Bắt đền anh yêu - Chương 08 part 2

Máy bay tăng tốc trên đường băng, chuẩn bị cất cánh bay lên trời. Phó Lập Đường nhắm tịt hai mắt, nắm chặt bàn tay vợ mình, sống chết thôi kệ số trời đi, ít nhất anh đã từng yêu cô, từng có được cô, cuộc đời này xem như không còn gì đáng tiếc cả.

Nhìn vẻ mặt trắng bệch của anh, hai bên thái dương toát mồ hôi lạnh, trái tim cô bỗng thắt lại rối loạn vô cùng. Trời ơi, gã đàn ông này là đang mạo hiểm tính mạng của mình để tỏ lòng yêu cô đấy.

Dật Linh cẩn thận kiểm tra nhịp tim và nhịp thở của anh, thấy rõ đà máy bay lao càng nhanh thì tim anh càng đập mạnh, hô hấp cũng dồn dập hơn. Cứ như vậy chắc chắn anh ta sẽ bị sốc mà ngất xỉu mất. Trước tình hình khẩn cấp này, cô đành phải xuất chiêu độc ‘Phép dời sự chú ý’, là gì ư, dĩ nhiên là một nụ hôn nồng nàn kích thích ở mức độ chưa từng có từ trước tới nay !

Phó Lập Đường quả thật hoàn toàn bị phân tán tư tưởng khỏi cơn sợ hãi. Cảm giác này, bất ngờ xen lẫn ngọt ngào không khác gì nụ hôn đầu tiên của họ, khiến anh vừa kinh ngạc vừa không có cách nào kháng cự. Giữa thời điểm quan trọng liên quan tới sự sống và cái chết này, có thể hôn cô như vậy, cuộc sống của anh âu cũng có thể gọi là mỹ mãn.

Hành khách hai bên đều gục đầu xuống cười trộm và len lén nhìn. Đám tiếp viên hàng không ngược lại lại trừng trừng mở to mắt không tin vào mắt mình. Hôn hít nồng nhiệt khi cất cánh có tính là hành động nguy hiểm liên quan tới tính mạng không nhỉ ? Nhưng đồng thời họ cũng nhẹ nhõm thở phào, xem ra lúc này túi cấp cứu không cần dùng đến nữa rồi.

Chờ máy bay lên đến độ cao cần thiết, không còn dao động mà ổn định trong khoang, đèn báo đeo dây an toàn cũng tắt, Dật Linh mới từ từ ‘thả’ chồng mình ra, nhìn thấy mặt anh đã khôi phục thần sắc, ánh mắt cũng sáng trong rõ ràng. Thật tốt, lần ‘cấp cứu khẩn’ này coi như đã thành công rực rỡ !

« Anh khoẻ hơn rồi chứ ? » Cô tự nhận là đã xuất ra toàn bộ sức lực lẫn ‘kỹ thuật’ có thể rồi nha, nào mút nào bú nào liếm nào xiết, nóng bỏng nồng nàn tới mức chính bản thân cô còn không ngờ mình làm được.

« Anh… anh khoẻ. » Anh hít một hơi thật sâu, thật lại muốn thử thêm lần nữa ! Hay là nháy bảo phi công bay đến chỗ nào có bão khiến máy bay lung lay lần nữa, biết đâu lại càng có thêm nhiều nụ hôn nồng nhiệt không kém ! 

Đúng lúc đó Chu Vân An bước tới, nhỏ giọng ‘đề nghị’ với cặp vợ chồng ‘ân ái mặn nồng’ này. « Nếu cần tiếp tục, ờ, các bước sau, hai người có thể vào phòng nghỉ dành riêng cho tiếp viên. Đảm bảo dễ chịu và thoải mái hơn vào toalet một cách lén lút hơn nhiều. »

« Đồ đáng ghét, dám trêu mình ! » Dật Linh đỏ mặt từ chối, còn Lập Đường chỉ cúi đầu cười đến ngây ngô…

***

Chương 8-2

Phần còn lại của chuyến bay coi như bình an không có vấn đề gì. Phó Lập Đường vươn tay choàng qua vai vợ, chỉ cần cô thơm lên má anh, vuốt ve bàn tay anh, đảm bảo anh có thể hít thở vững vàng. Mặc kệ đám hành khách ngồi bên với đám tiếp viên hàng không đứng cạnh cười cười đầy mờ ám, cứ coi như lần này họ đi du lịch hưởng tuần trăng mật đi, ngọt ngào ân ái cũng hợp lý thôi.

Trải qua hết bốn giờ bay, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Kansai, hai người đặt chân xuống sân bay mà lòng cảm thấy thư giãn thoải mái hơn nhiều, rõ ràng đứng vững trên mặt đất thật sự yên tâm hơn. Giờ nơi họ cần tới là vào nội thành thành phố, đáng ra có thể đi tàu điện hoặc xe bus cũng được, nhưng Liên Dật Linh nhanh chóng quyết định gọi thẳng xe taxi cho nhanh, tốn tiền một chút, nhưng cô chỉ muốn chồng mình có thể nhanh chóng nghỉ ngơi thoải mái.

Trong cái giá rét của tháng hai, hai người tìm đến một khách sạn phong cách truyền thống Nhật Bản, kiến trúc xây từ gỗ đầy dáng vẻ cổ kính, với lịch sử cũng phải hơn một trăm năm rồi. Ban công phòng của họ có thể nhìn ra hồ nước và cơ man hành lang đình viện, cách bày biện trang trí đều đậm nét phong cách Nhật Bản.

Trên sàn tatami, đã trải hai chiếc đệm và chăn bông ấm áp (1), xếp ngay cạnh nhau, trên chiếc bàn thấp cũng đã có một khay trà nóng cùng đồ điểm tâm nhẹ đón khách. Bà chủ khách sạn giới thiệu ngắn ngọn các trang bị trong phòng, thấy hai vị khách của mình dáng vẻ mệt mỏi nên vô cùng thức thời mà cúi đầu cáo lui. « Tôi không quấy rầy anh chị nữa, xin hãy cứ nghỉ ngơi thoải mái, có cần gì thêm xin hãy gọi điện thoại nội bộ cho biết. »

« Cám ơn, tới lúc dùng bữa tối tôi sẽ gọi điện. » Liên Dật Linh có thể nói chuyện bằng tiếng Nhật đơn giản, cô đã học sơ khi còn làm tiếp viên hàng không.

Cô quay lại đỡ chồng nằm xuống đệm, đắp chăn kỹ cho anh, rồi xoa xoa tóc anh nhẹ nhàng bảo. « Anh cố ngủ một giấc, không cần suy nghĩ lo lắng gì hết. »

« Dật Linh, cám ơn em… » Phó Lập Đường vô cùng an lòng, có thể nằm trong chăn đệm ấm áp, lại còn hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng của vợ, anh có chết cũng nhắm mắt được rồi. 

Hở, sao tự dưng anh ta lại không gọi cô là cô giáo mà lại chuyển sang gọi tên cô thế này? Cô nhận ra điều đó, đang định hỏi lại nhưng thấy anh đã nhắm mắt ngủ. Thôi bỏ đi, so đo mấy chuyện nhỏ nhặt đó làm gì. Cuối cùng anh ta cũng vượt được trở ngại tâm lý khi đi máy bay, có thể ra nước ngoài cùng cô, đây mới là điều quan trọng nhất nha.

Vị hiệp sĩ thân yêu của tôi, chúng ta sắp bắt đầu chuyến thăm quan nước Nhật, đề nghị đồng chí nhanh chóng khôi phục lại sức sống nhé!

Có điều chuyện bất ngờ không bao giờ tới mỗi một lần, các cụ chả có câu Hoạ vô đơn chí là gì. Sau vụ ‘sóng gió’ trên máy bay, Dật Linh lại phát hiện một sự thật thê thảm khác, ông chồng thường ngày cao to cường tráng khoẻ mạnh của cô chỉ cần vừa tiếp xúc với nước khác là biến thành một kẻ yếu ớt ma bênh nằm bẹp trên giường.

Nhật Bản với Đài Loan chỉ chênh nhau có một múi giờ, đồ ăn thức uống cũng không phải khác nhau quá xa. Ấy vậy mà đại thiếu gia nhà họ Phó nào là không hợp thuỷ thổ, không hợp khí hậu, ăn không vào, ngủ không yên, ra gió là hắt xì cảm cúm, đương nhiên là làm sao có thể đi chơi được nữa. Đa số thời gian hai người chỉ đành nằm yên trong phòng cho anh ta nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Bản thân Dật Linh có khả năng thích ứng với sự thay đổi rất tốt, bay chuyến đường dài với sinh hoạt thay đổi cũng không thành vấn đề. Cô khó mà tưởng tượng nổi trên thế giới lại có người như anh, nhìn tưởng khoẻ mạnh nhưng thật ra thể chất hoàn toàn không phù hợp với việc đi du lịch thay đổi không khí. Thôi cứ coi anh ta là loại người đặc biệt đi, ngoài đồng tình và đồng tình ra, cô còn biết làm sao.

Nhìn dáng vẻ ốm yếu của anh ta, cô bỗng hiểu ra một điều. Thật ra anh ta cũng chỉ là một người hoàn toàn bình thường, có lẽ như em chồng cô đã nói, giờ cô có cảm giác ảo tưởng của cô đã hoàn toàn tan biến. Trước đây cô luôn nghĩ anh là một người rất hoàn mỹ tuyệt vời, nâng anh lên thành đại biểu cho thế hệ đàn ông tốt thật sự. Thật ra, ai chẳng có nhược điểm, ai chả có lúc bị mù quáng, làm gì có ai lúc nào cũng hoàn hảo cho được?

Lại nhớ tới việc anh hiểu nhầm cô, đổi lại là cô xem những bức ảnh kiểu như thế về anh, nói không chừng còn phản ứng kịch liệt hơn ấy chứ. Chồng cô mà dám ôm ôm ấp ấp người con gái khác, mặc kệ là chủ động hay bị động, an ủi hay ngoại tình, nhất định cô sẽ phát điên lên mất! Có khi sẽ giống như mẹ cô vậy, nói đánh là nhào vào đánh luôn!

“Dật Linh, em nghĩ gì thế?” Phó Lập Đường ngủ một giấc ngắn tỉnh lại, thấy dáng vẻ trầm tư của vợ, anh bỗng lo cô cảm thấy buồn chán vì anh yếu đuối như thế này.

“Không có gì.” Cô lắc đầu, lấy khăn mặt dấp nước ấm giúp anh lau mồ hôi trên người. Khi nãy anh hơi lên cơn sốt, ra mồ hôi rất nhiều. Giờ hai người đều đang mặc kimono loại ở nhà, chỉ cần gạt một cái là có thể dễ dàng lộ ngực ra lau.

Bàn tay nhỏ bé của cô khiến cả người anh vô cùng xáo động. Nếu không phải anh đang trong tình trạng ốm yếu suy nhược, đảm bảo đã sớm đẩy cô nằm xuống mà đè lên cô rồi. “Thật xin lỗi em, đã không cùng em đi thăm thú các nơi, lại còn bắt em vất vả chăm sóc anh.”

“Chuyện nhỏ ấy mà, không sao đâu.” So với những việc anh cố gắng làm vì cô, quả thật đây chỉ là chuyện nhỏ.”

Khách sạn này tuy đã có tuổi, cả trăm năm lịch sử chứ ít gì, nhưng về đồ điện gia dụng vẫn hoàn toàn đầy đủ. Họ có thể xem phim, nghe nhạc, lên mạng, ngoài ra việc họ làm nhiều nhất vẫn là trò chuyện, kể cho nhau những kỷ niệm, những điều mình trải qua từ nhỏ tới lớn, kể cả những việc nhỏ như hạt vừng tới những việc lớn đùng như voi. Giờ đây, hoàn toàn không có ai khác hay việc gì khác quấy rầy hai người, cả thế giới dường như chỉ còn mỗi họ.

“Hồi mới kết hôn, anh không… ờ… ngay lập tức với em…” Nói tới chuyện quan trọng và tế nhị này, anh hiệu trưởng đạo mạo lập tức tỉnh lược từ cần tỉnh lược. “Là vì anh muốn từ từ tìm hiểu nói chuyện yêu thương với em trước, anh vẫn cảm thấy ngoài sự thân mật thể xác, thì sự thân mật về tinh thần và tình cảm cũng rất quan trọng.”

Cô hiểu điều đó, vì tuy rằng anh rất là, ờ, dũng mãnh, dẻo dai trên giường, lại cũng vô cùng chú trọng dục vọng giữa hai người, nhưng thật ra về chuyện đó anh vẫn khá là… ngây thơ.

“Em còn nhớ ngày đầu tiên sau khi chúng ta kết hôn không? Khi đó chúng ta còn định bắt đầu bằng việc tìm hiểu yêu thương nhau. Cuối cùng… anh lại khiến em bị tổn thương đau lòng tới vậy… Bây giờ, nếu em không ngại, liệu chúng ta có thể có một cơ hội nữa yêu thương tìm hiểu làm người yêu của nhau được không? Như bây giờ chẳng hạn, anh cảm thấy rất ấm áp, giống như thể chúng ta là một đôi tình nhân thật sự vậy, tuy là anh đã khiến cho cuộc du lịch này hoàn toàn hỏng bét…” Nhắc tới chuyện này, chính anh còn thấy ngán ngẩm cho bản thân, có trách thì trách anh có một thể chất quá gắn bó yêu tổ quốc Đài Loan thôi.

Có điều anh hoàn toàn bất ngờ khi nghe thấy vợ mình trả lời. “Cũng được, ai cũng cần có một cơ hội thứ hai. Lần thứ hai yêu đương với cùng một người cũng không có gì không tốt cả.”

Anh tròn mắt, thật sự muốn đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai xem mình có nghe nhầm không. “Thế nên… thế nên chúng ta lại bắt đầu nói chuyện yêu đương sao?”

Cô chỉ mỉm cười, chuyện đó vốn đã sớm bắt đầu, còn cần gì hỏi lại nhỉ? “Anh có muốn đi dạo một chút cho rảo chân không?” Khách sạn có một khu sân vườn với hồ nước, diện tích không lớn nhưng phong cảnh rất thanh nhã, hấp dẫn người khác đi dạo trong đó tìm tòi…

Dĩ nhiên là anh đồng ý rồi, anh đã nằm ngủ tận trưa, giờ cũng nên đứng dậy đi lại cho giãn gân cốt. Lần này nơi họ chọn ở chính là Kyoto, từ thế kỷ thứ tám sau Công nguyên đã thành thủ đô của Nhật Bản, mãi cho tới thế kỷ mười chin dời đô về Tokyo. Nơi đây là một cố đô từ ngàn năm, khắp nơi tràn ngập hơi thở văn hoá truyền thống cùng các danh thắng cổ kính, còn có mười bảy di tích lịch sử được đưa vào di sản văn hoá thế giới.

Họ choàng áo khoác, ra khỏi phòng có lò sưởi ấm áp mà bước vào khu vườn sân u tĩnh theo kiến trúc Nhật bản. Nhiệt độ bên ngoài chỉ khoảng 3 đến 4°C, không khí lạnh lẽo như băng, hơi thở cũng có hình sương khói, nhưng cảm giác lại vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Vô tình bàn tay phải anh chạm vào bàn tay trái của cô, anh không tự chủ được bèn nắm lấy tay cô. Cô thầm giật mình, nhưng cũng không dùng sức giật lại.

Tay nắm tay cùng bước, họ còn nhớ ‘vợ chồng’ cũng chính là ‘nắm tay’ sao (2)? Cứ như thế đi trên con đường mòn, bỗng anh nghĩ tới một việc. “Chúng ta nhìn cũng giống vợ chồng già nhỉ? Đi bộ chậm chạp, phải nâng đỡ lẫn nhau.”

Cô gật gật đầu. Quả thật, đây giống như hình ảnh của ba mươi năm sau hiện ra trước mắt. Cô còn nhớ từng hạ quyết tâm muốn ở bên anh tới lúc răng long đầu bạc, chỉ hi vọng dũng khí và sự quyết tâm khi ấy cô sẽ không bao giờ quên.

“Hồi đó tại sao em lại chọn anh? Có thể cho anh biết không?”

Tính tính thời gian, chuyện đó cũng là nửa năm trước rồi, vậy mà mọi thứ vẫn rõ rệt trong đầu cô như vừa mới hôm qua. “Đầu tiên là vì anh rất lễ phép lịch sự. Khi anh nhận danh thiếp của em, còn dùng hai tay đỡ lấy cẩn thận. Em tới chỗ anh đòi bồi thường đòi bắt đền, thật ra cũng khá là vô lý, nhưng chính anh lại vô cùng có trách nhiệm mà đồng ý. Còn có, lúc anh bắt Quế Dung cúi đầu xin lỗi em, thái độ vì nghĩa diệt thân của anh khiến em rất là cảm động.”

“Thì ra là vậy.” Anh hoàn toàn không ngờ hoá ra lúc đó biểu hiện của mình lại tốt tới như thế.

“Còn anh? Tại sao anh đồng ý lời cầu hôn của em?” Cô cũng thật muốn biết khi đó anh nghĩ gì.

“Lúc đồng ý kết hôn, trừ việc anh có cảm giác rất đặc biệt với em, còn bởi một chút ý đồ riêng tư nữa. Nếu có em làm chị dâu của Quế Dung, có thể sẽ giúp con bé trở bên bình thường hơn, không còn quá vô lý như vậy nữa. Em nói xem, có phải anh là một gã đàn ông rất ích kỷ hay không?”

“Em cũng có ý đồ riêng mà! Vì em không muốn tiếp tục cô đơn tịch mịch nữa, càng không muốn lãng phí tiền đặt cọc khách sạn với áo cưới. Anh nói xem, có phải em là một người phụ nữ quá toan tính thực dụng hay không?”

“Anh hoàn toàn biết dụng ý của em khi đó, nhưng em quá đỗi đáng yêu, nên anh không có cách nào từ chối em được.”

“Đừng đùa, cũng chỉ có anh mới nói em đáng yêu thôi!” Cô bĩu bĩu môi không đồng ý với anh.

“Quả thật em rất rất rất đáng yêu mà!” Anh lặp lại lần nữa, càng cường điệu hơn, và rồi dùng hành động của mình để chứng minh. Anh vươn tay sang ôm chặt cô vào lòng, từng nụ hôn nồng nàn nối tiếp nhau. Lúc này đây anh không bị say máy bay, cô cũng không phải đang cấp cứu ‘học sinh’, họ chỉ đơn giản là cảm thấy cần như vậy.

Rõ ràng thứ tự mọi việc trong cuộc hôn nhân của họ đều bị đảo lộn, quen nhau nửa tháng đã cưới, cưới xong mới bắt đầu yêu đương tìm hiểu, ly thân xong mới hẹn hò du lịch, vất vả khổ sở đến được Nhật Bản thì lại chỉ có thể nằm ỳ trong phòng khách sạn. Nhưng thây kệ chứ, ai nói nhất định phải theo trình tự có sẵn? Lỡ vương vấn nhau thì nên đối mặt, đã yêu nhau thì cứ thế mà ôm, chỉ cần một ngày như thế này cũng đã trở thành một loại vĩnh hằng.

“Ồ, tuyết rơi rồi!” Mãi tới khi những bông tuyết phất phơ rơi xuống, hai người mới nhẹ nhàng tách nhau ra.

Từng bông hoa tuyết to bằng bàn tay rơi xuống lất phất, vừa chạm tới mặt đất liền lập tức tan chảy. Nhưng càng lúc tuyết rơi càng dày, dần dần đọng lại thành một mảng trắng xoá như bạc. Cảnh tuyết rơi tán loạn khiến hai người ngắm nhìn không rời mắt, có thể cùng nhau nhìn thấy cảnh đẹp mỹ lệ thế này quả thật không gì sánh được.

Không cần chụp ảnh lưu niệm, cô cũng hiểu rõ mãi mãi cô cũng sẽ không bao giờ quên nổi giây phút này, có lẽ ý nghĩa của việc cùng nhau du lịch, chính nằm ở chỗ cùng nhau chia sẻ mọi chuyện! Không nhất thiết phải đi thăm danh lam thắng cảnh, cũng không nhất thiết phải tìm mua đồ lưu niệm rõ nhiều, chỉ cần có thể cùng nhau chia sẻ niềm vui nỗi buồn, thế là đủ.

Anh cởi áo ngoài khoác lên người cô. “Em lạnh không? Chúng ta về phòng thôi.”

“Vâng.” Chính anh mới là người vừa bị sốt cao, lại đi lo lắng cô bị cảm lạnh, thật là cố tình muốn cô cảm động mà đau lòng.

Trở về phòng, bữa tối đã được chuẩn bị sẵn sàng, trên bàn lớn sắp xếp cơ man đủ loại thức ăn. Chiếc bàn được kê chính giữa một tấm tatami, hai người ngồi đối diện hai bên. Phó Lập Đường vẫn chưa có khẩu vị ăn uống cho lắm, nên uống chút canh nóng cho thoải mái. Ngoài cửa sổ tuyết rơi càng lúc càng lớn, hai người vừa ngắm tuyết vừa chậm rãi thưởng thức ẩm thực Nhật Bản. Không khí trong phòng vô cùng nhẹ nhàng thư thả, thật sự có cảm giác của một đôi vợ chồng lâu năm. Hay chờ ba mươi năm nữa họ lại đi một lần nữa nhỉ.

Thấy Dật Linh đã ăn được một nửa, đoán chừng hai mẹ con đã lưng lửng dạ không còn đói nữa, anh mới mở va li, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu tím. “Hôm nay là sinh nhật em, anh có chuẩn bị một chút quà nho nhỏ.”

“Sinh nhật em?” Trời đất, cô đã hoàn toàn quên bẵng hôm nay là sinh nhật mình. Ngày mười bảy tháng hai, sinh nhật cô chính vào cung Bảo Bình, vào thời điểm rét nhất trong năm, về cơ bản tính tình có vẻ khách quan, bình ổn. Có điều từ khi gặp Lập Đường, cá tính của cô dường như có sự thay đổi kỳ diệu, mỗi một cảm xúc đều dường như bị phóng đại lên mấy chục lần, chẳng còn gì là bình ổn cả.

“Anh có đọc thấy trong tờ hôn thú với sổ hộ khẩu của chúng ta, hẳn là hôm nay không nhầm chứ?”

“Ừhm, đúng là hôm nay.” Hoá ra anh cũng có lòng để ý những chuyện này, cũng không thèm hỏi cô mà tự mình tìm hiểu. Trong phút chốc cô bỗng nghĩ, cung Bảo Bình của cô với cung Thiên Bình của anh, dưới góc độ chiêm tinh học mà nói vốn là một đôi trời sinh, không biết có phải là thật không nhỉ ?

Cô mở ra chiếc hộp nhỏ bằng nhung màu tím, bên trong là một đôi nhẫn bằng bạc, mỗi chiếc đều khảm một viên kim cương nhỏ, kiểu dáng đơn giản mà tinh tế. Giờ phút này Lập Đường có chút căng thẳng, không biết cô vợ của anh có đồng ý với mắt thẩm mỹ chọn lựa của anh không. Anh đã chọn thật lâu mới quyết định mua chúng, nhưng giờ quả thật không còn chút tự tin nào. « Anh nghe thư ký Liêu nói, khi kết hôn cần có nhẫn cưới, khi yêu nhau cũng cần có nhẫn đính ước, thế nên anh mua đôi nhẫn này. Em thấy sao ? Có thích không ? »

Dật Linh hít một hơi thật sâu, cố gắng nén những giọt nước mắt đang chực trào ra phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này. Nhưng giờ tầm nhìn của cô càng lúc càng mờ đi, cô khó mà nhìn rõ mọi vật qua làn nước mắt được, như thể nhìn mọi thứ qua một tầng sương khói mỏng vậy.

« Xem ra anh có không ít chuyên gia tư vấn nhỉ. » Nói xong, cô chìa tay về phía anh. « Anh muốn đeo giúp em không ? »

Anh ngẩn ngơ một lúc mới có thể giật mình tỉnh lại. « Muốn, dĩ nhiên là muốn ! »

Đeo nhẫn đính ước này, chính là sự tượng trưng cho việc hai trái tim cùng chung một nhịp. Đúng vậy, hai trái tim của họ đang chìm trong yêu đương. Sau này chỉ cần nhìn thấy chiếc nhẫn, cô sẽ nhớ tới ngày hôm nay, dù cho họ sẽ lại cãi nhau, sẽ làm mặt lạnh, sẽ cáu gắt, nhưng cô sẽ vẫn nhớ rõ cảm giác họ đã và đang yêu nhau như thế nào.

Ngày thứ năm cũng đã tới, họ cũng đã tới lúc quay về. Trên chuyến bay quay lại, Lập Đường đã tiến bộ hơn rất nhiều. Có lẽ là vì lần này là quay lại Đài Loan, nên tinh thần ‘chiến đấu’ của anh đã được tăng lên không ít. Dật Linh cũng không cần dùng biện pháp ‘hôn nồng nhiệt’ với anh nữa, mà chỉ cần mỉm cười nhìn anh, khiến anh yên tâm.

Tới sân bay quốc tế Đào Viên, cô lái xe đưa anh về nhà. Lần trước khi đi cũng vậy, hành trình đi tới sân bay đều là do cô lái xe, để tránh việc anh xảy ra chuyện gì đó bất ngờ.

« May mà dọc đường mọi chuyện đều bình an. » Cảm giác hoàn thành nhiệm vụ thật là tốt. Rốt cục có thể coi cô đã hết trách nhiệm làm giáo viên cho anh.

Anh nhìn sang phía vợ mình đang điều khiển xe, dáng vẻ vợ anh khi cầm lái thật vô cùng tự nhiên và thoải mái. « Lần sau chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới nhé. »

« Anh muốn giảm thọ sớm à ? » Cô nhịn không được quay sang trừng mắt nhìn anh. Lần này du lịch đã khổ sở thế, anh ta còn chưa chịu đủ hay sao ? Nếu tới những nước chênh lệch tận bảy, tám múi giờ, chờ anh ta làm quen được với sự thay đổi giờ giấc thì chắc cũng tới lúc hành trình kết thúc đi về nhà rồi. Huống chi, biết đâu người bị giảm thọ là cô ấy chứ, cứ nhìn dáng vẻ khổ sở khó chịu của anh, không biết là cô đã có mấy vạn mấy triệu tế bào chết theo anh vì lo lắng rồi.

« Có em đi cùng, anh sẽ không sao hết ! » Anh vỗ ngực hùng hổ, vô cùng khí phách hào hùng tưởng tượng tới ngày mình chinh phục thế giới.

« Đồ ngốc ! » Đừng có liên tục khiến cô cảm động như vậy chứ. Có điều anh nghe thấy cô mắng, lại chỉ cười ngây ngô. Từ sau khi xác nhận quan hệ hai người giờ đang là ‘trong giai đoạn yêu đương’, anh vẫn không đổi sang vẻ mặt khác được.

Xe về tới trước cửa nhà, Lập Đường tháo dây an toàn, quay sang nhìn cô vẻ trông đợi. « Em có muốn về nhà không ? »

Ý anh dĩ nhiên là nhà của họ, cô vừa nghe đã hiểu. Đã tới trước cửa mà lại không vào, quả là có chút không phải, nhưng cô vẫn cắn môi. « Chúng ta… cứ hẹn hò yêu đương trước đã, có được không ? »

Câu trả lời khiến anh không khỏi thất vọng. Bất kể lý do của cô là gì, chừng nào cô còn chưa nguyện ý tiếp tục chung sống với anh, anh vẫn phải học cách tôn trọng ý kiến của cô, dù trong lòng thật sự không muốn xa rời, nhưng anh không thể ép buộc. Anh sẽ chờ tới khi cánh cửa trái tim cô vì anh mà lại mở ra một lần nữa, từ giờ tới lúc đó, anh sẽ tiếp tục kiếm tìm chiếc chìa khoá để mở cửa.

Anh vươn tay ôm cô vào lòng, khẽ thủ thỉ vào tai cô. « Anh sẽ chờ, chờ tới khi em đồng ý về nhà, chờ tới khi em nguyện ý sẽ bên anh mãi mãi. »

« Anh ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon. » Vòng tay của anh thật vô cùng ấm áp, khiến cô thật sự lưu luyến không nỡ rời đi. Một cảm giác vừa ngọt ngào vừa chua xót bỗng nảy lên trong lòng.

« Về tới nhà nhớ gọi điện cho anh, em mà chưa gọi là anh sẽ không ngủ đâu. » Năm ngày qua họ luôn bên nhau như hình với bóng, đêm nay anh lại phải ngủ một mình trên chiếc giường đôi rộng lớn, cô chẩm nan miên (một người khó ngủ). Còn chưa chia tay anh đã đoán được đêm nay sẽ là một đêm rất dài vì anh nhớ cô.

« Em biết rồi. » Cảm giác lưu luyến không rời quả thật là triền miên không dứt. Lần đầu tiên cô thật sự hẹn hò với cảm giác này, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa có chút chua xót.

Anh xuống xe, dõi nhìn theo bóng cô lái xe rời đi mới xách hành lý vào nhà. Anh tin tưởng rằng một ngày nào đó, hai người sẽ cùng nhau bước qua ngưỡng cửa này về nhà. Chỉ mong ngày đó sẽ không còn xa lắm…

Chú thích :

(1) Tatami : là một tấm lát dùng để lát sàn nhà truyền thống của Nhật, một căn phòng có thể do nhiều tấm xếp xen kẽ với nhau, mỗi tấm thường có kích thước chiều dài gấp đôi chiều rộng. Tatami được làm từ rơm khô đan ép chặt lại làm lõi, ngày nay người ta còn dùng sợi hoá học để tăng độ bền và cách nhiệt, mặt ngoài là chiếu cói bao bọc, và viền bằng vải trơn. Mục đích của các tấm nệm ngoài việc cách nhiệt còn có khả năng đàn hồi tốt, đi êm ái, nhất là đi chân không trong nhà. Thường 3 tới 5 năm chủ nhà phải thay một lần do nguyên liệu từ tự nhiên nên dễ bị mối mọt rách hỏng. (Theo wikipedia)

(2) Có đọc đâu đó rằng theo phương ngữ Đài Loan, từ ‘phu thê’ đọc giống như từ ‘khiên thủ’ (nắm tay), nên còn nói là vợ chồng chính là phải nắm tay nhau cùng đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3