Sự bùng nổ dịu dàng - Anne Mather - Chương 04 - Part 2
Đương
nhiên là bà Adele đã tan nát cõi lòng khi nghe tuyên bố của luật sư. Hình ảnh
người quả phụ đoan chính và đau khổ đã thay bằng một bà goá ngơ ngác và cay
đắng. Ra khỏi phòng họp, môi mím chặt, Adele thề rằng sẽ chống lại bản di chúc
mà bà ta tin chắc là giả dối.
Nhưng tất nhiên đó không phải là di chúc giả. Luật sư Hasting đã bảo đảm chắc
chắn như vậy. Và khi mẹ cô đã bình tĩnh hơn, ông ta đã cảnh cáo bà không nên
gây rắc rối làm hỏng cơ hội có thể thương lượng với Nathan. Theo lời khuyên của
ông ta thì họ nên ở lại chờ đợi những gì sẽ xảy ra.
Tuy nhiên những diễn tiến tiếp theo đó không giúp giải thích lý do vì sao ông
Aaron lại hành động như vậy. Có phải ông ẫy đã quá bất hạnh? Cái gì đã xui
khiến ông quay trở lại với đứa con đã bị mình ruồng bỏ từ lâu.
Có tiếng chuông điện thoại reo trong phòng và India trở vào để nghe, lòng thầm
cảm ơn vì sự phân tán đó. Cô đang đợi đi ăn tối cùng với vợ chồng Nghị sĩ
Markham mà lẽ ra phải diễn ra từ tối hôm qua. Nhưng nếu có bị chậm lại thì cô
cũng vui lòng. Cô không phải vội gì gặp lại Nathan.
Cũng có thể là điện thoại của anh ta, India chợt nghĩ trong lúc cô nhấc ống
nghe. Nhưng đã quá muộn để giả vờ cô không có ở nhà – Ờ… tôi India Kittrict đây
– cô cất giọng, nhận ra sự dè dặt trong giọng nói của mình. Và rồi, cảm giác nhẹ
nhõm tràn ngập cô khi nghe một giọng đàn ông quen thuộc ở đầu dây – Em không
đùa đấy chứ? Anh cứ nghĩ là em đã đi rồi kia đấy!
- Steve! – India thở phào – anh đã về.
- Này, anh đã về từ lúc hai giờ chiều nay – Steve Whitney đáp một cách khô khan
– Quỷ tha ma bắt, em đã ở đâu thế, cô bé? Anh tìm em mấy tiếng đồng hồ
rồi.
India ngưng lại một lát để lấy lại bình tĩnh. Có thể là Nathan gọi điện đã tác
động đến cô nhiều hơn là cô tưởng. Mặc dù vậy, cô không hiểu tại sao mình lại
ngại nói chuyện với anh ta, ngoài việc vẫn luôn nhớ anh ta đã phản ứng thế nào
với mẹ cô.
- Em…bận – cô lẩm bẩm, nhận ra nó không hẳn là câu trả lời nhưng cô không còn
tâm trạng nào để tâm sự với Steve về những cảm xúc lẫn lộn của mình. Không, ít
nhất thì cũng không phải là lúc này – Em… thế chuyến đi của anh thế nào? Anh có
đánh bắt được gì không? Em đã định xuống bến nhưng chưa có thời gian.
Khi nói câu này, các ngón tay của India đan chéo vào nhau. Thực lòng mà nói,
ngày hôm nay thời gian rỗi cô có nhiều đến nỗi không biết dùng vào việc gì.
Nhưng cô và Steve đã là bạn bè của nhau từ khi anh bắt đầu vào làm ở bến đậu
thuyền cách đây hơn một năm. Và mặc dầu quan hệ tình cảm của họ mới đang ở giai
đoạn đầu nhưng có lẽ Steve đã hiểu cô khá rõ đủ để biết lúc nào trong cô đang
bất ổn.
- Bọn anh đã bắt được một cặp marlin – Steve trả lời. Anh kể lại vắn tắt chuyến
đi biển vừa tham gia. Kể từ khi ông Aaron chết, Steve đã chiếm được nhiều khách
hàng cũ của ông. Mặc dù chưa phải là một thuyền trưởng lão luyện nhưng anh có
nhiều kinh nghiệm và có thể điều hành chuyến đi một cách hiệu quả. Ngoài ra,
anh cũng nổi tiếng ở khách sạn. Các quý bà, quý cô bị cuốn hút bởi mái tóc vàng
và dáng vẻ hấp dẫn của anh. Thường luôn có một, hai người phụ nữ loanh quanh
tại cửa hàng bán đồ đi biển mỗi khi Steve trực ở đó – Thế còn em? – Steve hỏi
thêm, giọng quan tâm – Anh nghe nói ông anh bạt tử của em đã gây xáo trộn ở đó
phải không?
- Không phải là anh ruột của em!
India chực sửa lại câu nói của Steve, nhưng cô đã kịp kìm lại. Steve biết rất
rõ là Nathan chẳng phải máu mủ ruột thịt gì với cô. Mà dù thế nào đi nữa thì
điều đó có nghĩa lý gì?
- Anh đã nghe được gì? – India hỏi lại sau một lát im lặng. Cô né tránh không
trả lời câu nói của anh – Anh ta mới chỉ có mặt ở đây chưa đầy hai bốn tiếng
đồng hồ.
Steve do dự một lát:
- Anh nghe nói anh ta đã ở cả đêm trên bến thuyền. Có vẻ như căn phòng mà em đã
chọn cho không được tốt với anh ta.
India thở dài:
- Em không cho là như vậy. Ồ, em không phủ nhận là anh ấy đã ngủ ở đó nhưng có
lẽ là do mấy chiêu hút khách của ông Ralph thôi. Em còn nhớ là chính anh cũng
đã vài lần ngủ trong câu lạc bộ.
- Nhưng anh ta không ngủ ở câu lạc bộ – Steve nói ngay, rõ ràng anh không thích
bị người khác nhắc tới những khuyết điểm của mình – Anh ta ngủ trên thuyền của
cha em. Horace lên đó sáng nay đã phát hiện cửa cabin không khóa.
India cau mày. Việc Nathan ngủ trên chiếc Wayfarer không thành vấn đề nhưng lẽ
ra anh ta phải nói trước. Kể từ khi ông Aaron chết, không có ai được động vào
chiếc thuyền ngoài việc dọn dẹp vệ sinh.
- Hình như em không phải đi khỏi đảo? – Steve tiếp tục một cách vui vẻ hơn – Có
đúng vậy không? Anh ta và mẹ em đã dàn hoà rồi chứ?
- Có lẽ là như vậy – India thừa nhận một cách miễn cưỡng - Ít ra thì em và mẹ
em cũng được thở một chút.
Và đó là tất cả những gì cô muốn lúc này. Với cô, việc ra đi hay không ở lại
không còn khốc liệt như trước nữa.
- Thế em đã có kế hoạch gì cho bữa tối chưa?
Steve hỏi và India thầm cám ơn anh đã thay đổi chủ đề:
- Anh mới kiếm được một con sò béo, anh định nướng nó với ít chanh và bơ. Anh
cũng đã kiếm được rượu ngon, tất nhiên là mát và đủ độ bốc như em vẫn
thích.
India nhếch miệng cười. Cả ngày hôm nay giờ cô mới cảm thấy chút lạc quan.
Nathan nghĩ gì, làm gì hay tin gì về cô thì có gì là quan trọng? Nếu mẹ cô dại
dột mà tin vào mọi lời anh ta nói thì mặc. Cô không phải là người giám hộ của
bà, việc gì cô phải cảm thấy có trách nhiệm.
- Nghe có vẻ được đấy – cô tán thưởng. Rồi chợt nhớ ra vợ chồng ông nghị sĩ
Markham, cô kêu lên – Oái, quỷ thật!
- Có chuyện gì vậy? – Steve dè dặt hỏi.
- Em không thể đi được – India kêu lên thất vọng – Em không thể ăn tối với anh.
Em đã có hẹn rồi.
- Đó là cái gì vậy? Công việc gia đình ư? – giọng Steve như nghẹn lại.
- Không – India không kiên nhẫn được nữa – Em đã hứa ăn tối cùng nghị sĩ
Markham. Ông ấy muốn tổ chức một cuộc họp dự trù của các nghĩ sĩ trong Đảng tại
đây vào tháng một. Đó chỉ là một cuộc họp nhỏ nhưng ông ấy muốn thu xếp trước
khi trở về nhà vào ngày mai.
- Thế sao em không bảo ông anh em giải quyết việc đó? – Steve gợi ý cộc lốc – Ý
anh là em có thể làm việc cật lực nếu biết rằng ngày nào đó em sẽ làm chủ khách
sạn này. Nhưng ông già đã cho thấy ông ấy đánh giá công lao của em thế nào rồi
đấy. Đừng có giả bộ không biết. Mặc dù không bị đuổi đi thì em cũng đừng mong
là tình hình sẽ thay đổi theo chiều hướng khả quan hơn.
India cắn môi:
- Em… em không thể làm như thế, anh Steve ạ.
- Em muốn nói là em không làm được phải không?
- Em đã hứa với ông nghị sĩ…
- Hừm thế cha em đã hứa gì với em? Hay là em cũng không muốn nghĩ về điều đó
nữa?
India dấp dấp đôi môi khô:
- Chúng ta có thể gặp nhau sau bữa tối.
- Phải, chúng ta có thể – Steve có vẻ đã nổi cáu - Nhưng anh cũng có thể có một
cuộc hẹn khác, đúng không? Chào em – rồi anh bỏ máy.
India đang hoàn tất việc trang điểm thì mẹ cô xuất hiện ngay trước ngưỡng cửa
phòng ngủ của cô.
- Mẹ đã gõ cửa – bà Adele giải thích khi thấy India dướn lông mày lên vẻ khó
chịu, bà chỉ tay về phía cánh cửa phòng khách phía sau cô – Nhưng rõ ràng con
không nghe thấy.
- Rõ ràng là như vậy – India cố nén không để lộ sự bực tức trong lòng mình. Mẹ
cô chẳng hề có lỗi trong việc Steve giận cô lúc này. India nhìn săm soi lên
khuôn mặt của bà Adele với vẻ phản đối rõ rệt – Trông mẹ đẹp lắm.
- Đẹp lắm – bà Adele kéo dài giọng khiến cho lời khen đó nghe có vẻ như là một
sự xúc phạm. Bà vuốt tay lên chiếc váy vải satanh dày màu hổ phách được cắt may
khéo léo che đi vòng hông gầy hẹp – Con gái, chẳng lẽ con không biết nói gì hay
hơn sao? Mẹ nghĩ trông con thật tuyệt vời!
- Ồ, mẹ cũng vậy, tất nhiên – India đặt chiếc cọ chải mascara đang dùng xuống
và quay đầu lại – Con cho là mẹ đã thấy dễ chịu hơn. Mẹ có đi ăn tối cùng con
và vợ chồng ông nghị sĩ Markham không?
- Không, lạy Chúa – Steve chắc chắn sẽ hài lòng với câu trả lời của bà Adele –
Mẹ sẽ ăn tối với Nathan. Cậu ta muốn nói về các dự định của mình trước khi
Arnold đến vào sáng mai.
India cảm thấy đau nhói khi nghe những lời đó. Ra đó là lý do vì sao bà Adele
đã cất công làm đẹp cẩn thận đến như vậy trong khi từ hai tuần trước bà gần như
không thèm để ý đến vẻ ngoài của mình. Tất nhiên, hình ảnh bà quả phụ xinh đẹp
đã bị giảm sút đi nhiều kể từ lúc cái tên Nathan trở lại trong cuộc sống của
họ. Nhưng đây là dấu hiệu đầu tiên cho thấy sự đau khổ không huỷ hoại bà ấy
nhiều như cô đã nghĩ.
- Như vậy… có nên không? – India bạo dạn phản đối. Cô quay lưng lại gương nên
có thể tránh phải nhìn vào mắt mẹ – Ý con là sau chuyện xảy ra khiến cha đuổi
anh Nathan đi, liệu mọi người sẽ nghĩ như thế nào…?
- Mọi việc lúc đó khác, bây giờ khác – bà Adele đáp lại ngay - Thời điểm đó ta
là một phụ nữ có chồng, đó là điều thứ nhất!
- Mẹ lúc đó là vợ của cha anh ấy – India nói gay gắt – Còn bây giờ là vợ goá
của cha anh ấy. Có gì là khác nhau
- Cái khác là chúng ta đã già dặn hơn, khôn ngoan hơn.
- Nhưng chẳng lẽ mẹ không nghĩ là cuộc nói chuyện bất ngờ này sẽ có thể làm
nhiều người thắc mắc ư?
- Mày nghĩ là tao thèm để ý đến những thứ lẩm cẩm mà các mụ đàn bà ngu ngốc
nghĩ trong đầu à? – bà Adele đưa tay lên vuốt mái tóc vừa mới nhuộm lại trong
thật sáng và mềm mại.
- Mà mày đừng có nhìn tao như thế India. Nên nhớ rằng nếu không có tao thì mày
đã phải lặn lội để mà kiếm sống rồi.
- Nói đi nói lại hàng triệu lần – India lẩm bẩm khẽ nhưng mẹ cô vẫn nghe
thấy.
- Chứ chẳng được sống trong nhung lụa mười mấy năm nay đâu – bà Adele nói nhanh
– Hãy tin mẹ đi, con sẽ chẳng tiến xa được với cái thái độ đó đâu. Mẹ làm tất
cả mọi thứ có thể để đảm bảo cho con có được cuộc sống tử tế. Và điều đó buộc
phải nín nhịn mà coi Nathan như ân nhân của mình thì mẹ còn gì nữa để sợ mất cơ
chứ?
India mím môi. Cô thực sự không hiểu tại sao lại phải tranh cãi. Hơn thế nữa,
buổi chiều hôm đó khi đến đón Nathan, cô đã sẵn sàng để làm lành với anh. Vấn
đề là ở chỗ kể từ lúc anh bước xuống máy bay, mọi việc đã thay đổi. Cô cố tự
thuyết phục mình rằng chính sự thay đổi ở con người anh, và cả cô nữa là nguyên
nhân gây ra những cảm giác bất ổn đó. Nhưng có một cái gì đó mách bảo cô là
không phải chỉ có thế. Từ sâu thẳm, cô đã biết anh mang đến sự rắc rối và kể từ
đó đến nay chưa có gì xảy ra khiến cô phải thay đổi điều cảm nhận đó.
- Thôi được – cuối cùng India nói. Cô nhìn vào gương buồn rầu. Bên cạnh những
gam màu tinh tế của mẹ, cô thấy mình thật lòe loẹt khó coi. Ngay cả chiếc váy
bó màu đen giản dị cũng chẳng làm dịu nổi màu đỏ rực của mái tóc cô. Và sau
cuộc nói chuyện căng thẳng vừa rồi với mẹ, hai má cô đỏ ửng vì bực tức – Chúc
mẹ một buổi tối tốt lành.
- Sẽ là như thế – bà Adele quay đi và mùi nước hoa Dior xộc vào mũi India - Cả
con cũng vậy – bà nói thêm và dừng lại bên cửa. – hay để mẹ bảo với Nathan là
con hỏi thăm nó nhé? Mẹ tin chắc anh ta sẽ có ấn tượng.
- Không, con…
India đã định bảo mẹ đừng nói gì về cô với anh, nhưng bà Adele đã bỏ đi. Tiếng
cửa ngoài sập mạnh chứng tỏ rằng đây chỉ là một cuộc viếng thăm lấy lệ. Lý do
duy nhất khiến mẹ cô đến đây chỉ là báo cho cô biết trước để mà chờ đợi.