Nhảy, nhảy, nhảy - Chương 24
24
Lúc chúng tôi đến được ngôi nhà của bố của Yuki ở gần
bãi biển thì đã chạng vạng. Ngôi nhà rất lớn và cũ kỹ, xung quanh cây
cối um tùm. Khu vực này toát lên một vẻ đẹp cổ điển của những biệt thự
nghỉ dưỡng vùng Shonan. Trong một buổi tối mùa xuân duyên dáng, mọi thứ ở
đây đều tĩnh lặng. Những cây anh đào đã bắt đầu phủ kín nụ, đây là bước
dạo đầu cho những cây mộc lan trổ hoa theo sau đó. Một bản hòa tấu bành
trướng của màu sắc và hương thơm thay đổi từng ngày phản ánh sự giao
mùa. Thật không ngờ vẫn có nơi như thế này tồn tại.
Biệt thự
Makimura bao quanh bởi một hàng rào cao bằng gỗ, bên trên cánh cửa là
một mái nhỏ có đầu hồi theo kiểu truyền thống. Chỉ có biển đề tên là
mới. Chúng tôi nhấn chuông và ngay sau đó, một thanh niên cao ráo tầm
hai nhăm ra mở cửa. Với mái tóc cắt gọn gàng và nụ cười thanh nhã, trông
anh ta rất sáng sủa và thân thiện - khá giống Gotanda nhưng không tao
nhã bằng. Hẳn là Yuki đã từng gặp anh ta nhiều lần trước đây. Trong khi
dẫn chúng tôi ra phía sau, anh ta tự giới thiệu mình là người giúp việc
nhà Makimura.
“Tôi lái xe riêng của ông ấy, đưa bản thảo, nghiên
cứu, mang túi đồ chơi golf, tháp tùng ông ấy ra nước ngoài, và nhiều
việc khác,” anh ta hồ hởi giải thích. “Hồi xưa thì người ta gọi tôi là
tùy tùng của các quý ngài đấy.”
“Vậy à,” tôi nói.
Tôi cảm
thấy Yuki sắp sửa nói gì bất lịch sự, nhưng thật đáng ngạc nhiên, con bé
chẳng nói gì. Dường như con bé có thể trở nên dè dặt nếu muốn.
Makimura
đang tập đánh golf ở sân sau. Một tấm lưới màu lá cây căng giữa hai
thân cây thông. Nhà văn nổi tiếng đang cố quất quả bóng trắng nhỏ trúng
vào mục tiêu ở giữa. Khi cây gậy của ông ta vung lên trong không khí,
tôi nghe rõ tiếng rít vù…ùu. Một trong những âm thanh tôi ghét nhất. Rin rít và trống rỗng. Mặc dù đó chỉ là hoàn toàn thành kiến. Tôi ghét đánh golf.
Makimura
đặt chiếc gậy xuống và lau trán bằng một chiếc khăn. “Gặp con cha vui
lắm,” ông ta nói với Yuki, con bé vờ như không nghe thấy. Ngoảnh mặt đi
hướng khác, Yuki moi một thanh kẹo cao su trong túi áo ra và bắt đầu
nhai nhóp nhép thành tiếng. Sau đó con bé vò nhàu giấy bọc kẹo và ném
vào một chậu cảnh.
“Ít nhất con cũng phải chào một tiếng chứ nhỉ?” Makimura cố lần nữa.
“Chào bố,” Yuki châm chọc, đút tụt hai tay vào túi và lảng ra chỗ khác.
“Này, mang cho chúng tôi ít bia,” Makimura sẵng giọng gọi với ra.
“Vâng,
thưa ngài.” Anh chàng giúp việc trả lời dõng dạc và đi vào nhà ngay lập
tức. Makimura ho và khạc nhổ vài tiếng, sau đó lau trán. Cố ý lờ đi sự
có mặt của tôi, ông ta tiếp tục nhắm vào mục tiêu trên tấm lưới xanh lá
cây và ra vẻ tập trung. Tôi thì vẩn vơ quan sát mấy hòn đá phủ rêu.
Cảnh
tượng có vẻ giả tạo - thậm chí là hơi lố bịch. Dẫu không có gì trông
quá kỳ cục cả. Nhưng tôi lại thấy như mình đang đứng trên sân khấu một
vở kịch châm biếm dàn dựng tinh vi. Nhà văn và tùy tùng của ông ta - chỉ
Gotanda mới có thể đóng cả hai vai đạt hơn, tinh tế và hấp dẫn hơn.
“Yuki nói với tôi rằng cậu đã chăm nom nó,” người đàn ông nổi tiếng nói.
“Cũng
không có gì đặc biệt đâu,” tôi nói. “Tôi chỉ đưa con bé lên máy bay trở
về từ Hokkaido. À nhân đây, tôi cũng muốn cám ơn ông vì sự giúp đỡ của
ông với bên cảnh sát.”
“Ồ, cái đó à. Không, không có gì. Rất vui
vì có thể đáp lại lòng tốt của cậu. Thật hiếm khi con gái tôi nhờ vả bố
nó chuyện gì. Tôi mừng vì đã giúp được cậu. Tôi rất ghét cảnh sát. Tôi
đã xung đột với họ ở nghị viện hồi những năm sáu mươi khi Michiko Kanba
bị giết. Ôi những ngày đó…”
Vừa nói ông ta vừa khom lưng xuống,
nắm chặt cây gậy đánh golf, gõ gõ đầu gậy vào chân. Ông ta quay ra nhìn
vào mặt tôi, liếc xuống chân rồi lại nhìn vào mặt tôi.
“…khi ấy người ta vẫn biết phân biệt phải trái,” Hiraku Makimura nói.
Tôi gật đầu nhưng không tỏ vẻ tán thành cho lắm.
“Cậu có chơi golf không?”
“Tôi e là không,” tôi nói.
“Cậu không thích chơi golf à?”
“Không phải tôi ghét chơi golf. Tôi chỉ chưa chơi bao giờ thôi”
Ông
ta cười, “Chẳng có gì gọi là không ghét chơi golf cả. Những người chưa
bao giờ chơi golf hay ghét môn này. Thường là như vậy. Cho nên cậu cứ
nói thật với tôi.”
“Được thôi, tôi không thích đánh golf,” tôi nói.
“Tại sao không?”
“Có
lẽ nó khiến tôi thấy thật ngớ ngẩn. Những dụng cụ lỉnh kỉnh, những cái
xe nhỏ xinh xinh, những lá cờ, những bộ quần áo và những đôi giàu phô
trương. Cái kiểu nheo mắt ngắm đích đến, tai vểnh lên mỗi khi cúi xuống
nghe ngóng trên mặt cỏ. Những cái vụn vặt ấy khiến tôi rất khó chịu.”
“Cái kiểu tai vểnh lên ư?”
“Chỉ là vài thứ tôi trông thấy. Nó chẳng có nghĩa gì. Nhưng golf có cái gì đó không hợp với tôi,” tôi trả lời, tổng kết lại.
Makimura ngây ra nhìn tôi.
“Có gì không ổn với cậu à?”
“Không hề,” tôi nói. “Tôi hoàn toàn bình thường. Có lẽ những câu nói đùa của tôi không buồn cười lắm thì phải.”
Chỉ
một chốc sau, người giúp việc đã mang khay đựng bia và hai chiếc cốc
ra. Anh ta đặt cái khay xuống, rót bia vào hai cốc rồi nhanh chóng biến
mất.
“Xin mời,” Makimura nói, nâng chiếc cốc lên.
“Xin mời,” tôi nói và cũng làm theo.
Tôi
không đoán được tuổi của Makimura, nhưng chắc hẳn ít nhất cũng khoảng
bốn nhăm. Makimura không cao, nhưng dáng người rắn rỏi khiến cho ông ta
có vẻ to lớn. Ngực rộng, cánh tay và cổ rắn chắc. Cổ ông ta rất to. Nói
ông ta là vận động viên cũng được, một hình ảnh trái ngược với con người
đã ăn chơi phóng đãng nhiều năm. Tôi nhớ có một bức ảnh Makimura hồi
trẻ, mảnh dẻ với ánh mắt sắc sảo. Ông ta không đặc biệt điển trai, nhưng
lại có một sự cuốn hút rất đặc biệt mà đến giờ vẫn còn giữ được. Bao
lâu rồi nhỉ? Mười lăm năm? Hay mười sáu? Giờ đây, tóc ông ta cắt ngắn và
đã điểm bạc. Makimura hiện giờ có nước da rám nắng và đang mặc áo sơ mi
Lacoste màu đỏ mận, gần như không cài được khuy cổ.
“Tôi thấy bảo cậu làm nghề viết lách,” Makimura nói.
“Cũng
không phải viết lách cho ra hồn,” tôi nói. “Tôi đáp ứng khi được yêu
cầu. Những thứ linh tinh ấy mà, tùy xem họ cần bao nhiêu từ. Cũng cần
phải có ai đó làm việc đó, và tôi cho rằng người đó có vẻ là tôi. Dù
sao, tôi cũng không nên thao thao với ông cái bài diễn thuyết về triết
lý xúc tuyết này.”
“Xúc tuyết à?” Makimura nhắc lại, liếc nhìn đường golf mà ông ta đã quên bẵng đi mất. “Khái niệm thú vị đấy.”
“Thật vui vì ông cũng nghĩ thế,” tôi nói.
“Vậy, cậu thích viết chứ?”
“Tôi
không thể nói là thích hay không thích. Tôi chỉ thành thạo việc đó, hay
nói là có hiệu quả thì đúng hơn. Tôi có mánh khóe, bí quyết, quan điểm,
cách viết, tất cả những cái đó. Tôi chẳng ngại gì hết.”
“Ừ.”
“Đẳng cấp công việc càng thấp, nó càng đơn giản.”
“Hừm,” ông ta trầm ngâm suy nghĩ, im lặng trong vài giây. “Cậu đã nghĩ ra cụm ‘xúc dọn tuyết’ đấy à?”
“Phải,” tôi đáp.
“Có phiền không nếu tôi sử dụng nó ở đâu đó? Đó là một kiểu diễn đạt hay.”
“Ông cứ tự nhiên. Tôi chưa đăng ký bản quyền cho nó đâu.”
“Đúng
là thỉnh thoảng tôi cũng có cảm giác ấy,” Makimura nói, tay mân mê dái
tai. “Cảm giác rằng nó chẳng có giá trị gì. Ngày trước mọi việc không
như bây giờ. Thế giới nhỏ hơn, và ta có thể xử lý mọi việc, ta biết -
hay ít nhất ta nghĩ rằng mình biết - là ta đang làm gì. Hồi đó ta có thể
hiểu biết mọi người muốn gì. Giới truyền thông không khổng lồ như bây
giờ.”
Nhà văn uống cạn cốc bia của mình rồi rót thêm vào cả hai
cốc. Tôi từ chối, nói rằng tôi còn phải lái xe nhưng ông ta chẳng buồn
nghe.
“Giờ thì khác rồi. Chẳng có cả công lý nữa. Nhưng cũng chẳng
ai quan tâm. Người ta làm mọi việc để sống. Dọn tuyết. Như cậu đã nói
đấy.” Nhà văn nói, nhìn chăm chăm vào tấm lưới màu xanh căng giữa hai
thân cây. Ba hoặc bốn mươi quả bóng nằm trên cỏ.
Có vẻ như
Makimura đang nghĩ xem nên nói gì tiếp theo. Ông ta suy nghĩ rất lâu.
Nhưng Makimura không mấy bận tâm vì thể ông ta đã quá quen để người khác
phải chờ đợi từng lời nói của mình. Tôi quyết định làm theo như vậy.
Nhà văn tiếp tục nghịch dái tai.
“Con gái tôi rất mến cậu,” cuối
cùng Makimura cũng nói. “Mà nó rất ít khi mến ai đó. Nói đúng hơn là hầu
như nó chẳng mến ai cả. Nó rất ít khi nói chuyện với tôi. Con bé cũng
chẳng nói chuyện nhiều với mẹ nó, nhưng ít nhất nó còn tôn trọng cô ta.
Còn tôi thì nó chẳng coi ra gì. Dù thế nào cũng không. Nó nghĩ tôi là đồ
ngốc. Nó cũng chẳng có bạn bè. Nó không đến trường, suốt ngày chỉ ở một
mình trong phòng nghe cái thứ ầm ầm mà nó gọi là âm nhạc. Nó luôn có
vấn đề với những người xung quanh. Nhưng vì lý do gì đó, nó lại mến cậu.
Tôi chẳng hiểu lý do tại sao.”
“Tôi cũng vậy.”
“Không chừng cậu và nó là bạn tri âm”
“Có lẽ vậy.”
“Nói xem, cậu nghĩ gì về Yuki?”
Mọi
việc bắt đầu giống một cuộc phỏng vấn xin việc. “Yuki đang ở tuổi mười
ba, cái tuổi khủng khiếp,” tôi trả lời thẳng thừng. “Và theo những gì
tôi thấy, môi trường gia đình của con bé quá tệ hại. Chẳng ai chăm sóc
nó. Chẳng ai có trách nhiệm với nó. Chẳng ai nói chuyện với nó. Nó quá
cô đơn và dễ bị tổn thương. Cả bố mẹ nó đều là những người nổi tiếng.
Con bé lại quá xinh. Nó đặc biệt nhạy cảm với những gì xảy ra xung
quanh. Đó quả là một gánh nặng quá lớn đối với một cô bé mười ba tuổi.”
“Và không ai để ý đúng mức đến nó cả.”
“Đó đúng là điều tôi nghĩ.”
Ông
ta hắt ra những tiếng thở dài, buông tay khỏi tai và bắt đầu nhìn những
ngón tay mình. “Tôi nghĩ cậu nói đúng, hoàn toàn chính xác. Nhưng tôi chẳng
thể làm gì hơn được. Khi mẹ nó và tôi ly dị, tôi đã ký giấy từ bỏ Yuki.
Tôi không thế làm khác. Hồi đó tôi không phải là người chồng tử tế nên
tôi không có quyền lựa chọn. Sự thực là đáng ra tôi phải xin phép Ame
trước khi gặp mặt Yuki thế này. Thêm nữa là, như tôi đã nói trước đấy,
Yuki không coi tôi ra gì. Vì vậy nên tôi càng vô dụng. Nhưng tôi sẽ làm
bất cứ gì cho nó nếu có thể.”
Nhà văn hướng ánh nhìn trở lại tấm lưới màu xanh. Sắc trời sẫm dần lại, tối và sâu hơn.
“Có
điều, mọi chuyện không thể tiếp tục như vậy,” tôi nói. “Ông có biết là
mẹ con bé đã bay tới tận Kathmandu mà ba ngày sau mới phát hiện ra rằng
Yuki vẫn đang ở trong cái khách sạn tại Hokkaido đó chứ? Ba ngày! Và sau
khi tôi đem Yuki về Tokyo, nó ở lỳ trong căn hộ và không ra ngoài trong
nhiều ngày. Theo tôi biết, tất cả những gì nó làm chỉ là nghe nhạc rock
và ăn đồ ăn nhanh. Tôi không thích ra vẻ tiểu tư sản trịch thượng,
nhưng đúng là như thế thì không tốt cho sức khỏe chút nào.”
“Tôi
không định tranh cãi gì. Nhưng cậu nói đúng một trăm phần trăm.”
Makimura nói. “Không, đúng hai trăm phần trăm ấy chứ. Đó là lý do tại
sao tôi muốn nói chuyện với cậu và muốn cậu đi cả một quãng đường xa để
tới đây.”
Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành. Lũ ngựa đã chết.
Người Anh điêng ngừng đánh trống. Không gian yên ắng quá. Tôi gãi gãi
thái dương.
“Tôi đang băn khoăn,” ông ta bắt đầu khá cẩn trọng,
“liệu cậu có muốn chăm sóc cho Yuki không. Chẳng cần thiết phải nghiêm
chỉnh quá đâu. Chỉ là hai ba tiếng một ngày. Ở cùng nó, đảm bảo là nó ổn
và ăn uống đúng cách. Chỉ có vậy thôi. Tôi sẽ trả tiền cho khoảng thời
gian đó của cậu. Cậu có thể coi như mình làm gia sư mà không phải dạy
học. Tôi không biết cậu kiếm được bao nhiêu nhưng tôi đảm bảo cho cậu
con số gần gần như thế. Thời gian còn lại cậu có thể làm gì tùy thích.
Không tệ đấy chứ? Tôi đã nói với mẹ nó về chuyện này rồi. Hiện cô ta
đang ở Hawaii, cô ta cũng cho rằng đó là ý kiến hay. Mà có không muốn cô
ta cũng phải đặt lợi ích của Yuki lên hàng đầu. Con bé rất… khác biệt.
Nó thông minh, nhưng thỉnh thoảng đầu óc nó như đang ở tận đâu đâu. Nó
quên hết mọi thứ xung quanh. Thậm chí nó còn gặp vấn đề với môn số học
nữa.
“Vâng, đúng thế,” tôi nói và nở một nụ cười không mấy thuyết
phục, “nhưng cái Yuki cần hơn cả là tình yêu thương của cha mẹ - ông
biết đấy, tình yêu thương vô điều kiện. Tôi không phải bố mẹ của Yuki
nên tôi không thể cho con bé cái đó được. Nó cũng cần có những người bạn
cùng tuổi. Và còn nảy ra một vấn đề khác nữa là: tôi là đàn ông và tôi
đã quá già. Một cô bé mười ba tuổi cũng có thể coi là một phụ nữ theo
cách nào đó, Yuki rất đáng yêu và lại không ổn định về tâm lý. Ông đang
định để một cô gái như thế vào tay một kẻ mà ông chẳng biết là ai sao?
Ông biết gì về tôi? Tôi vừa bị cảnh sát bắt giữ vì liên can đến một vụ
giết người. Nếu tôi là kẻ giết người thì sao?”
“Thế cậu có phải kẻ giết người không?”
“Tất nhiên là không.”
“Ồ, thế thì có vấn đề gì nữa đâu. Tôi tin cậu. Nếu cậu nói cậu nói mình không phải kẻ giết người, thì cậu không giết người.”
“Nhưng sao ông tin tôi?”
“Trông
cậu không giống kẻ giết người. Cũng không giống kẻ làm điều đồi bại. Rõ
ràng quá rồi còn gì,” Makimura nói. “Hơn nữa Yuki là chìa khóa của vấn
đề, tôi tin tưởng vào cảm nhận của con bé. Đôi khi bản năng của con bé
nhạy cảm đến khó chịu. Nó giống như một thầy đồng vậy. Có nhiều khi nó
nhìn thấy những thứ mà tôi không thể thấy được. Cậu hiểu ý tôi không?”
“Cũng gần như thế,” tôi nói.
“Nó
thừa hưởng khả năng đó từ mẹ nó. Đó là mặt quái dị của cô ta. Mẹ nó tập
trung tất cả khả năng kỳ lạ đó vào nghệ thuật. Nhưng Yuki thì chưa tìm
được chỗ nào để hướng khả năng của nó vào, chỉ chưa mà thôi. Nó cứ trôi
nổi mà không có cái đích xác định nào. Giống như nước rỉ ra từ một cái
xô vậy. Tôi không giống cả hai mẹ con nó. Tôi không quái dị. Đó là lý do
khiến mẹ con nó chẳng buồn để tâm đến tôi. Khi chúng tôi còn sống
chung, cảm giác tệ đến nỗi tôi còn không muốn nhìn mặt phụ nữ nữa cơ.
Cậu không thể tưởng tượng nổi sống với Ame và Yuki là như thế nào đâu.
Mưa và tuyết. Câu nói đùa riêng của Ame đấy! Dự báo thời tiết chết tiệt.
Họ khiến tôi mệt đờ cả người. Tất nhiên tôi yêu cả hai. Đến giờ thỉnh
thoảng tôi vẫn nói chuyện với Ame. Nhưng tôi không bao giờ muốn sống với
cô ta nữa. Đó là địa ngục. Có thể tôi từng có tài năng, nhưng sống như
thế khiến tôi kiệt quệ dần. Đó là sự thực. Nhưng dù vậy, tôi cũng phải
nói rằng mình đã làm không tồi. Dọn tuyết à? Tôi thích ý tưởng đó. Cơ mà
chúng ta đang lạc đề - chúng ta đang nói về gì nhỉ?”
“Về việc ông có nên tin tôi hay không.”
“Đúng
rồi. Tôi tin vào trực giác của Yuki. Con bé tin cậu, Vì vậy tôi cũng
tin cậu. Và cậu có thể tin tôi. Tôi không phải là người xấu. Có thể tôi
viết nhiều thứ tào lao, nhưng con người tôi đáng tin cậy.” ông ta nói,
và lại nhổ nước bọt. “Thấy sao? Cậu sẽ chăm lo cho Yuki chứ? Tôi rất ấn
tượng với những gì cậu nói về vai trò của cha mẹ. Tôi hoàn toàn đồng ý.
Nhưng con tôi, hừm, thì hoàn toàn khác biệt. Và như cậu đã thấy, nó hầu
như không nó chuyện với tôi. Cậu là người duy nhất tôi có thể tin cậy.”
Tôi
cúi đầu nhìn đám bọt trong cốc bia của mình. Tôi phải làm gì đây? Thật
là một gia đình kỳ lạ. Ba kẻ không thích nghi được với cuộc sống và một
Gã Thứ Sáu. Gia đình Robinson thời Không gian.
“Tôi không ngại
phải gặp Yuki thường xuyên,” tôi nói, “nhưng tôi không thể và cũng sẽ
không làm như vậy hàng ngày. Tôi có cuộc sống riêng của mình, và tôi
không thích gặp ai đó hàng ngày vì nghĩa vụ. Tôi sẽ gặp con bé khi tôi
muốn. Tôi không cần và cũng không muốn tiền của ông. Tôi chưa khánh kiệt
và tiền tôi tiêu cho Yuki sẽ chẳng khác gì tiền tôi tiêu cho bạn bè.
Tôi quý Yuki và tôi thích gặp con bé, nhưng tôi không muốn việc đó trở
thành nghĩa vụ. Ông hiểu chứ? Bởi vì dù bất cứ chuyện gì xảy ra với
Yuki, trách nhiệm cuối cùng sẽ vẫn là của ông.” Makimura gật gù. Vòng
thịt dưới hai tai nhà văn rung rung. Chơi golf không làm mất đi những
thớ mỡ đó. Con bé cần thay đổi cách sống. Nhưng điều đó phụ thuộc vào
ông ta. Nếu có khả năng, hẳn ông ta đã thay đổi từ lâu lắm rồi.
“Tôi
hiểu điều cậu nói, con trai ạ, và nó rất có ý nghĩa,” ông nói. “Không
phải tôi đang cố áp đặt nghĩa vụ nào lên vai cậu. Không cần phải nói đến
trách nhiệm làm gì. Chỉ là tôi không có lựa chọn nào khác, nên tôi chờ
quyết định của cậu. Đây không phải là vấn đề trách nhiệm. Còn về tiền
thì chúng ta có thể bàn lại khi đến thời điểm thích hợp. Tôi là người
luôn cố gắng để trả hết những món nợ. Cậu hãy nhớ điều đó. Tôi giao phó
cả cho cậu. Cứ làm như cậu muốn. Nếu cần tiền, cậu có thể liên lạc với
tôi hoặc với Ame. Cả hai chúng tôi đều không thiếu. Cho nên cậu đừng
khách sáo.”
Tôi không nói lời nào.
“Tôi thấy cậu là một chàng trai bướng bỉnh,” Makimura nói thêm.
“Tôi không bướng bỉnh, tôi có hệ thống tư duy của riêng mình.”
“Hệ
thống của cậu,” nhà văn nói. Rồi lại đưa tay lên dái tai. “Hệ thống của
cậu có thể không còn đúng trong thời điểm này nữa. Nó đã ra đi cùng
những bộ âm ly ống chân không tự làm bằng tay rồi. Thay vì cứ phí phạm
thời gian công sức của mình, cậu nên đi mua một bộ bán dẫn mới. Rẻ hơn
và tốt hơn rất nhiều. Và nếu bị hỏng, ta có thể gọi người đến thay thế
nhanh chóng. Khi nó cũ, cậu còn có thể đem bán. Hệ thống của cậu không
quá kín kẽ đâu, con trai ạ. Ngày xửa ngày xưa, nó có thể có giá trị.
Nhưng không phải bây giờ. Ngày nay đồng tiền mới là thứ có tiếng nói
nhất. Tiền có thể mua được mọi thứ. Cậu có thể mua những phần rời rạc
rồi ghép chúng với nhau. Rất đơn giản. Cũng không tệ đâu. Cứ loanh quanh
với cái hệ thống của cậu thì rồi cậu sẽ trở nên lạc hậu. Như vậy cậu sẽ
không thể rẽ ngoặt gọn gàng và chỉ tổ làm vướng chân mọi người.”
“Xã hội tư bản bậc cao.”
“Cậu hiểu vấn đề rồi đấy,” Makimura nói. Rồi ông ta lại im lặng.
Đâu
đây có tiếng chó sủa hoảng loạn. Ai đó đang vụng về chơi một bản sonata
của Mozart. Makimura ngồi trên ghế dựa, tay cầm ly bia suy nghĩ.
Bóng
tối dần nuốt chửng mọi cảnh vật. Mọi thứ mất đi hình dạng và hòa tan
vào nhau. Đột nhiên Gotanda xuất hiện, dùng những ngón tay thanh nhã của
cậu ta vuốt ve tấm lưng trần của Kiki; rồi những dãy phố đã được dọn
sạch tuyết ở Saporo, tiếng cúc cu của Mei Chăn Dê, tên cớm liên
tục quất thước kẻ vào lòng bàn tay, Người Cừu ở cuối hàng lang tối tăm…
tất cả mọi thứ hòa quyện và đan xen vào nhau. Chắc hẳn là tôi mệt lắm
rồi. Nhưng không. Đó chỉ là cảm giác mọi vật đang tan chảy vào nhau rồi
xoáy tròn trong hỗn loạn. Và tôi đang ở trên nhìn xuống như thể đó là
một quả cầu vũ trụ. Tiếng piano, tiếng chó sủa, ai đó đang nói. Ai đó
đang nói với tôi.
“Nói xem nào, con trai.” Đó là Makimura. Tôi ngẩng lên nhìn ông ta.
“Cậu
biết gì đó về cô gái bị giết đúng không?” ông ta đang nói. “Báo chí nói
họ vẫn chưa biết cô ta là ai, và manh mối duy nhất là tấm danh thiếp
trong ví cô ta. Đáng lẽ ra họ phải thắc mắc nhiều thêm về vấn đề đó,
nhưng họ không công bố tên cậu. Theo luật sư của tôi, cậu chẳng khai gì
cho họ hết. Cậu đã nói là cậu không biết gì, nhưng như thế không phải là
cậu thực sự không biết, đúng không?”
“Điều gì khiến ông nghĩ thế?”
“Tôi
chỉ đoán thôi mà,” ông ta nói, nhặt một chiếc gậy đánh golf giơ lên như
một thanh gươm. “Càng nói chuyện với cậu, tôi càng thấy ý nghĩ đó đúng.
Cậu rùm beng lên với những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng với vấn đề lớn thì
lại rộng lượng đến lạ lùng. Tính cách của cậu dần hiện rõ. Tôi đoán cậu
biết nhiều hơn những gì cậu nói, có thể cậu đang che giấu cho ai đó. Cậu
là một nhân vật thú vị. Về khía cạnh đó cậu gần giống Yuki. Cậu đã phải
trải qua một quãng thời gian khó khăn. Lần này cậu vượt qua được, nhưng
lần sau chưa chắc may mắn như thế. Hãy nhớ là tụi cớm không tốt lành gì
đâu. Tôi không hề có ý định lên án hệ thống tư duy của cậu - thực ra
tôi còn rất tôn trọng cậu về mặt đó - nhưng cậu sẽ bị tổn hại nếu cứ gắn
mình theo một khuôn mẫu như thế. Thời thế luôn thay đổi. Cậu phải thích
ứng.”
“Tôi không gắn chặt mình với một khuôn mẫu,” tôi nói.
“Chẳng qua chỉ giống như khiêu vũ vậy thôi. Đó là thứ mà cơ thể ông ghi
nhớ. Đó là một thói quen. Nhạc nổi lên, cơ thể sẽ nhún nhảy theo. Chẳng
liên quan đến việc có những gì khác đang xảy ra. Nếu tôi phải đương đầu
với quá nhiều việc một lúc, không chừng tôi sẽ phải phá bỏ các bước quy
ước của mình. Tôi vụng về, không phải kẻ thức thời.”
Hikaru
Makimura nhìn chằm chằm vào cây gậy golf và im lặng. “Cậu rất lạ, cậu
biết không?” Ông ta nói. “Cậu nhắc tôi nhớ đến cái gì đó.”
“Tôi cũng vậy.” Chiếc bình Hà Lan và ba hiệp sĩ râu dài của Picasso chăng?
“Tôi
thích cậu, con trai ạ. Tôi tin cậu với tư cách là một con người. Tôi
rất xin lỗi vì buộc phải đề nghị cậu chăm lo cho Yuki. Nhưng ngày nào đó
tôi sẽ đền bù cho cậu. Tôi luôn báo đáp ân huệ. Như tôi đã nói trước
rồi đấy.”
“Tôi có nghe rồi.”