Làm Dâu Nhà Ma - Chương 50 [Hết]

Chương cuối: “Vì thế giới chúng ta sống…!”

 

 

Sáng hôm sau, Du Hạo vươn vai bước ra khỏi nhà gỗ, toàn thân ê ẩm vì cuộc chiến kịch liệt chiều hôm qua. Đưa mắt nhìn khu vườn vào buổi sớm mai, cậu thấy lòng bình yên nhẹ nhõm. Tất cả sau cùng cũng chấm dứt. Mừng nhất là AJ đã không chết bởi thuật phong ấn nhưng còn việc cậu ấy truyền hết ma thuật thì cậu vẫn thấy buồn. Một sự thật không vui còn giấu kín…

 

Chợt từ xa, Song Song chạy lại nói gấp gáp:

 

“Du Hạo, không xong rồi! AJ… AJ lại mất tích!”

 

Vài phút sau, Du Phương, Du Hạo và Song Song đã có mặt tại phòng  AJ ngủ hôm qua. Trên chiếc giường, chăn mền được xếp ngay ngắn, trống trải.

 

“Sao AJ lại biến mất? Cậu ấy còn yếu lắm!” – Du Hạo sốt sắng.

 

“Tớ không biết. Tối qua AJ còn ngủ ở đây, tớ đã bên cậu ấy suốt. Lúc gần sáng tớ chợp mắt một tí, khi tỉnh dậy đã không thấy cậu ấy.” – Yến Phi kể.

 

“Hừ, cái tên đó đến lúc này mà vẫn làm người khác lo lắng. Quá quắt thật! Kệ cậu ta đi, lo làm gì!” – Song Song bực mình, bảo.

 

“Song Song, đừng nói thế. Bây giờ là phải tìm AJ về nhưng biết cậu ấy ở đâu mà tìm đây.” – Du Hạo vò đầu, nghĩ ngợi.

 

“Yến Phi, em suy nghĩ xem AJ sẽ đi đâu! Ví dụ như nơi nào AJ có thể đến nhất. Em hãy nghĩ kỹ lại, nơi AJ từng có kỷ niệm khó quên hoặc là mối liên quan đặc biệt.” – Du Phương gợi ý.

 

“Kỷ niệm khó quên? Nơi đặc biệt…?”

 

Yến Phi cố moi trong bộ não đang rối bời của mình một điều gì đó, một chút manh mối… Bỗng, mắt sáng lên, Yến Phi quay qua nói nhanh:

 

“Em biết rồi! Em biết AJ đi đâu!”

 

Dứt lời Yến Phi lao ra ngoài. Hai đứa nọ toan chạy theo thì Du Phương ngăn: “Đừng! Đó là chuyện riêng của Yến Phi và AJ, cứ để Yến Phi tự lo!”

 

Du Hạo nhìn Song Song, thở dài. Du Phương vỗ vai em trai:

 

“Thôi, đừng lo lắng mọi chuyện sẽ ổn. À đúng rồi, hôm nay đến ngày thoa thuốc cho em, suýt nữa thì chị quên.”

 

“Sao, lại thoa thuốc nữa ư?” – Du Hạo ngán ngẫm.

 

“Mấy tháng qua vì mãi lo quá nhiều chuyện nên em đã không được chị thoa thuốc rồi. Bây giờ cằn nhằn cái gì, ngồi xuống mau!” – Du Phương ra lệnh.

 

Bên cạnh, Song Song ngạc nhiên hỏi:

 

“Bộ cậu bị thương hay sao mà phải thoa thuốc?”

 

“Ừm, đó thật ra là vết thương đã lành từ lâu rồi nhưng tại chị Du Phương cứ lo lắng mãi nên tháng nào chị ấy cũng thoa thuốc cho tớ hết!”

 

“Vết thương đã lành? Là vết thương như thế nào, cho tôi xem đi!”

 

Du Hạo thở ra, đưa tay vén nhẹ mái tóc trước lên. Song Song tròn xoe mắt khi trông thấy trên vầng trán cậu là một vết sẹo dài.

 

“Vì sao cậu lại bị thương? Bị từ lúc nào?”

 

Du Hạo toan trả lời thì giọng Du Phương đã vang lên:

 

“Em có tin vết sẹo đó của Du Hạo là của mười năm trước không? Mười năm nhưng nó vẫn chưa biến mất. Tối hôm đó Du Hạo vì cứu một cô bé nào đấy nên giao chiến với lũ Dạ Ma rồi bị chúng “tặng” ngay một vết thương dài trên trán!”

 

Tim Song Song đập dồn dập. Nó vừa nghe gì thế? “Mười năm trước Du Hạo vì cứu một cô bé nào đấy nên giao chiến với lũ Dạ Ma rồi bị chúng “tặng” ngay một vết thương dài trên trán!” Lẽ nào…

 

“Du Hạo!” – Song Song bất ngờ nắm chặt vai anh chàng – “Có phải lúc gặp, cô bé ấy bị tấn công bởi hai con Dạ Ma, một con mập và một con ốm? Vì đỡ cho cô bé ấy, cậu đã trúng phép? Tia phép xoẹt ngang qua trán cậu lẫn cả cô bé kia, đúng chứ?”

 

“Song Song, sao cậu biết?” – Du Hạo không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên.

 

Tự dưng Song Song cười. Nó thấy sung sướng. Một niềm vui lớn dâng trào trong lòng. Song Song xúc động và mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng tìm được…

 

“Song Song, có gì ư? Sao cậu lại biết chuyện đó?”

 

Song Song cố kìm cảm xúc lại, nhìn cậu bạn bảo: “Tớ biết điều đó là vì…”

 

Vừa nói Song Song vừa vén tóc sang một bên, để lộ vết sẹo dài trên trán như ký ức đẹp đang ngủ yên. Du Hạo lúc đầu nhíu mày khó hiểu nhưng sau đó dường như đã phát hiện ra điều gì thật bất ngờ.

 

“Chẳng lẽ… cô bé tớ cứu mười năm trước chính là… cậu?!”

 

Song Song mỉm cười, gật đầu:

 

“Tớ tìm cậu suốt mười năm rồi. Ngày nào trước khi đi ngủ tớ cũng cầu nguyện mong được gặp lại cậu, dù chỉ một lần!”

 

Du Hạo ngỡ ngàng đến nỗi không tin đây là sự thật. Kế bên, Du Phương cũng bất ngờ không kém: “ Cả hai đã gặp nhau mười năm trước…?

 

***

 

Khi đó trong rừng, ở một ngôi nhà gỗ nhỏ bình yên, AJ đang đứng lặng lẽ trong làn gió sớm. Trước mặt cậu, năm bia mộ đá lặng im, buồn bã. AJ từ từ cúi xuống, đưa tay mò mẫm từng nét chữ khắc trên bia đá, cái nhìn của đôi mắt buồn chợt nhiên bất động. AJ không lên tiếng, chỉ mãi nhìn năm mộ bia nhạt màu vì gió mưa. Nhẹ nhàng tháo sợi dây chuyền bạc đeo trên tay ra, một cách cung kính, cậu đặt nó lên bia đá có khắc tên “Thẩm Cố Nhiên”.

 

“Bố, mẹ, anh hai, anh ba, chị tư, con chỉ muốn trao kỷ vật này lại cho mọi người. Con không biết phải nói gì lúc này. Không biết.”

 

AJ cúi đầu, mái tóc trải dài hòa vào làn gió. Gió lướt qua vai cậu như vỗ về.

 

“Con đã không trả thù nhà họ Du! Con làm thế là đúng? Chắc hẳn mọi người cũng muốn điều đó, đúng không?...”

 

… Lần cuối cùng, AJ đã quay gót bước đi thật nhanh, để lại sau lưng năm bia mộ bình yên chìm ngập trong những cành hoa bay êm đềm, để lại sau lưng thù hận để lòng nhẹ nhàng, thanh thản và để lại sau lưng câu hỏi còn bỏ dở không ai trả lời…

 

Chắc hẳn mọi người cũng muốn điều đó, đúng không?...

 

AJ chỉ mang theo duy nhất một thứ, là tình yêu dành cho những người than. 

 

                                  Mãi mãi, mãi mãi là như thế…!

 

***

 

Và sau đó, AJ lại trở về khu đồi núi ngay phía sau trường tiểu học. Bước chân đạp lên bãi cỏ xoàn xoạt, nghe buồn tẻ. Nơi này lúc nào cũng vậy, chỉ nắng và gió rượt đuổi nhau thật hồn nhiên. Dù trải qua bao nhiêu chuyện, khu đồi vẫn không thay đổi. Vì vậy AJ mới mong muốn trở về.

 

AJ ngước mặt trông thấy cây cổ thụ to, lại nhớ cái ngày mười năm trước khi cậu và Yến Phi gặp nhau. Một kỷ niệm về vải nơ đỏ.

 

Bất chợt, sau thân cây sần sùi, AJ thấy mái tóc dài vung xòa trong gió. Tò mò, cậu tiến đến vòng ra phía trước rồi đôi mắt buồn tròn xoe phản chiếu hình ảnh cô gái đang ngước nhìn bầu trời xanh trong trẻo. Một lần nữa, người con gái ấy lại xuất hiện dưới làn hoa bay lất phất, một lần nữa trái tim AJ lại thổn thức, bừng tỉnh và cảm nhận niềm hạnh phúc bất tận.

 

Yến Phi nghe tiếng động liền xoay qua thấy AJ, đã mỉm cười:

 

“Tớ chờ cậu nãy giờ. Sao cậu đến trễ thế?”

 

AJ tự dưng im lặng, giờ thấy bối rối không biết nói gì. Hiểu tâm trạng của người yêu, Yến Phi bước đến gần, thật chậm chạp.

 

“Cậu đột nhiên biến mất như vậy khiến mọi người lo lắm, đừng thế nữa.”

 

“Xin lỗi… xin lỗi Yến Phi… AJ chỉ là…”

 

Không cần gì hết, không lời nói nào, chỉ là một cái ôm dịu dàng của Yến Phi cũng đủ để cảm xúc ngổn ngang trong AJ vỡ òa.

 

“Qua hết rồi, mọi thứ đã kết thúc! Cậu hãy để tất cả lại sau lưng nhé AJ! Tớ và cậu, chỉ hai chúng ta thôi, sẽ bắt đầu lại!”

 

Tựa cằm lên bờ vai Yến Phi, AJ chợt thấy mình nhỏ bé, cần che chở. Câu nói “Qua hết rồi, mọi thứ đã kết thúc! Cậu hãy để tất cả lại sau lưng nhé AJ!” của cô gái khiến toàn thân cậu run nhẹ. Cậu đã khóc, thật nhiều…

 

Yến Phi ôm chặt AJ, miệng không ngừng thì thầm vào tai cậu bạn trai:

 

“Chúng ta hãy làm lại từ đầu.”

 

Hoa trải dài trong gió, ngọn đồi xưa ngập mình trong ánh nắng buổi sớm mai. Rồi đây, nơi này sẽ trở thành kỷ niệm, đáng gìn giữ trong mỗi người.

 

***

 

Song Song nhìn Yến Phi đang thu xếp đồ đạc, hỏi:

 

“Vậy là cậu và AJ sẽ đi sao? Cả hai đã quyết định như thế à?”

 

Yến Phi gật đầu:

 

“Ừm, chúng tớ sẽ đi xa một thời gian. Điều quan trọng là để AJ bình tâm lại sau tất cả những chuyện vừa xảy ra.”

 

Song Song giấu tiếng thở dài, tuy buồn nhưng biết làm sao được:

 

“Ừ, thôi thì đó là quyết định của cậu, chỉ cần cậu vui thì tớ cũng sẽ vui! Mà sao nãy giờ không thấy AJ?”

 

“AJ đang ở ngoài nói chuyện với Access.”

 

 

Bên ngoài, Access bay trên cao, nhìn xuống cậu bạn:

 

“Thế là tôi có thể yên tâm được rồi. Tuy mất hết ma thuật nhưng như vậy sẽ tốt hơn cho cậu. Tôi rất vui vì cậu chọn lựa điều này.”

 

“Ừm, ta và Yến Phi sẽ rời khỏi đây một thời gian. Mi có dự định gì không?”

 

“Tôi hả? Chắc tôi cũng sẽ ra đi. Mặc dù chưa biết đi đâu nhưng tôi tự lo được.” – Access cố giấu nỗi buồn, bảo – “Mong cậu và Yến Phi sẽ hạnh phúc. Điều tôi mong muốn cũng chỉ có thế!”

 

AJ tự dưng thấy tên tiểu yêu trưởng thành hẳn, không còn giỡn cợt hay trách móc mà rất nghiêm túc. Cậu mỉm cười:

 

“Mi cũng phải hạnh phúc nhé! Acc à, cám ơn mi nhiều lắm.Vì tất cả!”

 

Trông nụ cười thân thiện của AJ, Access chợt nghe tiếng gọi thân thương của một thằng nhóc của ngày xa xưa…

 

 

Acc à, Acc ơi! Mi ở đâu rồi Acc?” – AJ mười tuổi, cười rạng rỡ giơ cả hai tay lên cao, mắt nhìn lên tán cây rậm rạp gọi Access.

 

Access ngồi đung đưa trên nhánh cây to, đảo mắt nhìn xuống. Hắn đã ngẩn người khi thấy nụ cười đáng yêu của AJ. Để rồi Access tự nhủ rằng, mãi mãi hắn sẽ bảo vệ thằng nhóc đó, nhất định là vậy… 

 

 

Giờ thằng nhóc đó đã lớn, đã có cuộc sống mới. Một cuộc sống của riêng nó mà không cần Access bên cạnh. Nghĩ vậy thôi là hắn lại muốn khóc.

 

“Thôi, tôi đi đây. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe. Tạm biệt!”

 

Access quay đi thật vội vã. Có lẽ vì không muốn cơn xúc động khiến hắn phải bật khóc. Không sao, tên tiểu yêu sẽ giữ mãi hình ảnh AJ trong trái tim nhỏ xíu của hắn. Bỗng, Access nghe AJ gọi, liền xoay lại.

 

“Acc à, hay là mi đi cùng ta nhé? Yến Phi sẽ rất vui nếu có mi.”

 

Access không tin vào tai mình, lập tức sà xuống, trố mắt hỏi:

 

“Thật… thật hả?”

 

“Ừm, mi đồng ý chứ? Dù gì ta cũng không nỡ xa mi!”

 

Đôi mắt Access mở thao láo rồi rưng rưng nước, lòng nức nở nghẹn ngào. Chẳng cần nói thêm gì nữa, tên tiểu yêu bay vù đến ôm chặt lấy cổ AJ. Cuối cùng hắn cũng biết được vị trí của hắn trong lòng cậu bạn là gì.

 

***

 

Qua hôm sau, tại ga xe lửa, Song Song và Du Hạo tiễn chân Yến Phi với AJ. Song Song nắm tay bạn thân, buồn:

 

“Chẳng biết khi nào mới gặp lại được. Cậu đi tớ không đành lòng chút nào.”

 

“Thôi đi, tớ sẽ gửi thư cho cậu, yên tâm! Song Song, cám ơn nhé. Mà cậu và Du Hạo cũng nên chuẩn bị cho tương lai chứ!”

 

“Chuẩn bị gì, tớ chẳng ham đâu.”

 

Yến Phi cười cười:

 

“Cậu nên dẹp cái tính ương bướng, khó chịu đi. Chắc chẳng có ai chịu nổi cậu ngoài Du Hạo. Cậu ấy hiền lành quá.”

 

Song Song bĩu môi rồi hớn hở báo cáo:

 

“Yến Phi, cho cậu biết tớ đã tìm được cậu bạn mười năm trước rồi!”

 

“Mười năm trước…? Á, có phải là người đã cứu cậu trong rừng? Là ai vậy?”

 

Song Song nhún vai, đảo mắt về phía Du Hạo ở cách đó không xa, nói vỏn vẹn duy nhất ba từ: “Là cậu ta!”

 

Yến Phi há hốc, kêu lớn:

 

“Thật chứ? Trời ạ, chuyện chẳng ngờ được! Ôi chà, đúng là số phận, người có duyên với Du Hạo hóa ra là cậu không phải tớ!”

 

Cô gái họ Lục cười phì... Quan sát hai người con gái trò chuyện, Du Hạo bảo: “Chẳng biết họ nói gì vui thế, tò mò quá!”

 

AJ khoanh tay, mắt nhìn nơi khác: “Còn cậu muốn gì, nói lẹ lên!”

 

Du Hạo quay lại, gãi đầu cười xòa:

 

“Ừ nhỉ xin lỗi… À ừm, tớ chỉ muốn xin lỗi và cám ơn cậu…”

 

“Nếu là về chuyện trước đây thì tôi không muốn nghe.”

 

Bị phán thế, Du Hạo đành chuyển sang chủ đề khác:

 

“Vậy tớ không nói nữa. AJ, cậu và Yến Phi nhớ giữ gìn sức khỏe.”

 

“Yên tâm, tôi sống dai lắm không dễ chết đâu! Hết rồi chứ gì, tôi đi!”

 

Du Hạo kéo tay cậu bạn lại:

 

“Này khoan, chờ tớ nói xong đã. Tớ sẽ viết thư cho cậu, được không?”

 

AJ im lặng giương mắt nhìn Du Hạo. Đúng lúc, hai cô gái đi đến.

 

“Hai cậu nói mau mau. Tàu sắp khỏi hành rồi đó, nhanh lên kẻo không kịp!”

 

“AJ, cậu nói chuyện với Du Hạo xong chưa?” – Yến Phi nghiêng đầu hỏi.

 

“Xong rồi, AJ và cậu ta đâu có gì để nói!”

 

Nghe AJ bảo thế, Song Song bực mình:

 

“Người gì đáng ghét! Này, AJ! Cậu phải bảo vệ Yến Phi nhé. Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ấy tôi không tha cho cậu đâu!”

 

AJ thở ra, có cái gì sâu lắng trong lòng:

 

“Chính vì Yến Phi là người quan trọng của Song Song, của tôi và của… cả Du Hạo nên tôi sẽ cố hết sức mình bảo vệ cô ấy.”

 

Ba người nọ ngạc nhiên trước câu nói đó. Họ bất động trong vài giây. Lát sau, Song Song giơ tay đánh nhẹ vào người AJ:

 

“Có câu nói này của cậu thì tôi chẳng cần phải lo rồi! Nào, mau lên tàu!”

 

Yến Phi và AJ quay lưng chuẩn bị lên tàu. Khi bước lên cửa, AJ chợt nói:

 

“Tôi không thích dài dòng vậy nên… có viết thư thì viết ngắn thôi!”

 

Du Hạo tròn xoe mắt, lát sau liền cười nói to: “Tớ sẽ viết ngắn!”

 

Vì AJ đứng xoay lưng nên Du Hạo đã không thấy được nụ cười của cậu bạn đó. Xong, AJ đi nhanh vào toa tàu. Yến Phi quay lại vẫy tay tạm biệt.

 

Hai đứa nọ cũng vẫy tay chào lại. Song Song nói với qua bên cạnh:

 

“Hy vọng cả hai sẽ hạnh phúc!”

 

Du Hạo, hạ tay xuống, ánh mắt phản phất nỗi buồn…

 

 

Vì AJ đã truyền hết ma thuật cho con và chưa kể cậu ta bị tổn thương do thuật thuật phong ấn nên cậu ta sẽ bị mất mấy năm tuổi thọ!

 

Du Hạo lo lắng trước sự khẳng định của Kim Ban:

 

Vậy, cậu ấy sẽ mất bao nhiêu năm tuổi thọ ạ?

 

Điều này còn phụ thuộc vào từng người nữa, thường thì sẽ mất mười đến mười ba năm.”

 

Nhiều thế sao?

 

Hiểu tâm trạng bối rối của Du Hạo, Vương Đại cất tiếng:

 

Nhưng, cũng có trường hợp ngoại lệ. Trên đời này luôn có điều kỳ diệu xảy ra. AJ không chết bởi thuật phong ấn, đấy là một sự may mắn hiếm có và biết đâu lần này thằng nhóc đó sẽ gặp may thêm một lần nữa!

 

Phùng Đỉnh gật đầu: m, chúng ta cứ tin như vậy đi!. 

 

 

Dõi theo đoàn tàu xe lửa chạy mất hút, Du Hạo nghĩ thầm:

 

“Hy vọng lời bác Vương Đại sẽ trở thành sự thật!”

 

***

 

Trên xe lửa, Yến Phi nhìn qua AJ: “Chúng ta sẽ đến nơi đó nhé?”

 

AJ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô gái, giọng đầy ấm áp:

 

“AJ đã từng nói, chỉ cần có Yến Phi bên cạnh thì đi đâu cũng được!”

 

Yến Phi mỉm cười, dựa đầu vào bờ vai vững chắc của chàng trai:

 

“AJ, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.”

 

Tuy không nói gì nhưng AJ cũng tin tưởng vào điều đó. Hai người đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi hừng đông đang lên, bắt đầu ngày mới và cũng bắt đầu cho một cuộc sống mới phía trước. Chợt, từ trong valy, Access chui đầu ra thở khì: “Ngộp thở quá! Chết tôi rồi!”

 

Yến Phi lẫn AJ đều giật mình: “Ối!”

 

***

 

Vườn hoa nhà họ Du, Song Song ngồi xuống bên cạnh Du Hạo:

 

“Cậu có chuyện muốn nói với tôi? Chuyện gì vậy?”

 

Dường như là có điều khó nói nên phải mất mấy giây Du Hạo mới lên tiếng:

 

“Hôm qua, bác Kim Ban gửi thư cho tớ, vì giờ đây ma thuật của tớ đã mạnh hơn trước rất nhiều nên bác ấy muốn mời tớ đến Hội Nhật Hoàng giúp một số chuyện, như là sắp xếp đỡ đần vài thứ. Dù gì mấy bác cũng đã cao tuổi nên cần có người cán đán hội! Tớ đã nhận lời.”

 

“Thế cũng tốt, sẽ đi trong bao lâu?”

 

“Tớ chưa biết nhưng có lẽ là sẽ lâu đấy, ít nhất là vài năm!”

 

Có nỗi buồn thoáng qua gương mặt luôn bình thản của Song Song. Phải chăng vì vậy mà người khác lúc nào cũng nghĩ cô gái này mạnh mẽ, vô tâm?

 

“Đó là điều cậu muốn nói?”

 

“Ừm, tớ đã hỏi ý kiến mẹ, chị Du Phương , bé Thanh và Du Thiện, tất cả đều đồng ý. Tớ cũng hứa thỉnh thoảng cuối tuần sẽ thu xếp việc về thăm mọi người. Song Song, còn cậu?”

 

“Hãy cho tớ theo cậu!” Đó là điều Song Song muốn nói khi nhìn sâu vào đôi mắt dịu dàng của Du Hạo. Nhưng nó chẳng hiểu sao lại không thể mở lời. Thật sự thì đến giờ nó vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của người con trai đó đối với mình là thế nào! Tuy mối quan hệ của cả hai dạo gần đây đã thân thiết hơn trước nhiều, có thể là trên tình bạn nhưng đó đã là tình yêu chưa? Đã đủ để Song Song dũng cảm nói rằng “ Tớ thích cậu”?

 

Song Song chợt đứng dậy, thở ra:

 

“Đó là lựa chọn của cậu. Tôi… không thể quyết định gì được cả!”

 

Dứt lời nó khẽ quay lưng, bước đi. Phía sau, Du Hạo cũng đứng lên:

 

“Đó không phải là điều tớ muốn nói.”

 

Cô gái họ Lục dừng chân, từ từ quay lưng lại. Du Hạo giơ tay ra, lòng bàn tay mở rộng như chờ đón điều gì:

 

“Tớ muốn nói… Cậu sẽ đi cùng tớ chứ, Lục Song Song?”

 

Song Song tròn xoe mắt. Du Hạo cười, tiếp:

 

“Có thể, thế giới ma thuật sẽ rất nguy hiểm nhưng nếu cậu muốn thì tớ sẽ suốt đời này bảo vệ cậu, được không Song Song?”

 

Nhìn bàn tay Du Hạo rộng mở cũng như trái tim người đó đã mở lối, đến lúc này Song Song đã có câu trả lời cho câu hỏi trong lòng mình.

 

“Du Hạo… chẳng lẽ cậu còn không rõ câu trả lời của tớ?”

 

Vừa nói Song Song vừa tiến lại gần Du Hạo, gần hơn nữa cho đến khi tay nó có thể nắm được tay anh chàng. Cả hai nhìn nhau, mỉm cười.

 

Bỗng trời nổi gió, lại một vùng trời đầy hoa rơi, nhẹ nhàng yêu thương. Du Hạo và Song Song ngước nhìn, bàn tay chúng mãi nắm chặt không rời.

 

 

 Người con gái đó đã cho tôi hiểu rằng, chỉ cần cố gắng và tin tưởng thì nhất định tôi sẽ tìm thấy một tình yêu mới, hạnh phúc mới.

                        

 Người con gái đó sau này trở thành vợ của tôi.

 

 Người con gái đó tên Lục Song Song.

 

 

 

***

 

 

 

Tám năm sau.

 

Vẫn trong khu vườn họ Du, vào buổi sớm mai, có một cô bé tóc ngắn sáu tuổi đang ngồi khóc thút thít, hình như là bị cậu con trai kia hiếp đáp.

 

“Thôi, xin lỗi! Tớ sẽ không làm thế nữa. Cậu nín đi!”

 

Mặc cậu bạn năn nỉ hết lời cô bé vẫn không chịu nín. Đúng lúc, giọng ai đó vang lên đầy tức giận: “Thẩm Vô Lực! Cháu lại ăn hiếp Du Tuyết hả?”

 

Vô Lực rón rén quay lại. Nó nuốt nước bọt khi thấy một “bà” cô dữ dằn đang chiếu cái nhìn ghê rợn về mình.

 

“A, cháu chào cô Song Song! Cô vẫn khỏe chứ?”

 

Song Song bước đến, gõ một cái thật kêu lên đầu thằng bé:

 

“Khỏe này! Bố mẹ mày dạy thế nào mà mày cứ hiếp đáp người ta hoài vậy?”

 

Vô Lực ôm đầu, lầm bầm.

 

Song Song liền cúi xuống cạnh Du Tuyết vẫn còn khóc, vỗ về lau nước mắt cho con: “Nín đi Du Tuyết của mẹ. Mẹ sẽ cho Vô Lực một bài học.”

 

Du Tuyết ôm chầm lấy cổ Song Song, mếu máo:

 

“Mẹ hãy mách cô Yến Phi và chú AJ đi ạ! Để cô chú đánh đòn Vô Lực!”

 

“Nè, sao cậu lại nói vậy! Thật quá đáng!”

 

Song Song liếc xéo qua Vô Lực. Thằng bé liền nhìn lảng đi nơi khác. Chợt, lại thêm giọng ai vang lên: “Vô Lực, con đâu rồi?”

 

Vô Lực mừng rỡ, xoay qua: “Bố, bố ơi!”

 

Đó là AJ. Anh vừa thấy con trai liền bế nó lên:

 

“Sao cứ chạy nhảy khắp nơi vậy? Mẹ đang tìm con đó. Cứng đầu quá!”

 

“Thì nó giống cậu thôi! Cha nào con nấy!”

 

AJ đưa mắt qua thấy Song Song, liền thở dài ngán ngẫm:

 

“Cô không thể nói câu nào dễ nghe hơn sao?”

 

“Dễ nghe à? Con trai quý của cậu lại hiếp đáp Du Tuyết kìa!”

 

“Ai ăn hiếp Du Tuyết của tôi thế?”

 

Tất cả quay lại, Du Hạo và Yến Phi đi đến. Trông thấy Du Hạo là Du Tuyết rời khỏi mẹ chạy vồ đến mách bố: “A pa ơi! Vô Lực ăn hiếp con!”

 

“Vậy hả?” – Du Hạo đỡ lấy con gái – “Nín đi! Vô Lực đùa với con đó!”

 

Yến Phi nhìn sang Vô Lực đang ngồi trên tay AJ, nghiêm nghị:

 

“Xuống đây mau, Vô Lực! Mẹ đã nói đừng ăn hiếp Du Tuyết! Con phải biết yêu quý bạn chứ. Là con trai sao lại hiếp đáp con gái?”

 

Vô Lực sụ mặt, từ từ tuột xuống đất, khép nép:

 

“Con xin lỗi. Con sẽ không làm thế nữa.”

 

“Hừ, bày đặt làm bộ! Thằng đó gian lắm! Chả biết nó giống ai nữa, khó dạy!”

 

AJ lại nhìn nhìn Song Song. Cô ngoảnh mặt đi. Thấy vậy, Du Hạo ngăn:

 

“Thôi thôi, hôm nay chúng ta gặp nhau để dự sinh nhật của bé Thanh, đừng gay gắt với nhau nữa. AJ, cậu nhận được thư của tớ chứ?”

 

“Tôi bảo viết thư thì viết ngắn thôi. Tôi phải căng mắt đọc hết mười lá thư của cậu đó! Bực mình, con trai gì viết lắm thế…”

 

Yến Phi đẩy nhẹ anh chàng, cười bảo:

 

“AJ đùa đấy. Ngày nào anh ấy cũng trông thư của mọi người hết.”

 

“À, tại lâu lâu mới gửi thư cho cậu nên tớ viết hơi nhiều. Lần sau tớ sẽ tóm gọn lại cho cậu dễ đọc!” – Du Hạo thân thiện.

 

AJ xua tay. Đối diện, Song Song trông AJ mà tức tối. Đến giờ cô vẫn còn căm anh. Vừa lúc ấy, Trúc Lâm chạy ra mừng rỡ, gọi to:

 

“Cậu chủ Du Hạo, cô chủ Song Song, cô Yến Phi, cậu AJ ơi, sắp đến giờ rồi mọi người vào trong đi ạ!”

 

“Ừ, cám ơn Trúc Lâm!” – Du Hạo đảo mắt hết lượt – “Nào vào trong thôi!”

 

Yến Phi bảo: “Vô Lực, con hãy xin lỗi Du Tuyết đã rồi mới vào.”

 

Đành nghe lời mẹ, Vô Lực đi đến chỗ Du Hạo, nhìn cô bạn nhỏ trên tay anh:

 

“Xin lỗi, tớ sẽ không làm thế đâu, cậu bỏ qua nhé!”

 

Du Tuyết nấc khẽ, bảo: “Vô Lực hãy hứa là không ăn hiếp Du Tuyết nữa.”

 

“Ừm, tớ hứa. Thật đấy.”

 

 Du Tuyết lau nước mắt, cười cười.

 

“Sau này Du Tuyết học ma thuật rồi thì Vô  Lực còn lâu mới dám đụng đến.” – Song Song chống hông.

 

“Bỏ qua đi, Vô Lực cũng đã biết lỗi rồi, phải không?” – Du Hạo vỗ đầu thằng nhóc tinh nghịch.

 

Sáu người cùng bước đi. Chợt, Vô Lực nắm tay Yến Phi kéo lại, hỏi nhỏ:

 

“Mẹ ơi, lần trước mẹ bảo sẽ cho con biết tên thật của bố. Giờ mẹ nói đi!”

 

“Để lát đã, bây giờ không tiện.”

 

“Con không muốn đâu. Mấy năm qua con rất tò mò về tên thật của bố. Nói con nghe đi mà mẹ!” – Vô Lực năn nỉ.

 

“Được rồi, được rồi nhưng con phải giữ bí mật nhé!” – Yến Phi thoáng nhìn AJ thật nhanh rồi kề môi thì thầm vào tai con – “Tên thật của bố con là…”

 

Nhưng nghĩ gì đấy, Yến Phi lại thôi, không nói.

 

“Sao vậy mẹ? Sao mẹ không nói tiếp?”

 

“Mẹ nghĩ lại rồi, chờ khi con lớn mẹ sẽ cho con biết.” – Yến Phi nháy mắt.

 

Biết có nói gì cũng vô ích nên thằng bé nghịch ngợm này đành nói:

 

“Mẹ hứa nhé, khi lớn con phải được biết tên thật của bố.”

 

“Ừ, mẹ hứa! Thôi đi nào!”

 

Vô Lực, được Yến Phi nắm tay cùng đi vào trong nhà, vẫn cứ thắc mắc mãi về điều kỳ lạ ấy. Có thể, mãi mãi thằng bé sẽ không biết được điều bí mật này. Vậy hãy cứ để nó là bí mật không thể tiết lộ.

 

Khi mọi người vừa vào trong hết, cửa đóng lại thì trên cao Access vỗ cánh phành phạch bay về. Hắn nhìn dáo dác trong vườn nhà:

 

“Ủa, họ đi đâu hết rồi? Đã bảo là chờ mình! Ghét thật!”

 

 

 

 

 

*******

 

 

 

Dẫu có bất hạnh, khổ đau, thù hận nhưng điều cuối cùng còn lại

vẫn là tình người

 

Dẫu đã từng phạm sai lầm nhưng tất cả đều đáng được

tha thứ và đáng được hạnh phúc

 

Dẫu từng vấp ngã trong tình yêu nhưng tất cả sẽ lại tìm

được tình yêu mới

 

hãy vững tin vào những điều đó nhé, tất cả các độc giả yêu quý của tôi!

 

 

 

 

Võ Anh Thơ.

 

(14/01 - 27/04/2011, tp HCM, xin dành tặng chị tôi, Võ Anh Thi,

người luôn đứng đằng sau tác phẩm của tôi, vào ngày sinh nhật 07/05/2011).

 

Ngày hoàn thiện tác phẩm 26/07/2012.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3