Con trai thần Neptune - Phần 02-P1

II. PERCY

VIỆC LAO THẲNG XUỐNG DỐC với tốc độ năm mươi dặm một giờ trên một cái đĩa đựng đồ ăn nhẹ – nếu bạn nhận ra đó là một ý tưởng ngốc nghếch khi bạn đang lao xuống được nửa đường, thì cũng đã quá muộn rồi.

Percy suýt đâm sầm vào một cái cây, bay lướt qua một tảng đá và quay một vòng ba trăm sáu mươi độ khi cậu bắn thẳng về phía đường cao tốc. Cái khay đựng đồ ăn ngu ngốc này không có khả năng bẻ lái.

Cậu nghe tiếng chị em nhà gorgon kêu gào và thoáng nhìn thấy cái đầu rắn san hô của Euryale trên đỉnh đồi, nhưng cậu không có nhiều thời gian lo nghĩ đến việc đó. Mái của khu căn hộ lờ mờ hiện ra bên dưới cậu như một mũi tàu chiến. Việc đâm đầu vào nhau sẽ diễn ra trong mười, chín, tám...

Cậu cố xoay người sang hướng khác để tránh việc chân mình sẽ bị gãy khi va chạm. Cái đĩa đựng đồ ăn bay lướt qua mái ngói và lao thẳng vào giữa không trung. Cái đĩa đi một đường. Percy đi một nẻo.

Khi Percy ngã về phía đường cao tốc, một viễn cảnh kinh dị xuất hiện chớp nhoáng trong tâm trí cậu: cơ thể cậu đâm sầm vào kính chắn gió một chiếc SUV, một người đi làm khó chịu nào đó đang cố phủi cậu xuống khỏi tấm kính bằng cần gạt nước. Một thằng nhóc mười sáu tuổi ngu ngốc rơi từ trên trời xuống! Mình trễ giờ rồi!

Kỳ diệu thay, một cơn gió mạnh đã thổi cậu qua một bên – vừa đủ để tránh khỏi đường cao tốc và đâm vào một lùm cây bụi. Đấy không phải là một điểm tiếp đất mềm mại, nhưng dẫu sao còn tốt hơn nhiều so với nhựa đường.

Percy rên rỉ. Cậu muốn nằm đó và ngất đi, nhưng cậu phải tiếp tục di chuyển.

Cậu cố đứng dậy. Hai tay cậu đều trầy xước, nhưng hình như không có cái xương nào bị gãy. Ba lô của cậu vẫn còn. Thanh kiếm thì bị thất lạc đâu đó trên đường trượt xuống dốc, nhưng Percy biết nó cuối cùng cũng sẽ xuất hiện trong túi quần mình trong hình dáng một cây bút bi. Đó là một phần sức mạnh của nó.

Cậu liếc nhìn lên đồi. Lũ gorgon thật khó mà bỏ qua, với mái tóc rắn đầy màu sắc và những chiếc áo vest màu xanh lá mạ của Chợ Giảm Giá. Chúng đang trên đường đi xuống đồi, đi chậm hơn Percy nhưng kiểm soát tốt hơn. Những đôi chân gà ắt là giúp ích nhiều trong việc leo trèo của chúng. Percy ước chừng cậu có khoảng năm phút trước khi chúng tóm được cậu.

Kế bên cậu, một hàng rào mắt cáo thật cao ngăn cách đường cao tốc với một khu vực dân cư có đường sá quanh co, những ngôi nhà ấm cúng và những rặng bạch đàn cao vút. Hàng rào tồn tại ở đó chắc là để giữ cho con người không vọt lên trên đường cao tốc và làm những điều ngu ngốc – chẳng hạn như lao vào làn xe cao tốc trên khay đựng đồ ăn nhẹ – nhưng mắt cáo có rất nhiều lỗ lớn. Percy có thể dễ dàng chui qua đó vào khu dân cư. Có thể cậu sẽ tìm được một chiếc ô-tô và lái về hướng đại dương ở phía tây. Cậu không thích việc ăn cắp xe, nhưng trong vài tuần qua, trong những tình huống sống còn, cậu đã “mượn” một vài thứ, trong đó có cả một chiếc xe tuần tra của cảnh sát. Cậu cũng có ý trả lại tất cả, nhưng chúng dường như chưa bao giờ tồn tại được lâu.

Cậu liếc nhìn về phía đông. Đúng y những gì cậu đoán, một con đường cao tốc dốc dài chín mươi mốt mét cắt xuyên qua chân vách đá. Hai lối vào đường hầm, mỗi một cái dành cho một hướng lưu thông, nhìn chằm chằm xuống cậu như hai hốc mắt của cái đầu lâu khổng lồ. Ở chính giữa, nơi sẽ là cái mũi, một bức tường xi-măng nhô ra từ sườn đồi, với một cánh cửa bằng kim loại giống hệt lối vào của một boong-ke.

Đó có thể là một đường hầm bảo trì. Chắc hẳn những người phàm đã nghĩ vậy, nếu họ có chú ý chút nào đó đến cánh cửa. Nhưng họ không thể nhìn xuyên qua Màn Sương Mù. Percy biết rõ về cánh cửa đó hơn họ nhiều.

Hai đứa trẻ mặc áo giáp đứng canh ở hai bên lối vào. Trang phục của chúng là một kiểu phối đồ kỳ lạ giữa những chiếc mũ giáp La Mã được tô điểm bằng lông vũ, giáp che ngực, bao kiếm, quần jeans, áo phông màu tía và giày thể thao màu trắng. Người canh giữ ở mé bên phải có vẻ là một cô gái, mặc dầu thật khó mà nhận biết chắc chắn với bộ áo giáp như thế. Người ở bên trái trông chắc nịch, mang cung và ống tên ở sau lưng. Cả hai bọn họ đều cầm gậy gỗ dài có mũi bịt sắt nhọn, như những cây lao kiểu xưa.

Radar bên trong cơ thể Percy kêu ping ping như điên. Sau quá nhiều ngày tồi tệ, cuối cùng cậu cũng đã đến được đích. Các bản năng mách bảo với cậu rằng nếu cậu có thể đi vào bên trong cánh cửa đó, cậu có thể tìm thấy nơi an toàn đầu tiên kể từ khi những con sói đưa cậu đi về phía nam.

Vậy sao cậu lại cảm thấy sợ hãi đến thế?

Xa trên đồi, hai chị em nhà gorgon đang trườn qua mái khu căn hộ phức hợp. Chỉ còn ba phút nữa – hoặc có thể ít hơn.

Một phần trong cậu muốn chạy đến cánh cửa ở trên đồi. Cậu chỉ cần vượt qua dải phân cách của đường cao tốc, rồi sau đó chạy hết tốc lực trong một quãng đường ngắn. Cậu có thể thực hiện điều đó trước khi hai ả gorgon tóm được cậu.

Phần còn lại trong cậu muốn đi theo hướng tây về phía đại dương. Đó sẽ là nơi cậu được an toàn nhất. Đồng thời là nơi sức mạnh của cậu phát huy mạnh mẽ nhất. Hai đứa trẻ gác cửa người La Mã kia khiến cậu không thoải mái. Một giọng nói bên trong cậu vang lên: Đây không phải là lãnh thổ của tôi. Nơi này rất nguy hiểm.

“Ngươi nói đúng, dĩ nhiên là thế rồi,” một giọng nói vang lên kế bên cậu.

Percy nhảy dựng lên. Lúc đầu cậu nghĩ Beano lại ú òa mình lần nữa, nhưng bà lão đang ngồi trong bụi cây thậm chí còn ghê sợ hơn cả một ả gorgon. Bà ta trông giống một người híp-pi đã bị đá ra đường chắc chừng được bốn mươi năm rồi. Và kể từ đó, đây là nơi bà ta thu lượm rác cùng giẻ rách. Bà ta mặc một chiếc áo đầm được làm từ loại vải nhuộm màu loang lổ, một cái mền rách te tua và một cái túi tạp hóa bằng nhựa. Mái tóc nâu xoăn bù xù của bà nhuốm màu hoa râm như bọt của bia xá xị, được cột ra sau bằng dây buộc đầu có biểu tượng hòa bình. Mụn cóc và nốt ruồi phủ đầy mặt bà ta. Khi mỉm cười, miệng bà ta chỉ lộ ra đúng ba cái răng.

“Đó chẳng phải là một đường hầm bảo trì đâu,” bà ta hé lộ. “Mà là lối vào một khu trại.”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Percy. Trại. Đúng thế, cậu đến từ đó. Một cái trại. Có lẽ đây là nhà cậu. Không biết chừng Annabeth đang ở đâu đó trong trại.

Nhưng có điều gì đó không đúng.

Mấy ả gorgon vẫn còn trên mái khu căn hộ. Rồi Stheno kêu rít lên vì vui sướng và chỉ tay về phía Percy.

Bà lão híp-pi nhướn mày. “Không còn nhiều thời gian, nhóc. Cậu cần phải đưa ra lựa chọn của mình.”

“Bà là ai?” Percy hỏi, mặc dầu cậu không chắc mình muốn biết điều đó. Điều cuối cùng cậu cần là một người phàmô hại đột nhiên biến thành một con quái vật.

“Ồ, ngươi có thể gọi ta là June.” Đôi mắt bà lão đó sáng lên như thể bà ta vừa mới kể một chuyện cười hay ho nào đó. “Loài người có tháng Sáu, chẳng phải sao? Họ đã đặt tên tháng theo tên của ta!”

“Được rồi... Nghe này, tôi phải đi thôi. Hai ả gorgon sắp đuổi đến. Tôi không muốn chúng làm hại bà.”

Bà June siết chặt hai bàn tay phía trên trái tim mình. “Cậu mới dễ thương làm sao! Nhưng đó là một phần lựa chọn của cậu!”

“Lựa chọn của tôi...” Percy bồn chồn liếc nhìn về phía ngọn đồi. Hai ả gorgon đã cởi bỏ những chiếc áo vest màu xanh lá mạ ra. Sau lưng mỗi ả mọc ra một đôi cánh – những đôi cánh dơi nhỏ, sáng lấp lánh như được làm từ đồng thau.

Chúng có cánh từ khi nào nhỉ? Đó có thể chỉ là vật trang trí. Có thể hai đôi cánh quá nhỏ để mang hai ả gorgon kia bay vào không trung. Rồi hai chị em nhảy khỏi mái nhà của khu căn hộ và bay về phía cậu.

Tuyệt. Thật tuyệt.

“Đúng, một lựa chọn,” bà June nói, như thể bà ta chẳng lấy gì làm vội vã vậy. “Cậu có thể để ta ở lại đây, phó mặc ta cho lũ gorgon kia rồi đi về phía đại dương. Cậu sẽ an toàn đến được đó, ta bảo đảm đấy. Lũ gorgon kia sẽ khá là vui vẻ tấn công ta và thả cậu đi. Dưới biển sẽ chẳng có con quái vật nào làm phiền cậu. Cậu có thể bắt đầu một cuộc sống mới, sống cho đến khi già đi, thoát khỏi vô số nỗi đau và bất hạnh sắp xảy ra trong tương lai của cậu.”

Percy khá chắc rằng mình sẽ không thích lựa chọn thứ hai. “Hoặc?”

“Hoặc cậu có thể làm một việc tốt cho một bà già,” bà ta nói. “Hãy mang theo ta về phía trại với cậu.”

“Mang theo bà?” Percy hy vọng bà ta chỉ đang nói đùa. Nhưng rồi bà June kéo phần váy của mình lên, để lộ đôi chân sưng đỏ.

“Ta không thể tự mình đến đó,” bà ta nói. “Mang ta đến trại – băng qua đường cao tốc, đi xuyên qua đường hầm, vượt qua một con

Percy không biết bà ta muốn nhắc đến con sông nào, nhưng việc này nghe chẳng dễ dàng gì cho lắm. Bà June trông khá nặng.

Lũ gorgon giờ chỉ còn cách cậu có bốn mươi lăm mét – chúng chao liệng về phía cậu thật nhàn nhã như thể chúng biết được rằng cuộc đi săn sắp kết thúc.

Percy nhìn bà lão trước mặt mình. “Và tôi sẽ mang bà đến trại đó vì...?”

“Vì điều đó biểu hiện cho lòng tốt!” bà ta nói. “Và nếu cậu không làm thế, các vị thần sẽ chết, thế giới mà chúng ta biết sẽ diệt vong, và mọi người trong cuộc sống trước đây của cậu sẽ mất mạng. Dĩ nhiên, cậu sẽ không nhớ họ, vì thế ta cho rằng điều đó chẳng có vấn đề gì. Cậu sẽ an toàn ở bên dưới đáy biển...”

Percy nuốt xuống. Đám gorgon cười đinh tai nhức óc khi chúng bay vút lên, chuẩn bị cho đòn kết liễu.

“Nếu tôi đến trại,” cậu nói, “liệu tôi sẽ có lại ký ức của mình không?”

“Vào thời điểm thích hợp,” bà June nói. “Nhưng ta cảnh báo cậu, cậu sẽ phải hy sinh khá nhiều đấy! Cậu sẽ mất đi dấu ấn của Achilles. Cậu sẽ cảm nhận được sự đau đớn, khổ sở và mất đi tất cả những gì cậu từng biết. Nhưng cậu có thể có được cơ hội cứu sống những người bạn cũ và gia đình cậu, giành lại được cuộc sống trước đây của mình.”

Đám gorgon đang bay thành vòng tròn ngay phía trên đầu cậu. Chắc là chúng đang săm soi thật kỹ bà lão này, cố đoán người chơi mới là ai trước khi chúng tấn công.

“Thế còn những người gác cửa thì sao?” Percy hỏi.

Bà June mỉm cười. “Ồ, chúng sẽ để cậu vào. Cậu có thể tin tưởng hai đứa bé đó. Vậy, cậu sẽ nói gì đây? Cậu sẽ giúp bà già yếu ớt này chứ?”

Percy thấy nghi ngờ về việc bà June là một bà lão yếu ớt. Trong trường hợp xấu nhất, đây sẽ là một cái bẫy. Còn nếu may mắn thì sẽ là một kiểu kiểm tra nào đó.

Percy ghét các bài kiểm tra. Kể từ khi mất đi ký ức, toàn bộc cuộc đời cậu l một bài điền vào chỗ trống thật lớn. Cậu là_______, đến từ________. Cậu cảm giác như_____, và nếu bị những con yêu quái tóm được, cậu sẽ _______.

Rồi cậu nghĩ về Annabeth, phần duy nhất trong cuộc sống trước kia mà cậu khá chắc chắn. Cậu phải tìm được cô.

“Tôi sẽ mang bà đến trại.” Cậu bế bổng bà ta lên.

Bà ta nhẹ hơn cậu tưởng. Percy cố lờ đi hơi thở hôi thối và đôi tay chai sạn đang bám vào cổ mình. Cậu lao qua làn đường thứ nhất. Một người lái xe bấm còi. Những người khác hét điều gì đó, tiếng hét tan biến vào trong làn gió. Phần lớn mọi người đều bẻ lái và trông phát cáu, như thể họ phải đối phó với khá nhiều thanh thiếu niên lập dị đang mang một người phụ nữ híp-pi băng qua đoạn đường cao tốc này ở Berkeley.

Một cái bóng bao trùm khắp người cậu. Stheno gọi với xuống một cách vui sướng. “Thằng nhóc thông minh! Đã tìm thấy và mang theo một nữ thần sao?”

Một nữ thần?

Bà June cười khúc khích với vẻ thích thú, lầm bầm, “Ối!” khi một chiếc xe suýt đâm sầm vào họ.

Ở đâu đó phía bên tay trái cậu, Euryale hét lớn, “Tóm lấy chúng! Hai phần thưởng thì tốt hơn một!”

Percy lao nhanh qua các làn đường còn lại. Bằng cách nào đó cậu đã đến được dải phân cách mà vẫn còn sống. Cậu nhìn thấy lũ gorgon đang sà xuống, xe cộ chệch hướng khi những con yêu quái bay qua phía trên chúng. Cậu tự hỏi những người phàm đã nhìn thấy gì qua Màn Sương Mù – những con bồ nông khổng lồ ư? Hay những người chơi dù lượn đang thi tài? Con sói Lupa từng nói với cậu rằng tâm trí của con người có thể tin vào bất cứ điều gì – ngoại trừ sự thật.

Percy chạy về phía cánh cửa trên sườn đồi. Theo từng bước chân, bà June đang dần trở nên nặng hơn. Tim Percy đập thình thịch. Các xương sườn của cậu đau nhói.

Một trong hai người canh gác hét lớn. Là cậu nhóc cầm cung lắp mũi tên vào. Percy gào lên, “Đợi đã!”

Nhưng cậu bé đó không nhắm vào cậu. Mũi tên bay qua đầu Percy. Một ả gorgon kêu the thé lên vì đau đớn. Người canh cửa thứ hai lăm lăm ngọn giáo sẵn sàng chiến đấu, vẫy tay điên cuồng về phía Percy nhằm thúc giục cậu nhanh chân lên.

Cậu chỉ cách cánh cửa mười lăm mét. Chín mét.

“Tóm được các ngươi rồi!” Euryale rít lên. Percy quay người lại khi một mũi tên cắm phập vào trán ả ta. Euryale bay nhào vào làn đường cao tốc. Một chiếc xe tải đâm sầm vào ả ta và đẩy ả ta lùi lại khoảng chín mươi mốt mét, nhưng ả ta chỉ việc leo lên phía trên ca-bin, giật mũi tên ra khỏi đầu và bay trở lại vào không trung.

Percy đến được chỗ cánh cửa. “Cám ơn,” cậu nói với những người gác cổng. “Cú bắn đẹp đấy.”

“Cú đó đáng lý phải giết được ả ta chứ!” anh chàng cung thủ phản đối.

“Chào mừng đến với thế giới của tôi,” Percy lầm bầm.

“Anh Frank,” cô gái nói. “Chúng ta phải đưa họ vào bên trong, nhanh nào! Chúng là lũ gorgon.”

“Gorgon?” Giọng của cậu bé cung thủ the thé. Thật khó để miêu tả nhiều về cậu ta bên dưới cái mũ giáp, nhưng cậu ta trông chắc nịch hệt một tay đô vật, có lẽ là mười bốn hay mười lăm tuổi gì đấy. “Liệu cánh cửa này có thể cầm chân chúng không?”

Nằm trong hai cánh tay của Percy, bà June bất ngờ cất tiếng. “Không được đâu. Đi về phía trước, Percy Jackson! Xuyên qua đường hầm, vượt qua con sông!”

“Percy Jackson?” Cô gái giữ cửa hầm có nước da ngăm đen, mái tóc xoăn lấp ló bên dưới chiếc mũ giáp. Cô trông nhỏ tuổi hơn Frank – có thể là khoảng mười ba tuổi. Bao kiếm của cô dài đến gần mắt cá chân. Dù vậy, cung cách cô nói chuyện nghe như thể cô là một chỉ huy. “Được rồi, rõ ràng anh là một á thần. Nhưng bà lão này là...?” Cô liếc nhìn bà June. “Quên đi. Cứ đi vào trong cái đã. Em sẽ giữ chân chúng.”

“Hazel,” cậu nhóc nói. “Đừng có điên như thế.”

“Đi đi!” cô bé cương quyết.

Frank chửi rủa bằng một ngôn ngữ nào đó – có phải là tiếng Latinh không nhỉ? – và mở cánh cửai thôi!”

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3