Đời ảo - Chương 66 - 67
PHẦN 7
KHỐNG CHẾ
Khống chế: Quyền lực áp dụng lên một điệp viên hay một điệp viên nhị trùng để ngăn chặn anh ta ly khai hay tái nhị trùng (còn được gọi là “tam trùng”).
- Từ điển tình báo quốc tế
66
Sáng hôm sau tôi kiểm tra thư tại nhà và thấy tin từ “Arthur”:
Sếp rất hài lòng với bài thuyết trình của anh và muốn xem thêm ngay lập tức.
Tôi nhìn nó một phút, rồi quyết định không trả lời.
Một lúc sau, tôi xuất hiện không báo trước ở căn hộ của bố tôi, với một hộp bánh rán hiệu Kripsy Kreme. Tôi đỗ ở khoảng trống ngay trước khu nhà ba tầng của ông. Tôi biết khi không xem ti vi, bố thích ngồi nhìn chăm chăm ra cửa sổ cả ngày. Ông không bỏ lỡ bất cứ điều gì xảy ra bên ngoài.
Tôi vừa đến sau khi đem xe đi rửa, và chiếc Porsche là một khối đá vỏ chai lấp lánh, một vật đẹp đẽ. Tôi nóng cả người. Bố tôi vẫn chưa thấy nó. Thằng con trai “thua cuộc” của ông, không còn là kẻ thua cuộc nữa, đang đến một cách hào nhoáng - trong một cỗ chiến xa ba trăm hai mươi mã lực.
Bố tôi vẫn ngồi tại chỗ cũ trước ti vi, xem chương trình điều tra rẻ tiền nào đó về những vụ bê bối ở các tập đoàn. Antwoine ngồi cạnh ông trên một chiếc ghế ít thoải mái hơn, đọc một trong những tờ báo khổ nhỏ bán ở siêu thị trông giống y chang nhau; tôi nghĩ đó là tờ Ngôi Sao.
Bố tôi ngước lên, thấy hộp các tông bánh rán tôi vẫy với ông, nhưng lại lắc đầu. “Thôi,” ông nói.
“Con dám chắc có sô cô la đông trong này. Món bố thích nhất.”
“Tao không ăn nổi thứ của nợ đấy nữa. Gã da đen Mandingo này đang chĩa súng vào đầu tao. Sao mày không mời hắn một cái?”
Antwoine cũng lắc đầu. “Không, cảm ơn. Tôi đang cố giảm một hai cân. Ông đúng là ác quá.”
“Cái gì thế này, trụ sở của chuyên gia giảm cân Jenny Craig à?” Tôi đặt hộp bánh rán xuống bàn cà phê mặt gỗ thích cạnh Antwoine. Bố vẫn chưa nói gì về cái xe, nhưng tôi đoán có lẽ ông quá chăm chú vào chương trình ti vi. Hơn nữa thị lực của ông cũng không tốt như thế.
“Ngay khi mày đi, gã này sẽ bắt đầu quất roi, bắt tao chạy quanh phòng,” bố nói.
“Anh ấy không dừng lại nhỉ?” tôi nói với ông.
Mặt ông có vẻ thấy buồn cười hơn là giận dữ. “Bất cứ điều gì khiến hắn thấy hài lòng,” ông bảo. “Dù không có chuyện gì khiến hắn thấy hứng chí hơn là ngăn tao hút.”
Sự căng thẳng giữa bọn họ dường như đã giảm xuống thành thế cam chịu. “Này, bố trông khá hơn nhiều rồi, bố ạ,” tôi nói dối.
“Vớ vẩn,” ông nói, mắt tập trung vào cuộc điều tra giả trên ti vi. “Mày vẫn làm ở chỗ mới đó à?”
“Phải,” tôi nói. Tôi cười rụt rè, đoán đã đến lúc cho ông biết tin mới quan trọng. “Thực ra...”
“Tao sẽ nói cho mày biết một điều,” ông nói, cuối cùng cũng dứt mắt ra khỏi ti vi và nhìn tôi với ánh mắt toét nhèm, ông chỉ về phía ti vi mà không nhìn nó. “Bọn chó đẻ đó - bọn khốn đó - chúng sẽ lừa mày đến đồng năm xu cuối cùng nếu mày để mặc chúng.”
“Ai, các tập đoàn?”
“Các tập đoàn, bọn Tổng Giám đốc, với quyền lựa chọn cổ phiếu và khoản lương hưu hậu hĩnh và các chính sách ngọt ngào của chúng. Chúng đều chỉ vì chính mình mà thôi, từng thằng một, và mày đừng quên điều đó.”
Tôi nhìn xuống thảm. “Chậc,” tôi nói khẽ, “không phải tất cả.”
“Ôi dào, đừng tự lừa chính mình.”
“Nghe bố anh đi,” Antwoine nói, không ngẩng lên khỏi tờ Ngôi Sao. Giọng anh dường như đượm chút trìu mến. “Ông ấy là một kho hiểu biết đấy.”
“Thực ra, bố, con biết được chút ít về các Tổng Giám đốc. Con vừa được thăng chức lớn - con vừa được giao làm Trợ lý Điều hành cho Tổng Giám đốc của Trion.”
Chỉ có sự im lặng. Tôi nghĩ ông đang không nghe tôi nói. Ông trân trối nhìn ti vi. Tôi nghĩ nói như thế có thể hơi cao ngạo, nên tôi dịu giọng đi một chút. “Thực sự là chuyện lớn, bố ạ.”
Lại thêm im lặng.
Tôi vừa định lặp lại thì ông lên tiếng, “Trợ lý Điều hành? Nó là cái gì, giống như thư ký à?”
“Không, không. Nó là, giống như là, những thứ đẳng cấp cao. Động não suy nghĩ và mọi thứ như thế.”
“Vậy chính xác thì mày làm gì cả ngày?”
Ông mắc bệnh khí thũng, nhưng ông vẫn biết chính xác cách làm tôi xẹp lép. “Thôi không cần quan tâm, bố,” tôi nói. “Con xin lỗi đã nhắc tới việc này.” Tôi thực sự hối tiếc. Tại sao tôi lại quan tâm ông nghĩ cái quái gì chứ?
“Không, tao nói thật. Tao tò mò mày làm cái gì mà có được bộ vành bóng bẩy ngoài đó.”
Vậy rốt cuộc ông cũng để ý. Tôi cười. “Khá đẹp nhỉ?”
“Mày tốn bao nhiêu cho cái xe đó?”
“Chà, thực ra thì...”
“Tao muốn nói là hàng tháng.” Ông hít thở sâu một luồng ô xy.
“Không mất tí nào.”
“Không mất tí nào,” ông lặp lại, như thể không hiểu nổi.
“Không mất một xu. Trion trả toàn bộ phí thuê. Đó là một món bổng lộc cho công việc mới.”
Ông lại hít vào. “Bổng lộc.”
“Cũng như căn hộ mới của con.”
“Mày chuyển nhà?”
“Con tưởng con bảo bố rồi. Bảy trăm mét vuông ở tòa nhà Harbor Suites mới đó. Và Trion trả tiền cho nó.”
Lại hít vào. “Mày tự hào chứ?” ông nói.
Tôi ngớ cả người. Trước nay tôi chưa bao giờ nghe ông nói từ đó, tôi không nghĩ đã nghe. “Vâng,” tôi nói, đỏ mặt.
“Tự hào vì sự thật rằng giờ chúng sở hữu mày?”
Lẽ ra tôi phải thấy lưỡi dao cạo cắm trong quả táo. “Không ai sở hữu con, bố ạ,” tôi cộc lốc. “Con nghĩ nó được gọi là ‘ăn nên làm ra’. Bố tra thử mà xem. Bố sẽ thấy nó ở trong từ điển đồng nghĩa bên cạnh ‘cuộc sống ở đỉnh cao’, ‘ban điều hành’, và ‘những cá nhân cao giá’.” Tôi không tin nổi những gì đang tuôn ra khỏi miệng mình. Suốt từ trước tới giờ tôi luôn bị xỉ vả vì sống vô nghĩa như con khỉ leo que. Bây giờ tôi lại thực sự đang huênh hoang về những chuyện xa hoa thế này đây. Thấy ông bắt tôi phải làm gì chưa?
Antwoine biết ý đặt báo xuống xin phép ra ngoài, giả vờ làm gì đó trong bếp.
Bố tôi cười cay nghiệt và quay lại nhìn tôi. “Vậy để tao nói rõ chuyện này.” Ông hít vào thêm chút ô xy. “Mày không sở hữu cái xe hay căn hộ, đúng không? Mày gọi đó là bổng lộc?” Ngừng một hơi. “Tao sẽ nói cho mày biết thế nghĩa là gì. Mọi thứ chúng cho mày chúng đều có thể lấy đi, và chúng cũng sẽ lấy đi. Mày lái xe hơi của công ty, mày sống trong nhà của công ty, mày mặc đồng phục của công ty, và không thứ nào là của mày. Cả cuộc đời mày không thuộc về mày.”
Tôi cắn môi. Bùng phát cũng chẳng có ích gì cho tôi. Người đàn ông già nua này đang chết dần, tôi tự nói với mình phải đến lần thứ một triệu. Ông phải dùng steroid. Ông là một người bất hạnh, cay độc. Nhưng nó cứ thế tuôn ra. “Bố biết không, có những người cha thực ra sẽ thấy tự hào trước thành công của con mình, bố biết không?”
Ông hớp hớp không khí, đôi mắt tí xíu lóe lên. “Thành công, đó là cách mày gọi chuyện đó hử? Thấy không, Adam, mày càng lúc càng khiến tao nhớ tới mẹ mày.”
“Ồ, thế à?” Tôi tự bảo mình: nuốt xuống, kiềm chế cơn giận, đừng nổi cáu, nếu không ông ta sẽ thắng.
“Đúng vậy. Mày giống như bà ta. Cũng có cùng tính cách hướng ngoại đó, ai cũng thích bà ta, bà ta hòa nhập được ở mọi nơi, bà ta hẳn đã có thể lấy một gã giàu có hơn, bà ta hẳn đã có thể sống tốt hơn nhiều. Và đừng nghĩ là bà ta không cho tao biết thế. Tất cả các đêm phụ huynh ở Bartholomew Browning, mày sẽ thấy bà ta thân mật với bọn khốn giàu có đó, chưng diện, gần như ốp ngực vào mặt bọn nó. Nghĩ tao không thấy sao?”
“Ồ, hay lắm, bố. Đúng là hay lắm. Rất tiếc con không giống bố hơn, bố biết mà.”
Ông chỉ nhìn tôi.
“Bố biết mà - cay đắng, cáu kỉnh. Tức giận với cả thế giới. Bố muốn con lớn lên giống y như bố chứ gì?”
Ông thở phù phù, mặt đỏ lựng lên.
Tôi tiếp tục nói. Tim đập cả trăm nhịp một phút, giọng cứ to dần, và tôi gần như hét lên. “Khi con rỗng túi và lúc nào cũng đàn đúm thì bố coi con là thằng bỏ đi. Được rồi, vậy giờ con cũng thành công như trong định nghĩa của bất cứ ai, và bố chẳng có gì hơn ngoài sự khinh rẻ. Có lẽ có lý do nên bố mới không thể tự hào vì con dù con có làm gì, bố ạ.”
Ông trừng mắt, hổn hển nói, “Thế à?”
“Nhìn bố đi. Nhìn cuộc đời bố đi.” Trong tôi như có con tàu chở hàng lồng lên, không thể dừng lại, mất điều khiển. “Bố luôn nói thế giới này chia ra thành người thắng và kẻ thua. Vậy con muốn hỏi bố điều này, bố. Vậy bố là gì? Bố là gì?”
Ông hớp khí ôxy, mắt đỏ ngầu và trông như sắp bật ra khỏi đầu. Dường như ông lẩm bẩm một mình. Tôi nghe được “chết tiệt” và “mẹ kiếp” và “chó má thật”.
“Phải rồi, bố,” tôi nói, quay đi. “Con muốn giống y như bố đấy.” Tôi lao ra cửa như luồng gió chứa đầy cơn tức giận dồn nén của chính mình. Lời đã nói ra rồi không thể lấy lại được nữa, và tôi thấy khổ sở hơn bao giờ hết. Tôi rời khỏi căn hộ của ông trước khi có thể gây ra thêm sự tàn phá nào nữa. Điều cuối cùng tôi thấy, hình ảnh chia tay với ông, là gương mặt đỏ bừng, thở hồng hộc và lẩm bẩm, mắt đờ đẫn và trân trối như không tin nổi, hay giận dữ hoặc đau đớn, tôi không biết nữa.
67
“Vậy anh thực sự làm cho chính Jock Goddard à?” Alana nói. “Trời, em hy vọng em chưa bao giờ nói với anh điều gì tiêu cực về Goddard. Đúng không?”
Chúng tôi đang đi thang máy lên căn hộ của tôi. Em đã về qua nhà sau khi đi làm để thay đồ, và em trông thật tuyệt - áo cổ thuyền đen, quần đen, giày đen đế cao. Em cũng xịt đúng mùi hương hoa ngọt ngào đã dùng trong cuộc hẹn trước của chúng tôi. Tóc em đen dài và bóng mượt, và nó tương phản tuyệt vời với đôi mắt xanh rực rỡ.
“Đúng rồi, em thực sự nói ông ấy như cặn bã, và anh lập tức báo cáo ngay.”
Em cười, thoáng bóng hàm răng hoàn hảo. “Thang máy này phải cùng cỡ căn hộ của em.”
Tôi biết điều đó không đúng, nhưng tôi vẫn phá lên cười. “Thang máy này đúng là to hơn cả chỗ cũ của anh,” tôi nói. Khi tôi bảo mình vừa mới chuyển tới Harbor Suites, em bảo mình đã nghe về các căn hộ ở đó và có vẻ tò mò, nên tôi mời em ghé qua để xem nhà. Chúng tôi có thể ăn tối ở nhà hàng khách sạn bên dưới, nơi tôi vẫn chưa có cơ hội đến ăn.
“Chà, quang cảnh đúng là tuyệt,” em nói khi vừa bước chân vào căn hộ. Một đĩa nhạc của Alanis Morissette đang bật nhẹ nhàng. “Thật tuyệt diệu.” Em nhìn quanh và thấy vải nhựa bọc vẫn còn ở trên một chiếc ghế bành và một ghế đẩu, và hóm hỉnh bảo, “Thế bao giờ anh mới chuyển tới đây?”
“Ngay khi anh có một hai tiếng rỗi. Anh lấy gì cho em uống nhé?”
“Hừmm. Chắc chắn rồi, thế thì tốt quá.”
“Một ly Cosmopolitan nhé? Anh cũng pha được cocktail gin-tonic rất ngon.”
“Gin-tonic hay đấy, cảm ơn anh. Vậy anh chỉ vừa làm cho ông ấy, đúng không?”
Dĩ nhiên em đã tìm hiểu về tôi, tôi ra tủ rượu vừa được chất đầy trong hốc tường cạnh bếp và lấy một chai rượu gin Tanqueray Malacca.
“Vừa tuần này thôi.” Em theo tôi vào bếp. Tôi lấy một nắm chanh từ trong cái tủ lạnh gần-như-trống-rỗng và bắt đầu cắt làm đôi.
“Nhưng anh đã ở Trion khoảng một tháng rồi.” Em nghiêng đầu, cố hiểu được sự thăng chức đột ngột của tôi. “Bếp đẹp lắm. Anh có tự nấu ăn không?”
“Dụng cụ chỉ để trưng bày thôi,” tôi nói. Tôi bắt đầu ấn các nửa quả chanh vào máy vắt điện. “Dù sao thì đúng vậy, anh được tuyển vào bộ phận Tiếp thị Sản phẩm mới, nhưng rồi đại khái là Goddard liên quan tới một dự án anh đang làm, và anh đoán ông ấy thích cách tiếp cận của anh, hay ý tưởng gì gì đó.”
“Đúng là may mắn,” em nói, lên giọng át tiếng ro ro điện của máy vắt.
Tôi nhún vai. “Để xem xem có đúng là may mắn không.” Tôi cho đá vào hai cốc vại thường dùng kiểu trong quán Pháp, rót một ít rượu gin, rồi đổ đầy nước tonic lấy từ trong tủ lạnh và một phần nước chanh vừa phải. Tôi đưa em cốc đồ uống.
“Vậy Tom Lundgren hẳn đã tuyển anh cho đội của Nora. Ô này, thật là ngon. Chỗ chanh đó làm nên vị khác biệt đấy.”
“Cảm ơn em. Đúng vậy, Tom Lundgren tuyển anh,” tôi nói, giả vờ ngạc nhiên vì em biết.
“Anh có biết mình được tuyển để lấp vị trí của em không?”
“Là sao?”
“Vị trí để khuyết khi em chuyển tới AURORA.”
“Thế à?” tôi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Em gật đầu. “Không thể tin được.”
“Chà, thế giới nhỏ thật. Nhưng ‘AURORA’ là gì?”
“Ồ, em tưởng anh biết.” Em liếc nhìn tôi từ phía trên gọng kính, ánh mắt dường như hơi quá bất chợt.
Tôi lắc đầu ngây thơ. “Không...?”
“Em đoán anh có lẽ cũng đã tìm hiểu về em. Em được phân làm tiếp thị cho nhóm Công nghệ Thay thế.”
“Nó được gọi là AURORA à?”
“Không, AURORA là dự án cụ thể em được phân vào.” Em do dự một giây. “Em tưởng làm cho Goddard, anh hẳn nhúng tay vào được mọi thứ.”
Sơ suất chiến thuật ở phần tôi. Tôi muốn em nghĩ chúng tôi có thể nói thoải mái về bất cứ điều gì em làm. “Về lý thuyết thì anh có thể tiếp cận mọi thứ. Nhưng anh vẫn còn đang đoán xem máy sao chép ở đâu.”
Em gật đầu. “Anh quý Goddard không?”
Tôi nói gì được chứ, phải không? “Ông ấy rất đáng nể.”
“Ở bữa tiệc ngoài trời của ông ấy, hai người dường như khá thân. Em thấy ông ấy gọi anh ra gặp bạn bè mình, và anh mang đồ cho ông ấy hay gì đó.”
“Ờ, thật thân đi,” tôi nói, châm biếm. “Anh là tên sai vặt. Là cơ bắp của ông ấy. Em thích bữa tiệc đó không?”
“Ở quanh tất cả những người quyền thế đó cũng thấy hơi là lạ, nhưng sau vài cốc bia thì chuyện dễ dàng hơn. Chính là lần đầu tiên em tới đó.” Vì em đã được phân vào dự án cưng của ông ta, AURORA, tôi nghĩ. Nhưng tôi muốn tế nhị về nó, nên giờ tôi tạm buông ra. “Để anh gọi xuống nhà hàng bảo họ chuẩn bị bàn sẵn cho chúng ta.”
“Anh biết không, em đã nghĩ Trion không tuyển từ bên ngoài đâu,” em nói, nhìn vào thực đơn. “Họ hẳn thực sự muốn anh, nên mới lách luật như thế.”
“Anh nghĩ họ cho rằng họ đã cuỗm được anh đi. Anh không có gì đặc biệt cả.” Chúng tôi đã chuyển từ gin-tonic sang rượu Sancerre mà tôi đã gọi vì theo tôi thấy từ các hóa đơn rượu của em thì đây là loại rượu em ưa thích nhất. Em tỏ ra ngạc nhiên và hài lòng khi tôi gọi nó. Đó là một phản ứng tôi đã bắt đầu quen.
“Em nghi ngờ điều đó đấy,” em nói. “Anh làm gì ở Wyatt?”
Tôi nói cho em phiên bản phỏng-vấn-xin-việc tôi còn nhớ, nhưng như thế chưa đủ. Em muốn biết chi tiết về dự án Lucid. “Anh thực sự không được nói về những gì anh làm ở Wyatt, nếu em không phiền,” tôi nói, cố không tỏ vẻ quá lên mặt ta đây.
Em ngượng nghịu, “Ồ, Chúa ơi, dĩ nhiên rồi, em hoàn toàn hiểu mà.”
Bồi bàn tới. “Anh chị đã sẵn sàng gọi món chưa?”
Alana nói, “Anh trước đi,” và xem xét thực đơn thêm một chút trong khi tôi gọi cơm thập cẩm.
“Em đang nghĩ gọi món đó,” em nói. Được rồi, vậy em không phải là người ăn chay.
“Chúng ta được phép gọi cùng món mà,” tôi bảo.
“Tôi cũng sẽ gọi cơm thập cẩm,” em nói với bồi bàn. “Nhưng nếu có thịt trong đó, như xúc xích chẳng hạn, anh loại ra được không?”
“Dĩ nhiên rồi,” bồi bàn nói và ghi chép lại.
“Em thích cơm thập cẩm,” em nói. “Em hầu như không bao giờ ăn cá hay hải sản ở nhà. Đây đúng là một món thú vị.”
“Em vẫn muốn giữ nguyên rượu Sancerre chứ?” tôi bảo.
“Chắc chắn rồi.”
Khi bồi bàn quay đi, tôi đột nhiên nhớ ra Alana bị dị ứng tôm và lên tiếng. “Đợi chút, có tôm trong cơm thập cẩm không?”
“Ừm, có đấy,” bồi bàn trả lời.
“Đó có thể là vấn đề đấy,” tôi nói.
Alana trân trối nhìn tôi. “Làm sao anh biết...” Em nheo mắt cất tiếng.
Có một khoảnh khắc căng thẳng đến khổ sở dài thật là dài trong khi tôi vắt óc ra nghĩ. Tôi không tin nổi mình lại nói hớ như thế. Tôi nuốt mạnh và máu như cạn khỏi mặt. Cuối cùng tôi nói, “Ý em là em cũng dị ứng với nó?”
Một khoảng lặng. “Đúng vậy. Xin lỗi. Buồn cười thật.” Đám mây nghi ngờ dường như đã tan đi. Chúng tôi đều đổi sang sò khô.
“Dù sao,” tôi nói. “Nói về anh thế là đủ rồi. Anh muốn nghe về AURORA.”
“Chậc, chuyện đó cần phải giữ bí mật,” em xin lỗi.
Tôi cười toe toét.
“Không, đây không phải là ăn miếng trả miếng, em thề đấy,” em phản đối. “Thật đấy!”
“Được rồi,” tôi nói với vẻ hoài nghi. “Nhưng giờ em làm anh tò mò rồi, em thực sự sẽ không bắt anh phải mò mẫm và tự tìm hiểu chứ?”
“Không thú vị đến thế đâu.”
“Anh không tin. Ít nhất em cho anh biết vắn tắt không được sao?”
Em ngước lên và thở dài. “Chậc, như thế này này. Anh đã bao giờ nghe về công ty Haloid chưa?”
“Chưa,” tôi chậm rãi nói.
“Dĩ nhiên là chưa. Chẳng có lý do gì anh phải nghe về nó. Nhưng công ty Haloid này là một công ty giấy ảnh nhỏ vào cuối những năm 1940 đã mua quyền sở hữu công nghệ mới mà tất cả các công ty lớn đều từ chối - IBM, RCA, GE. Phát minh đó là một thứ có tên sao chụp khô, rồi chứ? Và trong mười hay mười lăm năm, công ty Haloid đổi thành Tập đoàn Xerox, và nó từ một công ty gia đình nhỏ trở thành một tập đoàn khổng lồ. Tất cả bởi vì họ chấp nhận cơ hội với một công nghệ không ai mong muốn.”
“Được rồi.”
“Hay cách Tập đoàn sản xuất Galvin ở Chicago, chế tạo máy thu thanh hiệu Motorola cho ô tô, cuối cùng đã tiến vào lĩnh vực chất bán dẫn và điện thoại di động. Hay một công ty thăm dò dầu khí nhỏ gọi là Dịch vụ Địa Vật lý bắt đầu mở rộng sang bóng bán dẫn, rồi mạch tích hợp và trở thành Dụng cụ Texas. Vậy anh hiểu ý em rồi đó. Lịch sử công nghệ đầy những minh họa về các công ty chuyển mình nhờ nắm bắt đúng công nghệ vào đúng thời điểm, và bỏ các đối thủ cạnh tranh của mình lại đằng sau hít bụi. Đó là điều mà Jock Goddard đang cố làm với AURORA. Ông nghĩ AURORA sẽ thay đổi thế giới, và bộ mặt của nền thương mại Mỹ, cũng cái cách mà bóng bán dẫn, chất bán dẫn hay công nghệ sao chép đã từng làm được.”
“Công nghệ Thay thế.”
“Chính xác.”
“Nhưng tờ Nhật báo Phố Wall nghĩ Jock bị gạt bỏ rồi.”
“Cả hai chúng ta đều biết nhiều hơn thế. Ông ấy chỉ tiến nhanh hơn khỏi chỗ ngoặt mà thôi. Nhìn vào lịch sử công ty mà xem. Có ba hay bốn điểm mà ai cũng nghĩ Trion sắp lao xuống vực, trên bờ phá sản, và rồi đột nhiên nó làm mọi người sửng sốt và hồi phục mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”
“Em nghĩ đây là một trong những điểm bước ngoặt đó hả?”
“Khi AURORA sẵn sàng được công bố, ông ấy sẽ công bố. Và rồi để xem tờ Nhật báo Phố Wall nói được gì. AURORA khiến những rắc rối gần đây nhất hầu như chẳng là gì cả.”
“Thật kinh ngạc.” Tôi nhìn vào ly rượu của mình và nói ôi-thật-là-tự-nhiên, “Thế công nghệ đó là gì?”
Em cười và lắc đầu. “Em có lẽ không nên nói nhiều như thế.” Nghiêng đầu sang bên, em vừa đùa vừa nói, “Anh đang điều tra em hay sao thế?”