VHKB, Quyển 05, Chương 13
Mắt thấy xe chở tiền đã sắp đụng vào cây cột cạnh tòa cao ốc thì rốt cục pháo không khí cũng nã một phát với uy lực cực mạnh thậm chí bắn nát bấy cánh cửa lớn trên xe chở tiền, biến cả tấm cửa thép kiên cố thành bụi sắt. Sóng xung kích uy lực cực mạnh xuyên về phía xe tải, chỉ trong nháy mắt, phần đầu xe tải bị làn sóng xung động chấn thành mảnh nhỏ. Xe chở tiền rút cục từ trạng thái bị đẩy ép khôi phục lại. Cơ hồ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, xe chở tiền cọ sát vào một cây cột làm cho đèn xe đều vỡ nát, nhưng tóm lại chiếc xe vẫn lảo đảo chạy về hướng tháp truyền hình.
Trịnh Xá cũng không dám khẳng định Trương Hằng có thể bắn xuyên qua lớp kính chống đạn này hay không nên hắn nhắm đúng hướng tòa tháp truyền hình, rồi tiếp tục đạp lút chân ga. Ngoài ra Trịnh Xá cũng hung hăng tung một quyền đánh lên tấm kính lớn chắn phía trước. Đây quả thật là kính chống đạn, vô luận là bắn như thế nào đi nữa thì nó cũng chỉ nứt ra mà không vỡ. Như vậy, từ bên ngoài căn bản không thể thấy tình cảnh lái xe bên trong, mà Trịnh Xá cũng không thèm quản phương hướng làm gì. Hắn hụp đầu xuống, thân người nghiêng qua ngồi bên rìa ghế tài xế, chân thì vẫn kiên trì đạp ga, giờ phút này xe chở tiền càng lúc càng đến gần tháp truyền hình.
“5000 mét…
3000 mét…
1500 mét…”
Ước chừng còn cách tòa cao ốc khoảng 1000 mét thì đột nhiên một tiếng rít chói tai vang lên; một mũi tên xé gió bắn trúng kính chống đạn. Uy lực của nó không ngờ đủ mạnh để xuyên thấu tấm kính bắn vào bên trong, uy lực mũi tên này so với đầu đạn bình thường còn lớn hơn nhiều. Ngay lúc Trịnh Xá còn đang thầm nhủ mình may mắn nhờ chiếc xe chở tiền này khá chắc chắn thì đột nhiên thêm một mũi tên nữa xé gió lao tới, bắn trúng ngay tại chỗ mũi tên vừa rồi bắn tới làm cả hai mũi tên cùng phóng vào. Khoảng cách thời gian giữa hai phát tên bất quá chưa được một giây đồng hồ. Rốt cục tấm kính chống đạn này cũng chịu không nổi uy lực của hai phát tên mà rung lên rồi rầm một tiếng nát vụn ra. Bất quá cùng lúc đó, xe chở tiền cuối cùng cũng lọt được vào bên trong tòa tháp truyền hình!
Tốc độ xe chở tiền cực kỳ nhanh, trong quá trình phóng vào tòa nhà đã dọa không biết đến bao nhiêu người sợ té khói. May mắn là mọi người thấy được trước từ xa chiếc xe đang vọt tới nên đã bắt đầu tránh né, ho nên xe chở tiền là tông vào chính diện quầy tiếp tân, mà trên thực tế cũng không có làm bị thương một ai. Thêm vào đó, do một đống cột gỗ phân làn đường, cũng đã giảm được thật nhiều xung lực húc tới của chiếc xe. Nếu không với tốc độ kinh khủng đó mà xe tông thẳng vào tường thì phỏng chừng ngay cả chính Trịnh Xá cũng chịu không thấu.
Dù là như vậy, Trịnh Xá cũng là bị choáng váng đầu óc; ước chừng mấy giây sau hắn mới từ trạng thái choáng này khôi phục lại. Hắn vội vàng cầm lấy máy bộ đàm hỏi to:
- Chiêm Lam! Có thể cảm giác được vị trí bọn Trương Kiệt ở chỗ nào chưa
Thanh âm Chiêm Lam truyền tới:
- Cảm giác không được gì. Vẫn như cũ cảm giác chỗ đó như là trống rỗng, như là bị vật gì đó ngăn cản vậy…. ngươi nhớ phải cẩn thận một chút. Trương Kiệt không phải là thứ dễ đối phó như vậy đâu.
Trịnh Xá thở ra một hơi:
- Ta biết rồi, ngươi bên đó thì sao? Triệu Anh Không còn cách ngươi xakhông?
Chiêm Lam trầm mặc một chút rồi nói:
- Ước chừng trong khoảng mười phút nữa là có thể đuổi kịp ta rồi…
Trịnh Xá hung hăng nói:
- Mười phút… Mười phút…! Ta biết rồi! Trong vòng mười phút ta nhất định sẽ giải quyết xong Trương Kiệt! Ta thề!
Chương 13: Một tiễn đầy tiếc hận (P1)
Người dịch: Anubis1603
Biên tập: ngo_ngo
Trịnh Xá từ trên xe nhảy xuống, lần này hắn toàn thân căng ra. Lần trước sau khi nếm qua uy lực cùng tên của Trương Hằng, hắn không dám xem thường nữa, vô luận là tốc độ hay uy lực, thật sự đã không thua kém súng ngắm bình thường là mấy. Mà trước mắt, hắn căn bản vẫn vô lực chống đỡ lại uy lực của súng ngắm, đây là sự thực.
Lần này còn may, Trương Hằng cũng không luôn ngắm trúng hắn, hơn nữa có vẻ vị trí của Trương Hằng cũng không ở trên tòa nhà này. Khi Trịnh Xá nhảy ra ngoài xe, cái loại cảm giác nguy hiểm đến tính mạng này cũng không xuất hiện, đưa mắt nhìn ra bốn phía, chỉ có đám công nhân viên chức đang sửng sốt rúc ở hai bên, cùng một số nữ công nhân không ngừng la hét gọi điện thoại. Tóm lại hiện trường trở thành một mảng hỗn loạn, hoặc là đờ ra nhìn Trịnh Xá, hoặc là chạy loạn xung quanh, lại thêm xe chở tiền sau khi xông qua thì vô số giấy tờ tài liệu tung bay tá lả, trông hiện trường tuyệt đối là một mảnh hỗn loạn vô cùng.
Trịnh Xá thở hắt ra, hắn lấy vũ khí từ trong Nạp Giới, tay trái cầm súng tiểu liên mini, tay phải cầm Prog Knife, sau đó không chút nghĩ ngợi liền vọt về phía hành lang an toàn.
Thứ như thang máy thật sự là tuyệt đối không nên nghĩ tới, làm vậy đơn giản là buộc tử thần quá bộ tới giết người, hắn cũng không muốn để bản thân xông lên mặc cho tử thần đùa bỡn trong cái vỏ bọc "xảo hợp" đó. So sánh ra, hắn có được khinh công, sức chịu đựng cũng mạnh hơn gấp mấy lần so với người bình thường, tốc độ đi trực tiếp cầu thang bộ so với cầu thang máy cũng không kém chút nào. Hơn nữa hắn chỉ nhớ trong hành lang an toàn này cơ hồ không có ai cả, tử thần còn có thể giở trò hề gì đây.
Tổng lượng nội lực của Trịnh Xá thực sự không nhiều lắm, không giống với năng lượng huyết tộc đã tăng lên rất nhiều, vẫn chỉ cường hóa ở mức trung cấp nội lực, hiện tại thực sự là hơi thiếu hụt một chút. Trước đây chỉ là sử dụng Nạp giới vẫn cảm thấy ổn, thế nhưng lúc này sau khi có được võ công, mặc dù võ công này căn bản không có tên, chính là dùng hai chữ "Khinh công" để khái quát, nhưng cối cùng tổng lượng nội lực cũng làm cho hắn cảm thấy không đủ. Duy trì trạng thái khinh công không tới mấy phút đồng hồ, nội lực của hắn liền lâm vào tình cảnh khô kiệt. Nếu như trong đối chiến, nội lực của hắn đột nhiên khô kiệt, như vậy hắn rất có thể sẽ bởi vì một điểm nhỏ sai lầm này mà bị thua trong nháy mắt. Dù sao thứ hắn phải đối diện chính là sinh tử tồn vong trong nháy mắt, địch nhân hoặc là nguy hiểm sẽ không có khả năng cho hắn một chút cơ hội nào!
Trịnh Xá vận hành khinh công hối hả chạy lên trên, đã hoàn toàn là cước không chạm đất, bởi vì tốc độ thực sự quá nhanh cho nên hắn đã chạy trên vách tường xung quanh cầu thang bộ, phảng phất vách tường đó như là mặt đường bằng phẳng vậy. Sau khi vận hành khinh công, thân thể hắn giống như một tấm sa mỏng uyển chuyển, dưới chân vừa khẽ điểm một cái liền cực nhanh vọt về phía trước. Chỉ trong một giây, hắn đã chạy lên được một tầng cầu thang. Chỗ tòa nhà đài truyền hình này bất quá cũng chỉ cao hơn hai mươi tầng mà thôi, như thế cũng chỉ không tới một phút đồng hồ hắn sẽ có thể leo lên hết cầu thang.
“Nếu như ta là Trương Kiệt…. Nếu như ta là Trương Kiệt mà nói thì nhất định sẽ là đợi ta ở một nơi nào đó…. Mà về phần Trương Hằng và Tiêu Hoành Luật…. Nếu như ta là Trương Hằng… Nếu như ta là Trương Hằng….”
Khi Trịnh Xá đang chạy bỗng nhiên cảm thấy cả người khó chịu bất thường, phảng phất như bị vật gì ngắm trúng vậy. Cái loại cảm giác nguy hiểm này như giòi bọ bám vào xương (phụ cốt chi thư), vô luận hắn trốn tránh như thế nào cũng không gạt bỏ được. Thuận mắt nhìn kiểm tra lại, thì ra cửa cầu thang bộ tầng một không biết vì sao bày đầy gương khúc xạ hướng lên trên. Trịnh Xá nhìn vào trong gương, vừa vặn trông thấy Trương Hằng đang giương cung đứng ở sau góc ngoặt. Thế nhưng làm cho hắn kỳ quái chính là chỗ mà Trương Hằng nhắm vào cũng không phải là hướng về phía hắn.
“Nguy hiểm… Loại cảm giác này thực nguy hiểm, vì sao? Từ phương hướng chỗ hắn ngắm bắn mà xét căn bản là bắn không tới ta, cho dù từ mặt gương phản xạ thấy được vị trí của ta ở đâu? Nếu như ta là Trương Hằng…. Nếu như ta là hắn, ngắm như vậy là…”
Trong nháy mắt Trịnh Xá nghĩ đến bản thân ở vào vị trí Trương Hằng, cái loại cảm giác phảng phất như biết hết mọi suy nghĩ của Trương Hằng lại lần nữa xuất hiện. Như vậy chỉ dựa vào gương phản xạ là có thể từ phương hướng khác ngắm chuẩn để dùng kĩ xảo bắn tên… "Loan Chiết Tiễn"! Đó là kỹ xảo bắn tên đặc biệt của Trương Hằng, có thể đồng thời bắn ra hai mũi tên, sau khi bắn ra làm cho chúng nó đụng vào nhau để thay đổi phương hướng ở lúc tối hậu. Mà lúc này phương hướng đó đã gắt gao nhắm chặt về phía chỗ Trịnh Xá, chỉ đợi hắn hơi chút di chuyển thêm một chút nữa, một tiễn này sẽ trực tiếp bắn về phía hắn.
Cự ly gần như vậy, Trịnh Xá thậm chí ngay cả lòng tin dùng chủy thủ chống đỡ cũng không có. Với uy lực cùng tốc độ tên bắn mà hắn đã gặp qua vài lần trước đây, cự ly gần như vậy gần như là muốn tránh cũng không được. Có thể trong nháy mắt đang né tránh thì một tiễn này đã xuyên qua đầu hoặc là trái tim của hắn…
Trịnh Xá gắt gao nhìn Trương Hằng trong gương khúc xạ, trong lúc mơ hồ hắn dường như phát hiện hai tay Trương Hằng khẽ run rẩy. Tuy rằng cũng không rõ ràng, nhưng giờ phút này hắn lại trông thấy rất rõ rệt. Trong nháy mắt bị ngắm bắn hắn đã tiến nhập vào trạng thái mở ra cơ nhân tỏa, khi hắn trông thấy hai tay Trương Hằng run run, trong lòng đã có quyết định.
Một đoạn thời gian này nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tất cả đều chỉ phát sinh ở trong chốc lát mà thôi, Trịnh Xá đã đạp mạnh chân một cái vọt thẳng về phía cửa cầu thang bộ, mà cùng lúc đó, mũi tên trong tay Trương Hằng cũng bắn vụt ra. Thế nhưng làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là: Trịnh Xá cũng không gia tốc vọt tới, trái lại hắn trong nháy mắt xông lên đã đem Prog Knife ném xuống đất, tiếp theo hai chân kẹp chặt chủy thủ, thân hình không ngờ đột nhiên khự lại.
Mà một cây tên đó cũng cơ hồ sượt qua da đầu hắn, đây quả thực như là bị tử thần hôn phớt qua vậy, Trịnh Xá đã kinh sợ đến đầu đầy mồ hôi lạnh.
Đây chính là biện pháp hắn đã từng sử dụng trong trận chiến ở trên đường lúc trước. Khi trông thấy Trương Hằng run rẩy, hắn đột nhiên nghĩ tới Prog Knife lúc rung chính là sắc bén nhất, mà sau khi ngừng rung thì sự sắc bén của nó so ra còn kém cả một con đao cùn, dưới loại tình huống này vừa hay dùng để hãm gấp. Xem ra lần này quả thực là hắn đã đánh cược thắng rồi.
Khi hắn rút chủy thủ lên, thân ảnh Trương Hằng trong gương phản xạ sớm đã chạy trốn vô ảnh vô tung. Bất quá, sư chạy được chứ miếu thì trốn đi đâu, lúc này Trịnh Xá cách tầng cao nhất tối đa cũng chỉ có hai tầng mà thôi. Nói cách khác, cho dù không thấy Trương Hằng cũng được, dù sao Trương Kiệt khẳng định là không chạy thoát được!
Trịnh Xá trong lòng vừa quyết định chủ ý, liền đứng lên lao về phía trên tầng, vừa xông qua cửa cầu thang bộ, lại trông thấy hai người đứng ở chỗ bậc thang cao nhất, hai người này chính là Trương Hằng cùng Tiêu Hoành Luật đang cầm một trái táo. Ở phía sau bọn họ chính là lối thông ra sân thượng. Mà Trương Hằng đang kéo căng Cổ cung Xạ Thiên Lang, trên dây cung đó đang kẹp sẵn hai cây tên.
Tiêu Hoành Luật cắn một miếng táo rồi nói:
- Trịnh Xá…. Chúng ta đã bị thôi miên phải không? Ha ha, chúng ta đều rất muốn giết chết ngươi, thế nhưng trong lòng ta vẫn nhớ tới chuyện trước đây, cảm giác rất không thoải mái… Không bằng như vậy đi, chỉ cần ngươi có thể đánh bại Trương Hằng thì chúng ta sẽ nhận thua. Ngươi thấy thế nào?
Trịnh Xá nhìn vẻ mặt thằng bé mới mười một mười hai tuổi đang hì hì mỉm cười của Tiêu Hoành Luật. Hắn thật sự rất muốn túm lấy nó mà đập cho một trận. Đây không phải là lời thừa sao? Nếu như không đánh bại Trương Hằng, đừng nói là phải đánh ngất hai người, thậm chí đi gặp Trương Kiệt cũng không xong. Hơn nữa nhìn tư thế Trương Hằng giương tên sẵn sàng thế kia, căn bản chính là thế tên đã trên dây, ai cũng đã vô pháp ngăn cản một phát tiễn này bắn ra.
Trịnh Xá hít một hơi thật sâu nói:
- Trương Hằng, Tiêu Hoành Luật…. Đến đây đi, thời gian của ta không còn nhiều, ta đã đáp ứng với Chiêm Lam rằng nhất định phải giải quyết Trương Kiệt nội trong mười phút…. Lời hứa của nam nhân không được phép bôi nhọ! Một tiễn này mau bắn ra đi!
Tay của Trương Hằng lại run lên một trận, vẻ mặt của hắn so với hai người Trịnh Xá cùng Tiêu Hoành Luật càng khẩn trương hơn. Tuy rằng hai tay cầm vững như bàn thạch, thế nhưng nếu như nhìn kĩ thì hai bắp đùi của hắn đang không ngừng run lên như sốt rét, tùy tiện nhìn thế nào hắn cũng đều giống như là đối tượng đang bị ngắm bắn vậy. Mồ hôi trên mặt không ngừng nhỏ xuống, phảng phất như là sau khi một tiễn này bắn ra thì hắn sẽ chết vậy. Mồ hôi chảy như vậy khiến hắn thậm chí ngay cả tầm nhìn cũng sắp mờ mịt rồi.
Lúc này song phương cách xa nhau khoảng chừng năm mươi thước. Chỗ này là một hành lang thẳng tắp, bên kia hành lang chính là rào sắt tạo thành cầu thang hướng lên trên. Trương Hằng và Tiêu Hoành Luật đang đứng ở trên cửa ngõ cầu thang đó. Nếu như không vượt qua bọn họ, Trịnh Xá căn bản là không có bất cứ cơ hội nào mà gặp Trương Kiệt. Mà thời gian trôi qua vài phút rồi, Chiêm Lam… có phải cũng đã sắp bị bắt kịp rồi không?
Trịnh Xá nghĩ đến đây liền hung hăng nghiến răng, hắn đạp mạnh chân một cái liền xông về phía Trương Hằng cùng Tiêu Hoành Luật. Trương Hằng rốt cục cũng không thể chần chừ nữa, dây cung trong tay bật mạnh ra, hai mũi tên một trước một sau phóng thẳng về phía Trịnh Xá. Nhưng Trịnh Xá sớm đã ước đoán tới tình huống này, hắn gầm to lên một tiếng, cơ nhục dưới chân chợt phồng lên, tốc độ tức thì lại nhanh hơn một phần. Khi mũi tên phía sau nổ tung, tiếp đó mũi tên đằng trước lập tức vọt mạnh hơn phóng thẳng vào bên ngực trái của Trịnh Xá, cơ hồ dính sát vào trái tim, lá phổi khẳng định là đã bị thương tổn. Nhưng mà còn may, tốc độ phản ứng của Trịnh Xá lúc này cực nhanh, rốt cục chỗ trái tim yếu hại nhất cũng tránh thoát được.
Trịnh Xá "oa" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, trong lúc hô hấp ngực phải chịu một trận đau đớn vô cùng, hơn nữa khí hít vào lại cảm thấy dường như không ngừng bị rò ra. Loại cảm giác này thật sự là thống khổ cùng cực, nhưng mà khoảng cách giữa hắn và Trương Hằng rốt cục đã rút ngắn còn hơn mười thước. Lúc này hắn đã có phần nắm chắc sẽ đánh ngất Trương Hằng trước khi gã kịp bắn tên một lần nữa . Dù sao nội trong hơn mười thước, dựa vào khinh công cơ hồ hắn sẽ áp sát được trong chớp mắt. Tốc độ di động của Trương Hằng có nhanh hơn nữa cũng không bằng khinh công của hắn.
- Phù, hai người các ngươi ngủ một giấc thật ngon đi…. Tất cả giao cho ta được rồi.
Trịnh Xá không ngừng hít thở không khí, hắn cất bước đi tới phía hai người.
Ai ngờ, Trương Hằng đột nhiên xoay người nhảy bật lên, trong nháy mắt hắn nhảy về phía sau, trên tay lại xuất ra một mũi tên. Chỉ thấy hắn giương cung kéo dây, Cổ cung Xạ Thiên Lang đã bị kéo thành hình trăng tròn. Trên dây cung chỉ có một mũi tên mà thôi, thế nhưng lúc này thần thái của Trương Hằng đã hoàn toàn biến đổi, đó là một loại thần tình đem toàn bộ hy vọng quán chú trên một phát tên này. Hai chân hắn đã không còn run rẩy nữa, hai tay cũng vẫn vững như bàn thạch, hai mắt Trương Hằng đã biến thành một mảng mờ mịt, mà thủ pháp xạ kích này chỉ có một mũi tên, nhưng lại chính là kỹ năng mà hắn có được khi cường hóa.
Phong chi tiễn!
Chương 13: Một tiễn đầy tiếc hận (P2)
Người dịch: Anubis1603
Biên tập: ngo_ngo
Thuộc tính Tinh Linh mà Trương Hằng cường hóa chỉ tăng cường độ thuần thục đối với cung tiễn, nói tóm lại thực lực tăng lên cũng không nhảy vọt, thế nhưng thuộc tính này lại có kèm theo một kỹ năng "Phong chi tiễn", theo chú thích thì có thể trong nháy mắt đề cao uy lực cùng tốc độ của mũi tên lên gấp năm lần. Nếu như án theo lời giải thích này, như vậy uy lực chí ít so với Bạo Liệt Tiễn vừa rồi còn mạnh hơn rất nhiều!
Trong nháy mắt Trương Hằng giương cung muốn bắn, dự cảm nguy hiểm trong lòng Trịnh Xá đã đến mức không thể diễn tả bằng lời. Trong mắt hắn chỉ còn lại có điểm hàn quang đang lóe lên trên mũi tên, một cỗ áp lực theo đó mà tới, phảng phất như chỉ cần hắn có chút động tác thì cả người sẽ lập tức bị mũi tên đó xuyên qua. Loại cảm giác này thật sự là quá mức kinh khủng, vì thế hắn căn bản là ngay cả lực lượng phản kháng cũng không có, ngang nhiên bị ép bức chôn chân tại đó. Lúc này hắn cách Trương Hằng bất quá chỉ có khoảng ba bốn thước, tình cảnh giữa song phương đã không thể vãn hồi.
- Đừng tới gần ta!
Trương Hằng khẽ gầm lên, hai mắt của hắn vẫn là một mảng mờ mịt, cho nên Trịnh Xá căn bản không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn lúc này. Thế nhưng lực áp bức cuồn cuộn không ngừng đó lại là cực kỳ chân thật, điểm ấy quả thực làm cho Trịnh Xá ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không dám. Hắn chỉ sợ vừa mở miệng nói thì một tiễn này sẽ lập tức xuyên qua người hắn. Uy lực cường đại đó cũng không phải là thứ với trình độ của hắn hiện tại có khả năng tránh né hoặc là chống đỡ được. Nếu như vừa rồi một tiễn kia, hắn dựa vào vận khí mà chỉ bị thương chứ chưa chết, như vậy dưới một tiễn này thì hắn tuyệt đối chỉ có đường chết.
“Làm sao bây giờ? Nếu như ta là Trương Hằng…. Nếu như ta là Triệu Anh Không…. Nếu như ta là Linh Điểm… Nếu như ta là Sở Hiên…. là Sở Hiên!”
Trịnh Xá nhẹ nhàng nâng tay lên, động tác này đã làm cho hắn toát hết mồ hôi lạnh, bởi vì hắn rất sợ động tác nhỏ như vậy sẽ kích động Trương Hằng nhịn không được bắn ra một tiễn này. Còn may Trương Hằng cũng không có làm như vậy, chỉ là hai mắt mờ mịt của hắn đang nhìn hướng về phía chỗ đầu Trịnh Xá, mà Trịnh Xá lại vươn tay về phía ngực trái…. đưa ngón tay dí vào vết thương, khẽ ngoáy một chút, tức thì máu tươi liền bắn ra bốn phía. Vết thương đó vốn đã bắt đầu khép lại, nhưng vì cái ngoáy đó nên rốt cục lại bung ra, mà máu tươi càng phun ra xa, trong đó có một số tia máu đã bắn trúng lên mặt Trương Hằng.
Lông mày Trương Hằng khẽ nhíu lại một chút, tiếp theo sự mờ mịt trong hai mắt hắn bắt đầu dần dần giảm đi, hai tay hai chân đều đã bắt đầu run rẩy trở lại, một tiễn đó đang hướng vào Trịnh Xá rốt cuộc cũng đã bắn ra, cơ hồ sượt qua da đầu Trịnh Xá bay ra ngoài. Cho đến khi mũi tên đã bay ra rất xa, tiếng xé gió mới rít lên, khí lưu phá không thậm chí đã cứa đứt da hắn. Uy lực của một tiễn này thật sự là không thua gì so với súng ngắm ion.
Trong lòng Trịnh Xá vẫn không ngừng phát lạnh, hắn quay đầu nhìn lại, phía sau đã nhìn không thấy bất cứ tàn lưu gì của mũi tên kia nữa, trên vách tường chỉ để lại một cái lỗ hổng rộng cỡ đồng xu, xem ra là do một tiễn đó đã bắn xuyên thấu qua. Nhưng đúng lúc ấy, xung quanh lỗ hổng bỗng nhiên nhẹ nhàng nứt ra, một khe nứt từ trên xuống dưới chia bức tường làm hai nửa, tiếp theo là càng nhiều khe nứt không ngừng xuất hiện, cuối cùng vết nứt trên bức tường này đã biến thành chằng chịt như mạng nhện. Không đợi Trịnh Xá phục hồi tinh thần lại, bức tường đó đã vỡ nát đổ sụp xuống sàn nhà. Cả một bức tường xi-măng cứng rắn cứ như thế bị một mũi tên bắn cho vỡ thành từng mảnh vụn rơi đầy mặt đất. Uy lực này không phải cũng hơi có phần quá dọa người rồi sao?
Trương Hằng sau khi bắn ra một tiễn lập tức té ngã trên mặt đất không ngừng lăn lộn. Trong miệng hắn càng không ngừng sùi bọn mép, cơ nhục cả người cũng bắt đầu co rút kịch liệt, nhìn bộ dạng hắn hẳn là di chứng sau khi lần đầu tiên mở ra cơ nhân tỏa, lần đau đớn này lại chính là khó vượt qua nhất.
Trịnh Xá cất tiếng thở dài lập tức vọt tới bên cạnh Trương Hằng, một chưởng đánh ngất Trương Hằng, sau đó nhìn về phía Tiêu Hoành Luật. Thằng bé này lập tức cắn một miếng táo nói:
- Ta tự mình làm, việc này không cần làm phiền ngươi.
Nuốt xong miếng táo, hắn cầm lên một chậu hoa ở bên cạnh chân đập lên đầu của mình, chậu hoa vỡ tan đồng thời hắn cũng ngất đi ngã quay xuống đất.
Trịnh Xá vừa tức giận vừa buồn cười nhìn thằng bé. Trước khi nó ngã đập xuống đất hắn đã xông tới đỡ lấy, tiếp theo đặt nó xuống bên cạnh Trương Hằng đang không ngừng co rút. Tên thanh niên sắc mặt tái nhợt này, trên tay vẫn còn nắm chặt Cổ cung Xạ Thiên Lang, nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ vẫn còn đang trong sợ hãi.
Trương Hằng có một loại chứng bệnh sợ hãi chiến đấu, nói thẳng ra thì là nhu nhược nhát gan, mà loại nhu nhược này của hắn đã hình thành khi nhìn thấy đối phương bị thương và e sợ bản thân bị thương. Bởi vì khi hắn từ xa bắn mũi tên thứ nhất, thường thường đều sẽ vẫn cương mãnh chuẩn xác, mà chỉ cần vừa nghĩ tới đối phương sẽ đến công kích bản thân, sự mạnh mẽ chuẩn xác này sẽ biến thành sợ hãi rụt rè. Vốn Trịnh Xá cũng không nghĩ đến điểm này, thế nhưng hắn đột nhiên nghĩ rằng nếu như là Sở Hiên đang đứng ở vị trí của bản thân mình lúc ấy thì gã nam nhân băng lãnh đến tàn khốc này sẽ làm như thế nào?
Tiếp theo hắn hành động theo bản năng, tự phá vỡ vết thương trên ngực trái của mình, khi máu tươi bắn tung tóe trên người Trương Hằng, vô luận hắn có đúng là đã mở ra cơ nhân tỏa hay không, ngay lúc đó Trịnh Xá đều chỉ có thể cứ như vậy đánh cuộc một phen. Bởi vì nếu như là đứng ở trên lập trường của Sở Hiên, nam nhân này cho rằng chí ít có 50% cơ hội làm cho Trương Hằng xuất hiện sai lầm, thậm chí là trực tiếp mất đi lực khống chế đối với một tiễn này!
Quả nhiên, ngay lúc Trương Hằng bị máu tươi tới lên, tinh thần hắn liền hoàn toàn hỗn loạn. Bản năng sợ hãi kia đã áp chế bản năng chiến đấu của hắn, cuối cùng ngay trước khi bắn tiễn đó đã hoảng loạn, chuyện làm cho Trịnh Xá không nghĩ tới chính là loại nhu nhược này của Trương Hằng không ngờ đã cứu hắn.
Trịnh Xá nhìn Trương Hằng thở dài, hắn thì thào nói:
- Rất không tồi, uy lực của một tiễn này so với tưởng tượng của ta còn kinh khủng hơn nhiều…. Một tiễn đó nếu như bắn trúng, không ai có thể chống đỡ uy lực đó…. Một tiễn thật đáng tiếc.
Nói xong, Trịnh Xá đã cất bước chạy về phía trên cầu thang.
Từ cầu thang bên ngoài leo lên trên nóc, chưa tới vài phút, rốt cục Trịnh Xá đã lên tới tầng cao nhất của tòa tháp truyền hình. Ngoại trừ một cây anten phát sóng cao nhất, toàn bộ mái nhà là một vùng bằng phẳng. Từng cơn gió không ngừng từ xa xa thổi tới, mà Trương Kiệt và cổ điển mỹ nữ đang ngồi ở chỗ sát rìa mái nhà ngắm phong cảnh phía xa xa.
- Tới chậm a, Trịnh Xá….
Trương Kiệt cũng không quay đầu lại vừa cười vừa nói.