Tình yêu đau đớn thế - Chương 09 - Phần 2
Đường Kỳ Chính đã qua đời ngày hôm qua. Chị hộ lý không gọi điện được cho Đường Du nên đành đứng đợi ở cổng viện.
Sau khi bác sĩ viết giấy chứng nhận tử vong. Thi thể Đường Kỳ Chính đã được hỏa táng ngay trong ngày. Tro cốt của mẹ cô được đặt tại một nghĩa địa công cộng ở ngoại ô thành phố N. Tro cốt của Đường Kỳ Chính cũng sẽ được mang về đó.
Vì Hoàng Lạc chứng minh Đường Du và Đường Kỳ Chính đã cắt đứt quan hệ phụ tử hơn nửa năm nay nên các chủ nợ biết tin cũng không thể đổ trách nhiệm lên đầu cô. Sau khi xong việc, ngay tối hôm đó Đường Du mua vé tàu quay về trường.
Tôn Văn Tấn uống rượu cả đêm trong quán bar, lâu lắm rồi gã mới lại uống như thế. Ông chủ quán bar quen biết gã đã lâu, thấy bộ dạng gã như vậy cũng muốn đưa về, gã xua tay, vừa đi đến nhà vệ sinh đã nôn ọe. Tôn Văn Tấn vốn ưa sạch sẽ, chưa bao giờ ở trong bộ dạng lếch thếch thế này, gã dùng nước lạnh rửa mặt, sững người khi nhìn mình ở trong gương, áp sát gương mới phát hiện ra đúng là có tóc bạc, gã bần thần một lúc lâu. Lúc này, gã nghe thấy loáng thoáng tiếng nhạc vọng ra từ đại sảnh, là bài Hai người nhìn nhau của Tân Hiểu Kỳ, “Nhặt nụ hoa vừa hé, nghĩ nhân thế đổi thay, thắng thua đâu nghĩ lý gì, ngày tháng dần trôi, giàu sang đâu mãi mãi.Hồng nhan rồi sẽ tàn phai, lông mày rồi điểm bạc, nhìn nhân thế phô trương, ai không từng nếm qua bi lạc. Biển, trời đi không hết, ân oán khó tính toan, quên quá khứ lẫn hiện tại. Sóng cuồn cuộn, người mênh mang, cánh chim xuân bay khuất, cổ phong lưu lạc xoay vần, gió vi vu, người mênh mang, dẫu khó khăn ta vẫn vui, yêu hận bay theo gió…”
Tôn Văn Tấn thẫn thờ theo tiếng nhạc, bài này gã biết, trước đây, gã và người yêu cũ là Tôn Đại Ảnh đã từng nghe khi xem Ỷ Thiên Đồ Long Kí. Đó là bài hát mà Tiểu Châu đã hát cho Trương Vô Kỵ nghe trước khi đi Ba Tư, lúc ấy Tôn Văn Tấn không có cảm giác gì, nhưng Tôn Đại Ảnh thì khóc khi xem đoạn đó. Gã chế giễu bạn gái, nói đúng là đàn bà được tạo nên từ nước nên bị cô đấm hai cái. Giờ đây, khi nghe lại, nhớ đến giọng nói và vẻ mặt Tôn Đại Ảnh năm ấy, trái tim gã quặn lại như thể có hàng ngàn vòng xoáy đang luân chuyển. Giọng ca của Tân Hiểu Kỳ hờ hững, tự nhiên, mênh mang. Nghe hát, cảm nhận sự sầu muộn trong từng câu, từng chữ, xúc cảm trong trái tim Tôn Văn Tấn bỗng mãnh liệt dâng trào.
Khi về đến tòa biệt thự thì Đường Du đã rời khỏi đó từ lâu, gã đi tắm, khi bước ra liền nhìn thấy chiếc áo choàng tối qua Đường Du mặc được đặt trên giường. Gã ngồi lên giường, kéo chiếc áo choàng lại, trong đầu vẫn đang nghĩ chuyện tối qua. Gã đã uống rượu cả đêm, giờ tắm xong, đầu óc vẫn mơ màng, nằng nặng, gã cứ ngồi như vậy cho đến khi ngủ lúc nào cũng chẳng hay.
Tiếng chuông điện thoại làm Tôn Văn Tấn thức giấc, một số lạ, người đầu dây bên kia nói: “Xin hỏi, có phải cô Đường không ạ?”
“ Không.” Tôn Văn Tấn xoa xoa trán, mắt lim dim vì buồn ngủ.
“Là thế này, hôm qua nhà nghỉ của chúng tôi xảy ra hỏa hoạn, cô Đường là khách trọ ở đây, đồ của cô ấy đều bị cháy, sau khi dọn dẹp, chúng tôi tìm thấy một chiếc túi trong phòng cô ấy thuê, đã gọi điện thoại cho cô ấy nhưng không liên lạc được. Ngoài số di động của cô Đường ra, chỗ cảnh sát còn có số liên lạc này, không biết anh có thể giúp chúng tôi liên lạc với cô Đường được không.”
Người kia vẫn chưa nói xong, Tôn Văn Tấn sực nhớ ra, tối qua khi dẫn Đường Du rời khỏi đó, đúng là gã có để lại số điện thoại của mình ở chỗ cảnh sát, do đó gã nói: “Được, tôi sẽ liên lạc ngay với cô ấy.”
Tôn Văn Tấn bấm số máy của Đường Du, nhưng không sao liên lạc được, gã đành gọi điện thoại đến nhà nghỉ nói sẽ tự mình đến đó lấy đồ.
Đám cháy thiêu sạch mọi đồ gỗ trong căn phòng Đường Du thuê, không ngờ vẫn tìm ra được chiếc ba lô trong đống hoang tàn, ngoài vết tích của gạch, đất vẫn chưa được làm sạch trên bề mặt ra, những thứ bên trong vẫn còn nguyên. Người chủ nhà nghỉ nói: “Chiếc ba lô này bị vùi dưới một tấm kính, nên không bị cháy.” Trong ba lô không có đồ đạc gì khác ngoài mấy thứ đồ dùng hàng ngày. Tôn Văn Tấn vẫn không liên lạc được với Đường Du, anh mang theo ba lô của cô đến bệnh viện tìm. Không ngờ, bệnh viện cho biết Đường Kỳ Chính đã tử vong do suy tim, di thể đã được người nhà đưa đi xử lý.
Tôn Văn Tấn quay về biệt thự đợi, đến tối vẫn không gọi điện thoại được cho Đường Du, khó khăn lắm mới tra ra số di động của Hoàng Lạc, ông ta nói Đường Du đã mua vé tàu quay về trường.
Thứ hai, Đường Du đi học cả buổi sáng. Đi tàu cả một đêm rồi lại đến trường ngay, cô rất mệt nên đã ngủ trong giờ học. Lúc tỉnh dậy thì đã là tiết thứ tư, trong giảng đường chẳng còn ai nữa. Cô ngơ ngác nhìn giảng đường vắng tanh, rồi thẫn thờ, sực nhớ tới tối hôm trước, khi Tôn Văn Tấn rời khỏi tòa biệt thự, cảm giác của cô cũng thế này. Nghĩ đến đây, trong lòng có chút chua xót khiến ngực cô nóng ran, cảm giác này thật khó chịu. Cô nghĩ, cô và gã đã không chỉ là quan hệ tình một đêm nữa, giữa họ còn có điều gì đó rất khác rồi. Người ta thường có sự lo lắng mang tính bản năng đối với những điều mình chưa rõ, cô sợ cảm giác này, cô không muốn “được” gì mà chỉ sợ “mất” chính bản thân mình. Cô đứng lên, thu dọn sách vở rồi đi đến cửa hàng ngay cạnh căng tin trường mua chiếc sạc pin điện thoại. Đang nghĩ nên mua sạc vạn năng hay sạc chuyên dụng thì nghe tiếng bà chủ nói: “Mình xem, chiếc Volvo kia cũng đi được vào tận khu giảng dạy.”
Ông chủ thờ ơ nói: “Chắc là của vị quan chức nào đấy.”
“Không đâu, quan chức thường thích đi xe Audi. Chiếc Volvo này chắc là của người thành đạt nào đó, giàu có nhưng lại không thích phô trương.” Bà chủ nói.
Cuối cùng, Đường Du vẫn quyết định mua chiếc sạc vạn năng, giá mười tệ. Trả tiền xong bước ra, cô bỗng thấy xe của Tôn Văn Tấn đang đỗ trước khu giảng đường, hình như gã ngồi ở bên trong.
Lưỡng lự một lát, cô đi về chiếc xe. Cánh cửa xe bên chỗ người lái hạ kính xuống, Đường Du cúi đầu nhìn gã.
Tôn Văn Tấn chỉ chiếc ba lô trên ghế cạnh tay lái, nói: “Người chủ nhà nghỉ tìm thấy chiếc ba lô này, nhờ anh chuyển cho
“Cảm ơn.” Đưòng Du quay người đi sang mở cánh cửa bên kia, cúi đầu vào trong lấy chiếc ba lô ra, toan lùi lại thì Tôn Văn Tấn nói: “Lên xe đi, anh có chuyện muốn nói với em.” Cô dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn, thấy mắt Tôn Văn Tấn đỏ au nên đồng ý ngồi vào xe.
Chiếc xe lướt đi, Đường Du trọ trong khu dân cư gần trường, nhưng Tôn Văn Tấn lại lái xe ra đường lớn trước cổng trường, đi về hướng khác. Đường Du lên tiếng: “Anh Tôn, xin hãy dừng lại.”
Tôn Văn Tấn ngoái đầu nhìn Đường Du, nhẹ nhàng: “Tiểu Du, anh có chuyện muốn nói với em.”
Gã gọi “Tiểu Du”, cô nghe mà thấy như tim mình lỡ nhịp, đành quay đầu đi nơi khác, miệng nói: “Có chuyện gì, mong anh nói luôn.”
Tôn Văn Tấn không đáp lời, xe cũng chẳng dừng, lúc này Đường Du bỗng tự mở cửa xe.
Tôn Văn Tấn hoảng sợ, lập tức phanh gấp, Đường Du liền mở cửa bước xuống. Tôn Văn Tấn vội bước xuống, vòng qua đầu xe đuổi theo, một tay giữ chặt tay cô, tay kia xoay mặt đối phương lại để mặt cô hướng vào gã.
Ánh mắt Tôn Văn Tấn chằm chằm nhìn cô, Đường Du có chút sợ hãi, vừa tránh ánh mắt ấy, vừa giãy dụa khỏi bàn tay gã. Cô luống cuống, không còn gọi là anh Tôn nữa, mà nói: “Tôn Văn Tấn, anh buông tay ra.”
Thấy Tôn Văn Tấn không chịu buông, Đường Du vừa lo lắng, vừa tức giận. Người đi lại trên con đường trước cổng trường nhiều, đã có mấy người nhìn về phía họ với ánh mắt tò mò. Đường Du vừa không ngừng giãy dụa, vừa nén giọng thật thấp: “Tôn Văn Tấn, đây là cổng trường, mong anh tôn trọng một chút!”
Tôn Văn Tấn nói: “Anh buông tay, nhưng em hãy nghe kĩ lời anh nói.”
“Được, anh buông tay ra đi.” Đường Du đành phải đồng ý.
Tôn Văn Tấn vừa buông tay, cô lập tức quay người toan chạy, nhưng gã đã nhanh hơn, cô vừa nhấc chân đã bị Tôn Văn Tấn kéo lại, ôm chặt vào lòng. Đường Du có giãy dụa thế nào, gã cũng không buông ra. Cô cuống đến phát khóc: “Tôn Văn Tấn, anh muốn làm gì, ra, đồ khốn…”
Cô vẫn chưa dứt lời thì Tôn Văn Tấn đã cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn cuồng nhiệt đến nỗi toàn thân Đường Du mềm nhũn, không thể giãy dụa được nữa, lúc này Tôn Văn Tấn mới buông tay. Cô thở hổn hển, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn tiếp tục giãy. Hai tay của Tôn Văn Tấn ôm lấy khuôn mặt cô, nhìn thẳng mắt cô, nói từng chữ: “Tiểu Du, em đừng như vậy, buổi tối không có chuyến bay, anh phải lái xe cả đêm về thành phố N chỉ vì muốn trông thấy em, cô Ôn Lỗi hôm trước em gặp là người anh quen trước đây.”
Đường Du hất mạnh tay gã ra, quay mặt đi: “Cô ta là ai thì có liên quan gì đến tôi.”
Tôn Văn Tấn lại ôm cơ vào lòng, bên tai cô vang lên giọng gã: “Tiểu Du, anh đã ba mươi tuổi rồi, tìm một người để yêu thật không dễ.”
Đường Du sững người, không giãy giụa nữa.
Khi cả hai đã bình tĩnh lại,Tôn Văn Tấn lái xe đưa Đường Du về phòng trọ. Xe dừng dưới gốc cây ngân hạnh, Đường Du không về ngay. Hai người lặng lẽ ngồi trong xe, tay nắm chặt tay. Không gian bên ngoài yên ắng, ánh mặt trời chiếu rọi qua những tán lá ngân hạnh um tùm.Thời gian lặng lẽ, cuộc đời bình yên khiến người ta nghĩ đến sự vĩnh cửu, chỉ mong khoảnh khắc này đừng trôi đi.
Mãi đến khi sinh viên trong khu trọ lục tục cầm theo sách vở đi về phía trường, Đường Du mới chợt giật mình. Cô nhìn đồng hồ, một rưỡi chiều, gã và cô đã ngồi với nhau trong xe mấy tiếng đồng hồ. Cô hơi cử động, Tôn Văn Tấn hỏi: “Em phải đến trường à?”
Đường Du khẽ đáp, “Vâng.”
Tôn Văn Tấn buông cô ra, nhấc tay lên nhìn đồng hồ, sực nhớ ra một chuyện, nói: “Em vẫn chưa ăn trưa?”
Mặt Đường Du ửng đỏ, “Chiều nay chỉ có một tiết, em không ăn bây giờ đâu, lát nữa đến căng tin mua tạm gì cũng được.”
Tôn Văn Tấn cũng bật cười, họ đã ngồi mấy tiếng đồng hồ trong xe, quên cả ăn cơm.
Mặt Đường Du nóng bừng, “Em đi trước nhé, còn phải về chuẩn bị nữa.”
“Ừ, em đi đi.”
Đường Du quay người, vẫn chưa xuống xe đã bị Tôn Văn Tấn kéo lại, cô hết sức bất ngờ, Tôn Văn Tấn nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Nụ hôn khiến trái tim Đường Du mềm nhũn, cảm giác giống như một giọt mực đậm được nhỏ lên mặt hồ trong suốt, loang ra khắp mọi nơi. Cô không dám nhìn gã lâu, vội quay người xuống xe.
Tôn Văn Tấn cứ ở trong xe dõi theo, Đường Du từ phòng trọ đi ra, thấy gã đang dựa vào cánh cửa xe nhìn. Mặt cô nóng bừng, mắt không dám nhìn chiếc xe, cúi đầu, toan bước nhanh qua, Tôn Văn Tấn liền ôm cô từ phía sau. Đầu gã dụi vào cổ cô, “Anh đợi em tan học ở đây.”
Máu trong cơ thể cô như đông lại.
Tôn Văn Tấn cảm thấy có gì đó bất ổn, gã xoay người cô lại, nâng mặt cô lên, “Chắc anh sẽ vẫn gặp được em chứ?”
Đường Du hất tay gã ra, không quay mặt lại. Lòng cô rối bời, không hiểu sao mọi thứ lại diễn ra như thế. Cô nói: “Mấy ngày tới anh đừng đến, em đang rất hoang mang, hãy để em suy nghĩ.”
Tôn Văn Tấn buông cô ra, nói: “Ừ, anh sẽ đợi, cứ đi học đi nhé, đừng nghĩ ngợi lung tung.” Vừa nói lại vừa hôn lên cổ cô.
Gã nghe cô, không tiễn nữa mà đứng dựa người vào cánh cửa xe dõi theo cho đến khi bóng cô khuất sau cổng trường.
Về đến nhà, Tôn Văn Tấn cứ ngồi một mình trong xe, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác, trong xe vang lên giọng ca của Đồng An Cách.
Trần Thích lái xe đến, đang định lên gác tìm Tôn Văn Tấn thì trông thấy gã ngồi một mình trong xe hút thuốc, Trần Thích tiến lại, gõ gõ vào cửa xe gọi, “Văn Tấn, Văn Tấn…”
Tôn Văn Tấn vẫn chau mày, khói thuốc che mờ cả khuôn mặt. Trần Thích gọi mấy lần mà không thấy gã phản ứng, cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Trong xe loáng thoáng giọng ca của Đồng An Cách, “Chỉ sợ không đáp được tình sâu nghĩ nặng của em, nên không dám gần thêm nữa.” Trần Thích nhìn thần sắc của Tôn Văn Tấn, trong lòng đã đoán ra phần nào, anh ta tiếp tục vừa gõ vào cửa xe, vừa hét to“Văn Tấn, Văn Tấn.”
Lúc này, Tôn Văn Tấn như sực tỉnh giấc mộng, trông thấy Trần Thích, gã kéo cửa kính xuống: “Trần Thích, cậu đến đấy à?”
“Nghe thấy rồi à, gọi mãi mà chẳng thấy cậu phản ứng gì.”
Tôn Văn Tấn khẽ cười, đưa tay ra tắt nhạc, dụi tắt đầu thuốc lá, mở cửa xe. Trần Thích lùi lại sau vài bước, chau mày nói: “Có chuyện gì thế, hút ngần này thuốc mà trong đó không mở cửa xe, cả người lẫn xe sắp bốc cháy cả rồi. Tránh xa tôi ra, đợi mùi thuốc bay đi hết đã.”
Tôn Văn Tấn vừa tức vừa buồn cười, “Cậu làm gì mà ẽo ợt như con gái thế.”
Khuôn mặt Trần Thích rạng rỡ, “Bà xã có bầu rồi, giờ tôi phải thể hiện tốt, không hút thuốc, không uống rượu, tôi sẽ là một người đàn ông mới.”
Tôn Văn Tấn hơi đỏ mặt, cúi đầu khẽ cười, rồi lại ngẩng lên, khuôn mặt trở lại vẻ bình thường, nói: “Được đấy, chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Trần Thích mặt mày hớn hở, quên khấy vẻ bất thường của bạn.
Tôn Văn Tấn bất chợt hỏi: “Thời khắc quan trọng thế này, cậu còn đến tìm tôi, có chuyện gì không?”
Trần Thích nghiêm mặt, nói khẽ: “Bọn mình lên gác nói chuyện.”
Hai người đi lên gác, Tôn Văn Tấn cởi áo khoác ngoài treo vào móc, sau đó đi đến tủ rượu rót hai ly rượu vang, đưa Trần Thích một ly, nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Thạch Quốc Đào bị án tử hình. Việc cậu chuyển nhượng công ty cho Tô Bất Dị cuối cùng đã có kết quả, rốt cuộc Tô Bất Dị đã ra làm chứng với Viện Kiểm sát.”
Cánh tay Tôn Văn Tấn cứng ngắc, gã sững người một hồi lâu mới nhấc ly lên uống một hơi hết sạch, rồi lại đứng dậy, mắt ngân ngấn.
Trần Thích cũng thấy cảm thương trong lòng
Tôn Văn Tấn đặt chiếc ly xuống, đi vào nhà vệ sinh. Trần Thích ở bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng nước xối xì xèo, đợi ở phòng khách khỏang ba mươi phút mới thấy Tôn Văn Tấn bước ra.
Trần Thích ôn tồn nói: “Sự việc đã đâu vào đấy, cậu cũng dần ổn định đi. Không còn trẻ nữa, nửa đời trôi qua vô ích rồi, cuộc đời có mấy lần được ở tuổi ba mươi đâu, cứ tiếp tục thế này, sẽ hối không kịp. Nên tìm một người phụ nữ để thảnh thơi sống qua ngày rồi nghe mình, quá khứ là quá khứ, hãy tìm cho mình một người phụ nữ, rồi sinh con, tương lai ắt có hi vọng, cuộc sống yên bình, thanh thản mới chính là cái đích cần đến.”