Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire - chương 04 - 05 - 06

 chương 4

Shin Mi Na (nữ):17t, bạn thân của Sol Hy, tính tình giống nhau, nhưng cô lại nham hiểm, độc ác hơn Sol Hy nhiều, cũng là một cô tiểu thư nhà giàu có chút tiếng tăm như nhà của cái Sol Hy trong giới Vampire.

-"Xin thông báo quý hành khách là 10' nữa máy bay hạ cạnh!, qúy khách vui lòng chuẩn bị!

- Hơ...ùm...chị!, Danh! dậy đi! máy bay sắp hạ cánh rồi!. sau khi nghe thông báo Nguyệt ngáp ngắn ngáp dài lên tiếng kêu nó và Danh.

Đôi ngư xinh đẹp từ từ hé mở, quay sang cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh của Hàn Quốc, giờ đây nó lại trở về khuôn mặt điềm đạm của ngày nào, không một chút tinh nghịch mà lại là một khuôn mặt lãnh khốc với đôi ngư vô hồn khiến khuôn mặt đã hoàn hỏa lại càng hoàn hảo hơn, có thể hút hồn bất kì ai dù là nam hay nữ!, căn phòng trở nên yên tĩnh, đến kì lạ, Sol Hy cũng sững sốt khi nó thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức chóng mặt.
...

Tại khu vực lối ra của hành khách thì lại vô cùng sôi nổi với những fan của Park Sol Hy ở trường, cùng lúc đó anh (Min Hoo) cũng đã tới nơi.

-Trời ơi! Mi Na cậu nhìn kìa, đó không phải là anh Min Hoo giám đốc trường mình sao!. bất ngờ vì thấy anh, một người trong đám fan lên tiếng nói với cái Mi Na, giật mình khi nghe người bên cạnh nhắc tới cựu học sinh và cũng là đương kim giám đóc tiếng tăm lẫy lừng của trường!, quay đầu lại nhìn...

-Đúng rồi là anh ấy! tại sao lại ở đây? mà trên tay lại cầm theo một bó hoa hồng trắng to đùng nữa chứ!...không lẽ...!?, thôi chắc không phải đâu, nghe đồn là ánh ấy không quan tâm đến mấy cô người mẫu, ca sĩ hay diễn viên nên chắc không phải đến đón Sol Hy nhà mình đâu!

Đang đi thì anh thấy một đám học sinh của trường nên thắc mắc tiến lại gần xem.

-Ý! anh ấy đang tiến về phía chúng ta kìa!. cái Mi Na giật mình khi thấy anh ngày càng tiến về phía mình.

-Các em đến đây làm gì ở đây? anh ấy nhìn cả đám fan hỏi, làm cho tụi fan ngây người trước vẻ đẹp của anh mà trên tay lại cầm theo bó Bạch Hồng to đùng, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.

-Dạ e..m..!, mặt đỏ bừng, tim đập mạnh không nói nên lời trước câu hỏi vô cùng đơn giản của anh.

-Sao vậy? 

-Dạ thưa anh! các bạn ấy không sao đâu, chỉ vì thấy anh ở đây nên hơi bất ngờ ấy mà, và tụi em đến đây để đón bạn thôi không có gì đâu ạ!, mà anh làm gì ở đây vậy?. cái Mi Na làm dáng nhỏ giọng trả lời câu hỏi của anh, rồi hỏi anh với giọng vô cùng nhỏ nhẹ.

-Vậy sao!?.vậy thì cùng chờ đi!

Chờ người!?, anh ấy chờ ai?, không lẽ đúng như mình nghĩ anh ấy đang chờ Sol Hy!?

-Thưa anh! anh chờ ai vậy ạ?, là con gái sao!?

-Ùm!. thấy họ hỏi anh không ngần ngại trả lời.

Vậy là chờ Sol Hy rồi! hihi!, cái Mi Na tưởng anh chờ cô bạn ca sĩ của mình, thì mừng ra phết!

-"Xin thông báo chuyến bay từ Trung Quốc về đã hạ cánh!"

....

Sol Hy cùng cô quản lí nhanh chóng bước ra khỏi phòng và đi thẳng về phía câu thang của máy bay, mục đích là để tránh mặt nó, cô thầm nghĩ tại sao lại phải tránh nó chứ, nhục! , nhục quá!!, nhưng biết làm sao giờ, lúc này nhìn cô ta đáng sợ thật, thua keo này ta bày keo khác!, nhất định, nhất định sẽ có ngày cô làm nó quỳ xuống mà vang xin cô, phải!, cô phải trả thù!. nó thì khác từ từ bước ra một cách chậm rãi không hối hả như ai kia.

-ý ra rồi kìa!. cái Mi Na mừng rỡ nói, lòng thầm cười vì cô bạn mình được anh Min Hoo để mắt tới.

-SOL HY!, SOL HY!. khi nghe cái Mi Na nói thì cả đám la làng lên, miệng thì kêu "Sol Hy".

Khi bước ra lối đi cô thấy một đám fan ở trường của cô reo hò, tung hô tên cô, thì những ý nghĩ trả thù của cô bỗng tan thành mây khói, miệng hé một đường cong vẫy chào các fan, bất ngờ hơn khi đứng cạnh các fan mình là anh Lee Min Hoo, nổi bật với một bó hoa hồng trắng to đùng, cô lấy làm vui sướng khi nghĩ anh ấy đến đón mình, còn nó , Danh & Nguyệt thì bước ra sau cô, cả phi trường đều khựng nhìn ba người không chớp mắt, ngơ ngẩn trước vẻ đẹp của nó và hai thiên sứ bên cạnh!, còn oppa nó sau khi thấy nó với Danh & Nguyệt liền lấy tay vẫy chào một cách vui vẻ, cái Sol Hy thấy anh ấy nhìn về phía mình mà vẫy lòng không khỏi bồn chồn , vui mừng ra độ.

Nó, Danh & Nguyệt và cái Sol Hy từ từ tiến về phía anh, mặt ai nấy đều vui vẻ, tất nhiên cái Sol Hy là rạng rở nhất khi nghĩ là sắp được sà lòng vào người anh, được mọi người nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ, ganh tị!, chỉ có nó, mét mặt vẫn điềm đạm, ung dung bước đi mặc cho những ánh mắt thèm muốn, ganh tị của mọi người, fan vẫn reo hò!, họ vẫn bước!, anh ấy vẫn cười! bỗng.... Khoảng cách giữa cô và anh chi còn vài cm,hồi hộp; tim đập mạnh; đỏ mặt; đều hiện rõ trên khuôn mặt, ngập ngừng nói:

-Anh Min Hoo! em...!đang hạ giọng định nói gì đó với anh thì...

Anh lướt qua cô, hình ảnh của cô và anh bay giờ như một màn hình quay chậm, thân ảnh của anh lướt qua thân ảnh của cái Sol Hy từng chút, từng chút một tiến về phía sau cô, đỏ mặt tía tai, kinh hoàng mà nhìn anh lướt qua mình.

-Hơ...?.Cái gì? anh ấy vừa đi qua mình!?, không phải đến đón mình, mà là người khác! ai?, anh ấy đến đón ai?. thấy anh lướt qua mà không phải dừng lại trước mặt mình, thì cô bối rối nghĩ thầm. thì cô nghe....

-Tiểu Bạch! nhớ em quá! anh ôm chầm lấy nó mặt hớn hở như được gặp chính em ruột của mình vậy.

-Hihi...!, em cũng vậy!, một năm rồi có mới gặp, anh khỏe không?. nó, hai tay siết thật chặt vào lưng anh, vẻ mặt lạnh băng ngày nào chợt tan biến và chỉ còn lại một người với ánh mắt vô cùng ấm áp.

Sững sốt khi thấy nó bây giờ, lúc nãy nó còn mang một vẻ lạnh lùng như băng ngàn năm thì giờ đây nó hoàn toàn khác hẳn, khiến những người đang dõi theo nó mà ngất ngây, đẹp! nó bây giờ rất đẹp, ánh mắt ngưỡng mộ mà mọi người dành cho nó là vô tận, len lõi trong đó là sự ganh tị!. còn cái Sol Hy, phải chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng, cô không thể tin, à không muốn tin đó là sự thật, một sự thật phủ phàng rằng người mà cô đang thắc mắc lại là nó, kẻ thù không đội trời chung với cô, người làm cô bẽ mặt với những hành khách bên Trung Quốc, tức giận, nghiến răng, mắt có chút cay cay, đỏ đỏ nhìn vào hai người đang ân ân ái ái với nhau, không phải cô vì thích anh mà bực bội, chỉ vì là nó!, là nó nên cô mới thế, nếu là một ai khác thì cô không tức giận đến như vậy!, sao không phải là người khác mà lại là nó! rồi cô quay phắt đi, miệng nói luôn là sẽ trả thù!, thù này không trả cô không còn là Park Sol Hy nữa!

-Sol Hy cậu không sao chứ?, còn cô ta là ai?, tại sao lại quen với anh Min Hoo?, không lẽ anh Min Hoo vì cô ta mà từ trước tới giờ không hề quen ban gái?. cái Mi Na thấy cô như vậy liền chạy lại lên tiếng hỏi, lòng âm thầm khen nó nhưng không nói ra, cô chơi với Sol Hy lâu rồi nên cô biết nó hiện giờ rất rất ư là bực mình.
........

-Anh! sao anh không ôm tụi em hả? tụi em cũng lâu rồi có gặp anh đâu!, hừ... anh thiên vị quá nha!. Nguyệt ỏng ẹo nói, cắt ngang cái ôm thân thiết của hai người.

- Đúng đó! anh có vẻ thiên vị với chị ấy quá!. Danh tiếp lời Nguyệt mà nói, hai tay khoanh lại nhìn chầm chầm vào hai người.

Thấy Danh & Nguyệt xỉa xói mình liên tục, anh nghĩ: tính hai đứa vẫn vậy, không hề thay đổi, anh mỉm cười, qụy một chân xuống rồi ôm lấy hai đứa.

-Thôi được rồi!, đừng chọc anh nữa, cho anh xin lỗi, được chưa!. anh ôn nhu nhìn hai đứa nói mà có chút tinh nghịch.

-Hihi!, thôi tha cho anh đó!. Nguyệt nhìn anh cười chí chóe.

Họ đang vui vẻ mà không hề để ý tới hai thân ảnh đang tiến ra khỏi cửa cùng một đám fan, một người là cái Sol Hy với ý nghĩ trả thù!, người còn lại là cái Mi Na trong đầu luôn thắc mắc về nó!, quan hệ của nó với anh Min Hoo, và nghĩ về chuyện này, đám fan của Solo Hy đã biết thì sẽ mau chóng lan truyền rất nhanh.

..........

-Oppa! mình đi thôi!, em đói quá rồi!.nó lên tiếng mà tay thì xoa xoa cái bụng biểu hiện là nó đang rất đói, thấy nó nhắc tới anh chợt nghĩ ra là sáng nay mình cũng chưa ăn gì. Tuy là Vampire nhưng họ lại ăn uống, sinh hoạt như người thường, chỉ khác ở chỗ họ có sức mạnh,và sống lâu hơn người bình thường.

-Ờ em nhắc anh mới nhớ, anh cũng đang đói, thôi không nói nữa, mình đi ăn thôi!, bốn thân ảnh từ từ tiến ra cửa những ánh mắt đầy ngưỡng mộ luôn luôn dõi theo họ.*Nhân vật mới: Hwang Tae Hin.

Dừng xe ngay một nhà hàng sang trọng. Danh & Nguyệt đã xuống xe từ lâu, chỉ còn nó là mãi mê với giấc ngủ của mình. Khi đói, ngủ là biện pháp tốt nhất mà nó có thể làm.

-Hey!,Tiểu Bạch!, dậy đi!, tới nơi rồi. anh thấy nó ngủ mê say không đành đánh thức, nhưng cũng hết cách, phải gọi nó dậy đi ăn thôi!

-Ùm...ùm!, sao tới rồi à!?. nghe tiếng oppa nó gọi, chợt tĩnh, và bắt đầu bước ra xe.

Thân ảnh nó từ từ bước ra, hầu hết mọi người đều ngạc nhiên khi thấy nó, ai ai cũng nhìn chầm chầm vào nó mà không chớp mắt. thấy ánh mắt mọi người nhìn mình nó khó chịu, tại sao từ lúc ở sân bay về đến đây ai cũng nhìn nó, giống như nó là một tội phạm nghiêm trọng mà mọi người phải canh chừng. thấy nó không được vui khi bị những ánh mắt dòm ngó anh liền cầm tay nó kéo nó vào nhà hàng, nếu không nó mà điên lên thì không biết sẽ ra sao.

-Quý khách dùng chỗ mấy người?. cô tiếp viên lễ phép hỏi anh.

-Tất nhiên là bốn người rồi, ở đây đâu có người thứ năm!. không đợi oppa lên tiếng nó chen miệng vào, trả lời với giọng điệu bực mình.

Anh thấy vậy mà không hề lên tiếng chỉ gật đầu rồi quay sang nó nhìn. cô tiếp viên cũng không dài dòng mà dẫn bốn người vào bàn ăn, khi đang đi tới bàn ăn thì có một người con trai chạy lại nói...

-Anh Min Hoo!, anh cũng đến đây ăn nữa à!?. người con trai bất ngờ khi thấy anh thì chạy lại mà hỏi.

-Ơ!?, Tae Hin!, cậu cũng đến đây ăn nữa à?. anh cũng vậy, bất ngờ khi thấy Tae Hin ở đây mà hỏi.

-Vâng!, anh sang ngồi cùng bàn với em đi!. 

-Ờ...nhưng...

-Này!, oppa mình có ăn không vậy?, sao cứ nói chuyện hoài!. không hiểu sao ngay ngày đầu tiên đến Hàn Quốc là nó phải bực mình hết chuyện này tới chuyện kia. Nó lại tiếp tục cắt ngang miệng anh một lần nữa, mà lên tiếng hỏi anh.

-Ơ ai vậy anh?. Tae Hin giật mình khi nghe nó nói, mới để ý tới người con gái đang dứng kế bên anh, mà càng bất ngờ hơn là nhan sắc của cô gái ấy, một người con gái đẹp lung linh đứng trước mặt mình, sự giận dữ càng khiến cho khuôn mặt đã hoàn hảo lại cảng hoàn hảo hơn.

-Nè!, định ngắm tôi đến khi nào đây!?. đang mơ hồ trong ý nghĩ của mình Tae Hin bị nó kéo về hiện tại một cách phủ phàng.

-Ờ, xin lỗi! tại tôi hơi bất ngờ thôi!, mà cô là gì của anh Min Hoo vậy?. thấy cô khó chịu anh(Tae Hin) vội vàng xin lỗi, mà hỏi nó.


-Em!. nó trả lời với một câu vô cùng trọc lóc.

-Hả?, em?, làm sao được chứ!. giật mình khi nghe nó nói, theo anh biết thì anh Min Hoo không có em gái mà!, tại sao lại lòi ra một cô em gái như vậy chứ.

-Này!, điếc tai đấy!, không cần phải la lớn vậy chứ.

-Xin lỗi!, tôi kkhông cố ý!, chỉ hơi bất ngờ khi cô là em của anh Min Hoo thôi.

-Không phải em ruột là em họ thôi!

-Thôi đừng nói nữa lại ăn đi!. oppa nó lên tiếng cứu nguy cho Tae Hin.

-Ừ!. giờ mới nhớ là mình đang đói nên mới chịu bỏ qua cho anh.

Trong suốt giờ ăn không ai nói một tiếng, sợ làm nó bực mình. còn Tae Hin thì phải nể phục trước người con gái tự xưng là "em" của anh Min Hoo. 

- Oppa!, mình về đi!. ăn xong nó cũng đã nguôi giận, lúc này nó lại thấy vô cùng buồn ngủ, nên kêu oppa đưa về liền, oppa nó thấy ai nấy đều ăn xong nên cũng chiều theo ý của nó.

-Ừ ừ...!,anh biết rồi!. 

Tea Hin vô cùng ngạc nhiên khi anh Min Hoo lạnh lùng ngày nào lại dịu dàng với cô em họ của anh như vậy, đến cả em ruột cũng không thể bằng, và anh nhớ ra một điều là vẫn chưa hỏi tên của ba người họ, mới chợt mở miệng...

-Ơ khoan! xin hỏi tôn danh quý tánh của các vị?

chương 5

-Cậu mấy tuổi?. nó nhìn Tae Hin mà hỏi.

-Ơ 16 tuổi!. ngơ ngác trước câu hỏi của nó mà miệng vẫn thốt lên câu trả lời.

-Vậy sau này cậu gọi tôi là chị!, ok!.

Bước ra về với sự thẩn thờ của Tae Hin, nhưng anh cũng dần hiểu ra là nó đang nói gì, nó không thích nói tên cho anh biết thì anh cũng không nên nói nhiều!, nhưng anh phải gọi nó là chị thật sao?. Chiếc xe dừng lại tại một ngôi villa màu trắng, xung quanh trồng rất nhiều cây, vô cùng hợp gu của nó, vừa ý với ngôi villa mà oppa nó mua nên nhanh chóng bắn vào nhà, chạy đại lên một căng phòng và ngủ ngay khi vừa bước lên giường, dường như là nó rất mệt nên chẳng chịu thay đồ gì hết mà ngủ ngay.

Đây villa của nó nè

Ánh nắng bắt đầu lan tỏa khắp vườn, tiếng chim hót, làm không gian thêm sinh động, thân ảnh đang ngủ mê say của nó bắt đầu cựa quạy, mắt từ từ mở ra. 

Sau một hồi nó mới bắt đầu dậy....khi đã thay đồ xong, nó bước ra khỏi phòng, giờ nó đang mặc một bộ đầm trắng ngang chân, kèm theo là vài sợi dây chuyền màu trắng tròn tròn, bước xuống lầu nó ngó ngang ngó dọc chẳng thấy Danh & Nguyệt mà chỉ thấy vài người làm thôi,thì nó đi ra ngoài sân hít thở không khí trong lành của buổi sáng, bất ngờ nó thấy một chiếc xe đạp dựng cạnh tường, mừng rỡ nhanh chóng leo lên xe mà đạp thẳng ra ngoài, đang đi nó thấy một cánh đồng bông màu trắng tuyệt đẹp, chỉ toàn màu trắng càng làm nó vui sướng, nó đoán oppa nó cố tình mua nhà gần cánh đồng này cho nó vui.


-Hi!, Thanks nha oppa!. mải mê ngắm cảnh mà không để ý là Từ xa xa có một người con trai đang nhìn nó, trên cổ có đeo một máy ảnh, vì không thể cưỡng lại vẻ đẹp mà nó thể hiện bây giờ nên đã lén chụp vài tấm.

_Lee Min Woo(nam) : 17t, em trai của anh Lee Min Hoo, rất đẹp trai, thích chụp ảnh, chơi piano tuyệt đỉnh.

-Có thể cho tôi chụp vài tấm không ?. anh bước lại gần nó lêng tiếng mặt nở một nụ cười nhẹ nhưng cực quyến rũ nhìn theo bóng người đang ngồi trên chiếc xe đạp màu trắng kia 

Nó nghe có người lên tiếng nên giật mình quay lại, trước mặt nó là người con trai có khuôn mặt cực baby nhìn mình, nó ngó, cứ ngó!, không làm gì cả mà cứ nhìn người con trai đó. Bây giờ anh mới thấy rõ khuôn mặt của nó, ngơ ngác trước vẻ đẹp như thiên sứ kia, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng ngàn năm, khí chất tỏa ra từ người nó như một nữ hoàng, làm anh tò mò về người con gái đang đứng trước mặt mình. Thấy nó cứ nhìn anh hoài nên anh cũng hơi ngượng, lần đầu tiên anh thấy ngượng khi đứng trước một cô gái, nó mang cho anh một cảm giác rất mới lạ, không hề giống như những cô gái quanh anh.

-Có chuyện gì?. Hai người cứ nhìn nhau mà không nói lời nào nên nó mới lên tiếng phá vỡ không gian yên tỉnh đó mà hỏi anh.

-Ơ không có gì!, chỉ là...

-Chỉ là...?

-Chỉ là tôi muốn nhờ cô một chuyện!

-Chuyện gì?

-Là cô có thể làm người mẩu cho tôi chụp một chút không?, chỉ vài tấm chụp với cánh đồng hoa trắng này thôi!, được không?

-Ùm....Được chứ!, nhưng phải cho tôi vài tấm nha!. Nghe anh nhờ mình làm người mẫu chụp với cánh đồng hoa thì thích vô cùng, lúc mới tới đây nó đã tiếc lên tiếc xuống vì không đem máy ảnh giờ có người chụp giúp ngu gì không chụp chứ!.

-Ok!

................

Hai thân ảnh đang dựa lưng vào gốc cây cạnh cánh đồng một cách mệt mỏi vô cùng, nói chụp vài tấm vậy mà chụp đến hết bin luôn không mệt mới lạ.

-Này anh có mệt không?. Nó thở dốc mệt mỏi mà hỏi người bên cạnh.

-Mệt chứ!. 

-Này chừng nào mới có ảnh?. Nó hỏi

-Ừm nhanh lắm!, ngày mai là có rồi!. nghe nó hỏi anh biết nó rất nôn lấy ảnh. Mà cũng đúng thôi ai chụp ảnh mà không nôn lấy ảnh chứ!

-Nhanh vậy sao!, mà cũng tốt, ngày mai nhất định phải đưa cho tôi đó!.

-Tất nhiên ngày mai cứ gặp tại đây!, tôi sẽ đưa!, à mà chúng ta cứ xưng hô như vậy sao!?, tôi tên Lee Min Woo!, còn cô!, cô tên gì?. nói một hồi anh mới nhớ là chưa biết tên nó nên xưng tên trước rồi mới hỏi.

Lee Min Woo?, sao tên này giống giống tên oppa quá ta!, chắc là trùng hợp thôi, trên đời này chuyện trùng hợp đâu có ích.

-Giống?, giống gì?. nghe nó lầm bầm mà anh thắc mắc hỏi liền nó.

-À không!, không có gì!, chỉ là tên anh hơi giống với tên của oppa thôi mà!, không có gì quan trọng hết!

-Oppa?, anh ruột?.

-Không!, anh họ thôi!, à còn nữa tôi tên... Lee Tara!

Lee Tara! cũng họ Lee sao giống mình quá.

-Thôi tui về!, đi lâu lắm rồi đấy. Nó đứng dậy mang đôi giầy đặt kế bên vào rồi bước lại gần chiếc xe đạp không quên quay đầu lại chào anh.

Nhìn theo bóng chiếc xe mà có chút luyến tiếc, cầm trên tay chiếc máy ảnh rồi đi thẳng về nhà. Anh nghĩ: tại sao anh lại có cảm giác nuối tiếc đến vậy, chưa bao giờ có cảm giác này!, là cảm giác gì đây?

chương 6

Nó về đến nhà thì đi thẳng vào nhà tắm thay đồ, lần này nó chọn một loại trang phục cực kì độc đáo dám chắc không ai có, những bộ trang phục ở Nam Phong gia mà mặt tại đây thì không khác gì một tiên nữ, đẹp như một vị thần. nó bước xuống trước sự ngưỡng mộ mà họ dành cho nó thì không thể nào tả nổi, nhưng bây giờ nó không khác gì một tiên nữ, một tiên nữ không ai sánh bằng. 

Các bạn chú ý: sau này mình sẽ dùng hình này!

-Tôi đi chơi!, nếu hai đứa kia có hỏi thì nói vậy(T/g : ý là Danh & Nguyệt đó). Nó nhắn lại cho những người hầu có mặt tại đó, giọng lãnh khốc vô cùng. Đi thẳng ra cửa, thân hình cao mảnh mai của nó cộng thêm bộ váy trắng dài thước tha đu đưa trong gió, mái tóc nhịp nhàn cũng uốn mình theo.

Nó không đi xe mà đi bộ ra đường để đón taxi và chính vì vậy nó đã làm náo động cả khu vực nơi đó, hầu hết tất cả mọi người đều dõi theo từng cử chỉ của nó, người ngày càng đông, đông hơn cả khi bắt gặp một minh tinh trên đường, nó bực, nó không hề thích như vậy liền đón ngay taxi đi về phía trường Ireland.

-Đến Ireland!. Nó nhìn bác tài xế nói, chiếc xe từ từ lăn bánh tiến thẳng về phía ngôi trường nổi tiếng không chỉ nhất nước mà là nhất khu vực các nước gần xa.

Sừng sững trước mặt nó là một ngôi trường khổng lồ, với hàng chữ Ireland to đùng trước cổng, đủ biết ngôi trường này có uy thế như thế nào, một con người bình thường thì không bao giờ học được học ở nơi này. ở đây tụ hợp tất cả các tiểu thư, công tử Vampire trên thế giới, và cũng là trường học duy nhất dành riêng cho Vampire (oppa kể). 

-Đúng là trường quý tộc có khác, không biết cuộc sống khi ở trường của họ là như thế nào nhỉ?. Nó!, từ lúc ra đời tới giờ chưa biết đến hai từ "đi học" là như thế nào, vì nó không thích đi nên nó được học tại nhà, và những kiến thức nó học là tầm cỡ thế giới, đối với nó các môn học cho dù khó tới đâu thì chỉ cần qua tay nó một lần là ok ngay.

Giờ trường học vô cùng vắng lặng vì tất cả đang ở trong lớp ngồi ôm quyển sánh, cổng trường cũng đã đóng, nó nghĩ vào bằng đường chính không được thì phải vào bằng cách khác thôi,nó lại gần bức tường đá cao chót vót, thân hình từ từ nhất lên bay vụt lên trên và dừng ngay trên một cái cây to cao xác tường, nó vừa ngồi lên thì.... 

Reng.....Reng....!. Tiếng chuông reo lên, thấp thoáng ngôi trường đã đầy ấp tiếng cười đùa, sân trường đông kín như những đàn kiến. Từ xa xa có chiếc xe màu đen đang tiến tới với tốc độ nhanh, cổng trường từ từ mở.

-Áaaaaaa!!!!. ngài Kang Yun tới rồi!. các học viên la lên khi thấy hai chiếc xe ấy tới, và tự động tách ra thành hai hàng. Thân ảnh người con trai từ từ bước ra cùng một cô gái làm không gian đang nhộn nhịp liền im phăng phắc.

Là học sinh sao!, nhưng sao giờ này mới vô!, mà bọn họ có cần la lớn đến thế không, nhức cả tai!.