Vợ người du hành thời gian - Phần I - Chương 13
Ngã rẽ
Thứ Sáu, 22/10/1993 (Henry 30 tuổi)
HENRY: Tôi đang đi trên phố Linden, Nam Haven, tôi được tự do khoảng một giờ đồng hồ trong lúc Clare và mẹ cô ấy lo việc ở cửa hàng hoa. Ngày mai là đám cưới, nhưng trong vai trò chú rể, tôi không có nhiều trách nhiệm phải làm. Có mặt; đó là nhiệm vụ chính trong danh sách công việc của tôi. Clare không ngừng bị kéo đi thử đồ, trao đổi, và việc dành cho cô dâu. Mỗi lần gặp, tôi đều thấy cô ấy có vẻ đăm chiêu.
Hôm nay là một ngày lạnh và trong trẻo; tôi nhởn nhơ đi lang thang. Ước gì Nam Haven có được một cửa hàng sách tử tế. Ngay cả thư viện cũng chủ yếu chỉ có Barbara Cartland và John Grisham. Tôi có mang theo bản Penguin của Kleist theo người, nhưng tôi không hứng thú để đọc nó. Tôi đi qua một cửa hàng đồ cổ, một tiệm bánh, một ngân hàng, rồi lại một tiệm đồ cổ khác. Lúc đi qua hiệu cắt tóc, tôi ngó vào trong; một ông già đang được cạo râu bởi thợ cắt tóc nhỏ nhắn linh hoạt đầu sắp hói, và ngay lập tức tôi biết mình sẽ phải làm gì.
Những cái chuông nhỏ kêu lên leng keng khi tôi bước vào tiệm. Tiệm có mùi xà bông, mùi hơi nước, mùi kem dưỡng tóc và mùi cơ thể của người già. Mọi thứ đều có màu lục nhạt. Chiếc ghế cũ, được chạm trổ bằng crôm, những cái chai bóng bẩy đặt thành hàng trên giá gỗ, và nhiều khay đựng kéo, lược cùng dao cạo. Trông như những dụng cụ phẫu thuật; rất Norman Rockwell. Anh thợ liếc nhìn tôi. “Cắt tóc?” tôi hỏi. Anh ta hất hàm về phía dãy ghế thẳng lưng đang trống, những cuốn tạp chí xếp ngăn nắp trên giá ở cuối dãy. Sinatra đang hát trên radio. Tôi ngồi xuống và lôi ra cuốn tạp chí Reader’s Digest. Anh thợ chùi bọt còn sót lại trên cằm ông lão, và phết nước hoa sau cạo lên. Ông lão thận trọng trèo ra khỏi ghế và trả tiền. “Tạm biệt, Ed”, anh thợ trả lời. Anh ta chuyển sự chú ý sang tôi. “Cắt thế nào đây?” Tôi trèo lên ghế và anh ta chỉnh cho tôi ngồi đối diện với gương. Tôi nhìn một hồi lâu vào mái tóc của mình. Tôi giữ ngón cái và ngón trỏ cách nhau chừng một inch. “Cắt hết đi.” Anh ta gật đầu và quấn một chiếc áo choàng không tay bằng nhựa quanh cổ tôi. Không lâu sau cây kéo của anh ta đã lóe lên những ánh kim loại và phát ra những tiếng leng keng quanh đầu tôi, tóc tôi rơi lã chã xuống sàn nhà. Sau khi xong việc anh ta phủi tóc bám trên cổ tôi và dỡ chiếc áo choàng, rồi voila, tôi đã trở thành tôi của tương lai.