Một ngày - Chương 21

CHƯƠNG 21

Đỉnh núi Arthur’s Seat

Thứ Sáu, ngày 15 tháng Bảy năm 1988

Phố Rankeillor, Edinburgh

Dexter tắm trong căn phòng tắm tồi tàn ẩm mùi mốc meo, sau đó mặc chiếc áo sơ mi đêm qua. Nó có mùi mồ hôi và thuốc lá vì thế cậu mặc thêm áo khoác vào để giấu mùi hôi, đoạn nặn kem đánh răng vào ngón trỏ và đánh bóng răng của mình.

Cậu bước vào bếp, Emma Morley và Tilly Killick đang đứng trong đó, bên dưới một tấm poster bộ phim Jules et Jim của Trufaut nhớp mỡ to bằng bức tường. Diễn viên Jeanne Moreau đứng nhìn khi họ đang cười nói và ăn bữa sáng kỳ cục: bánh mì nâu với bơ xốt đậu nành, một vài món điểm tâm thập cẩm. Bởi đây là dịp đặc biệt nên Emma đã rửa sạch chiếc máy pha cà phê kiểu lục địa, loại máy dường như lúc nào cũng mốc meo bên trong, và sau khi thưởng thức một ly chất lỏng màu đen có vị dâu, Dexter bắt đầu cảm thấy khoan khoái hơn một chút. Cậu ngồi im lặng, lắng nghe những lời nói đùa ngượng ngập của hai người bạn cùng phòng, những cặp mắt kính to đùng của họ trông như huy hiệu danh dự, và mơ hồ có cảm giác như mình vừa bị bắt làm con tim bởi một nhóm người có tư tưởng cực đoan thái quá. Có lẽ việc ở lại là một sai lầm. Chắc chắn là sai lầm khi rời khỏi phòng ngủ. Làm sao cậu có thể hôn Emma khi Tilly Killick ngồi đó nói lảm nhảm liên hồi?

Về phần mình, Emma cảm thấy ngày càng điên tiết với sự hiện diện của Tilly. Chẳng lẽ cô không có chút tự do nào sao? Ngồi đó với một tay ôm cằm, cô nghịch nghịch tóc và mút chiếc thìa cà phê. Emma đã mắc phải sai lầm là tắm bằng loại sữa tắm vị dâu mà cô chưa dùng thử bao giờ và đau đớn nhận ra rằng mình có mùi giống như một loại sữa chua trái cây. Cô rất muốn đi rửa sạch nó nhưng lại không dám để Dexter đi một mình với Tilly, chiếc áo choàng tắm của cô ta đang phơi bày bộ đồ lót đẹp nhất của cô nàng, loại áo choàng len bó sát toàn thân màu đỏ của hãng Knickerbox; đôi khi, cô ta cư xử quá tự nhiên.

Quay trở lại giường ngủ, đó là những gì Emma thật sự muốn, và để lại được ăn mặc theo cách mình muốn, nhưng lúc này đã quá muộn, tất cả bọn họ đều tỉnh táo. Với mong muốn được thoát khỏi tình trạng này, cô nói to lên là họ nên làm gì hôm nay, ngày đầu tiên sau khi tốt nghiệp.

“Chúng ta có thể đến quán rượu?” Dexter đề nghị một cách yếu ớt. Emma rên lên với cảm giác buồn nôn.

“Đi ăn trưa?” Tilly nói.

“Không có tiền.”

“Vậy đi xem phim?” Dexter đề nghị. “Mình sẽ chi…”

“Không phải hôm nay. Thời tiết rất đẹp, chúng ta nên ra ngoài.”

“Được, vậy đi biển nhé. North Berwick.”

Emma chùn bước trước đề xuất này. Điều đó có nghĩa là sẽ mặc đồ tắm trước mặt cậu ấy, mà cô thì không đủ mạnh mẽ để chịu đựng sự tra tấn đó. “Mình không hợp với biển.”

“Được thôi, vậy làm gì?”

“Chúng ta có thể leo lên đỉnh Arthur’s Seat?” Tilly nói.

“Mình chưa từng làm việc đó,” Dexter nói vẻ ngẫu nhiên. Cả hai cô gái đều nhìn cậu, há hốc miệng.

“Cậu chưa bao giờ leo lên đỉnh Arthur’s Seat sao?”

“Chưa.”

“Cậu đã ở Edinburg bốn năm, thế mà cậu chưa từng?...”

“Mình bận!”

“Bận làm gì?” Tilly hỏi.

“Nghiên cứu nhân học,” Emma nói và hai cô gái cười khúc khích.

“Vậy chúng ta phải đi!” Tilly nói, và sau đó là một khoảng im lặng khi mắt của Emma ra dấu cảnh báo.

“Mình không đi loại giày phù hợp,” Dexter nói.

“Có phải là núi K2(41) đâu, chỉ là một loại quả đồi lớn thôi.”

41. Đỉnh núi cao thứ nhì thế giới (8611m) thuộc dãy núi Karakoran giáp ranh biên giới Trung Quốc và Parkistan.

“Mình không thể leo lên đó bằng giày da được!”

“Cậu sẽ không sao đâu, chuyện đó có khó gì đâu.”

“Trong bộ đồ này của mình ư?”

“Đúng! Chúng ta có thể làm một chuyến dã ngoại!” Nhưng Emma cảm thấy sự nhiệt tình đang dần mất đi cho đến khi Tilly nói:

“Thật ra thì hai người đi với nhau thôi. Mình có việc phải làm rồi.”

Emma nhìn ngay về phía Tilly, bắt gặp cái nháy mắt của cô ta, và Emma nghĩ rất muốn chồm người qua hôn cô ta một cái.

“Được thôi. Vậy chúng ta đi nào!” Dexter nói, cũng cảm thấy phấn chấn hơn, và mười lăm phút sau, họ bước ra ngoài buổi sáng tháng Bảy còn mờ sương, Salisbury Crags dần hiện ra trước mặt họ ở cuối phố Rankeillor.

“Thật là chúng ta sẽ leo lên đó sao?”

“Một đứa trẻ cũng có thể làm được. Cứ tin mình đi.”

Họ ghé lại siêu thị trên phố Nicolson để mua thức ăn cho chuyến dã ngoại, cả hai đều cảm thấy hơi không thoải mái với nghi thức gia đình kỳ lạ của việc dùng chung một chiếc giỏ mua hàng, họ lựa chọn vẻ e dè: liệu dầu ô liu có kỳ cục quá không? Có buồn cười không khi mua Irn Bru không, có khoa trương khi mua sâm banh không? Họ chất đầy hàng hóa vào chiếc ba lô kiểu quân dụng của Emma - đồ của Dexter toát lên vẻ sành điệu - sau đó quay ngược lại về hướng công viên Holyrood và bắt đầu leo dọc lên chân vách đứng.

Dexter lẽo đẽo theo sau, cả người và đôi giày trơn trượt đều đẫm mồ hôi, với điếu thuốc trên môi, đầu cậu cứ ong ong do rượu vang công với tách cà phê sáng nay. Cậu mơ hồ nhận ra rằng đúng ra cậu nên ngắm nhìn vẻ lộng lẫy của phong cảnh xung quanh, nhưng thay vào đó, mắt cậu lại cứ dán chặt vào phần mông của Emma trong chiếc quần Jeans Levi’s 501s bạc màu, dây thịt thắt chặt ở eo, dưới chân là đôi giày Converse All-Stars cao cổ.

“Cậu thật nhanh nhẹn.”

“Mình, giống như một loài sơn dương ấy. Hồi còn say mê Cathy của Đồi gió hú, mình rất hay đi bộ đường dài. Lang thang trên những cánh đồng hoang lộng gió. Lòng mình tràn đầy bao cảm xúc. “Tôi không thể sống thiếu cuộc đời tôi! Tôi không thể sống thiếu tâm hồn tôi!”

Nghe câu được câu chăng, Dexter đoán là cô đang trích lời của ai đó, nhưng lại bị sao nhãng bởi vệt mồ hôi đang lăn dài giữa hai cầu vai cô, thoáng thấy dây áo ngực bên dưới chiếc áo thun của cô. Cậu nhớ lại hình ảnh của đêm qua, nhưng cô quay lại nhìn cậu như thể cảnh báo cậu hãy từ bỏ suy nghĩ đó.

“Đằng đó thế nào, Sherpa Tenzing(42)?”

42. Tenzing Norgay (1914-1986), còn được gọi là Sherpa Tenzing, một trong hai nhà leo núi đầu tiên đặt chân lên đỉnh Everest vào năm 1953.

“Mình ổn. Ước gì có một ít đinh móc gắn vào đôi giày này, vậy thôi.” Lúc này cô cười lớn. “Có gì vui à?”

“Chỉ là mình chưa bao giờ thấy ai vừa hút thuốc vừa leo núi cả.”

“Vậy mình phải làm gì?”

“Ngắm cảnh!”

“Ngắm cảnh, ngắm cảnh, ngắm cảnh.”

“Đó là Shelly hay Wordsworth?”

Cậu thở phù phù và dừng lại, hai tay chống lên đầu gối. “Được. Mình sẽ ngắm cảnh.” Xoay đầu sang một bên, cậu nhìn thấy khu cư xá, những tháp hình tròn của Thành cổ bên dưới những tảng đá xám đồ sộ của tòa lâu đài, và phía trên nó, trong đám sương mù của một ngày ấm áp, là cửa biển Firth of Forth. Dexter có một quy ước chung là không tỏ ra ấn tượng với bất kỳ thứ gì, nhưng đây thật sự là một cảnh quan kỳ vĩ, thứ mà cậu chỉ nhìn thấy trong những tấm bưu thiếp. Cậu tự hỏi sao mình lại chưa từng nhìn thấy nó trước đây.

“Rất đẹp,” cậu cho phép mình nói thế và họ tiếp tục leo lên đỉnh, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra khi họ lên đến nơi.