Nhảy, nhảy, nhảy - Chương 21 phần 2

“Nhìn lại lần nữa đi,” Ngư Dân chậm rãi nói. “Điều này rất quan
trọng, nên anh hãy nhìn lại thật cẩn thận trước khi trả lời. Anh đã bao
giờ nhìn thấy cô gái này chưa? Đừng hòng nói dối chúng tôi. Chúng tôi
không phải lũ ngây ngô. Nếu phát hiện ra anh nói dối, anh sẽ gặp rắc rối
đấy. Hiểu không?”

Tôi nhìn thật lâu ba tấm ảnh. Tôi chẳng muốn nhìn chút nào, nhưng như thế mới có thể giúp tôi ra khỏi đây.

“Tôi không biết cô ta,” tôi nói. “Nhưng mà cô ta chết rồi đúng không?”

“Chết
rồi,” Mọt Sách nhắc lại lời tôi. “Chết đứ đừ. Chết hoàn toàn. Chết
tuyệt đối. Như anh thấy đấy. Con cáo này trần truồng và đã chết, chẳng
còn nước non gì nữa. Cô ta đã chết, như những người chết khác. Đành để
mặc cho cô ta thối rữa, làn da dần nứt rỉ nước. Rồi mùi hôi thối! Cả dòi
bọ nữa. Đã bao giờ nhìn thấy chưa?”

“Chưa bao giờ”, tôi nói.

“Ồ,
chúng tôi thì thấy nhiều rồi. Thậm chí thấy cả những xác chết mà nếu
nhìn thôi thì không thể xác định được đó là phụ nữ. Chỉ là một đống thịt
đã chết. Một tảng thịt thối rữa. Nói cho anh biết nhé, nếu lỡ để cái
mùi đó xộc vào mũi, anh sẽ không bao giờ nghĩ đến thức ăn nữa. Đó là thứ
mùi không bao giờ quên được. Thật ra nếu để thật lâu, rất rất lâu, thì
những gì còn lại chỉ là một nắm xương. Chẳng có mùi gì hết. Mọi thứ sẽ
khô kiệt. Những khúc xương trắng loáng đẹp đẽ. Chẳng cần phải nói, cô
gái này chưa bị bỏ mặc lâu đến thế. Và cô ta cũng chưa thối rữa. Chỉ là
chết thôi. Cứng đờ ra. Khi người cô ta còn ấm hẳn phải nóng bỏng lắm.
Nhưng nhìn thế này, đến tôi còn chẳng buồn động đậy nữa.”

“Kẻ nào
đó đã giết cô gái này. Cô ấy có quyền được sống. Mới đâu chừng hai mươi
tuổi. Kẻ nào đó đã thắt cổ cô ấy bằng một chiếc tất. Không phải cách ra
đi nhanh chóng. Nó khiến nạn nhân đau đớn kéo dài. Nạn nhân biết mình sẽ
chết. Cô gái sẽ nghĩ xem tại sao mình phải chết theo cách này? Cô muốn
tiếp tục được sống. Rồi cô cảm nhận được ôxi trong cơ thể đang cạn kiệt
dần. Đầu óc nạn nhân tối sầm lại. Nước tiểu tuôn ra. Chân mất sạch cảm
giác. Thế rồi nạn nhân từ từ chết. Chẳng phải một cách hay để chết.
Chúng tôi đang cố tìm ra kẻ khốn nạn đã giết cô gái xinh đẹp trẻ trung
này. Và tôi nghĩ anh sẽ giúp được chúng tôi.”

“Trưa hôm qua, cô
gái này đã đặt phòng đôi tại một khách sạn sang trọng ở Akasaka. Lúc năm
giờ chiều, cô ta đến lấy phòng, một mình.” Ngư Dân tường thuật lại sự
việc. “Cô ta nói với lễ tân là chồng mình sẽ đến sau. Tên và số điện
thoại đều giả. Lúc sáu giờ, cô gọi dịch vụ và đặt bữa tối cho một người.
Thời điểm đó, cô ở một mình. Lúc bảy giờ, cái khay trống được đẩy ra
ngoài hành lang. Tấm biển “Đừng làm phiền” được treo ngoài cửa. Thời
gian trả phòng là mười hai giờ trưa. Nhưng cô gái không trả phòng, lể
tân lên đó lúc mười hai giờ ba mươi. Không ai nhấc máy. Tấm biển “Đừng
làm phiền” vẫn treo ngoài cửa. Nhưng không ai trả lời. Khi nhân viên an
ninh khách sạn phá cửa vào, cô gái không mặc gì trên người và đã chết, y
như anh thấy trong bức ảnh thứ nhất. Không ai thấy chồng của cô ta đâu
cả. Khách sạn có một nhà hàng ở tầng thượng nên rất nhiều người ra vào.
Một nơi nổi tiếng để hẹn hò.”

“Trong túi xách của cô gái không có
thẻ căn cước,” Mọt Sách nói.” Không có giấy phép lái xe, sổ địa chỉ, thẻ
tín dụng, hay thẻ ngân hàng. Trên quần áo cũng không có chữ viết tắt
nào. Ngoài mỹ phẩm, thuốc tránh thai, và ba mươi ngàn yên, vật duy nhất
được giấu kỹ trong ví của cô ta, rất kỹ, là một chiếc danh thiếp. Danh
thiếp của anh.”

“Anh vẫn còn định nói là anh thực sự không biết cô ta?” Ngư Dân thử lần nữa.

Tôi lắc đầu. Tôi cũng rất muốn hợp tác. Tôi cũng muốn thấy kẻ giết người bị bắt. Nhưng tôi cũng phải nghĩ đến cả người khác nữa.

“Nào,
bây giờ thì anh đã biết rõ mọi chuyện, tại sao anh không nói cho chúng
tôi biết anh ở đâu tối hôm qua và đã làm gì?” Mọt Sách lặp lại.


ức của tôi ào ạt ùa về. “Lúc sáu giờ tôi ăn bữa tối một mình ở nhà, sau
đó tôi đọc sách và uống một ít, rồi tôi đi ngủ trước nửa đêm.”

“Anh có gặp ai không?” Ngư Dân hỏi.

“Không. Cả buổi tối tôi ở một mình.”

“Anh có gọi cho ai không? Hay là có ai gọi cho anh?”

Tôi
bảo họ là tôi không gọi cho ai cả. “Trước chín giờ một lúc, có người
gọi vào máy trả lời tự động của tôi. Khi tôi bật băng lại thì một cuộc
gọi liên quan tới công việc.”

“Sao lại bật máy trả lời tự động khi anh đang ở nhà?”

“Tôi đang trong kỳ nghỉ. Tôi không muốn phải nói chuyện công việc.”

Họ hỏi tên người gọi, tôi nói cho họ biết.

“Vậy là anh ăn tối một mình, sau đó đọc sách suốt buổi tối?”

“Phải, sau khi rửa bát đĩa.”

“Cuốn sách gì thế?”

“Có thể các anh không tin, nhưng đó là một cuốn của Kafka. Vụ án.”

Kafka. Vụ án. Mọt Sách ghi.

“Sau đó, anh đọc sách đến mười hai giờ,” Ngư Dân tiếp tục. “Rồi uống rượu.”

“Lúc mặt trời lặn tôi uống một ít bia. Sau đó là rượu brandy.”

“Anh đã uống bao nhiêu?”

“Hai lon bia, còn sau đó tôi nghĩ khoảng một phần tư chai brandy. À, tôi còn ăn một ít đào đóng hộp.”

Ngư Dân ghi lại mọi thứ. Ăn thêm một ít đào đóng hộp. “Còn gì khác không?”

Tôi
cố nhớ, nhưng đó đúng là một buổi tối chẳng có gì đặc biệt. Trong khi
tôi đang bình yên đọc sách thì ở một nơi nào đó trong màn đêm tĩnh lặng,
Mei đã bị thắt cổ bằng tất chân. Tôi bảo họ là chẳng còn gì nữa.

“Tôi khuyên anh nên cố nhớ nó,” Mọt Sách nói và ho một tiếng. “Hẳn anh cũng nhận thấy rằng mình đang ở thế yếu chứ?”

“Nghe
này, tôi chẳng làm gì cả, sao tôi lại ở thế yếu chứ? Tôi làm việc tự
do, cho nên tôi đưa danh thiếp cho tất cả mọi người. Tôi không biết tại
sao cô gái này lại có danh thiếp của tôi. Cô ta mang theo danh thiếp của
tôi không có nghĩa là tôi đã giết cô ta.”

“Người ta thường không
để một chiếc danh thiếp chẳng có ý nghĩa gì với mình ở nơi kín nhất
trong ví,” Ngư Dân nói. “Chúng tôi có hai giả thiết. Thứ nhất, người phụ
nữ này đã hẹn gặp một trong những người bạn làm ăn của anh ở khách sạn
và gã đó đã giết cô ta. Sau đó, hắn tống thêm mấy thứ vào túi xách của
cô ta để đánh lạc hướng chúng tôi. Nhưng riêng tấm danh thiếp đó thì hắn
lỡ nhét quá sâu trong ví. Giả thiết thứ hai, người phụ nữ này là gái ăn
sương chuyên nghiệp. Một con điếm. Cao cấp. Loại gái chỉ làm việc ở các
khách sạn sang trọng. Loại gái không mang theo thẻ căn cước trên người.
Nhưng vì một lý do chưa rõ, kẻ nào đó đã giết cô ta. Hắn ta không lấy
chút tiền nào, rất có khả năng hắn ta có vấn đề về thần kinh, một kẻ tâm
thần. Đó là thủ phạm của chúng tôi. Anh thấy thế nào?”

Tôi nghiêng đầu im lặng.

“Tấm danh thiếp của anh là đầu mối chính trong vụ này,” Ngư Dân tuyên bố, gõ gõ chiếc bút trên bàn.

“Một tấm danh thiếp chỉ là mẩu giấy có in tên người,” tôi nói. “Nó không phải là bằng chứng. Chẳng chứng minh được điều gì.”

“Cũng
không phải là không chứng minh được điều gì.” Anh ta tiếp tục gõ bút
lên bàn. “Nhóm thu thập dấu vết của chúng tôi đang rà soát kỹ căn phòng.
Người ta cũng đang tiến hành khám nghiệm tử thi. Ngày mai chúng ta sẽ
biết nhiều hơn. Anh biết không, anh sẽ đợi kết quả cùng chúng tôi. Trong
khi đó, anh nên bắt đầu nhớ lại các chi tiết khác. Việc đó có thể mất
cả đêm đấy. Cứ từ từ, rồi anh sẽ thấy ngạc nhiên với những gì anh nhớ
ra. Sao ta lại không bắt đầu lại từ đầu nhỉ? Anh đã làm gì khi thức dậy
vào buổi sáng?”

Tôi nhìn đồng hồ trên tường. Năm giờ mười. Tôi chợt nhớ ra cuộc hẹn với Yuki.

“Tôi cần phải gọi cho một người trước, được chứ?” tôi nói với Ngư Dân. “Tôi có cuộc hẹn lúc năm giờ. Rất quan trọng.”

“Một cô gái?” Ngư Dân hỏi.

“Phải.”

Anh ta đưa điện thoại cho tôi.

“Chú
đang định bảo cháu rằng có chuyện bất ngờ xảy ra và chú không thể đến
được đúng không?” Yuki nói ngay lập tức, khiến tôi bất ngờ.

“Chuyện
bất thình lình. Thật đấy,” tôi giải thích. “Chú rất xin lỗi, đó không
phải lỗi của chú. Chú bị lôi xuống đồn cảnh sát Akasaka để thẩm vấn. Họ
thẩm vấn hơi lâu nên chú chưa báo cho cháu được, có vẻ như họ định giữ
chú khá lâu nữa.”

“Cảnh sát à? Chú đã làm gì?”

“Chú chẳng làm gì cả. Có một vụ giết người, và cảnh sát muốn nói chuyện với chú. Chỉ thế thôi.”

“Thật là rắc rối,” Yuki bình luận, không hề xúc động.

“Biết sao được.”

“Chú không giết ai đấy chứ?”

“Tất
nhiên chú chẳng giết ai cả. Chú là kẻ vụng về, chứ không phải một tên
giết người. Họ chỉ hỏi chú về sự việc đó thôi. Nhưng chú rất xin lỗi vì
thất hẹn với cháu. Chú sẽ bù lại sau vậy nhé.”

“Thật rắc rối,” Yuki nói rồi dập ống nghe theo cách riêng của con bé.

Tôi
đưa trả điện thoại cho Ngư Dân. Họ đã cố dỏng tai nghe, nhưng có vẻ như
chẳng được gì. Nếu họ biết đó là một cô bé mười ba tuổi, chắc chắn rằng
quan niệm của họ về tôi vẫn không thay đổi.

Họ buộc tôi phải rà
soát lại những mốc chính trong thời gian biểu của tôi suốt ngày hôm
trước. Họ ghi lại tất cả những gì tôi nói. Tôi đã đi những đâu, đã ăn
những gì. Tôi còn cho họ biết cả cách nấu món konyaku mà tôi ăn
vào bữa tối. Tôi cũng giải thích cả cách lạng mỏng thịt cá ngừ nữa. Họ
không cho rằng tôi đang đùa cợt. Họ chỉ ghi lại tất cả. Xấp giấy dày lên
nhanh chóng.

Sáu rưỡi họ gọi đồ ăn - quá mặn, ngậy mỡ, vô vị,
thật tồi tệ nhưng cả ba chúng tôi đều hào hứng ăn. Sau đó tôi uống một
tách trà ấm, trong khi họ hút thuốc. Sau đó cả ba quay lại với những câu
hỏi và trả lời.

Tôi thay đồ ngủ lúc mấy giờ? Tôi đã đọc từ trang báo nhiêu đến trang bao nhiêu cuốn Vụ án? Tôi cũng cố kể cho họ nghe nội dung cuốn sách nhưng họ chẳng hứng thú chút nào.

Tám
giờ tôi phải đi tiểu. Họ cho phép tôi đi một mình, thật là hạnh phúc.
Tôi hít thật sâu. Toa lét không phải là nơi thích hợp để hít sâu, nhưng
ít ra tôi vẫn còn thở được. Tội nghiệp Mei.

Khi tôi quay trở lại,
Mọt Sách muốn biết về người đã gọi cú điện thoại duy nhất cho tôi tối
đó. Anh ta là ai? Anh ta muốn gì? Tôi với anh ta có quan hệ gì? Tại sao
tôi không gọi lại cho anh ta? Tại sao tôi lại nghỉ việc? Tôi không phải
kiếm sống à? Tôi có khai thuế không?

Câu hỏi của tôi, câu mà tôi không hỏi họ, là: Có phải họ thực sự cho rằng cái mớ ấy là cần thiết? Không chừng họ đã đọc
Kafka. Có phải họ đang cố gắng làm tôi lúng túng để phải nói sự thật?
Vậy thì họ đã thành công rồi. Tôi rất mệt mỏi, rất căng thẳng, tôi trả
lời bất cứ câu hỏi nào của họ với một bộ mặt vô cảm. Tôi đã có ấn tượng
sai lầm là làm như thế sẽ khiến tôi ra khỏi đây nhanh hơn.

Đến
mười một giờ, họ vẫn tiếp tục thẩm vấn. Và không tỏ ra muốn chấm dứt. Họ
còn được lần lượt thay phiên, rời phòng thẩm vấn và ngủ một giấc ngắn
trong khi người kia ở lại tiếp tục tra hỏi. Tôi thì không được cái vinh
hạnh ấy. Thay vào đó, họ mời tôi uống cà phê. Cà phê hòa tan, có đường
và bột sữa.

Mười một rưỡi tôi tuyên bố: “Tôi rất mệt và sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa”.

“Thôi
nào, xin anh đấy,” Mọt Sách uể oải nói, gõ ngón tay lên bàn. “Nghe này,
chúng tôi đã cố gắng làm nhanh hết mức, nhưng cuộc điều tra này rất
quan trọng. Chúng ta có một xác chết, và tôi e rằng chúng ta phải cố đến
cùng.”

“Tôi khó mà tin được là những câu hỏi này có thể đem lại điều gì quan trọng,” tôi nói.

“Những
chi tiết vụn vặt đều có thể có ích. Anh sẽ ngạc nhiên khi biết bao
nhiêu vụ đã được giải quyết nhờ những chi tiết vụn vặt như thế này.
Những thứ có vẻ vụn vặt hóa ra lại không hề vụn vặt chút nào, nhất là
khi chúng dẫn tới hành động giết người. Giết người không hề là chuyện
vụn vặt. Hay là anh ở lại đây thêm ít lâu. Nói thẳng ra, nếu muốn, chúng
tôi có thể chỉ định anh là nhân chứng trực tiếp và anh sẽ mắc kẹt ở đây
đến khi nào chúng tôi muốn. Nhưng thủ tục đó đòi hỏi rất nhiều giấy tờ.
Mọi việc sẽ bị gián đoạn. Đó là lý do tại sao chúng tôi rất nhũn nhặn
với anh, đề nghị anh hợp tác thật nhẹ nhàng và dễ dàng. Nếu anh chịu hợp
tác, chúng tôi sẽ không làm khó anh đâu.”

“Nếu anh thấy buồn ngủ, ở tầng dưới có một cái giường,” Ngư Dân nói. “Hãy chợt mắt vài tiếng, có thể anh sẽ nhớ ra điều gì đó.”

Được thôi, ngủ vài tiếng đồng hồ cũng tốt. Biết đâu lại hơn cái hang mù mịt khói thuốc này.

Ngư
Dân dẫn tôi xuống một hành lang tối tăm, rồi tới một cầu thang thậm chí
còn tối hơn, sau đó là một hành lang khác. Đây quả là điềm xấu. Thực
tế, căn phòng kê giường là một buồng giam.

“Chỗ đẹp đấy, nhưng liệu tôi có thể ở chỗ nào nom tử tế hơn không?”

“Hết sức xin lỗi. Chúng tôi chỉ có thế này.” Sắc mặt Ngư Dân không chút thay đổi.

“Không đời nào. Tôi về nhà. Sáng mai tôi sẽ quay lại đây.”

“Đừng lo, chúng tôi không khóa anh ở trong đâu,” Ngư Dân nói. “Một phòng giam cũng chỉ là một căn buồng khi không khóa cửa.”

Tôi
quá mệt nên không buồn cãi lại. Tôi đầu hàng. Tôi loạng choạng bước vào
và ngã người xuống chiếc giường cứng. Mảnh chiếu ẩm, cái chăn rẻ tiền,
mùi nước tiểu. Tởm thật.

“Tôi sẽ không khóa cửa,” Ngư Dân nhắc lại khi sập cửa, tạo ra một anh thanh lạnh và đanh.

Tôi
thở dài và kéo chăn trùm đầu. Có ai đó ở nơi khác đang ngáy lớn. Âm
thanh nghe tưởng như từ xa vọng lại, nhưng chắc hẳn là từ phòng bên
cạnh. Rất khó chịu.

Nhưng Mei ơi, Mei! Em đã ở trong tâm trí tôi
đêm qua. Tôi không biết lúc đó em còn sống không, nhưng em đã ở trong
tâm trí tôi. Tôi từ từ lột quần áo em ra, và sau đó chúng ta làm tình.
Buổi họp lớp nho nhỏ của chúng ta. Tôi cảm thấy rất thoải mái, như thể
ai đó đã nới lỏng cái đinh vít chính của thế giới này. Nhưng bây giờ,
Mei ạ, tôi chẳng thể làm gì được cho em nữa. Chẳng làm được gì nữa. Tôi
xin lỗi. Cuộc sống của chúng ta mong manh quá. Tôi không muốn Gotanda
dính scandal. Tôi không muốn hủy hoại hình ảnh của cậu ấy. Gotanda sẽ
không nhận được thêm việc nào khác sau một vụ tai tiếng như vậy. Một
công việc rác rưởi trong một thế giới rác rưởi của những hình ảnh rác
rưởi. Nhưng cậu ấy tin tôi, với tư cách một người bạn. Cho nên đó là vấn
đề danh dự. Nhưng Mei, Mei Chăn Dê bé nhỏ của tôi, chúng ta đã có quãng
thời gian đẹp đẽ cạnh nhau. Nó thật tuyệt vời. Như một câu chuyện cổ
tích. Có thể em không thấy thoải mái, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên
em. Xúc tuyết đến tận bình minh. Ôm chặt em trong thế giới của những
hình ảnh, làm tình trên những khoản chi được khấu trừ thuế. Gấu Pooh và
Mei Chăn Dê. Siết cổ là một cách thật đáng sợ để chết. Và em cũng không
muốn chết, tôi biết. Nhưng giờ đây tôi chẳng thể làm gì cho em được nữa.
Tôi chẳng biết thế nào là đúng, thế nào là sai. Tôi đang làm tất cả
những gì có thể. Đây là cách tôi sống. Đó là cả hệ thống. Tôi cắn môi và
làm những điều phải làm. Vĩnh biệt, Mei Chăn Dê bé nhỏ của tôi. Ít nhất
là em không bao giờ còn phải thức dậy nữa. Chẳng bao giờ phải chết thêm
lần nữa.

Ngủ ngon, tôi thốt lên thành tiếng.

Ngủ ngon, tâm trí tôi vọng lại.

Cúc cu, Mei hát.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3