Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire - chương 19 - 20 - 21

chương 19

-Thật ra gia tộc của chúng tôi có đắc tội gì các người mà các người phải giết hết người của gia tộc tôi chứ?. Một cậu bé khoảng 13-14 tuổi đang ôm một cô bé mà nhìn bọn hắc y nhân nói.

-Đúng là các ngươi không đắt tội gì bạn ta nhưng các ngươi lại đắt tội với chủ nhân của bọn ta!. Tên hắc y nhân lên tiếng nói.

-Chủ nhân?, chủ nhân các ngươi là ai?. Thắc mắc cậu bé hỏi.

-Ngươi không cần biết!, ta sẽ tiễn hai ngươi về chầu diêm vương gặp cha mẹ mình!. 

-"Cậu bé!, đừng sợ!, ta sẽ giúp cậu và em cậu nhưng trước tiên cậu hãy hỏi chủ nhân bọn họ là ai!". Nó ngồi trên một cái cây cổ thụ to dùng thuật truyền âm để nói với cậu bé đó.

-Hơ?...-Vậy...vậy trước khi chết các người có thể cho ta biết chủ nhân của các người là ai không và thật ra cha mẹ ta đã đắc tội gì với chủ nhân các người?. Cậu bé ấy vốn thông minh nên nhanh chóng phối hợp với nó mà bắt đầu tìm ra kẻ được gọi là chủ nhân và nguyên nhân thật sự cha mẹ mình bị giết.

-Ùm...., thôi dược!, dù gì các ngươi cũng phải chết thì ta sẽ cho các ngươi chết một cách mãn nguyện. -Nguyên nhân cha mẹ các ngươi đắc tội chủ nhân ta là vì gia tộc các ngươi là người của Bạch đạo, và khướt từ lời mời quy thuận Hắc đạo của chủ nhân ta.

-Gì?, không phải Hắc - Bạch đạo đã chấm dứt chiến tranh từ rất lâu rồi sao!. 

-Đúng, nhưng đó là chuyện của lúc trước!, chỉ vì các chủ của Hắc đạo đời trước quá hiền lành nên mới không có chiến tranh, nhưng bây giờ chủ nhân của ta sẽ biến Hắc đạo ngày càng lớn mạnh và nhấn chìm bọn Bạch đạo các ngươi!, haha...!.

-Vậy chủ nhân của các người là chủ tịch của hội đồng Hắc lâm!

-Ngươi thông minh lắm!, đúng!, chính là người,vị vua tương lai của giới vampire.

-Nhưng...nhưng.....

-Không nhưng nhị gì hết!, tới giờ chết của các ngươi rồi!. 

Nói xong tên đó dương thanh kiếm lên trước mặt hai đứa trẻ thì từ xa một chiếc lá bay thẳng về phía hắn và đâm xuyên qua tim hắn với tộc độ nhanh. Hắn té nhào xuống đất trước sự bỡ ngỡ của đồng bọn, bọn họ hoan mang trước cái chết của hắn chắc hắn là đầu đàn.

-AI?. Một tên trong bọn chúng lên tiếng.

Sự im lặng bắt đầu bao trùm hết không gian gần xa, đến nỗi có thể nghe được tiếng gió thổi một cách rõ rệt cho dến khi từ cành cây cổ thụ nó bay xuống đứng trước mặc bọn chúng, thấy nó thì tên khi nãy lên tiếng.

-Là ngươi?. 

-Phải!, là ta!, thì sao?.

-Ngươi là ai?, tại sao lại xen vào chuyện của bọn ta?.

-Ngươi không cần biết!. Nó khuôn mặt toát lên sát khí nói làm bọn chúng không khỏi kiên nhường. 

-Hừ!, đáng ghét!, ngươi hơi ngạo mạn đó!. Tên đó tức giận khi thấy nó không coi mình ra gì nên lớn tiếng quát nó.

-Im đi!. Nỗi bực mình trong người nó dâng trào, từ lúc ngồi trên cây nó đã bực mình khi nghe tên kia nói, nói như vậy chẳng khác nào xem, thường Nam Phong gia, thì...

-Hự???. Ba chiếc lá từ nó phóng ra dâm xuyên qua tim bọn chúng như tên kia, bây giờ trong màn đêm u tối chỉ còn lại ba thân anh là nó và hai anh em kia. Nó bước lại đỡ hai đứa dậy rồi nói.

-Các em tên gì?. 

-Dạ...e...em tên Jin Bin còn em của em tên Jin Lin!. Cậu bé trả lời.

-Mấy tuổi?.

-Em 13t còn Lin thì 10t!.

-Bây giờ đã tối rồi các em có chỗ về không?. Nó tay vuốt lên vần tráng ước đẫm mồ hôi của Bin mà lòng đầy đau xót nó nghĩ một đứa trẻ chỉ 13 tuổi mà phải mất gia đình thật sự rất đáng thương, nếu bây giờ mà nó bỏ đi thì sau này hai đứa trẻ này sẽ sống ra sao?, chỉ nghĩ đến thôi nó đã đau lòng rồi

chương 20

-Vào đi!. Vì không thể đứng nhìn hai đứa trể này bơ vơ ngoài đường không có chỗ nương tựa nên nó quyết định dẫn hai đứa về nhà.

-Cô chủ đã về!. Những người hầu cung kính cúi chào nó, hình như họ biết thân phận của nó thì phải!.

-Ùm!. -Hai em muốn ngủ chúng hay riêng?. Trả lời các người hầu bằng một giọng điệu vô cùng lạnh lùng rồi nó quay qua nhìn hai đứa hỏi.

-Dạ!, hai em sẽ ngủ chung ạ!, Lin rất yếu, em không thể để Lin ngủ một mình!. Bin nói.

-Ùm!, chị biết rồi!. -Các cô chuẩn bị một phòng gần phòng tôi!.

-Dạ!.

-À!, hai đứa kia đâu rồi!. Các cô người hầu định đi thì nó nhớ ra một điều là tại sao không thấy Danh & Nguyệt!.

-Dạ thiếu gia và tiểu thư đang ở trên phòng!. 

-Trên phòng?, kì lạ, hai đứa này sao tự dưng lại ngoan ngoãn ở trong phòng chứ!...?. -Bin, em dẫn Lin đi tắm đi, một lát chị qua!. 

-Cô!, dẫn tôi lên phòng hai đứa nó!. Nói xong nó đi thẳng lên lầu hai cùng cô người hầu vào phòng của Danh.

Bước trên hành lang lầu hai nó có một cám giác bất an, dường như nó cảm nhận được Danh và Nguyệt đang bày trò. Tới trước cửa phòng của Danh cô người hầu gỗ cửa nói.

-Thiếu gia!, tiểu thư!, cô chủ đã về!.

-................Đáp lại cô là một sự im lặng.

-Thiếu gia!, tiểu thư?!.

-.................Vẫn là sự im lặng, không một dộng tĩnh. Nó thấy vậy bảo cô người hầu qua phòng Nguyệt xem còn mình thì vào phòng Danh. 

-Danh?, Nguyệt?. Lên tiếng gọi hai đứa nhưng hiện giờ trong phòng không có một ai, cùng lúc đó cô người hầu chạy lại nói.

-Thưa cô chủ!, phòng của tiểu thư không có ai!.

-Thôi được rồi cô xuống đi, hiện giờ hai đứa nó không có ở nhà!. Nó nhìn thấy cánh cửa sổ mở toan thì đoán được hai đứa kia đã trốn đi chơi rồi!, cảnh này nó thường thấy ở Nam Phong gia, mỗi khi hai đứa ra ngoài chơi là gây chuyện nên bị cấm không cho đi chơi thì lại dùng tới cách này. Nhưng bây giờ đâu phải là ở Nam Phong gia đâu mà dùng cái chiêu này chứ.

-Dạ!. 

Ngồi phịch xuống giường nó nghĩ không biết hai đứa này đi đâu, hai đứa cũng như nó không hề biết rõ về cái thành phố này!, nó thì không lo lắng Danh và Nguyệt vì công lực của Danh và Nguyệt thuộc loại cao thủ, không dễ bị thương, nhưng nó chỉ lo hai đứa ham chơi không chịu về thôi, dù gì thì con nít vẫn là con nít.

chương 21

Đứng đậy đóng cửa sổ rồi nó đi qua phòng của Bin & Lin, ngồi nói chuyện với hai đứa được một lát thì nó trở về phòng mình. Lấy một chiếc vali màu đen ra để trên giường, tất cả những đồ vật trong phòng đều màu trắng: Giường trắng, màng trắng cửa trắng, bàn trắng, ghế trắng,...tất cả đều là màu trắng chỉ có cái vali màu đen, nó thích màu trắng mà sao lại có một cái vali màu đen?, thật ra nó định làm gì và trong cái vali đó nó chứa cái gì?...

-----------------
Tại một tiệm nước trong thành phố. 

-Anh Danh!, chúng ta đâu cần trốn đi như vậy!, ở đây đâu phải là Nam Phong gia đâu?. Nguyệt hi.

-Đúng là không phải ở Nam Phong, tại lúc trước cứ mỗi lần đi chơi là trốn đi nên quen rồi!, mà em cũng là người lên tiếng bảo trốn đi mà, sao giờ hỏi anh!. Danh trả lới.

-Tại lúc đó em quên!, mà em cũng đã nói lại rồi mà anh cũng nhất quyết đòi trốn đi! lỡ chị Tara tìm thì sao?. Nguyệt mặt hầm hầm nhìn Danh nói.

-Yên tâm!, chị Tara không có **** đâu!, đi chơi thôi!, lỡ trốn rồi không lẽ quay lại?!. Danh.

-Đúng ha!, thôi đi anh!. Nguyệt rạng rỡ cười tươi nhìn Danh nói.

---------------------

Còn nó, đặt cái vali lên giường, kéo dây kéo ra lấy trong đó một bộ đồ màu đen rồi đi thẳng vào Toilet. Hiện giờ nó khác hoàn toàn hồi sáng, một chiếc đầm màu đen, kiểu cách thì có một không hai. Tính tình và sở thích thây đổi như thời tiết, sáng thì trắng, tối thì đen, nhưng hai tính tình, hai sở thích đều là của nó, nó không phải như một người đa nhân cách, chỉ là nó cố giấu đi nó thật sự, chỉ thể hiện vào buổi tối, khi màng đêm đã che phủ hết vạn vật thì nó không có lí do gì phải giấu, tất cả tính cách, sở thích...đều sẻ được bộc lộ, tính cách của ban ngày và ban đêm tuy khác nhau, đối lập nhau nhưng cả hai đều là tính cách thực sự của nó. 



Tiếp tục nó lấy từ trong cái vali màu đen ra một chiếc chìa khóa xe màu đen. Xuống tầng hầm nó đi lại gần một vật được che bởi một tấm màng lớn, kéo tấm màng ra, trước mắt nó là một chiếc môtô màu trắng, trắng từ trên xuống