Xin chào, vợ đồng chí - chương 63 - 64

63.

 

Ngọn Lửa

Trước giờ chưa khi nào Hùng Khải tức giận đến thế, nếu không phải trên người còn mặc quân phục, có lẽ nắm đấm của anh đã tung ra từ nãy rồi. Dám lôi kéo người phụ nữ của anh trước mặt anh, đúng là chán sống! Cho dù quân hàm đối phương cao thì đã sao? Dám cướp vợ của anh, anh dám đánh hết.

Anh không ngừng kéo Tu Dĩnh xông lên, tâm tình tệ hết biết, nếu không phải anh cố gắng kềm chế lửa giận, sớm đã đánh cho hắn một trận.

“Tiểu Hùng, anh túm tay em đau quá.” Tu Dĩnh biết Hùng Khải tức giận nhưng tay cô thật sự rất đau.

Phương Thành kia, cô cũng không biết sao lại gặp anh ta ở đây, nghe nói hình như anh ta cũng có dính líu đến đại hội thi đấu, nhưng tóm lại vì sao anh ta đến đây, anh ta không nói, cô cũng không muốn biết.

Ba tháng nay Phương Thành sống chết bám lấy cô, không biết anh ta nghĩ sao. Cô đã nghiêm túc cự tuyệt rồi, nói rõ ràng với anh ta cô đã có người yêu, anh ta còn oanh tạc điện thoại, tin nhắn, phiền đến mức cuối cùng cô không muốn nghe nữa, trực tiếp dùng chức năng sổ đen trong điện thoại.

Cũng khó trách Hùng Khải tức giận, nhìn thấy người yêu và tình địch cùng một chỗ, anh có rộng lượng mấy cũng nổi nóng, chỉ là lực tay anh quả thật quá lớn, tay cô đau quá đi.

“Này! Anh là ai hả? Anh kéo Tiểu Dĩnh làm cái gì?” Cuối cùng Phương Thành cũng đuổi kịp họ, mấy năm nay ngồi văn phòng quá lâu, xao nhãng huấn luyện, đúng là phải tăng cường luyện tập thêm mới được.

Cơn giận của Hùng Khải đã hết đường khống chế, anh ra sức nghiến răng trừng Phương Thành “Anh muốn làm gì? Cô ấy là bạn gái tôi, anh quấn quít lấy bạn gái tôi có mục đích gì?”

Phương Thành đực mặt, nhìn Hùng Khải chằm chằm, lại nhìn Tu Dĩnh đang thẹn thùng, đột nhiên hiểu ra, lẩm bẩm “Anh là Hùng Khải?”

Anh ta thật không ngờ sẽ gặp được Tiểu Hùng trong đồn đại ở chỗ này. Anh ta cứ nghĩ hai người đã chia tay thật rồi, điều này do bà Tu nói cho anh ta biết, anh ta cứ nghĩ Tu Dĩnh luôn cự tuyệt anh ta vì ngượng, lại không dè hai người họ căn bản không chia tay. Tóm lại là chuyện gì đây?

“Vớ vẩn!” Hùng Khải nghiến răng nghiến lợi, không muốn đếm xỉa đến anh ta nữa.

Có điều anh không muốn đếm xỉa tới Phương Thành, người ta lại không gây chuyện không thôi. Trong mắt anh ta, Hùng Khải và Tu Dĩnh đã chia tay, anh ta có quyền theo đuổi Tu Dĩnh, hơn nữa nam chưa cưới nữ chưa gả, dựa vào đâu anh ta phải rút lui? Bà Tu thích anh ta, chấp nhận cũng là anh ta, anh ta có lợi thế.

“Tiểu Dĩnh và anh không có quan hệ gì nữa, xin anh đừng quấn quít lấy cô ấy.” Ý tứ của Phương Thành cũng rất rõ ràng, anh ta sẽ không buông tay.

“Thả cái cứt!” Hùng Khải cũng không nhịn được chửi bậy.

Hùng Khải cũng muốn lịch sự nhưng anh không thể nào chịu nổi cái kiểu vênh váo xấc xược của gã này. Cái gì mà anh và Tu Dĩnh không có quan hệ gì nữa? Anh và Tu Dĩnh là người yêu danh chính ngôn thuận, không có quan hệ từ lúc nào? Đúng, trước đó anh và Tu Dĩnh có gây nhau, nhưng có cặp nào yêu nhau mà không cãi? Răng môi khắng khít kia còn có lúc cắn phải nhau nữa là. Lại nói, mâu thuẫn giữa anh và Tu Dĩnh thì liên quan gì đến Phương Thành, một kẻ ngoài cuộc như anh ta có tư cách gì đi quản chuyện của anh và Tu Dĩnh?

Anh nhịn lắm rồi, anh biết nếu mình còn dây dưa tiếp với gã này nữa, sớm muộn gì cũng tức giận mà ra tay. Nắm tay anh siết cứng ngắc, có thể vung ra bất cứ lúc này. Đời này anh còn chưa đánh ai mà không có lý do chính đoán, trừ khi ra tay lúc cách đấu, anh không đánh đồng đội. Tuy Phương Thành này không thể xưng là đồng đội anh nhưng cùng là quân nhân, một thân quân phục, đều có thể gọi đối phương là đồng đội, đây là xưng hô trong quân.

“Tiểu Hùng, đừng xúc động.” Tu Dĩnh giật tay áo Hùng Khải.

Nhìn vẻ mặt Tiểu Hùng, cô biết có khi anh không nhịn nổi mà đánh Phương Thành. Nếu anh ra tay thật sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh. Hiện giờ khó khăn lắm anh mới giữ lại được đề cử, không thể vì Phương Thành mà phá hỏng được. Phương Thành kích động anh như vậy cũng có mục đích, Phương Thành muốn kích anh xúc động, chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn, Tiểu Hùng không thể dây vào anh ta được.

Hùng Khải thả tay Tu Dĩnh ra, đứng một bên, ngứa ngáy khó chịu như bị mèo quào. Câu nói đó của Phương Thành đã kích trúng chỗ đau của anh, nếu không có cái gã Phương Thành này ở bên đảo loạn, anh và Tu Dĩnh lấy đâu ra lắm phiền phức như thế? Vì sao bà Tu làm khó anh? Hễ nghĩ tới chuyện này, anh lại nổi sùng, không thể không giận, hận không thể đấm cho anh ta một đấm, giải tỏa cơn tức trong lòng song anh lại không thể làm vậy.

Tu Dĩnh cản Hùng Khải lại, đứng giữa hai người sau đó quát vào mặt Phương Thành “Anh muốn làm gì? Chuyện giữa tôi và người yêu tôi dính líu gì tới anh? Anh lấy quyền gì mà quản chuyện tôi với anh ấy? Anh là gì của tôi?”

Tu Dĩnh làm một hơi, mặt Phương Thành hết trắng lại xanh, anh ta lẩm bẩm “Không phải chúng ta đang…”

“Đang làm sao? Tôi nói cho anh biết, anh bớt quấn lấy tôi đi! Tôi khách sáo, anh có thể thành bạn của tôi, tôi không khách sáo, một kẻ ngoài cuộc như anh gì cũng không phải! Tôi và người yêu tôi cãi cọ cũng tốt, hòa hảo cũng được, đó là chuyện của chúng tôi, người ngoài như anh xen vô làm cái gì? Cút về sở nghiên cứu của anh đi, đừng có lượn qua lượn lại trước mặt tôi nữa. Chọc bà đây nổi nóng, anh không xong đâu!” Tu Dĩnh nói rất nặng, cô chưa từng nói chuyện quá đáng, hung dữ với ai như thế bao giờ.

Tu Dĩnh rất ít khi nói chuyện không giữ mặt mũi, trước giờ cô làm việc đều mang tính nghề nghiệp, mỉm cười phục vụ khách hàng là quan trọng nhất, thế nên có giận mấy cũng sẽ kềm chế. Nhưng Phương Thành này quá đáng giận, anh ta muốn kích động Tiểu Hùng, một khi Tiểu Hùng bị chọc tức, hậu quả khó mà tưởng được. Cô không thể lấy tương lai Tiểu Hùng ra làm trò đùa. Vốn dĩ đây là chuyện giữa cô và Phương Thành, đương nhiên phải để cô ra mặt giải quyết. Chỉ là Phương Thành này cứ bám riết lấy cô, cô đã từ chối thẳng thừng không chỉ một lần, anh ta còn đeo bám không thôi, tốt tính mấy cũng bị mài sạch.

Cô kéo tay Hùng Khải nói “Tiểu Hùng, chúng ta đi, đừng để ý đến anh ta nữa.”

Hùng Khải quay đầu hung hăng trừng Phương Thành “Tốt nhất anh đừng có xuất hiện trước mặt Dĩnh Dĩnh nữa, bằng không tôi không nể tình cái gọi là tình đồng đội đâu! Dĩnh Dĩnh là của tôi, anh nghe rõ chưa, cô ấy là của một mình tôi, đừng hòng ai cướp cô ấy khỏi tay tôi!”

Lúc này Vương Thắng cũng đã đuổi tới nơi, tay anh xách hành lý của mình, còn có va li Hùng Khải vất ở cửa khi nãy. Hùng Khải này sốt ruột, cả hành lý cũng không cần, nếu không phải anh xách giúp, kẻ khác đã nẫng đi rồi.

Đi ngang Phương Thành, anh cũng học bộ dạng Hùng Khải trừng Phương Thành một cái, sau đó mở miệng dạy dỗ “Tuy anh là cấp trên nhưng đạo lý vợ đồng đội không thể động, anh không biết hay sao? Anh học chính trị nhiều hơn tôi, lẽ ra nên hiểu mới phải. Người ta sắp bàn chuyện cưới xin tới nơi rồi, anh nói xem, nhìn anh cũng cực kỳ giỏi giang, làm gì cứ bám lấy chị dâu Tu Dĩnh nhà chúng tôi hả? Tình cảm hai người họ cực kỳ nồng nàn, người ngoài như anh không xen vào được đâu, đừng tốn công nữa.”

Vương Thắng này nói chuyện không nóng như Hùng Khải, giọng điệu rất hòa hoãn nhưng nói ra có thể khiến người ta tức chết lại không thể phản bác. Thời gian tòng quân của Vương Thắng không kém Hùng Khải bao nhiêu, Hùng Khải làm người quá nghiêm chỉnh, Vương Thắng thông minh hơn một chút, nói trắng ra là khéo léo hơn nhiều. Lần này đề cử, toàn trung đoàn nhiều hạ sĩ quan như vậy, hạ sĩ quan xuất sắc cũng chỉ có hai người họ lọt vào vòng trong, ngoài vận may ra thực lực cũng rất quan trọng.

Phương Thành ngơ ngác nhìn Hùng Khải và Tu Dĩnh bỏ đi, tim anh ta như vỡ vụn, đau đớn. Khó khăn lắm anh ta mới yêu một cô gái, không nghĩ cô ấy đã thuộc về người khác, mắt thấy mình lại có cơ hội, kết quả Hùng Khải kia lại quay lại, trời đã sinh ra Phương Thành sao còn sinh Hùng Khải? Anh ta có cảm giác bất lực như năm đó Chu Du gặp Gia Cát Lượng.

Hùng Khải một mực không nói, từ lúc gặp phải Phương Thành đến khi kéo Tu Dĩnh đi, anh không nói thêm câu nào nữa. Ngay cái lúc gặp Phương Thành, ngọn lửa trong lòng anh bị châm lên, lửa giận không có chỗ phát tiết.

“Tiểu Hùng, anh nghe em nói, không phải như anh thấy đâu…” Tu Dĩnh muốn giải thích.

“Anh không muốn nghe chuyện vớ vẩn giữa em và anh ta.” Hùng Khải nghiến răng.

“Tiểu Hùng, em và anh ta không có gì cả. Em cũng không biết tại sao anh ta lại tới thành phố G, em tình cờ đụng anh ta ở nhà ga thôi, không phải như anh nghĩ thật mà.” Tu Dĩnh sợ Hùng Khải hiểu lầm.

“Anh nói rồi, anh không muốn nghe chuyện vớ vẩn giữa em và anh ta.” Thật sự Hùng Khải không muốn nghe đến hai chữ Phương Thành này thêm phút nào nữa, người này cả đời đều là kẻ thù của anh.

Tu Dĩnh biết lúc này Tiểu Hùng rất tức giận, nếu đổi lại là cô, nhìn thấy Tiểu Hùng và một cô gái khác lôi lôi kéo kéo cô cũng sẽ nổi giận nên cô hiểu anh. Chỉ là oan cho cô quá, cái tên Phương Thành kia đúng là âm hồn không tan mà, đi đâu cũng đụng phải anh ta, còn để Tiểu Hùng nhìn thấy nữa, đúng là đáng ghét.

Nơi ở của bọn Tiểu Hùng do quân đội sắp xếp nhưng Tu Dĩnh thì không có, vì thế việc cấp bách trước tiên là tìm chỗ ở cho cô. Nhà khách quân đội có rất nhiều bộ đội ra vô, một cô gái như cô không tiện ở đó, vì thế Hùng Khải bố trí cho cô ở khách sạn nhỏ kế bên, thuộc về một chuỗi khách sạn tên Như Ý, hoàn cảnh khá được, giá tiền cũng hợp lý.

Lấy thẻ phòng, vừa vào phòng Hùng Khải liền trút hết tất cả giận dữ đối với Phương Thành khi nãy, biến lửa giận thành lửa dục, ngọn lửa đó như muốn thiêu cháy anh. Cửa phòng vừa đóng, người đã bổ nhào về phía Tu Dĩnh, sau đó bồng cô lên, ngã xuống chiếc giường lớn trong khách sạn.

“Tiểu Hùng, anh định làm gì?” Tu Dĩnh la to.

Thật ra không cần hỏi cô cũng biết anh định làm gì, nhìn vẻ mặt anh là biết. Anh muốn cô, ánh mắt kia toàn là lửa cháy rừng rực, toàn thân từ trên xuống dưới đều bốc lửa, chỉ cần đụng vào là cháy.

“Cục cưng, chúng ta không bên nhau bao lâu rồi?” Hùng Khải ngậm vành tai cô, khẽ hỏi.

Từ lúc anh ôm cô, Tu Dĩnh đã mềm nhũn ra, lỗ tai bị anh ngậm như thế, cả người đều tê dại, cô rên rỉ thành tiếng “ưm”, thở hổn hển đáo “Ba tháng rồi…”

“Chính xác là hai tháng hai mươi tám ngày.” Hùng Khải nói.

Anh nhớ cô từng giờ từng phút, mỗi ngày trôi qua anh đều ghi nhớ trong lòng, nhớ đặc biệt rõ.

“Cục cưng, anh rất nhớ em, nhớ đến đau lòng, cả người cũng đau.” Nói rồi anh mút lấy cánh môi cô, dùng phương thức nóng bỏng nhất bày tỏ tình yêu của anh.

64.

 

Tình Khó Nén

Tu Dĩnh cũng động tình, mấy tháng không gặp mặt, lại xảy ra chuyện lớn như vậy, lúc đầu cô gần như cho rằng hai người đã xong rồi. bây giờ mất rồi lại được, lòng hai người chưa bao giờ kề cận gần nhau như lúc này. Khi tâm tình rốt cuộc đã yên ổn lại, hai người ôm nhau liền mãnh liệt hết mức.

“Có phải em nghĩ sẽ bỏ anh không?” Mỗi nụ hôn Hùng Khải lại hỏi một tiếng.

“Em không hề nghĩ sẽ chia tay với anh.” Tu Dĩnh bị anh hôn đến tê dại khó chịu, lắc đầu liên tiếp.

Hùng Khải trừng phạt bằng cách gặm nhấm người cô, vừa gặm vừa nói “Nhưng em không để ý tới anh, không nghe điện thoại của anh, còn quen với tên Phương Thành kia nữa.”

Hễ nhớ tới bộ dạng kiêu căng của Phương Thành là lòng anh bốc lửa, thiêu đốt cả người. Bạn gái anh lại bị tình địch lôi lôi kéo kéo, còn huênh hoang nói anh không có quyền quản Tu Dĩnh nữa, bảo anh không phẫn nộ sao được. Nếu không phải nghĩ tới bộ quân phục trên người mình, anh đã đánh cho anh ta một trận rồi.

“Không phải em… là anh không cần em… em có quen Phương Thành bao giờ… anh ăn hiếp em…” Tu Dĩnh nói ngắc ngứ, bị Hùng Khải giày vò cả người khó chịu.

“Em có, em có. Mẹ em cũng thừa nhận, nói em sắp lấy Phương Thành rồi, em có biết lúc đó tâm tình anh thế nào không?” Nhớ tới lời bà Tu lúc ấy, ngực anh tới giờ vẫn còn đau.

Có gì đau bằng chính tai nghe được người yêu đồng ý quen với người khác, đau còn hơn bị dao đâm. Lúc ấy anh bị bà Tu chửi bới không biết bao lần, hết lần này đến lần khác chửi anh qua điện thoại, bắt anh quên Tu Dĩnh đi.

Tu Dĩnh ngước lên, lại nhìn thấy mắt anh lấp lánh nước, tim cô thắt lại. Người đàn ông cứng cỏi trước mặt cô lại chảy nước mắt vì cô. Cô biết lần này mẹ cô thật sự làm tổn thương anh, hiểu lầm giữa họ khiến anh lo lắng, nếu cô không kiên nhẫn liên lạc với anh, đến tột cùng liệu cô và anh có gương vỡ lại lành? Không ai biết cả, kỳ thật ít nhiều gì cũng nhờ có Mai Nhạc đứng giữa giúp đỡ, cả đời này cô đều cảm kích người chị tốt bụng kia không thôi.

Nhớ lúc cô và Tiểu Hùng còn chưa hiểu lầm nhau, gặp chị Mai Nhạc vào dịp 1 – 8, chị có nói với cô. Làm vợ lính không hề dễ, là tịch mịch, còn có cảm thông, tựa như tường thành rắn chắc, chỉ có nội tâm kiên cường, chống lại hết mọi cám dỗ bên ngoài mới có thể thành vợ lính chân chính. Lúc đó cô nghe chuyện cũ của Mai Nhạc, cũng lý giải lời chị lúc ấy. Cô cho rằng chỉ cần chịu được tịch mịch là đủ, giờ mới biết, còn lâu mới đủ, ngoài chịu được sự cô đơn ra, còn phải tuyệt đối tin tưởng mới tiến đến bước làm một người vợ lính giỏi. Vì sao cô và Tiểu Hùng hiểu lầm nhau, còn không phải vì không tin tưởng sao. Nếu cô thực sự tin Tiểu Hùng, chẳng sợ bị binh sĩ chặn ở cửa, chỉ cần cô có tin tưởng, làm gì đến mức phải đau lòng về nhà?

“Tiểu Hùng, anh có tin em không?” Cô không muốn giải thích gì cả, chỉ nhẹ nhàng hỏi anh.

Hùng Khải cũng nhìn thấy nước mắt của cô, đau lòng ôm cô, cúi đầu hôn lên môi cô, liên tục nói “Anh tin em, nếu không tin sao lại gọi điện thoại cho em mãi? Anh tin em sẽ không rời bỏ anh, sẽ không quen Phương Thành như mẹ em nói. Dĩnh Dĩnh, sau này chúng ta không cãi nhau nữa, được không? Anh không thể mất em được.”

Đúng thế. Sau khi nếm trải nỗi thống khổ suýt nữa thì mất đi cô, cả đời này anh cũng không muốn rời khỏi cô nữa, tư vị này khổ sở quá. Hồi xưa chia tay với mối tình đầu, anh cũng chỉ khó chịu một trận rồi thôi, tâm tình không biến hóa bao nhiêu nhưng lần này Tu Dĩnh đi một thời gian, anh đau nát ruột nát gan. Khi ấy anh không nghĩ được gì cả, chỉ có duy nhất một ý niệm, anh không thể mất Tu Dĩnh. Nếu mất cô, khác nào anh mất đi sinh mạng của mình.

“Dĩnh Dĩnh, anh sẽ nghĩ cách để mẹ em chấp nhận anh. Sở dĩ mẹ em không cho em quen anh cũng chỉ vì anh là hạ sĩ quan, bà cho rằng anh không mang nổi hạnh phúc đến cho em. Nhưng Dĩnh Dĩnh à, anh sẽ cố gắng hết sức mang lại hạnh phúc cho em, anh sẽ để mẹ em biết anh không hề thua kém Phương Thành, vì anh yêu em.” Nói rồi, anh dịu dàng mà ngang ngược hôn môi cô, tỉ mẩn hôn. Cô gái này, khiến anh nhung nhớ từng giây từng phút.

Tu Dĩnh cũng ngẩng lên, nghênh đón nụ hôn của anh, chủ động đáp trả. Về mặt tình dục, cô luôn rơi vào trạng thái bị động, lần đầu tiên cô chủ động, cô muốn cho Tiểu Hùng một Tu Dĩnh hoàn toàn khác.

Thấy cô vụng về đáp lại, còn vuốt ve, Hùng Khải đột nhiên bật cười.

“Không được cười, nghiêm túc chút coi. Chuyện nghiêm túc như thế mà anh còn cười được, sợ anh luôn. Mau nằm xuống, bây giờ là em tấn công.” Rốt cuộc Tu Dĩnh buông bỏ thẹn thùng, quyết định chủ động.

Vận động với Tiểu Hùng không biết mấy lần rồi, cho dù cô có xấu hổ cách mấy đi nữa lúc này cũng có thể to gan lên một chút. Giữa vợ chồng với nhau nói gì mà ai chủ động hay là bị động, tuy họ không phải vợ chồng nhưng lại là người yêu. Thời điểm tình cảm sục sôi thế này, chỉ cần làm sao được sung sướng, không có hai chữ xấu hổ.

Tu Dĩnh sớm đã nghe nói, nữ ở trên có tư vị rất khác biệt.

“Không cười, cục cưng em tới đi, anh nằm yên bất động, mặc em ức hiếp.” Hùng Khải nằm ngay đơ thật, nhìn cô gái trên người mình đỏ mặt thở dốc giày vò.

Thật ra Tu Dĩnh căn bản không hiểu, cô chỉ biết tự mình lần mò. Nếu thật sự không được thì cuối cùng cứ giao quyền chủ động lại cho Tiểu Hùng. Còn hiện tại, cô là người khống chế, vậy thì từ từ hưởng thụ mùi vị giày vò người khác đi, lúc trước toàn bị anh hành cho cả người bốc lửa lại không sao giải tỏa cảm giác khó chịu đó, chỉ có thể nghe lời anh. Bây giờ rốt cuộc cũng có quyền, mắc gì không trừng phạt Tiểu Hùng, báo mối thù đau lòng bao nhiêu ngày nay.

Ai bảo lính của anh chặn cô ở cửa, khiến cô đau lòng muốn chết, còn tưởng là anh bỏ rơi cô. Ai bảo anh không giải thích đàng hoàng với cô, hại cô đau khổ bao lâu. Ai bảo anh cứ ăn hiếp cô, làm cô la oai oái lại chỉ có thể mặc anh bắt nạt, bây giờ cô muốn đòi lại hết cả vốn lẫn lời.

Tu Dĩnh mới học nghề, ngay cả cân nhắc cũng phải đợi Hùng Khải dạy một hồi, cho dù cô rành lý thuyết tới mấy cũng không bằng không rèn luyện thực tế.

Cả người Tiểu Hùng đều là báu vật, cho dù là vành tai dễ thương hay là môi đỏ mê hồn, hai hạt đậu nhỏ còn có bảo bối đứng thẳng, mỗi một chỗ đều tạo cơ hội cho cô thực hành.

Thường nói, mặc kệ là nam hay nữ, trên phương diện này đều có thể tự học thành tài, chỉ cần bạn bỏ qua thẹn thùng, mất tự nhiên, tất cả đều có thể làm trọn vẹn.

Hơi thở Hùng Khải bắt đầu nặng nhọc, người cũng căng ra, cảm giác ngứa ngáy tê tê dại dại khiến anh xúc động, có ý nghĩ áp đảo cô nhưng hiện giờ anh chưa thể làm thế. Tiểu bảo bối của anh đầu đầy mồ hôi đang hành hạ anh, biến người anh thành vườn thí nghiệm, còn làm không biết chán, tự bản thân hưởng thụ khoái cảm giày vò, còn dư lại khổ sở hành hạ thì anh ôm trọn. Bây giờ anh mới chân chính cảm thụ, lúc mình giày vò Tu Dĩnh như thế, cô bất lực khó chịu ra sao, đây chính là khác biệt giữa chủ động và bị động.

Hùng Khải muốn giành lại quyền chủ động lại bị Tu Dĩnh ấn xuống, cô vừa nắm vũ khí của anh, vừa nháy mắt “Bây giờ em mới là người quyết định, anh không được chống cự.”

Hùng Khải hết chỗ nói, mặc cô cứ thế bắt nạt mình, khi khó chịu chỉ biết năn nỉ “Cục cưng, cho anh đi.”

Kỳ thật Tu Dĩnh cũng khó chịu không kém, chỉ vì cô chủ động nên tất nhiên là bỏ qua cảm giác trống rỗng khổ sở kia. Bây giờ nghe Hùng Khải kêu, cuối cùng cô cũng chịu hết nổi, chậm rãi nằm sấp lên người anh. Đang định nhổm người lên từ từ ngồi xuống lại sực nhớ ra họ chưa có làm biện pháp bảo vệ liền dừng lại.

Hùng Khải chịu hết nổi cô giày vò, lật người, đè cô dưới thân.

“Tiểu Hùng, anh làm gì thế? Không phải nói là em khống chế à?” Bị anh đè dưới thân, cảm giác thứ cứng rắn bên dưới đặt trên người một cách rõ ràng làm hơi thở cô trở nên dồn dập.

“Bây giờ đổi quyền, em chậm rì rì như thế, hoa cúc cũng lạnh luôn, bây giờ người quyết định là anh.” Hùng Khải hôn cô, người hạ xuống, mắt thấy sắp tiến vào.

“Tiểu Hùng, anh chưa mang mũ.” TRước khi anh tiến vào, Tu Dĩnh nhỏ giọng nhắc.

“Không mua.” Hùng Khải đáp gọn lỏn.

Lần này anh đến tham gia thi đấu, ai mà nghĩ tới chuyện đi mua cái đó, lỡ đồng đội nhìn thấy còn không bị cười chết? Gặp được Tu Dĩnh là chuyện ngoài dự định, ai mà nghĩ nhiều thế được.

“Lỡ mang thai thì làm sao?” Tu Dĩnh cắn môi, thì thầm bên tai anh.

“Có thai thì chúng ta cưới.” Hùng Khải buột miệng đáp khỏi cần nghĩ.

Tiếng lầu bầu của Tu Dĩnh bị Hùng Khải nuốt vào miệng, mọi kháng nghị cũng chìm ngập dưới sự vuốt ve, tấn công của anh.

Sau khi hiểu lầm cởi bỏ, chẳng những là tâm hồn hòa hợp, cả thể xác cũng hòa vào làm một, một đêm này hai người dữ dội, mãnh liệt, đã lâu không gặp, củi khô bốc lửa khiến người ta hâm mộ không thôi.

Cả đêm, hai người đều gọi tên đối phương, lúc lên đến đỉnh cao, cả hai đều la hét thành tiếng.

Lần này thi đấu, trung đoàn họ cử đến hai người, do Lưu Vũ dẫn đoàn. Họ đến sớm ba ngày, ý Lưu Vũ là để họ làm quen sân đấu một chút đến chừng thi đấu cũng có chuẩn bị tốt, khi những đoàn khác tới thì bọn họ đã quen ba ngày rồi.

Thi đấu do quân khu tổ chức, nghe nói người đạt giải nhất có thể trực tiếp thăng hàm, đây cũng là nguyên nhân Lưu Vũ ra sức bảo vệ tên Hùng Khải. Thật ra Vương Thắng không phải thành viên thi đấu nhưng cũng bị Lưu Vũ đưa đi chung, theo như Lưu Vũ nói thì làm trợ thủ cho Hùng Khải. Vốn dĩ Vương Thắng cũng có cơ hội đề cử, đáng tiếc tuổi anh ta vượt quá quy định, có thể nói là tiếc nuối, vì thế lần này thi đấu cũng không có phần anh ta, nhường lại cho đồng đội trẻ hơn. Tuy danh sách đề cử Hùng Khải đã trình lên trên nhưng nếu lần này đoạt quán quân thi đấu, vậy tương đương với ăn một viên định tâm hoàn, chuyện đề cử chắc hết tám chín phần mười, vì thế Lưu Vũ nói cho Hùng Khải biết, đại hội thi đấu lần này hết sức quan trọng, không được sơ sẩy nửa điểm.

Thi đấu chưa bắt đầu, Tu Dĩnh rảnh rỗi không có việc gì làm. Hùng Khải lại không thể đi cùng cô, anh vội đi làm quen thực địa, để thắng trận lần này, anh phải chuẩn bị, cô không thể làm anh phân tâm, chỉ có thể tự chơi. Song cô không ngờ lại gặp được Đồng Diệp ở đây. Cô và Đồng Diệp quen nhau trên mạng, từ đó chuyển sang liên lạc bằng điện thoại, thực tế chưa gặp mặt bao giờ. Lúc đi thành phố X, hai người thương lượng gặp nhau ở đó, kết quả vì nhiều nguyên nhân cuối cùng bỏ lỡ, nhắc đến cả hai đều thấy tiếc. Đến thành phố G, cô liên hệ với Đồng Diệp chỉ để giết thời gian, nói chuyện cho đỡ chán, ai ngờ lại được tin tức phấn khởi này, người chị chưa gặp bao giờ cũng đang ở thành phố G.

“Chị Đồng Diệp, sao chị cũng tới đây?” Lúc hai người gặp mặt, Tu Dĩnh khó mà che giấu được ngạc nhiên.

“Chị theo bạn trai tới.” Đồng Diệp cười hạnh phúc.

Chuyện của Đồng Diệp rất ngoắt ngoéo, trớ trêu. Tu Dĩnh đã nghe nói chị và Tô Trữ Hạo chia tay, rồi quen với Từ Lỗi. Một năm nay, Đồng Diệp chín chắn hơn nhiều, cũng thay đổi nhiều, cô gái dịu dàng nhu nhược trước đây bây giờ cũng trở nên kiên cường mà tự tin hơn trước.

“Thật là khéo, em cũng theo Tiểu Hùng nhà em đến đây.”

Hai người đều cùng bạn trai mình tới, có khác là, Hùng Khải là thành viên tham gia thi đấu, còn Từ Lỗi là giám khảo. Hai người nhìn nhau cười, mặc kệ người yêu của mình có nhiệm vụ gì, hai người có chuyện của hai người, đương nhiên đi xem thi đấu không thiếu được rồi. Trừ việc xem thi đấu ra, hai người có rất nhiều chuyện để làm, ví dụ như đi dạo phố.

Thành phố G là thành phố du lịch, có rất nhiều chỗ vui chơi. Tu Dĩnh và Đồng Diệp đi dạo rất nhiều nơi, du lịch và mua sắm vĩnh viễn là nguồn cảm hứng của phụ nữ

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3