Kiếm chồng đại gia - Chương 11 phần 3 - 4

3

Hải Châu và Tiểu Tình chia tay, đối với bố mẹ Hải Châu mà nói đây đúng là chuyện vui không gì bằng. Nhưng Hải Châu suốt ngày say xỉn như thế này cũng khiến họ vô cùng lo lắng. Mẹ Hải Châu an ủi mình: Sựsa đọa của con trai chỉ là tạm thời, mấy hôm nữa sẽ lai bình thường. Kết quả, mấy hôm sau không những không bình thường mà còn nhận được điện thoại của đồn công an:

- Xin hỏi có phải là người nhà của Trương Hải Châu không? Xin hãy đến đồn công an, con trai bà đánh nhau với người khác.

Lúc ấy mẹ Hải Châu không đứng vững được nữa. Lúc Trương Kiếm Long dìu vợ đến đồn công an thì người bị thương đã được đưa đến bệnh viện chữa trị. Tiểu Tình ôm hai tay, thu mình trên chiếc ghế sofa trong góc tường, cô đã tỉnh táo hơn, ánh mắt ẩn chứa vẻsợ hãi.

Hải Châu ngồi trên ghế, sắc mặt nhợt nhạt, đầu tóc rối bù nhưng vẻ mặt rất bất cần. Thấy bố mẹ đến, anh nở nụ cười rất kì lạ:

- Cái thằng đáng chết ấy, ức hiếp người phụ nữ của con!

- Con, con… – Mẹ Hải Châu một tay chỉ vào mặt con trai, một tay ấn ngực không nói lên lời.

- Bố, bố cũng thật lạ. Mẹ con bị bệnh tim, bố còn đưa mẹ đến đây làm gì…

“Bốp” một tiếng, Hải Châu vẫn chưa nói hết câu thì đã bị Trương Kiếm Long tát cho một cái. Mẹ Hải Châu chạy lại bảo vệ con trai:

- Ông đánh nó làm gì! Có chuyện gì không thể từ từnói được sao! – Mẹ Hải Châu ôm con gào khóc. Hải Châu đứng thẳng lưng, mím chặt môi, vẻ mặt rất cứng rắn.

- Mẹ, con muốn lấy Tiểu Tình. – Hải Châu nói từng câu từng chữ, giọng nói rất nhẹ nhưng rất rõ ràng. Bốmẹ Hải Châu nghe rồi quay sang nhìn nhau, không biết phải làm thế nào. Tiểu Tình đang ngồi thu mình trong một góc phòng cũng sững sờ, nhìn Hải Châu chằm chằm như không dám tin vào mắt mình. Cô không nói gì, chỉ nhìn anh như thế, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

May mà vết thương của người bị đánh không nặng lắm, chỉ bị thương ngoài da, khâu vài mũi là được về. Khi nghe nói người đánh là con trai Trương Kiếm Long, anh chàng này tỏ ra vô cùng vinh hạnh, không những không bắt nhà Hải Châu đền tiền mà còn ra sức nhận lỗi, mong Hải Châu đừng bận tâm đến chuyện này.

Giải quyết xong chuyện của Hải Châu thì trời cũng gần sáng. Sau khi đưa vợ về nhà nghỉ ngơi, Trương Kiếm Long vội vàng đi làm. Bận rộn suốt một đêm, bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi.

Trương Kiếm Long chỉ thất bùi ngùi, năm ấy sửa thiết bị điện trong phòng máy, ba ngày chỉ ngủ sáu tiếng, vẫn khoẻ như vâm. Bây giờ thì sao? Tuổi tác đúng là không tha cho ai. Ông vội vàng lái xe đến công ty, thấy vẫn có thời gian nắm nghỉ trên ghế sofa một lúc. Nhưng lúc nằm xuống thì lại không ngủ được. Ông nghĩ đên Diệp Thuần? Bây giờ cô đang làm gì? Chắc là vẫn đang ngủ.

Nghĩ đến đây, Trương Kiếm Long không kìm được mỉm cười, đúng là một cử chỉ dịu dàng. Sau đó lại nghĩ đến Hải Châu và Tiểu Tình, chuyện tình cảm luôn khiến người ta đau đầu, bậc làm cha làm mẹ càng ngăn cấm thì càng không được.

TTT

Để chuẩn bị cho hoạt động, mỗi ngày Tiểu Tình gọi cho Thành Cương tám cuộc điện thoại, ban đầu là khách sáo nhờ anh giúp, sau đó nói trắng ra có thể chia cho anh hoa hồng. Cuối cùng Thành Cương thở phào, nói với Tiểu Tình:

- Tiền hoa hồng thì thôi, Tiểu Tình, anh lại còn không biết tình hình ở tòa soạn của chúng ta sao? Cho chút tiền hoa hồng không đủ ăn một bữa cơm hẳn hoi. Em yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức, nhưng anh cũng có một chuyện muốn làm phiền em… Thành Cương cố tình nói nửa vời.

Tiểu Tình sốt sắng nói:

- Anh nói đi, chỉ cần em có thể làm được, dù có phải lao vào nước sôi lửa bỏng cũng quyết không từ.

Thành Cương chần chừ một lúc rồi mới mở miệng:

- Ừm… cô gái tên Phan Lộ Lộ ở công ty anh, em gặp rồi đấy. Cô ấy muốn chuyển việc, bây giờ tòa soạn có cần người không? Em xem có công việc nòa thích hợp thì sắp xếp giúp cô ấy.

Tiểu Tình hỏi dò:

- Cô gái ấy là họ hàng của giám đốc Thành?

- Không phải không phải, chỉ là bạn thôi. – Thành Cương vội vàng giải thích.

- Được được, em nhất định sẽ hỏi thăm giúp. – Lúcấy Tiểu Tình đã hiểu.

Trên thế giới này không có tình yêu vô duyên vô cớ. Nếu Thành Cương không có ý đồ với người khác thì sẽkhông dễ dàng giúp đỡ cô ta, có hi sinh nhất định phải có báo đáp. Còn về công việc thì cũng là hôm nay anh giúp tôi, ngày mai tôi giúp anh, mọi người đề phòng lẫn nhau, phụ thuộc vào nhau, duy trì sự cân bằng biến thái.

- Tiểu Tình em thật tốt, thú thực, hồi mới đến Kim Thành, hằng ngày đi làm không được nhìn thấy em, thật sự anh thấy rất không quen. – Thành Cương bắt đầu than thở.

- Phan Lộ Lộ có yêu cầu gì với công việc không? – Tiểu Tình nhanh chóng chuyển chủ đề.

- Ừm… gần nhà, không phải làm thêm, không phải đi công tác, không phải tiếp khách, không phải là thư kí trợ lý, không phải tiếp xúc nhiều với sếp… – Thành Cương nói không ngớt.

Tiểu Tình nghe mà thấy da đầu tê nhức:

- Trời ơi, có công việc nào như thế sao? Có thể giới thiệu cho em đi làm được không?

Thành Cương bật cười:

- Haha, em đừng căng thẳng, anh đùa chút thôi. Tóm lại là công việc nhẹ nhàng một chút, đơn giản một chút, con gái mà.

Tiểu Tình không còn gì để nói. Bây giờ ngay cả làm bà chủ cũng phải không ngừng học tập tạp chí phụ nữ, làm gì có công việc nào vừa nhẹ nhàng vừa đơn giản? Sau khi cúp máy, Tang Tiểu Tình báo cáo tình hình với trưởng phòng Triệu:

- Tóm lại, nếu trưởng phòng có thể sắp xếp cho cô gái này một vị trí thì Thành Cương cũng đồng ý giúp chúng ta có được cơ hội quảng cáo.

Trưởng phòng Triệu suy nghĩ một lúc rồi đập bàn:

- Cứ nói là tòa soạn của chúng ta tuyển nhân viên văn phòng, bảo cô ta đến!

Tiểu Tình sững người:

- Thế cũng được sao?

- Có gì mà không được? Nhân viên văn phòng một tháng 1.200 tệ, một năm mới có 14.400 tệ. Nếu công ty Kim Thành đăng hai mươi vạn quảng cáo, cô gái này không đi làm tôi cũng cho cô ta tiền!

Tiểu Tình thầm thốt lên trong lòng, xem ra một người có thể làm lãnh đạo được không phải là chuyện dễ. Cách tính này mới thật anh minh.

4

Khi Tiểu Tình dẫn cô Phan Lộ Lộ “X8” đến trước mặt chủ nhiệm Triệu, cô ta niềm nở chạy lại khoác tay trưởng phòng Triệu, ngọt ngào nói:

- Lãnh đạo tòa soạn trẻ quá, em nên gọi chị là chị hay là em đây?

Thì ra chiêu này dùng cho phụ nữ ở bất kì lứa tuổi nào. Tiểu Tình đứng bên cạnh mà suýt thì ngất.

Không ngoài dự đoán, trưởng phòng Triệu rất ngạc nhiên:

- Haha, cô bé này thật khéo ăn nói, cô có thể gọi tôi là cô được rồi đấy.

- Á? – Phan Lộ Lộ trợn tròn mắt trong sáng vô tội, tiếp tục lắc lắc cánh tay của Triệu Vân. – Sao có thể thếđược ạ?

Trưởng phòng Triệu cười tít mắt, nếp nhăn trên khóe mắt hiện lên, đúng là vết dao của năm tháng không tha cho ai, khuôn mặt đã bán rẻ tuổi tác. Cho dù mĩ phẩm có cao cấp như thế nào, cho dù người khác bợđỡ như thế nào thì vẫn không thể thay đổi được sự thật phũ phàng. Nhưng trưởng phòng Triệu vẫn thật lòng nói với Tiểu Tình:

- Cái cô Phan Lộ Lộ mới đến rất được, phải quan tâm đến người ta nhiều một chút, đừng có việc gì cũng bảo người ta làm.

Tuân theo chỉ thị của lãnh đạo, Tiểu Tình rất quan tâm đến Phan Lộ Lộ, việc gì cũng không dám sai cô ta, ngay cả in văn bản cũng tự mình đi làm. Cô Phan Lộ Lộkhông có việc gì làm, coi phòng làm việc là quán trà, nhìn thấy ai là bắt chuyện, không nói nửa tiếng thì sẽkhông dừng lại, hỏi toàn những câu cổ quái:

- Một tháng mọi người kiếm được bao nhiêu tiền?

- Mỗi quảng cáo được ăn bao nhiêu phần trăm?

- Có phải trưởng phòng Triệu đã ly hôn rồi không? Chồng cũ của chị ấy làm gì?

- Chị giới thiệu bạn trai cho em nhé! Yêu cầu không cao, đẹp trai một chút, giàu có một chút là được!

Dần dần, đồng nghiệp nhìn thấy cô ta là tránh mặt. Cô ta lại gần bàn làm việc của ai, người đó liền nhấc điện thoại làm ra vẻ bận rộn. Chỉ có Tang Tiểu Tình, vì nể mặt Thành Cương nên vẫn còn khách sáo với cô ta. Vì thế Phan Lộ Lộ rất thích nói chuyện với Tiểu Tình. Chỉ cần nhìn thấy Tiểu Tình xuất hiện ở văn phòng là cô ta lại phấn khích chạy lại:

- Tiểu Tình, em nói với chị… – Tíu ta tíu tít một hồi. Nhiều lúc Tang Tiểu Tình có ảo giác, nghĩ rằng mẹmình theo mình đến phòng làm việc.

Cô ta nói thì mặc cô ta, Tiểu Tình phải làm việc gì thì vẫn làm việc ấy, coi lời nói của Phan Lộ Lộ là nhạc nền. Lâu dần, Tiểu Tình vẫn biết được một số chuyện qua nhạc nền, ví dụ mối quan hệ giữa Phan Lộ Lộ và Thành Cương, mối quan hệ giữa Thành Cương với giám đốc Lưu của Kim Thành, mối quan hệ giữa giám đốc Lưu với tổng biên tập tòa soạn, mối quan hệ giữa tổng biên tập với trưởng phòng Triệu Văn xinh đẹp… Đan xen thật phức tập. Điều duy nhất có thể chắc chắn là Phan Lộ Lộ và Thành Cương có quan hệ tình cảm. Phan LộLộ nói với Tiểu Tình, hồi thực tập cô ta đến công ty bất động sản Kim Thành tìm việc. Người phỏng vấn cô ta chính là Thành Cương. Thành Cương phá cách nhận Phan Lộ Lộ không có bất kì kinh nghiệm làm việc nào, phòng kế hoạch không có chỗ trống, liền sắp xếp cô đến phòng bán hàng.

Tiếp tục, Phan Lộ Lộ kể cho Tang Tiểu Tình nghe rất chi tiết về quá trình Thành Cương dụ dỗ mình. Trước tiên là cùng nhau đến quán bar uống rượu, uống đến khuya và cũng uống quá chén, Phan Lộ Lộ không thểvề trường ngoại ô được, thế là Thành Cương thuê phòng, chỉ thuê một phòng, thấy dáng vẻ do dự của Phan Lộ Lộ, Thành Cương đảm bảo mình sẽ không động vào người cô. Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Thành Cương lại nói mình chỉ muốn ôm cô, không muốn làm gì… Cuối cùng Phan Lộ Lộ bình tĩnh tổng kết:

- Đàn ông có ba câu nói dối trong đời: Anh sẽ không động vào em! Anh không cho vào đâu!Anh sẽ yêu em suốt đời!

Tang Tiểu Tình hít một hơi thật sâu: Một cô gái hai mươi hai tuổi mà đã trải đời như thế.

TTT

Cuối cùng bố mẹ Hải Châu đã đồng ý hôn sự của Hải Châu và Tiểu Tình. Nếu đã không thể rời xa nhau, kết hôn thì kết hôn, còn hơn là từ sáng tới tối uống rượu gây chuyện bên ngoài.

Tất cả mọi chuyện sau đó lập tức thuận buồm xuôi gió, tòa soạn không những thanh toán bữa tối cho Tiểu Tình mà còn bù lại khoản tiền lương phát thiếu mấy tháng trước, kế toán ra sức nhận trách nhiệm:

- Tiểu Tình, em xin lỗi! Đúng là em đã nhầm.

Nhờ sự giới thiệu của Tống Huy, Hải Châu tìm được một công việc rất tốt, làm trọ lí tổng giám đốc cho một công ty IT rất có thế lực. Ngày đầu tiên đi làm, công ty đã cho xe Passat, Tiểu Tình gần như nghi ngờ bố Hải Châu chính là Ngọc Hoàng đại đế, chỉ cần ông thỏa hiệp, tất cả mọi khó khăn đều được giải quyết.

Hải Châu ở công ty mới rất thuận buồm xuối gió, mỗi lúc giao việc cho anh sếp đều rất khách khí, làm một bản kế hoạch về thị trường Tây Nam, mua mười năm chiếc máy bơm, tổng kết tình hình công việc của quý hai… Đối với Hải Châu mà nói, những công việc này rất nhẹ nhàng. Mỗi khi làm xong nộp cho sếp, sếp lúc nào cũng một câu vất vả rồi, hai câu cậu làm tốt lắm, cảm ơn cậu rất nhiều, cứ như là Hải Châu không phải là nhân viên được ông ta gọi đến làm việc mà là đại gia được mời đến để hầu hạ.

Sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về, không bao giờ làm thêm, đến muộn về sớm cũng không có ai hỏi, phí đỗ xe , tiền xăng xe đều được báo cáo thanh toán, sáng gửi phiếu, chiều đã nhận được. Mặc dù vậy, kếtoán vẫn ra sức xin lỗi: “Vốn dĩ buổi sáng đã có thể đưa cho anh rồi nhưng vì có việc gấp nên em phải đến ngân hàng…”

Điều duy nhất khiến Hải Châu không hài lòng là đồng nghiệp đều khách sáo quá mức với anh. Ngoài chào hỏi, không ai chủ động nói chuyện với Hải Châu. Đôi khi, mấy đồng nghiệp đang nói chuyện gì đó rất say sưa, vùa nhìn thấy Hải Châu vào, liền cười rồi giải tán. Hải Châu nghĩ bụng, nhất định là mình vừa đến đã được sếp ưu ái như thế, những đồng nghiệp khác thấy khó chịu trong lòng. Huống hồ giữa đồng nghiệp cũng nên giữ khoảng cách nhất định, tránh chuyện thị phi.

Vì bố mẹ Tiểu Tình vẫn ở căn nhà mà cô thuê nên Hải Châu ở nhà của mình. Chỉ cần thời gian rảnh là anh lại lái xe đưa đón Tiểu Tình đi làm. Nếu Tiểu Tình vẫn chưa làm xong việc, Hải Châu liền ngồi ở phòng chờ, vừa đọc báo vừa chờ cô. Một hai lần, Hải Châu quen biết Phan Lộ Lộ. Lúc đợi Tiểu Tình, Phan Lộ Lộ lại chạy lại nói chuyện. Trong mắt Phan Lộ Lộ, Hải Châu là người thông hiểu mọi chuyện. Hải Châu nói gì, Phan Lộ Lộ cũng tỏ vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ khiến Hải Châu rất thích thú.

Hải Châu không chỉ một lần nói với Tiểu Tình:

- Cái cô bé ở văn phòng của em rất đáng yêu.

Tiểu Tình cười khẩy:

- Đáng yêu? Con bé ấy nham hiểm lắm.

Hải Châu không đồng tình:

- Vẫn còn là cô bé mà.

Anh nói rồi đột nhiên bật cười như nhớ ra điều gì đó, nói với Tiểu Tình:

- Hôm trước, lúc đi đón em, anh mặc chiếc áo khoác CK màu đen. Cô ấy hỏi anh vì sao lại thêu hai chữ CK ởngực. Anh nói đó là thương hiệu, CK là Calvin Klein, là một nhãn hiệu của Mỹ. Cô ấy hỏi anh chiếc áo này bao nhiêu tiền. Anh nói hơn hai nghìn tệ, cô ấy sợ quá, nói là bằng lương hai tháng của mình. Cô ấy còn hỏi anh…

- Phan Lộ Lộ nói với em, tất cả quần lót của cô ta đều là CK, sao cô ta không biết nhãn hiệu này được? – Tiểu Tình không kìm được ngắt lời anh.

- Sao có thể thế được? Cô bé này trông rất ngây thơmà. – Hải Châu tỏ ra rất hụt hẫng.

- Bây giờ cách nhau năm ba tuổi cũng là một thế hệ, cô ta và chúng ta đã cách một thế hệ rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3