Bắt đền anh yêu - Chương 03 part 3
Hành trình đi chơi biển kết thúc, hai người tới khu phố trung tâm khi bụng đã sớm rộn ràng lên tiếng vì đói. Dật Linh đã đặt sẵn một bàn ở một nhà hàng tự chọn của khách sạn, chỉ cần bốn, năm trăm tệ là có hể ăn uống thoải mái. Hai cô gái vừa ăn buffet, vừa ngồi trêu chọc nói móc nhau, loại lạc thú này không phải ai cũng có thể hưởng thụ nha.
« Chờ ăn xong, chúng ta đi dạo phố đi, phải vận động một chút không thì sẽ béo phì mất. » Liên Dật Linh ăn uống no nê nhưng cũng không quên ý thức về nguy cơ cho những đường cong nữ tính. Phụ nữ mà, đến tuổi nào đó sẽ chú ý bảo vệ dáng người của mình, xét cho cùng việc tiêu hóa trao đổi chất không thể tốt như mười năm trước được. Thích ăn ngon không phải cái tội, chỉ cần ăn xong nhớ tiêu hao năng lượng thừa là ok.
« Chị định mua gì à ? » Phó Quế Dung trong lòng cảm thấy có mùi mua sắm hàng họ gì đây. Thật ra nàng cũng ít khi đi mua sắm này nọ, phần lớn là quà cáp lấy lòng của đám đàn ông cũng đủ.
« Chị muốn mua ít áo sơ mi, tất với đồ lót cho anh hai em. Có mấy cái bị rách rồi mà anh ấy vẫn mặc. » Cô muốn dành chút thời gian sửa sang lại cái tủ quần áo của chồng mình, dùng máy tính lập ra danh sách chi tiết, xếp theo số lượng, màu sắc, kiểu dáng, cũ mới, ghi lại tất cả. Như thế sau này có thể dễ dàng biết khi nào cần bổ sung cái gì.
« Chị đảm đang vậy sao ? » Phó Quế Dung tới giờ chưa từng nghĩ tới chuyện mua đồ cho anh hai như thế. Có lẽ anh trai cô cưới chị dâu này cũng có chỗ tốt, đàn ông có vợ chăm sóc luôn có vẻ viên mãn hạnh phúc, kiểu con gái bốc đồng như nàng, vốn không biết cái gì gọi là chăm sóc người khác.
« Chứ không chị sợ anh hai em thay lòng đổi dạ thì sao, chị là một cô gái từng bị chồng chưa cưới bỏ rơi nha, làm sao có thể quên bài học đó được. » Cô gái trưởng thành với thiếu nữ mới lớn, điểm khác nhau lớn nhất chính là sự từng trải. Trải qua không biết bao nhiêu kinh nghiệm cuộc đời, chúng sẽ hóa thành tri thức và kích thích sự thay đổi. Liên Dật Linh tuyệt đối sẽ không để lịch sử tái diễn nữa, cô đã quyết định sẽ cùng chồng tới khi đầu bạc răng long, do đó dĩ nhiên cô sẽ dùng toàn bộ tấm lòng của mình bảo đảm điều đó.
Phó Quế Dung bỗng nhiên hết muốn ăn tiếp, nàng im lặng một lúc rồi mới nói. « Xin lỗi chị, lần trước em làm vậy là có chút quá đáng. »
« Đừng nói thế, chị còn phải cám ơn em ấy chứ, giúp chị tránh khỏi một gã đàn ông không xứng đáng, lại còn vớ ngay được một người đàn ông đến em gái còn cảm thấy tuyệt vời. » Ha ha, thật sự là như một giấc mơ, một câu chuyện hài vậy !
« Lời này của chị hình như có gai nha, chị đang khoe khoang với em đó hả ? » Nàng biết rõ trong lòng, anh hai chính là thần tượng lớn nhất, mặc cho đám đàn ông theo đuổi nàng có ân cần chiều chuộng tới đâu, mặc cho nàng mải mê tìm kiếm bóng dáng tương tự thế nào, vĩnh viễn không ai có thể thay thế anh hai nàng. Ấy vậy anh hai lại bị một bà chị ất ơ bị mình đánh bại nhào vào cướp mất, không phải quá chọc ngoáy nàng sao ?
« Chứ sao, em nhìn coi, em vừa trẻ vừa xinh đẹp, chị thắng em được có mỗi một chuyện, là được làm chị dâu của em thôi mà ? »
« Chị biết thế là tốt ! » Phó Quế Dung không thể không phục chị dâu mình, chị ấy khéo ăn khéo nói, ý chí kiên cường, hành động quyết đoán, có lẽ vì thế anh trai nàng mới cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy chị ấy. Một người không thể chỉ trông chờ vào vẻ quyến rũ bề ngoài, tuổi thanh xuân rồi cũng sẽ có ngày đi mất, mười năm sau liệu nàng còn có điểm nào quyến rũ chăng ? Có lẽ tới lúc nàng nên xem lại vấn đề này rồi.
Cứ như thế, buổi hẹn giữa con gái với nhau trôi qua trong tiếng nói cười vui vẻ, cái gì cũng có thể tán phét, cái gì cũng có thể nói linh tinh, nói cái gì cũng được, chỉ cần có sự tương tác giữa hai người, bởi vì đó là phương pháp tốt nhất để kéo ngắn khoảng cách giữa người với người, chị dâu em chồng cứ thế mà dần dần xích lại gần nhau.
Tối thứ sáu, Phó Lập Đường hiếm hoi mới có một hôm về sớm ăn cơm nhà. Ngồi trên bàn ăn, anh phát hiện ra mình đã bị coi như tàng hình tự lúc nào. Hai cô gái trước mặt không ngớt trò chuyện hào hứng, nào là cửa hàng bách hóa nhà kia có khuyến mại giảm giá, nào là hôm qua nhà ăn ở khách sạn kia ăn thật ngon, như thể họ đã quen biết lâu năm, chuyện gì cũng có thể tâm sự sẻ chia.
Lạ nhỉ, mới chưa được bao lâu, vợ anh đã thu phục được cô em gái khó tính rồi sao ? Không phải chuyện đùa chứ ? Mặc kệ, dù sao anh cũng rất vui lòng hưởng thụ cảm giác sảng khoái nhẹ nhõm này, lâu rồi không nghe tiếng nói cười trong nhà. Tuy anh không chen miệng vào được câu nào, nhưng anh rất thích ý ngồi nghe.
Ăn cơm tối xong, Phó Quế Dung nói có hẹn muốn ra ngoài. Dật Linh nhắc nhở. « Đừng quên là phải về nhà trước mười giờ nhé ! »
« Em biết rồi, là có một sư huynh cùng trường tới tìm, chị đừng có bé xé ra to thế được không ? » Quế Dung trả lời một cách rất xem thường chị dâu.
« A, là người mà em tự làm sô cô la tặng ấy hả ? »
« Không nói cho chị ! » Phó Quế Dung dậm chân chạy mất, sau này không thèm tiết lộ bí mật cho chị dâu nữa, đáng ghét ! Biển tình mênh mông, nàng cũng chưa biết khi nào mới tìm được tình yêu đích thực cho mình. Tìm đàn ông tốt như anh hai thật khó quá đi, hơn nữa trước khi tìm được, nàng cũng phải cố trở thành một cô gái toàn mỹ, nếu không làm sao có thể xứng đôi với người yêu hoàn mỹ đây ?
Dọn dẹp bàn ăn xong, Phó Lập Đường cùng Liên Dật Linh vào thư phòng. Hai người ngồi trên ghế ôm một cốc trà nóng, còn có âm nhạc cổ điển phát ra từ dàn máy cao cấp. Anh vốn thích nhất thời khắc này, giờ cũng lại thành sở thích của cô nữa, tốt nhất là tìm thêm một cuốn sách hay ngồi đọc thì càng tuyệt.
Phó Lập Đường quay sang vợ. « Cám ơn em đã chơi với Quế Dung, con bé nhìn có vẻ rất vui. »
« Dù sao em cũng rảnh rỗi mà. Lần đầu tiên có một kỳ nghỉ dài như thế, em cũng chưa quen hẳn, không tìm ai đó chơi cùng thì thật nhàm chán. » Từ nhỏ tới lớn cô đều sống gấp gáp vội vã, việc gì cũng y theo kế hoạch đề sẵn mà hoàn thành. Giờ cô lại chỉ cần làm một người vợ hiền đảm trong nhà, có phải là quá tốt không ?
« Tùy em muốn đi làm tiếp hay nghỉ ở nhà, anh đều sẽ ủng hộ, chỉ cần em thích là được. » Anh vốn không có yêu cầu gì với vợ, cũng chả biết nên yêu cầu thêm gì, cô đã quá hoàn mỹ với anh rồi.
Cô biết anh là một người chồng tốt, tôn trọng mong muốn của vợ. Ngay từ khi anh dùng hai tay nhận lấy danh thiếp của cô cô đã có linh cảm như thế, bởi thái độ của anh hoàn toàn tự nhiên, không hề có ý giả tạo miễn cưỡng nào. « Chờ anh nghỉ hè, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật được không ? »
« Em muốn đi đâu ? » Chết chết, sao anh lại quên béng việc này được cơ chứ ? Anh thật đã thiếu cô rất nhiều việc, ít nhất việc này anh phải chu toàn.
« Đi Bắc Âu đi, em còn chưa tới đó. » Sân bay khắp châu Âu cô đều đã có đặt chân qua, chỉ còn có Đan Mạch, Thụy Điển, Phần Lan là còn chưa tới.
Yêu cầu của vợ anh quả thật không hề quá đáng, có điều lại khiến anh khó xử. « Xin lỗi em, sợ là anh không làm được. »
« Sao thế ? Nếu anh muốn đi chỗ khác, em cũng vẫn có thể đi cùng anh nha ! » Cô là người rất dễ tính, bảo cô tuân lệnh chồng cũng chả sao, ai bảo anh hầu như chả có khuyết điểm nào, nên giờ có gia trưởng một chút cũng chả thành vấn đề.
« Không phải lý do đấy, mà là vì… ờ… anh không dám đi máy bay. »
« Hả ? » Cô có nghe nhầm không đấy ? Người đàn ông cao to cường tráng trước mặt cô lại sợ đi máy bay sao ?
« Cha mẹ anh gặp tai nạn máy bay nên qua đời. » Vừa nhớ tới tràng bi kịch cách đây mười năm, hai mắt anh lại ảm đạm nhìn xuống.
Trời ạ, sao cô lại chạm vào nỗi đau của anh thế này ? Cô làm vợ thật không tốt mà. « Em xin lỗi, em không biết chuyện… »
« Không sao. » Anh vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cô an ủi. « Trước kia anh cũng từng đi máy bay, cũng thăm nhiều nước, nhưng từ sau khi cha mẹ anh mất, chuyện đó trở thành nỗi ám ảnh của anh khiến anh không cách nào đi máy bay được. »
« Khổ thân anh, như vậy bình thường anh cũng không thể đi du lịch nước ngoài rồi. » Từ đáy lòng cô tràn lên một nỗi tiếc nuối thay anh. Trên đời có rất nhiều nơi có phong cảnh đẹp, nhưng anh sẽ không có cách nào hưởng thụ cả.
« May mà từ bé tới lớn, anh chưa bao giờ mong ước trở thành phi công hay là tiếp viên hàng không. »
« Ack… cũng tính là anh may mắn ! » Nhìn ở góc độ khác, chả trách anh sẽ làm một người đàn ông thực thụ.
Hai vợ chồng nhìn nhau cười khẽ, một cửa ải khó khăn nữa lại qua rồi, nam nữ trưởng thành quả thật dễ dàng nói chuyện thông cảm a ! Không dám đi máy bay thì sao chứ, vẫn còn bao phương tiện khác, lên núi xuống biển trong nước thoải mái không thành vấn đề, quan trọng nhất là hai người đi cùng nhau kìa.
Trong không khí vui vẻ hòa hợp, cô bỗng nhớ ra một việc liền không khỏi nhíu mày. « Lần trước anh thật sự làm rất dữ với Quế Dung nha, ngay cả em cũng sợ phát khiếp. Không biết có ngày nào anh cũng sẽ dữ dằn với em như thế hay không ? »
« Em tốt với anh như vậy, anh dữ với em làm gì ? » Vấn đề mang tính giả thiết này không cần bàn tới, vì căn bản nó sẽ không xảy ra.
« Nếu em làm sai cái gì đó khiến anh giận dữ thì sao ? » Cô vẫn không bỏ qua, cứng đầu muốn hỏi cho rõ.
« Em làm gì cũng chu đáo cẩn trọng, làm sao khiến anh tức giận cho được. » Cô lúc nào cũng dịu dàng ân cần, anh mà không biết quý trọng có mà là thằng ngốc à.
« Là em nói nhỡ ra, biết đâu, nhỡ một cái, hôm nào đó chúng ta có chuyện hiểu nhầm, thì làm sao ? »
« Anh rất tin tưởng ở em, làm sao hiểu nhầm em được ? »
« Anh thật khéo nói ! Hừ ~ » Cô khoanh tay trước ngực quay lưng đi giận dỗi anh không chịu nói rõ, hoàn toàn đã quên cái gì gọi là nam nữ trưởng thành dễ thông cảm nói chuyện với nhau. Lúc cãi nhau không thắng thì còn nghĩ tới đấy làm gì ?
Gì thế này, vợ anh đang giận lẫy đấy à ? Phó Lập Đường khó mà tin vào mắt mình, đây là lần cãi nhau đầu tiên sau ngày cưới giữa họ, lại còn vì anh bảo anh sẽ không giận cô, nên cô mới giận anh ? Nếu anh bảo giờ anh sẽ giận cô thì cô mới thôi không giận anh chắc ? Nhưng quả thật anh không giận nổi cô mà, chỉ cảm thấy buồn cười thôi.
Anh vươn tay từ sau lưng cô ôm cô vào lòng, khẽ nói bên tai. « Em thật đáng yêu. »
« Cái gì ? » Rất ít người nói cô đáng yêu nha, cô căn bản là không đáng yêu cơ mà ? Anh có cần lừa gạt để dỗ dàng cô thế không ?
Chồng cô không thèm trả lời cô, mà chỉ quay người cô lại bịt miệng cô bằng môi anh, bắt đầu hoạt động mà anh giờ quen thuộc nhất cũng thích làm nhất. Cô nhanh chóng đã quên vừa rồi giận anh cái gì, hẳn là việc bé xíu như cái lông gà vỏ tỏi đi, nếu không làm sao mới chốc lát đã quên sạch bách thế này được ?
Dù hai người đều bị kích thích khó kềm nén, nhưng vẫn chỉ hôn nhau mà không tới giai đoạn tiếp theo. Cô rúc vào lòng anh, cơ thể mềm mại khẽ run run, vô thanh vô tức mà tỏa ra sự quyến rũ mê hoặc. Bảo anh không muốn cô là hoàn toàn dối trá. Từ hôm cưới, đêm nào cũng có vợ đẹp nằm bên, anh đã sớm rục rịch phản ứng, nhưng vẫn cảm thấy như thế quá nhanh. Từ lúc bắt đầu yêu đương tới khi kết hợp cả tinh thần lẫn thể xác hẳn là cần chút thời gian chứ ?
« Lần cuối cùng anh có bạn gái, phải một năm sau mới có quan hệ thân mật. » Lần trước cả anh lẫn bạn gái đều còn là sinh viên, có lẽ vì tuổi còn trẻ, lại thêm tính tình bảo thủ, nên từ nắm tay tới hôn cũng mất nửa năm dài. Hiện giờ giữa anh và vợ, tốc độ lại có thể nói là tiến triển từng ngày, thay đổi từng giờ.
« Thật ư ? » Ý anh không phải là trong vòng một năm tới cô sẽ phải nhịn ham muốn của mình chứ ?
« Dĩ nhiên chúng ta không cần chờ lâu như thế, cứ thuận theo tự nhiên thôi. » Anh kịp thời xóa đi nỗi lo lắng của cô.
« Vâng… » Cô thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không cần chờ mười hai tháng mới có thể… Bằng không sớm muộn gì cô cũng biến thành sói đói a. Thật ra cô cũng hiểu sự việc này không thể quá mức cầu xin. Anh đã nói thế, không lẽ cô còn cứng rắn đòi hỏi ? Nhưng mà… nhu cầu của chồng với vợ cũng khá là quan trọng nha. Nếu anh không muốn ôm nàng ngủ, cuộc hôn nhân này có thể duy trì bao lâu ? Đến ngay cả nói chuyện yêu đương cũng không nói nổi ấy chứ.
Đêm dài yên tĩnh, một cô vợ thật thà với một anh chồng thận trọng còn đang tìm lời giải phù hợp nhất cho bài toán phương trình yêu thương lẫn nhau. Có lẽ họ đang lo lắng quá chu đáo, quá hoàn mỹ, ngược lại hậu quả lại là không biết rõ lòng mình thật sự ra sao chăng !
Hết chương 3
***