Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire - chương 37 - 38 - 39
chương 37
-Học viên mới?, cô!,
ai vậy?. Thắc mắc khi bà cô già trên bụ nhắc đến học viên mới, tuy Tea Hin có
tính tình hiền như phật nhưng anh có một đặc điểm nổi bật là nhiều chuyện.
-Vẫn
chưa biết à?, tôi cứ tưởng là biết rồi chứ!. Quay sang người hỏi bà nói.
-Là
ai?. Hắn mất kiên nhẫn, một người hấp tấp như hắn sẽ không bao giờ chịu nghe
người khác nói hết câu.
Ai nấy
đều thắc mắc về học viên mới, bay giờ trong đầu mỗi người đều hình dung ra cái
người sẽ ngồi cùng lớp với mình. Chỉ riêng Woo anh thông minh hơn nên anh nhanh
chóng đoán ra ai là học viên mới nhưng đoán cũng chỉ là đoán sự thật thì phải
xác minh chứ.
Đứng bật
dậy, nhìn về phía cô gái vận bạch y hỏi. -Tara, là cậu, phải không?!.
-Cái
gì?, không thề nào!. Đồng thanh
-Tea
Hin!, Ha Rum!, không cần la lớn vậy đâu!. Bà cô già nói .
-Tara!,
em là học viên mới cũng nên giới thiệu về mình chút đi!. Nói tiếp.
-Không
cần!. nói xong nó đi thẳng về phía cái bàn của mình, đặt chiếc laptop màu trắng
lên bàn rồi quay sang Hong nói. -Hong!, cậu về chỗ của mình đi!, chiếc bàn màu
hồng ấy!.
-Hả?,
mình sao?. Giật mình khi nghe nhắc đến tên mình cô lấp bấp trả lời.
Không
nói gì ngoài cái gật đầu, nó hình như là thích làm hơn là nói, mọi hành động của
nó đều dễ dàng cho người ta hiều.
Cầm lấy
chiếc cập màu hồng của mình, Hong đi thẳng xuống chỗ ngồi và im lìm không hó hé
lời nào.
-Tea
Hin!, tôi muốn hỏi một điều!.. Căn phòng chỉ vừa chìm trong sự im lặng vài giây
thì đã bị lời nói của nó phá hỏng.
-Vân!.
Chị hỏi đi!.
-Thật
ra chừng nào mới bắt đầu học, hay là không cần học nữa?.
Nghe
nó nhắc đến thì bà cô già trên bục giảng chợt nhớ ra là tiết học đã bắt đầu rất
lâu rồi mà cái lớp này lại hỗn độn như thế, khàng giống vài cái rồi quay sang
nhưng con mắt đơ ra từ nãy giờ nói. -Vào học thôi!, muốn nói gì thì hết giờ rồi
nói.
Căn
phòng bắt đầu chìm vào im lặng chỉ còn nghe vài tiếng lạch cạch của những ngón
tay đang lướt trên bàn phím của những chiếc laptop đời mới. Vì hôm này nó và
Hong mới vào học nên bài học không nhiều.
30'
sau tiếng chuông giải lao thứ nhất cuối cùng cũng reo, giải thoát cho hàng
ngàn con mắt, lỗ tai khỏi những dòng chữ và bài giảng.
Vẫn
như mọi ngày sân trường và canteen đều đông đúc, tấp nập, tiếng nói cười của học
viên. Chỉ có một nơi là khác với mọi ngày, nó trở nên căng thẳng hơn và khiến
cho ai nhìn vào đều cảm thấy sợ. Những cặp mắt đang dò xét người con gái vận y
phục trắng mà phải thắc mắc, tò mò.
Và cái
lí do đó là chưa ai thấy một người có thể ngồi yên bất động trừ hai bàn tay
trong vòng một giờ như cô, không nói chuyện, không làm gì hết, ngay cả đôi mắt
cũng không hề cử động.
Từ lúc
bắt đầu học tới giờ không biết là cô có chú ý đến bài giảng hay không nữa nhưng
có một việc chắc chắn rằng việc làm của cô từ nãy tới giờ không hề liên quan gì
tới việc học.
Bao
con mắt vẫn nhìn, đôi bàn tay lướt trên bàn phím nhanh đến chóng mặt vẫn tiếp tục
chứ như thế 1'...2'....3'....10'. cũng không hề có chút gì cử động.
Nhưng
sự việc đã kết thúc khi bàn tay thon nhỏ ngừng lại, nọi giọng nói gần như quen
thuộc với mọi người vang lên.
-Nhìn
đủ chưa?!.
-----------------------------------
Chương 38
-Nhìn đủ chưa?!.
Bị
đánh thức bởi câu nói của nó, một số người ra ngoài chỉ còn lại Woo, Tea Hin,
Hong, Ha Rum và hắn.
Hong sắp
xếp lại chỗ học của mình , bỏ chiếc laptop màu hồng vào cặp rồi đi lại chỗ nó.
Tea Hin cũng giống Hong, một người nhiều chuyện như anh thì không thể nào làm
ngơ với việc xảy ra hồi sáng, trong đầu anh hiện tại có rất rất nhiều câu hỏi
dành cho nó mà không biết nó có chịu trả lời không đây.
-Tara
mình.... Hong vẫn chưa mở miệng nói hết câu thì đã bị tiếng chuông điện thoại của
Ha Rum cắt ngang.
Không
biết hôm nay cô nàng này ra sao nhưng mọi cử chỉ hành động đều khác thường, có
phần lo sợ hơn mọi ngày, mà nhắc đến cô thì lại nhớ đến chuyện máy học sinh
khác đứng khóc trên hành lang, thật ra chuyện gì đã xảy ra chuyện gì.
-Alo!.
-Sao
chứ, vậy ba có biết nguyện nhân tại sao không, chúng ta đâu có đắc tội gì đâu!.
Giọng nói lo sợ, hắn, Woo, Tea Hin, và cả Hong cũng phải chú ý đến Ha Rum.
-Phá sản
ư?!, con về liền!. Cúp máy, mặt của cô nàng xanh như tàu lá chuối, hai tay ôm
chặt chiếc điện thoại mà rung.
-Ha
Rum, chuyện gì vậy?. Hắn thắc mắc hỏi, nhìn nét mặt hiện giờ của cô làm hắn lo
lắng.
-Yun!,
làm sao đây híc... công ty của ba mình sắp phá sản rồi híc...làm sao đây
híc...híc....!. Hai dòng lệ từ đôi mắt trào ra, nét lo sợ đã bao trùm hết khuôn
mặt cô.
-Phá sản?,
làm sao có chuyện đó được!. Ngạc nhiên khi nghe cô nói, bất kì công ty nào phá
sản đều có thể nghe được chứ công ty của nhà Ha Rum thì không thể, suy nghĩ một
hồi anh hỏi tiếp.
-Tại
sao?.
-Vì vốn
đầu tư bị rút hết rồi!, hiện tại công ty không đủ tiền để xoay sở híc...híc.
-Rút vốn,
cậu giỡn hả, làm sao có chuyện đó được chứ, không phải 60% vốn đầu tư là của
nhà Woo sao.
-Đúng
rồi!, Woo à, chuyện gì vậy hả híc... sao nhà cậu lại rút hết cổ phần chứ híc...
Ánh mắt
của mọi người lập tức chuyển hướng, Woo cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện
này, anh ít khi tham gia vào việc của công ty nhà mình.
-Woo cậu
giải thích đi, chuyện này là sao hả?. Tức giận khi hắn nhìn thấy thái độ không
biết gì của Woo.
-Yun!,
cậu đừng có hỏi tôi, cậu cũng biết là tôi không tham gia vào mấy chuyện ở công
ty mà.
-Nhưng
dù sao cậu cũng phải biết chứ, không thể nào không biết gì!. Cơn thịnh nộ tiếp
tục dâng trào.
-Làm
ơn im dùm cái đi, muốn nói gì thì tìm chỗ vắng vẻ rồi nói, không thấy là đang
làm phiền người khác sao?. Đóng cái loptop màu trắng lại, bỏ vào túi sách, mắt không
hề hướng về hắn nhưng lời nói thì hết sức là chăm chọc, cách nói chuyện này của
nó quả thật rất dễ làm người khác bực.
-Cô...
/-Muốn biết ngưyên nhân không, tôi bật mí cho nhé. Hắn định lên tiếng mắng nó
thì đã bị nó chen vào nói, lần nào hắn định nói gì thì cũng bị nó chen vào, mà
cũng lạ, một người như hắn lạ nhẫn nhịn với nó như vậy thì hơi khác thường,
bình thường là hắn đã làm cho người nói chuyện với hắn như nó sống dở chết dở rồi.
-Cô biết
sao?. Nghe tới thì Ha Rum nhảy vào hỏi.
-Ừ!,
nghe không?. Nó.
-Nghe,
nói đi!. Ha Rum bỗng dưng lại trở nên ngây thơ với nó làm cho Tea Hin và Hong
hoảng một trận, hai người cứ như nước với lửa vậy mà.
-Động
não đi, Ngoài Woo ra thì ai có khả năng làm việc này nữa?!.
Nghe
nó nói thì Woo bắt đầu suy nghi và anh đã nghĩ ra.
-Anh sao?.
-Hoo
tiền bối sao?, không đâu, làm gì có chuyện đó!. Ha Rum nói, cô không tin là
oppa nó làm, vì cô và gia đình mình chưa hề làm chuyện gì có lỗi.
-Hong!,
mình đi có chút việc, lát gặp lại!. Đeo túi sách lên rồi quay sang Hong nói,
trước khi đi nó còn để lại một nụ cười gian xảo, và cũng như mọi hôm, chính cái
nụ cười của nó đã làm cho bao con tim phải ngừng đập, kề cả nam lẫn nữ, một
sức hút từ nó tỏa ra có thể dễ dàng mê hoặc tất cả.
-Nhất
định không phải đâu, anh Hoo sẽ không làm vậy đâu!. Tea Hin chen vào, anh không
biết là oppa nó có phải là người rút vốn ra hay không nhưng nếu có thì chắc chắn
phải có lí do, mà theo anh biết thì Ha Rum không có làm gì khiến anh giận hay bất
mãn.
-Đúng
vậy!, chắc không phải đâu!. Hắn tiếp lời chì có Woo là im lặng.
Sự im
lặng của anh không kéo dài vì anh nghĩ ra được một kết luận. -Theo tôi thì người
làm việc này có khả năng lớn nhất là anh Hoo.
-Woo!,
cậu cũng nghị là anh Hoo hả?!. Thấy Woo đôi phần khẳng định là anh mình thì Ha
Rum lại tiếp tục bất an.
-Ừ!,
vì trong nhà chì có anh mới làm việc này được thôi, cậu biết là tôi không tham
gia vào những chuyện này mà.
-Nếu vậy
thì làm sao đây?. -Không được, phải hỏi nguyên nhân mới được!. cô vừa nói vừa
suy nghĩ, và cuối cùng cô rút ra kết luận là hỏi nhân vật chính.
-Đúng
vậy!, tôi cũng muốn biết tại sao anh lại làm vấy!.
.................
-Em thấy
sao?, hả giận chưa?. Đặt tách trà lên bàn kính, người con trai nói.
Cầm
tách tra lên một cách nhẹ nhàng, người con gái vận bạch y ung dung mà thưởng thức.
-Cũng được!, nhưng quá nhẹ!, cũng nhanh nhỉ,
làm mình mất cơ hội ra tay.
-Nương
tay được thì nương đi!, dù gì thì cũng là bạn của em anh mà!. Người con trai đó
nói tiếp.
-Nhưng
không có quan hệ với em!. Đặt tách trà xuống một cách nhẹ nhàng, đáp trả một
cách nhanh gọn.
-Thì
coi như tích đức đi!. Cuộc nói chuyện chỉ kéo dài được vài phút thì cách cửa
phòng mở ra, hắn, Woo Tea Hin và Ha Rum bước vào một cách hối hả.
-Cái
"tích đức" tìm kìa!, giải quyết đi.
-Anh!,
là anh sao?. Woo hỏi.
-Biết
rồi sao?, nhanh nhỉ!. -Tiểu Bạch!, em cũng biết cách trả thù nhỉ!. -Hay đấy,
ngoài em a chắc không ai dám làm vậy đâu.
-Thanks!,
quá khen, tại oppa thôi.
-Tara!,
cậu cũng ở đây sao?. Woo hỏi.
-Ừ!.
Giọng nói lạnh lùng lại tuôn ra, nhưng Woo lại thích như vậy, chỉ có nó mới
mang cho anh cảm giác như vậy.
-Anh
Hoo!, nguyên nhân?. Hắn nhảy vào nói, một phần thì chú ý đến oppa nó nhưng phần
còn lại thì chú ý dến người con gái bạch y đang ung dung ngồi trên ghế kia.
-Đơn
giản!, cậu thử suy nghĩ đi!.
-Anh!,
em không có kiên nhẫn!. Nói tiếp, ánh mắt ngày càng giận giữ.
-Tàng
trữ!. Một nguyên nhân hết sức ngắn gọn nhưng lại làm cho bao nhiêu thắc mắc ập
đến cho bốn thân ảnh đang đứng kia.
-Tàng
trữ?. -Anh giỡn hả?.
-No!.
-Vậy
thì Ha Rum tàng trữ cái gì?.
-Thẻ
bài S!.
-Thẻ
bài S?, anh Hoo, em không có!. Ha Rum nhào vô thanh minh.
-Có!,
em đã giữ nó mà không đưa cho nhà trường, vật đó em không đủ tư cách giữ. Một
cái nguyên nhân dễ hiểu mà oppa nó phải vặn óc suy nghĩ mới ra, cũng hay thiệt,
nghĩ được cái nguyên nhân này.
Một
cái lí do quá tuyệt vời, đến nỗi nó cũng phải vỗ tay khen cái lí do của oppa
nó. Đứng dậy đi lại chỗ oppa, nó nói
-Hay!, vậy mới đúng là oppa cùa em chứ.
-Tara!,
cậu biết chuyện này trước rồi phải không!. Ha Rum thấy nó vừa vỗ tay vừa nói
khiến cô càng thêm bực tức trong người.
-------------
Chương 39
Quay trở lại cái ghế của mình khi nãy, cầm tách trà nóng lên từ từ thưởng thức, khi trà trong tách đã cạn, nó bỏ xuống rồi quay qua những người đang ngóng chờ câu trả lời.
-Thì sao?. -Cô định làm gì tôi?.
Mỗi
câu nói của nó luôn mang tính châm chọc hay khiêu khích người khác, và những lời
này cũng đã khiêu khích ngọn lửa trong hắn, nhanh như cắt hắn nắm lấy tay nó quật
mạnh khiến thân người của nó phải bật dậy.
-Im đi!, cô tưởng mình là ai mà lớn tiếng ở
đây!.
-Yun!,
bỏ tay ra!. Thấy nó bị hắn dùng "bạo lực" thì ngay lập tức oppa nó
quát lớn, lớn đến nỏi làm cho khắp căn phòng phải rung động, Woo được một tràng
bất ngờ về người anh ruột thịt này.
Từ trước
đến giờ hầu như anh không hề lớn tiếng với bất kì ai, cho dù là gặp chuyện động
trời cũng không hể lớn tiếng hay quát mắng người khác vậy mà nó chỉ bị hắn dùng
một tí bạo lực thì anh đã vội vàng quát mắng một cách không thương tiết.
-Tôi
nói lần nữa, muốn làm gì thì làm nhưng tôi cấm đụng đến Tiểu Bạch, nghe chưa!.
Quát tiếp.
-Anh!,
bình tĩnh đi!. Woo nói, anh thấy cứ đà này thì chắc chắn oppa nó sẽ bùng nổ.
-Yun!, bỏ tay Tara ra!.
-Không
được!, hôm nay không dạy cô ta một bài học thì không được!. Hắn khiên quyết là
nhất định phải dạy nó một bài học nên cách tay đang nắm này nhất quyết không
buông ra.
Hắn
càng kiên quyết không buông thì oppa nó càng nóng, anh này quả thật hôm nay rất
khác lạ, tính tình thay đổi hoàn toàn khi có những chuyện liên quan đến nó. Việc
này xảy ra khiến hai cô cậu Ha Rum và Tea Hin phải im không dám lên tiếng, biết
nếu lên tiếng cũng như thừa.
-Kang
Yun!, cậu không nghe tôi nói gì hả?. Vẫn giữ cái giọng hổ gầm mà nói.
Tiếp tục
ngoan cố, mà không phải là ngoan cố mà là không quan tâm cho dù hắn biết
anh Hoo, oppa của nó đang điên lên. chắc lần này sẽ có chuyện lớn xảy ra đây mà
cũng lạ, tại sao nhân vật chính không lên tiếng ta, nó đang nghĩ gì sao?.
-Hai
người im hết đi!, ồn quá!. Cuối cùng thì nhân vật chính cũng lên tiếng, bây giờ
con mắt của mọi người đều dồn hết vào nó, tất nhiên cái người đang nắm tay nó
đưa lên cao từ nãy giờ cũng vậy.
-Kang
Yun!, anh có thấy mình đang làm chuyện dư thừa không?. -Nếu muốn trừng trị tôi
thì sao không làm sớm mà phải ở đó đôi co với ông già này?. Một mũi tên trúng
tim đen, anh Yun này mọi ngày làm việc nhanh gọn lẹ mà sao hôm nay lề mề thế không
biết, hay là có ý gì?.
-Ông
già?. -Nói ai vậy?. Oppa nó hỏi, giọng nói lại chuyển biến lạ thường, đã quay
trở lại vẻ bình thường như mọi ngày. Nhìn nó hỏi mà hai con mắt co lại, tay gãi
càm tỏ vẻ suy nghĩ nhìn nó, một biểu hiện hết sức là ngộ nghĩnh khiến hắn, hai
cô cậu kia và Woo phải sốc toàn tập.
-Nghĩ
đi, ngoài oppa thì còn ai?!. Mặt vẫn cứng đơ không biểu cảm, những câu nói của
nó bất chợt làm cho người con trai mới đây nóng phừng phực bay giờ lại cười không
còn gì mà nói được.
Thêm một
lần sốc, trời ơi anh này biến hóa gì mà làm cho bốn thân hình phải hóa đá vậy
trời, không ai tin là mới vài phút trước người con trai này đã nổi giận đùng
đùng, đến nồi bốc hỏa luôn.
Nhìn
chiếc đồng hồ treo tường nó nói.
-Trễ giờ học rồi!, thui cúp luôn đi!. Định đi
thì chợt nhớ ra một chuyện nó quay sang hắn nói. Buông tay!. Rất là nhe nhàng
nhưng sức công phá lớn gắp mấy lần tiếng gầm của oppa nó, và tất nhiên là hắn
buông tay, hắn không biết tại sao lại như vậy, hắn chỉ biết tiếng nói đó như ra
lệnh cho hắn, khiến hắn không làm không được.
----------------------------------------