó chẳng chú tâm gì vào câu hỏi, ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh, một lúc mới
hỏi:
- Sao em lại nằm ở đây???? Chuyện gì đã xảy ra.
- Hả?????
Hắn ngạc nhiên hết sức. Lúc nãy vì cuống quá nên hắn chưa kịp xoá kí ức của con
bé. Đang lo lắng ko biết nên trả lời những thắc mắc của con bé như thế nào
thì…Hay vì hoảng sợ quá nên…….không có khả năng. “ Lẽ nào……Gasun….đã làm
việc ấy. Như vậy cậu ta đã biết tất cả””
Quá nguy hiểm. Hắn vơ vội chiếc áo khoác, nhắn nhủ con bé:
- Anh ra ngoài một lát. Takashi và Jujin có lẽ cũng sắp đến. Chú Daine cũng sẽ
đến thăm. Em nghỉ đi,chút nữa anh về.
- Ơ….ơ…anh chưa trả lời câu hỏi của em…này…này….cái ông anh mắc dịch này thật
là…
Lẩm bẩm, nó nằm xuống giường, mắt hướng ra cửa sổ. Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy .
Đang thắc mắc nó nghe tiếng gõ cửa:
- Nàng công chúa ngủ trong rừng đã thức dậy hay chưa???? Hay phải đợi hoàng
tử ta vào đánh thức.
Nó bật cười khanh khách, cái trò tếu này ngoài Jujin thì có thể là ai khác. Câu
nói vừa dứt, một bó hoa thiên thảo trắng thò vào khỏi của, một cái đầu nhú
lên.Jujin cười tươi rói, hướng đi đến nó.
-Em lại trốn học chứ gì??
- Đâu có. Mà….em cũng chẳng bít.
- cho em
Hắn ném vèo một túi táo về phía nó, nó hối hả tóm gọn, mặt sưng sỉa:
-Đến thăm người ốm thế đấy.
Kahanda khoác vội tấm áo lên người, hướng khỏi kí túc xá mà chạy. trong đầu ko
ngừng suy nghĩ:
“ Phải tìm ra Gasun trước khi mọi chuyện vỡ lở”
Khi hắn chạy ngang qua một chiếc ghế đá, có giọng nói vọng ra:
- Hình như anh tìm tôi
- Đúng vậy. Cuối cùng tôi cũng tìm đc cậu.
Dừng cước bộ, hắn quay người lại, tiến thẳng về phía phát ra tiếng nói
- Tôi nghĩ cậu hiểu tôi đến đây vì mục đích gì
- Ha…ha….Dòng tộc Royal quả thực rất bản lĩnh khi che giấu được một nhân
vật tầm cỡ suốt mấy chục năm qua.
- Cạu muốn gì???
- Muốn gì??? Một câu hỏi rất hay.
- Tôi nghĩ chúng ta không cần phải vòng vo tam quốc như vậy chứ
Kahanda mất kiên nhẫn trả lời.
- Đúng , anh có nghĩ tôi nên thông báo việc này tới hội nghị viện cùng…… Kidosun.
- Con bé chỉ là một vampire chưa phát hiện ra thân thế, có gì lớn tới mức
phải thông báo đến cả hội nghị viện.
- Có thật là chỉ thế thôi không???Anh phải hiểu rõ hơn tôi chứ. Anh nghĩ tôi là
đứa bé lên ba chắc. không nhận ra sự phong ấn của Kasumi hay sao.
- Dù có đúng hay chăng nữa. Cậu nên nhớ. Kasumi là công chúa của tộc
vampire, là con gái của chúa tể. Ai dám làm gì con bé.
- Anh không thấy rằng vị trí chúa tể của dòng họ Royal đang bị rung chuyển
trầm trọng hay sao. Đối với một kẻ chỉ ham thích quyền lực như Kidosun, hắn
làm sao có thẻ bỏ qua đc kẻ thù nguy hiểm đang lăm le cướp lấy ngôi vị mà
hắn đã bỏ bao công sức mới có đc . Anh không thắy cô ta đang rất nguy hiểm
hay sao.
- Tôi biết. Nhưng tôi tin chắc rằng. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ
khong báo chuyện này đi
- Tại sao??
Hắn kiêu hãnh hướng đôi mắt về Kahanda
- Vì……..cậu yêu con bé.
Hắn giật mình, con ngươi kiêu hãnh khép lại. Giống như một kẻ ăn trộm bị bắt ngay
tại trận. Một chốc hắn lạnh lùng ngước lên.
- Hình như anh quá tự mãn về tài nắm bắt cảm xúc của người khác. Phải chăng
anh muốn chứng minh tất cả lời anh nói là đúng
- Nếu không phải…….tôi sẽ rút lại lời vừa nói vậy.
- Tôi chỉ thắc mắc,. Tại sao các người có thể giấu giếm lâu đến vậy. Thông
thường sẽ bị ám sát ngay khi vừa chào đời
.
Đút hai tay vào túi quần, Kahanda ngước đoi mắt màu nâu trầm lên trời, nở nụ
cười buồn:
- Có lẽ là số mệnh. Cũng có thể là đổi một cái giá rất dắt. Một mất một còn
chẳng hạn.ảnồi hắn khuất dần sau màn đêm yên tĩnh.
Gasun vẫn ngồi đó, lẩm nhẩm” Một mất một còn” . Nhớ tới câu nói lúc nãy của
Kahanda, hắn tự hỏi : “ Yêu…..cảm giác ấy là yêu sao…..Lo lắng cho một
người là yêu…..Sợ hãi đau đớn trc những hiểm nguy mà ngườ đó gặp phải……là
yêu’’ Rồi hắn cười lớn, mắt ngước lên bầu trời muôn ngàn vì sao, miệng hét:
- Thật bất công
Chap
24
Vội vã chạy vào phòng Hiệu trưởng, Kahanda tìm gặp được ngay ông Daine. Ngồi
đối diện, Kahanda cất lời:
- Gasun đã biết vai trò của Kasumi
- Phải khẩn trương ngăn chặn ngay.
Ông Daine giật mình, vội vã lôi ngay chiếc điện thoại, chuẩn bị bấm số..
- Con đoán hắn sẽ không làm gì đâu.
- Sao???? Ông ta khó hiểu hỏi lại
- Trực giác va fcon cũng đã tìm hắn đẻ xác thực. Chỉ tối mai thôi, tất cả sẽ
chấm
- dứt. Con sẽ bảo vệ con bé dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Một đã là quá đủ rôì.
- Ta cũng mong là vậy. Tất cả đều đã mệt mỏi suốt bao năm qua. Tất cả chỉ chờ
vào
- tối mai mà thôi. Bây giờ, ta sẽ bàn bạc cụ ther với chúa tể cùng phu nhân.
Nghe đến tên của hai người hắn lạnh lungd đứng dậy.
- Con về đây.
đặt một tay lên vai Kahanda, ông Daine ôn tồn:
- Đừng trách họ. Tất cả cũng chỉ vì Kasumi và con mà thôi.
Hắn không nói gì, lặng lẽ đi ra cửa, một tiếng nói vọng vào:
- Chú nhớ đến thăm Kasumi. Con bé mong chú lắm.
- Ta biết
Cùng lúc, tại căn nhà sau núi…
- Em sẽ không đối xử nhẹ nhàng với con bé nữa đâu.
- Được. Nhưng sao em có thể tự hành hạ bản thân tàn nhẫn như thé. Chỉ vì một
con bé ấy thôi ư??
- Em xin lỗi vì không kiềm chế đc bản thân.
- Được rồi. chị sẽ xử lí vụ này. Một cái chết trong quả cầu thuỷ tinh. Thế
nào???
- Rất tuyệt. Hình phạt đau đớn nhất dành cho vampir
-
Tiểu thư rất anh minh
- Đúng vậy, con bé đáng như thế.
- ………….
Chap 25
Chú Daine đến thăm và đem cho nó một túi snack to tướng nhưng hình như nó không
còn hứng thú vs thứ này nữa. Sữa nó cũng chẳng muốn động đến. Nó cảm nhẫn
được rõ ràng là cơ thẻ này đang dần dần bị biến đỏi. Rốt cuộc, nó là
ai?????
Vì chẳng thấy có bệnh tật gì nên nó được trả về kí túc xá. Sau khi về phòng, nó
lại ngẩn ngơ suy nghĩ về những điều xảy ra trong suốt những ngày nó đến
đay. Nó cảm nhận được ngôi trường này rất kì lạ, có nhiều điểm khác biệt
so với nhìu ngôi trường nó đã học trc đay. Và hơn nữa, có chuyện gì đã xảy
ra trước khi nó tỉnh dậy ở phòng y tế. Có một vài hình ảnh cứ mập mờ trong
đầu nó. Tuy nhiên mỗi lúc một rõ hơn. tại sao lại thế nó không biết. Nối
kết một vài hình ảnh rời rạc lại vs nhau, nó nhận ra mình đã đặt chân vào rừng
phong. Những hình ảnh khác cứ mờ mờ ảo ảo, nó không thể nhận thức được.
Trong đầu nó hiện lên một suy nghĩ : “ Rừng phong chính là chìa khoá để mở
ra mọi nghi ngờ của mình”. Liếc mắt nhìn đồng hồ, 19:00. tốt lắm. Nó có 3h
đồng hồ để tìm ra ngọn nguồn lí do.
Giờ này Kahanda và Takashi có lẽ đang học trên lớp. Nó nắm trong tay một chiếc
đèn pin, khoác vội chiếc áo bông to sụ bên ngoài chiếc áo thun đen hình
đầu lâu. Mặc quần jean, chân đi đôi giày bông rồi bước ra ngoài.
“ trời mùa hè nhưng chỉ vào ban ngày thôi. Đêm đến, nhiệt độ rất thấp, thuêòng
có cả tuyết rơi.
Đứng trước tấm biển ở cây phong, nó nhận ra mình đã đi qua nơi này. Hít một hơi
thật dài, nó cố xua tan những suy nghĩ sợ hãi về đêm tối rồi xăm xăm bước
vào rừng - Nơi muôn ngàn hiểm nguy với một tia sáng hoá giải nghi ngờ.
- Cô vẫn chưa khôn lên được chút nào nhỉ????
Nó khựng lại. Giọng nói này…..không quay đầu lại, nó đáp:
- Có lẽ thế. Còn cậu vẫn chưa bỏ được thói xen vào chuyện người khác.
Bỗng dưng hắn cười vang lên. Từ trên cành cây cao, nhảy tót xuống, bước đến
trướpc mặt nó:
- Còn em vẫn luôn hành động ích kỉ, không suy nghĩ hậu quả, không để ý tới sự
lo lắng của người khác dành cho mình.
Nó mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn hắn , miệng lắp bắp:
- Cậu….cậu….
Nắm laays đôi bàn tay đang cứng đi vì lạnh, hắn thổi nhẹ hơi thở ấm áp, rồi
nhìn nó cười:
- Em không cần ngạc nhiên đến thế chứ.
Rồi hắn vòng tay ôm nó vào lòng.
Chap
26
-Không không…..
Nó giật mình bật dậy. Trán đẫm mồ hôi. Thở phào. Nó tự nhủ “ chỉ là mơ” nhưng
sao nó có cảm gicá ấm áp đến lạ. “Nhưng sao mình lại gặp hắn trong giấc mơ
nhỉ” Nó tụe hỏi rồi lấy tay cốc đầu một cái, hình như hơi mạnh , nó xuýt
xoa;
- Oái , đau quá…
- Hừ, lớn rồi mà chả khôn lên được tẹo nào
Câu nói này…….Nó lại tròn mắt nhìn kẻ đang bắt chéo chân nằm trên khung cửa
sổ phòng nó. Câu nói này hắn đã nói trong giấc mơ. Không phải bây giờ giấc
mơ biến thành sự thật chứ. Nó ngây ngốc, đờ đẫn nhìn kẻ trước mặt mà chảng
thốt nên lời. Hắn thấy thái độ của nó thì cũng hơi ngạc nhiên. Hắn xuất
hiện làm nó bất ngờ đến nỗi thất thần như vậy sao.
- cô sao thế?? Bất mãn trước sự xuất hiện của tôi ak
- không…không….chỉ là… Nó giờ mới lắp bắp
- Là sao??
- à, sao anh lại lên được đây????
Phòng của nó nằm tít trên tầng cao nhất của dãy A, cũng tầng 18 chứ bộ. Vậy mà
hắn không cửa, không dây sao có thể….Siêu nhân chắc. Như đọc được suy nghĩ
của nó, hắn nói:
- Tôi chảng phải siêu nhân. Cũng thuộc dang như cô nhưng tôi đẳng cấp hơn.
- WHAT??????
Nhìn cái mặt ngô ngố của nó mà hắn phì cười nhưng chỉ trong lòng thôi chứ ngoài
mặt vẫn lạnh như tiền. Rồi hắn bước vào phòng, từ từ tiên lại gần nó.Nó
giật mình nhớ lại cái ôm và những lời âu yếm trong giấc mơ thì sởn cả da gà.
Vội vã lùi vào góc giường, chăn phue kín mít. Thò mỗi cái đầu ra, nó nói:
- Cậu …..định làm gì….
Hắn nở nụ cười. Một nụ cười đẹp thực sự. Một nụ cười toả hơi ấm trong đem tối.
Bởi, đây là lần đầu tiên hắn nở nụ cười thực sựvì cảm xúc cuả bản thân. Đã
rất lâu rồi, hắn không được cười như thế này, kể từ khi mẹ hắn mất. Nó –
người con gái đầu tiên và có lẽ duy nhất có thể làm hắn bộc lộ được bản
chất yếu đuối của mình.Nhưng thật tiếc cái nụ cười ấy trong mắt nó lại ko đc
trong sáng như vậy. Nó cứ tự nhủ :
“Đấy , thấy chưa.Bản chất cáo già lộ ra rồi nhé. Cái mặt vốn đã hằn chữ đểu
gioè lại càng rõ hơn. Hắn lại định giở trò gì nhỉ. Hắn cười. Lại cười đểu,
lại nụ cười thâm hiểm khó lường ấy.Mấy lần thấy hắn cười mình chả phải vồ
ếch. Chống hai tay lên thành giường, hắn cúi người đối diện vs nó:
-Cô nghĩ….trong một căn phòng nhỏ…..trên một chiếc giường nhỏ hơn. Ngoài
trời
tuyết rơi lạnh giá. Cô đơn thân, tôi cũng chẳng có bạn gái. Tôi có thể làm gì
đây???..
- Cậu…..cấm lại gần tôi…
- Hừ, lúc gặp nguy hiểm thì cô gọi tôi lớn lắm cơ mà…
- Bao giờ????
- Thôi. Không bít cũng tốt. Tôi hơi lạnh. Cho tôi ngủ một lát
Nói rồi hắn ngã vật trên giường.
- Ê…ê đừng ngủ.. anh tôi mà về….
- Hắn đi học.
- Anh Takashi…….
- Đi học
- Thế tôi thì sao….
- Vậy chia đôi giường đi. Tôi ngủ đay. Đừng đá bay tôi xuống giường đấy.
Nó
vẫn chưa kịp hiểu việc gì vừa xảy ra. Đùng một cáI hắn xuất hiện trên cửa
sổ, đùng một cáI nữa lại nhảy tót lên giừơng nó nằm.Nó vẫn ngồi thu lu ở góc
giường, xung quanh bày binh bố trận kín đặc. Nằm cạnh một tên con trai,
lại cùng chung một phòng, nhà lại ko có ai…Rất nguy hiểm. Con gấu Pooh cao
hơn cả nó đc đặt làm thành luỹ. Tiếp theo con Pucca to oạch nằm ngăn cách
giữa nó và hắn. Con cá sấu dài khủng bố nó nắm trong tay lỡ có gì bất
trắc…Tấm chăn bông bọc kín cơ thể, chỉ để thò ra hai con mắt. Hoàn thành
thì giờ nó mới chú ý đến hắn. Dưới bóng tối mở ảo của chiếc đèn ngủ, nhưngx
góc cạnh khuôn măth hắn đc bộc lộ rõ ràng hơn bao giờ hết. Này thì sống
mũi caocao, thẳng ,…Cặp mi cong vút.. “ Mấy cái này tụi con gái mê tít” Nó
tự nhủ. Ngồi ngắm nghía, tả chná, nó thiếp đI từ bao giờ .
Hắn thì n•y giờ có ngủ được đâu. Ai bảo nằm gần người mình thick thì sung sướng.
Hắn thấy sai lè. Nằm gần, tim đánh lô tô trong ngực, chẳng dám thở mạnh.
Mắt lim dim cũng chẳng dám ngủ nhỡ may lúc mình ngủ say làm hành động gì
quá trớn thì sao. Và hơn thế nữa, hắn cảm nhận được hơI thở quen thuộc của
một vị khách mời nguy hiểm.
Cảm nhận được hơI thở đều đều say ngủ của nó, hắn mới nhẹ nhàng ngồi dậy,
lưng tựa vào thành giường. Tay tráI túm lấy con chồn bông nằm ở góc giường.
Tay phải ấn liên tục vào bụng nó để phát ra những tiếng bip bíp.Một chốc….
- Có cần phảI thách thức với nhau thế không Kito Moon.
Tấm rèm không gió mà tung bay phần phật, lộ ra thân ảnh cao lớn của một con
mèo. Giữa trán còn rực rỡ vầng hào quang của con dấu hình mặt trăng.
- Khá lắm. Gasun.
- Cậu không cần trịch thượng như thế chứ. TôI chỉ kém cậu 100 tuổi mà thôi.
- Nhưng trong thế giới loài người đó là cả cuộc đời.
- Cần gì phảI dài dòng như thế. TôI nghĩ cậu đang có điều muốn nói.
- Vậy thì……Tránh xa Kasumi ra………
- TôI có thể hiểu nó theo nghĩa nào đây a…..
Chân bắt chéo, tay vân vê sống mũi, Gassun nhếch môI cuời.
- Nghĩa nào….Hư…hư Hiểu rằng. Nừu động tới cô ấy, tính mạng bất cứ ai tôI
cũng sẽ không tha..
- Kito, cậu nên nhớ mình là một linh thần.
- Chính vì là linh thần nên tôi càng không cho phép ai làm hại tới cô ấy. Bất
cứ ai…..cậu nên nhớ..
- Cậu nghĩ rằng sẽ bảo vệ được Kasumi trong khi chính cậu chẳng thể
nào thoát khỏi cáI chết nếu Kidosun và nghị viện biết…
- Ha ha ha Cởu quá coi thường tôI rồi đấy. TôI không phủ nhận cậu tài giỏi
khi phát hiện ra thyân phận của tôI nhưng….
- Wakito, tại sao cậu lại kiên quyết bảo vệ cô ấy dù mất cả tính mạngGasun giận
dữ hét lên, cố gắng xoa đI nhưng suy nghĩ trong đầu.
- Vì sao??? Ha …ha..ha TôI nghĩ cậu phảI hiêủ hơn tôI chứ. Bản thân tôI từ rất
lâu rồi, sinh mạng này đã giao cho cô ấy nắm giữ. Vì thế, hại cô ấy
ư???? Còn tôI đây, xử trc đI đã…
- Cởu là linh thần
- Linh thần thì đã sao?Linh thần không có tráI tim sao???Linh thần
- không có tình yêu sao??Nếu như thế tôI sẽ chẳng phảI là linh thần.
- Cởu..cậu…yêu..Kasumi
- TôI yêu cô ấy..Tất nhiên nhưng tôI không phủ nhận việc đó. Còn cậu đã
từng làm gì để chứng minh tình yêu ấy chưa
Gassun bần thần cả người khi nghe câu hỏi đó. Đúng, hình như hắn chưa bao giờ.
Khi Kahanda hỏi, hắn đã phủ nhận, tình cảm, lừa dôI con tim. Thấy
Gasun bắt đầu trầm ngâm, hắn mới tiếp:
- TôI nói đúng quá phảI không??? Nhờ thế, tôI tin cậu không làm hại cô ấy
nên mới chấp nhận cậu ở bên cô ấy mấy ngày hôm nay.Nhưng dù sao cậu cũng
hãy tránh xa cô ấy ra. Còn bây giờ, cậu có thể đi
- Có cần phảI trắng trợn như thế không
Nói rồi hắn lao nhanh ra ngoài cữa sổ (ôI mẹ ơI, tầng 18….)
Ross từ từ tiến lại gần Kasumi,. Dưới ánh sáng mờ mờ của mặt trăng, cơ
thể con mèo chuyển động, thấp thoáng sau màn bụi lấp lánh , li ti bóng
hình một chàng trai với máI tóc dài màu tím. ĐôI tay vuốt nhẹ khuôn mặt
nhỏ nhắn, khoé miện nở nụ cười ấm áp, khẽ thì thầm:
- Thiên thần bé nhỏ. Ta sẽ mãI mãI bảo vệ em….Forever…..
End chặp