Đời ảo - Chương 03
3
Khi làm cho một tập đoàn lớn, bạn sẽ không bao giờ biết được mình nên tin điều gì. Luôn luôn là kiểu nói chuyện cứng rắn hùng hổ phát sợ. Lúc nào họ cũng bảo bạn phải “dập tắt sự cạnh tranh”, “làm cú xuyên tim”, Họ bảo bạn rằng: “giết hoặc bị giết”, “nuốt hay là bị nuốt”, rằng phải “nhai gọn đối thủ”, “tự săn tự tiêu” rồi là “ngốn ngấu sức trẻ đi”.
Bạn là một kĩ sư phần mềm, là người quản lý sản phẩm hay phụ tá kinh doanh, nhưng rồi một thời gian sau, bạn bắt đầu nghĩ rằng không biết làm thế nào mà mình đã bị kẹt giữa một trong những bộ tộc thổ dân ở Papua New Guinea, những kẻ xuyên nanh lợn lòi qua mũi và đeo quả bầu trên chim. Và thực tế là nếu bạn gửi thư điện tử cho thằng bạn ở bộ phận Công nghệ Thông tin để kể một câu chuyện cười thô tục, châm biếm về chính trị, rồi cậu ta lại gửi cho vài gã khác cách mình vài lô, bạn có thể sẽ bị nhốt cả tuần trong phòng họp của bộ phận Nhân sự, đẫm mồ hôi và mệt nhoài nghe đào tạo về sự đa dạng. Chôm một cái kẹp giấy là bạn sẽ bị cái thước đời nham nhở đánh cho ngay.
Dĩ nhiên vấn đề là tôi đã gây ra một chuyện nghiêm trọng hơn một chút so với chuyện đi cướp tủ đồ văn phòng phẩm.
Họ bắt tôi đợi ở phòng ngoài nửa tiếng trời, rồi bốn nhăm phút, nhưng cảm giác còn lâu hơn thế. Không có gì để đọc - chỉ có cuốn Quản lý an ninh, đại loại thế. Nhân viên lễ tân để kiểu đầu bát úp với tóc màu vàng tro, những xoáy vàng vọt của người hút thuốc dưới mắt. Cô ta trả lời điện thoại, gõ bàn phím và cứ thỉnh thoảng lại ngầm liếc nhìn tôi, giống như kiểu bạn vừa cố liếc nhìn vụ tai nạn xe hơi rùng rợn, vừa cố nhìn đường.
Tôi ngồi đó lâu tới nỗi sự tự tin trong mình bắt đầu dao động. Chắc vấn đề nằm ở đó. Tờ chi phiếu lương hàng tháng bắt đầu tỏ ra là ý tưởng sáng suốt. Có lẽ thách thức cũng không phải là hay. Có khi tôi phải thật quy lụy thôi. Mà có lẽ đã quá cả mức đó rồi.
Arnold Meacham không đứng dậy khi cô tiếp tân dẫn tôi vào. Hắn ngồi sau cái bàn lớn màu đen trông như đá granit bóng loáng. Người này khoảng bốn mươi tuổi, gầy, người to ngang, dáng như hình nhân đất sét Gumby với cái đầu vuông vắn, mũi cao mảnh, môi mỏng dính. Tóc nâu bắt đầu ngả bạc. Hắn mặc áo cộc tay xanh dương hai lớp và đeo cà vạt sọc xanh như trưởng câu lạc bộ du thuyền. Hắn trừng mắt nhìn tôi qua cặp kính gọng sắt quá khổ kiểu phi công. Dễ thấy tay này hoàn toàn không có máu đùa. Ngồi trên ghế bên phải bàn là một phụ nữ hơn tôi vài tuổi, chắc đang ghi chép. Văn phòng lớn và rộng, có nhiều chứng chỉ đóng khung treo trên tường. Ở phía cuối, một cánh cửa mở hé dẫn tới phòng họp tối tăm.
“Vậy anh là Adam Cassidy.” Cách hắn nói toát lên vẻ chính xác và khó tính. “Tiệc tàn rồi hả, anh bạn?” Rồi hắn nhếch mép cười.
Ôi Chúa ơi. Thế này không ổn rồi. “Vâng, sếp gọi tôi có việc gì ạ?” tôi hỏi, cố tỏ ra lúng túng và lo lắng.
“Có chuyện gì à? Sao ta không bắt đầu bằng việc nói thật nhỉ? Đó là điều anh làm được cho tôi.” Giọng hắn có chút dấu vết tiếng miền Nam.
Thường thì ai cũng ưa thích tôi. Tôi rất giỏi trong việc gây thiện cảm - ông thầy toán đang tức tối, khách hàng của công ty với đơn đặt hàng bị chậm sáu tuần, và còn nhiều nữa. Nhưng tôi thấy ngay đây không phải là lúc làm như Dale Carnegie[1]. Cơ may cứu vãn được công việc ghê tởm này mỗi lúc một nhỏ dần đi.
[1] Nhà thuyết trình Mỹ, tác giả cuốn Đắc Nhân Tâm.
“Chắc chắn rồi.” tôi nói. “Sự thật về cái gì?”
Hắn khịt mũi thích thú. “Về sự kiện vừa tổ chức tối qua thì thế nào nhỉ?”
Tôi dừng lại ngẫm nghĩ rồi nói: “Sếp đang nói về bữa tiệc nghỉ hưu nho nhỏ đó à?” Tôi không biết họ biết được bao nhiêu, vì tôi đã che đậy dấu vết tiền khá cẩn thận. Tôi phải cẩn trọng với những gì mình nói. Người phụ nữ cầm quyển sổ, người mảnh khảnh, mái tóc quăn màu đỏ và mắt to màu xanh lá cây, có lẽ ở đây làm nhân chứng. “Chuyện đó sẽ khích lệ tinh thần anh em rất nhiều,” tôi nói thêm. “Sếp cứ tin tôi, nó sẽ có tác dụng kỳ diệu với năng suất của các phòng ban.”
Đôi môi mỏng dính cong lên. “ ‘Khích lệ tinh thần’ à. Dấu tay anh nhan nhản trên ngân quỹ cho vụ ‘khích lệ tinh thần’ đó.”
“Ngân quỹ?”
“Ồ, thôi làm trò đi, Cassidy.”
“E là tôi chưa hiểu ý sếp.”
“Anh nghĩ tôi ngu à?” Giữa chúng tôi là cái bàn giả granit sừng sững rộng gần hai mét, vậy mà tôi vẫn cảm thấy nước bọt hắn bắn ra.
“Tôi cho là... không, thưa sếp.” Ánh cười xuất hiện trên khóe miệng tôi. Tôi không ngừng được: Tự hào vì mình cao tay quá mà. Sai lầm lớn rồi.
Khuôn mặt nhợt nhạt của Meacham đỏ ửng lên. “Anh nghĩ buồn cười lắm hả, hack cơ sở dữ liệu thuộc sở hữu của công ty để lấy số liệu chi tiêu mật? Anh nghĩ thế là tiêu khiển, là khôn ngoan hả? Như thế không đáng gì phải không?”
“Không, thưa sếp...”
“Cục cứt dối trá, thằng khốn nạn, chuyện đó chẳng khác gì ăn cắp ví bà già trên xe điện ngầm.”
Tôi cố tỏ ra đang kiềm chế, nhưng tôi có thể thấy cuộc nói chuyện này sẽ dẫn tới đâu và có vẻ làm vậy cũng vô vọng.
“Anh trộm bảy mươi tám nghìn đô la từ quỹ Sự Kiện của Tập đoàn để làm bữa tiệc mắc dịch cho bọn bạn ở khu xếp dỡ?”
Tôi nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Mẹ nó. Bảy mươi tám nghìn đô la? Tôi biết vụ đó khá hoành tráng, nhưng không hiểu nổi nó hoành tráng tới mức nào.
“Người này cũng cùng một giuộc với anh?”
“Sếp nói ai? Tôi nghĩ có lẽ sếp nhầm lẫn...”
“ ‘Jonesie’? Lão già đó, tên trên cái bánh?”
“Jonesie không dính dáng gì tới chuyện này,” tôi phản pháo.
Meacham dựa ra sau, trông đắc thắng vì cuối cùng cũng đã nắm được thóp tôi.
“Nếu sếp muốn đuổi việc tôi thì cứ việc, nhưng Jonesie hoàn toàn vô tội.”
“Đuổi việc cậu?” Meacham trông như thể tôi vừa nói bằng tiếng Serbia-Croatia vậy. “Cậu nghĩ tôi đang nhắc tới chuyện đuổi việc cậu à? Cậu khôn lắm mà, cậu giỏi vi tính và toán như thế, hẳn cậu phải biết làm tính cộng chứ? Vậy chắc cậu sẽ cộng được mấy con số này. Biển thủ két là năm năm tù và hai trăm năm mươi nghìn đô la tiền phạt. Lừa đảo qua điện tín và thư là thêm năm năm tù nữa, nhưng khoan đã - nếu vụ lừa gạt ảnh hưởng tới một tổ chức tài chính - và may mắn quá, cậu đã lừa được cả ngân hàng của chúng tôi và ngân hàng bên nhận, đúng ngày may mắn nhỉ, thằng khốn - như thế cộng lại là ba mươi năm tù và một triệu đô la tiền phạt. Cậu vẫn hiểu được đấy chứ? Thế nào rồi nhỉ, ba mươi lăm năm tù? Và chúng ta còn chưa nhắc tới tội giả mạo và tội về vi tính, thu thập thông tin trong máy tính bảo mật để lấy cắp dữ liệu, mấy thứ đó sẽ cho cậu thêm từ một đến hai mươi năm trong tù và thêm tiền phạt nữa. Vậy giờ chúng ta có gì rồi nhỉ, bốn mươi, năm mươi, năm mươi lăm năm trong tù? Giờ cậu mới hai mươi sáu tuổi, để xem nào, cậu sẽ tám mươi mốt tuổi khi được thả.”
Tôi bắt đầu toát mồ hôi hột dưới áo polo, thấy lạnh run và ướt sũng. Chân tôi run lẩy bẩy. “Nhưng,” tôi cất tiếng khàn khàn, rồi hắng giọng. “Bảy mươi tám nghìn đô la chỉ là con số làm tròn đối với một tập đoàn ba mươi tỷ đô la.”
“Tôi nghĩ cậu nên câm cái miệng khốn của mình lại đi,” Meacham nhỏ nhẹ. “Chúng tôi đã bàn với các luật sư, họ tự tin rằng họ sẽ quy được tội biển thủ trước tòa. Hơn nữa, cậu rõ ràng đã ở thế có thể lấn tới, và chúng tôi tin đó chỉ là một phần trong âm mưu lừa đảo hãng Viễn thông Wyatt, một phần của chuỗi thụt két và biển thủ. Đây chỉ là phần nổi của tảng băng.” Lần đầu tiên hắn quay sang người phụ nữ đang lặng lẽ ghi chép. “Ngừng ghi đi.” Hắn quay lại tôi. “Chưởng lý Hoa Kỳ từng là bạn cùng phòng hồi đại học với cố vấn pháp luật của bọn tao, Cassidy, và tao cam đoan rằng ông ấy muốn kết án mày mức nặng nhất có thể đấy. Hơn nữa, mày có thể không để ý nhưng văn phòng biện lý quận đang tổ chức chiến dịch chống tội phạm cổ cồn trắng và họ đang tìm ai đó để làm gương. Họ muốn một vụ điển hình, Cassidy ạ.”
Tôi trân trối nhìn hắn. Đầu lại đau nhức. Tôi cảm thấy dòng mồ hôi bên trong áo chảy từ nách xuống tới thắt lưng.
“Cả bang này, cả chính quyền liên bang đều đứng về phía bọn tao. Bọn tao đã tóm được mày, đơn giản thế thôi. Vấn đề bây giờ chỉ là bọn tao sẽ dần mày đến mức nào, hủy hoại mày đến đâu. Và cũng đừng mường tượng rằng mình sẽ tới câu lạc bộ tư hạng sang nào đó. Thằng trai ngon lành như mày, mày sẽ bị đè ra giường đâu đó trong nhà tù liên bang Marion. Lúc ra mày sẽ là một lão già chẳng còn răng. Và phòng trường hợp mày không cập nhật thông tin về hệ thống luật hình sự của chúng ta, tao nói thêm là đến mức liên bang thì không còn chuyện ân xá nữa. Đời mày thay đổi từ đây. Mày tiêu rồi, nhóc.” Hắn nhìn người phụ nữ cầm quyển sổ. “Giờ chúng ta tiếp tục ghi biên bản. Chúng ta hãy nghe xem cậu có gì để nói, và tốt nhất là nói hay vào.”
Tôi nuốt khan, miệng khô khốc. Mắt tôi hoa lên nhìn thấy toàn chớp trắng. Lão ta hoàn toàn nghiêm túc.
Hồi ở trường trung học và đại học, tôi bị chặn lại khá nhiều lần vì phóng quá tốc độ. Và tôi khét tiếng là bậc thầy trong việc thoát vé phạt. Bí quyết là phải khiến bọn cớm cảm nhận được sự đau khổ của mình. Đó là cuộc chiến tâm lý. Chính vì vậy mà chúng đeo kính râm phản chiếu để bạn không nhìn được vào mắt chúng khi bạn van nài. Cớm thì cũng là con người thôi. Tôi thường giữ một vài cuốn giáo trình thi hành pháp luật ở ghế trước và bảo họ tôi đang học để trở thành sĩ quan cảnh sát và tôi rất hy vọng vé phạt này sẽ không làm ảnh hưởng tới cơ hội của mình. Hoặc tôi giơ lên cho họ xem đơn thuốc và bảo tôi đang gấp vì tôi phải mua thuốc động kinh cho mẹ càng sớm càng tốt. Về cơ bản thì tôi đã học được rằng nếu bạn định bắt đầu câu chuyện, bạn phải đi đến cùng; bạn phải toàn tâm toàn ý với nó.
Giờ chuyện đã vượt quá xa khỏi mục tiêu chỉ là cứu vãn việc làm. Tôi không thể xua đi hình ảnh về cái giường đó ở nhà tù liên bang Marion. Tôi sợ vãi tè.
Vậy là tuy không tự hào lắm về việc mình phải làm, nhưng bạn thấy đấy, tôi không còn cách nào khác. Hoặc tôi rút ruột rút gan thêu dệt câu chuyện hay nhất cho thằng cha an ninh ghê rợn này, hoặc tôi sẽ biến thành con chó cái của gã nào đó trong tù.
Tôi hít một hơi thật sâu. “Nghe này,” tôi nói. “Tôi sẽ trao đổi thẳng thắn với sếp.”
“Cũng đến lúc rồi đó.”
“Chuyện là như thế này. Jonesie - vâng, Jonesie bị ung thư.”
Meacham cười tự mãn và ngả người vào ghế như thể đang nói: Mua vui cho tao đi.
Tôi thở dài, nhai nhai bên trong má như thể tôi đang tiết lộ điều gì đó tôi thực sự không muốn. “Ung thư tuyến tụy. Không thể phẫu thuật được.”
Meacham chăm chăm nhìn tôi, mặt lạnh như tiền.
“Ông ấy được chẩn đoán ba tuần trước. Tôi muốn nói là không làm được gì nữa - ông ấy đang chết dần. Và như sếp biết, Jonesie - à vâng, sếp không biết ông ấy, nhưng ông luôn tỏ ra can đảm. Ông bảo bác sĩ chuyên khoa ung thư, ‘Thế là tôi ngừng chăn gối được rồi à?’ Tôi cười buồn bã. “Jonesie là như thế đấy.”
Người phụ nữ ghi chép ngừng một lúc, trông có vẻ thực sự bị tác động, rồi cô ta lại tiếp tục ghi chép.
Meacham liếm môi. Tôi lay động được lão rồi chứ? Tôi không thể biết chắc, Tôi phải khuếch đại lên, thực sự dốc sức vào đó,
“Sếp chẳng có lý gì để phải biết những chuyện này,” tôi nói tiếp. “Ý tôi là Jonesie cũng không hẳn quan trọng lắm ở đây. Ông ấy không phải là Phó Chủ tịch hay gì cả, chỉ là một ông công nhân bốc dỡ thôi. Nhưng ông ấy quan trọng với tôi, vì…” Tôi nhắm mắt lại vài giây, hít thật sâu. “Quả thực tôi không bao giờ muốn nói cho ai biết điều này, nó như một bí mật giữa tôi và ông, nhưng, Jonesie là bố tôi.”
Ghế của Meacham chầm chậm rướn về phía trước. Giờ thì hắn chú ý rồi.
“Họ thì đúng là khác thật - mẹ tôi đổi tên tôi theo họ của bà khi bà bỏ ông ấy vào khoảng hai mươi năm trước và đưa tôi đi theo. Hồi ấy tôi chỉ là thằng nhóc, tôi cũng không biết gì hơn. Nhưng bố tôi, ông ấy...” Tôi cắn môi dưới. Giờ thì mắt tôi ngấn nước. “Ông vẫn giúp đỡ tôi và mẹ, làm một lúc hai, có khi ba việc. Không bao giờ đòi hỏi điều gì. Mẹ không hề muốn ông gặp tôi, nhưng vào Giáng sinh...” Một hơi thở sâu, gần như là tiếng nấc. “Giáng sinh nào bố cũng ghé qua nhà, đôi khi ông phải bấm chuông cả tiếng đồng hồ ngoài cửa trong tiết trời rét buốt rồi mẹ tôi mới cho ông vào. Luôn luôn có quà cho tôi, thứ gì đó lớn và đắt tiền mà ông ấy khó khăn lắm mới mua được. Sau này, khi mẹ tôi bảo tiền lương của y tá không đủ cho tôi đi học đại học, bố bắt đầu gửi tiền tới. Ông... ông nói ông muốn tôi được sống cuộc đời mà ông không có cơ hội. Mẹ chưa bao giờ dành cho ông chút tôn trọng nào, và bà cũng tiêm nhiễm để tôi căm ghét ông ấy, sếp hiểu chứ? Vậy nên tôi thậm chí chưa từng cảm ơn ông. Tôi thậm chí còn không mời ông tới dự lễ tốt nghiệp, vì tôi biết mẹ sẽ không vui nếu có ông ở đó, vậy mà ông vẫn tới. Tôi thấy ông quanh quẩn ở đó, mặc bộ com lê cũ xấu xí - tôi chưa bao giờ thấy ông mặc com lê hay đeo cà vạt cả, có lẽ ông đã xin được nó ở tổ chức từ thiện Đội quân Cứu tế, vì ông thực sự mong được thấy tôi tốt nghiệp đại học và ông không muốn làm xấu mặt tôi.”
Mắt Meacham thật sự bắt đầu ngân ngấn. Người phụ nữ đã ngừng ghi chép và chỉ nhìn tôi, cố chớp mắt để không rơi lệ.
Tôi được đà lấn tới. Meacham xứng đáng để tôi trổ mọi tài nghệ, và hắn đang nuốt lấy từng lời. “Khi tôi bắt đầu làm việc ở hãng Wyatt này, tôi không ngờ rằng mình lại thấy bố làm việc ở cái khu bốc dỡ chết tiệt đó. Việc đó như thể một tai nạn quá lớn. Mẹ tôi mất vài năm trước, và giờ tôi ở đây, nối lại quan hệ với bố, con người ngọt ngào và tuyệt vời chưa bao giờ yêu cầu tôi điều gì, không bao giờ đòi hỏi gì, lao lực làm việc đến kiệt quệ, giúp đỡ đứa con vô ơn trời đánh mà ông chẳng mấy khi được gặp. Cứ như thể là số phận vậy, sếp thấy không? Và rồi khi ông nhận được tin đó, rằng ông bị ung thư tuyến tụy không thể phẫu thuật, rồi ông bắt đầu bảo muốn tự tử trước khi bị bệnh ung thư hạ gục, ý tôi là...”
Người phụ nữ ghi chép với tay lấy khăn giấy Kleenex và hỉ mũi. Giờ cô ta quắc mắc nhìn Arnold Meacham. Hắn ta rụt người lại.
Tôi thì thầm. “Tôi phải cho ông ấy biết ông có ý nghĩa như thế nào với tôi - với tất cả mọi người. Tôi nghĩ đó có lẽ là kiểu quỹ Biến-ước-mơ-thành-hiện-thực của riêng mình. Tôi nói với ông - tôi nói với ông là mình đã thắng cú ăn ba ở trường đua, tôi không muốn ông biết chuyện rồi lo lắng hay gì cả. Sếp hãy tin tôi, tôi biết chuyện mình làm là sai trái, hoàn toàn sai trái. Tôi sai cả trăm ngàn lần. Tôi không nói nhảm với sếp đâu. Nhưng có lẽ theo một phạm vi nhỏ bé nào đó, nó cũng có phần đúng.” Người phụ nữ lại với lấy cái khăn giấy khác và nhìn Meacham như thể hắn là đồ cặn bã nhất quả đất. Meacham cúi gằm xuống, đỏ mặt và không dám nhìn vào mắt tôi. Tôi đang làm chính mình cũng phải ớn lạnh.
Rồi tôi nghe thấy tiếng cửa mở và tiếng gì đó như vỗ tay từ khoảng tối cuối văn phòng. Tiếng vỗ tay chậm và vang.
Đó là Nicholas Wyatt, người sáng lập và là Tổng Giám đốc điều hành của Tập đoàn Viễn thông Wyatt. Ông ta vừa vỗ tay vừa bước đến, cười to. “Cuộc trình diễn tuyệt vời,” ông ta nói. “Cực kỳ tuyệt vời.”
Tôi nhìn lên, giật mình rồi buồn bã lắc đầu. Wyatt có dáng cao lớn, khoảng hai mét, có vóc người đô vật. Càng tới gần ông ta trông càng to lớn, và tới khi chỉ còn đứng cách tôi chừng một thước, Wyatt trông to lớn như Trời vậy. Wyatt vẫn có tiếng là sành ăn mặc và cũng đúng, ông ta đang mặc com lê xám trông như của hãng Armani với sọc thẳng mờ. Ông ta không chỉ nắm quyền lực, ông ta toát ra quyền lực.
“Anh Cassidy, tôi hỏi anh một câu nhé.”
Tôi không biết phải làm gì, vì vậy tôi đứng lên chìa tay ta cho ông ta.
Wyatt không bắt tay tôi. “Jonesie tên thánh là gì?”
Tôi do dự một nhịp quá dài. “Al,” cuối cùng tôi cũng trả lời.
“Al? Trong cái tên nào?”
“Al - Alan,” tôi nói. “Albert. Chó thật.”
Meacham trân trối nhìn tôi.
“Tiểu tiết, Cassidy,” Wyatt nói. “Bao giờ chúng cũng sẽ lật tẩy anh. Nhưng tôi cũng phải nói là anh đã làm tôi cảm động - đúng là như vậy đây. Đoạn về bộ đồ của Đội quân Cứu tế đúng là đã tác động tới chỗ này.” Ông ta gõ nắm tay lên ngực mình. “Phi thường đó.”
Tôi cười gượng, thực sự cảm thấy như một thứ công cụ. “Ông đây bảo tôi phải nói cho hay mà.”
Wyatt cười. “Anh đúng là một thanh niên vô cùng tài năng, Cassidy. Một nàng Seherazat chết dẫm. Và tôi nghĩ ta có chuyện phải bàn.”