Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 4) - Chương 13 - 14

13

Cecilia thờ ơ kéo chiếc xe đẩy đi qua các dãy hàng. Cô rất mừng khi chồng mình được ở nhà sau sáu tháng trời xa cách. Cô đã phải đếm từng ngày, mong ngóng chồng tưng phút từng giây. Cô đã chuẩn bị thật kỹ lưỡng để chào đón anh và muốn rằng cuộc đoàn tụ này của họ sẽ giống như một kỳ trăng mật thứ hai. Cô cầu nguyện chồng mình cũng nóng lòng mong muốn được bắt đầu cuộc sống gia đình, muốn cùng nhau sinh ra những đứa con xinh đẹp, đáng yêu. Nhưng giờ đây, những gì cô hy vọng đã tan thành mây khói.

“Này, Cecilia”.

Nghe tên mình, Cecilia quay lại và thấy Cathy Lackey đang chở xe đồ hướng về phía cô.

“Nhìn từ xa, tớ đoán đó là cậu. Và tớ đã đoán đúng”, Cathy nói.

Cecilia cố nặn ra một nụ cười. “Tình hình gia đình cậu thế nào?.”

“Tuyệt lắm. Tớ để bố con nó chơi với nhau và tranh thủ thời gian đi mua sắm bởi vì, nói thật, chỉ như thế tớ mới được nghỉ ngơi. Ian đâu rồi?”

“Ở nhà”. Cecilia không thể giấu nổi những nỗi buồn đang giày vò tâm can mình. “Ôi, Cathy, bọn tớ lục đục rồi”.

“Ý cậu là gì?”.

Cecilia mở ví lấy miếng giấy ăn, cô ngượng ngập cúi xuống dãy ngũ cốc để tránh bị mọi người nhìn thấy.

Cathy liếc qua vai bạn mình. “Này, nửa tiếng nữa chúng mình gặp nhau ở Starbucks nhé. Được không?”.

Cecilia gật đầu. Cathy là người duy nhất trên thế giới này có thể nghe cô chia sẻ những chuyện thầm kín nhất. Cathy rất tế nhị, hiểu biết, và Cecilia nhận ra rằng lúc này đây, cô cần bạn bè hơn bao giờ hết.

Khi Cecilia đến nơi, Cathy đang đợi cô ở Starbucks. Cathy chọn một bàn ngoài hiên và đã lấy sẵn cho mỗi người một cốc cà-phê. Vì hôm nay trời nắng đẹp và ấm áp nên hầu hết khách đều ngồi ngoài trời.

“Được rồi, hãy cho mình biết chuyện gì đang xảy ra”, Cecilia vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện thì Cathy hỏi.

Cecilia cầm cốc cà-phê lên, ngẩn người nhìn mặt bàn. “Lần trở về này của Ian là một thảm họa thực sự”.

“Ý cậu là gì?”.

“Trong bốn tuần anh ấy ở nhà, chúng mình gần như không hề yêu nhau lần nào”. Cecilia cảm thấy bối rối khi kể về những chuyện thầm kín trong cuộc hôn nhân của mình, thậm chí là với Cathy, nhưng cô không thể chịu đựng nỗi bất hạnh này thêm một chút nào nữa. Ian tìm cách tránh xa vợ và điều đó giết chết tâm hồn cô.

Cecilia nhìn lên và bắt gặp bạn mình đang sững sờ. “Tại sao lại như thế”.

Cecilia cắn môi để khỏi bật khóc. “Mình cứ nghĩ Ian đã muốn bắt đầu lại cuộc sống gia đình, mình nghĩ rằng anh ấy cũng muốn có con, nhưng sự thật lại không phải thế. Anh ấy muốn mình dùng thuốc tránh thai đều đặn trước mỗi lần yêu nhau”.

“Cậu có dùng không?”.

“Mình vẫn không, mình sắp đến tháng rồi. Chúng mình đã dùng bao cao su, nhưng Ian cương quyết muốn mình phải uống thuốc. Anh ấy ép buộc mình như một người anh trai ra lệnh cho một cô em gái vậy. Anh ấy thậm chí chẳng buồn nhìn mình và mình ghét điều đó”.

“Anh ấy không muốn có con à?”.

Cecilia lắc đầu. “Mỗi lần mình định nhắc đến chuyện đó thì anh ấy lại đánh trống lảng”.

Cathy gật đầu đầy thông cảm.

“Tuần trước, khi mình cương quyết đề cập đến chuyện này, anh ấy đã nổi giận và nói rằng anh ấy vẫn chưa sẵn sàng để làm cha. Mình hỏi khi nào anh ấy mới sẵn sàng, và cậu biết anh ấy nói gì không?” Cô không chờ bạn mình trả lời. “Ian nói rằng anh ấy không nghĩ là mình đã sẵn sàng”. Cecilia ôm mặt nức nở.

Cathy đặt tay mình lên tay bạn. “Cậu có nhớ lần trước mình kể với cậu rằng mình đã bị sảy hai lần trước khi sinh Andy không?”.

Cecilia bỏ tay xuống và gật đầu. Cô không muốn bị xúc động và mất bình tĩnh như vậy, nhưng cô không thể kiềm chế được. Cô đã định tạo ra rất nhiều điều thú vị cho cuộc đoàn tụ của họ. Nhưng mọi cố gắng của cô đều trở thành vô nghĩa.

“Sau khi bị sảy thai lần thứ hai, mình đã sợ rằng đời sống tình cảm vợ chồng của mình thế là chấm hết. Cứ như thế Andrew đã hoàn toàn mất cảm hứng với mình trong những lần chúng mình ân ái với nhau”.

Cecilia ngạc nhiên. “Andrew từng như thế à?”.

Mắt Cathy đẫm nước. “Việc mình sảy thai đã ảnh hưởng rất nhiều đến Andrew theo những cách mà mình không thể hiểu nổi. Mình chỉ để ý đến cảm giác của bản thân mà chẳng nhận thấy điều đó đã ảnh hưởng đến Andrew như thế nào. Anh ấy sợ yêu mình, sợ mình lại có thai, sợ rằng mình lại phải chịu đựng nỗi đau thêm một lần nữa. Lúc đó, mình chỉ nghĩ rằng anh ấy không muốn làm tình với mình vì mình không thể sinh con cho anh ấy. Nhưng sự thật không phải như vậy”. Cathy dừng lại và nuốt nước bọt. “Đôi khi chúng ta chưa thể thực hiện được ngay những điều chúng ta mong muốn”.

Cecilia không nghĩ chuyện của Cathy lại có thể đúng với trường hợp của mình. Ian là người biết cách bày tỏ tình cảm, điều này khác với Andrew. Cả Ian và Cecilia đều cố gắng nói chuyện một cách thẳng thắn và tìm cách bày tỏ tình cảm với nhau nhiều hơn. Nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn như cũ.

“Thế còn bộ quần áo lót cậu mua từ ca-ta-lô của của hàng Victoria's Secret?” Cathy hạ giọng thì thầm hỏi. “Bộ mà cậu gửi cho anh ấy đấy...”.

Cecilia nhún vai một cách khó chịu. “Mình vẫn chưa mặc. Ian quá vội vã trong đêm đầu tiên và rồi... từ đó trở đi anh ấy chẳng còn chút hứng thú nào”.

Cathy cười. “Ôi, anh ấy thích điều đó, nhưng anh ấy đang sợ đấy. Nếu anh ấy khó chịu...”.

“Anh ấy khó chịu”, Cecilia khẳng định. Cô nhớ là chưa bao giờ chồng cô lại trở nên khó tính như tháng trước.

“Cậu biết tại sao chứ?”, Cathy vừa cười vừa hỏi. “Tại sao mà Ian bực tức ấy”.

“Anh ấy chẳng có lý do gì để cáu với mình cả. Mình có thiện chí và đã làm tất cả vì anh ấy”, Cecilia tức giận bật ra.

“Vậy thì hãy cho anh ấy biết điều đó”

“Cậu nghĩ thế à?”. Cô không muốn hy vọng sau khi phải thất vọng hết lần này đến lần khác.

Cathy mỉm cười. “Sao cậu không thử mặc bộ đồ lót quyến rũ đó một lần và khám phá bản thân xem?”.

Lời gợi ý của Cathy cứ hiện lên trong đầu Cecilia suốt dọc đường lái xe về. Thùng xe của cô chất đầy đồ. Lúc về đến nơi, cô thấy chồng đang hí hoáy trong cái ga-ra nằm kề căn hộ kép của họ. Xung quanh anh là một đống hỗn độn, một chiếc xe máy cũ của một người bạn cho, máy móc đã bị tháo rời và phụ tùng vương vãi quanh chiếc xe. Cecilia đã hoàn toàn quên rằng họ từng có chiếc xe đó. Anh lặng lẽ giúp cô dỡ đồ ra rồi lại tiếp tục vào công việc mà anh đang chú tâm. Cecilia không làm phiền chồng, cô vào bếp nấu bữa tối. Sáu giờ tối, Cecilia gọi Ian vào ăn cơm. Cô làm món anh yêu thích và rất vui khi nghe chồng tấm tắc khen ngon. Ăn xong, Cecilia tắm rửa thật kỹ để chờ Ian vào giường đọc sách. Mặc bộ đồ lót đen vào người, tim Cecilia đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô hồi hộp ngắm lại mình trong gương. Trong làn hơi nước mờ mờ, khó mà nhận được rằng trông cô có gợi tình hay không. Sau khi thấy ổn, cô xịt nhẹ một chút nước hoa vào cổ tay và sau hai tai.

Nếu lúc trước, tim cô đập mạnh đến đâu thì nó cũng không thể bằng cảm giác muốn nổ tung lồng ngực khi cô mở cửa nhà tắm. Cô đứng trước phòng ngủ, một tay giơ lên vịn vào khung cửa.

Ian đang ngồi đọc sách trên giường. Cái đèn đọc sách tỏa ánh sáng ấm áp khắp căn phòng. Anh có vẻ say sưa với cuốn tiểu thuyết và phải mất một lúc mới nhận ra sự có mặt của Cecilia. Khi thấy vợ mình đứng ở cửa, anh há hốc miệng vì kinh ngạc.

Ian đăm đắm nhìn vợ một lúc. Vài giây sau, cuốn sách tuột khỏi tay anh và lăn trên thảm. Anh chẳng buồn nhặt nó lên nữa. “Cecilia?”, Ian tha thiết gọi. “Vâng?”, Cecilia thì thầm.

“Em đang làm gì vậy?.”

“Anh thử nghĩ xem?.”

“Sao?”.

“Thế này không hay đâu”. Ian ngồi thẳng dậy, trượt ra khỏi thành giường như thể muốn chạy trốn. Mặc dù vậy, anh vẫn không thể nào rời mắt khỏi cô. Mắt anh mở to gấp đôi bình thường, điều này khiến Cecilia tự tin hơn. Tiến hai bước lại phía chồng, cô chầm chậm cởi chiếc áo choàng đen ra. Cecilia thích thú khi thấy chồng vừa ngắm cơ thể mình vừa nuốt nước miếng.

“Anh có thích không?”. Cô hỏi anh bằng giọng ngọt ngào đầy khêu gợi. Ian không trả lời. “Em nghĩ là có”, cô rên lên say đắm và kéo phần trên của chiếc váy lót để lộ ra nhiều hơn những gì đang hờ hững gợi mở. Ian rên rỉ và nhắm mắt lại. Biết rằng mình sắp sửa chiến thắng, cô cúi xuống anh và tắt đèn. Khi cô gần chạm vào anh, anh cuống cuồng đẩy cô xuống giường.

Cecilia mơn trớn cổ chồng và môi họ tìm đến nhau trong nụ hôn đắm say, gấp gáp. Hai cơ thể nóng ấm quấn riết lấy nhau như chưa bao giờ được dâng hiến. Giây phút ấy, Cecilia cảm nhận rõ ràng rằng trong Ian đầy ắp ham muốn mà anh vẫn cố kìm nén cho đến tận lúc này. Họ hôn nhau nồng nàn, mạnh mẽ hơn. Cecilia đã làm anh trở nên khao khát một cách mãnh liệt và chính cô cũng cảm thấy điều đó. Cô rên xiết và bày tỏ cho anh thấy rằng mình yêu anh, mình cần anh và nhớ bàn tay vuốt ve ôm ấp của anh đến nhường nào. Ian hạ thấp người hơn xuống cô, anh vội vàng cởi quần áo và rồi đi vào trong cô thật nhanh. Đây chính là điều Cecilia đang chờ đợi, còn hơn cả chờ đợi. Ngay khi vừa hòa vào nhau, cả hai cùng bật ra tiếng hét vì sung sướng, vì hạnh phúc ngập tràn. Rồi họ thiếp đi trong vòng tay của nhau, no nê và thỏa mãn. Nửa đêm, Ian lại đánh thức Cecilia dậy, và cô dịu dàng nằm trong vòng tay âu yếm của anh. Anh lại cương cứng vì thèm muốn đến tột cùng như lúc trước. Tay trong tay, anh hôn Cecilia, và rồi giữ tay cô trên đầu, anh chìm vào trong cô. Cecilia rên rỉ đầy khoái cảm, cô cuống cuồng, hào hứng hưởng ứng nhịp gấp gáp của chồng và bật khóc sung sướng khi lên đên đỉnh.

Nhưng đến sáng, mọi chuyện lại bất ngờ thay đổi. Khi Cecilia thức dậy, cô bắt gặp Ian đang ngồi ở mép giường, quay lưng lại phía mình. “Em cố tình gây ra chuyện tối qua”, anh cộc cằn nói khi thấy cô đã thức giấc. Cecilia ngồi dậy, kéo chăn che bộ ngực trần của mình.

“Vâng”. Cô không định nói dối anh.

“Em đã quyến rũ anh”.

“Nếu anh muốn nghĩ như vậy. Em chỉ muốn được chồng yêu mình thôi”. Cô cúi xuống và vuốt ve lưng anh. “Em nhớ anh lắm, Ian”.

Anh đứng dậy để tránh cái vuốt ve của cô. “Em muốn có một đứa con, và vì anh không muốn nên em tự sắp đặt mọi chuyện theo ý mình”.

Về điểm này thì anh sai rồi. “Em sẽ không ngăn cản nếu anh muốn tránh thai cho em, Ian”.

“Nhưng em đã không nhắc anh”.

“Đó là việc của em hay là của anh?”, cô cố giữ giọng bình tĩnh.

Ian nhìn xoáy vào cô. “Em khiến anh quên hết mọi thứ”.

Cecilia mỉm cười. “Anh nói đúng, em không nhắc anh. Nhưng lúc đó trong đầu em còn đang nghĩ tới việc khác”.

“Em nghĩ đến một đứa con”, anh giận dữ nhìn cô.

“Vâng, đúng vậy”. Cecilia thú nhận. “Anh biết đó là mong muốn của em mà”.

Ian nhắm mắt lại. “Anh cầu Chúa là em sẽ không mang bầu, Cecilia ạ.”

“Như thế là không công bằng”. Cô lắp bắp và cảm thấy bị sốc trước sự quyết liệt của anh.

“Có công bằng hay không, nếu một đứa con được sinh ra từ sự lừa gạt của em?”.

Ian nói và lao ra khỏi giường.

14

Roy McAfee đợi tới tận chiều muộn mới gọi lại cho Hannah Russel. Trước đó anh đã gọi nhưng điện thoại của cô bé không liên lạc được. Khi anh nói chuyện đó với gia đình Beldon, Bob đã cho anh số điện thoại di động của Hannah. Rõ ràng cô bé muốn giữ liên lạc với vợ chồng nhà Beldon. Anh quay số rồi ngồi tựa vào chiếc ghế trong văn phòng. “Alô?”. Một giọng nói ngập ngừng ở đầu bên kia. “Hannah phải không?”.

“Vâng, Hannah Russel nghe đây”. Lúc này giọng cô bé đã tự tin hơn một chút. “Ai đấy ạ?”.

“Roy McAfee từ vịnh Cedar. Chúng ta đã gặp nhau ở nhà nghỉ của vợ chồng Beldon khi cháu đến để nhận tro xác cha - ông Maxwell Russel”. Cô bé lại ngập ngừng như không nhận ra anh.

“Tôi xin lỗi, tôi không nhớ là đã gặp ông”.

Roy có thể hiểu vì sao cô bé không nhớ. Cô bé không quên nhưng cố tình nói như vậy. Đó là một chuyên viếng thăm đầy đau đớn.

“Tôi là một thám tử tư. Lúc cháu đến nhà Beldon, tôi cũng có mặt ở đó”, anh đáp lại.

“À, vâng. Giờ thì cháu nhớ rồi. Vợ chồng ông bà Beldon nhờ bác tìm ra kẻ giết cha cháu”.

“Đúng vậy”.

Roy cảm thấy cô bé đã dễ chịu hơn một chút. “Cháu có thể làm gì cho bác?”, Hannah hỏi.

Anh ngồi thẳng dậy và liếc xuống danh sách các câu hỏi. “Chúng ta nói chuyện bây giờ có tiện không?.”

“Vâng, lúc này cháu đang rỗi”.

“Cháu đang ở đâu vậy?”.

“Ở Oregon. Cháu tưởng vợ chồng ông bà Beldon đã cho bác biết về việc cháu bán hết mọi thứ? Cháu quyết định chuyển đi chỗ khác. Chỉ có điều cháu không biết chuyển đi đâu. Có lẽ bác không tin nhưng đó là sự thật. Cháu đã chất mọi thứ cần thiết lên xe và ra đi. Cháu hy vọng việc này sẽ giúp cháu khuây khoả”.

“Bob có nói với bác về chuyện đó”. Roy thông cảm với hành động này. Cô bé muốn chạy trốn khỏi nỗi kinh hoàng trong quá khứ. Lúc ở nhà Bob, Roy muốn hỏi cô bé về bạn bè và người quen, nhưng anh lại thôi vì không muốn làm cô bị khó xử bằng những câu hỏi riêng tư khi có người khác. “Bác muốn hỏi thăm về cha cháu”.

Một thoáng im lặng. “Được rồi. Nhưng cháu không biết phải nói gì với bác nữa”.

“Cháu có thể xác nhận giúp bác một số chi tiết nhé”.

“Cháu sẽ cố, nhưng cháu thực sự chẳng biết gì hết. Thậm chí cháu còn chẳng biết là cha cháu đến vịnh Cedar nữa kia. Và rồi cha cháu chết như thế đấy...”. Cô bé nghẹn ngào. “Cháu đã sốc khi biết tin bố chết chết vì bị giết thì quả là quá sức chịu đựng. Cháu không ngờ lại có người muốn cha cháu phải chết.”

“Bác đánh giá rất cao việc cháu sẵn sàng giúp đỡ bác. Bác hứa sẽ làm hết sức trong khả năng của mình để tìm ra kẻ nào đã làm việc đó.”

“Cảm ơn bác”, cô bé đáp lại, giọng cô có vẻ rất xúc động. Trong quá trình làm công tác điều tra, Roy đã phát hiện ra rằng các thành viên của gia đình thường có các thông tin hoặc câu trả lời quan trọng nhưng không ý thức được điều đó. Và vì thế, chìa khóa để khám phá ra bí mật chính là đặt ra những câu hỏi đúng.

“Bác muốn biết gì?”, Hannah hỏi.

“Trước hết hãy cho bác biết về mối quan hệ của cha cháu với Stewart Samuels?”.

Cô bé ngừng một chút như thế cần có thời gian để sắp xếp các suy nghĩ của mình. “Thực ra cũng chẳng có gì nhiều để nói. Chỉ đến khi xảy ra tai nạn cháu mới nghe cha nhắc tới cái tên đó. Max bị thương nặng và phải nằm viện một thời gian. Bảo hiểm y tế của ông được đền bù rất ít. Đến khi buộc phải tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ, cha mới bảo cháu liên lạc với Đại tá Samuels, nhấn mạnh rằng Đại tá nợ ông nhiều, nhưng không nói rõ tại sao ông ta lại nợ mình”. Roy ghi chép lại thời gian Russel liên lạc với Samuels. Anh nghĩ rằng hai người này đã liên lạc với nhau từ hồi còn ở Việt Nam, nhưng rõ ràng điều đó không đúng.

“Bác muốn hỏi ông Đại tá là người thế nào?”.

“Cha cháu nghĩ rằng Đại tá Samuels có thể giúp ông ấy vào bệnh viện của cựu chiến binh. Và đúng là ông ấy đã làm vậy”.

“Samuels tỏ thái độ thế nào khi nhận điện thoại của cháu?.”

“Ông ấy... giúp đỡ nhiệt tình”. Nghe chùng Hannah muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng lại thay đổi ý định. Roy muốn hỏi cô bé về những ấn tượng của cô đối với Samuels, nhưng anh để sau, và tiếp tục với câu hỏi quan trọng hơn.

“Max có bảo cháu liên lạc với ai khác nữa không?”.

“Không ạ. Cha cháu là người sống khép kín. Cháu nghĩ là ông sẽ không bao giờ liên lạc với Đại tá Samuels nếu có cách khác để giải quyết mọi chuyện”.

“Max có giải thích vì sao Samuels lại nợ ông ấy không?.”

“Không ạ. Cha cháu chưa bao giờ nói về điều đó”. Roy lại ghi chép.

“Cháu đã gặp riêng Samuels bao giờ chưa?”, Roy hỏi.

“Chưa ạ, nhưng cháu có nói chuyện qua điện thoại với ông ấy vài lần. Ông ấy có thể đưa cha cháu vào bệnh viện cựu chiến binh của địa phương. Nhưng đáng buồn là điều đó cũng chẳng để làm gì…”. Hannah bỏ lửng câu nói. Roy sợ là cô bé sẽ oà lên khóc, nhưng cô đã tự kiềm chế. “Vấn đề là...”.

“Ừ”, Roy khuyến khích khi Hannah ngừng lại.

“Cháu nghĩ là đại tá Samuels không giúp đỡ một cách chân thành. Đáng ra cháu không nên nói điều này, nhưng cứ mỗi lần nói chuyện với ông ta xong cha lại buồn. Cháu nhớ có lần cô y tá còn phải cho cha một viên thuốc an thần. Cháu chỉ thấy may mắn là ông đã được điều trị”.

Thật thú vị. Có lẽ Đại tá Samuels không phải là người cuối cùng mà Roy phải tìm. Troy Davis cho rằng Samuels không dính đáng gì đến vụ giết người này. Không phải là Roy không tin vào bản năng của viên Cảnh sát trưởng, nhưng dường như mọi thứ đang đi theo chiều hướng khác.

“Cháu còn nhớ ra điều gì nữa về Samuels và cha cháu không?”, anh hỏi.

“Không hẳn... họ chỉ nói chuyện vài lần, và có lẽ tốt nhất là nên đề cập đến ảnh hưởng của ông ấy đối với cha cháu. Cháu nghĩ... không, khoan đã”. Bất chợt cô bé khựng lại. “Cháu nhớ ra vài điều. Đó là thời gian vài tháng sau khi cha được ra viện. Lúc đó ông đang nghe điện thoại và ngay lập tức hạ thấp giọng khi nhìn thấy cháu. Nhận ra rằng bố không muốn cháu nghe thấy, cháu bèn xin lỗi và rời khỏi phòng”. Cô bé dường như đang cố lục lại trong trí nhớ. “Cháu đi vào bếp nhưng vẫn có thể nghe được một phần của cuộc nói chuyện.”

“Cháu nhớ được gì?”.

“Cháu thấy có vẻ hơi vớ vẩn. Cháu không biết có giúp được gì không, nhưng theo như cháu nhớ, cha có hứa với Đại tá Samuels là ông sẽ không nói với bất kỳ ai. Cháu không chắc đó là chuyện gì, nhưng cha cháu đảm bảo rằng bí mật này sẽ được ông giữ kín”. Hannah vội vàng kết thúc câu chuyện. “Cháu chỉ không biết liệu cháu có nghe đúng không”, cô bé lẩm bẩm. “Cháu đã cố quên vì cháu biết là cháu không nên nghe, bác có hiểu ý cháu không?.”

“Bác hiểu mà”. Và Roy đột ngột nghĩ ra điều mà Maxwell đảm bảo là sẽ giữ bí mật với Samuels. Rõ ràng anh ta không hé lộ về việc xảy ra ở Việt Nam với con gái mình. Roy biết mình cũng không nên kể cho cô bé biết về quá khứ của cha cô.

“Cháu kể lại cho bác nghe lần cuối cùng cháu nhìn thấy bố được không?.”

“Ý bác nói là lúc ông ấy vẫn còn sống ấy à?”. Giọng cô bé bỗng trở nên xúc động. “Cháu thấy mọi chuyện đều rất lạ. Ngày nào hai cha con cũng nói chuyện với nhau mà ông không kể với cháu về bất kỳ chuyến đi nào. Sau khi bị tai nạn, cha cháu ít khi đi chơi, và nếu có đi thì thì lúc nào cũng đội một cái mũ. Cha bảo không muốn bị mọi người để ý đến mình, nhung thực ra điều đó không cần thiết. Ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Mà việc cha ra đi và không đả động gì đến kế hoạch đó đúng là không bình thường”.

“Lúc vô tình qua nhà để xem cha thế nào, cháu rất ngạc nhiên khi thấy vali của ông đã được đóng gói sẵn sàng. Cháu hỏi cha định đi đâu, nhưng ông chỉ nói là thu xếp để đi vắng vài ngày. Cháu hỏi lại, nhưng...”.

“Ông ấy vẫn không nói phải không?”.

“Vâng. Khi cháu đặt câu hỏi, cha thường không trả lời, ông hay giả vờ như không nghe thấy cháu nói gì”.

“Cháu có nhớ cha cháu đã mang gì theo không?”.

“Cháu... cháu không thấy cha lái xe đi, vì vậy cháu không biết. Ông mang theo cái vali, tất nhiên, cả áo khoác và mũ nữa... Đó là tất cả những gì cháu biết. Như cháu đã nói, cha không tự tin vì những vết sẹo trên mặt.”

“Chắc chắn là như vậy rồi”, Roy nói thêm, mặc dù như lời cô bé nói, ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Nhìn thoáng qua, hầu như không ai nhận ra là Russel đã phải trải qua dao kéo.

Roy ghi chép thêm một chút. “Còn gì nữa không ạ?”, Hannah hỏi.

Vẫn còn một số câu hỏi khác, nhưng Roy muốn suy ngẫm thật kỹ về những gì mình đã biết. “Còn, nhưng không phải là lúc này. Bác sẽ gọi lại cho cháu sau, được chứ?”.

“Tất nhiên”. Một chút im lặng. “Cháu không thể chấp nhận được sự thật là có ai đó muốn cha cháu phải chết. Thậm chí lúc này cháu vẫn thấy khó mà tin được rằng cha không còn sống nữa”.

“Bác rất tiếc vì sự mất mát của cháu, Hannah”, Roy nói.

“Cảm ơn bác vì sự chia sẻ. Nếu cần thêm thông tin gì thì cứ gọi cháu nhé.”

“Chắc chắn bác sẽ gọi”.

Cuộc nói chuyện kết thúc, Roy gác máy, ngồi vào ghế và nhắm nghiền mắt. Vẫn còn rất nhiều bí mật mà anh phải khám phá.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3