Im miệng và hãy hôn em đi - Chương 05 - 06 - 07

CHƯƠNG 5

Shala nhìn Sky quay người và đổ trứng vào chảo. Mắt cô đưa
xuống mông anh, và cô nhớ lại nó trông thế nào khi chỉ có mỗi khố bên ngoài.
“Nó ở đâu?” Cô hỏi, quyết tâm không nghĩ về các bộ phận cơ thể anh nữa.

Anh ngó qua vai. “Cái gì ở đâu?”

“Máy ảnh của tôi.”

“Nó được an toàn,” anh nói, và lấy một cái bàn xẻng ra khỏi
ngăn kéo.

“Anh nhận ra chuyện này lố bịch đến thế nào chứ.”

Anh quay người. “Sao cô không nướng ít bánh mì cho chúng ta?
Máy nướng bánh ở trên kệ bếp.” Anh ra hiệu bằng bàn xẻng. “Bánh mì trên giá.”

Shala nhắm mắt, kìm lại khát vọng muốn hét ầm lên. “Anh hẳn
cũng nhận ra là, khi thị trưởng quay lại thị trấn ông ấy sẽ xé xác anh vì
chuyện này.”

“Phải, tôi biết điều đó,” anh nói.

“Và ông ấy sẽ bắt anh đưa máy ảnh lại cho tôi.”

“Điều đó thì tôi không biết.” Anh lại ra dấu về giá đựng đồ.
“Tôi đang làm trứng. Cô có thể nướng bánh chứ.”

Cô đứng đó nhìn anh trừng trừng, cố quyết định xem mình nên
(a) nổi khùng lên với anh, (b) hầm hầm lao ra khỏi nhà anh, hay (c) cố nói lý
lẽ với anh. Có lẽ vì cô ngửi được mùi trứng và dạ dày cô đã chán ngấy việc mút
xương sống, cô chọn (c). Và có lẽ dù rất điên tiết, nhưng cô cũng đã chấp nhận
sự thật: cô có hơi sai. Khi cô cầm máy ảnh của mình vào buổi lễ, cô đã phá
luật. Cô chỉ cần khiến anh phá lệ cho tình huống này… và có khi còn thuyết phục
anh rằng luật lệ đó cần phải bị xử trảm.

Việc khiến cho thị trấn thêm thân thiện với du khách không
phải là một phần công việc của cô sao? Kết bạn với cảnh sát trưởng của thị trấn
sẽ rất có ích. Nhưng để làm công việc cô được phái xuống làm, cô cần máy ảnh
của mình. Chắc chắn anh có thể hiểu điều đó – hoặc anh sẽ hiểu điều đó một khi
cả hai cùng bình tĩnh lại và cô khiến anh hiểu rõ lý lẽ.

Tìm một ổ bánh mì, cô nhét nó vào máy nướng. Mùi thơm làm cô
chảy cả dãi, và dạ dày cô sôi sùng sục. Cô nhìn Sky, hy vọng anh không nghe
thấy. Anh cười toe toét, khỉ thật.

“Cô thích pho mát, thịt hun khói, và nấm, đúng không?”

“Ừ.”

Anh rút ra một cái thớt và bắt đầu thái. Anh chàng này rất
thạo làm bếp. Cô chưa bao giờ biết một người đàn ông có thể hay chịu thú nhận
giỏi nội trợ đến thế, đặc biệt là một người nam tính rạng ngời thế kia. Có lẽ
đó là lý do anh ta có thể làm điều đấy. Nó chắc chắn không ảnh hưởng gì tới
hình ảnh đàn ông của anh ta.

Cô nhìn cách các cơ bắp của anh di động dưới áo sơ mi khi
anh băm, rồi dời mắt tới mái tóc đen thẳng dừng trên cổ áo anh. “Anh đã cắt
tóc, hay đã đội tóc giả vậy?”

“Nó là một phần của mũ lông,” anh trả lời. “Đĩa trong tủ bát
ấy.” Anh chỉ bằng con dao.

Cô mở cửa tủ bát và nhìn hàng đĩa ăn. Giá trên cùng. Cô phải
kiễng chân lên để với lấy chúng.

“Được rồi. Để tôi.” Anh bước tới sau cô. “Tôi không nhận ra
cô lại lùn đến thế.”

“Tôi không lùn.” Cảm nhận được anh áp vào cô, cô nhìn thẳng
vào tủ bát.

“Được rồi, bé nhỏ. Tôi không hề có ý sỉ nhục đâu.” Lời anh
ve vuốt sau tai phải của cô, hơi thở nóng ấm phả vào da thịt mềm mại của cô.
Anh không hề với tay lấy đĩa.

“Tôi cao một mét sáu. Thế không phải là bé nhỏ,” cô nói, gần
như sợ cử động. So với anh sau lưng, cao gần một mét chín, cô cũng cảm thấy
mình bé nhỏ… và nữ tính.

“Tôi đang gặp phải hội chứng Napoleon à?” Anh cười khẽ.

“Không phải.” Được rồi, có lẽ hơi hơi thôi, cô thú nhận với
bản thân. Cô luôn khao khát vó thêm vài phân chiều cao.

Chống lại cảm giác nhục dục do sự gần gũi của họ gây ra, cô
cân nhắc nên bước theo hướng nào để tránh tiếp xúc cơ thể. Rồi ngực anh áp vào
vai cô khi anh với lấy đĩa. Hơi ấm từ cơ thể anh xâm chiếm không gian của cô.
Cô nín thở, và mùi hương sạch sẽ dễ chịu của anh chọc vào mũi và khiến cô ước
rằng mình đã có cơ hội tắm rửa. Chất khử mùi của cô cũng chưa hết tác dụng,
nhưng đứng gần thế này khiến cô muốn mình… tươi mát.

Đó là lúc sự ngớ ngẩn của cái tình huống khỉ gió này đập
trọn vào mặt cô. Cô đến để lấy lại máy ảnh, không phải để anh ta nấu bữa tối
cho cô và chơi trò gia đình. Cô đang làm cái gì thế?

Redfoot với lấy cửa. Khóa đã bị phá. Ông đi vào trụ sở và di
chuyển im lặng hết mức có thể trong bóng tối. Hương hoa hồng tràn vào mũi ông.
Maria, người làm kế toán cho hội đồng bộ lạc, luôn đốt nến thơm ở bàn của cô.
Ông có thể thấy đèn pin di chuyển ngang dọc trên sàn phòng kế bên.

Có phải là một trong những đứa trẻ khó bảo không? Có lẽ là người
trong bộ lạc của ông. Trong thời buổi kinh tế khó khăn, con người hay trở nên
tuyệt vọng. Tuyệt vọng khiến con người ta làm việc xấu, và lúc ấy mắt Redfoot
nhìn thẳng vào két an toàn sau bàn. Một chiếc két an toàn nhìn thấy rõ rành
rành. Trông có vẻ nguyên vẹn. Tên trộm đang tìm thứ gì, nếu không phải tiền?

Rút con dao khắc gỗ ra khỏi túi, Redfoot bước thêm một bước.
Một tấm gỗ sàn lỏng kêu cọt kẹt. Di chuyển, ông va vào một cái ghế gỗ. Ông tóm
được nó, nhưng sách trên ghế đổ xuống sàn. Tia sáng ở phòng kế bên tắt phụt đi.
Tên trộm đã nghe thấy.

Nắm tay cầm vũ khí của Redfoot siết chặt. Ông hy vọng kẻ đột
nhập là một người cùng tộc với ông, một người ông có thể thuyết phục bỏ đi,
không lấy đi thứ gì, không gây tổn hại gì. Nhưng khi đứng thẳng người, chuẩn bị
phòng ngự, ông cảm nhận rõ sáu mươi năm tuổi tác của mình.

Kẻ đột nhập lao về phía ông. Redfoot nâng dao lên và nhìn
chằm chằm. Tên đàn ông đó đeo mặt nạ trượt tuyết. Cơ thể vạm vỡ của hắn ta có
vẻ lạ lẫm, nhưng vì vài lý do kỳ cục nào đó Redfoot lại nhớ đến giấc mơ về con
chó bun của mình. Hắn ta di chuyển, và Redfoot nhận thấy làn da trắng bệch ở
nơi giao nhau giữa mặt nạ và cổ áo của kẻ đột nhập. Đây không phải người của bộ
tộc ông.

Tay hắn ta di chuyển,
và Redfoot nhận ra sai lầm của mình: đừng bao giờ mang dao ra chọi với súng.
Ông nhớ lại giấc mơ và cảnh máu đổ. Điều ông không nhận ra đêm qua đó là, máu
chảy ra có cả máu của chính ông nữa.

CHƯƠNG 6

Mình đang làm cái quái gì thế? Câu hỏi ấy cứ vang vọng trong
đầu Shala. Sự gần gũi của Sky khi anh với lấy đĩa đã khiến mọi đầu dây thần
kinh của cô dựng đứng lên, hân hoan vui sướng, và hát “Chúa phù hộ nước Mỹ”. Cô
có thể ngửi thấy mùi hương của anh. Cô có thể cảm nhận được anh. Ôi, Chúa nhân
từ, ước gì cô được cảm nhận anh!

Lồng ngực anh chạm nhẹ vai cô, đầu gối anh ấn vào đùi cô.
Xương chậu của anh ép sát mông cô. Cuối cùng, anh cũng lấy được đĩa. Anh bỏ đĩa
xuống đưa cô cầm rồi bước tránh ra.

Shala hít vào một hơi thông thoáng đầu óc. Mình đang làm cái
quái gì thế? Câu hỏi lại quay đập vào cô. Hơi thở kia hẳn đã có tác dụng, bởi
vì bằng cách nào đó cô đã trả lời được. Công việc. Đó là những gì cô đã làm. Và
cùng lúc ấy cô quyết định ngừng hành xử như một cô nhóc ở gần tiền vệ ngôi sao
và hành động giống Shala Winters, chủ công ty Du lịch Winters. Chủ sở hữu và
doanh nhân mà, bất chấp những bóng gió rằng cô sẽ bỏ việc, cần công việc này
cũng gần bằng Precious cần cô.

Kinh tế khó khăn khiến các thị trấn nhỏ quay sang ngành du
lịch để giữ cho mình giàu có. Không may thay, kinh tế khó khăn cũng đồng nghĩa
với việc ngày càng có ít thị trấn có tiền để ném ra. Và đơn giản dễ hiểu thôi,
giá của cô không rẻ. Cô cũng xứng với cái giá ấy. Nhưng anh Gomez từng ngụ ý,
cô có lý lịch tốt.

Hít thêm một hơi nữa và cô quyết định mình có thể làm được
việc này. Cô thông minh, giỏi giao tiếp, và cực kỳ giỏi thương thuyết. Đứng
thẳng lên đôi chút, cô đặt hai cái đĩa lên bàn gỗ

“Dao nĩa đâu?” Cô hỏi, ngoái lại nhìn Sky rồi bắt gặp anh
đang quan sát cô. Cô lờ tịt ánh mắt nheo nheo của anh. Phải, tốt nhất là lờ nó
đi.

“Ngăn kéo trên cùng.”

Anh tập trung trở lại vào bếp. Cô cũng tập trung. Hy vọng
là, qua bữa tối cô có thể thiết lập một mối quan hệ thuần khiết, dễ chịu biết
điều với anh - một mối quan hệ sẽ làm anh trả lại máy ảnh cho cô. Phải, đó đúng
là một kế hoạch tốt đến phát điên lên được.

Nhận thấy không khí im lặng, và nhớ lại những gì anh đã nói
lúc trước, cô rút đồ dùng ra khỏi ngăn kéo. “Anh thực sự ủng hộ việc tôi đến
Preciuous à?”

“Ừ,” anh đáp lại.

“Thật à?”

Hàng lông mày bên phải nhướng lên, như thể anh không thích bị
nghi vấn.

“Không phải là tôi không tin anh. Tôi chỉ biết là Thị trưởng
Johnson bảo rằng đa số dân bản địa Mỹ không ủng hộ việc tôi đến.”

“Tôi không nằm trong đa số dân bản địa Mỹ ấy.”

“Phải rồi.” Cô mỉm cười nhưng không chắc nó thành công lắm,
vì anh không phản ứng lại. Các đầu dây thần kinh của cô lại bắt đầu giật giật,
nên cô quay người và đi lấy bánh mì nướng. “Tôi rất cảm kích về bữa tối. Tôi
đói ngấu đây.”

“Cô nên nếm nó trước,” anh nói.

“Nó có mùi tuyệt diệu. Anh có muốn bơ không? Cho bánh mì
nướng?” Cô liếc ra sau và cố mỉm cười lần nữa.

Anh gật đầu. “Nó ở trong tủ lạnh ấy.”

Cô lấy bơ – bơ thật, không phải bơ thực vật – và đặt nó lên
bàn. Sự im lặng ngượng nghịu, và cô nhận ra rằng tức giận với anh dễ dàng hơn
là đóng vai tử tế. Nhưng khỉ gió, cô có thể và sẽ tử tế.

“Tôi có nên đi lấy thứ gì đó cho chúng ta uống không?” Cô
thêm chút vui vẻ vào tông giọng của mình.

“Có sữa đấy.” Anh tựa người vào quầy bếp và tiếp tục đánh
giá cô. “Cốc ở trong tủ bát bên trên máy nướng.”

Cô lấy sữa, rót nó ra, và đặt cốc lên bàn. Không thoải mái
với sự xem xét của anh, cô nhìn xung quanh. “Anh có ngôi nhà đẹp thật. Anh đã
tự mình trang trí nó à?”

“Cô sẽ không lấy được máy ảnh của mình trong tối nay đâu.”
Anh nhặt chảo rán lên, đưa nửa quả trứng vào một đĩa còn lại. Đặt chảo vào chậu
rửa, anh đối mặt với cô.

“Anh nghĩ tôi đang tỏ ra dễ chịu chỉ để lại máy ảnh à?”

“Tôi không chỉ nghĩ, mà tôi còn đặt cược cả mắt phải của
mình vào đó.” Anh thả người xuống ghế và ra dấu cho cô làm tương tự. “Tôi cũng
không phàn nàn gì đâu, tôi chỉ muốn thẳng thắn mà thôi.”

“Hoàn hảo.”

Maria Ortega đọc dòng cuối của trang cuối, trở dài, và đóng
sách lại. Cô mỉm cười và đặt nó lên bàn ngủ cạnh sáu quyển khác đang chờ được
ngấu nghiến, rồi ngã xuống gối. Công việc điều hành một doanh nghiệp kế toán
nhỏ hàng ngày cho cô vô số thời gian đọc sách. Ngoài việc làm gốm, sách là thú
giải trí ưa thích nhất của cô.

Được rồi, cô có thể hơi nghiện tiểu thuyết lãng mạn. Tuy
vậy, xét đến quá khứ và dòng giống của cô, có nhiều thứ tệ hơn để nghiện. Tệ
hơn nhiều. Vả lại cô cũng đâu có chân thành tin vào hạnh phúc mãi mãi, cuộc đời
vốn đã bác bỏ điều ấy rồi. Cô đặt một tay lên rốn, nơi cô từng mang thai. Con
của Jose.

Đừng nghĩ tới điều ấy. Cô ấn một tay lên trán.

Bỏ qua những gì cô không thể thay đổi, cô ngồi dậy và với
lấy một quyển tiểu thuyết khác, lật qua các trang sách. Không, cuộc đời không
hoàn hảo. Cô cũng không mong nó hoàn hảo. Nhưng xin nó hãy dễ chịu một chút
cũng là quá đáng sao? Mong cô sẽ tìm thấy một người cùng muốn những điều tương
tự với cô trong cuộc sống cũng lá quá đáng sao - một mái ấm, ai đó để dựa vào
khi những khoảng thời gian không-hoàn-hảo đổ xuống? Maria nhớ lại Redfoot và bà
vợ Estella vợ ông trước khi bà bị chứng phình mạch máu não. Họ rất hạnh phúc,
tình yêu của họ thật tuyệt vời. Maria hy vọng rằng cô và Matt cũng có thể tìm
được kiểu hạnh phúc ấy.

Nghĩ đến Matt, cô nhìn đồng hồ. Matt bán dụng cụ cho các
công ty cơ khí, và công việc đòi hỏi anh phải đi đây đó rất nhiều. Nhưng … cả
cuối tuần sao? Không! Cô tự bảo mình. Cô phải tin anh, không phải sao? Phải.
Nhưng bây giờ đã muộn quá rồi. Anh bảo anh sẽ gọi điện. Anh bị vướng vào một
khách hàng nào đó sao? Anh có nhớ cô không?

Cô có nhớ anh không? Cô nhắm mắt và thấy nụ cười trên đôi
mắt màu lục của anh. Cô nhớ anh. Cô biết ông Redfoot không thích Matt, nhưng
cha nuôi của cô cũng sẽ chẳng thích bất kỳ người đàn ông nào cô mang về nhà.
Một điều thật quá tệ. Ông Redfoot sẽ phải chấp nhận Matt. Mối quan hệ của họ
ngày càng bền vững hơn.

Di động của cô reo lên. Lăn người, cô chộp lấy nó. “Nếu anh
ở đây, em sẽ làm anh trần truồng nhanh đến mức anh không thể biết chuyện gì vừa
xảy ra nữa.”

Tiếng cười khẽ đáp lại khiến cô cảm thấy cả người lâng lâng.
“Thế nếu không phải anh gọi thì sao?”

“Ồ, Matt đầy à?” Cô trêu chọc.

Họ trò chuyện về những điều ngớ ngẩn, như là Matt đã ăn gì
trong bữa tối, và rồi cô kể cho anh về Shala Winters và cách Sky tịch thu máy
ảnh của cô ấy.

“Ông Redfoot vẫn nghĩ cô ấy là nửa kia của Sky à?” Matt hỏi.

“Em nghĩ thế,” cô đáp lại.

“Ông ấy có bao giờ mơ thấy chúng ta là tâm hồn đồng điệu
chưa?” Matt dừng lại. “Chờ đã, đừng trả lời. Ông ấy chắc còn thấy điềm báo lột
da đầu anh ý chứ.”

“Matt!”

“Anh biết, đùa dở quá. Xin lỗi. Anh chỉ không biết ông ấy
ghét anh ở điểm nào.”

Maria biết: Matt không phải Jose. Ông Redfoot đã tin chắc
rằng cô và con trai ông sẽ về với nhau. Và họ có thế thật, chỉ là điều ấy không
hề có ý nghĩa lý gì với Jose hết. Maria cũng biết rằng sớm hay muộn cô sẽ phải
kể hết cho Matt. Anh có quyền biết, nhưng… không phải bây giờ. Cô chỉ có thể hy
vọng rằng nó sẽ không thay đổi điều gì giữa họ

Cửa trước mở ra rồi đóng sập lại. Một tiếng kịch lớn theo
sau, như thể có ai đó va vào tường, rồi đèn hành lang tắt đi.

“Chờ nhé,” cô bảo Matt. “Có gì đó có vẻ không ổn.”

“Viejo?” Cô gọi ông Redfoot. Khi ông không trả lời, cô đứng
dậy để ra xem.

CHƯƠNG 7

Sky nhìn Shala thả phịch người xuống ghế.

“Anh biết đấy, tôi cứ nghĩ chúng ta có thể trò chuyện về
việc này với thái độ biết điều. Rõ ràng là tôi đã nhầm.”

Anh cắn một miếng trứng và nhìn cô. Lửa giận trong mắt cô đã
quay lại. Lớn hơn nhiều. Chải phải anh thích phụ nữ tức giận, nhưng trò làm bộ
tử tế của cô cũng đáng tin như áo lót nhồi tất trên người đàn ông râu ria mặc
đồ phụ nữ vậy. Và biết rằng anh có thể chọc cô nóng lên dễ dàng như vậy rất thú
vị. Anh tự hỏi cô có dễ nóng lên như thế trong phòng ngủ hay không.

“Trứng của cô đang nguội dần đấy,” anh chỉ ra.

Cô đẩy đĩa của mình ra. “Tôi đột nhiên hết đói rồi.”

“Phí phạm thật. Tôi làm món trứng tráng ngon lắm.”

“Xem này, anh Gomez. Tôi ở trong thị trấn để làm việc. Tôi
không thể làm công việc ấy mà không có máy ảnh.”

“Tôi có thể thấy chuyện đó khó khăn đến mức nào.”

“Sẽ không khó khăn đâu nếu anh…” Cô nhắm mắt. “Nếu anh cứ
chấp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi vì đã lờ luật đi.”

Anh nhặt bánh mì nướng của mình lên. “Tôi không thể làm
thế.”

Cô mở choàng mắt ra. “Ý anh là anh sẽ không làm thế.”

Anh xem xét: “Cô nói đúng. Tôi sẽ không làm thế.”

Miệng cô mím lại. “Anh đúng là không thể chịu được. Cướp máy
ảnh của người ta không thể nào lại hợp pháp cho được!”

“Tôi đâu có cướp nó. Tôi tịch thu nó đấy chứ, đúng như luật
quy định.”

Di động của anh, vẫn đang nằm trên bàn cà phê, reo lên. Sky
quyết định cứ để nó nhận hộp thư thoại. Tranh cãi với Shala rất vui. “Nghiêm
túc mà nói, cô nên ăn đi trước khi nó nguội. Chẳng gì tệ hơn trứng nguội được
nữa.”

Điện thoại nhà anh reo lên. Anh đấu tranh xem có nên trả lời
không, nhưng người phụ nữ với lửa giận trong mắt kia khiến anh hứng thú hơn.
Máy trả lởi tự động hoạt động và phát ra đoạn văn vắng nhà của anh. Rồi một
giọng hốt hoảng vang tới.

“Sky, trả lời đi, khỉ thật! Maria đây. Cha Redfoot bị thương
rồi. Tệ lắm! Ôi, Chúa ơi, có nhiều máu quá.”

Sky lao ra khỏi ghế nhanh đến mức nó bật ngửa xuống sàn. Anh
phóng qua và chộp lấy điện thoại.

“Maria? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Có người đột nhập vào trụ sở. Cha Redfoot đã tóm được
chúng.”

“Chúa ơi! Em gọi cứu thương chưa?”

“Ông không cho em gọi. Ông nói hãy gọi cho anh. Ông cứ lẩm
bẩm là phải kể cho anh nghe điều gì đó.”

“Vết thương tệ đến mức nào?” Ngực Sky thắt lại đầy sợ hãi.

“Em không biết. Ông vẫn tĩnh táo, nhưng… có nhiều máu lắm.”

“Anh đến đây. Anh sẽ gọi cứu thương.” Anh thả điện thoại
xuống và băng qua phòng khách, chộp lấy chìa khóa và di động rồi gọi 911.

“Precious Khẩn đây. Cô Winters, lại là cô à? Tôi…”

“Bác Martha, cho một xe cứu thương qua chỗ ông Redfoot đi.
Ông ấy bị thương rồi. Đưa nó đến đó ngay đấy!” Anh gập điện thoại lại trước khi
thư ký của anh kịp hỏi bất kỳ câu nào, rồi bắt đầu đi ra cứu. “Khỉ thật!” Anh
quay ngoắt lại khi nhớ tới người phụ nữ im lặng ngồi ở bàn ăn. “Tôi phải đi.”

Cô gật đầu, mắt mở to. “Tôi hiểu. Tôi hy vọng ông ấy ổn.”
Mắt anh liếc qua chỗ thức ăn trên bàn. “Cứ tự nhiên ăn nốt nhé.”

Shala đứng nguyên tại chỗ cho tới khi cô nghe tiếng xe của
Sky khởi động và tiếng lốp xe anh bắn văng bùn bên ngoài. Cô nhìn món trứng. Dạ
dày cô sôi sùng sục, nhưng tâm trí cô nghĩ tới ông già mà cô vừa gặp, và cố
hình dung cảnh ông đau đớn và chảy máu. Cô cũng nhớ đã nhận được một cuộc gọi
rất giống với cuộc gọi của Sky từ hàng xóm của bà cô. Bà bị ngã. Trước khi
Shala tới bệnh viện, bà cô đã mất.

Ngực Shala siết lại, và cô hy vọng việc khẩn cấp của Sky sẽ
kết thúc tốt đẹp hơn cô. Rồi cô tự hỏi ông Redfoot là gì của anh. Người thân
sao?

Nhặt hai cái khay lên, cô đổ thức ăn vào thùng rác và cho
đĩa vào chậu rửa. Cô không thấy đủ dễ chịu để dọn dẹp thêm nữa, nhưng ít nhất
anh cũng sẽ không về nhà với một cái bàn bẩn thỉu.

Bỏ bơ vào tủ lạnh, cô đổ hết sữa khỏi ly của họ và tráng
chúng. Rồi cô ra phòng khách.

Khoác túi lên vai, cô đi được nữa đường tới cửa thì nhớ ra
lý do cô đến đây. Để lấy lại máy ảnh của cô.

Sky phanh gấp xe và nhảy ra ngoài trước khi cỗ xe kịp dừng
hẳn lại. Khi anh đi tới cửa trước của ngôi nhà mà anh đã sống từ khi mới mười
hai tuổi, ký ức chuyến đi đến đây lại dội thẳng vào anh.

Lúc ấy anh đầy phẫn nộ và oán giận, chắc chắn rằng ông
Redfoot và bà Estella sẽ chán ngấy anh như hai gia đình đã nhận nuôi anh trước
đó. Họ không hề như vậy, dù cho Sky đã khiến cuộc đời họ thật khổ sở. Bà
Estella không hề từ bỏ anh bởi vì bà quá đỗi tử tế, và ông Redfoot cũng ở đó
bởi vì… chà, ông đã nói là ông quá cứng đầu, không thể để một thằng nhóc mười
hai tuổi thắng trận chiến ý chí. Theo nhiều cách, ông Redfoot nói cũng đúng. Đó
là một trận chiến. Cũng không hẳn vì Sky không muốn họ yêu anh, mà vì anh không
nghĩ họ lại có thể yêu anh.

“Maria?” Anh nghe giọng nói vang đến từ bếp và gần như chạy
bổ vào. Theo lý trí, anh biết ông Redfoot không thể bất tử, nhưng chưa đến lúc
anh có thể để ông ra đi. Vẫn chưa, anh cầu nguyện, và đặc biệt không phải do
một tên sát nhân. Lòng anh đầy phẫn nộ.

“Trong này,” Maria gọi.

Ông Redfoot ngồi ở bàn ăn. Maria ngồi trước mặt ông, tay cô
dịu dàng rẽ tóc cha anh. Ông gạt tay cô ra. “Ta ổn. Cứ để ta yên.”

Mắt Sky liếc qua cái khăn tắm đẫm máu trong tay Maria. “Cha
không ổn đầu,” anh nói. Rồi, quay sang Maria, “Một chiếc xe cứu thương đang
trên đường đến.”

“Ta sẽ không bị đem đi trong một chiếc xe ầm ĩ như một kẻ
tàn tật đâu!”

“Ông già da đỏ cứng đầu,” Maria lầm bầm.

“Ta không cần xe cứu thương.” Ông Redfoot gạt tay Maria đi.
Khi một dòng máu khác chảy xuống trán ông, cô ép cái khăn lại trên lông mày
ông.

“Nó tệ đến mức nào?” Sky hỏi.

“Không tệ như em đã nghĩ,” Maria thú nhận. “Nhưng ông cần
khâu và kiểm tra độ tỉnh táo.” Cô nhìn xuống cha nuôi của mình đầy dịu dàng và
lo lắng.

“Ta không phải đứa trẻ để phải cưng nựng!” Mắt ông Redfoot
nhìn sang Sky. “Chúng ta có những rắc rối lớn hơn vết xước trên đầu ta. Cái gã
vừa độp nhập vào, hắn…”

“Quan trọng là cha vẫn ổn.” Sky lại gần hơn, nhưng dạ dày
anh thít chặt lại khi anh nghĩ đến những việc mà anh và mọi người đã làm vì
buổi tế lễ và kế hoạch sử dụng tiền trong két an toàn của họ. Không nghi ngờ gì
đó là thứ mà kẻ đột nhập muốn lấy – và hắn đã cướp được. Nhưng anh có muốn xát
muối vào vết thương của cha anh bằng cách thảo luận về nó không ?

“Em cần đi thay đồ,” Maria nói.

Lúc này Sky mới chú ý tới váy ngủ của cô, và nghĩ về người
phụ nữ anh đã bỏ lại ở nhà mình.

“Trông chừng ông đấy,” Maria ra lệnh. “Em sẽ xong trước khi
các y sĩ đến.” Cô đưa khăn tắm cho ông Redfoot. “Giữ nó trên vết cắt để làm máu
chảy chậm lại nhé,” cô nói, rồi dịu dàng chạm vào má ông.

Khi Maria đi rồi, Sky ngồi xuống ghế của cô. “Cha còn đủ sức
kể cho con chuyện đã xảy ra không?” Anh hỏi. Tiền không quan trọng, nhưng bắt
được tên trộm thì có đấy.

“Ta đang đi bộ thì thấy một ánh đèn qua cửa sổ trụ sở.”

“Sao cha không gọi con?” Sky hỏi.

“Đến lúc con tới được đó, chúng chắc đã cướp sạch của chúng
ta rồi.”

“Nó chỉ là tiền mà thôi. Mạng sống của cha đáng giá nhiều
hơn thế.”

Redfoot kéo chăn ra khỏi đầu. “Kẻ đột nhập không đến đấy vì
tiền. Chuyện này là vì Mắt Xanh.”

Sky nao núng khi thấy một dòng máu chảy dọc mặt cha anh. “Cô
ấy thì sao? Sao cha không nằm xuống đã?”

“Ta ổn. Ta đã kể cho con giấc mơ về con chó bun bị điên
chưa? Vì vài lý do, ta nghĩ tên này là con chó đó.”

Chiều hôm đó ông Redfoot cứ nhắc đi nhắc lại giấc mơ ấy. Lúc
ấy nó chẳng có tí ý nghĩa nào hết, và bây giờ cũng vậy. “Sao cha lại nghĩ
chuyện này có liên quan tới cô ấy?” Sky lấy khăn và ấn nó vào đầu ông Redfoot.

“Bởi vì tên trộm không ở đó vì tiền. Tất cả những gì hắn
muốn là máy ảnh của Mắt Xanh.”

“Máy ảnh của cô ấy à?” Tiếng còi cứu thương vang đến từ xa.

“Hắn đã hỏi ta xem chúng ta cất mấy chiếc máy ảnh mà chúng
ta lấy ở đâu. Ta chỉ về cái giá. Chúng ta vẫn còn hai chiếc máy ảnh nhỏ mà
người ta không bao giờ quay lại lấy, nhưng hắn ta mở tủ ra và trở nên tức giận.
Hắn nói hắn muốn chiếc bị lấy hôm nay.”

Sky cố suy nghĩ về việc đó. Shala đã thuê người đánh cắp máy
ảnh hộ cô trong lúc cô đánh lạc hướng anh à? Ý nghĩ ấy quanh quẩn trong não anh
nhưng anh không tin nó. Cô đã đến chỗ anh tìm máy ảnh, và cô không hề biết anh
là cảnh sát trưởng. Sky cho là ai đó đã thấy cô cầm nó và, biết giá trị của nó,
đơn giản là muốn trộm nó từ trụ sở.

“Hắn có lấy đi thứ gì không?” anh hỏi Redfoot.

“Không gì hết.”

“Tiền?” Sky gặng hỏi.

“Két sắt ở ngay trước mặt hắn. Hắn ta đủ cao lớn để mang nó
đi theo. Nhưng hắn không làm thế. Ta bảo con rồi, hắn đến vì máy ảnh của cô ấy.
Đó là tất cả những gì hắn muốn.”

“Con cho là thật may khi chiếc máy ảnh không ở đó,” anh nói,
gần như tự nói với mình.

“Ta biết.” Ông Redfoot hơi xoay người trong ghế. “Con phải
nghe này, Sky. Người phụ nữ của con, cô ấy cần con. Hắn ta đang theo đuổi cô
ấy.”

Sao lại có người theo đuôi Shala Winters chứ? Bởi vì công
việc đưa du khách tới Precious của cô hay sao? Anh nhớ lại những kẻ gây rối
trong thị trấn đã cố ngăn Hiệp hội Thương mại thuê cô.

“Cha có nhìn rõ không? Có nhận ra hắn không?”

Tiếng còi đường như dừng lại trước cửa nhà.

“Hắn ta đeo mặt nạ trượt tuyết. To con. Mắt sáng màu. Ta
không nghĩ hắn ta là người quanh đây.”

Chuông cửa reo. Sky đứng dậy ra mở cửa.

“Ta sẽ không vào cái xe ồn ào…”

Câu nói của ông Redfoot yếu dần, và Sky ngoái lại. Cha nuôi
của anh đã đứng dậy. “Ngồi xuống!” Anh ra lệnh, nhưng quá muộn. Ông Redfoot lảo
đảo. Sky đỡ được ông trước khi ông va xuống sàn, và nói, “Con đỡ được cha rồi,”
nhưng khi anh đặt cha anh xuống, anh nhận ra ông Redfoot đã bất tỉnh.

Maria chạy vào phòng. “Có gì không ổn à?”

“Ông ngất rồi,” Sky đáp lại.

“Dios!” Maria nói, và Sky thấy nước mắt của cô.

“Mở cửa ra,” anh ra lệnh. “Y sĩ ở đây rồi.”

Khi Maria chạy đi, Sky ngoái lại nhìn ông Redfoot. Ông không
chỉ là một người cha nuôi mà còn là người cha thực sự duy nhất mà Sky biết.
Ngực anh phập phồng xúc động, và lần đầu tiên trong đời anh tự hỏi mình đã bao
giờ thực lòng nói cảm ơn với ông chưa. Anh đã bao giờ nói câu Con yêu cha chưa?
Chắc là chưa.

“Redfoot, cha không được chết đâu đấy.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3