Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 1) - Chương 12 phần 1
12
Trong thâm tâm, Charlotte tin rằng Tom Harding rất tin tưởng bà vì thế ông mới giao phó vật lưu niệm quý báu nhất đời mình cho bà. Ông biết là bà sẽ tìm được người thừa kế hoặc nếu không, bà cũng sẽ đưa những vật có giá trị này đến trưng bày ở bảo tang. Đó là bổn phận mà bà luôn tự nhắc mình phải thực hiện một cách nghiêm túc và không làm sai luật.
Charlotte nghiền ngẫm rất nhiều ngày về những việc cần phải làm, Bởi vì Tom đang được chính phủ bảo trợ nên nỗi sợ lớn nhất của bà là yên ngựa, các loại súng, áp phích và các kịch bán truyền hình của ông có thể bị sung công và bán đấu giá để bù đắp cho số tiền đã dùng vào việc chăm sóc ông. Theo luật pháp của bang Washington, Tom chỉ được phép sở hữu hai nghìn đô la giá trị tài sản ít nhất thì đó cũng là điều mà Olivia đã nói.
“Chính phủ có quyền làm như vậy à?”. Bà hỏi con gái mình vào cái ngày cả hai khám phá ra bí mật của Tom.
“Thế đấy...”.
Charlotte hiểu ý nghĩa của câu “thế đấy” và bất chấp những rủi ro, bà đã thực hiện những hành động mạo hiểm sau lưng con gái mình.
Đó là những quy định của bang... Nếu bà có thể xoay chuyển tình thế, thì bà vẫn sẽ làm.
Khi thấy Olivia ngày càng bận bịu với công việc ở tòa án, Charlotte không dám thật thà để nói cho con gái biết việc mình đã làm. Một buổi trưa thứ hai, bà quyết định tới thăm phòng làm việc của cô con gái thẩm phán. Vì Olivia luôn bận rộn, nên Charlotte không biết liệu bà có cơ hội để kể với con gái những việc mình đã lén lút làm không?
Charlotte lén nhìn vào bên trong và ngay lập tức bắt gặp mùi sách cũ và cả dầu chanh. Olivia ngạc nhiên ngước lên nhìn bà. “Chào mẹ”.
“Con có thể dành cho mẹ một phút không?”.
Chìm sâu vào suy tư, Olivia phải mất tới một lúc tập trung rồi mới trả lời được. “Để lúc khác mình nói chuyện được không mẹ?”.
“Mẹ muốn con biết là mẹ đã quay trở lại nơi lưu trữ tài sản của Tom và lấy một số thứ của ông ấy. Mẹ không thể để chúng ở đó thêm một chút nào nữa. Janet muốn chiếc chìa khóa đó”.
“Mẹ”, Olivia bịt tai gào lên, Con gái bà cực kỳ nhạy cảm và dễ xúc động.
“Đừng nói thế với mẹ. Mẹ đã cất chúng ở ngăn an toàn. Cả hai chúng ta đều biết điều gì sẽ xảy ra khi tổ chức Dịch vụ xã hội phát hiện ra Tom có thứ gì đó đáng giá”. Charlotte không cho phép điều đó xảy ra.
Olivia đứng dậy nhìn bà chằm chằm, rồi lại ngồi phịch xuống.
Cô thở dài. “Được rồi... Dẫu sao thì chỉ đến sau khi ông ấy chết, người ta mới mang xác định giá trị thực của những thứ này”.
Nghe có vẻ giống lý lẽ của một luật sư, tuy nhiên... lại là một lời biện hộ tuyệt vời, Charlotte thầm nghĩ và gật đầu hài lòng. Dù sao thì Charlotte cũng không lấy hết đồ đạc ở đơn vị lưu trữ đó.
Bà đã để lại những đồ đạc xấu và tồi tàn nhưng vẫn còn sử dụng được. Bà chỉ lấy những gì Tom muốn bà giữ để không ai có thể biết đến. Những thứ này đáng lẽ phải để ở gia đình của ông - nếu bà có thể tìm thấy.
“Đừng lo lắng”, Charlotte nói. “Mẹ kiểm soát được mọi thứ”. Điều làm bà thấp thỏm đó là Olivia đã nói rất ít. Có lẽ ở đây có nhiều nhánh pháp luật hơn bà hiểu, bà chẳng biết mình đã vi phạm luật của nhánh nào.
“Con lại lo lắng về chính những thứ mẹ cho rằng mình kiểm soát được ấy”, Olivia chua chát. Charlotte tảng lờ câu nói ấy. “Mẹ có lần ra được thành viên gia đình nào không?”.
“Không... không ai cả, nhưng mẹ sẽ tìm. Mẹ...”.
“Ôi mẹ, đây là một trách nhiệm nặng nề”.
Charlotte nói như thể muốn nhắc nhở băn khoăn. “Mẹ cảm thấy đó là trách nhiệm của mình”. Bà thẳng thắn thú nhận. “Mẹ muốn con biết rằng mẹ đã giấu Roy McAfee để tìm ra bất cứ người nào đủ tư cách thừa kế Tom”.
“Mẹ đã làm gì?”
Olivia không thấy có vấn đề gì với điều chị vừa nghe thấy, vậy mà Charlotte lại không trả lời câu hỏi đó.
Olivia lại thở dài. “Roy đã nói gì với mẹ?”
Những ngón tay của Charlotte nắm chặt chiếc xắc đang để giữa hai đầu gối của bà. “Thực ra mẹ chưa nói với anh ta. Khi mẹ gọi điện để hẹn, Corrie và mẹ đã nói chuyện. Mẹ giải thích tại sao mẹ cần sự giúp đỡ của Roy. Mẹ sẽ gặp anh ta vào chiều hôm nay”.
“Mẹ, xin mẹ đừng nói với bất cứ ai khác việc mẹ đã làm”.
“Ồ không phải lo. Mẹ cũng không đề cập tới việc con và mẹ đã trao đổi với con đâu”.
Olivia lầm bầm: “Điều đó có thể thông cảm được”.
“Con có muốn mẹ nói cho con biết Roy tìm ra cái gì không?”, Charlotte hỏi, như có cảm giác là con gái mình không muốn biết. Có lẽ trong suy nghĩ của Olivia thì làm theo luật pháp là cách tốt nhất. Charlotte thấy ngạc nhiên khi tòa án thường bỏ qua lương tâm và thiên về lý trí cứng nhắc. Con đừng để ý”.
Charlotte vừa nói vừa đứng dậy. “Mẹ sẽ kể chi tiết với con sau”.
Rõ ràng Olivia đã có vẻ bớt căng thẳng. “Được rồi, cảm ơn mẹ”.
Một cách quyết đoán, Charlotte đi ra khỏi tòa án. Bà gặp Troy Davis khi ra đến đường phố, Troy Davis gật đầu với bà, ngay lập tức Charlotte quay nhìn chỗ khác, chắc mẩm viên cảnh sát trưởng sẽ đoán rằng bà là tội phạm đang trên đường chạy trốn. May mắn thay, anh ta không nghĩ thế và chỉ đơn thuần là đi dạo qua. Thật dễ hiểu khi những người phạm tội luôn tìm cách trốn chạy.
Vào buổi chiều muộn cùng ngày, Charlotte đến văn phòng của Roy McAfee sớm ba mươi phút so với lịch hẹn. Bà lấy bộ đồ đan len của mình, ngồi ở phòng chờ và đan thoăn thoắt. Những hành động trái pháp luật thì đã rõ rồi, nhưng thú tội chúng với một cựu cảnh sát - vâng quả là một thử thách đối với hệ thần kinh của bà.
Corrie bận điện thoại và xin lỗi khi cô kết thúc. “Hai mươi phút nữa Roy mới quay trở lại”.
“Ồ, không sao, tôi đã đến sớm”, Charlotte quay người lại.
Olivia sẽ bảo vệ bà khỏi sự trừng phạt của luật pháp - hoặc con gái bà sẽ nhận trách nhiệm về mình - nhưng bà không dám chắc Roy cũng sẽ hành động tương tự. Được thôi, thế đấy. Quyết tâm của Charlotte được củng cố bằng chính tinh thần của bà, mặc dù bà không biết chính xác mùi vị nhà tù sẽ là như thế nào.
“Vớ vẩn”, Charlotte lẩm bẩm. Đây là một cơ hội mà bà phải nắm lấy.
Corrie liếc nhìn lên. “Bác nói gì ạ?”.
“Ồ, không có gì cả”, Charlotte nói kèm theo tiếng thở dài. Roy trở về sớm năm phút so với thời gian hẹn, đúng lúc Charlotte đang tự làm mình lo lắng đến phát sốt.
Corrie đang quan tâm tới lý do của cuộc viếng thăm, nhưng Charlotte tránh né câu hỏi của cô và muốn nói chuyện riêng với Roy.
Phải đến một phút sau, Corrie mới thông báo rằng Roy đã sẵn sàng gặp bà.
Cất bộ đồ đan vào trong túi của mình, Charlotte đứng dậy.
Roy ngồi sau chiếc bàn rộng bằng gỗ sồi bề bộn tài liệu.
Chiếc máy tính đã tắt, còn tài liệu nếu không nằm trên bàn thì rơi ngổn ngang dưới mặt đất quanh anh. Charlotte không biết là làm thám tử tư lại nhiều việc đến thế, đặc biệt ở một thị trấn như vịnh Cedar.
“Tôi có thể giúp gì được cho bà?”. Roy hỏi thẳng vào vấn đề với giọng rất chuyên nghiệp.
Lúc này bà đang ở đây, Charlotte không biết nên bắt đầu từ đâu - có lẽ không phải bắt đầu bằng việc thú nhận tội lỗi, nếu thực sự những việc bà đã làm đó lại là tội lỗi thật. “Anh đã bao giờ xem chương trình cao bồi vào thứ Bảy khi còn là một cậu bé chưa?”
Roy cười lớn. Có chứ. Đó là chương trình tôi rất thích đấy. Anh ta đưa ngón tay lên và giả bộ như đang thổi khói bốc ra từ đầu súng.
“Anh có còn nhớ Tom Houston không?”, bà hỏi tiếp.
“Chàng cao bồi có khả năng đổi giọng phải không ạ?”.
Charlotte rạng rỡ. “Ồ! Vậy thì anh sẽ không khỏi ngạc nhiên đâu khi biết rằng ông ấy qua đời tháng trước, Tom đã sống ở đây, ngay chính tại vịnh Cedar này”.
Roy vươn người về phía trước và mắt anh ta mở to hết cở. “Bà nói đùa đấy à?”.
“Đó là sự thực!”, Charlotte khẳng định, mặt bà rạng ngời vẻ kiêu hãnh vì được biết sự thực này trước bất kỳ một người nào khác. “Chúng tôi đã là những người bạn tốt”.
“Bà và Tom Houston?”. Roy lộ vẻ ngạc nhiên.
“Đúng thế...”, bà trả lời trong tiếng thở dài. “Lúc đó, tôi không biết anh ta là Tom Houston. Ông ấy đến Cedar với cái tên Tom Harding”. Bà giải thích chi tiết sự việc dẫn tới cuộc gặp gỡ của họ và mọi thứ đã xảy ra kể từ sau cái chết của Tom, bao gồm cả cuộc đột nhập của bà vào khu cất giữ đồ.
“Hiện tại bà để tất cả những vật lưu niệm ở nhà?”.
“Đúng vậy”. Charlotte tránh đề cập tới tên Olivia, nhưng bà nhận ra rằng Roy cũng đặt rất nhiều câu hỏi. “Tôi hiểu rằng những điều tôi làm là không tuân thủ theo pháp luật”, bà bắt đầu.
“Không hẳn”.
Charlotte nhớ lại toàn bộ rắc rối liên quan đến các điều luật. “Nhưng...”. Rồi bà quyết định nếu Roy không hiểu về những hành động bất hợp pháp của bà thì bà cũng không cần lo lắng nữa.
“Bà muốn tôi làm gì?”, Roy hỏi.
Charlotte nghĩ rằng điều đó đã rõ ràng. “Tôi cần tìm xem Tom có bà con thân thuộc nào không. Anh có thể giúp tôi việc đó chứ?”.
Roy không hề lưỡng lự. “Chắc chắn là tôi có thể làm được. Trong số những thứ Tom đưa, bà có thấy số bảo hiểm xã hội không?”.
“Không, nhưng tôi sẽ tìm ra”. Janet Lester chắc chắn nó có trong đống giấy tờ mà cô giữ cho Tom. Bà cau mày, ngẫm nghĩ suy tính xem phải hỏi chính xác việc đó bằng cách nào. Bà quý mến và tin tưởng những người làm công tác xã hội, nhưng bà sẽ không nói cho Janet bất cứ điều gì liên quan đến việc này, kể cả sự thực rằng bà đã lấy đồ đạc trong kho của Tom. Không cần thiết phải kéo những người bạn vào tù cùng với mình, nếu mọi việc bị bại lộ.
“Có ai nữa biết Tom thực sự là ai không?”.
“Chỉ có duy nhất Olivia”.
Roy gật đầu tỏ vẻ hài long. “Hãy giữ kín điều này cho tới khi tôi có tin cho bà”.
Giữ im lặng về tất cả những điều này chẳng dễ dàng gì, nhưng Charlotte sợ rằng một khi câu chuyện bị lộ, những mối quan hệ họ hàng đã thất lạc từ lâu sẽ xuất hiện, và tất cả những kẻ hám của sẽ đòi hỏi quyền lợi.
“Việc này liệu mất bao nhiêu thời gian?”. Charlotte hỏi. Bây giờ bà chính thức thuê Roy và đã sẵn sàng đón nhận kết quả.
“Tôi không thể hứa chắc chắn về mốc thời gian”, Roy nói với bà. “Nếu sau hai tuần nữa kể từ bây giờ, bà muốn gặp tôi, tôi sẽ đưa cho bà một bản bảo cáo về tiến triển công việc”.
“Anh không thể tìm kiếm thông tin trên máy tính được à?”, bà hỏi và chỉ tay về phía màn hình máy tính của anh ta.
“Tôi sẽ bắt đầu từ đó”.
Charlotte đã học lớp máy tính cơ bản vào cuối mùa hè vừa qua. Sử dụng chiếc máy tính cũ của Olivia, bà đã gõ các cột báo cho Jack - bởi vì anh ta cố nài nỉ bà. Nhưng phần bà thích nhất trong máy tính là chơi trò xếp tú-lơ-khơ, mặc dù chơi trên máy tính thì không thể ăn gian được. Nhưng dù sao nó vẫn rất thú vị!
Bà sớm có kế hoạch mua một chiếc máy vi tính mới bằng số tiền kiếm được từ việc viết bài cho trang về người cao tuổi. Bà đã có rất nhiều ý tưởng cho các cột báo trong tương lai, khi nào xong, bà thậm chí còn viết về cuộc gặp gỡ với Tom… “Hai tuần, sau đó thì?” Roy hỏi.
“Tôi mong chờ đến lúc đó”, bà nói với anh ta.
Khi Charlotte bước ra, bà cảm thấy như trút ngay một gánh nặng lớn khỏi đôi vai của mình.
Cathy cười thích thú trước bức tranh biếm họa của Cecilia về người thợ làm tóc.
Chiều thứ tư trời mưa, Cecilia giúp Cathy tự nhuộm mái tóc hightlight nổi bật.
Kể từ lần đầu tiên làm quen với nhau bằng việc xem video và ăn bỏng ngô vào buổi tối tại nhà Cecilia, họ thường tìm ra nhiều lý do để gặp gỡ nhau. Cả Cathy và Cecilia đều không có nhiều tiền để tiêu, vì vậy họ thay nhau tạo ra những niềm vui nho nhỏ với chi phí thấp như xem phim hoặc ăn tối. Dần dần Cathy đã lôi kéo Cecilia tham gia vào các buổi tụ tập với những người vợ hải quân khác. Vào buổi tối kỷ niệm ngày cưới của cô, cả nhóm đã tụ tập tại Bếp Thuyền Trưởng. Cuối tuần trước, Cecilia đã gặp Carol Greendale, một người vợ hải quân có cô con gái sinh cùng tháng với Allison. Điều khiến cô càng đau đớn hơn là việc nhìn thấy mẹ con Carol quấn quýt bên nhau.
Cô phải xin lỗi để đi chỗ khác, nhưng Cathy đã kiên quyết thuyết phục cô ở lại bất chấp những kháng cự yếu ớt và xin lỗi nhẹ nhàng của cô. Bây giờ nghĩ lại, Cecilia thấy vui vì mình đã không bỏ về.
Cathy bước vào nhà tắm để gội dầu, trong lúc đó Cecilia đọc các chỉ dẫn trong bộ đồ làm tóc.
“Cậu có mang theo đồ móc dể đan không?”, cô hỏi khi Cathy xuất hiện trở lại với chiếc khăn tắm quấn quanh đầu.
“Không. Chúng ta cần một thôi chứ?”.
Cecilia không chắc chiếc móc nhựa nhỏ trong bộ đồ đan có dùng được không. “Không sao đâu, chúng ta sẽ xoay xở được”.
“Mình có nên chạy qua siêu thị K không nhỉ? Mình cũng có thể mua một bộ đồ khác để làm tóc cho cậu”.
“Lần này thì chưa cần”. Cecilia lắc đầu.
“Nhìn đây, mình phải rút những sợi tóc qua các lỗ ở trên mũ nhựa này...”. Cô nhíu mày xem xét kỹ lưỡng những đồ lặt vặt trong bộ đồ nghề đó.
“Mới đây cậu có nghe tin tức gì từ Ian không?”.
Cecilia lắc đầu. Đã gần ba tuần kể từ ngày kỷ niệm lễ cưới của họ, và cô vẫn chưa cảm ơn được anh vì đã gửi hoa tặng cô, cũng chưa báo cho anh là cô đã nhận được. Dù sao cô cũng không liên lạc với anh. Ian cũng chẳng viết cho cô mặc dù anh đã nhận được lá thư đó và hiểu được thông điệp của cô.
“Andrew nói họ sẽ sớm cập cảng”.
“Cập cảng ở Úc hả?”.
Cathy bật thở dài và tì cằm lên tay. “Mình luôn mơ ước được tới thăm Nam Thái Bình Dương”.
“Mình cũng vậy”.
“Trong bức thư vừa rồi, Andrew viết về bầu trời đêm”, Cathy nhẹ nhàng kể Cecilia thôi không đọc các hướng dẫn để lắng nghe bạn mình nói.
Ian yêu những vì sao và có kiến thức sâu rộng về những hành tinh cũng như các chòm sao. Cô nhớ những buổi tối mùa hè trong trẻo, anh chỉ ra chòm sao Chữ Thập Phương Nam và kể lại truyền thuyết của người Hy Lạp cổ đại về nguồn gốc hình thành chòm sao này. Cecilia đã bị mê hoặc - và cô đã phát hiện ra nhiều điều mới mẻ về chồng mình.
“Andrew nói ở đó có hàng tỷ ngôi sao hiện ra vào mỗi đêm,” Cathy mơ màng kể. “Mới đầu anh ấy đã thất vọng vì dường như có lớp mây mỏng che khuất tầm nhìn của anh ấy”. Cô dừng lại và mỉm cười.
“Rồi Ian bảo anh ấy rằng đám mây mà anh đang kêu ca kia thực ra là dải Ngân hà.”
“Chà”.
Cathy gật đầu. “Andrew kể anh ấy chưa bao giờ trông thấy bất kỳ thứ gì giống như thế”.
Cecilia nhìn bạn và ngạc nhiên khi nhận ra những giọt nước mắt lấp lánh trong đôi mắt cô. “Cậu nhớ anh ấy, đúng không?”. Cathy cắn môi và gật đầu.
“Cecilia này”, cô thì thầm, với tìm tay bạn và xiết thật chặt. “Mình lại mang bầu”.
Việc lại có bầu khiến Cecilia xúc động. Andrew và Cathy không có con.
“Hai lần trước, mình bị sảy thai”, Cathy run rẩy giải thích. “Mình... không biết liệu mình có thể vượt qua nỗi đau này lần thứ ba không”