Tình yêu đau đớn thế - Chương 03 - Phần 2
"Dạ, cháu, chúng cháu là bạn học ạ."
"Thật là đáng quý, vất vả cho cô quá." Dứt lời, sở trưởng Tô hắng giọng một tiếng rồi nói với ông bà Lâm, "Chuyện gia đình bác tôi biết rồi, các vị cứ về đi. Tôi nhất định sẽ sai người điều tra rõ, nhà nước sẽ không để người tốt bị oan." Rồi lại nói với một người phía sau, "Tiểu Trần, lát nữa cậu không bận gì thì giúp tôi đưa hai vị này về."
Người được gọi là Tiểu Trần vội đáp: "Vâng, anh cứ yên tâm." Người này, Đường Du cũng biết, lần trước trong phòng VIP tại hộp đêm Loạn thế giai nhân, cô nhớ anh ta chính là người trêu chọc Tôn Văn Tấn sau này còn dám động đến gái trinh nữa không.
Lên xe của Tiểu Trần, Đường Du ngồi cùng bố mẹ Lâm Khai ở phía sau, Tôn Văn Tấn ngồi cạnh lái xe. Tiểu Trần thả lỏng tay phanh khởi động xe, sau đó hết quay xuống nhìn Đường Du lại quay sang nhìn Tôn Văn Tấn rồi mới quay đầu lại.
Trên đường về nhà, bà Lâm nói với chồng, thì ra sáng sớm tinh mơ bà đã đến cổng ủy ban đợi, không vào bên trong mà đợi ở cổng. Đến mười một giờ trưa mới trông thấy một chiếc xe lái vào trong, bà biết mặt người trong xe, lần trước bản tin tỉnh có đưa tin về ông ta, hình như là cán bộ mới lên nhậm chức. Bà liền chặn trước xe, bảo vệ cũng không kéo được ra, bà cứ nhoài người lên nắp capô buộc sở trưởng Tô phải xuống xe. Nghe bà Lâm thầm thì kể lại xong, ông Lâm trách, bà làm vậy ngộ nhỡ làm mất lòng sở trưởng Tô thì chẳng hóa ra lợn lành thành lợn què à? Bà Lâm bỗng căng thẳng, hỏi nhỏ Tiểu Trần phía trước mặt, "Sếp Trần này, tôi…"
Tiểu Trần bật cười, Tôn Văn Tấn ngồi bên cũng không nhịn được, cười khe khẽ. Tiểu Trần nói: "Đừng, bác đừng gọi cháu là sếp, cháu họ Trần, tên là Trần Thích, cháu không phải là người trong ủy ban, chỉ là tiện đường đưa sở trưởng Tô về thôi.
"Anh Trần này, các anh có thân thiết với sở trưởng Tô không?"
"Chuyện này, nói thế nào nhỉ, bọn cháu cũng chỉ do công việc nên đến gặp sở trưởng Tô thôi."
Bà Lâm vẫn muốn hỏi thêm nhưng ông Lâm đã ngăn lại.
Về đến nhà, Đường Du cảm ơn họ. Trần Thích gật gật đầu nhưng đôi mắt lại cứ đảo tròn, hết nhìn cô lại nhìn Tôn Văn Tấn. Thần sắc của anh ta có chút kỳ lạ như thể phát hiện ra bí mật gì rất đáng ngạc nhiên. Tôn Văn Tấn thì ngược lại, gã không hề nhìn cô, cũng không hề nói năng gì từ đầu chí cuối.
Buổi trưa, nhà Lâm Khai có khách, đó là người nhà bà Lâm. Hôm trước bố Lâm Khai đã sang tỉnh bên báo tin, họ liền vội vã bán đống hàng hóa trong tay với giá rẻ để kịp đến đây, họ là vợ chồng người anh họ của bà Lâm.
Cả hai vợ chồng làm nghề buôn bán, bà chị dâu nói: "Cô chú đừng lo lắng, tình hình của Tiểu Khai không nghiêm trọng lắm đâu, chúng ta sẽ mời luật sư, ngày mai đi mời luôn đi, sau đó thương lượng với họ. Những chuyện thế này bọn họ gặp nhiều rồi, thể nào cũng có cách."
Người anh họ bỗng trầm ngâm: "Hôm nay cô chú gặp sở trưởng Tô à?"
Bà chị dâu bỗng giật mình, "Sở trưởng Tô, có phải chính là Tô Bất Dị, mới lên nhậm chức cách đây không lâu không? Cô chú gặp được ông ta cơ à? Nghe nói quyền lực ông ta giờ rất mạnh vì có người đứng sau nâng đỡ, bây giờ người trong ngoài thành phố N đều phải nể nang. Hay ngày mai cô chú đi tìm ông ấy lần nữa xem sao?"
Ông Lâm cười khổ não, "Tìm ông ấy thì có tác dụng gì. Hôm nay đã gặp được rồi, cũng chỉ nói đại khái thôi chứ có cách gì đâu. Giờ Tiểu Khai phạm tội hình sự, hơn nữa người như Tô Bất Dị đâu phải muốn gặp là được."
"Chú Lâm, chú ngốc thế, chị nói để chú hay," rồi bà chị dâu thận trọng nói nhỏ, "Chị nghe người ta nói, Tô Bất Dị rất tham lam, sở thích nhiều. ấn đề là phải đút được tiền vào, chỉ cần tiền đến tay hắn thì chuyện này chả có gì to tát."
Ông bà Lâm ngạc nhiên nhìn vợ chồng người anh họ.
"Tiểu Khai không mưu sát, lại đã tự thú, chắc chắn không bị xử tội chết, nhưng nhẹ nhất cũng bị tù ba đến bảy năm, đến lúc được thả thì cũng là người đã từng ngồi khám, còn tương lai gì cơ chứ, cô chú nghe tôi, dứt khoát bỏ tiền ra chuộc Lâm Khai về. Nếu thiếu tiền, dù phần lớn tiền của tôi đều dồn vào chuyện kinh doanh, nhưng trong ngân hàng vẫn có hai ba mươi vạn. Số tiền đó định chuẩn bị cho Tiểu Nguyệt đi du học nước ngoài, giờ cần cứu Tiểu Khai ra trước, tiền không thành vấn đề."
Ông bà Lâm vốn là những người thật thà, nhân hậu, chưa từng trải qua việc gì nghiêm trọng, những việc như thế này họ chưa từng gặp phải nên quyết định sẽ nghe theo ý kiến của người anh họ. Người anh có mấy mươi vạn, cộng thêm tiền tích cóp cả đời của ông bà Lâm khoản mươi vạn, cũng kha khá rồi. Thế nhưng nghe người anh họ nói xong, họ lại thấy còn một điều khó nữa: Bất Dị tuy bằng lòng nhận tiền nhưng không phải tiền của ai cũng nhận, chắc chắn ông ta có cách nhận tiền riêng, vậy khoản tiền này phải đút thế nào đây?
Vợ chồng người anh họ đều buôn bán ở tỉnh ngoài, không quen biết nhiều người trong thành phố, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nên chọn ai thì thích hợp.
"Vậy phải làm thế nào đây, có cách nào không?" Sự việc lại rơi vào bế tắc.
Lúc này, bà chị dâu bỗng lên tiếng, nói: "Trước đây, khi chưa chuyển sang làm buôn bán, trong cơ quan tôi hình như có người chuyên làm chuyện này. Nghe nói cô ta quen khá nhiều nhân vật tầm cỡ, hay cô chú thử đi gặp xem sao?"
Ngày hôm sau, vợ chồng người anh họ dẫn ông bà Lâm và Đường Du đi gặp người đó. Trong nhà hàng, bà chị dâu kể lại đầu đuôi câu chuyện, nói đồng ý bỏ tiền ra, cuối cùng khẩn nài nói: "Chị Lục, Lâm Khai là thằng cháu ruột của tôi, việc này trông cậy cả vào chị, mong chị giúp cho."
Những năm gần đây người phụ nữ này đã thay các vị tai to mặt lớn trong thành phố N làm không biết bao nhiêu chuyện nên đương nhiên biết Tô Bất Dị là kẻ tham lam vô độ. Chị ta liếc nhìn mấy người, cuối cùng chầm chậm nhả một vòng khói thuốc, nói: "Muốn đi cũng được, nhưng phải để cô béđi một mình." Dứt lời, đôi mắt bà ta rực sáng nhìn Đường Du.
"Cháu ạ?" Đường Du ngạc nhiên hỏi.
Mấy người cùng ngẩng đầu nhìn Đường Du.
"Đúng, là cháu đấy, lúc nãy chả phải cháu nói là người yêu của Lâm Khai sao? Vậy cháu đi đi, nếu người khác đi, cô không dẫn đến đâu." Bà ta dửng dưng nói.
Mấy năm nay, Đường Du cũng khá từng trải rồi, nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là cô sinh viên năm thứ hai, đối với những chuyện này cô hoàn toàn không hiểu gì, trong lòng có chút sợ hãi, nghĩ một lát cuối cùng cô hạ quyết tâm, nói: "Vâng, cháu đi với cô."
Đường Du hoàn toàn không thể ngờ nổi, ngay chiều hôm đó bà ta đã dẫn cô đi, khi xe taxi dừng lại, cô vô cùng ngạc nhiên, chính là tòa biệt thự lần trước cô đến tìm gặp Tô Nhiêu, "Chị Lục, ở đây ạ?"
Bà Lục vừa ấn chuông cửa, vừa quay lại đáp lời, "Sao, cô từng đến đây rồi à?"
Ấn chuông một hồi lâu mới có người ra mở, Trần Thích đứng ở cổng, trông thấy họ liền hỏi: "Chị dẫn cô ta đến đây có việc gì?"
Đang nói thì bỗng từ bên trong vang lên giọng của Tôn Văn Tấn, "Trần Thích, ai đấy?" vừa nói xong anh ta đã ở trước mặt, miệng ngậm một điếu thuốc, đưa mắt nhìn Đường Du, "Thì ra là cô."
Bà Lục không ngờ Đường Du quen Trần Thích và Tôn Văn Tấn, chị ta liếc nhìn cô, không đỡ lời nữa mà muốn xem Đường Du ăn nói ra sao.
Đường Du còn trẻ, cả đời chưa hề cầu xin ai, người đàn bà họ Lục thì như không liên quan gì, cô bị Trần Thích và Tôn Văn Tấn hỏi đến nỗi không kịp phản ứng, lắp bắp nói: "Tôi, tôi muốn gặp các anh có chút việc."
Phòng khách này cô đã từng đến một lần, nhưng giờ cũng không khỏi hơi ngạc nhiên. Vì trong phòng có một chiếc bàn, mấy người đang ngồi tụm lại chơi mạt chược, sở trưởng Tô cũng đang ngồi chình ình ở đó. Trông thấy ông ta, Đường Du hơi
Mấy người ngồi vào chỗ, Trần Thích liếc Tôn Văn Tấn cười cười, kéo Đường Du qua giới thiệu với mọi người ở đó một cách tự nhiên: "Nào, để tôi giới thiệu người đẹp với mọi người, đây là cô Đường Du, hình như vẫn đang học đại học. Còn đây là sở trưởng Tô, người hôm qua cô đã gặp."
"Chào sở trưởng Tô, cháu là Đường Du."
"Ồ, sở trưởng Tô, anh và cô này đúng là có duyên nợ." Một giọng cợt nhả cất lên.
Tô Bất Dị điềm đạm nói: "Các cậu ăn nói phải chú ý, người ta mới chỉ là cô bé, chưa dạn dĩ." Nói rồi cười mà như không cười liếc mắt nhìn Đường Du.
"Sở trưởng Tô, cô Đường Du đây đúng là có việc muốn nhờ ông giúp. Cô ấy vẫn là sinh viên, chưa hiểu biết, sau này còn làm phiền ông nhiều."
"Chị Lục, chị còn nói với tôi những lời đó sao, cô Đường đây, tiền đồ rộng mở, cần tôi giúp gì cơ chứ. Nhưng chị đã nói thế, tôi cũng không vòng vo nữa, có việc gì, nói ra là xong. Nào, mọi người chơi mạt chược đi chứ."
Lúc này, Trần Thích chợt lên tiếng: "Mời cô Đường Du ngồi, hay là muốn chơi vài ván, tôi nhường chỗ cho, tôi cũng mệt rồi."
Mặt Đường Du nóng ran, nhưng không dám từ chối mà luôn mỉm cười, cô cảm ơn rồi lịch sự từ chối, "Thôi ạ, các anh cứ tiếp tục, tôi không biết chơi."
Bà Lục lên tiếng: "Đường Du, đừng đứng mãi thế, mau ngồi đi."
"Phải đấy, ngồi bên này." Người bên cạnh Tô Bất Dị ân cần nhường chỗ. Đường Du vội tìm một chỗ trên ghế sofa nói: "Không làm phiền các anh."
Bà Lục hình như có chuyện gì đó, nghe điện thoại xong liền đi luôn. Đường Du đành ngồi đó một mình. Những người ở đó vừa đánh mạt chược vừa kéo cô nói chuyện. Đường Du còn quá non nớt, ý nghĩ đơn giản, đâu biết ứng phó, họ hỏi gì cô đáp nấy, chỉ trong chốc lát họ đều biết rõ chuyện của cô. Lúc này Tô Bất Dị mới cất tiếng: "Cô học tiếng Pháp, sau này làm ngành ngoại giao, góp sức cho rất tốt. Đúng rồi, lần trước cô nói anh bạn học trường đại học Q, học cao học, cậu ấy học ngành gì vậy?"
"Ồ, cao học trường đại học Q, đúng là nhân tài." Người bên cạnh nói chen vào.
Trần Thích tiếp lời: "Nhân tài thì có tác dụng gì, tiếc là người ta đang phải ngồi trong sở cảnh sát kìa."
"Sao, phạm tội gì à?"
"Nghe nói là ngộ sát một kẻ hiếp dâm, đúng không?" Trần Thích miệng ngậm điếu thuốc nhìn Đường Du.
Không đợi Đường Du trả lời, giọng người lúc nãy lại cất lên, "Ồ, chuyện này sở trưởng Tô cần lưu tâm nhé, là nhân tài trường đại học Q đấy, ngộ sát một tên hiếp dâm thì không đáng được quan tâm hay sao? Những chuyện này chẳng phải một câu nói của sở trưởng Tô là xong hay sao."
Kẻ ca người xướng, Đường Du ngồi đó mặt lúc ửng đỏ lúc lại tái nhợt, không biết tiếp lời như thế nào.
Đường Du không nói gì, bọn họ cũng thôi không bàn tán nữ. Tôn Văn Tấn vừa ngậm thuốc vừa đánh mạt chược, chẳng để ý gì đến Đường Du. Đánh xong mấy ván, Tô Bất Dị nghe điện thoại rồi phải đi ngay, trước khi đi còn cố ý cười cười, vỗ vỗ vai Trần Thích, Trần Thích cũng gượng cười còn Tôn Văn Tấn thì chỉ lạnh lùng liếc nhìn Đường Du.
Khi trong phòng cuối cùng chỉ còn lại ba người, Trần Thích ngồi trên ghế sofa hút thuốc, Tôn Văn Tấn mang ra một ly cà phê đặt trước mặt Đường Du, sau đó ngồi xuống đối diện, mệt mỏi hỏi: "Cô Đường Du hôm nay đến tìm chúng tôi có việc gì vậy?"
Đường Du đắn đo, không biết nên nói ra hay không. Xem ra Trần Thích và Tô Bất Dị có vẻ rất thân thiết, nhưng cô không quyết định được, suy nghĩ một hồi lâu vẫn chưa hạ được quyết tâm.
Đường Du im lặng, Tôn Văn Tấn thờ ơ quấy ly cà phê trước mặt, lặng lẽ nhìn cô.
Trần Thích cười nói: "Cô tìm bọn tôi chẳng phải là vì anh bạn học trường đại học Q đó sao?"
Đường Du vội ngẩng đầu nhìn Trần Thích.
"Cô Đường đúng là người có tình có nghĩa." Trần Thích ngồi phía đầu bàn nói, "Chuyện anh bạn của cô, hôm qua tôi cũng đã nghe nói. Lúc nãy chị Lục cũng đã nói lại, thực ra nếu muốn được trắng án, cũng chẳng phải là không có cách."
Đường Du gồng người lên, khẽ đáp, "Thế, việc này chúng tôi phải cảm tạ các anh thế nào?"
Trần Thích nghiêng mình qua chiếc bàn, tay đặt lên tay Đường Du, nói mập mờ: "Chính là cô."
Đường Du chợt biến sắc, đứng phắt dậy, ánh mắt bỗng trở nên cảnh giác. Dù sao cô còn quá trẻ, nóng vội, lại chưa từng chịu nhục bao giờ.
Trần Thích không hề ngạc nhiên chút nào, anh ta ngồi lại vị trí cũ, vẫn kiểu cười mà như không cười quan sát Đường Du, thái độ rất thong thả, nhàn nhã. Lúc này, giọng nói pha lẫn vẻ giễu cợt của Tôn Văn Tấn mới cất lên, "Cô Đường Du, đây là cách mà cô nhờ vả người khác sao?"
Bị giễu cợt, Đường Du không nén nổi giận dữ, hơn nữa, cô cũng không ngờ Trần Thích lại thẳng thừng như thế, tuy tâm lí đã có sự chuẩn bị, nhưng lúc này cô vẫn thấy rất ngỡ ngàng. Dù trong lòng đang sôi lên nhưng cuối cùng cô nén giận ngồi xuống.
Trần Thích nhấp từng ngụm nhỏ cà phê, dửng dưng nói: "Nhưng tôi nói để cô hay, Tô Bất Dị thích gái trinh, điều này, phải xem biểu hiện của cô rồi." Đoạn anh ta lại tiếp, "Việc này hai bên cùng tự nguyện, tôi không ép cô, có nhiều người muốn nhưng không phải ai cũng còn cái đó."
Trần Thích nói rất chậm, từng câu từng chữ, lần này Đường Du rất bình tĩnh, cô ngồi thẳng lưng, nghe xong câu đó cơ thể cô gần như bất động, sau đó gật đầu nói: "Việc hôm nay đã làm phiền đến các vị, giờ tôi phải về."
"Được, có cần tôi tiễn cô không, ở đây không gọi được xe."
Đường Du đứng dậy, nói: "Không cần."
" được, nếu đổi ý, có thể đến tìm tôi bất kỳ lúc nào, đây là danh thiếp của tôi." Trần Thích dứt lời liền rút danh thiếp ra đặt trên bàn rồi đẩy về phía Đường Du. Cô nhìn tấm danh thiếp, cười nói: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần." Dứt lời, cô liền quay đầu bước đi.