Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 2) - Chương 09 phần 1

9

Từ sau Lễ Tạ ơn, Grace thường xuyên trằn trọc về đêm. Càng nhớ đến những cú điện thoại ấy, chị càng tin tưởng rằng đó là Dan gọi. Vì một lý do vô vị nào đó, chồng cũ của chị đã thấy rằng cần phải gọi điện để phá hủy nốt chút thanh bình nhỏ nhoi mà mãi chị mới tìm lại được kể từ khi anh mất tích. Grace ngờ rằng có ai đó cung cấp thông tin cho anh ta về những chi tiết cuộc sống của chị. Thế nến anh ta mới gọi vào thời điểm đó.

Suốt ba tuần qua, lúc nào chị cũng thức dậy lúc bốn giờ sáng, khi bầu trời bên ngoài vẫn còn tối như bưng. Chị không thể ngủ lại được, cứ nằm đó mà suy nghĩ về mặc cảm tội lỗi, nỗi lo sợ và đau đớn. Chị cũng cảm thấy giận hờn khi cứ tưởng tượng ra anh đang ở đâu, cùng ai và tưởng tượng rằng hai người đó đang cười vào mũi mình. Dần dần, những ý nghĩ đó mờ nhạt đi và chị quay ra biện hộ cho hành động của Dan. Giờ đây, sau những cú điện thoại lạ lùng ấy, tình hình càng tồi tệ, tồi tệ như những tuần đầu tiên khi anh mất tích.

Grace đến thư viện vào buổi sáng thứ hai, với đôi mắt cay xè vì thiếu ngủ và vì tinh thần vẫn ở trong trạng thái chán nản. Cảm xúc tích cực nhất mà chị được là những ngày nghỉ vừa qua với thằng cháu ngoại. Bé Tyler đã gần bốn tháng, nó là ánh sáng của cuộc đời chị. Nghĩ đến thằng bé, chị thấy bao phiền muộn đều tan biến cả.

Cliff Harding đến thư viện lúc gần trưa. Crace cảm nhận được sự xuất hiện của người đàn ông trước cả khi nhìn thấy anh. Cliff mang trả một quyển sách và tự nhiên đi về phía bàn Grace. Anh mỉm cười, một nụ cười trễ nải trên môi làm chị thấy lòng mình xao xuyến và ấm áp lạ.

Miệng Grace tự nhiên khô khốc, và lòng bỗng thấy bực tức. Chị biết anh đi thăm con gái ở Bờ Đông, và bặt tin anh luôn từ hôm ấy, chị cảm thấy mừng vì điều đó.

“Nếu anh mời em đi ăn trưa, em có đi cùng anh không?”, Cliff dựa vào bàn, hỏi nhỏ. Grace chưa kịp trả lời, Cliff đã nói thêm, “Bác Charlotte bảo anh rằng chuyện ly dị của em đã hoàn tất vào tuần Lễ Tạ ơn”.

“Đúng thế anh ạ”. Grace khó nhọc nuốt khan, chẳng thể nói cho anh biết chắc chắn điều gì đang diễn ra trong trái tim mình. Chị chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ mới. Và chị không biết đến bao giờ mới có thể sẵn sàng được. Vụ ly dị đã xong, nhưng những câu hỏi, những nghi vấn và cả nỗi sợ hãi vẫn còn tiếp tục đeo bám chị. Về mặt pháp lý, chị là người tự do, nhưng về mặt tình cảm, chị vẫn còn là người của quá khứ.

“Ăn trưa nhé?”, Cliff nhắc lại.

“Em không nghĩ là nên... em xin lỗi”.

“Hay đi dạo ở khu bến cảng vậy? Mặt trời đã ló rạng và một cuộc đi dạo nhẹ nhàng sẽ tốt cho cả hai chúng ta”.

Grace đồng ý, dường như điều đó chính là sự hòa hợp giữa hai người. “Để em hỏi Loretta xem đã”.

Cô trợ lý rất sẵn lòng đổi giờ ăn trưa. Grace nhặt chiếc áo khoác ngoài và găng tay rồi ra chỗ Cliff. Anh đang đứng trước cửa thư viện, ngắm nghía bức tranh tường thì thấy chị đi ra. Đó là bức yêu thích của Grace, người họa sĩ đã miêu tả lại phong cảnh của bến cảng vào cuối thế kỷ XIX, trên nền tranh là hình ảnh một gia đình đang dạo chơi ngoài trời.

“Chuyến thăm của anh tới chỗ cháu Lisa thế nào?”, Grace hỏi. Qua những lần nói chuyện trước, chị biết con gái anh đã hai mươi tám tuổi và lấy một người chồng làm cố vấn tài chính ở Maryland.

“Tuyệt lắm. Nó hỏi anh đã yêu ai chưa”. Anh nhìn chị đầy ẩn ý.

“Thế anh trả lời ra sao?”. Grace hỏi. Chị giấu đôi tay vào túi chiếc áo khoác len dài và bước cùng nhịp với anh về phía vọng lâu và khu đi dạo. Thị trấn cảng này có một sân khấu lớn, nơi người ta thường tổ chức hòa nhạc vào mỗi tối thứ Năm trong suốt cả mùa hè. Bây giờ đã là giữa tháng Mười hai, cả công viên đều vắng vẻ và trống trải. Chỉ còn vài con mòng biển lang thang quanh quẩn tìm thức ăn thừa. Tiếng kêu ầm ĩ và chói tai của chúng vang vọng khắp bến cảng.

“Anh kể với Lisa là chưa có ai yêu cả, nhưng anh đã gặp một người phụ nữ. Cliff lại nhìn Grace thăm dò. “và đang chờ người ấy bật tín hiệu”. Bật tín hiệu cho anh ấy ư? Grace suýt phì cười. Bật tín hiệu cho Cliff, được thôi. Nhưng bước chân chị như khựng lại khi nghĩ đến cuộc hôn nhân trước, chị chưa có ý muốn lao vào một đời sống hôn nhân mới.

“Em định để cho anh chờ đợi bao lâu nữa hả Grace Sherman?”. Ước gì chị có thể cho anh một câu trả lời. “Thôi em đừng nói vội”. Cliff bảo. “Anh hứa sẽ không thúc giục em đâu”. Anh thở mạnh làm cho hơi lạnh từ miệng phá tan bầu không khí. “Em đã hỏi anh về chuyến thăm tới chỗ Lisa nên anh sẽ kể cho em một chuyện đã xảy ra”.

“Chuyện gì vậy?”.

“Cái hôm anh tới đó, đã có một trận bão tuyết”.

“Hôm ấy em cũng nghe bản tin thông 'báo”, Grace nhớ lại tin tức về trận bão tuyết đã đổ về Bờ Đông vào đúng tuần Lễ Tạ ơn. “Thế khu đó có bị mất điện không?”.

“Mất ngay giữa lúc đang nấu bữa tối mừng Lễ Tạ ơn. Thành ra con gà tây chín có một nửa. Anh bảo mọi người là ăn tạm món gà tây sushi nhưng chẳng ai thích cả”.

“Thế cuối cùng anh phải làm thế nào?”.

“Làm theo tinh thần của những người dám làm thôi. Con gà tây được đem ra nướng ngoài trời giữa cơn bão tuyết đùng đùng”.

Grace cười phá lên, hình dung ra Cliff đã vất vả như thế nào với con gà nướng giữa gió và tuyết vần vũ xung quanh.

“Lễ Tạ ơn của em thì thế nào?”, anh hỏi.

“Hơi buồn, có em và Maryellen thôi”. Chị cắn môi dưới, băn khoăn không biết có nên kể cho Cliff nghe về những cú điện thoại của Dan không. Cuối cùng, cô quyết định không kể. Thế rồi, cảm thấy có lỗi và khó khăn vì những gì phải nói cho anh nghe, chị ngồi phịch xuống bên lề đường khu dạo chơi. “Anh nghe này Cliff, có lẽ sự việc không hay cho lắm”.

“Em nói gì? Ý em nói việc chúng ta đi dạo ư?”.

“Không phải... Con gái anh có vẻ lo lắng cho chuyện yêu đương của anh và hình như anh cũng đã sẵn sàng. Em muốn anh bắt đầu, nhưng em nghĩ rằng với em thì không được”.

Cliff cau mày như thế Grace không hiểu ý anh. “Rõ ràng em chẳng hiểu anh, Grace ạ. Người phụ nữ duy nhất anh muốn gắn bó chính là em đấy”.

Grace lắc đầu. “Thôi nào Cliff em không tin điều đó. Anh hỏi bác Charlotte xem có thể giới thiệu cho anh người khác không. Bác ấy quen hầu như tất cả mọi người trong thị trấn, một khi anh gặp được vài người phụ nữ khác thì thế nào anh cũng có quyết định đúng đắn. Tất nhiên là nếu như anh vẫn cảm thấy muốn yêu”.

Cliff lại cau mày nhăn nhó. “Em không phải loại người hay ghen, anh đoán thế đúng không?”.

Cách đây một năm Grace sẽ bật ngay ra câu trả lời. Trong người chị chẳng có lấy một mẩu xương ghen tuông nào, chị sẽ nói vậy. Thế nhưng bây giờ chị không thể khẳng định được điều đó nữa. Mãi cho đến mấy tháng trước đây, chị mới nhận ra mình là người thích sở hữu. Biết Dan bỏ đi với một người đàn bà khác, chị tức nghẹn ngào đến nỗi xé nát phòng ngủ của anh và quẳng hết cả từ quần áo ra ngoài. Quần áo của Dan đã bị quăng ra hành lang và sân trước.

“Em không biết điều đó”, chị đáp. “Em nghĩ hầu hết mọi người đều biết ghen. Dù sao thì em muốn anh hứa sẽ cân nhắc vài đám khác xem sao. Điều đó sẽ tốt cho anh đấy, Cliff ạ”. Và có lẽ tốt cho cả chị nữa.

Anh bước đến giữa chỗ vọng lâu, đứng đó một hồi rồi quả quyết quay lại. “Thôi được. Anh sẽ cân nhắc”.

Grace cười vui vẻ, lắc lắc đầu. “Anh không nghiêm túc đúng không?”.

“Đâu, anh nghiêm túc đấy chứ”. Cliff ngồi xuống bên cạnh Grace. “Anh không muốn gặp gỡ những người phụ nữ khác, Grace à. Anh sẽ đợi em. Như anh đã nói với em rồi, anh là người kiên nhẫn. Đừng lo, anh sẽ không gây áp lực gì cho em đâu. Nhưng có thể thỉnh thoảng anh sẽ nhắc nhở em”.

Grace không hiểu tại sao anh lại kiên định như vậy. Chị đã chẳng cho anh một sự động viên khích lệ nào. Và cho đến nay thì cũng mới chỉ có chị là người được lợi từ mối quan hệ này - chị và chiếc cửa ga-ra.

“Một hôm nào đó, anh sẽ giới thiệu với em về ngôi nhà của anh”. Cliff nói. “Em và bà Charlotte có thể đến cùng nhau. Thực ra anh rất vui nếu như em đến được. Ở đó hoàn toàn không có gì phải sợ cả”. Anh nói với một nụ cười tủm tỉm, “nếu muốn em có thể mang con Buttercup theo”.

Grace nghĩ về điều đó. Chị hình dung ra quang cảnh ngôi nhà của anh, và tò mò muốn khám phá xem thực tế có giống với những gì chị mong đợi không.

Chị gật đầu, “em rất thích được tham quan nhà anh”.

“Khi nào em đến được, con Brownie sẽ dạy cho em mọi thứ em cần biết. Nó rất hiền lành, nó là con ngựa hoàn hảo đối với một người chưa cưỡi ngựa bao giờ đấy”.

“Nó có đồng ý việc đó không?”.

“Tất nhiên là có chứ”. Đôi mắt Cliff nhấp nháy. “Vậy chúng ta sẽ tổ chức dã ngoại trong tháng này nhé?”.

Lịch làm việc trong tháng chạp thường chặt chẽ, nhưng trong đầu Grace bây giờ, cô vẫn chưa có tâm trạng để tham gia các hoạt động xã hội. Lời mời đến thăm nơi Cliff ở đã cuốn hút cô một cách mạnh mẽ.

“Chiều thứ bảy em rỗi đấy, không biết bác Charlotte có rỗi không”.

Cliff vui hẳn lên. “Anh sẽ hỏi bác ấy và liên lạc lại với em nhé”.

“Anh bảo con Buttercup cũng có thể đi cùng em à?”. Con chó là một phần quan trọng trong cuộc đời Grace và chị thích cái ý tưởng có người bạn tri kỷ đi cùng mình đến đó.

“Tất nhiên rồi”.

Cliff nắm lấy bàn tay đeo găng của Grace, siết chặt chúng trong tay mình. Mắt họ gặp nhau và anh mỉm cười. “Anh vẫn muốn nói với em rằng anh là người rất kiên nhẫn Grace ạ. Điều đó là có thật. Anh sẽ đợi cho đến khi đạt được điều anh muốn”. Sau đó anh lật tay người phụ nữ ra và hôn vào đó.

Grace nhắm mắt lại để cảm nhận trọn vẹn khoảnh khắc tuyệt diệu này. Chị cũng muốn được như thế, cũng nhiều như Cliff vậy - thậm chí còn nhiều hơn nhưng việc đầu tiên là phải gạt Dan ra khỏi trí óc, ra khỏi cả trái tim chị nữa. Bởi vì, bất chấp mọi chuyện, anh ta vẫn làm chị đau đớn.

Chẳng cần phải làm xét nghiệm thai, Maryellen biết được điều mà cô đã quá rõ. Ngồi lên gờ chiếc bồn trong phòng tắm, cô nhìn chằm chằm vào chiếc que thử thai màu xanh, và cảm thấy chân tay mình tê liệt hoàn toàn. Bây giờ cũng đã được gần một tháng rồi. Maryellen gắng hết sức để quên đi những dấu hiệu đang ngày càng trở nên rõ rệt.

Lấy cùi tay chống lên trán, cô nhắm mắt lại. “Đồ ngu xuẩn, ngu xuẩn, ngu xuẩn”.

Nỗi sợ hãi lớn dần lên trong mình cho đến khi cô tưởng mình có thể ngất đi được. Cô cố gắng hết sức để lấy lại cân bằng cho những cảm xúc của mình. Khi đã bình tĩnh trở lại, cô đứng dậy và ngắm nhìn mình trong chiếc gương gần đấy. Trông da dẻ cô thật tái và nhợt nhạt. Điều đó giải thích cho lời nhận xét của một người mấy hôm trước. Một khách hàng thường xuyên của phòng tranh đã ghé đến, nhìn Maryellen rất lâu và hỏi thăm xem cô có bị cúm hay không.

Giá mà bị cúm thật thì vẫn còn dễ chịu hơn việc phải đối đầu với sự thật này. Biết làm gì bây giờ? Câu hỏi cứ quanh quẩn mãi trong đầu Maryellen như một con ong bị nhốt vào hộp thiếc. Khó khăn lắm cô mới cố gắng để tự lừa dối rằng chẳng có vấn đề gì phiền toái cả. Nhưng chỉ được một lúc, sau khi cho món ăn đông lạnh vào xả đá trong lò vi sóng rồi ngồi xuống bàn ăn trong bếp, cô lại cảm thấy vô cùng lo lắng.

Một điều chắc chắn là cô sẽ không nói cho Jon Bowman biết. Cô không muốn để anh liên quan đến chuyện này. Chẳng có lý do gì để nói cho anh ấy biết cả. Những tác phẩm của Jon giờ đây đang được bày bán ở nơi khác. Anh sẽ không bao giờ biết tới cái thai này cho đến khi đứa trẻ ra đời. Sau đó anh ấy sẽ nghĩ nó là con của người đàn ông khác, đó là điều Maryellen mong muốn.

Cô không chấp nhận nổi ý nghĩ, Jon cũng có quyền được biết về đứa trẻ. Còn trách nhiệm của anh ấy với đứa con này thì sao nhỉ? Không. Cô gạt ngay tư tưởng đó ra khỏi đầu.

Một mối lo ngại khác là: cần phải giữ kín thông tin này đối với bạn bè và gia đình, càng lâu càng tốt. Một năm trước đây, Kelly cũng có bầu, em gái cô đã chẳng mấy khoe cho ai biết cả. Ngay cả đến khi mang bầu được bảy tháng, Kelly vẫn còn mặc quần áo như người bình thường. Maryellen hi vọng rằng có lẽ cô cũng có thể giấu được bụng cho đến lúc đó. Cô sẽ mặc quần áo rộng và sẽ kiếm lý do để tránh những buổi phải mặc áo nghi lễ. Giấu được cái thai là chuyện rất khó khăn nhưng cô sẽ cố gắng làm ở mức có thể.

Maryellen cần phải chuẩn bị về mặt tâm lý và nhiều thứ khác nữa để sẵn sàng đón đứa trẻ ra đời. Cái thai không nằm trong kế hoạch này là một cú sốc mà cô sẽ phải nhanh chóng điều chỉnh. Đôi lúc cô có ý nghĩ là mình đang có cơ hội mà trước đây chưa bao giờ có được. Đứa con này, đứa con của cô, sẽ được tạo hình trong bụng cô, và có lúc cô tưởng như mình choáng váng vì vui sướng.

Để rồi sau đó sự thật lại quay về xóa nhòa mất niềm vui thoảng qua ấy. Vậy là còn chưa đầy tám tháng nữa, Maryellen sẽ làm mẹ. Cuộc đời lại cho cô cơ hội thứ hai. Lần này cô sẽ không mắc lại sai lầm như trong quá khứ nữa.

Lần này cô sẽ không cho phép bất cứ một người đàn ông nào được quyền quyết định cuộc sống của cô và của con cô.

Bị căng thẳng bởi những tình cảm và những kế hoạch nửa vời, Maryellen nhận ra rằng cứ ngồi nhà cũng sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì. Mùa mua sắm cho lễ Giáng sinh đang vẫy gọi, và vì thế cô cần phải có một đêm được vui chơi xả láng. Đêm ấy chính là đêm nay.

Cô lái xe đến khu mua sắm trên đại lộ vịnh Cedar, gần nhà hát. Khu hội chợ được tổ chức bởi nhiều doanh nghiệp nhỏ, một siêu thị Wal, một cửa hàng thủ công lớn, và một cửa hàng bán phần cứng tin học. Chỗ đỗ xe gần như đã chật cứng. Maryellen đi bộ về phía rạp chiếu phim và liếc nhanh những thứ hàng hóa chọn lọc được bày bán, nhưng chẳng món nào thu hút cô.

Loanh quanh tìm kiếm ở của hàng bán đồ thủ công cũng vô ích vì cô không thích món đồ nào cả. Đang đi bộ đến chỗ đỗ xe cô chợt nhìn thấy Jon đi ngược lại phía mình. Theo bản năng, Maryellen đứng khựng lại. Jon nhìn thấy cô và anh cũng dừng bước. Hình như cả hai đều có ý chờ đợi xem người kia có đi tiếp không.

Maryellen thức tỉnh trước Jon và thậm chí cố gắng mỉm cười khi bước tiếp về phía anh. “Chúc mừng Giáng sinh, Jon”.

“Chào em, Maryellen”. Ánh mắt anh có vẻ đề phòng. Anh nói tiếp. “Em đi mua sắm cho Giáng sinh à?

“Em chỉ lướt qua thôi”. Chuyện mua sắm của cô đã chấm dút từ hàng tháng nay rồi.

Jon nhẹ nhàng gật đầu.

“Em biết là anh đã mang những bức ảnh sang Seattle”. Có người đã nhanh chóng mang tin đồn đến cho cô rằng ảnh của anh giờ đây được trưng bày tại một phòng tranh lớn ở Seattle. Đó là một sự táo bạo của anh và cô rất lấy làm mừng khi nghe điều đó, cho dù phòng trưng bày phố Harbor của cô sẽ mất một khoản lợi nhuận nhờ những tác phẩm của anh mang lại.

Anh lại gật đầu.

“Chúc mừng anh, Jon”. Cô thật lòng nói điều đó với anh.

“Cảm ơn em”.

Có lẽ không cần phải đúng giữa khu đỗ xe. “Thôi, gặp anh là vui rồi”. Điều này là không thật, nhưng cô biết nói gì hơn để giữ phép lịch sự? Cô bắt đầu đi qua anh thì Jon ngăn cô lại.

“Maryellen này”.

“Sao ạ?”, cô nghe giọng mình không được kiên nhẫn lắm.

“Về đêm hôm ấy”.

Matyellen nhắm mắt lại, không muốn nghe thêm điều gì nữa. “Chúng ta đã chẳng nói xong rồi hay sao?”

“Anh không dàn xếp những chuyện đã xảy ra đêm ấy”.

“Thì anh đã nói thế rồi mà”. Cô không dám nhìn thẳng vào anh.

“Ý anh muốn nói là anh đã không dùng biện pháp bảo vệ nào cho em, nếu em hiểu ý anh”. Anh nhún vai khi cô không thể đáp lại được gì. “Em có cần anh nói rõ hơn không?”

“Không đâu”. Điều cuối cùng cô cần là một lời giải thích.

“Em vẫn ổn đấy chứ? Ý anh muốn nói là có thể nào em... em hiểu ý anh rồi đấy”. Sự quan tâm của anh biểu hiện qua cái nhíu mày.