Chờ một ngày nắng - Chương 05 - Phần 1

Chương 5:

Kế hoạch tác chiến xem mặt

Đến tận lúc này, cuối cùng Thẩm Quân Tắc mới hiểu, Tiêu Tinh giống như một quả bom không hẹn giờ, chỉ một chút lơ là khẽ chạm vào là có thể khiến toàn bộ thế giới của anh đảo lộn.

Chẳng qua anh chỉ ngoảnh đầu lại lườm cô một cái, kết quả lại biến thành cục diện không thể cứu vãn…

Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, cánh tay của Thẩm Quân Tắc càng lúc càng đông cứng. Nếu không phải bao nhiêu người đang nhìn, anh rất muốn buông tay để cô gái này lăn xuống cầu thang…

Thấy em trai há hốc mồm, nụ cười của ông nội cũng càng lúc càng hiền từ, Thẩm Quân Tắc chỉ thấy mạch máu trong người sắp nứt vỡ.

Dù sao thì đã đến nước này rồi, thôi thì đành phải diễn tốt màn kịch này. Nghĩ như vậy, Thẩm Quân Tắc thấy bình tĩnh hơn. Anh đưa tay, nắm lấy tay của Tiêu Tinh, nhanh chóng kéo cô lên tầng trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, sau đó tìm căn phòng trống, tiện tay khóa trái cửa.

Mặc cho bên dưới nghĩ lung tung như thế nào, điều quan trọng nhất bây giờ là phải đối phó với Tiêu Tinh trước.

Anh không sợ Tiêu Tinh nổi nóng cho anh một cái bạt tai trước mặt mọi người, anh sợ cái batoong của ông nội sẽ giáng thẳng xuống đầu mình kia!

Căn phòng này rõ ràng là kho chứa đồ cho hôn lễ, trên sàn nhà có rất nhiều thùng rượu vang. Hai người ngồi đối diện với nhau, Tiêu Tinh vẫn giữ vẻ kinh ngạc như “nhìn thấy ma”. Thẩm Quân Tắc bị ánh mắt ấy của cô làm cho đầu óc tê liệt, không kìm được nới lỏng cà vạt điều chỉnh nhịp thở.

Thấy Tiêu Tinh im lặng không nói gì, Thẩm Quân Tắc khẽ ho một tiếng, cố làm ra vẻ bình tĩnh rồi hỏi: “Lúc nãy… những lời bọn họ nói, cô nghe được bao nhiêu?”.

“Lời nào?”. Tiêu Tinh nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.

Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, “… Cũng không có gì”.

“Không có gì còn hỏi tôi?”. Tiêu Tinh ngạc nhiên nhìn anh.

Thẩm Quân Tắc tránh ánh mắt như nhìn quái vật của cô, lẳng lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh thật ngốc vì đã đánh giá cao cô gái này. Một người lạc đường cũng có thể vòng quanh chỗ cũ mấy vòng như cô sao có thể nhanh nhạy chú ý đến trọng tâm chủ đề buôn chuyện của mọi người xung quanh? Với khả năng của anh, đối phó với cô nàng Tiêu Tinh ngốc nghếch này quả thực dễ như trở bàn tay! Rốt cuộc anh đang lo lắng cái gì chứ?

Xem ra anh vẫn chưa xui xẻo lắm, thế giới của anh chỉ nứt một rãnh nhỏ mà thôi, vẫn chưa đến mức sụp đổ. Chỉ cần tranh thủ thời gian hàn lại vết nứt ấy, anh vẫn còn cơ hội để thở.

Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu nhìn Tiêu Tinh, nghiêm túc nói: “Tiêu Tinh, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện”.

Tiêu Tinh không ngờ anh ta chuyển chủ đề nói chuyện nhanh như vậy, sững người một lúc mới nói: “Chuyện gì?”.

Thẩm Quân Tắc nói: “Là thế này, người nhà tôi cứ ép tôi kết hôn, suốt ngày bắt tôi đi xem mặt. Lúc nãy ông nội tôi đứng dưới, nhìn thấy tôi và cô…”. Lời nói ngắt đúng chỗ quan trọng.

Tiêu Tinh nhớ lại cảnh tượng lúc nãy không cẩn thận hôn anh ta, ngượng ngùng cười nói, “Tôi không cố tình đâu”.

“…”. Đùa cái gì thế, cô lại còn xin lỗi anh? Dường như anh đã trở thành người bị mạo phạm?

Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, kìm nén ý nghĩ muốn nổi giận, cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ chi bằng chúng ta tương kế tựu kế, tiếp tục đóng giả làm tình nhân. Cô có thể coi tôi là bia đỡ đạn để từ chối những người muốn làm phiền mình, ví dụ như anh chàng mỳ tôm kia. Tôi cũng có thể coi cô là bia đỡ đạn, để người nhà không ép tôi kết hôn nữa”.

Có lẽ đây là cách hoàn hảo nhất.

Tuy bắt anh ở cùng với cô nàng khắc tinh này, bất kỳ lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm bị hủy diệt, nhưng so với việc bị ông nội ép đi xem mặt thì đã tốt lắm rồi.

Cứ nhắc đến xem mặt, Thẩm Quân Tắc lại có cảm giác như có ai đó bóp cổ mình, không thể thở được.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, những cô gái khác người mà anh đã xem mặt có thể viết thành một cuốn “Lịch sử xem mặt đầy máu và nước mắt”!

Có cô gợi cảm nâng ngực rồi lại sửa mũi. Có cô đanh đá vừa gặp anh đã nói “Bà chị già này đã xem mặt tám mươi lần rồi, hôm nay chúng ta tốc chiến tốc thắng”. Có cô lúc ăn cơm cứ thì thà thì thầm, tư duy nhảy vọt đến nỗi anh hoàn toàn không theo kịp. Còn có cô ánh mắt dịu dàng lời nói dịu ngọt khiến anh nổi hết cả da gà. Có cô trang điểm như cave. Có cô thẹn thùng đến nỗi nói cũng lắp ba lắp bắp…

Chính vì ông nội không biết anh thích mẫu người con gái như thế nào, vì thế mới giới thiệu cho anh đủ các thể loại. Bởi lẽ đó, quá trình xem mặt của anh mới đau khổ và thê thảm vô cùng.

Nhưng chẳng còn cách nào cả. Ở nhà họ Thẩm, không ai dám làm trái ý muốn của ông nội.

Mặc dù trong lòng Thẩm Quân Tắc đã chán ngấy với màn kịch xem mặt mà ông sắp xếp nhưng vẫn nhẫn nhịn, ngoan ngoãn đi đến cuộc hẹn. Đã từng có một lần, chẳng qua anh nhờ một người bạn đi thay mình, sau khi biết chuyện ông đã nổi trận lôi đình, tức giận đến nỗi bệnh cao huyết áp phát tác, phải nằm trong phòng theo dõi đặc biệt của bệnh viện. Nhà họ Thẩm ầm ĩ hết cả lên, giống như vừa trải qua một cơn bão tố. Đến tận bây giờ, Thẩm Quân Tắc vẫn còn thấy tim đập chân run vì sự cố lần ấy.

Thực ra lý do cơ bản nhất mà lúc đầu anh lừa Tiêu Tinh hoàn toàn không phải không dám thừa nhận mình chính là người đã cho cô leo cây. Anh chỉ sợ ông nội lại mắc bệnh “ông mối”, nghĩ cách để gán ghép hai người.

Quả thực anh đã chán ngấy với việc ngồi trong nhà hàng như một pho tượng, nói chuyện với những cô gái mà mình không thích.

Suốt ngày ông than phiền, bảo anh sớm kết hôn. Với một cô gái độc thân bất kể là gia thế hay tính cách ngoại hình đều không tồi như Tiêu Tinh, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Bắt đầu từ lúc nghe nói Tiêu Tinh đến New York du học, suốt ngày ông mong chờ được gặp tiểu thư “dịu dàng nho nhã” trong truyền thuyết của nhà họ Tiêu. Suốt ngày ông nhớ lại tình nghĩa huynh đệ, cùng với ông nội của Tiêu Tinh kề vai chiến đấu, lại còn nhiệt tình nói với Vu Giai để Tiêu Tinh đến nhà họ Thẩm sống vài ngày, coi Tiêu Tinh là ứng cử viên cho vị trí cháu dâu nhà họ Thẩm.

Người phụ nữ bốp chát như Vu Giai dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý ngay, lại còn đề nghị Thẩm Quân Tắc cùng đến sân bay đón Tiêu Tinh, nhân tiện làm quen trước.

Thẩm Quân Tắc thấy có gì đó bất thường, vội vàng mượn cớ Phương Dao tổ chức buổi biểu diễn để trốn về nước.

Không ngờ anh đã chọn nhầm thời gian, đúng ngày bay về New York thì tình cờ gặp Tiêu Tinh đang chửi mình. Thế là tương kế tựu kế lừa cô đến khách sạn, tránh để cô tiếp xúc với ông nội, cắt đứt tất cả mọi khả năng cô vào nhà họ Thẩm.

Nhưng điều càng không ngờ tới là từ lúc anh bịa ra lời nói dối này, rất nhiều bất ngờ khiến người ta không thể ứng phó được đã liên tiếp xảy ra. Sự xuất hiện của Tạ Ý, hôn lễ của Minh Huệ, đến tận ngày hôm nay, ông nội tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ anh và Tiêu Tinh đang ôm nhau…

Mặc dù tình hình bây giờ có chút rối loạn nhưng Thẩm Quân Tắc rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cách tốt nhất trước mắt chỉ có thể tương kế tựu kế để Tiêu Tinh tiếp tục đóng giả làm bạn gái của mình. Dẫu rằng chiêu này có chút mạo hiểm, mỗi bước tiếp theo đều như giẫm trên băng mỏng.

Dù sao thì không thành công cũng thành nhân. Anh thử thách một chút vận may của mình là được.

Chỉ cần anh có thể qua được mắt ông, những ngày tháng Tiêu Tinh đi học vẫn còn rất dài, thời gian vài năm đủ để anh từ từ đối phó với người nhà.

Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc không kìm được liếc nhìn Tiêu Tinh, khẽ nói: “Tiêu Tinh, cô hãy lấy thân phận bạn gái của tôi, theo tôi về gặp ông nội tôi nhé!”.

“Hả?”. Tiêu Tinh ngạc nhiên há hốc mồm, “Gặp phụ huynh? Chuyện này tôi không biết ứng phó đâu”.

Thẩm Quân Tắc nói: “Không sao, chỉ cần khiến ông nội tin tôi có bạn gái, tạm thời từ bỏ ý nghĩ ép tôi đi xem mặt là được”.

Tiêu Tinh đã nghe kể về chuyện xem mặt của anh ta, không khỏi có chút đồng cảm, thêm vào đó ngày hôm qua vừa mới nhận lời với anh ta nếu anh ta có chuyện gì sẽ quyết không từ chối, thế nên cô đã gật đầu, nắm chặt tay và nói: “Được, màn kịch này chúng ta tiếp tục diễn!”.

Nhìn ánh mắt biết cười của cô, không biết vì sao Thẩm Quân Tắc có chút chột dạ. Anh im lặng một lúc rồi mới gượng gạo sờ mũi, khẽ nói: “Cảm ơn”.

Tiêu Tinh cười nói: “Khách sáo với tôi làm gì chứ, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi giúp anh đối phó với người nhà cũng coi như là trả mối ân tình”.

Để tránh cảm giác chột dạ kỳ lạ tiếp tục cuộn lên trong lòng, Thẩm Quân Tắc vội vàng quay người mở cửa, chuyển chủ đề nói chuyện: “Đi thôi, Minh Huệ đang đợi cô”.

Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh đến phòng trang điểm của Minh Huệ. Tiêu Tinh vừa nhìn thấy Minh Huệ, tình nghĩa chị em sâu đậm trào dâng, vội vàng chạy về phía cô ấy, kéo tay Minh Huệ xoay một vòng, “Chị Minh Huệ, chị xinh quá, con gái mặc áo cưới đẹp thật đấy! Em muốn chụp ảnh với chị!”. Nói rồi cô ngoảnh đầu lại nói với Thẩm Quân Tắc, “Jesen, phiền anh giúp chúng tôi chụp tấm ảnh”.

Thẩm Quân Tắc im lặng lấy điện thoại chụp ảnh cho họ. Tiêu Tinh khoác tay Minh Huệ, cười rất tươi, dường như cô mới là người kết hôn.

“Chị Minh Huệ, chị đặt chiếc váy này ở đâu đấy? Đẹp thật”. Tiêu Tinh nhẹ nhàng giơ tay sờ tà váy của Minh Huệ, những sợi kim tuyến màu bạc và những hạt ngọc trai đính trên đó trông thật rực rỡ chói mắt, “Đắt lắm đúng không? Tạ Ý mua cho chị à?”.

Minh Huệ xoa đầu Tiêu Tinh, “Em ngưỡng mộ gì chứ, đợi đến khi em kết hôn, bảo chú rể mua cho em bộ váy cưới đẹp nhất”.

“Em còn lâu”. Tiêu Tinh mỉm cười nắm tay cô, “Đúng rồi, em có quà tặng hai người”. Nói rồi cô lấy chiếc hộp trong túi.

Minh Huệ ngạc nhiên hỏi: “Là tranh à? Có thể mở ra xem không?”.

“Dĩ nhiên là có thể rồi”.

Đây là một bức tranh màu truyền thống, non xanh nước biếc, nhành hoa ngọn cỏ, tất cả đều sống động như thật. Đôi chim trên bầu trời càng sống động hơn, thậm chí ngay cả những chiếc lông vũ cũng được tô màu rất chau chuốt, có thể thấy cô đã vẽ rất cẩn thận. Góc dưới bên phải còn có chữ ký của cô. Nếu không phải có cái tên này, Minh Huệ còn tưởng rằng cô mua nó ở đâu đó.

“Cái này… là chính tay em vẽ?”. Minh Huệ kinh ngạc hỏi.

Tiêu Tinh có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Lâu lắm không vẽ, có chút cứng tay, vẽ mấy ngày mới xong, hi hi, chị đừng chê nhé, em cũng không nghĩ ra vẽ cái gì, liền vẽ đôi chim liền cánh”.

“Sao lại chê được”. Minh Huệ rất xúc động, “Em có tấm lòng như vậy, chị vui còn không kịp nữa là. Không ngờ em còn biết vẽ tranh, nhìn từ xa còn tưởng là tác phẩm của danh họa nào đó, làm chị giật nảy mình, ha ha, Tiêu Tinh, em vẽ đẹp lắm”.

Tiêu Tinh bị khen đến đỏ mặt, vội nói: “Chị đừng cười em nữa, danh họa gì chứ, em chỉ là tiện tay vẽ chơi thôi mà”.

Minh Huệ mỉm cười cuộn tranh lại rồi nhìn Thẩm Quân Tắc đứng bên cạnh, “Jesen, cậu có mang quà không?”.

Thẩm Quân Tắc ngượng ngùng lấy chiếc phong bao đã chuẩn bị từ trước đưa cho Minh Huệ.

Minh Huệ không kìm được cười nói: “Cậu đúng là người thực tế”.

Tiêu Tinh liếc nhìn anh có chút khinh thường.

Thẩm Quân Tắc tỏ ra không vui, khẽ nói: “Hai người nói chuyện đi, mình ra ngoài một lát”.

Vấn đề của Tiêu Tinh đã xong, anh còn phải nhanh chóng đi đối phó với ông nội. Những ngày tháng phải dỗ dành cả hai bên quả thực khiến người ta đau khổ.

Sau khi Thẩm Quân Tắc đi ra, Tiêu Tinh mới tươi cười kéo Minh Huệ sang ghế sofa bên cạnh, nói chuyện thầm kín.

“Sao chị và Tạ Ý lại đến với nhau? Em thật không ngờ hai người sẽ kết hôn”.

Nhắc đến chuyện này, Minh Huệ lại buồn phiền, “Haizz, anh ấy á, cái gì cũng tốt, chỉ mỗi EQ là hơi thấp. Chị theo đuổi anh ấy hai năm, anh ấy cũng không biết chị đang làm gì, nhìn thấy chị lại còn tò mò nói, trời ơi Minh Huệ, sao em cũng ra nước ngoài”.

Tiêu Tinh nhìn cô với ánh mắt cảm thông.

Minh Huệ tức giận nói: “Lúc ấy chị rất muốn cho anh ta hai quả đấm. Chị theo đuổi anh ta lâu như vậy mà anh ta chỉ coi chị như anh em tốt. Em chỉ coi anh ta là bạn nhưng anh ta lại tưởng rằng em yêu thầm anh ta. Chị rất tò mò, có phải là não phải não trái của anh ta đặt ngược nhau không”.

Hai người nhìn nhau, dở khóc dở cười.

Một lúc sau, Tiêu Tinh mới giật mình tỉnh ngộ, “Chả trách hôm ấy khi gặp em trên đường, vẻ mặt của anh ta lại kỳ lạ như vậy, lại còn hỏi em có phải ra nước ngoài tìm anh ta không, thì ra là vì trường hợp của chị?”.

“Đúng vậy, hồi ấy chị thật ngốc, vì anh ấy mà sang bên này du học”. Minh Huệ khẽ thở dài, “Hồi trẻ ai cũng bồng bột một lần, bây giờ nghĩ lại chị theo anh ấy ra nước ngoài khiến anh ấy cảm động cũng đáng. Từ đó về sau, anh ấy đối xử với chị rất tốt”.

Nhìn nụ cười đắc ý của Minh Huệ, Tiêu Tinh không kìm được bật cười, “Xem ra con ngựa hoang như anh ấy cũng bị chị thuần phục rồi”.

“Ha ha, em nói không sai”. Minh Huệ cười rồi lại thở dài, “Haizz, mỗi lần nói chuyện với anh ấy, chị có cảm giác giống như đang đóng phim. Vẻ mặt của anh ấy biến đổi khôn lường, quả thực là rất khó hiểu. Có điều quen rồi cũng thấy rất thú vị, ở bên anh ấy, ngày nào cũng có những điều kinh ngạc và vui mừng. Dĩ nhiên phần lớn là kinh ngạc, vui mừng chỉ chiếm phần ít”.

Nghe Minh Huệ nói như vậy, Tiêu Tinh lại bật cười.

Sống cùng với Tạ Ý đúng là một thách thức nguy hiểm.

Mặc dù cô không thể hiểu được vì sao Minh Huệ lại thích Tạ Ý, có điều mỗi người một sở thích, không biết chừng Minh Huệ thích tính cách ấy của anh ta.

Hôn lễ sắp bắt đầu, Minh Huệ phải dậm lại phấn. Tiêu Tinh liền ra khỏi phòng trang điểm xuống dưới. Cô nhìn trái nhìn phải mà không thấy Jesen đâu, ngay cả tên “Quân Tắc” và ông lão mà lúc nãy cô liếc thấy ở đám đông bên dưới cũng không thấy đâu.

Một nhân viên phục vụ thấy cô ngó ngó nghiêng nghiêng liền bước lại gần và nói: “Cô là cô Tiêu phải không? Jesen bảo tôi đưa mẩu giấy này cho cô”.

“Cảm ơn”. Tiêu Tinh cầm mẩu giấy, mở ra thì thấy trên đó có viết một dòng chữ phóng khoáng: “Tôi có chuyện phải đi trước, lát nữa đến đón cô. Mong cô chuẩn bị thật tốt để ứng phó với ông nội tôi”.

“…”. Sao giọng điệu lại nghiêm trọng như vậy nhỉ, khiến Tiêu Tinh cảm thấy có chút căng thẳng.

Nghe anh ta miêu tả, hình như ông nội của anh ta rất đáng sợ.

Tiêu Tinh nhét mẩu giấy vào túi áo, đến chỗ đã sắp xếp trước rồi ngồi xuống, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn bất an.

Cuối cùng hôn lễ đã bắt đầu, trong tiếng nhạc đám cưới quen thuộc, Minh Huệ khoác tay Tạ Ý bước qua tấm thảm đỏ rất dài, cùng nhau thề nguyện gắn bó trước chiếc bàn phủ hoa hồng. Ông lão quen thuộc kia cũng xuất hiện. Thì ra ông là người chủ hôn, vuốt ve bộ dâu dài, tươi cười đọc lời thoại, rất giống với ông tơ… trong thần thoại hay trong ti vi.

Tiêu Tinh nhìn nụ cười hạnh phúc của Tạ Ý và Minh Huệ, đột nhiên cảm thấy có chút ngưỡng mộ. Gặp được người mình thích không phải là điều dễ dàng, chí ít đến bây giờ, đừng nói là cô chưa trải qua một mối tình nào, thậm chí còn chưa bao giờ có cảm giác rung động với người con trai nào.

Cô luôn có cảm giác tình yêu quả thực rất trừu tượng, thay vì nghĩ đến thứ tình yêu vô vị đó, chi bằng đọc vài bộ truyện tranh, gặm vài cái chân gà còn thực tế hơn.

Nghi thức kết hôn đã xong, trước tiếng reo mừng hò hét của mọi người, Minh Huệ bắt đầu ném hoa. Nghe nói ai có thể cướp được bó hoa trên tay cô dâu thì người đó sẽ là người tiếp theo kết hôn.

Rất nhiều quý cô độc thân phấn khích đứng vây quanh đó để cướp hoa, sắp chen đến vỡ đầu rồi. Tiêu Tinh không có hứng thú, đứng ngoài xem kịch hay.

Không ngờ Minh Huệ hơi quá tay, ném đi rất xa, bó hoa bay thẳng về phía Tiêu Tinh đang đứng bên ngoài vòng vây.

Đám người vội vàng ngoảnh đầu lại.

“A! Bị cô cướp được rồi!”.

“Chắc chắn năm nay cô có vận đào hoa!”.

“Không biết chừng người tiếp theo kết hôn chính là cô!”.

“Chúc mừng chúc mừng”.

Ông lão ấy nhìn cô, vuốt râu cười tít mắt.

Trước ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ của mọi người, Tiêu Tinh đờ ra như một khúc gỗ, đặt bó hoa xuống bàn.

Khụ khụ, vận may này chắc chắn sẽ không linh nghiệm. Đối với cô, từ trước tới nay những điều tốt thì không linh nghiệm, những điều xấu luôn linh nghiệm, vì thế cô không cần phải bận tâm đến lời đồn này.

Kết hôn? Đùa cái gì chứ, người ta nói hôn nhân là nấm mồ, cô đâu phải kẻ ngốc, sao có thể vẫn còn trẻ thế này mà đã chui vào mộ nằm…

Trong hôn lễ của Tạ Ý và Minh Huệ có rất nhiều lưu học sinh. Mọi người tụ tập với nhau không một chút dè dặt. Trong nháy mắt, khách sạn nhộn nhịp hẳn lên, bàn bên cạnh còn có người chơi oẳn tù tì, những âm thanh ồn ào ấy khiến Tiêu Tinh hoa mắt chóng mặt.

Ăn chút thức ăn lót dạ rồi đợi Minh Huệ và Tạ Ý đến bàn chúc rượu, Tiêu Tinh vội vàng nhân cơ hội chuồn ra ngoài.

Chạy ra ngoài hít thở không khí trong lành, Tiêu Tinh vừa thở phào đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc cách đó không xa đang lái về phía mình.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước mặt Tiêu Tinh, Thẩm Quân Tắc hạ kính cửa xe, cau mày, “Lên xe đi”.

Tiêu Tinh mở cửa lên xe, thắt dây an toàn, cười nói: “Thật trùng hợp, tôi vừa ra ngoài thì anh đến”.

Thẩm Quân Tắc không trả lời, lấy trong túi áo chiếc hộp nhỏ đưa cho cô, “Sạc pin của cô”.

Tiêu Tinh nhận lấy rồi mở ra xem, đúng là sạc pin của chiếc máy Nokia mà cô đang dùng, tiện tay đút vào túi, “Cảm ơn anh, suýt chút nữa thì tôi quên rồi. Lúc nãy anh đi mua cái này à?”.

“Ừ”. Thẩm Quân Tắc khẽ đáp một tiếng, không nói gì nữa. Tiêu Tinh nhớ lại anh đã từng nói “lúc lái xe không thích bị làm phiền” nên cũng im lặng.

Không biết vì sao khi ở cùng anh ta ngày hôm nay cô luôn có cảm giác đè nén kỳ lạ, thêm vào đó là sự cố khiến người ta đỏ mặt ấy, Tiêu Tinh vẫn thấy mình nên nhắm mắt thì hơn, tránh để người đàn ông tính khí cổ quái này nổi nóng.

Một lúc sau, chiếc xe dừng lại trước cửa một nhà hàng, Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh lên phòng ăn tầng hai.

Thấy Tiêu Tinh căng thẳng nắm chặt tay, Thẩm Quân Tắc không kìm được khẽ nói: “Chỉ có ông nội tôi ở đó, cô không cần căng thẳng. Nếu ông có hỏi quá trình chúng ta quen nhau, cô cứ nói như đã nói với Tạ Ý là được”.

Tiêu Tinh gật đầu rồi lại lo lắng hỏi: “Ngộ nhỡ ông hỏi những vấn đề tôi không biết trả lời thì sao?”.

Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu nhìn cô, khẽ nói: “Yên tâm, có tôi rồi”. Nói rồi anh đẩy cửa phòng, “Vào đi”.

Tiêu Tinh ưỡn ngực ngẩng đầu, bước vào trong với vẻ mặt rất nghiêm nghị. Tư thế ấy giống như sắp đi ra pháp trường vậy.

Trong phòng là một ông lão với bộ râu dài, mái tóc bạc phơ, đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía cửa. Bên tay ông là chiếc gậy batoong, có hình đầu rồng tinh xảo. Đột nhiên Tiêu Tinh nhớ đến những cao thủ võ lâm mai danh ẩn tích trong các tiểu thuyết võ hiệp, hình như đều giống ông ta… trong lòng không khỏi run run.

Một người lúc nãy vẫn còn cười tít mắt trong hôn lễ giống như Ông tơ hiền từ, bây giờ không cười nữa, trông rất uy nghiêm. Ông lão này, vừa nhìn là biết không thể đắc tội được… Cái ba toong kia mà gõ xuống thì thật sự rất đáng sợ.

“Ông ơi, cô ấy chính là Tiêu Tinh”. Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh đến bên bàn, kéo ghế cho cô, “Lại đây ngồi”.

Bị ông lão nhìn chằm chằm, Tiêu Tinh có chút chột dạ. Cô ngồi xuống theo chỉ thị của Thẩm Quân Tắc, nở nụ cười rạng rỡ và nói: “Cháu chào ông, cháu là Tiêu Tinh, rất vui được gặp ông”.

Nói rồi còn cung kính cúi người.

Bộ râu của ông Thẩm rung rung, ông nhìn Quân Tắc, hạ thấp giọng nói: “Không phải là cháu lại giở trò đấy chứ? Lần trước mời diễn viên đến lừa ta”.

Thẩm Quân Tắc mỉm cười, ghé sát vào tai ông, khẽ nói: “Ông yên tâm, cô ấy đúng là Tiêu Tinh. Chẳng phải ông đã xem ảnh cô ấy rồi sao?”.

Ông Thẩm nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ rồi lại nhìn Tiêu Tinh, ho một tiếng, nghiêm khắc hỏi: “Cháu chính là Tiêu Tinh?”.

“Vâng”. Tiêu Tinh gật đầu, “Đúng ạ”.

Ánh mắt của ông Thẩm lướt quanh người Tiêu Tinh mấy vòng, lúc ấy mới cười khà khà và nói: “Thật không ngờ hai đứa lại có thể đến với nhau, ha ha ha ha…”.

Tiêu Tinh đã chuẩn bị rất nhiều cách để ứng phó với những câu hỏi khi gặp phụ huynh, ví dụ người nhà làm gì, hai người quen nhau như thế nào, có dự định gì cho tương lai… Đột nhiên ông không hỏi gì, chỉ ngồi đó cười một cách rất kỳ lạ khiến Tiêu Tinh thấy không quen, không kìm được quay sang nhìn Jesen đứng bên cạnh.

Anh ta tỏ ra rất bình tĩnh, dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của anh ta.

Ông Thẩm nhìn Tiêu Tinh, càng nhìn càng thích, ánh mắt hiền từ khiến toàn thân Tiêu Tinh nổi hết cả da gà.

“Thằng cháu này của ta không làm cho ta bớt lo một chút nào, bao nhiêu năm nay không chịu tìm bạn gái, nói cái gì mà đàn ông phải coi sự nghiệp làm trọng, không gặp được người phụ nữ mình thích nó cũng không muốn miễn cưỡng. May mà bây giờ có cháu ở bên cạnh nó, ta cũng yên tâm nhiều rồi, ha ha ha ha”.

“Hì hì…”. Thấy ông cười không ngừng, Tiêu Tinh cũng phối hợp cười một lúc, ngượng ngùng gãi đầu.

Ông Thẩm tiếp tục ý nặng tình sâu: “Tiêu Tinh à, sau này cháu phải quản lý nó, để nó sớm thay đổi tâm tính. Nếu tình cảm của các cháu tốt đẹp thì sớm kết hôn…”.

“Ông nội”. Thẩm Quân Tắc vừa nghe thấy có điều bất thường, vội vàng ngắt lời ông, “Bây giờ nói chuyện này vẫn còn sớm”.

“Ừ, cũng phải. Bọn trẻ các cháu có suy nghĩ riêng của mình, từ từ, không vội, không vội”. Ông Thẩm cười tít mắt nhìn Tiêu Tinh, “Tiêu Tinh à, sau này có thời gian rảnh rỗi thường xuyên đến nhà ông chơi”.

“Vâng ạ”. Tiêu Tinh vội vàng gật đầu đồng ý.

“Lúc nãy ở đám cưới, ta thấy cháu có vẻ rất bất an, có phải là chưa ăn no không?”.

Tiêu Tinh vội nói: “Cháu ăn no rồi”.

“Không cần phải khách sáo với ông, ông thấy chắc chắn là cháu chưa ăn no, lúc ra khỏi cửa còn cầm hai miếng bánh ngọt”. Ông Thẩm nheo mắt cười rất tươi, giống như phát hiện ra bí mật lớn vậy.

“…”. Tiêu Tinh ngượng ngùng cúi đầu. Ông lão này là thám tử sao? Quan sát cô kỹ như thế, ngay cả việc cô lấy trộm bánh cũng phát hiện ra.

“Người nhà mà, không cần phải ngại, không thích ăn đồ ăn trong tiệc cưới, ta sẽ gọi món ngon cho cháu”. Ông Thẩm vuốt râu, nói với Quân Tắc đứng bên cạnh, “Cháu đi gọi đồ ăn cho Tiêu Tinh. Nó thích ăn gì, chắc cháu biết rất rõ đúng không?”.

“Vâng”. Thẩm Quân Tắc đứng dậy, nhìn thấy Tiêu Tinh căng thẳng đan tay vào nhau, trong lòng có chút không yên tâm. Khi đi qua người Tiêu Tinh, anh không kìm được cúi người xuống, khẽ nói bên tai cô, “Gặp phải tình huống không thể ứng phó, cô cứ theo cách cũ, kiếm cớ đi vệ sinh”.

“… Ừm”. Thì ra cái chiêu “niệu đạo” mà cô đã dùng lần gặp Tạ Ý đã bị anh phát hiện ra? Tiêu Tinh ngượng ngùng gật đầu, nhìn bóng dáng to lớn của anh biến mất khỏi tầm mắt, đối diện với ông lão mỉm cười rất hiền từ này, trong lòng không khỏi càng căng thẳng hơn.

“Tiêu Tinh à, năm nay cháu hai mươi hai rồi đúng không?”.

“Vâng, đúng ạ…”. Ông lão này ngay cả tuổi tác của cô cũng biết rõ như vậy? Đột nhiên cô thấy áp lực rất lớn…

“Cháu nói thật cho ông biết, cháu thật sự thích nó sao? Thằng cháu của ông tính nết cổ quái, tính cách cũng rất lạnh lùng, một chút lãng mạn cũng không biết, hình như không phải mẫu người mà các cô gái trẻ thích”. Nói rồi ông thở dài, nét mặt cũng có chút buồn phiền.

“Cháu… cháu thấy anh ấy rất tốt. Tính cách lạnh lùng cũng có thể coi là chín chắn bình tĩnh. Nói về tính nết thì hai người chung sống với nhau lâu rồi sẽ thích ứng được. Lãng mạn chẳng có tác dụng gì cả, không thể mang ra ăn được, cháu thích con người thực tế giống như anh ấy hơn”. Tiêu Tinh không kìm được giơ tay lau mồ hôi trán, “Anh ấy rất tốt, khụ khụ… thật sự, rất tốt ạ”.

“Nói như thế là cháu rất thích nó?”. Ông Thẩm vuốt râu, đôi mắt ngời sáng.

“Vâng, rất, rất thích”. Tiêu Tinh gượng cười, nếu ông hỏi tiếp thì cô muốn khóc.