Một ngày - Chương 17

CHƯƠNG 17

bàiphátbiểungàytrọngđại.doc

Thứ Ba, ngày 15 tháng Bảy năm 2003

Bắc Yorkshire

Ngôi nhà nghỉ hè chẳng hề giống với những gì được nhìn thấy trong các bức ảnh. Nhỏ bé và tối tăm, nó có mùi thôn quê, mùi nước xịt phòng, những chiếc tủ chén đã sờn cũ, và dường như vẫn còn lưu lại cái lạnh lẽo của mùa đông trong các vách tường bằng đá, nên dù là vào một ngày tháng bảy nóng như đổ lửa, nó vẫn lạnh lẽo và ẩm thấp.

Tuy nhiên, điều đó dường như không quan trọng. Ngôi nhà vẫn có thể sử dụng được, tách biệt và hình ảnh những cánh đồng hoang ở phía Bắc Yorkshire thật ngoạn mục, dù chỉ nhìn qua những ô cửa sổ bé xíu. Hầu như ngày nào họ cũng đi dạo hoặc lái xe dọc theo bãi biển, thăm thú chốn xưa cũ mà Emma còn nhớ được từ những chuyến đi thời thơ ấu, những thị trấn nhỏ bụi bặm dường như vẫn mang phong cách của năm 1976. Hôm nay, ngày thứ tư của chuyến du lịch, họ đã ở Filey, và đang đi dọc theo khu dạo mát rộng lớn nhìn ra biển, vẫn còn khá vắng vẻ vào một ngày thứ Ba trong học kỳ.

“Có thấy chỗ kia không? Đó là nơi chị gái anh đã bị chó cắn.”

“Hay đấy. Giống chó nào vậy?”

“Ồ, xin lỗi, anh khiến em phát chán phải không?”

“Chỉ một chút thôi.”

“Thật không dễ dàng, anh e là thế. Còn những bốn ngày nữa.”

Vào buổi chiều, theo dự định là họ sẽ đi bộ đến thác nước mà Emma đã lên kế hoạch từ đêm trước, nhưng sau một giờ, họ thấy mình đang ở trên cánh đồng hoang, nhìn dán mắt vào tấm bản đồ Khảo sát Quân nhu nhưng chẳng hiểu được gì và trước khi từ bỏ ý định, họ nằm xuống nền đất khô nứt nẻ ngủ lơ mơ dưới ánh nắng. Emma đã mang theo một cuốn sách hướng dẫn về các loài chim và một cặp ống nhòm lớn kiểu quân đội thời xưa, to kềnh và nặng uỵch cỡ một động cơ diezel, thứ mà lúc này cô đang nâng lên để quan sát.

“Nhìn kìa, trên kia. Em nghĩ đó là con diều hâu săn gà.”

“Ừmmm.”

“Nhìn thử đi. Nào... ở đằng kia kìa.”

“Anh không quan tâm. Anh ngủ đây.”

“Sao anh lại không quan tâm nhỉ? Đẹp lắm đấy.”

“Anh quá trẻ để ngắm chim.”

Emma cười lớn. “Anh thật buồn cười, anh biết điều đó mà.”

“Chúng ta đi lang thang cũng đủ tồi tệ rồi. Lần tới sẽ là nhạc cổ điển.”

“Quá thờ ơ để ngắm chim...”

“Sau đó sẽ là làm vườn, rồi sẽ mua quần jeans Marks & Spencer, em sẽ muốn chuyển về sống ở vùng quê. Chúng ta sẽ gọi nhau là ‘em yêu/anh yêu’. Em, anh có thể nhìn thấy trước điều đó. Đó là một sự trượt dốc.”

Cô dùng cánh tay nâng đầu lên, nghiêng người qua hôn anh. “Hãy nhắc lại lần nữa xem vì sao em phải cưới anh?”

“Giờ hủy vẫn còn kịp đấy.”

“Liệu chúng ta có lấy lại được tiền đặt cọc không?”

“E là không.”

“Không sao.” Cô lại hôn anh. “Để em nghĩ đã.”

Họ sẽ kết hôn vào tháng Mười một, một lễ cưới nho nhỏ, kín đáo vào mùa đông tại phòng đăng ký kết hôn, sau đó là một bữa tiệc nhỏ với gia đình và bạn bè thân thiết tại một nhà hàng ưa thích tại địa phương. Họ cứ khăng khăng cho rằng đây thật sự không phải là một lễ cưới, đúng hơn là một cái cớ để tổ chức tiệc. Lời thề sẽ mang tính truyền thống, không quá ủy mị và vẫn chưa được viết ra; gần như quá xấu hổ, họ tưởng tượng, khi thật sự ngồi đối mặt nhau viết ra những lời hứa này.”

“Chúng ta không thể dùng những lời hứa anh đã hứa với vợ cũ của anh sao?”

“Em định hứa là sẽ nghe lời anh đấy à?”

“Chỉ khi nào anh hứa với em là anh sẽ không bao giờ chơi golf.”

“Và em sẽ lấy họ của anh?”

“Emma Mayhew? Em nghĩ có thể tệ hơn.”

“Em có thể đặt dấu gạch nối ở giữa.”

“Morley-Mayhew. Nghe giống như một ngôi làng ở Cotsworld ấy. ‘Chúng ta đã có một chỗ nhỏ ngay bên ngoài Morley-Mayhew’.”

Và đây là cách mà họ hướng đến ngày trọng đai này: cợt nhả nhưng trong lòng cũng rất phấn chấn.

Tuần này ở Yorkshire là cơ hội cuối cùng để có một kỳ nghỉ trước ngày trọng đại kín đáo và khiêm tốn của họ. Emma đã đưa ra hạn chót, còn Dexter lấy làm lo lắng về việc bỏ bê công việc kinh doanh cả tuần, nhưng ít ra chuyến đi này cũng cho phép họ ghé thăm bố mẹ Emma, một sự kiện mà mẹ cô xem như một chuyến thăm qua đêm của hoàng thân. Bàn ăn được phủ khăn thay vì những cuộn khăn giấy thông thường, có món bánh xốp kem và một chai Perrier trong tủ lạnh. Sau khi Emma kết thúc mối quan hệ với Ian, tưởng như Sue Morley sẽ không thể nào yêu ai được nữa, nếu có, ấy vậy mà bà thậm chí còn gắn bó hơn với Dexter, tán tỉnh bằng chất giọng phát âm hơi quá và khác thường, giống như một chiếc đài biết làm duyên. Với tinh thần đầy ý thức trách nhiệm, Dexter cũng đã vờ tán tỉnh lại, trong khi các thành viên còn lại của gia đình Morley chẳng biết làm gì ngoài việc lặng lẽ nhìn xuống sàn nhà và cố gắng để không bật cười. Sue không quan tâm; đối với bà, dường như điều bà tưởng tượng từ lâu giờ cuối cùng cũng trở thành hiện thực: con gái bà thật sự kết hôn với Hoàng tử Andrew.

Nhìn anh qua đôi mắt của các thành viên trong gia đình mình, Emma cảm thấy tự hào về Dexter; anh đã nháy mắt với Sue; tỏ ra trẻ con và hài hước với các em họ cô, dường như luôn chân thành quan tâm đến những con cá chép của bố cô và cơ hội chiến thắng của đội Manchester United trong giải ngoại hạng Anh. Duy có em gái Emma là có vẻ nghi ngờ vẻ quan tâm và chân thành của Dexter. Hiện đã ly dị và nhận nuôi cả hai con trai, với thái độ đầy ai oán và thường xuyên trong trạng thái kiệt sức, Marianne không còn tâm trạng nghĩ tới bất cứ đám cưới nào nữa. Đêm hôm đó, họ đã nói chuyện trong khi đang rửa chén bát.

“Sao mẹ lại nói chuyện bằng cái giọng dở người đó chứ, đấy là điều mà em muốn biết.”

“Mẹ thích anh ấy.”Emma thúc tay vào cánh tay em gái mình. “Em cũng thích anh ấy, đúng không?”

“Anh ấy tử tế. Em thích anh ấy. Chỉ có điều em nghĩ anh ta đúng ra phải là một người nổi tiếng ăn chơi hay đại loại thế.”

“Chuyện đó xảy ra cách đây đã lâu rồi. Giờ thì không thế nữa.”

Và Marianne khịt khịt mũi, rõ ràng là đang kìm nén để không nói ra điều gì đó về việc thế nào ngựa chả quen đường cũ.

Từ bỏ ý định tìm kiếm thác nước, họ lái xe trở lại quán rượu địa phương, ăn khoai tây chiên và chơi bi-a cho đến chiều muộn.

“Anh nghĩ là em gái em không thích anh lắm,” Dexter nói, tung quả bóng lên để quyết định xem ai đánh trước.

“Dĩ nhiên là nó thích anh chứ.”

“Cô ấy chẳng nói với anh lấy một lời.”

“Nó chỉ ngại ngùng và hơi gắt gỏng thôi. Nó là thế, em gái chúng ta mà.”

Dexter mỉm cười. “Giọng nói của em kìa.”

“Giọng em thế nào?”

“Em đã dùng lại đúng giọng Bắc kể từ khi chúng ta ở đây.”

“Vậy sao?”

“Ngay khi chúng ta đến đường M1.”

“Không sao chứ?”

“Hoàn toàn không sao hết. Đến phiên ai đánh nhỉ?”

Emma thắng trong ván đó, rồi họ rảo bộ về ngôi nhà trong ánh đèn đêm, chếnh choáng và đầy tình cảm sau khi uống bia với cái bụng rỗng. Một kỳ nghỉ để làm việc, theo kế hoạch thì họ sẽ dành thời gian ban ngày cho nhau, còn đến đêm Emma phải làm việc, nhưng chuyến đi trùng với thời gian dễ thụ thai nhất trong chu kỳ của Emma, và họ buộc phải tận dụng mọi cơ hội lúc này. “Gì cơ, lại nữa à?” Dexter lầm bầm khi Emma đóng cửa và hôn anh.

“Chỉ khi anh muốn.”

“À, anh muốn chứ. Chỉ là cảm giác như mình đang... ở trại nuôi ngựa hay gì đó.”

“Ồ, đúng vậy, đúng vậy đấy.”

Vào khoảng chín giờ, Emma đang ngủ trên chiếc giường lớn, không thoải mái lắm. Bên ngoài trời vẫn còn sáng, và trong một lúc, Dexter nằm lắng nghe nhịp thở của cô, nhìn ra một phần đất nhỏ của cánh đồng hoang tím ngăn ngắt qua cửa sổ phòng ngủ. Vẫn không chợp mắt được, anh trườn người ra khỏi giường, mặc quần áo, đoạn nhẹ nhàng bước xuống cầu thang để đi vào nhà bếp, nơi anh tự thưởng cho mình một ly rượu và tự hỏi họ sẽ làm gì bây giờ. Do đã quen với cuộc sống cuồng nhiệt của Oxfordshire, Dexter cảm thấy kiểu sống tách biệt này thật đáng sợ. Sẽ là quá nhiều khi mong chờ có được Internet băng thông rộng ở đây, nhưng trong cuốn quảng cáo, ngôi nhà này cũng đã khoe khoang đầy tự hào về việc không có ti vi, anh chọn bài hát của Thelonious Monk - thời gian gần đây anh nghe nhiều nhạc jazz hơn - rồi thả phịch người xuống sofa, làm tung lên một đám bụi rồi cầm cuốn sách lên đọc. Nửa đùa nửa thật, Emma đã mua cho anh cuốn Đồi gió hú để đọc trong chuyến đi, nhưng anh thấy không thể nào đọc được cuốn sách này, vì thế, anh tìm máy tính xách tay, mở nó ra đoạn nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trong thư mục “Personal Documents” có một thư mục khác gọi là “Random”, bên trong đó chứa một tập tin khoảng 40KB có tên là bàiphátbiểungàytrọngđại.doc: bài phát biểu của chú rể. Sự kinh khủng của các diễn đạt nửa như ứng khẩu, nửa như rời rạc và ngốc nghếch của anh tại đám cưới đầu tiên vẫn còn hiện hữu rất rõ ràng, vậy nên lần này, anh quyết tâm sẽ làm thật tốt, và bắt đầu chuẩn bị cho sớm sủa.

Cho đến lúc này, nội dung của toàn bài viết như sau.

Bài phát biểu của chú rể

Sau một cuộc tình như cơn lốc xoáy,v.v...

Cách chúng tôi gặp nhau. Học cùng trường đại học nhưng chẳng bao giờ biết cô ấy. Đã gặp cô ấy đâu đó. Lúc nào cô ấy cũng tức giận về mái tóc khủng khiếp của mình. Đưa ra những bức hình? Nghĩ rằng tôi là người giàu có. Bộ đồ công nhân bằng vai trúc bâu, hay là tôi tưởng tượng ra? Cuối cùng thì quen được cô ấy. Đã gọi bố cô là người ủng hộ chủ nghĩa phát xít.

Trở thành những người bạn tốt thỉnh thoảng gặp nhau. Tôi trở thành một tên ngốc. Đôi khi không nhìn thấy mọi việc ngay trước mắt mình (sến).

Mô tả Em. Những phẩm chất của cô ấy. Hài hước. Thông minh. Là người khiêu vũ giỏi nhưng lại nấu ăn rất tệ. Có gu âm nhạc. Chúng tôi tranh luận nhưng lúc nào cũng vui vẻ. Xinh đẹp nhưng lại không bao giờ biết điều đó, v.v... Đối xử tuyệt vời với Jas, thậm chí chan hòa với vợ cũ của tôi! Hô hô ha ha. Mọi người đều yêu mến cô ấy.

Chúng tôi mất liên lạc. Khoảng thời gian ở Paris.

Cuối cùng đã được ở cạnh nhau, cuộc tình lốc xoáy gần mười lăm năm, cuối cùng đã đơm hoa kết quả. Tất cả bạn bè đều nói tôi như thế. Hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Ngừng một lúc để khách mời tán thưởng.

Công nhận cuộc hôn nhân thứ hai. Lần này sẽ làm tốt. Cảm ơn những người phục vụ. Cảm ơn Sue - Jim vì đã chào đón tôi bằng tình cảm nồng nhiệt. Cảm thấy mình như những người miền Bắc đáng kính ở đây, v.v... Những bức điện tín? Những người bạn vắng mặt. Tiếc vì mẹ không có ở đây. Hẳn sẽ rất hài lòng. Cuối cùng!

Nâng cốc với người vợ xinh đẹp của mình blah-di-blah-di-blah-blah-blah-blah-blah.

Đó là phần mở đầu và dàn ý đã lên sẵn. Anh bắt đầu làm việc một cách hăng hái nhất, chuyển từ phông chứ Courier sang Arial rồi sang Times New Roman và ngược trở lại, chuyển tất cả sang in nghiêng, đếm từ, chỉnh lề và khoảng cách các đoạn để bài phát biểu trông đáng kha khá một chút.

Cuối cùng, anh bắt đầu đọc to lên, sử dụng đoạn văn như các nốt nhạc, cố diễn lại sự trôi chảy mà anh từng thể hiện trên ti vi.

“Mình sẽ chỉ cần cảm ơn mọi người vì đã đến đây hôm nay...”

Nhưng anh có thể nghe tiếng ván sàn gỗ kêu cót két phía trên đầu mình, anh liền nhanh tay đóng máy tính lại, nhét nó dưới ghế sofa và lấy quyển Đồi gió hú ra đọc.

Trong tư thế trần truồng và vẫn còn ngái ngủ, Emma bước xuống cầu thang, dừng lại nửa chừng rồi ngồi xuống với hai cánh tay choàng qua đầu gối. Cô ngáp ngắn ngáp dài. “Mấy giờ rồi?”

“Mười giờ kém mười lăm phút. Thời điểm cuồng nhiệt đấy Em à.”

Cô ngáp lần nữa. “Anh làm em mệt chết đi được.” Cô cười khoái chí. “Đúng là ngựa giống.”

“Em đi mặc quần áo vào được không?”

“Anh đang làm gì đó?” Anh giơ cuốn Đồi gió hú lên và Emma mỉm cười. “Tôi không thể sống nếu thiếu cuộc đời tôi! Tôi không thể sống nếu thiếu linh hồn tôi! Hay là ‘không thể yêu nổi nếu thiếu cuộc đời tôi’ nhỉ? Hay là ‘không thể sống nổi nếu thiếu tình yêu?’ Không thể nhớ được.”

“Chưa đến đoạn đó. Vẫn ở chỗ một người phụ nữ tên là Nelly đang nện thình thịch.”

“Dần dần sẽ hay hơn, em hứa đấy.”

“Nói lại xem nào, vì sao ở đây không có ti vi?”

“Chúng ta phải tự tìm cách giải trí. Trở lại giường và nói chuyện với em đi.”

Anh đứng lên bước qua phòng, nghiêng người xuống thành cầu thang hôn cô. “Hứa với anh là sẽ không bắt anh quan hệ nữa chứ.”

“Vậy chúng ta sẽ làm gì?”

“Anh biết nghe có vẻ kỳ cục,” anh nói, trông hơi ngượng ngùng. “Nhưng anh sẽ không phiền nếu ta chơi trò xếp chữ đâu.”