Làm Dâu Nhà Ma - Chương 40
Chương 40: Bày mưu
Chợt, có tiếng mở cửa sổ, AJ vui mừng tưởng Access trở về nhưng hóa ra là mấy tên thuộc hạ.
“Bẩm chủ nhân, thuộc hạ mang tin vui cho chủ nhân đây. Cái đám Dạ Ma kia cuối cùng cũng đã bị thuộc hạ xử lý nhanh gọn. Thuộc hạ có mang xác chúng đến cho chủ nhân xem!”
Chân Đen lia mắt sang những tên bạn kia, lần lượt từng đứa ném xác của Mắt Đỏ và vài tên thuộc hạ của hắn xuống đất. AJ đứng dậy, đến gần xem. Tên nào tên đó cũng co quắp như bộ xương khô. AJ nhìn sang xác Mắt Đỏ, cậu vẫn còn nhớ mặt tên ma này vì có mấy lần giao đấu với hắn.
“Chỉ bấy nhiêu thôi à?”
“Vâng, chúng có bao nhiêu chúng thuộc hạ đều xử hết bấy nhiêu, không sót tên nào cả! Bây giờ việc còn lại là về cái tên đứng phía sau. Thuộc hạ vẫn đang tìm hiểu, đảm bảo sẽ có kết quả sớm nhất cho chủ nhân.”
AJ gật gù: “Tốt, các ngươi làm việc nhanh nhẹn lắm! Còn về cái gã kia thì cứ điều tra rồi báo ta biết!”
Xù Xì đưa mắt nhìn nhìn lên bậc của sổ, bảo:
“Mà sao thuộc hạ không thấy Access huynh nhỉ?”
AJ im lặng vài giây rồi hỏi đám ma đói:
“Acc có đến chỗ các ngươi không? Hôm nay các ngươi có ai thấy hắn?”
“Dạ mấy ngày nay chúng thuộc hạ chẳng ai gặp Access đại ca. Có chuyện gì xảy ra với Access huynh ạ?” – Lông Xám vờ vịt thật tài tình.
AJ dựa lưng vào thành ghế sofa, thở ra chán chường:
“Các ngươi hỏi nhiều quá. Nếu có thấy Acc thì bảo hắn về gặp ta ngay!”
“Dạ, thuộc hạ hiểu!” – Chân Đen tỏ ra an ủi – “Chủ nhân đừng quá lo lắng, Access huynh giận dỗi một tí rồi cũng sẽ quay về thôi.”
Tức thì, AJ giương mắt nhìn tên ma xương đen với một ý nghĩ nào đó. Sau khi lũ Dạ Ma rời khỏi phòng, AJ dõi theo bóng chúng, cất tiếng:
“Làm sao hắn biết Acc bỏ nhà đi vì giận mình?”
Nhìn lại mảnh giấy lúc nãy, cậu vò nát tờ giấy trong tay...
***
Lúc này Access đang ở bãi đất trống cùng đám ma đói.
“AJ không hề tỏ ra gì hết sao?” – Access dò hỏi.
Chân Đen làm bộ mặt thật sầu não:
“Đúng, khi tụi này đến giao nộp mấy cái xác của lũ Dạ Ma kia thì chủ nhân đã rất vui sau đó thì chẳng đề cập gì đến chuyện Access huynh cả.”
“Dù tôi đây đã vờ hỏi: Sao thuộc hạ không thấy Access đại ca nhỉ? Chủ nhân cũng chả nói gì chỉ bảo đại khái như: Kệ hắn, ta đang rất giận hắn đây, đừng có nhắc đến cái tên đáng ghét đó với ta nữa! Là thế đó. Nghe vậy chúng tôi thấy rất bất bình nhưng không dám lên tiếng.” – Xù Xì thêm lời.
“Ừ, chưa hết, trước khi bọn này đi ngài còn dặn rằng: Nếu có thấy tên Acc thì bảo hắn đừng có trở về nhà nữa. Hắn đi đâu thì đi và các ngươi không được chứa chấp hắn. Access đã bị khai trừ!”
Lời lẽ của những tên ma độc ác đó thật sự rất cay độc. Chúng đã bịa đặt hoàn toàn. Access ngồi bất động trước những “câu nói thuật lại”. Trong lòng tên tiểu yêu giờ đây một nỗi căm hận dâng trào. AJ, thằng nhóc Access yêu thương và chăm sóc hơn tám năm trời đã từ bỏ hắn không thương tiếc. Thằng nhóc đáng yêu ngày xưa chết thật rồi chỉ vì một cô gái xa lạ.
Mấy tên Dạ Ma khẽ đưa mắt nhìn nhau. Chúng cười thầm vì nét mặt khó coi của Access. Dĩ nhiên, chúng cũng hiểu nỗi hận đang từ từ hình thành trong lòng hắn. Chân Đen thì khỏi nói, hắn vô cùng khoái trá.
***
Hôm sau, Du Hạo giơ quyển thuật phong ấn lên cao:
“Con đã xem gần hết quyển sách tóm lại cũng khá là đơn giản con nghĩ mình sẽ mau chóng luyện thành thuật phong ấn!”
“Vậy ư, thằng bé này vốn rất sáng dạ. Nhưng đừng làm gì quá sức nhé Du Hạo, tuy rất gấp nhưng vẫn nên từ từ sẽ tốt hơn!” – Kim Ban nhắc nhở.
“Đúng đấy, cái gì thì sức khỏe vẫn là quan trọng nhất!” – Vương Đại tiếp.
“Dạ, con biết rồi các bác cứ yên tâm. Từ giờ con sẽ hết sức cố gắng.”
Phùng Đỉnh đứng lên, đặt tách trà xuống:
“Nào tiếp tục luyện phép thôi. Hôm nay các bác sẽ dạy cho con bài học mới, bài học này sẽ giúp con lấy cân bằng dễ dàng hơn trong khi luyện phép phong ấn. Hơi khó đấy nhé, chuẩn bị tinh thần đi!”
“Ha, dù khó mấy con cũng hoàn thành tốt.”
Kế bên, Song Song chăm chú nhìn Du Hạo nói chuyện vui vẻ với mấy ông bác. Dạo gần đây cô gái hình như quan sát anh chàng này nhiều hơn thì phải. Chẳng hiểu sao nhưng nó bắt đầu thấy thích cái việc nhìn Du Hạo thế này. Nó chỉ muốn lúc nào cũng có thể dõi theo mọi cử chỉ, hành động của cậu.
Buổi luyện phép hôm đó kéo dài gần đến trưa.
“Chà, ngại quá khiến cậu trễ một buổi ở tiệm mì!” – Du Hạo gãi đầu.
“Có gì đâu, lâu lâu tôi cũng muốn nghỉ ngơi một tí. Cậu luyện phép có mệt lắm không? Luyện gì hết buổi sáng!” – Song Song quan tâm.
“Không, mệt gì, tớ quen rồi! Lúc nhỏ bố còn bắt tớ luyện nhiều hơn thế này cơ. Thấy vậy chứ bố tớ nghiêm khắc lắm.”
“Ừm, cậu thì lúc nào chả bảo: Tớ không sao. Cậu không bao giờ để người khác lo lắng cho mình. Tôi quá hiểu cậu mà, Du Hạo!”
Du Hạo nghe xong lại cười. Thấy Song Song giương mắt khó hiểu, cậu bảo:
“À xin lỗi, không phải tớ giễu cợt cậu đâu là vì tớ thấy vui lắm. Cậu bắt đầu tốt với tớ rồi, hôm qua là mắng tớ vì lo lắng, hôm nay lại nói: Tôi quá hiểu cậu mà, Du Hạo. Lần đầu tiên có người nói tớ như thế đó.”
Song Song bấy giờ mới biết mình quá lời. Chẳng hiểu sao mấy hôm nay nó bắt đầu thốt ra những câu nói khó hiểu và kỳ lạ như vậy. Dần dà nó cảm thấy như không tự chủ được bản thân trước anh chàng này…
“Thôi, tôi về. Không nói nhiều với cậu nữa.”
Song Song ngoảnh mặt và cứ thế bước nhanh, chả cần xem phản ứng của Du Hạo thế nào. Còn Du Hạo cười lắc đầu.
“Du Hạo, em lại đến Hội Nhật Hoàng luyện phép hả?”
Quay qua là Du Phương. Hai chị em cùng ngồi nói chuyện.
“Lục Song Song suốt mấy hôm nay đều theo em đến hội?”
“Vâng, cậu ấy bắt đầu tốt với em rồi lại quan tâm em nhiều hơn, không còn hằn hộc nữa. Tuy không rõ vì sao lại thế nhưng em vui lắm.”
Du Phương nhìn em trai đang kể chuyện với vẻ mặt rạng rỡ, thở ra:
“Có vậy mà em cũng không hiểu lý do ư? Ngốc thật!”
“Hả, chị nói gì?”
“Không có gì. Rồi một ngày nào đó em sẽ hiểu thôi, em trai ngốc của chị!” – Du Phương vò vò đầu cậu em, rồi hỏi – “Du Hạo, hôm trước em bảo Yến Phi hiện giờ đang thích AJ sao?”
Nụ cười Du Hạo nhạt bớt rồi cậu khẽ gật đầu:
“Dạ, đúng là thế! Phi Phi với AJ rất thích nhau. Em thấy được điều đó.”
“Vậy em tính sẽ làm gì? Giờ đây Yến Phi cũng đã có người khác, em nên nghĩ cho bản thân chứ, không thể cứ chờ đợi như vậy mãi được!”
“Chị à, bây giờ em không muốn nghĩ gì nữa. Điều em cần làm bây giờ là luyện cho nhanh thuật phong ấn để niêm phong quyển sách cấm kỵ trước khi quá trễ. Còn về tình cảm em chưa muốn đề cập đến!”
“Sao mà ba đứa lại bị cuốn vào cái vòng tình cảm rắc rối này cơ chứ, khổ thật!” – Du Phương tặc lưỡi nhưng rồi chợt nhớ đến Song Song – “À, không phải chỉ ba còn một người nữa.”
Trong nhà, Du Thanh dừng công việc đọc sách lại, xoay sang em trai:
“Em nói chị Yến Phi thích người khác rồi ư?”
“Vâng, hồi nãy em có nghe lén được cuộc trò chuyện của chị Du Phương với anh Du Hạo. Chị Yến Phi có người con trai khác rồi, có vẻ như anh Du Hạo rất buồn thì phải!” – Du Thiện ngồi chồm người trên ghế.
“Buồn à? Chính anh ấy gây ra những nỗi khổ này còn gì! Bây giờ anh ấy cũng đã thấy được sự quan trọng của chị Yến Phi!”
Du Thiện tự dưng buồn bã:
“Nhưng nói gì thì nói, cũng tội anh Du Hạo lắm! Anh ấy làm vậy một phần cũng vì muốn tốt cho chị Yến Phi. Em dù gì cũng chỉ muốn chị ấy trở về với anh Du Hạo thôi. Giờ đây thì trễ mất rồi, buồn ơi là buồn!”
Du Thanh, mặc dù bên ngoài cứ trách anh trai nhưng sự thật tận đáy lòng nó vẫn luôn mong anh trai và chị dâu sẽ trở về bên cạnh nhau. Giờ lại nghe tin chị dâu có người yêu mới, con bé hụt hẫng và buồn kinh khủng. Phải làm gì đây? Nó không thể để anh trai yêu quý mất chị dâu được.
“Du Thiện à, chị có cái này muốn bàn với em…”
***
Trở lại bãi đất trống, Access khoanh tay nhíu mày:
“Sao, bọn mày nghĩ kế hoạch đó sẽ thành công à?”
Chân Đen cười khà khà:
“Dĩ nhiên, nếu chúng ta làm đúng như những gì vừa bàn thì đảm bảo sẽ được. Chủ nhân sẽ không trách Access huynh đâu, những gì huynh làm đều là vì muốn tốt cho ngài ấy thôi!”
Access nghĩ ngợi. Tên ma xương đen vừa nghĩ ra một kế hoạch khá là hay dù hơi mạo hiểm một tí nhưng vì tên tiểu yêu không muốn Yến Phi ở bên cạnh AJ nữa, nó muốn AJ thấy rõ sự thật ai mới là người quan tâm cậu.
“Thôi được, tao đồng ý với cách này. Bọn mày cứ y thế mà làm!”
“Huynh yên tâm, cứ giao cho bọn này lo sẽ ổn thỏa hết!” – Chân Đen gọi to – “Linh Tinh, đến đây tao có việc giao cho mày nè.”
Linh Tinh chạy vội đến, Chân Đen ghé tai hắn nói nói gì đó không rõ.
“Rồi được, tao sẽ làm ngay! Có gì tao sẽ báo tin cho mày!”
Access thấy bóng tên ma vụng về bay đi khuất, liền bảo:
“Cám ơn bọn mày đã giúp tao. Thật, tao chẳng biết lấy gì thưởng cho nữa.”
“Access huynh đừng khách sáo. Tụi này cũng vì chủ nhân thôi. Cái cô Yến Phi đó thế nào cũng có ngày hại chủ nhân.” – thấy Access gật gù đồng tình, Chân Đen gợi ý – “Access huynh nè, thôi thì có điều này mong huynh xem xét. Nếu muốn cứ nghĩ là quà thưởng cho tụi này cũng được. Lần trước chủ nhân có một quyển sách màu xanh đen trông rất kỳ bí, không biết là gì vậy?”
“À, cái quyển sách cấm kỵ chứa đựng ma thuật cao cường đó hả? Quyển sách đó nghe AJ nói là rất lợi hại, đêm nào AJ cũng luyện phép từ đấy cả!”
“Woa, vậy sao? Thú vị thế! Access huynh, nếu thế thì huynh có thể cho bọn này xem qua một chút không? Chỉ xem thôi rồi sẽ trả cho huynh ngay!”
Access nhìn nhìn tên xương đen với ánh mắt đầy nghi hoặc:
“Mày mượn xem làm gì? Bộ có âm mưu gì với AJ hả?”
“Bậy! Sao huynh nói thế? Nói thật với huynh thì bọn này còn phải điều tra về cái tên đứng đằng sau đám Dạ Ma kia, chỉ sợ hắn quá lợi hại ra tay trừ khử bọn này thì nguy nên cũng muốn luyện thêm một tí chiêu thức phòng hờ. Bọn này cũng chỉ muốn phục vụ chủ nhân nên mới thế. Vả lại bọn tôi xem ngay tại chỗ rồi trả ngay cho huynh à, huynh đừng lo bọn này giở trò.”
Lời lẽ của Chân Đen ngọt hơn mật. Từng câu từng chữ đều như rót vào tai người nghe. Access đăm chiêu ít phút xong búng tay:
“Được, xem như đây là phần thưởng cho bọn mày vì đã giúp tao. Tao sẽ trở về nhà lấy quyển sách ấy, bọn mày xem nhanh rồi trả nhé! Bây giờ tao đi đây nhân lúc AJ còn ở tiệm mì, chờ tao một tí!”
“Trời ơi, Access huynh tốt bụng quá! Bọn này sẽ luôn đứng về phía huynh!”
Access hoàn toàn không hề biết gì đến kế hoạch sắp tới của Chân Đen nên đã bay đi về căn phòng gỗ cốt lấy quyển sách ma thuật cho lũ ma xem. Chân Đen và những tên còn lại nhìn nhau cười cho một mưu kế nho nhỏ.
***
Có tiếng chuông reo, Yến Phi ra mở cửa, ngạc nhiên khi trước mặt là hai đứa trẻ, một trai một gái đang giương đôi mắt to tròn nhìn mình.
“Các em là…”
Yến Phi chưa dứt câu thì thằng bé nọ đã ôm chầm lấy nó, giọng mừng rỡ:
“Chị Yến Phi ơi, em nhớ chị quá chừng! Chị có nhớ nhóc Du Thiện của chị không? Em là Du Thiện của chị nè, chị ơi!”
Yến Phi sững người, toàn thân cứng đơ. Còn đứa bé gái, cũng chính là Du Thanh, đứng đó với đôi mắt đỏ hoe.
... Đặt hai tách trà lên bàn, Yến Phi dịu dàng hỏi hai đứa trẻ xa lạ:
“Các em là ai, đến tìm chị có gì không? Sao chị không nhớ là quen hai em?”
“Vì chị đã bị anh Du Hạo lấy đi ký ức đó!” – Du Thiện nói ngay – “Chị Yến Phi ơi, chị quên bọn em thật rồi hả? Chị không nhớ anh Du Hạo sao?”
“Du Hạo?! A, là bạn của Song Song, cô bạn của chị!”
“Bạn của Song Song? Là chị Lục Song Song đúng không?” – Du Thanh bảo.
Yến Phi gật gù. Du Thiện tròn xoe mắt:
“Vậy là chị đã gặp lại anh Du Hạo? Nhưng chị không nhớ ra anh ấy ư?”
“Chị đã gặp Du Hạo. Du Hạo là anh của hai em sao? Và vì sao chị phải nhớ ra cậu ấy? Cậu ấy là gì của chị? Bộ trước đây chị đã từng gặp Du Hạo à?”
Hai đứa nọ nhìn nhau. Chúng không ngờ là Yến Phi đã gặp lại Du Hạo rồi nếu thế thì tại sao… Du Thanh cất tiếng, cố nói thật rõ:
“Chị Yến Phi, chị và anh Du Hạo của tụi em trước đây từng rất yêu nhau. Chị và anh ấy vốn là vợ chồng sắp cưới.”
“Hả?” – Yến Phi mở to mắt kinh ngạc.
***
Access đưa quyển sách cấm kỵ cho lũ ma đói xem. Chân Đen nhẹ nhàng đón lấy, một cách cẩn thận y như là vật báu vậy. Access giục:
“Các ngươi xem cho lẹ để ta còn trả về cho AJ nữa!”
“Vâng, huynh đừng nôn nóng! Chà, đúng là của quý! Trông bí ẩn quá, bên trong toàn là các chiêu luyện phép kỳ lạ!”
Chân Đen mở từng trang sách ra xem sơ sơ. Hắn dường như đã bị thu hút bởi cái thứ cấm kỵ này. Và chính vì thế hắn càng muốn có nó hơn.
“Khá là thú vị! Đây tao xem sơ qua rồi, tụi mày xem đi!”
Chân Đen đưa quyển sách cho Xù Xì, câu nói đó vẻ như rất bình thường nhưng lại chính là “ám hiệu” cho mấy tên bạn. Thấy Access cứ nhìn chăm chú quyển sách cốt để giám sát, Chân Đen liền kéo nhẹ tên tiểu yêu bảo:
“Huynh đừng lo quá, cứ để chúng xem. Cho huynh biết, Linh Tinh mới vừa báo tin về. Trời giúp ta rồi, may là thời cơ đã đến!”
Access nheo một con mắt lại, khó hiểu. Chân Đen khẽ cười nhếch mép…
***
“Nãy giờ hai đứa nói gì chị không hiểu gì cả! Cái gì mà nhà họ Du là Nhật Ma, rồi chị vào làm dâu và chồng sắp cưới là Du Hạo?”
“Chị Yến Phi, những điều chúng em nói đều là sự thật. Chị không nhớ gì hết ư, một chút cũng không?” – Du Thiện nắm tay chị dâu.
Yến Phi lắc đầu:
“Không, không nhớ gì hết! Những gì em vừa kể chị thấy giống phim quá, chị không có một chút ấn tượng nào!”
Du Thiện đưa mắt sang Du Thanh, cô chị nhỏ tuổi thẫn thờ, ánh mắt chùng xuống, sầu não. Du Thanh nói trầm buồn:
“Lẽ nào những tình cảm trước đây anh Du Hạo và chị dành cho nhau đều đã biến mất, một chút dấu ấn cũng không thể sót lại?”
“Chị xin lỗi vì đã không thể nhớ ra gì cả. Và chị cũng không ngờ mình đã từng như thế. Hai đứa chắc là rất, rất thích chị dâu đúng không? Rất tiếc, vì chị không phải là chị dâu các em đang tìm, có thể các em nhầm lẫn gì đó!”
Trong khi Yến Phi vẫn đang nói thì bất chợt Du Thanh thấy một bức hình trên bàn. Trong hình là Yến Phi và một người con trai xa lạ, chính là AJ, cùng mỉm cười rất hạnh phúc. Lòng con bé thắt lại khi nghĩ đến anh trai mình. Sự thật là đã quá trễ rồi.
“Nhưng chị ơi, chị hãy cố nhớ xem! Chúng em không thể nhầm được…”
“Thôi đi Du Thiện!” – Du Thanh bỗng cất tiếng ngăn em trai – “Đừng nói gì nữa! Đừng ép buộc chị Yến Phi! Chúng ta về thôi!”
Du Thiện còn ngớ người thì Du Thanh đã đứng dậy, cúi người:
“Xin lỗi vì chúng em đã đến làm phiền chị. Chúng em sẽ ra về.”
Tiễn hai đứa trẻ ra cửa, Yến Phi cười ấm áp:
“Hy vọng hai em sẽ sớm tìm được người chị dâu các em yêu quý đó!”
“Người chị dâu ấy… cho đến bây giờ có lẽ đã chết rồi, có tìm cũng vô ích!”
Du Thanh đã nói một câu như thế trước khi lôi em trai đi. Dõi theo bóng dáng chúng, Yến Phi thở ra. Đôi mắt cô gái ẩn chứa điều gì chẳng rõ khi nghe câu nói cuối cùng của cô bé ấy.
“Chị Thanh, sao chị không cho em nói hết chứ?” – Du Thiện giận dỗi.
“Du Thiện, chị Yến Phi đang rất hạnh phúc vì thế đừng can thiệp vào cuộc sống của chị ấy nữa. Quá trễ để làm lại rồi!”
Du Thiện nghiêng đầu trước cái vẻ bình thản đến kỳ lạ của cô chị nhỏ. Cả hai vừa bước xuống con dốc cao thì AJ xuất hiện. Cậu đưa mắt nhìn theo bóng dáng của chúng…
***
Sau khi tay trao tay qua hết tất cả thì lũ ma cũng chịu trả quyển sách cấm kỵ cho Access. Tên tiểu yêu cầm lấy, suýt xoa:
“Giờ tao đem trả lại cho AJ, xong sẽ trở lại!”
“Dạ, vô cùng biết ơn Access huynh. Trong lúc chờ huynh về tụi này cũng bắt đầu bước một của kế hoạch trước khi con mồi sổng mất!”