Nhảy, nhảy, nhảy - Chương 31

31

Trở về căn hộ ở Shibuya, tôi kiểm tra thư và tin nhắn.
Tất nhiên là không có gì, ngoại trừ những thứ lặt vặt liên quan tới công
việc. Bài vở cho số báo ra sắp tới thế nào? Anh biến đi đâu rồi? Anh
tham gia dự án mới này được không? Tôi không trả lời điện thoại của ai
cả. Mọi chuyện dễ dàng và đơn giản hơn nếu ta tự mình bắt tay vào việc.

Nhưng
đầu tiên phải gọi điện cho Makimura đã. Thứ Sáu bắt máy và nhanh chóng
chuyển cho ông chủ. Tôi kể lại vắn tắt tình hình chuyến đi, nói rằng
Hawaii là một nơi nghỉ ngơi rất tốt cho Yuki.

“Tốt,” ông ta nói.
“Cám ơn cậu thật nhiều về tất cả. Ngày mai tôi sẽ gọi cho Ame. À nhân
đây hỏi luôn, tiền đi đường có đủ không vậy?”

“Còn thừa rất nhiều.”

“Ồ, cứ tự nhiên mà sử dụng hết đi. Nó là của cậu đấy.”

“Tôi không thể làm vậy,” tôi nói. “Mà tôi cũng đang muốn hỏi ông về món quà nhỏ của ông.”

“Ồ, cái đó,” ông ta hờ hững như không có chuyện gì.

“Làm sao ông sắp xếp được?”

“Qua các kênh. Tôi tin cậu không thức cả đêm để chơi bài, phải không?”

“Không,
ý tôi không phải vậy. Tôi muốn biết làm sao từ Tokyo ông lại có thể mua
cho tôi một người đàn bà ở tận Honolulu chứ. Tôi chỉ tò mò muốn biết
những chuyện như thế được thực hiện thế nào thôi.”

Makimura im lặng, đánh giá mức độ tò mò của tôi.

“À”,
ông ta bắt đầu, “giống dịch vụ chuyển hoa quốc tế thôi. Tôi gọi cho tổ
chức ở Tokyo, nói là tôi muốn gửi một cô gái cho anh, ở một địa điểm nào
đó, tại một thời gian nào đó. Rồi phía Tokyo sẽ liên lạc với một tổ
chức liên kết đặt tại Honolulu và từ đó họ sẽ gửi tới một cô gái. Tôi
trả tiền ở Tokyo. Phía Tokyo lấy hoa hồng và chuyển phần còn lại cho
Honolulu. Honolulu lấy hoa hồng và chỗ còn lại thì dành cho cô gái.
Thuận tiện phải không? Cơ cấu nào mà chẳng có trong thế giới hiện đại
này chứ.”

“Có vẻ là thế,” tôi nói. Dịch vụ chuyển hoa quốc tế.

“Rất
thuận tiện. Ta tốn tiền, nhưng tiết kiệm được thời gian và sức lực.
Hình như người ta còn gọi đó là dịch vụ vận chuyển tình dục quốc tế. Lại
rất an toàn nữa. Không phải tranh chấp với bọn ma cô bạo lực. Hơn nữa,
cậu có thể coi đó là công tác phí.”

“Thật vậy sao?” Tôi gật gù. “Tôi đoán chắc là ông không thể cho tôi số của tổ chức đó đúng không?”

“Xin
lỗi, không là không. Chuyện này hoàn toàn bí mật. Thành viên thôi, có
chọn lọc. Cậu cần có hào quang; tiền bạc và vị trí xã hội. Không bao giờ
cậu qua cửa được đâu. Ý tôi là, quên chuyện này đi. Nghe này, tôi đã
nói quá nhiều rồi. Chẳng qua cũng xuất phát từ ý tốt thôi.”

Tôi cám ơn ông ta.

“Mà, cô ta được chứ?” nhà văn hỏi.

“Ừm, rất được,” tôi thừa nhận.

“Rất vui khi nghe cậu nói vậy. Tôi đã yêu cầu gửi cho cậu cô được nhất. Tên cô ấy là gì?”

“June.”

“June ư? Người da trắng à?”

“Không, Đông Nam Á.”

“Lần sau tôi sẽ xem cô ta thế nào?” ông ta nói.

Vì không còn gì để nói, tôi cám ơn nhà văn một lần nữa và cúp máy.

Tiếp
theo tôi gọi cho Gotanda và gặp máy trả lời tự động. Tôi để lại tin
nhắn báo là đã về và sẽ rất vui nếu cậu ta gọi lại. Lúc đó vì đã quá
muộn nên tôi lên chiếc Subaru, lái tới Aoyama để mua sắm trước khi các
cửa hàng đóng cửa. Tôi mua thêm rau, loại rau ngon và tươi vừa được
chuyển về từ các trang trại trồng rau chất lượng cao của Kinokuniya. Đâu
đó ở miền núi Nagano, những cánh đồng rào quanh bằng dây thép gai. Tháp
canh, bảo vệ với súng máy. Một trại giam tù binh giống như trong Cuộc đào thoát vĩ đại(40).
Từng hàng rau diếp và cần tây mơn mởn nhờ vào phương pháp huấn luyện
siêu rau khắc nghiệt không thể tưởng tượng nổi. Một cách rất tốt để bổ
sung chất xơ cho cơ thể.

40. Bộ phim được đề cử giải Oscar năm 1963, nói về cuộc đào tẩu của các tù binh chiến tranh khỏi một trại tù của Đức quốc xã.

Khi tôi về nhà, không có lời nhắn của Gotanda.

Sáng
hôm sau, sau một bữa ăn sáng đơn giản tại Dunkin’ Donuts, tôi tới thư
viện và lướt qua mấy số báo từ tháng trước, kiểm tra xem có tiến triển
quan trọng nào trong các cuộc điều tra về cái chết của Mei không. Tôi
đọc rất kỹ các tờ Asahi, MainichiYomiuri, nhưng
chỉ tìm thấy kết quả bầu cử, tuyên bố của Revchenko, một bài lớn về tình
trạng phạm tội trong trường học và một bài về chuyện vì “vấn đề vi phạm
bản quyền” mà Nhà Trắng đã hủy bỏ một buổi biểu diễn đã ấn định của ban
nhạc Beach Boys. Tuy nhiên, không hề có một dòng nào nói về vụ của Mei.

Rồi
tôi đọc qua số trước của vô số tạp chí ra hàng tuần. Và nó đây rồi:
“Người đẹp khỏa thân bị thắt cổ ở khách sạn Akasaka.” Một bài báo giật
gân, dài cả trang về Mei. Thay cho ảnh là bức phác họa thi thể nạn nhân
được vẽ bởi một chuyên gia phác họa chân dung tội phạm. Thứ tốt nhất nếu
ta không có trong tay một tấm ảnh máu me. Đúng, bức phác họa trông cũng
khá giống Mei, nhưng sau đó thì tôi biết nó giống cái gì. Liệu có nhận
ra cô được không? Không, Mei ấm áp và tràn đầy sức sống. Ngập tràn hy
vọng, đầy ảo tưởng. Cô thanh lịch và nhẹ nhàng, tuyệt vời với công việc
xúc tuyết cảm xúc của cô. Đó là lý do khiến chúng tôi nối kết với nhau,
là lý do để chúng tôi có thể chia sẻ những ảo giác. Cúc cu. Mei thật trong trắng.

Bức
phác thảo tồi tệ này trông thật rẻ tiền và bẩn thỉu. Tôi lắc đầu. Tôi
nhắm mắt lại và thở dài. Nhưng bức vẽ màu chì đó mô tả sống động hơn bất
kỳ một tấm ảnh của nhà xác nào, nhấn mạnh rằng Mei đã chết. Thật sự đã
chết, không gì có thể thay đổi được sự thật này. Cô đã ra đi. Sự sống
của cô đã bị hút tới một nơi hư không tối tăm nào đó.

Bài báo rất
hợp với bức vẽ. Một phụ nữ trẻ khoảng hai mấy tuổi với chiếc tất dài
được tìm thấy trong khách sạn Akasaka sang trọng trong tình trạng bị
siết cổ đến chết. Khỏa thân hoàn toàn, không chứng minh thư, tên giả,
vân vân và vân vân. Không có gì mới với tôi cả, chỉ trừ một chi tiết:
cảnh sát đang lần theo những đầu mối liên quan tới một đường dây mại
dâm, một tổ chức cung cấp gái gọi cho các khách sạn hạng nhất.

Tôi
xếp những tờ tạp chí lại trên giá và ngồi ngẫm nghĩ. Làm thế nào cảnh
sát lại có thể thu hẹp hướng điều tra của họ tới đường dây gái gọi? Phải
chăng một số chứng cứ quan trọng đã được phát hiện? Nhưng tôi không
định gọi cảnh sát đó để tìm hiểu vấn đề này.

Tôi rời thư viện và
ăn nhanh bữa trưa gần đó, rồi đi dạo và chờ đợi ý tưởng bất chợt nào đó
nảy ra trong đầu mình. Không may mắn như vậy. Tôi đi bộ tới đền Meiji,
nằm dài trên bãi cỏ ngắm bầu trời.

Tôi nghĩ về tổ chức gái gọi.
Nghĩ về ‘dịch vụ vận chuyển tình dục quốc tế’. Đặt hàng ở Tokyo và một
cô gái đã sẵn sàng đợi bạn ở Honolulu. Hệ thống, hiệu quả và phức tạp.
Không lộn xộn, không ồn ào. Rất có tổ chức. Tất cả chỉ để chứng minh
rằng, chỉ cần ta có một ảo giác nào đó, nó có thể ra thị trường đơn giản
như những hàng hóa khác. Chủ nghĩa tư bản bậc cao đã khuấy tung mọi
ngóc ngách lên để có hàng hóa. Ở đây ảo giác chính là từ khóa. Cho dù đó
là mại dâm, phân biệt đối xử, công kích cá nhân hay tình dục biến thái,
đều được đặt dưới những tên mỹ miều, được đóng gói thật đẹp và có thể
đem bán. Chẳng bao lâu nữa, họ sẽ có một dịch vụ đặt hàng qua danh sách
gái gọi ở cửa hàng bách hóa Seibu cũng nên. Bạn có thể tin tưởng chúng tôi.

Tôi ngước nhìn lên bầu trời và nghĩ về tình dục.

Tôi
muốn ngủ cùng Yumiyoshi. Điều đó không phải là không thể. Chỉ cần đặt
một bước chân lên thềm của nhà cô để nói chuyện, và rồi nói với cô ấy
rằng: “Em phải ngủ cùng tôi. Em nên ngủ cùng tôi.” Rồi tôi sẽ
trút bỏ quần áo trên người cô, nhẹ nhàng giống như tháo ruy băng trên
gói quà vậy. Đầu tiên sẽ là áo khóa, rồi kính, rồi áo len. Khi không còn
một mảnh vải trên người, cô sẽ biến thành Mei. Cúc cu, “thích cơ thể của em chứ?”

Nhưng
trước khi tôi kịp trả lời, đêm đã qua. Lúc này bên cạnh tôi là Kiki,
từng ngón tay dịu dàng của Gotanda đang nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng. Cửa
mở, Yuki bước vào. Con bé nhìn thấy tôi đang làm tình với Kiki. Lần này
là tôi, không phải Gotanda. Chỉ có những ngón tay của anh ta.

“Cháu không thể tin nổi chuyện này.” Yuki nói. “Cháu thực sự không thể tin nổi chuyện này.”

“Không phải như vậy đâu,” tôi nói.

“Chuyện này là sao?” Kiki lặp lại không biết bao nhiêu lần câu nói đó.

Không phải vậy đâu, tôi nhấn mạnh. Người mà chú muốn ngủ cùng là Yumiyoshi. Chỉ là vì tín hiệu của chú bị lệch thôi.

Đầu
tiên, tôi phải giải quyết các đầu mối này đã. Nếu không tôi sẽ trắng
tay ra đi, hoặc ra đi với tay của một người khác, thậm chí là mất một
tay.

Rời khỏi sân đền Meiji, tôi tới một quán cà phê phố nhỏ ở Harajuku và uống một tách cà phê đặc. Rồi thong thả đi dạo về nhà.

Đến tối, Gotanda gọi.

“Xin lỗi, giờ tôi không có nhiều thời gian,” cậu ta nói rất nhanh. “Tôi gặp cậu lúc tám hay chín giờ tối nay được không?”

“Tại sao lại không nhỉ?”

“Tốt, chúng ta sẽ ăn tối. Tôi tới đón cậu.”

Trong
lúc chờ đợi, tôi bỏ vali ra, kiểm tra lại toàn bộ hóa đơn trong chuyến
đi, cẩn thận tách bạch các khoản của Makimura với của tôi. Một nửa các
bữa ăn và tiền thuê xe sẽ do ông ta chịu, và cả các đồ đạc cá nhân của
Yuki nữa - ván lướt sóng, đài, bộ đồ bơi... Tôi ghi thành từng khoản chi
rồi nhét bản kê khai vào một phong bì cùng những tấm séc du lịch chưa
dùng đến, sẵn sàng ra ngân hàng đổi thành tiền mặt để gửi trả. Tôi luôn
đặt những chi tiết lên quan đến công việc đó lên hàng đầu. Không phải
tại tôi thích chúng. Tôi chỉ ghét sự không minh bạch trong vấn đề tiền
bạc.

Sau khi tính toán xong, tôi trộn một ít cả cơm trắng với rau
chân vịt luộc và vừa ăn vừa nhâm nhi chai Kirin đen. Rồi tôi đọc lại một
truyện ngắn của Haruo Sato. Một chiều mùa xuân bình thường đáng yêu.
Bầu trời thẫm dần, lác đác những vệt màu xanh, rồi chim sâu sâu vào màn
đêm đen.

Đọc sách chán, tôi mở đĩa nghe bài Opus số 100 của
Schubert do nhóm tam tấu Stern - Rose - Istomin chơi, một bản nhạc tôi
thường để dành nghe khi mùa xuân đến. Nó gợi một nỗi ai oán thê lương
của màn đêm. Nơi trong tận cùng bóng tối, sáu bộ xương người trắng toát
dật dờ trôi. Cuộc sống chìm sâu xuống vực thẳm, những khúc xương cứng
như những ký ức hiển hiện ngay trước mắt tôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3