Yêu trong thù hận - chương 02

Chương 2 : Ngày đầu chung sống.

Căn hộ tầng cao nhất trong khu trung cư cao cấp, cũng là căn hộ lớn nhất, sang trọng nhất. Sở dĩ Tuệ Minh không muốn ở nhà riêng là vì ở trung cư điều kiện cũng không tệ, lại đông người, mọi người không giao lưu với nhau nhiều nhưng cảm giác đông người dù gì cũng tốt hơn. Hơn nữa, đây là khu trung cư duy nhất có trồng hoa hoàng lan. Hoàng lan là loài hoa mà cô thích nhất, cũng là loài hoa gắn kết cô và anh lại với nhau.

-         Vợ à, em lại làm sao thế.

 Tuệ Minh mở cửa bước vào, cửa đóng đến zuỳnh một cái, Thiên Ân theo sau  suýt chút nữa thì bị cửa đụng trúng đầu.

-         Vợ à. - Thiên Ân níu tay Tuệ Minh.

-         Ai là vợ anh.- Tuệ Minh giận dỗi nói, hất tay Thiên Ân ra, miệng vẫn lẩm bẩm. - Dẻo miệng như thế hèn gì cô gái nào cũng để ý.

-         Em vừa nói gì đấy. - Thiên Ân ghé sát tai vào mặt cô, chăm chú lắng nghe._ Vợ yêu, không lẽ em đang ghen. - Nghĩ đến đây anh không khỏi cười thầm trong bụng, Tuệ Minh ghen như vậy thật đáng yêu nha, cô ghen, chứng tỏ cô rất yêu anh.

-         Ai ghen.

Tuệ Minh bị anh nói trúng tim đen, chột dạ một lần nữa hất tay Thiên Ân ra, không để ý khiến mặt đá ở chiếc nhẫn đính hôn vừa rồi cào rách một đường trên mặt anh. Thiên Ân trên mặt bị cào rách một đường, không kêu đau lấy một tiếng, cũng không nổi giận, chỉ  hết mực ngọt ngào nói chuyện với Tuệ Minh.

-         Quan hệ giữa anh với Khả Hân từ trước đến giờ chỉ giống như anh em thôi. Thật đấy, anh thề.

Tuệ Minh nghe Thiên Ân nói vậy, quay lại định phản bác lại nhìn vấy vết rách trên mặt anh, trong lòng bao nhiêu ghen tuông liền tan biến hết.

-         Mặt của anh.

-         Còn hỏi nữa, thì do em đấy. Lỡ làm mất dung nhan trời cho của anh thì sao.

Nghe anh nói vậy, cô trợn tròn mắt cãi lại, lại đúng lúc nhìn thấy chiếc nhẫn ở tay mình trong lòng mới hiểu ra. Tội lỗi, vội vàng kiễng chân lên xem vết thương kia.

Thiên Ân nhân lúc Tuệ Minh kiễng chân lên liền ôm cô vào lòng.

-         Cuộc đời của  Lí Tuệ Minh đã thuộc về Trịnh Thiên Ân mãi mãi.

 Thiên Ân cười vang ôm Tuệ Minh quay một vòng, sau đó ngã ngồi xuống ghế sô pha. Anh đã phải kiềm chế niềm hạnh phúc này cả buổi nay rồi, cô không biết rằng, ở buổi lễ anh đã sốt ruột đến mức nào, thật chỉ mong sao thời gian trôi nhanh để nhanh chóng cho anh và cô một khoảng không gian riêng. Bây giờ vừa về nhà, cô lại giận dỗi. Thật phiền phức, anh không đển ý nhiều nữa, cô dù muốn phản kháng cũng muộn rồi.

-         Em chưa kết hôn với anh.

-         Lại nữa.

 Thiên Ân nhíu mày, câu nói này cô đã nói với anh không dưới chục lần rồi.

-          Nhưng em đã kí giấy đăng kí kết hôn với anh, hơn nữa hiện giờ chúng ta là người sống cùng một nhà rồi.

Tuệ Minh phải phục suy nghĩ của Thiên Ân, quả thật cô và anh chưa làm lễ cưới nhưng giấy đăng kí kết hôn thì đã hoàn thành rồi. Thở dài một hơi, Tuệ Minh đang định đứng lên lại bị Thiên Ân kéo mạnh vào lòng.

-         Vợ à, em chốn, không thoát đâu.- Thiên Ân ôm Tuệ Minh, ngửi mùi thơm thoang thoảng từ tóc cô.  -  Thật là thơm, đây cũng là hương hoàng lan sao.

-         Mũi anh là mũi cún à. - Tuệ Minh dí tay vào mũi anh. Hết nói nổi con người này.

-         Anh là cún, vậy em có muốn con cún này cắn em một cái không. - Thiên Ân trừng mắt nhìn cô đe dọa.

Lời đe dọa của anh, cô không hề phản bác.Ngược lại, thái độ đột nhiên thay đổi, cô quay người lại, hai tay đưa ra ôm cổ Thiên Ân, ánh mắt ngọt ngào.

-         Chồng à_ lời nói cũng ngọt ngào không kém. - buông tay ra em bảo.

Thiên Ân bị giọng nói ngọt ngào mê người của Tuệ Minh xui khiến, từ từ buông lỏng tay ra. Thấy vậy cô rời tay đang ôm cổ anh, véo mạnh vào má anh, cười tinh nghịch rồi chạy một mạch vào phòng.

-         Chồng ơi, anh ngốc quá đi. - Tuệ Minh lè lưỡi trêu trọc Thiên Ân.

Thiên Ân ngồi nguyên vị trí cũ ngây ngốc cười, Tuệ Minh của anh thật quá đáng yêu đi.

-         Vợ à, anh đói rồi. - Thiên Ân hét to, nụ cười chưa dứt.

-         Đói thì tự kiếm đồ ăn đi. - Tuệ Minh đáp trả, nhưng mặt thì vẫn chưa chịu thò ra.

 

Lầu 43 tòa nhà Lâm Huy. Không khí ngưng trệ.

-         Chủ tịch Trịnh Kiến Huy, không phải ông đã nói nếu tôi thuyết phục bố tôi giúp ông, ông sẽ tác thành cho mối quan hệ giữa tôi và anh Thiên Ân sao.

-         Lâm tiểu thư, cô không cần phải tức giận như thế. Vừa từ nước ngoài về nên tạm thời nghỉ ngơi đã. - Trịnh Kiến Huy chìa tay ra phía chiếc ghế sô pha đối diện.

-         Bọn họ đã đính hôn rồi, ông bảo tôi phải làm sao.

 Khả Hân không kìm được tức giận. Khi nhìn Thiên Ân nắm tay cô gái kia từ trong buổi lễ đi ra, phải cố tỏ ra bình thường, cố vui vẻ đã là cực hạn điều mà cô có thể làm rồi.

-         Chỉ là đính hôn thôi, cũng không phải gì to tát. - Trịnh Kiến Huy khẽ nhếch môi cười. -  cố nhẫn nhìn thêm một thời gian  nữa, sẽ nhanh thôi. Con dâu à.

“Con dâu à.” 3 chữ này đã đánh chúng tâm tư của Khả Hân, giọng nói của cô dịu đi đôi chút.

-         Vậy việc đăng kí kết hôn.

-         Không hề tồn tại.

Trước ngày đính hôn, ông đã bố trí sẵn người, Thiên Ân cùng Tuệ Minh đăng kí kết hôn, chỉ là một màn kịch, mà không ai hay biết.

 

Khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời có lẽ chính là khoảng thời gian này, ngày ngày được bên anh, nói chuyện, cười đùa, cùng nhau nấu bữa cơm gia đình, tình yêu ngày càng sâu đậm. “ Vợ à” sự ngọt ngào cùng yêu thương của anh khiến cô say đắm. “   Chồng à” sự tinh nghịch, đáng yêu của cô khiến anh chìm trong mật ngọt, đến mức quên cả bản thân mình. Gía như tình yêu đẹp này có thể kéo dài mãi mãi, để cô được say đắm, để anh được chìm trong mật ngọt… vĩnh viễn.

 

Một buổi sáng đẹp trời, không khí trong lành, mát dịu. Vẫn còn chưa hết buồn ngủ rời khỏi phòng, đập vào mắt Tuệ Minh là một bữa ăn thịnh soạn, cùng nụ cười tươi rói của Thiên Ân, theo lời anh nói thì là “ chồng yêu”.

-         Buổi sáng tốt lành.

 Thiên Ân tiến lại gần Tuệ Minh khẽ hôn lên trán cô.

-         Bây giờ thì, vợ à cung kính mời em tới ăn sáng._ nói anh  rồi kéo Tuệ Minh lại bàn ăn,  lịch sự kéo ghế ra cho cô. -  Đây là do đích thân chồng yêu của em nấu để tiếp năng lượng cho ngày đi học đầu tiên của em sau những ngày nghỉ đấy.

Thiên Ân quay lại chỗ của mình, chăm chú nhìn Tuệ Minh ăn.

-         Cũng được, thật không ngờ anh lại có tài nấu nướng như vậy.

  Tuệ Minh vừa cười vừa nói,  trái tim tràn ngập hạnh phúc, dù cố ngậm miệng lại cũng không được, thật sự rất hạnh phúc. 

-         Vậy thưởng cho anh đi. - Thiên Ân khuôn mặt đáng yêu nhìn Tuệ Minh.

-         Muốn thưởng à.

-         Ừm.

Tuệ Minh buông đũa xuống, nhoài người về phía Thiên Ân, hôn vào má anh.

-         Đây là phần thưởng. Nếu ngày ngày anh đều nấu cho em ăn ngon thế này thì phần thưởng kế tiếp sẽ là ở đây. -  Tuệ Minh đặt ngón trỏ vào môi Thiên Ân, tinh nghịch cười.

-         Vậy anh phải cố gắng nhiều rồi.

Ngồi lên xe, Tuệ Minh tranh thủ mở kính xe xuống, nhắm mắt hưởng thụ hương hoàng lan mát dịu. Hương hoàng lan tinh khiết xen lẫn vị mát lạnh của sương sớm. Thiên Ân điều khiển xe ánh mắt vẫn không rời Tuệ Minh, cô giống như một thiên thần không chút vẩn đục, trong sáng, rực rỡ như bông hoa hoàng lan tỏa hương thơm ngát ngoài kia.

-         Em chính là bông hoàng lan trong sáng nhất mãi nở trong trái tim anh. -Thiên Ân yêu thương nói.

-         Vậy phải xem anh có đủ dinh dưỡng để tưới cho bông hoàng lan này không đã. -  Khóe môi Tuệ Minh khẽ nở một nụ cười, trêu trọc lại anh.

-         Đương nhiên là đủ rồi.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3