Đời ảo - Chương 56 - 57 - 58
56
“Anh - anh làm ở đây bao lâu rồi?” cô ta hỏi, xuống máy tập. Tôi không đọc được biểu cảm của cô ta lắm. Cô ta có vẻ lạnh nhạt thích thú.
“Anh chỉ vừa mới bắt đầu. Khoảng mấy tuần trước. Còn em?”
“Hàng năm rồi - năm năm. Anh làm ở đâu?”
Tôi không nghĩ bụng tôi thắt thêm được nữa, thế mà nó lại vậy đấy. “Ừm, anh được bộ phận sản phẩm Tiêu dùng tuyển vào - tiếp thị sản phẩm mới đó?”
“Anh đùa rồi.” Cô ta trân trối nhìn kinh ngạc.
“Đừng nói em cũng ở trong cùng bộ phận với anh nhé. Thế thì anh đã biết - anh hẳn đã thấy em rồi.”
“Em từng làm ở đó.”
“Từng làm...? Giờ em làm ở đâu?”
“Em làm tiếp thị cho một đơn vị được gọi là Công nghệ Thay thế,” cô ta miễn cưỡng nói.
“Thật à? Hay đấy. Nó là cái gì vậy?”
“Buồn chán lắm,” cô ta nói, nhưng nghe không thuyết phục mấy. “Những điều phức tạp, có phần mang tính suy đoán.”
“Hừm.” Tôi không muốn tỏ ra quá quan tâm. “Em đã nghe Goddard nói chưa?”
Cô ta gật đầu. “Khá nặng nề. Em không hề biết chúng ta lại ở tình trạng tệ như thế. Ý em là cắt giảm ấy - dễ nghĩ việc cắt giảm nhân sự là ở nơi nào khác, không phải Trion.”
“Em thấy ông ấy nói thế nào?” Tôi muốn chuẩn bị cho cô ta khoảnh khắc không thể tránh được khi cô ta tìm tôi trên mạng nội bộ và phát hiện ra tôi giờ đang làm gì. Ít nhất sau này tôi cũng có thể bảo rằng không hẳn là mình kín tiếng; tôi đang thăm dò vì sếp mình - cứ như thể tôi có liên quan tới bài diễn thuyết của Goddard vậy.
“Dĩ nhiên em sốc. Nhưng cũng thật ý nghĩa, cái cách ông ấy thể hiện. Dĩ nhiên với em nói thì dễ, vì em có lẽ cũng có chút bảo đảm cho công việc. Còn anh lại khác, là người mới được tuyển vào thì...”
“Anh có thể sẽ ổn, nhưng ai mà biết được.” Tôi thực sự muốn thoát khỏi chủ đề mình chính xác là làm gì. “Ông ấy khá thẳng thắn.”
“Đó là phong cách của ông ấy. Ông ấy giỏi lắm.”
“Ông ấy có khiếu thiên bẩm.” Tôi dừng lại. “Này, anh xin lỗi vì cuộc hẹn của chúng ta lại chấm dứt như thế.”
“Xin lỗi? Không phải xin lỗi gì cả.” Giọng cô ta dịu đi. “Ông như thế nào rồi, bố của anh ấy?” Tôi đã gửi cho cô ta một tin nhắn thoại vào buổi sáng sau đó chỉ để bảo rằng bố tôi đã qua được.
“Vẫn trong đó. Trong bệnh viện ông ấy có cả dàn diễn viên mới để bắt nạt và đe dọa, vì vậy ông ấy có một lý do mới tinh để tiếp tục sống.”
Cô ta cười lịch sự, không muốn phá lên cười một người đang chết dần.
“Nhưng nếu em sẵn sàng, anh sẽ rất mừng được có một cơ hội nữa.”
“Em cũng thích thế.” Cô ta quay lại máy tập và chân bắt đầu đi trong khi bấm số vào màn điều khiển. “Anh vẫn còn số em chứ?” Rồi cô ấy cười, chân thật, và gương mặt chợt thay đổi. Cô ấy thật đẹp. Thực sự mỹ miều. “Em đang nói gì vậy nhỉ? Anh có thể tìm em trên website của Trion mà.”
Thậm chí sau bảy giờ, Camilletti vẫn còn ở văn phòng. Rõ ràng đây là một thời điểm bận rộn, nhưng tôi chỉ muốn hắn về nhà để tôi có thể vào được văn phòng hắn trước hội An ninh. Tôi cũng muốn về nhà và ngủ, bởi tôi đã sức cùng lực kiệt rồi.
Tôi đang cố nghĩ xem làm thế nào mình đặt được Camilletti vào danh sách “bạn thân” mà không cần hắn cho phép để tôi có thể biết khi nào hắn trực tuyến và khi nào đăng xuất, chợt đột nhiên hộp tin tức thời từ Chad bật mở trên màn hình.
ChadP: Cậu chẳng hề gọi, cậu chẳng viết dòng nào. Đừng nói với tớ giờ cậu quá quan trọng rồi không cần bạn cũ nữa nhé?
Tôi viết: Xin lỗi, Chad, dạo này bận quá.
Dừng khoảng nửa phút, rồi hắn lại tiếp:
Cậu chắc đã biết trước về đợt cắt giảm này rồi hả? Cậu thật may mắn, được miễn dịch khỏi chuyện đó.
Tôi không biết phải trả lời như thế nào, nên trong một hai phút gì đấy, tôi không gõ lại gì, và rồi chuông reo. Jocelyn đã về nhà nên các cuộc gọi được chuyển thẳng tới tôi. Mã của người gọi xuất hiện trên màn hình, nhưng đó là tên tôi không nhận ra. Tôi nhấc lên. “Cassidy đây.”
“Tớ biết rồi,” giọng Chad vang lên, nặng điệu mỉa mai. “Tớ chỉ không biết cậu đang ở nhà hay ở văn phòng. Lẽ ra tớ phải đoán được một người tham vọng như cậu đến sớm và về muộn, như tất cả các cuốn sách tự giúp mình vẫn bảo cậu làm.”
“Cậu thế nào rồi, Chad?”
“Lòng tớ ngập đầy thán phục, Adam. Vì cậu. Nói thực thì hơn bao giờ hết.”
“Hay đấy.”
“Đặc biệt là sau bữa trưa với anh bạn cũ của cậu, Kevin Griffin.”
“Thực ra tớ không biết anh ta rõ lắm.”
“Không giống những gì anh ta nói mấy nhỉ. Cậu biết đấy, thật thú vị - anh ta chẳng ấn tượng lắm với thành tích của cậu ở Wyatt. Anh ta bảo cậu là một tay hội hè đình đám.”
“Khi tớ còn trẻ và thiếu trách nhiệm, thì đúng là tớ còn trẻ và thiếu trách nhiệm,” tôi nói, cố gắng diễn tốt vai George Bush thời trẻ.
“Anh ta cũng không nhớ gì về việc cậu ở trong đội Lucid.”
“Anh ta ở - đâu nhỉ, bộ phận bán hàng đúng không?” tôi nói, đoán rằng nếu tôi ám chỉ Kevin ở ngoài vòng được biết thông tin, ít nhất cũng nên khéo chút.
“Từng ở đó. Hôm nay là ngày cuối cùng của anh ta. Nếu cậu chưa nghe tin.”
“Không làm được việc à?” Giọng tôi hơi run, tôi che giấu bằng cách hắng giọng, rồi ho.
“Ba ngày tròn ở Trion. Rồi bộ phận An ninh được ai đó ở Wyatt gọi, bảo rằng Kevin tội nghiệp có thói quen xấu xa là gian lận trong bản khai chi phí đi lại và giải trí. Họ có đầy đủ bằng chứng, fax ngay sang đây. Cho rằng Trion nên biết. Dĩ nhiên, Trion đuổi anh ta như phải bỏng. Anh ta chối bay chối biến, nhưng cậu biết những chuyện này sẽ như thế nào rồi - đâu phải là tòa án pháp luật, đúng không?”
“Trời ạ,” tôi nói. “Không tin nổi. Mình không hề biết.”
“Không hề biết họ sẽ gọi điện như thế?”
“Không hề biết về Kevin. Ý tớ là như tớ đã nói đấy, tớ không biết anh ta lắm, nhưng anh ta cũng có vẻ tử tế. Trời. Đúng là không thể mong đi đêm lắm mà không có ngày gặp ma.”
Hắn cười to đến mức tôi phải tránh tai ra xa khỏi ống nghe, “Ồ, hay lắm. Cậu thực sự hay lắm, anh bạn.” Hắn tiếp tục cười, tiếng cười to vui vẻ, như thể tôi là diễn viên tấu hài giỏi nhất hắn từng thấy. “Cậu nói đúng thật. Không thể mong đi đêm lắm mà không có ngày gặp ma.” Rồi hắn dập máy.
Năm phút trước tôi muốn dựa vào ghế và ngủ thiếp đi, nhưng giờ tôi chịu, tôi loạn quá đi mất. Miệng tôi khô không khốc, nên tôi ra phòng nghỉ và lấy một chai Aquafina. Tôi chọn đi đường vòng, qua văn phòng của Camilletti. Hắn đã về, văn phòng tối đen, nhưng nhân viên hành chính của hắn vẫn còn ở đó. Nửa tiếng sau khi tôi quay lại, cả hai đều đã về.
Quá tám giờ một chút, tôi vào văn phòng của Camilletti, lần này nhanh và dễ hơn, giờ đã rõ kỹ thuật. Không thấy ai xung quanh. Tôi kéo mành đóng lại, lấy cáp ghi nhận phím gõ bé nhỏ, rồi nâng một thanh mành lên nhìn. Tôi không thấy ai, dù tôi cho rằng mình thực sự đã không cẩn thận như cần thiết. Tôi kéo mành lên, rồi chầm chậm mở cửa, đầu tiên nhìn sang phải, rồi sang trái.
Đứng khoanh tay dựa vào tường khu vực tiếp tân của Camilletti là một gã chắc nịch mặc áo Hawaii và đeo kính gọng sừng.
Noah Mordden.
Một nụ cười kỳ lạ trên gương mặt gã. “Cassidy,” gã nói. “Anh chàng Phinneas Finn có ba mươi tư chân cắm của chúng ta.”
“Ồ, chào Noah,” tôi nói. Sự hoảng loạn tràn ngập trong người nhưng tôi giữ biểu cảm mình thản nhiên.
Tôi chẳng biết gã đang nói về cái gì, trừ việc tôi đoán chắc đó là một trích dẫn văn học tối nghĩa nào đó. “Anh làm gì vậy?”
“Anh cũng có thể hỏi cậu câu đó.”
“Anh ghé qua thăm à?”
“Anh hẳn phải sang nhầm văn phòng. Anh lại tới cái có đề ‘Adam Cassidy’ ở trên cơ chứ. Thật là ngốc.”
“Tôi được giao làm cho tất cả mọi người ở đây,” tôi nói. Đó là ý hay nhất tôi nghĩ ra được, và nó thật tồi tệ. Tôi cho là gã tin tôi có việc ở trong văn phòng Camilletti hay sao? Vào tám giờ tối? Mordden quá thông minh, và quá đa nghi để tin điều đó.
“Cậu có nhiều chủ,” gã nói. “Cậu chắc phải quên mất mình thực sự làm việc cho ai.”
Tôi cười gượng gạo. Bên trong, tôi đang chết dần. Gã biết rồi. Gã thấy tôi trong văn phòng Nora, giờ lại trong văn phòng Camilletti. Và gã đã biết.
Thế là xong. Mordden phát hiện ra tôi. Giờ thì sao? Gã sẽ kể cho ai? Một khi Camilletti biết được tôi đã ở trong văn phòng của hắn, hắn sẽ sa thải tôi ngay tức khắc, và Goddard sẽ không đứng chắn đường đâu.
“Noah,” tôi nói. Tôi thở sâu, nhưng đầu óc vẫn trống rỗng.
“Ý anh là khen trang phục của cậu,” gã nói. “Dạo này cậu trông đặc biệt tiến tới.”
“Cảm ơn. Chắc vậy.”
“Áo len đen và áo vét vải tuýt - rất Goddard. Cậu càng lúc càng trông giống vị lãnh đạo không biết sợ của chúng ta. Một phiên bản chạy thử nhanh và gọn hơn. Với nhiều tính năng còn chưa hoạt động hết.” Gã cười. “Anh để ý thấy cậu có một chiếc Porsche mới.”
“Đúng vậy.”
“Thật khó thoát được văn hóa xe hơi ở nơi này, đúng không? Nhưng khi cậu đi nhanh hơn trên đường cao tốc cuộc đời, Adam, cậu nên dừng lại và cân nhắc. Khi tất cả mọi thứ đều ập tới, có lẽ cậu đang đi nhầm làn.”
“Tôi sẽ nhớ điều đó.”
“Tin về đợt cắt giảm thú vị lắm.”
“Chậc, dù sao anh cũng an toàn.”
“Đó là câu hỏi hay lời xác nhận?” Dường như có điều gì đó ở tôi khiến hắn thấy thích thú. “Không sao. Anh có đá kryptonite rồi.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Cứ cho rằng anh được gọi là Kỹ sư Xuất Sắc không đơn giản chỉ vì sự nghiệp xuất sắc của anh.”
“Chúng ta đang đề cập tới đá kryptonite nào vậy? Vàng? Xanh? Đỏ?”
“Cuối cùng cũng có một chủ đề cậu biết đôi chút. Nhưng nếu anh cho cậu xem, Cassidy, nó sẽ mất hiệu lực, không phải sao?”
“Thật vậy sao?”
“Cứ xóa dấu vết và cẩn thận sau lưng đi, Cassidy,” gã nói, rồi biến mất dưới hành lang.
PHẦN 6
HỘP CHẾT
Hộp chết: Nơi thả đồ, ẩn mình. Biệt ngữ tình báo chỉ một địa điểm vật lý được che giấu sử dụng làm biện pháp liên lạc giữa điệp viên và người đưa tin, chỉ huy điệp vụ hay một điệp viên khác trong một tổ chức hay mạng lưới tình báo.
- Từ điển tình báo quốc tế
57
Với tôi, tối nay thế này vẫn còn là sớm - tôi về nhà vào chín giờ ba mươi, suy nhược và căng thẳng, cần tới ba ngày ngủ li bì. Vừa lái xe khỏi Trion, tôi vừa thầm tua đi tua lại cảnh với Mordden, cố hiểu cho rõ. Tôi tự hỏi liệu gã có định kể cho ai biết rồi giao nộp tôi không. Và nếu không, thì tại sao? Hay hắn định nắm thóp tôi như thế nào đó? Tôi không biết phải đối phó như thế nào, và đấy là điều tồi tệ nhất.
Rồi tôi mơ tưởng tới cái giường mới tinh với đệm Dux và tôi sẽ thả mình lên nó như thế nào ngay khi về tới nhà. Cuộc đời của tôi đã đi đến chỗ nào thế này? Tôi mơ tưởng được ngủ. Thảm hại.
Dù sao tôi cũng không thể ngủ ngay, vì tôi vẫn còn việc phải làm. Tôi phải bỏ những hồ sơ của Camilletti ra khỏi đôi bàn tay nóng bỏng của mình rồi gửi cho Meacham và Wyatt. Tôi không muốn giữ những văn bản đó lâu hơn việc của mình một phút nào.
Vì vậy tôi dùng máy quét Meacham đưa cho, chuyển chúng thành tệp PDF, mã hóa chúng và gửi bằng thư điện tử bảo mật qua dịch vụ vô danh.
Sau khi làm xong, tôi lấy trình KeyGhost ra, cắm vào máy tính và bắt đầu tải về. Khi tôi mở văn bản đầu tiên, tôi phát cáu - nó giống như một khối ngôn từ vô nghĩa. Rõ ràng xôi hỏng bỏng không. Tôi xem kỹ hơn và thấy thực ra có khuôn mẫu ở đây; có thể rốt cuộc tôi chưa làm hỏng chuyện. Tôi nhận ra tên của Camilletti, một loạt số và ký tự, rồi cả câu.
Hàng trang hàng trang chữ. Mọi thứ hắn gõ vào máy tính ngày hôm đó, và rất nhiều.
Điều đầu tiên: Tôi lấy mật khẩu của hắn. Sáu con số, kết thúc bằng 82 - có lẽ là ngày sinh nhật con hắn. Hoặc ngày cưới. Đại loại như thế.
Nhưng còn thú vị hơn nhiều là tất cả đống thư điện tử. Rất nhiều, đầy các thông tin mật về công ty, về việc mua lại một công ty hắn đang đảm trách. Công ty đó là Delphos, tôi đã thấy trong hồ sơ. Đó là công ty mà họ chuẩn bị trả cả núi tiền và cổ phiếu để mua về.
Có các bức thư trao đổi qua lại, đánh nhãn TRION TUYỆT MẬT, về một phương pháp bí mật mới để quản lý hàng hóa mà họ đã đưa vào áp dụng vài tháng trước nhằm đối phó với nạn sao chép và giả mạo, đặc biệt ở châu Á. Một vài phần của từng thiết bị Trion, dù là điện thoại để bàn, điện thoại cầm tay hay máy quét y khoa giờ đều được khắc laser lô gô và số sê ri. Các dấu nhận dạng cực nhỏ chỉ có thể thấy dưới kính hiển vi: Chúng không thể làm giả, và chúng chứng minh rằng sản phẩm thực sự do Trion sản xuất.
Có nhiều thông tin về các nhà chế tạo vi mạch ở Singapore mà Trion hoặc đã mua lại, hoặc đã đầu tư vào rất nhiều. Thú vị thật - Trion đang dấn sâu vào lĩnh vực sản xuất vi mạch, hoặc ít nhất cũng đặt cọc một chân trong đó.
Tôi cảm thấy kỳ quặc khi đọc tất cả những điều này. Cứ như thể đang giở qua nhật ký của ai đó. Tôi cũng cảm thấy tội lỗi - không phải vì lòng trung thành với Camilletti, dĩ nhiên rồi, mà bởi vì Goddard. Tôi gần như thấy được cái đầu giống thần lùn của Goddard trong một bong bóng trôi trên không, không tán thành nhìn tôi lục thư điện tử, các trao đổi và ghi chép riêng của Camilletti. Có lẽ đó là vì tôi mệt nhoài, nhưng tôi thấy tồi tệ với những việc mình đang làm. Nghe lạ thật, tôi biết - ăn trộm những thứ về dự án AURORA rồi chuyển cho Wyatt thì được, nhưng đưa cho chúng những gì tôi không được phân công lấy thì lại hoàn toàn là phản bội những người chủ mới của tôi.
Cụm chữ NBPW bật ra trước mắt. Chúng hẳn phải chỉ tờ Nhật báo phố Wall. Tôi muốn thấy phản ứng của hắn về bài trên tờ Nhật báo, nên tôi phóng to dòng chữ lên, và suýt thì ngã khỏi ghế.
Từ những gì tôi thấy, Camilletti sử dụng một số hòm thư khác nhau ngoài Trion - Hotmail, Yahoo, và của một công ty truy cập Internet địa phương nào đó. Những thư khác có vẻ là dùng cho chuyện riêng, như trao đổi với người môi giới chứng khoán, thư ngắn cho anh chị em và bố, những thứ như thế.
Nhưng chính các bức thư Hotmail đã thu hút sự chú ý của tôi. Một trong số chúng được gửi tới BulkeleyW@NBPW.com. Nó ghi:
Bill -
Chuyện đang rối lên ở đây. Từ bỏ nguồn tin của mình sẽ có nhiều áp lực đấy - kiên quyết lên nhé. Tối nay gọi tôi ở nhà vào 9:30
- Paul
Ra vậy. Paul Cemilletti là - hắn hẳn phải là - kẻ tiết lộ. Hắn là người đã đưa thông tin có hại về Trion, về Goddard cho tờ Nhật báo.
Giờ thì tất cả đều hiểu được, có phần nổi da gà. Camilletti đang giúp tờ Nhật báo Phố Wall gây tổn hại nghiêm trọng cho Jock Goddard, miêu tả ông đã cùn mòn, tuổi già bóng xế. Goddard phải đi. Hội đồng quản trị của Trion, cũng như tất cả các nhà phân tích và ngân hàng đầu tư sẽ thấy điều này trên những trang Nhật báo. Và ai sẽ là người hội đồng chỉ định giữ vị trí của Goddard?
Thật rõ ràng, phải không?
Dù mệt lả, tôi phải lăn đi lộn lại rất lâu, mãi cuối cùng mới ngủ được. Và giấc ngủ của tôi cứ chập chờn, đầy dằn vặt. Tôi cứ nghĩ mãi về Augustine Goddard, già nua, nhỏ con, vai khom khom, ngồi ăn bánh nướng trong bữa trưa xoàng xĩnh, hay hốc hác và phờ phạc khi đội ngũ quản trị nối đuôi nhau đi qua mình rời khỏi phòng họp. Tôi mơ thấy Wyatt và Meacham, ức hiếp tôi, đe dọa tôi với những chuyện ở tù; trong mơ, tôi đối mặt với chúng, bảo chúng cuốn xéo, bỏ đi trước mặt chúng, chẳng hề kiềm chế. Tôi mơ thấy mình đột nhập vào văn phòng của Camilletti và bị cả Chad và Nora cùng bắt quả tang.
Rồi khi đồng hồ báo thức cuối cùng đã đổ chuông vào sáu giờ sáng, và tôi nhấc cái đầu đau nhói khỏi gối, tôi biết mình phải kể cho Goddard biết về Camilletti.
Và rồi tôi nhận ra tôi mắc kẹt. Làm sao tôi có thể bảo Goddard về Camilletti khi tôi có được bằng chứng nhờ đột nhập vào văn phòng của hắn?
Giờ thì sao?
58
Sự thật rằng Camilletti cắt cổ - thằng tồi giả vờ tức giận về bài viết trên tờ Nhật báo Phố Wall - thực ra lại đứng đằng sau nó khiến tôi điên cả tiết. Hắn còn tệ hơn thằng khốn: hắn bất trung với Goddard.
Có lẽ tôi thấy nhẹ người khi thực sự được kết án đạo đức một điều gì đó sau hàng tuần làm một thằng cặn bã dối trá đê tiện. Có lẽ cảm giác muốn bảo vệ cho Goddard khiến tôi thấy mình tốt đẹp hơn chút ít. Cũng có lẽ nhờ giận dữ trước sự không trung thành của Camilletti, tôi có thể thuận tiện lờ đi chuyện của mình. Hay có lẽ tôi chỉ là biết ơn Goddard đã chọn mình, nhìn nhận mình như một người đặc biệt giỏi giang hơn những người khác. Khó mà biết được bao nhiêu phần trong sự tức giận của tôi đối với Camilletti thực sự là không ích kỷ. Đôi khi ý nghĩ rằng mình chẳng tốt đẹp gì hơn Camilletti như một lưỡi dao thống khổ đâm xuyên qua tôi. Ý tôi là, đây, tôi đang ở Trion, một kẻ lừa đảo giả vờ mình có thể đi trên mặt nước, trong khi lúc nào cũng đột nhập vào các văn phòng, ăn trộm tài liệu và vừa cố dứt đi trái tim tập đoàn của Jock Goddard, vừa ngồi trên xe Buick cổ của ông.
Thật quá sức. Những buổi toát-mồ-hôi-hột lúc-bốn-giờ-sáng này đang làm tôi kiệt quệ. Chúng là mối nguy hiểm cho sức khỏe tinh thần của tôi. Tốt hơn tôi không nên nghĩ, mà chỉ hoạt động nhờ điều khiển hành trình thôi.
Vậy là, có lẽ tôi thực sự có tất cả lương tâm của một con trăn Mỹ nhiệt đới. Tôi vẫn muốn bắt thằng khốn Paul Camilletti đó.
Ít nhất tôi không có lựa chọn nào cho việc mình đang làm. Tôi bị dồn ép phải làm. Trong khi đó, sự phản bội của Camilletti lại ở một mức độ hoàn toàn khác. Hắn đang chủ động mưu đồ chống lại Goddard, người đã đưa hắn vào công ty, tin tưởng hắn. Và ai biết được Camilletti còn làm gì khác?
Goddard cần được biết. Nhưng tôi phải có vỏ ngụy trang - một cách hợp lý để phát hiện ra điều đó mà không liên quan gì tới chuyện đột nhập vào văn phòng của Camilletti.
Suốt dọc đường đi làm, đầu óc tôi vừa tận hưởng tiếng gầm gào của động cơ phản lực trên chiếc Porsche, vừa tìm cách giải quyết vấn đề này, và vào lúc đến văn phòng, tôi đã có một ý kha khá.
Làm việc tại văn phòng của Tổng Giám đốc Điều hành cho tôi nhiều quyền lực. Nếu tôi gọi cho ai đó mình không biết và chỉ giới thiệu đơn giản là Adam Cassidy, hẳn tôi sẽ không được trả lời điện thoại. Nhưng Adam Cassidy, “gọi từ văn phòng của Tổng Giám đốc Điều hành” hay “văn phòng của Goddard” - như thể tôi đang ngồi trong văn phòng cạnh ông ta chứ không phải cách hai ba chục mét xuôi xuống hành lang - sẽ được trả lời tất cả các cuộc gọi, nhanh như chớp.
Vì vậy khi tôi gọi tới phòng Công nghệ Thông tin của Trion và bảo họ “chúng tôi” muốn có bản sao của tất cả thư lưu trữ nhận và gửi từ văn phòng của Giám đốc Tài chính trong vòng ba mươi ngày qua, tôi lập tức nhận được sự hợp tác. Tôi không muốn chỉ tay vào Camilletti, nên tôi làm ra vẻ như Goddard lo lắng về việc thông tin bị rò rỉ khỏi văn phòng Giám đốc Tài chính.
Tôi nhận thấy một điều thú vị là Camilletti có thói quen xóa bản sao của một số thư điện tử nhạy cảm nhất định, dù gửi hay nhận. Rõ ràng hắn không muốn những bức thư đó được lưu trữ trong máy tính của mình. Một tay sắc sảo như hắn hẳn phải biết bản sao của tất cả các bức thư điện tử đều được lưu lại đâu đó trong ngân hàng dữ liệu của công ty. Vì thế hắn ưa sử dụng hòm thư ngoài cho những mối liên hệ nhạy cảm hơn - bao gồm cả tờ Nhật báo Phố Wall. Tôi tự hỏi liệu hắn có biết các máy tính ở Trion lưu giữ tất cả thư từ đi qua cáp sợi quang của công ty, dù dùng Yahoo, Hotmail hay hòm thư nào khác hay không.
Anh bạn mới ở bộ phận IT, có vẻ nghĩ mình đang giúp riêng cho chính Goddard, cũng cho tôi bản ghi cuộc gọi tất cả các cú điện thoại tới và đi từ văn phòng của Giám đốc Tài chính. Không thành vấn đề, anh ta nói. Công ty dĩ nhiên không thu lại nội dung đối thoại, nhưng dĩ nhiên họ lưu trữ tất cả các số gọi đi và đến, đó là lệ thường ở các tập đoàn. Anh ta thậm chí còn có thể cho tôi bản sao thư thoại của bất cứ ai. Nhưng như thế sẽ mất thời gian.
Trong vòng một tiếng liền có kết quả. Tất cả đều ở đó. Camilletti đã nhận được một số cuộc gọi từ anh chàng ở tờ Nhật báo trong vòng mười ngày trở lại. Nhưng chứng cớ còn rành rành hơn, hắn đã gọi rất nhiều lần cho tay kia. Một hoặc hai cuộc còn có thể lấp liếm là cố gắng đáp lại tay nhà báo - dù hắn từng quả quyết rằng mình chưa bao giờ nói chuyện với người này.
Nhưng mười hai cuộc gọi, một số lần còn dài tận năm, bảy phút? Không tốt chút nào.
Và rồi bản sao của các thư điện tử tới. “Từ bây giờ,” Camilletti viết, “chỉ gọi tôi bằng số ở nhà. ĐỪNG gọi tôi ở Trion nữa. Thư chỉ nên gửi tới địa chỉ Hotmail này.”
Lấp liếm chuyện đó đi, cắt cổ ơi.
Trời, tôi thật nóng lòng được cho Goddard thấy hồ sơ nho nhỏ của mình, nhưng ông ta hết họp lại họp từ giữa buổi sáng tới tận chiều muộn - những buổi họp, như tôi nhận thấy, ông ta không bảo tôi tới.
Chỉ tới khi thấy Camilletti rời khỏi văn phòng Goddard, tôi mới có cơ hội.