Anh có thích nước Mỹ không? - Chương 12 part 03

Dịp nghỉ mùng một tháng Năm, nhà ga bán vé trước mười ngày, vé nằm không dễ mua, Trịnh Vi xếp hàng cả buổi chiều trong dòng người đông đúc ở phòng bán vé mà không đem lại kết quả gì. Cuối cùng cô nhanh trí, nhớ đến Lão Trương đã trở thành con người của xã hội, Lão Trương giao thiệp rộng, quen biết khá nhiều nhân vật trong đủ mọi ngành nghề, Trịnh Vi gọi điện thoại cho Lão Trương, Lão nhiệt tình nhận lời, chưa đầy hai ngày, Lão đã kiếm được cho cô hai vé nằm giường cứng đi Nam Xương. Chỉ cần đến được Nam Xương, phải đổi xe như thế nào để đến Vụ Nguyên, đều là việc dễ như trở bàn tay.

Trịnh Vi mân mê tấm vé tàu vừa nhờ Lão Trương mua, lòng vui như mở cờ chạy về ký túc xá, vừa đẩy cửa vừa khe khẽ hát: Ta cười đắc ý, ta cười đắc ý.

“Này, mới sáng sớm ra mà đã kiếm được vé đi du lịch trăng mật hả? ” Vừa nhìn thấy vẻ tươi như hoa của Trịnh Vi, Tiểu Bắc bèn trêu cô.

“Dĩ nhiên rồi, không những kiếm được vé mà còn sắp xếp ổn thỏa cho hành trình cả bảy ngày rồi, tớ phải đưa anh ấy đến Vụ Nguyên, lên núi Lư Sơn, để anh ấy thưởng thức danh lam thắng cảnh của tỉnh Giang Tây, đương nhiên, tiện thể còn ghé thăm bố mẹ tớ, tức nhạc phụ nhạc mẫu tương lai của anh ấy”. Trịnh Vi đáp ngay không chút ngại ngùng.

Nguyễn Nguyễn cũng cười cô, “Mọi người đều nói người Giang Tây các cậu học hành giỏi giang, nuôi lợn cũng giỏi giang, cậu phải để Trần Hiếu Chính đi thực tế đó nhé”.

Trịnh Vi đang vui nên rất thoáng, khua tay tỏ vẻ không thèm chấp bọn họ, ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh máy điện thoại, “Tờ phải gọi cho anh Chính trước đã, báo cho anh ấy đã có vé trong tay”.

Vừa bấm hết số điện thoại, cửa phòng liền bị đẩy rầm một tiếng, Trịnh Vi nhìn ra tỏ vẻ không vui, Duy Quyên mặt mày đầy mồ hôi xông vào.

“Dở chứng à, sắp tốt nghiệp rồi, ngay cả cửa không mang theo được cũng muốn phá hả? ” Tiểu Bắc nói. 

Duy Quyên lại tỏ vẻ lòng nóng như lửa đốt, “Tớ không thèm gây sự với các cậu, Trịnh Vi, gay to rồi, tớ vừa được nghe một tin khủng khiếp..."

“Xí, ngày nào cậu không có ba tin vỉa hè? ” Đã nghe bốn năm, Trịnh Vi không còn hứng thú với các “Thông tin giang hồ” của Duy Quyên nữa, cô tiếp tục bấm số.

Duy Quyên lấy tay chặn ngay điện thoại, “Tớ thấy cậu thật là, bị người ta bán đứng còn ngồi đếm tiền cho người ta. Vừa nãy tớ có được một thông tin rất đáng tin cậy từ Hội sinh viên, hai suất học bổng du học của trường thì bị Trần Hiếu Chính nhà cậu chiếm một suất, nghe nói là đi Mỹ, visa cũng xin được rồi, anh chàng này giỏi thật đấy, chuyện lớn như thế mà giấu như bưng, cậu vẫn còn chưa biết gì ư? ”

Trịnh Vi sững người, rồi bật cười: “Này, tớ thấy mấy cái thông tin vỉa hè của cậu càng ngày càng vô lý, hôm kia tớ vừa ăn cơm với anh ấy, anh ấy còn nói về chuyện đi Vụ Nguyên với tớ. Đại sự Duy Quyên, xin ngài thôi đi cho, lấy chuyện này để trêu người khác là hơi quá đáng đấy”. 

Lần này thì Duy Quyên sốt sắng thật, cô chỉ vào mũi Trịnh Vi nói: “Tớ bảo cậu ngốc cũng không sai, chuyện này đâu có thể đùa được, chằng cần nói đến Học viện, thông tin này đã lan ra khắp Hội sinh viên trong khoa rồi, cậu không tin thì thôi, đừng có để đến lúc khóc cũng không có chỗ khóc”.

“Cậu nói linh tinh! ” Trịnh Vi cũng giận dỗi đứng phắt dậy, “Anh ấy chưa bao giờ nói chuyện này với tớ, dĩ nhiên là tớ phải tin anh ấy rồi. Tớ là bạn gái của anh ấy, chuyện của anh ấy mà tớ còn không biết à? ”

“Cậu…thôi được rồi, được rồi, coi như tớ lắm chuyện, lòng tốt bị cậu coi là đồ bỏ đi. Nếu không tin thì đi hỏi anh ấy sẽ rõ ngay thôi”. Duy Quyên dậm chân.

“Đi thì đi chứ sao”. Trịnh Vi là người nghĩ đến chuyện gì chỉ muốn làm ngay, vừa nói dứt lời liền chạy ra cửa. “Đợi tớ hỏi anh ấy cho ra lẽ, xem các cậu còn bẻm mép thế nào nữa! ”

Tiếng cô đóng cửa vừa mạnh vừa vội, cửa rung đến mức Nguyễn Nguyễn và Tiểu Bắc lén nhìn nhau, đột nhiên Nguyễn Nguyễn nói một câu “Gay rồi! ” Tiểu Bắc lập tức hiểu ý, cô trợn tròn mắt, “Mẹ ơi, không biết có xảy ra chuyện gì không”. Hai người không nói gì thêm bèn chạy theo. 

Xuống dưới tầng, Tiểu Bắc kéo Nguyễn Nguyễn lại, “Cậu bảo bọn mình có nên ra bờ hồ, bờ sông gì đó tìm không, không biết cậu ấy có nghĩ dại không…”

Nguyễn Nguyễn ngắt lời cô ngay: “Đã đến nước này mà còn nói những chuyện đó, cậu đến giảng đường tự học của Học viện bọn tớ, tớ sẽ đến quanh khu ký túc xá của Trần Hiếu Chính xem sao, cậu nhớ là chỉ xem tình hình thôi nhé, không có chuyện gì bọn mình lại quay về”. 

“Biết rồi biết rồi”. Tiểu Bắc đáp lời, hai người chia hai đường hành động.

Nguyễn Nguyễn không đoán sai, Trịnh Vi đang đi đến khu ký túc xá của Trần Hiếu Chính, cô đi được một đoạn lại chạy một đoạn, lúc lên tầng còn gặp cậu bạn cùng lớp, cũng chẳng chào hỏi gì xông thẳng đến phòng của Trần Hiếu Chính.

Lúc cô đẩy cửa bước vào, anh đang đứng trước giường mình, lưng quay về phía cô, hình như đang thu dọn đồ đạc, dưới chân anh là một cái va ly rất to.

Nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô anh mới quay đầu lại. “Vi Vi? ” Lúc đầu anh có vẻ kinh ngạc, nhưng vẻ mặt trở lại bình thường ngay, “Sao em lại đến đây? ”

“Tự nhiên em muốn đến thăm anh”. Một tay cô đặt trước ngực, như để được bình tĩnh hơn, “Anh Chính, anh thu dọn hành lý đi Vụ Nguyên sớm thế à? ”

Anh quay đầu lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, cô bước đến bên anh, cười và nói: “Anh biết không, vừa nãy em được nghe Duy Quyên kẻ một chuyện nực cười vô cùng, cô ấy nói rằng anh chuẩn bị xuất ngoại, và lại là đi Mĩ, ha ha, anh bảo có buồn cười không? ” 

Trần Hiếu Chính trầm ngâm, bất ngờ anh bỏ đồ đạc xuống, quay đầu nắm chặt tay cô, “Vi Vi, em đi với anh, bọn mình ra chỗ khác nói chuyện”.

Cô không nói gì mà để mặc cho anh kéo mình đi xuống dưới, đến sân bóng rổ gần ký túc xá nam, giữa giờ nghỉ trưa, sân bóng rổ vắng tanh, chỉ có họ và tiếng gió. 

Anh đứng im, buông tay cô ra, thở sâu, “Vi Vi, anh xin lỗi."

“Tại sao lại xin lỗi, có phải anh lại giở trò gì xấu không? ” Cô vẫn nhìn, vẫn cười rạng rỡ như bình thường. 

Có lúc, Trần Hiếu Chính cảm giác như tim mình ngừng đập, anh tưởng mình không có cách nào để nói hết những lời còn lại, hóa ra anh không cứng rắn như mình tưởng, “Những lời họ nói đều là sự thật. Anh tưởng có thể đi Vụ Nguyên được với em, không ngờ visa lại làm nhanh như vậy.

“Họ? Ý anh những điều mà Duy Quyên nói là đúng? Anh Chính, ngày Cá tháng Tư đã qua được hơn hai mươi ngày rồi mà anh còn đùa à? ” Cô kéo tay anh, vẫn mỉm cười với vẻ nũng nịu. Nhưng anh chỉ cúi đầu, mội mực cúi đầu, đột nhiên anh thấy sợ nhìn thấy nụ cười của cô trong lúc này. 

Cuối cùng, cô buông tay anh ra, như người mê sảng: “Nói như thế em khỏi đau khổ”.

“Em không đau khổ? Anh giấu em, giấu cho đến khi không thể giấu được nữa mới thừa nhận, làm như thế thì em không đau khổ sao? Trần Hiếu Chính, đó là kiểu logic gì vậy? Đôi mắt cô bắt đầu ngân ngấn nước.

Không được khóc, cô tuyệt đối không được khóc, nếu để nước mắt rơi xuống thì đồng nghĩa với việc thừa nhận niềm đau đã trở thành hiện thực, cô không muốn chấp nhận hiện thực đó, thế là cô nhìn lên trời, không biết nước mắt có chạy ngược vào trong được không?

“Anh đã từng nói rằng, cuộc đời của anh là một tòa nhà chỉ được xây một lần, vì thế anh không được phép sai, Vi Vi, dù là một xăng-ti-mét cũng không được”.

Ai đang nói vậy, người đàn ông môi mỏng lạnh lùng tàn nhẫn đó ư? 

“Vì thế bây giờ anh mới giật mình tỉnh ngộ, cứu vãn kịp thời cho sao số một xăng-ti đó của anh? Đi du học có học bổng, quả nhiên người mà em yêu là người giỏi giang nhất. Chỉ có điều em không thể hiểu, tiền đồ của anh và em lại không đội trời chung đến thế hay sao? Kể cả anh nói thẳng với em từ trước, em cũng chưa chắc đã ngăn cản anh. Có phải là do viễn cảnh tương lai của anh chưa bao giờ có em? ” 

Anh không nói gì, thế là cô ra sức đẩy anh: “Giải thích, anh có thể giải thích, em muốn nghe lời giải thích của anh…” Giọng cô đã chuyển sang van nài: “Anh Chính, hãy cho em một lời giải thích, anh nói gì cũng được, nói là anh bị ép bất đắc dĩ, hoặc là vì em, anh nói gì em cũng chấp nhận được”.

Anh nắm chặt bàn tay cô đang đặt trước ngực mình, “Vi Vi, đến một ngày nào đó em sẽ hiểu, con người ai cũng phải yêu mình trước. Anh không thể yêu em với hai bàn tay trắng”. 

“Vì thế anh phải yêu lại bản thân mình? ”

“Có thể những điều anh nói em sẽ mãi mãi không thể hiểu được, anh đã quen với cảnh nghèo, nhưng anh không thể để người con gái mà anh yêu thương phải chịu cảnh nghèo”.

“Anh nghĩ rằng ở bên em thì chắc chắn sẽ nghèo ư? Tại sao anh chưa bao giờ hỏi em, em sẵn sàng chịu mọi khó khăn gian khổ cùng anh”. 

“Nhưng anh không muốn thế! ” Lần đầu tiên giọng anh tỏ ra mất bình tĩnh.

Đã đến nước này, Trịnh Vi, chỉ mong có một chút tự tôn, phủi tay mà bỏ đi, không giữ được tình yêu, ít nhất phải giữ được lòng tự trọng.

Nhưng giây phút này đây Trịnh Vi tự nói với mình, nếu ta không cứu vãn được tình yêu của ta, lòng tự trọng có thể khiến ta không đau khổ ư?

Vì thế giây phút cuối cùng, cô đã gạt hết nước mắt và mọi nỗi phẫn nộ: “Anh Chính, anh đợi em, em về nói với bố mẹ em, sau đó em sẽ thi Toefl để đi cùng anh, nếu không được, em vẫn có thể đợi”.

Anh nhìn cô, nói: “Đừng, em đừng đợi, vì chưa chắc anh đã đợi”.

 _ © _

Lúc Nguyễn Nguyễn đến, Trần Hiếu CHính đã bỏ đi, cô kéo tay Trịnh Vi: “Vi Vi, bọn mình về đi”. 

Bầu trời tháng tư, sau tiết thanh minh, nền trời bỗng chốc tối sầm lại, mây đen kéo đến, gió cuốn bụi bay mù mịt, bay cả vào mắt. 

Trịnh Vi giằng tay Nguyễn Nguyễn ra, “Cậu coi kìa, nổi gió rồi, sao tớ chẳng thây lạnh gì cả?

Đây là con đường mà cô lựa chọn, là chàng trai cô lựa chọn, vì thế cũng là cô lựa chọn một mình đứng giữa trời gió như thế này, lạnh, cũng không thể kêu ai.

Nguyễn Nguyễn đưa tay ngăn gió bụi lại, “Trời tối quá, tớ có thể vờ như không nhìn thấy cậu khóc”. 

Trịnh Vi lắc đầu, “Tớ không khóc, tớ sẵn sang đánh cược, chấp nhận chịu thua”.

_ © _

Bốn năm đại học, Trịnh Vi đã quen với ánh mắt của mọi người, đây là lần đầu tiên cô phải để mình làm quen với những ánh mắt chế nhạo kèm thêm một chút thương hại, một đôi trai tài gái sắc được mọi người quan tâm chú ý, cuối cùng kết cục vẫn là đôi ngả đôi đường. 

Cô vẫn ăn ngủ như bình thường, thỉnh thoảng cũng bật cười thoải mái vì mấy mẩu chuyện đùa không đáng cười của Tiểu Bắc. Biết làm thế nào, sau buổi chia tay với anh ở sân vận động, ngủ một giấc dậy, cô cảm thấy trời như sập xuống. Nhưng mở cửa sổ ra, sau cơn mưa bầu trời rực rỡ làm sao, dòng người đi qua cửa sổ bận rộn, mỗi người mỗi vẻ, hoặc buồn, hoặc Trái Đất này không thể vì sự đau khổ của một người mà thay đổi quy luật tự nhiên của nó, trong giấc mơ cô tuyệt vọng đến mức không tin rằng sẽ còn ánh mặt trời. Nhưng hôm sau mặt trời vẫn lên như thường, cuộc sống vẫn tiếp tục với dòng chảy của mình. 

Đến khi cảm thấy không thể chịu được, cô nằm trong chăn và lén gọi điện thoại cho mẹ, vừa nghe thấy tiếng nhấc máy thì, cô đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ. Sức khỏe bác Lâm vốn đã không tốt, những trăn trở trong tình cảm và cú sốc trong sự nghiệp đã khiến bác mất từ tuần trước. Lúc mất, bác vẫn là một người đang có vợ. Cho dù khi còn sống bác đã hứa với mẹ Trịnh Vi bao điều, nhưng sau khi bác mất, ngay cả vào nhà tang lễ nhìn bác lần cuối mẹ cô cũng không được nhìn. Cái chết của bác Lâm đã khiến mẹ Lâm Tĩnh- cô Tôn- giành được thắng lợn trong cuộc kháng chiến trường kỳ đó, cuối cùng cô đã bảo vệ được trọn vẹn cuộc hôn nhân của mình, không còn ai có thể cướp được chồng cô. 

Trịnh Vi không biết mình đã kết thúc cuộc điện thoại với mẹ như thế nào. Mấy hôm sau, cô thu dọn hành lý, tay cầm hai tấm vé, một mình đi Vụ Nguyên. Lúc tàu chuyển bánh, cô không dám ngửa mặt nhìn lên trời, nếu giây phút này đây anh từ trên mây cao nhìn xuống, liệu có cúi đầu tìm vùng đất mà anh đã hứa sẽ đi cùng hay không?

Cây hòe già trước cổng thôn Lý, rậm rạp ùm tùm như trong giấc mơ của cô, không biết nó đã đứng đây bao nhiêu năm, chứng kiến bao nỗi buồn vui, quen với bao cảnh ly hợp, vẻ trầm mặc nhìn thấu thói đời của nó đã an ủi được Trịnh Vi phần nào. 

Hướng Viễn- cô hướng dẫn viên trong làng mà Trịnh Vi bỏ ra 15 tệ để mời đã tận tình đi cùng với cô. Cô gái có đôi mắt như mắt con hồ ly, khi cười tạo thành nếp dưới mắt nói với cô: “Bao nhiêu năm qua, cây hòe già đầu làng đã chứng kiến tình yêu của bao đôi trai gái. Họ gặp nhau, nguyện thề, hoặc cũng có thể chia tay dưới gốc cây… Mới hôm qua thôi, còn có một người thành phố, theo di chúc của người đã khuất, rắc tro hỏa tang của cha mình xuống gốc cây hòe già”. 

Trịnh Vi nhớ đến câu chuyện, người đàn ông ngoại tình đã để lại nhà cửa và tài sản của mình cho vợ con, nhưng tặng chiếc lá mà mình quý nhất cho người phụ nữ mà ông ta yêu. Trọng lượng của tình yêu, chẳng qua chỉ là một chiếc lá rụng và nhúm tro tàn mà thôi. 

Trịnh Vi nhờ Hướng Viễn làm một việc, đào một chiếc hố không nông cũng không sâu dưới gốc cây hòe già. Hướng Viễn vui vẻ nhận lời, cái giá mà cô đưa ra để đào hồ là 20 tệ, nhưng Hướng Viễn nói, nếu Trịnh Vi cho cô 50 tệ, cô sẽ thay cô bảo vệ món đồ dưới hố này.

Trịnh Vi cảm thấy đây là một cuộc trao đổi có lợi. Cô chôn cuốn Truyện kể Andersen và chú tiểu long bằng gỗ dưới gốc cây hòe già. 

Lúc đứng trên đỉnh núi, Trịnh Vi nhìn cây hòe già dưới chân núi, nghe thấy Hướng Viễn hét về phía xa: “Ta muốn phát tài! ” 

Cô cũng bắc loa tay, lấy hết sức bình sinh hét: “Nước Mỹ, đất nước Chủ nghĩa Tư bản gian ác, ta hận ngươi, trả lại người yêu cho ta…”

Vách núi vọng lại: “Phát tài…phát tài… trả lại cho ta… trả lại cho ta…” Trịnh Vi và Hướng Viễn cùng cười ngặt nghẽo. 

Cuối cùng, tại vùng đất mà cô mơ ước được đặt chân đến này, trước mặt một người không hề quen biết, cô gái Trịnh Vi 22 tuổi đã khóc như mưa.