Nhảy, nhảy, nhảy - Chương 39 phần 2
“Mọi việc vỡ thành vô số mảnh nhỏ, như một giấc mơ. Câu chuyện lúc thế này lúc thế kia. Chẳng đi đến đâu cả. Tôi có ký ức về thứ gì đó.
Nhưng ký ức liệu có thực không? Hay chỉ là những gì tôi tưởng tượng ra
cho khớp? Có gì đó không ổn với tôi. Mọi việc trở nên tồi tệ kể từ khi
tôi và vợ ly dị. Tôi mệt mỏi. Tôi thực sự... lạc lối.”
Tôi không nói gì cả.
Sau
một lúc im lặng, Gotanda tiếp tục. “Ồ, phần nào mới là hiện thực? Phần
nào chỉ là ám ảnh? Diễn xuất? Tôi từng nghĩ nếu đánh bạn với cậu, có thể
tôi nhìn nhận sự việc tốt hơn. Tôi đã nghĩ thế ngay từ lần đầu câu hỏi
tôi về Kiki. Như thế cậu sẽ giải quyết những mớ lộn xộn này. Mở cửa sổ
và để không khí tươi mới tràn vào.” Cậu ta khoanh tay lại và nhìn chằm
chằm vào chúng. “Cứ cho là tôi đã giết Kiki - thế lý do là gì. Tôi thích
cô ấy. Tôi thích ngủ với cô ấy. Khi tôi buồn chán, cô ấy và Mei là lối
thoát duy nhất của tôi. Vậy thì tại sao tôi lại giết cô ấy?”
“Cậu có giết Mei không?”
Gotanda
nhìn xuống đôi tay mình lâu như cả thế kỷ, rồi lắc đầu. “Không, tôi
không tin là tôi đã giết Mei. Cảm ơn trời, đêm đó tôi có bằng chứng
ngoại phạm. Hôm cô ấy bị giết, tôi ở trường quay đến tận nửa đêm, sau đó
tôi lái xe đưa người quản lý đến Mito. Thật là nhẹ cả người. Nếu không
ai thề rằng tôi ở trường quay đêm hôm đó, tôi sẽ lại nghĩ rằng mình giết
cả Mei mất. Nhưng tôi vẫn thấy có trách nhiệm với cái chết của Mei. Tôi
không biết tại sao. Tôi không ở đó, nhưng cảm giác như thể tôi đã giết
cô ấy bằng chính đôi tay mình vậy. Tôi có cảm giác rằng cô ấy chết vì tôi.”
Cậu ta lại nhìn xuống những ngón tay mình một lúc lâu.
“Gotanda,
cậu quá mệt mỏi rồi,” tôi nói. “Tất cả chỉ có thế. Có thể cậu chẳng
giết ai cả. Kiki chỉ biến mất ở đâu đó. Khi chúng tôi còn ở bên nhau, cô
ấy cũng biến mất như thế. Đây không phải là lần đầu. Cậu đang tự làm
khó mình. Đừng thế nữa.”
“Không, không phải thế. Không đơn giản
thế đâu. Có lẽ tôi đã giết Kiki. Tôi không nghĩ mình đã giết Mei, nhưng,
phải, tôi nghĩ là tôi đã giết Kiki. Cảm giác không khí đi qua cổ họng
cô ấy vẫn còn nguyên trên kẽ tay tôi. Tôi vẫn có thể cảm giác được sức
nặng của đất trên cái xẻng, thực tế là, tôi đã giết cô ấy.”
“Nhưng tại sao cậu lại giết Kiki? Vô lý.”
“Tôi
không biết,” cậu ta nói. “Có lẽ là dục vọng muốn tự hủy hoại bản thân
chăng. Việc này đã từng xảy ra rồi. Tôi ý thức được khoảng cách giữa
tôi-Gotanda và tôi-diễn viên, và tôi lùi lại, tự quan sát mình làm những
việc thối nát. Tôi ở bên bờ lầm lạc tối tăm sâu thẳm này, rồi trong vô
thức, ở phía bên kia, tôi có dục vọng muốn phá hủy cái gì đó. Đập thành
từng mảnh nhỏ. Một cái cốc. Một cái bút chì. Một con ma nơ canh nhựa.
Chưa bao giờ nó xảy ra khi có người khác ở cạnh. Chỉ khi nào tôi ở một
mình.”
“Nhưng một lần, hồi học tiểu học, tôi đẩy một người bạn và
cậu ta lăn xuống một cái dốc nhỏ. Tôi không biết tại sao tôi làm thế.
Nhưng điều tiếp theo tôi biết là cậu ta đã ở dưới đó. Cú ngã không mạnh
lắm, nên cậu ta không hề gì. Đó coi như một tai nạn. Ý tôi là, tại sao
tôi lại cố ý đẩy một người bạn của mình xuống dốc cơ chứ? Mọi người nghĩ
đấy là tai nạn. Tôi thì không chắc. Rồi khi ở trung học, tôi đã châm
lửa đốt mấy cái hòm thư. Tôi đã nhét một túm giấy đang cháy vào cái khe.
Không chỉ một lần, không đơn giản như một trò nghịch ngợm, Như thể tôi
bị buộc phải làm thế. Như thể đó là cách duy nhất để tôi tự cảm nhận bản
thân mình. Tôi đã nghĩ thế trong vô thức. Nhưng sau đó tôi vẫn nhớ được
cảm giác về mọi chuyện. Tôi vẫn có thể cảm thấy nó trên tay mình. Và
rồi không thể rửa sạch được nó. Trời ơi, thật là một cuộc sống kinh tởm.
Tôi không biết tại sao tôi chịu đựng được nữa.”
Gotanda lắc đầu.
“Làm
thế nào tôi kiểm tra được mình có giết Kiki không?” Cậu ta tiếp tục.
“Không có bằng cớ gì cả. Không xác chết. Không xẻng. Không bùn đất dính
trên quần. Không có vết chai nào trên tay tôi. Tất nhiên đào một cái hố
chẳng thể khiến người ta chai tay được. Tôi thậm chí còn chẳng nhớ đã
chôn cô ấy ở đâu. Cứ cho là tôi đi gặp cảnh sát và tự thú, ai sẽ tin
tôi? Nếu không có xác chết thì không phải là một vụ giết người. Cô ấy
biến mất, đó là tất cả những gì tôi biết chắc. Có nhiều lúc tôi đã muốn
nói với cậu, nhưng tôi không thể. Tôi nghĩ mọi thứ sẽ tan tành, cho dù
chúng ta thân nhau đến mấy đi nữa. Ở với cậu, lúc nào tôi cũng thấy thật
thoải mái.. Tôi không bao giờ cảm thấy có khoảng cách. Cậu không biết
điều đó quý giá thế nào đâu. Tôi không muốn mất tình bạn của chúng ta.
Cho nên tôi cứ giữ kín không nói gì với cậu, cho đến khi cậu hỏi, như
thế này đây. Thực sự là tôi nên thú nhận hết.”
“Thú nhận ư? Khi mà chẳng có bằng chứng rằng cậu đã làm bất cứ chuyện gì?”
“Bằng chứng không phải là vấn đề. Tôi phải nói với cậu từ đầu. Nhưng tôi đã giấu giếm. Đó mới là vấn đề.”
“Thôi nào, ngay cả khi điều đó đúng, cậu có giết Kiki đi chăng nữa, thì cậu cũng đâu cố ý giết cô ấy.”
Cậu
ta xòe lòng bàn tay ra, như thể định xem chỉ tay. “Không, tôi không cố
ý. Tôi chẳng có lấy một lý do. Tôi thích cô ấy, và theo một nghĩa hẹp,
chúng tôi là bạn. Chúng tôi có thể nói chuyện. Tôi có thể kể cho cô ấy
nghe về vợ tôi, và cô ấy sẵn lòng lắng nghe. Tại sao tôi lại muốn giết
cô ấy? Nhưng tôi đã làm thế, tôi nghĩ vậy, bằng hai bàn tay này. Có lẽ
tôi không chủ tâm giết cô ấy. Nhưng tôi đã làm thế. Tôi siết cổ cô ấy. Nhưng không phải tôi siết cổ cô ấy, mà là siết cổ cái bóng của
tôi. Tôi nhớ là tôi đã nghĩ, chỉ cần tôi chặn cái bóng của mình lại,
tôi sẽ khỏe mạnh hơn. Trừ một việc rằng đó không phải là cái bóng của
tôi. Đó là Kiki.
“Tất cả chuyện ấy xảy ra trong cái thế giới tối tăm đó. Cậu biết tôi đang nói đến cái gì không? Không phải là ở đây. Và Kiki là người đưa tôi đến đó. Bóp cổ em đi, Kiki bảo tôi thế. Hãy làm đi, giết em đi, không sao đâu.
Cô ấy mời tôi, cho phép tôi làm thế. Tôi thề đó là sự thực, nó đã xảy
ra như thế. Tôi không biết nữa. Nó có xảy ra không? Như một giấc mơ vậy.
Tôi càng nghĩ về chuyện đó, nó càng trở nên không thực. Tại sao Kiki
lại yêu cầu tôi giết cô ấy?”
Tôi uống nốt chỗ bia nhạt còn lại. Một tầng khói thuốc dày đặc lơ lửng trên không như một hiện tượng kỳ quặc.
“Cậu uống bia nữa không?” tôi hỏi cậu ta.
“Có, cho tôi thêm một cốc nữa.”
Tôi
ra quầy bar và quay lại với hai cốc vại, chúng tôi uống trong im lặng.
Khách ra khách vào quán này cũng nhộn nhịp như ở ga Akihabara giờ cao
điểm, họ đến và đi liên tục. Chẳng ai buồn chú ý đến cuộc trò chuyện của
chúng tôi. Thậm chí chẳng ai buồn nhìn Gotanda.
“Tôi đã nói gì
với cậu ấy nhỉ?” Gotanda vừa nói vừa cố nở một nụ cười. “Không có một
ngôi sao nào ở đây đâu.” Gotanda lắc tròn cái cốc đã hết hai phần ba của
mình như lắc một cái ống nghiệm.
“Quên nó đi.” tôi nói nhỏ. “Tôi có thể quên, cậu cũng nên quên đi.”
“Cậu nghĩ tôi quên được ư? Nói thì dễ, nhưng cậu đâu có giết cô ấy bằng chính đôi tay mình chứ.”
“Này,
cậu có nghe tôi nói không? Chẳng có bằng chứng gì chứng tỏ cậu đã giết
Kiki cả. Hãy thôi tự trách móc bản thân về những việc thậm chí còn chưa
chắc là đã xảy ra nữa đi. Cậu đã vô thức lấy việc Kiki biến mất để tạo
ra cho mình cảm giác tội lỗi. Đó cũng có thể là một khả năng mà?”
“Thôi
được, hãy nói đến khả năng đi,” Gotanda nói, xòe rộng tay lên bàn. “Gần
đây, tôi không làm gì khác ngoài cân nhắc các khả năng. Tất cả các loại
khả năng. Ví dụ như khả năng tôi sẽ giết vợ tôi. Đúng không nhỉ? Có lẽ
tôi cũng sẽ siết cổ cô ấy nếu cô ấy cho phép tôi, giống Kiki. Các khả
năng cũng giống bệnh ung thư. Tôi càng nghĩ về chúng, chúng càng nhân
lên gấp bội, và chẳng có cách nào để ngăn lại cả. Tôi mất kiểm soát rồi.
Tôi không chỉ đốt hộp thư đâu. Tôi đã giết bốn con mèo. Tôi đã dùng
súng cao su bắn vỡ cửa kính nhà hàng xóm. Tôi không thể ngừng làm những
việc ghê tởm như thế. Và tôi không bao giờ kể cho ai nghe về những việc
đó, cho đến phút này. Trời ơi,” Gotanda thở dài. “Kể chuyện này với cậu
khiến tôi nhẹ cả người.”
“Tiếp theo đây tôi sẽ làm cái quỷ gì nữa
đây? Cái rãnh đó - nó quá lớn, quá sâu. Nguy hiểm của nghề nghiệp, hả?
Khoảng cách càng lớn, những việc ghê tởm tôi làm càng trở nên quái dị.
Có phải sự nhẫn tâm có sẵn trong gien của tôi? Lạy chúa, tôi sợ mình sẽ
giết vợ mất. Tôi không thế kiểm soát được nó. Bởi vì nó không xảy ra
trong thế giới này.”
“Cậu lo lắng quá đáng rồi,” tôi nói, cố nở
một nụ cười. “Quên cái ý tưởng ngớ ngẩn về gien đi. Thứ cậu cần là nghỉ
ngơi. Tạm thời không gặp vợ cậu trong một thời gian đi. Đó là cách duy
nhất. Để mọi việc cho gió cuốn đi. Đến Hawaii với tôi. Nằm trên bãi
biển, uống pina colada, bơi lội, làm tình. Thuê một chiếc xe
mui trần và đi khắp nơi nghe nhạc. Nếu cậu vẫn muốn băn khoăn, cậu có
thể băn khoăn về sau cũng được.”
“Không phải là ý kiến tồi,” cậu
ta nói, những nếp nhăn quanh mắt hằn lên khi cười. “Chúng ta sẽ gọi hai
cô gái và bốn người sẽ đi chơi đến sáng. Vui đấy.”
Dọn tuyết. Cúc cu.
“Tôi có thể lên đường bất cứ lúc nào,” tôi nói. “Thế còn cậu? Cậu mất chừng bao lâu để thu xếp mọi việc?”
Gotanda
nở một nụ cười kỳ lạ nhất từ trước đến giờ. “Cậu không hiểu gì cả. Nghề
của tôi chẳng có gì gọi là hoàn thành công việc. Tất cả những gì cậu có
thể làm là vứt tất cả đấy. Và nếu tôi làm thế, cậu có thể chắc chắn
rằng tôi không bao giờ làm việc trở lại nữa. Tôi sẽ bị đá khỏi cái ngành
này, mãi mãi. Và, tôi sẽ mất vợ, mãi mãi.”
Cậu ta uống nốt phần còn lại trong cốc bia.
“Nhưng
không sao. Quay lại số không cũng chẳng sao. Thời điểm này, tôi đã sẵn
sàng để kết thúc. Tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi sẽ đến Hawaii và tung hê tất
cả mọi thứ. Được thôi, hãy đập tan hết đi. Hãy đến Hawaii. Tôi sẽ nghĩ
lại sau. Tôi sẽ... làm một người hoàn toàn bình thường. Có lẽ là đã quá
muộn, nhưng cũng đáng để thử. Tôi sẽ để cậu quyết định mọi thứ. Tôi tin
cậu. Luôn luôn thế, kể từ lần đầu tiên cậu gọi cho tôi. Cậu có cái vẻ
của một người tử tế. Giống mẫu người mà tôi luôn muốn trở thành.”
“Chẳng có ai tử tế ở đây đâu,” tôi phản đối, “Tôi chỉ... theo nhịp, nhảy theo nhịp. Chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Gotanda
mở rộng hai tay cỡ ngang hông người. “Thế thì ý nghĩa ở đâu? Ở đâu
trong cuộc đời này của chúng ta?” Rồi cậu ta cười. “Nhưng không sao.
Không sao nữa rồi. Tôi đã phó mặc tất cả. Tôi sẽ học theo cậu. Tôi sẽ
nhảy từ thang máy này sang thang máy khác. Điều đó đâu phải là bất khả.
Tôi có thể làm bất cứ điều gì nếu tôi để tâm. Nói cho cùng, tôi vẫn là
Gotanda sắc sảo, đẹp trai và tốt bụng. Cho nên, được thôi, Hawaii. Ngày
mai chúng ta sẽ đi mua vé. Vé hạng nhất. Phải là hạng nhất. Mọi việc mặc
định như thế rồi. Xe BMW, đồng hồ Rolex, Azabu, và hạng nhất. Ngày kia
chúng ta sẽ bay và hạ cánh. Hawaii! Tôi mặc áo Hawaii rất bảnh đấy.”
“Cậu mặc gì cũng đẹp.”
“Cảm ơn vì đã gãi đúng vào chút lòng tự trọng còn sót lại của tôi.
Gotanda nhìn tôi thật lâu. “Cậu thực sự nghĩ là có thể quên chuyện tôi giết Kiki chứ?”
“Ừ.”
“Ừm, có một điều nữa cậu không biết về tôi. Cậu nhớ có lần tôi kể là tôi bị giam hai tuần chứ?”
“Có.”
“Tôi
nói dối đấy. Tôi khai sạch và thế là họ thả tôi ngay lập tức. Tôi không
sợ hãi. Tôi đã muốn, vì một lý do bệnh hoạn nào đó, rằng mình sẽ làm
điều gì đó nhu nhược. Tôi muốn căm ghét chính bản thân mình. Tôi thật là
đáng khinh. Cậu không biết là lúc cậu im lặng để giữ thể diện cho tôi,
cậu cũng đã che giấu luôn cả phần mục ruỗng trong tôi rồi đấy. Cậu đã
làm cho tôi những điều tôi sẽ không bao giờ làm cho mình - rửa sạch bùn
nhơ của tôi. Cậu biết đấy, tôi rất vui. Đó là cơ hội để cuối cùng tôi
cũng thành thật với chính bản thân mình, tôi cảm thấy như cuối cùng tôi
cũng nói được hết ra. Anh bạn ạ, tôi cược là nhìn tôi thế này chẳng
thích thú gì phải không.”
“Đừng ngại,” tôi nói. Nó mang chúng ta lại gần nhau hơn,
tôi muốn nói vậy. Nhưng ghìm lại. Tôi quyết định chờ đến thời điểm
những lời đó có ý nghĩa hơn nữa mới nói. Nên tôi chỉ nhắc lại, “đừng
ngại.”
Gotanda với lấy chiếc mũ đi mưa treo trên lưng ghế, kiểm
tra xem nó ướt thế nào, rồi đặt lại vị trí cũ. “Tôi nhờ cậu một việc,”
cậu ta nói. “Với tư cách một người bạn. Tôi muốn uống thêm bia, nhưng
tôi không thể tự bắt mình đứng lên và ra lấy một cốc được.”
“Không sao,” tôi nói.
Tôi
đứng lên và ra chỗ quầy bar. Có một hàng người đứng trước, nên tôi phải
đợi một lúc. Đến khi tôi mang mấy vại bia chen được về đến chỗ ngồi,
Gotanda đã bỏ đi. Cả chiếc mũ đi mưa cũng biến mất. Và trong bãi xe cũng
không thấy chiếc Maserati. Tuyệt, tôi lắc đầu, tuyệt thật. Tôi chẳng
thể làm gì được nữa. Cậu ta biến mất rồi.