Đại phát từ bi - Chương 02 part 1

Hai ngày sau thuận lợi đến Phụng huyện, Nhạn Y Phán thật sự tin tưởng, trong đầu Cảnh Tứ Đoan thật sự xấu xa !

Mệnh quan triều đình đi công tác có thể ở dịch quán, hắn không đi. Được rồi, lương bổng của hắn cũng đủ dùng, trụ ở lữ điếm cũng được đi, hắn cũng không !

Cuối cùng, đúng là bọn họ ngủ tại kỹ viện lớn nhất Phụng huyện !

Xe ngựa đi đường mệt mỏi đã chậm chạp tiếp cận kỹ viện hoa lệ_Như ý lâu, oanh oanh yến yến, nhạc du dương mơ hồ truyền đến, ở bên ngoài có cảm giác thập phần náo nhiệt.

Nhạn Y Phán không chịu xuống xe, ngồi ngay ngắn ở trong xe, khuôn mặt lạnh lùng.

    “ Nếu vì không có bạc ở trọ, ta có, thỉnh ngươi cầm lấy.” nàng phụng phịu nói.

   “ Nơi này còn có điều ngươi không biết.” Cảnh Tứ Đoan còn có mặt mũi dạy nàng, “ Ở Như ý lâu so với lữ điếm bình thường còn thoải mái hơn, cái gì cũng có người hầu hạ. Địa điểm lại tiện, xung quanh náo nhiệt, ngươi ở qua thì biết.”

Nói giống như là nơi ngàn năm mới có một, Nhạn Y Phán vẫn lắc đầu, “ Ta không ở đây được.”

   “ Được. Vậy chúng ta đổi nơi khác.”  Cảnh Tứ Đoan cũng hiểu rõ, giương giọng nói với lão khương lái xe ở đằng trước, “ Tiểu thư không thích nơi này, không bằng chúng ta đến thỏa mãn cư ở phía bắc đi thôi.”

Thỏa mãn cư, Như ý lâu, vừa nghe là đã biết địa ngục son phấn, Nhạn Y Phán lại càng xanh mặt.

   “ Ta nghĩ như vậy được rồi.”  nàng bình tĩnh nói, “ Được Cảnh đại nhân có lòng từ bi cho ta cùng đồng hành đến đây, Y Phán cảm động và ghi nhớ trong lòng, không dám quên, tương lai nếu có cơ duyên, nhất định tận lực báo đáp. Lần này dừng ở đây, núi xanh nước biếc, sau này gặp lại.”

Nói xong, nàng cầm theo gánh nặng nho nhỏ xuống xe.

Cảnh Tứ Đoan cũng rõ, không ngăn cũng không khuyên, chỉ cười cười nói, “ tiểu thư bảo trọng.”

Nhạn Y Phán vừa bước ra khỏi xe liền thấy một đám khách say chếch choáng nghênh diện mà tới. Bọn họ kề vai sát cánh, có người mới đi ra, có người mới muốn vào cửa.

Mặc kệ là ai, vừa thấy Nhạn Y Phán xinh đẹp như vậy, tất cả đều nhìn không chớp mắt, lập tức không khách khí vây quanh lại, miệng còn trêu đùa, thậm chí còn động thủ muốn kéo.

    “ Tiểu mỹ nhân, lại đây nha.”

    “ Kêu một tiếng ca ca, bạc này là của ngươi.”

    “ Đến, bồi đại gia ta uống vài chén, chờ một chút sẽ thưởng cho ngươi.”

Nàng cố gắng né tránh móng vuốt sói, nhưng lại càng giống như miếng thịt ngon bị quăng vào giữa bầy sói, muốn trốn cũng không xong, sợ tới mức lui lại vài bước. Cuối cùng, không thể lui nữa, nàng đành phải trốn lên xe.

Thấy nàng chật vật trở về, Cảnh Tứ Đoan vẫn ngồi tại chỗ, lạnh lạnh nói, “ Thỏa mãn cư ở phụ cận so với nơi này càng long xà hỗn tạp. Nói đơn giản, toàn bộ phụng thành đều như vậy. Muốn đi chỗ nào, tự ngươi chọn đi.” Thật đúng là khẩu khí từ bi.

     “……vậy Như ý lâu.” Hảo hán không hơn thua trước mắt.

Đi đường mệt nhọc, hơn nữa còn không có thời gian chuẩn bị, Nhạn Y Phán quả thật cần có nơi chải đầu rửa mặt, sau đó tính kế. Một nữ tử đi ra ngoài tìm nơi ngủ trọ cũng thập phần phiền toái, xem ra đành phải tạm thời ở chỗ này nhẫn nại một chút.

Bất quá, tình huống không tệ như Y Phán nghĩ. Bọn họ đi từ cửa hông vào, dọc theo đường đi không gặp bất cứ cô nương hoặc người khách nào. Nha đầu tới đón mi thanh thục tú, tính tình trẻ con, cũng không phải nữ tử bán hoa.

Nha đầu dẫn bọn họ xuyên qua sân nhà quanh co khúc khuỷu, qua vài cánh cửa, thế mới đên chỗ bọn họ ở, đúng là một nơi u tĩnh nho nhỏ. Hai bên sương phòng có rừng trúc ngăn cách, thanh u yên tĩnh, cùng trước viện ồn ào huyên náo mới nãy cách biệt một trời.

    “ Đây là nơi nào ?” Y Phán vẫn cúi đầu đi theo phía sau, nhịn không được tò mò hỏi.

    “ Không phải là Như Ý lâu sao ?” Cảnh Tứ Đoan cố ý trả lời, thực làm người ta tức giận.

Kỹ viện cái gì cũng không có, chỉ có các cô nương hầu hạ là nhiều. Nhạn Y Phán rốt cuộc hảo hảo tắm rửa, thay đổi quần áo, mới búi tóc xong nha hoàn liền đến gõ cửa hỏi nói cơm chiều đã chuẩn bị tốt, có thể đưa lên đây không ?

Nhạn Y Phán sửng sốt, “ Công tử đâu ?”

    “ Bọn họ….ăn ở phòng khách.” Nha đầu cách cửa, chần chờ một lát mới trả lời,  có điểm phun ra nuốt vào, “ Dặn dò để tiểu thư yên tĩnh ăn cơm, đừng làm phiền ngươi.”

Nghe ngữ khí này, trong đó tất giấu giếm điều gì. Nàng càng muốn đi xem.

Cảnh Tứ Đoan cùng lão Khương ở đối diện, lẽ ra phải lướt qua hành lang gấp khúc, đi qua phòng khách mới có thể đến sương phòng của bọn họ. Kết quả, mới đi đến gần phòng khách đã nghe tiếng cười oanh oanh yến yến náo nhiệt truyền đến.

    “ Kim gia, đã lâu không tới, cũng không nhớ chúng ta sao ?”

    “ Đến, ăn chút nho, ta giúp ngài lột sạch vỏ.”

   “ Muốn uống chút rượu hay không ? Đặc biệt giữ lại vì ngài, uống một ngụm thôi.”

Nàng mở rộng cửa phòng khách xem xét, một bộ mĩ lạn hành lạc đồ* rõ ràng xuất hiện trước mắt.

Xem Cảnh Tứ Đoan có bao nhiêu thoải mái, đại gia lười biếng ngồi trên ghế dựa, bên cạnh có ít nhất năm mỹ nhân hầu hạ vị “ kim gia” này.

Có oanh bóp chân, có yến dính trên người hắn, lau mồ hôi, đút ăn, lại làm nũng, cảnh xuân tràn ngập.

Xuất môn bên ngoài muốn dùng tên giả thì nàng có thể lý giải, nhưng có cần diễn như làm đến như vậy không ? Khó trách chết sống đều phải bám trụ nàng. Sau đó vừa vào cửa liền vội vàng muốn thoát khỏi nàng, nguyên lai là muốn hảo hảo hưởng lạc một phen, nói không chừng còn để ý vàng bạc trên người nàng, muốn bắt đi để tăng giá, sau đó lấy tiền.

Hừ, thật đúng là “ Đê tiện !”

Một cỗ hờn giận đột nhiên tràn ngập trong lòng, không thể nói rõ vì sao, nhìn hắn vui vẻ tự đắc như thế, bộ dáng như cá gặp nước, Nhạn Y Phán còn có một cỗ lửa vô danh nổi lên.

Muốn diễn cứ diễn. Nàng không nói một lời, xoay người hồi phòng của mình, hảo hảo thu xếp một phen.

Bất quá mới qua một nén nhang, nàng lại lần nữa trở lại phòng khách, lúc này đây, tiến quân thần tốc.

Chúng tỷ muội đang vội vàng lấy lòng “ Kim gia”, đương nhiên sẽ không rãnh quản đến một tỳ nữ sai vặt mới vào, Nhạn Y Phán có thể thuận lợi tiến vào.

Nàng cố ý lắc mông, đến bàn nhỏ bên cạnh rót một chén rượu, đưa đến trước mặt Cảnh Tứ Đoan, lạc thanh lạc khí nói, “ Kim gia, uống một ly này của ta đi.”

Uống nhanh, tốt nhất là sặc đến chết đi !

    “ Đây là cô nương mới tới sao ? Gương mặt rất lạ, tên gọi là gì vậy ?” Cảnh Tứ Đoan đương nhiên không nhận ra nàng, nghiễm nhiên nói ra câu cửa miệng của khách làng chơi, từ tay nhỏ bé của nàng tiếp nhận chén rượu uống một ngụm.

   “ Ai nha, kim gia mặc kệ nàng, uống của ta trước.”

   “ Đúng vậy, ăn khẩu điểm tâm thế nào ?”

Hai cô nương bên cạnh tươi cười, ngầm ngăn cản Nhạn Y Phán, muốn đẩy người cạnh tranh ra.

   “ Kim gia vạn phúc, ta gọi là tiểu Mi.”  Nhạn Y Phán thuận miệng bịa cái tên. Nàng không ngừng cố gắng, dùng sức ngã qua một bên, một quải đẩy người ra chỗ khác.

Cảnh Tứ Đoan hơi hơi nhíu mày. Kỳ quái, cô nương mới tới này, tuy rằng cổ họng giả kiều mỵ nhưng nghe như thế nào lại có điểm quen tai ? Rõ ràng phi thường lạ mắt, chưa từng thấy qua.

    “ Đến như ý lâu đã bao lâu ?”  Cánh tay dài của hắn vươn ra, chụp lấy, thân mình mềm mại xinh đẹp thuận thế tiến sát vào trong lòng hắn. Ân, có điểm cứng ngắc, xem ra là người mới thật.

Vốn đang an ổn tiến triển lại bị cưỡng chế dời đi, tức giận đến nghiến răng, các cô nương ở bên này cố sống cố chết trừng Trình giảo kim ở đâu ra này. Hừ, bộ dạng cũng hoàn hảo, bất quá chỉ là do trang điểm, ngay cả khuôn mặt thật cũng không thấy, hơn nữa quần áo trang sức cực bình thường, thật không biết mượn ở chỗ nào, dám ở trong đám tỷ muội làm càn !

Kim gia cũng thật mù quáng, thấy gương mặt mới liền thích, hắn thật nhanh thích cái mới.

Nói thật, trong đám thương nhân ngồi không mà hưởng này, kim gia thật lâu mới đến vừa anh tuấn lại trẻ tuổi, thân hình cao lớn cường tráng, nếu có thể cùng hắn hơn một lần, giống như các tỷ muội lén nói, thật sự tất cả đều nguyện ý ! Cũng khó trách các cô nương tranh giành tình nhân.

   “ Tiểu mi mới đến, muốn thỉnh kim gia chỉ giáo nhiều.”  chỉ thấy “ Tiểu mi” mới tới cúi đầu nói nhỏ, nhu thuận ngồi ngay ngắn, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, chọc người yêu thương.

   “ kim gia, đêm nay cần người bồi sao ? Người mới còn thấy lạ, vẫn là để chúng ta hầu hạ kim gia đi.”  Vừa bị đẩy ra lại nỗ lực phấn đấu, lại lần nữa trở lại chiến trường, cầm lấy cánh tay Cảnh Tứ Đoan, nũng nịu nói.

Cảnh Tứ Đoan trầm ngâm một lát mới nói, “ Ta muốn nếm thử người mới, đêm nay trước hết để tiểu Mi theo giúp ta ăn bữa cơm đi.”

   “ Kim gia !”

Mọi người một trận kinh hô.

Làm nũng dây dưa nửa ngày cũng vô dụng, vẫn khách khí bị thỉnh ra ngoài, chỉ để lại một người mới “ Tiểu mi”  tươi cười có điểm cường điệu, cùng với “ Kim gia” mang theo một chút ý cười quỷ dị

Ánh sáng của nến lay động, rượu ngon món ngon trước mặt, đúng là ngày tốt cảnh đẹp, hoa tiền dưới trăng.

   “ Không bằng trước rót rượu đi. Theo giúp ta uống chén rượu da, thế nào ?” Cảnh Tứ Đoan nói

Loại câu này mang ý lỗ mãng trêu đùa, Nhạn Y Phán đương nhiên nghe không hiểu, chỉ phải kiên trì, bàn tay mềm cầm bầu rượu muốn rót rượu. Bầu rượu thật nặng, nhắc đến tay còn hơi run run.

Bàn tay trắng nõn nhỏ bé bị bàn tay to của nam nhân nắm giữ, chấn động, bầu rượu suýt nữa rớt xuống.

   “ Ngươi nhìn xem, ngay cả rượu cũng không biết rót.” Cảnh Tứ Đoan chậc chậc nói, “ Không phải ngươi ngay cả chén da là là gì cũng không biết đi ? Hoa đại tỉ không dạy ngươi sao ?”

    “ Ta….ta đương nhiên biết.”  Nhạn Y Phán cậy mạnh cãi lại, một mặt nhịn không được ngoan cố trừng mắt liếc hắn một cái.

Cảnh Tứ Đoan mỉm cười. Chính là cái trừng mắt này, làm cho nghi hoặc trong lòng hắn được chứng thực.

Kỹ xảo nho nhỏ, dám ở trước mặt hắn khoe khoang ? Hắn bề ngoài có vẻ tiêu sái nhưng bên trong thận trọng, quả thật ngay từ đầu nàng đã lừa gạt hắn, bất quá..

   “ Ta nói tiểu Mi, ngươi thật sự biết chén da là gì sao ?” Hắn vui mừng cười hỏi, “ Hoặc là ta nên nói, một thiên kim tiểu thư được dưỡng ở khuê phòng làm sao có thể biết chuyện này ?”

   “ Kim gia, ngài nói đùa, tiểu Mi không phải thiên kim tiểu thư…”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3