Nhảy, nhảy, nhảy - Chương 10

10

Một màn đêm tuyệt đối và chết chóc.

Tôi không
phân biệt được bất kỳ hình dạng hay vật thể nào. Tôi còn không thấy được
cả chính thân thể mình. Tôi không cảm nhận được bất cứ thứ gì ngoài kia. Tôi ở giữa một vùng hư không đen kịt.

Sự
tồn tại của tôi chỉ còn là khái niệm. Da thịt đã tan chảy, hình hài
tiêu tán. Tôi lơ lửng trong không gian. Tôi được giải thoát khỏi nhục
thể, nhưng lại không có quyền được lai vãng tới bất cứ đâu. Tôi lênh
đênh trong cõi hư vô. Một nơi nào đó vật vờ bên đường kẻ ngang tách rời
ác mộng và hiện thực.

Tôi đứng đó. Nhưng không chuyển động nổi,
tay chân tê liệt. Tôi như đang ở dưới đáy biển, áp lực chồng chất, đè
nghiến lên khiến tôi không thể di chuyển. Sự im lặng chết chóc kéo căng
màng nhĩ tôi ra. Bóng tối không có lấy một khe hở. Không nỗ lực điều
chỉnh cảm xúc nào có thể khiến thứ bóng tối ấy bớt mù mịt hơn. Đó là một
màu đen đặc quánh không thể xuyên thủng - lớp đen này chồng lên lớp đen
kia.

Trong vô thức, tôi mò mẫm túi quần. Túi bên phải là ví và
chùm chìa khóa, bên trái là thẻ phòng, khăn tay và một ít tiền lẻ. Tất
cả đều vô dụng vào lúc này. Giờ nếu chưa bỏ thuốc lá, ít nhất tôi cũng
mang theo bật lửa hay vài que diêm. Được vậy thì đã khác. Tôi bỏ tay
khỏi túi quần rồi vươn ra để tìm một bức tường. Tôi thấy ngay được một
mặt tường vô cùng trơn và lạnh lẽo, không giống như tường trong khách
sạn Cá Heo được trang bị điều hòa không khí hiện đại.

Bình tĩnh nào. Hãy suy xét cho cẩn thận.

OK,
đây chính xác là những gì đã xảy ra với cô bạn lễ tân của tôi. Tôi chỉ
đang bước theo những dấu chân của cô mà thôi. Không cần phải hoảng sợ.
Cô đã sống sót, tôi cũng thế. Bình tĩnh nào, hành động như cô đã làm là
được. Lúc này, rõ ràng có gì đó rất lạ đang diễn ra. Liệu nó có liên
quan gì đến tôi không? Đến khách sạn Cá Heo cũ? Vì thế mà tôi tới đây
còn gì? Đúng rồi. Vậy nên, phải vượt qua nỗi sợ hãi này và hoàn thành sứ
mệnh.

Sợ ư?

Sợ điên lên ấy.

Tôi hãi hùng, hồn xiêu
phách lạc. Tôi cảm thấy như bị lột trần. Bị ném vào giữa những mảnh bóng
đêm tàn bạo trôi nổi dập dềnh, chúng quẫy đạp quanh tôi như những con
lươn biển. Tôi đã bị sự bơ vơ của chính mình khuất phục. Áo sơ mi ướt
đẫm mồ hôi lạnh, cổ họng tôi khàn khàn, khô rát.

Tôi đang ở nơi khốn kiếp nào vậy? Tôi không ở đây,
khách sạn Cá Heo mới, chắc chắn rồi. Tôi đã bước qua một ranh giới và
đi vào thế giới bị lãng quên này. Tôi nhắm mắt và thở thật sâu.

Tôi
biết rằng nghe có vẻ lố bịch, nhưng tôi bỗng nhận ra mình đang khao
khát được nghe “Love is blue”. Tiếng nhạc nền nhẹ nhàng, bất cứ giai
điệu nào cũng sẽ cho tôi sức mạnh. Tôi muốn nghe Richard Clayderman. Hay
Los Indios Tabajaras, José Feliciano, Julio Iglesias, Sergio Mendes,
The Partridge Family, 1910 Fruitgum Company, Mitch Miller cùng dàn hợp
xướng, Andly Williams song ca với Al Martino… bất cứ cái gì cũng được.

Nhưng đủ rồi. Tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Sợ hãi? Nỗi sợ có thấm vào được nơi trống rỗng không?

Michael
Jackson đang nhảy múa quanh đống lửa trại với chiếc trống lục lạc và
hát “Billie Jean”. Cả những chú lạc đà cũng bị mê hoặc bởi bài hát,

Chắc hẳn là đầu óc tôi có hơi lộn xộn một chút.

Chắc hẳn là đầu óc tôi có hơi lộn xộn một chút.

Như thể có tiếng vọng vang lên trong đầu tôi. Một tiếng vọng vang lên trong đầu tôi.

Tôi
hít một hơi thật sâu và cố gắng gạt những hình ảnh vô nghĩa ra khỏi
đầu, tôi lấy hết can đảm rồi rẽ phải, cánh tay vươn ra mò mẫm. Nhưng
không tài nào nhấc nổi chân, phải chân tôi vậy. Hệ cơ và thần kinh không
phối hợp được với nhau. Tôi đã gửi tín hiệu, nhưng chẳng có gì xảy ra
cả. Tôi bị nhấn chìm trong bóng tối dày đặc. Tôi đã mắc bẫy, tôi không
thể cử động được.

Bóng tối trải ra vô tận. Tôi đã bị đẩy vào tận
trung tâm địa cầu. Tôi sẽ không bao giờ ngoi được lên nữa. Nghĩ chuyện
khác đi nhóc. Nghĩ mau, nếu không nỗi sợ sẽ chiếm lĩnh linh hồn mày.
Những cảnh trong bộ phim về Ai Cập thì sao nhỉ? Miêu tả đến đâu rồi?
Người Cừu xuất hiện. Chuyển cảnh từ hoang mạc trở lại cung điện của
Pharaoh. Các tòa tháp lấp lánh ánh sáng của châu báu đất Phi, Nô lệ
người Nubia ở khắp nơi. Ngay chính giữa là Pharaoh. Nhạc nền của Miklos
Rozsa. Pharaoh đang tức giận. Có gì đó đang suy đồi tại Ai Cập này, ông nghĩ. Ta ngửi thấy một âm mưu trong cung điện. Ta linh cảm được điều đó. Ta phải lập lại trật tự.

Tôi
thận trọng dò dẫm tiến lên. Đó là khi tôi nhận ra một điều. Những gì cô
bạn lễ tân của tôi đã làm được. Thật đáng nể! Bị ném vào lỗ đen đáng sợ
vậy mà cô vẫn có thể tự mình đi kiểm tra tất cả mọi thứ.

Và giờ
cô đang mặc một bộ đồ bơi thi đấu màu đen, bơi vài vòng trong bể. Và còn
ai khác ở đó ngoài anh bạn diễn viên điện ảnh cùng lớp tôi. Tất nhiên
rồi, ánh mắt của cậu ta sẽ làm cô ngẩn ngơ. Cậu ta hướng dẫn cô phải sải
thẳng cánh tay phải khi bơi. Cô nhìn cậu ta chăm chú với ánh mắt rạng
ngời. Và ngay đêm đó, cô lẻn vào giường cậu ta. Tôi lại tiêu tan hy
vọng. Tôi không thể để chuyện này xảy ra được. Cô quá ngây thơ. Ừ, cậu
ta cũng tử tế và tốt bụng. Cậu ta nói những điều ngọt ngào và làm cô
hứng tình lên. Nhưng cậu ta cũng chỉ tử tế đến thế. Chỉ là màn vuốt ve
dạo đầu mà thôi.

Hành lang ngoặt sang bên phải.

Hệt như cô đã nói.

Nhưng
cô đang trên giường với bạn cùng lớp của tôi. Cậu ta dịu dàng cởi bỏ
quần áo của cô, không tiếc lời khen ngợi từng bộ phận trên cơ thể cô. Và
đó là những lời thật sự chân thành. Tuyệt vời, thật tuyệt vời. Phải
thừa nhận, thằng cha ấy giỏi thật. Nhưng cơn giận cứ sôi sục lên trong
lòng tôi. Chuyện này là sai lầm!

Hành lang ngoặt sang bên phải

Tôi rẽ phải, vừa đi vừa dò dẫm dọc hành lang. Đằng xa phía trước có một luồng sáng mờ mờ. Như thể được lọc qua vô số lớp màn.

Hệt như cô đã nói.

Cậu
bạn cùng lớp tôi đang hôn khắp thân thể cô. Chậm rãi và khéo léo, từ
gáy, tới vai rồi tới bầu ngực cô. Góc máy quay đang hướng về khuôn mặt
cậu ta và lưng cô gái. Rồi máy quay quay một vòng để nhìn được khuôn mặt
cô. Nhưng đó không phải cô bạn lễ tân của tôi, không. Đó là Kiki. Cô
gái gọi cao cấp có đôi tai đẹp nhất thế giới, người đã ở cùng tôi trong
khách sạn Cá Heo cũ. Kiki, người đã không từ mà biệt, không để lại bất
cứ dấu vết gì. Và giờ nàng đang ở đó, ngủ với bạn cùng lớp của tôi.

Đó
là cảnh thật trong một bộ phim thật. Từng đoạn bấm máy hay cắt cảnh
quay đều đúng theo kịch bản. Có vẻ hơi sắp đặt - trông quá tầm thường.
Họ đang làm tình trong một căn hộ, ánh sáng chiếu vào qua bức rèm. Kiki,
nàng đang làm gì ở đây? Thời gian và không gian chắc hẳn đã bị rối loạn
rồi.

Thời gian và không gian chắc hẳn đã bị rối loạn rồi.

Tôi tiếp tục đi về phía ánh sáng. Khi bước chân tiến về phía trước, những hình ảnh trong đầu tôi bỗng tan biến.

MỜ DẦN.

Tôi
bước dọc theo tường. Không nghĩ ngợi gì nữa. Tập trung vào việc tiến về
phía trước. Thật cẩn thận, thật chắc chắn. Ánh sáng mờ ảo phía trước
bắt đầu tràn ra từ một cánh cửa. Nhưng tôi vẫn không biết mình đang ở
đâu. Tôi chỉ đoán rằng đó là một cánh cửa. Không hề giống cánh cửa nào
tôi đã thấy khi đi lòng vòng trước đó. Trên cánh cửa có treo một mẩu kim
loại khắc số. Tôi không đọc được con số. Tối om, còn mẩu kim loại thì
đã mờ. Nhưng ít nhất, tôi biết đây không phải là khách sạn Cá
Heo. Cửa ở đó khác hẳn. Không khí cũng có vấn đề nữa. Cái mùi đó, mùi gì
nhỉ? Giống mùi báo cũ. Đôi lúc ánh sáng lại chấp chới. Giống như ánh
nến.

Tôi lại nghĩ về cô bạn, làm việc ở quầy lễ tân. Đáng lẽ tôi
cứ lên giường với cô khi có cơ hội cho rồi. Ai biết được liệu tôi có trở
về được thế giới thực nữa hay không? Liệu tôi còn cơ hội gặp cô nữa
không? Tôi ghen tị với thế giới hiện thực và lớp học bơi của cô. Cũng có
thể đó không phải ghen tị. Phải chăng đó là sự nuối tiếc, sự nuối tiếc
được biến tấu, thổi phồng lên, dù vậy có lẽ khi bị chìm trong bóng đêm
này, tôi cảm thấy đó là sự ghen tị. Nhiều năm rồi, tôi đã quên mất cảm
giác ghen tị là thế nào. Đó là một cảm giác riêng tư. Có lẽ giờ đây tôi
đang ghen tị. Có lẽ, nhưng với lớp học bơi ư?

Thật là ngu xuẩn.

Tôi nuốt nước bọt. Nghe như tiếng gậy bóng chày kim loại nện lên mặt trống vậy. Đó mà là nước bọt ư?

Rồi
có một tiếng rung lạ, không hẳn là một âm thanh. Tôi phải gõ cửa. Phải
rồi, như cô đã kể. Tôi lấy hết can đảm và gõ nhẹ. Nhẹ đến nỗi tưởng như
không thể nghe được. Nhưng nó lại vang lên ầm ầm. Lạnh lẽo và nặng nề
như cái chết.

Tôi nín thở.

Im lặng. Cũng hệt như cô đã
trải qua. Tôi không biết nó kéo dài bao lâu nữa. Có thể trong năm giây,
cũng có thể trong một phút. Thời gian không bất động. Nó dao động, dãn
ra hoặc co lại, hay chính tôi đang dao động, dãn ra và co lại trong sự
tĩnh lặng này? Tôi như bị biến dạng dưới hàng lớp thời gian, giống như
ảnh phản chiếu trong phòng gương cười vậy.

Rồi âm thanh đó vang
lên. Sột soạt nặng nề âm vang, như tiếng vải cọ vào nhau. Có gì đó đứng
dậy trên sàn nhà. Rồi tiếng bước chân. Tiến lại gần tôi. Tiếng dép loẹt
quẹt. Cái gì đó, không phải con người. Giống như cô đã kể. Một điều gì
đó đến từ cõi thực khác - một cõi thực đang hiển hiện nơi đây.

Không
có lối thoát. Tôi không di chuyển. Mồ hôi túa ra chảy xuống lưng. Tiếng
bước chân ngày càng gần hơn không hiểu vì sao mà nỗi sợ hãi trong tôi
bắt đầu vơi đi. Ổn thôi mà, tôi tự nói với bản thân. Cho dù là gì đi
nữa, đó cũng không phải là ác quỷ. Tôi biết mà. Tôi biết không có gì
phải sợ. Cứ để nó đến.

Tôi quay cuồng trong những dòng chảy ấm áp.
Tôi nắm chặt đấm cửa, nhắm mắt và nín thở. Bình thường thôi, mọi việc
sẽ ổn. Tôi nghe tiếng tim đập thình thịch trong màn đêm tĩnh lặng. Đó là
tiếng tim đập của chính tôi. Tôi bị nó bao bọc, tôi là một phần của nó.
Không có gì phải sợ. Mọi thứ đều được kết nối với nhau.

Tiếng bước chân dừng lại. Chúng đang ở bên cạnh tôi. đang
ở bên cạnh tôi. Tôi nhắm mắt lại. Tất cả bắt đầu dồn tụ lại. Tôi biết.
Tôi biết mình gắn kết với nơi này. Bờ sông Nile và những thị nữ người
Nubia thơm phức, Kiki và khách sạn Cá Heo, nhạc rock n roll, mọi thứ,
tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ. Thời gian và vật chất tự sụt vào trong.
Ánh sáng thân quen, âm thanh thân quen, giọng nói thân quen.

“Đangchờanh. Chờanhđãlâurồi. Vàođi.”

Không cần phải mở mắt nhìn, tôi cũng biết đó là ai.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3